Trên Toàn Chân giáo lúc này, Quách Tĩnh bắt đầu lên sàn trình diễn sức mạnh của mình. Quân Mông Cổ liền nhìn thấy Quách Tĩnh cường thế lập tức liền có chút e ngại, đặc biệt là Hoắc Đô hắn thân là vương tử, là cái người đọc qua sách vở, tất nhiên hiểu rõ tình hình đang bất lợi đâu.
Lúc này Triệu Chí Kính cũng mang đệ tử Toàn Chân giáo đuổi tới lấy kiếm chỉ vào mặt Quách Tĩnh hét lớn. Chưởng Giáo Chân Nhân Khưu Xử Cơ lúc này mặt liền đen lại thực muốn nói ta thực không quen biết tên ngốc thối này a.
“Tiểu tặc dám xông lên Toàn Chân giáo quả thực không biết sống chết.” Triệu Trí Kính mặc kệ Hoắc Đô liền muốn ra tay với Quách Tĩnh lúc này. Vừa hay chưởng giáo cũng tại nhất định giúp hắn dạy bảo tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.
“Im miệng, tên nghiệt đồ nhà ngươi thực làm mất mặt ta. Ngay cả bạn hay thù đều không phân biệt được. Cút, lăn ngay cho ta.” Chưởng giáo Chân nhân Khưu Xử Cơ lập tức nổi giận liền đạp lăn cái này Triêu Chí Kính ra ngoài.
“Chưởng môn ngươi sao lại đá ta.” Triệu Chí Kính vẫn hồn nhiên và dại khờ nói. Lập tức ăn thêm mấy cú đạp vào mặt.
Xung quanh mấy con mắt nhìn đều không có chút thương cảm, mặc kệ là bên Hoắc Đô hay bên Quách Tĩnh cũng vậy a. Đây là cái tội ngu a, đánh cho nó bớt ngu học đi à.
“Tĩnh Nhi hôm nay ngươi đến Toàn Chân giáo, vậy liền đi vào bên trong uống chén trà rồi hàn huyên một chút. Cái tên nghiệt đồ này còn không biết xin lỗi Tĩnh Nhi sao.”Chưởng giáo chân nhân Khưu Xứ Cơ vừa nói vừa đạp cho Triệu Chí Kính vài cái vào người.
“Chưởng môn người đừng đánh, ta sai rồi. Quách đại hiệp, tại hạ mắt chó không thấy thái sơn mong ngươi lượng thứ.” Triệu Chí Kính bị đạp không khác gì con chó lập tức quỳ lạy van xin nói.
“Được rồi, Chưởng môn chân nhân không muốn đánh nữa. Ta sẽ không để bụng.” Quách Tĩnh trong lòng tất nhiên vui vẻ nói.
“Còn không mau cảm ơn Tĩnh Nhi rộng lượng.” Khưu Xứ Cơ lập tức mở miệng nói.
“Cảm ơn Quách đại hiệp đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.” Triệu Chí Kính cắn răng mở miệng nói. Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Đợi hắn lên làm chưởng giáo rồi, Quách Tĩnh nhất định bị hắn trả đủ.
“Thấy chưa Quá Nhi, đây chính là kẻ yếu số phận. Nếu không muốn người khác cưỡi lên đầu mình nhất định phải trở lên mạnh mẽ. Bằng không chỉ có thể giống như hắn làm một con cẩu.” Diệp Thần đứng một bên châm chọc nói.
“Tiểu tử thối ngươi nói cái gì hả. Ngươi chửi ai là cẩu?” Triệu Chí Kính lập tức nổi đóa nói. Hắn không trị được Quách Tĩnh chẳng lẽ Diệp Thần lại không được.
Quách Tĩnh một bên liền không nói gì. Trong lòng còn có chút mừng thầm đâu, hắn là không có gan chửi Diệp Thần, nhưng lần này Triệu Chí Kính chính là tự chuốc họa đâu.
“Ta chửi ngươi. Sao ý kiến, lại đây cắn ta a.” Diệp Thần liền mở miệng khinh thường nói. Trợ trụ vi nhược, cậy mạnh hiếp yếu. Tên đạo sĩ Triệu Chí Kính này thực khiến hắn cảm thấy ngứa mắt a.
“Các ngươi thôi đi, Tĩnh Nhi ngươi cùng ta vào bên trong uống trà đàm đạo. Triệu Chí Kính ngươi lập tức lăn đi gánh nước chịu phạt.” Chưởng môn Khưu Xứ Cơ liền mở miệng nói. Người này là do Quách Tĩnh mang đến a, tốt nhất không nên gây thù.
“Chưởng môn… ngươi…” Triệu Chí Kính chỉ Diệp Thần cùng với Dương Quá tức giận hóa cười nói.
“Còn không lăn hay để ta đánh ngươi một trận sau đó cho người bê ngươi đi.” Chưởng Môn Chân Nhân Khưu Xử Cơ lập tức tỏa ra mình nội lực nhìn đến Triệu Chí Kính khiến hắn không khỏi tè ra quần.
“Phụ thân ngươi xem hắn tiểu ra quần rồi.” Dương Quá sợ chuyện xấu không lan xa liền mở miệng nói.
“Đừng nói như vậy, không phải hắn tiểu ra quần. Mà là mẹ hắn hôm nay quên cho hắn đóng bỉm thôi.” Diệp Thần đổ thêm dầu vào lửa nói.
Triệu Trí Kính ăn như vậy quả chát, xấu hổ làm sao dám ở lại liền lập tức lăn ra ngoài đi à. Mọi người lập tức đi vào bên trong ăn bánh uống trà đi à. Nhóm quân Mông Cổ bị bơ không biết làm cái gì liền cứ như vậy đứng ngẩn tò te, các ngươi tự nhiên như con ruồi a, coi chúng ta không tồn tại sao.
“Sư đệ bọn chúng đi vào bên trong rồi, chúng ta có hay không cũng vào.” Đạt Nhĩ Ba thấy vậy liền quay ra hỏi Hoắc Đô.
“Sư huynh ngươi điên hả. Còn không mau chạy, tình hình thay đổi. Quách Tĩnh còn tại Toàn Chân giáo chúng ta nằm mơ mà có thể tấn công vào. Đi về.” Hoắc Đô lập tức ra lệnh rút quân. Mọi người lập tức thu quân đi về.
“Xin chào, các ngươi nhớ ta không? À mà mình có gặp nhau bao giờ đâu mà nhớ.” Diệp Thần liền lập tức chặn lại mấy người nói.
“Đồ điên, tránh ra cho chúng ta đi. Có biết bọn ta là ai không hả, chán sống rồi chắc.” Hoắc Đô liền lập tức liền mở miệng nói.
“Ta nói các ngươi có quậy thì về nghĩa địa của mình mà quậy nghe chưa chứ ở đây không không bia mộ để bọn mày thể hiện nhá. Nếu ngươi đến đây cùng Toàn Chân giáo gây chuyện thì không có sao. Nhưng ngươi dám nghĩ tơ tưởng ta con pi ka Long là không có được.” Diệp Thần liền cười như không mở miệng nói.
“Pi Ka Long ngươi là đang nói ai vậy?” Hoắc Đô liền mở miệng tò mò hỏi.
“Không có văn hóa thật đáng sợ. Pi Ka Long chính là po ke mon mới. Sống tại Cổ mộ nick name Cô Long, họ tên Tiểu Long Nữ.” Diệp Thần liền nhìn Hoắc Đô khinh thường nói.
“Mẹ nó là tình địch. Năm trăm anh em đâu hốt nó, ta không tin trước có Hốt Tất Liệt nay lại không có Hoắc Đô.” Hoắc Đô lập tức sử dụng chiến dịch ruồi bâu đánh tới.
Dương Quá liền đi qua một bên chạy trốn đi, người ta nói trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Hiện tại hắn không phải nhân vật chính qua phải có giác ngộ của nhân vật phụ, qua chỗ khác chơi.
“Tĩnh Nhi hắn…” Chưởng giáo chân nhân Khưu Xứ Cơ lo lắng nói.
“Không cần chúng ta ra tay, đây là hắn gây nên chuyện.” Quách TĨnh mở miệng nói. Hắn chỉ mong Hoắc Đô với đông đảo người võ lâm cao thủ có thể ruồi bâu chiến dịch hay còn gọi lấy thịt đè người đè chết cái tên Diệp Thần này.
“Chỉ với các ngươi. Nghĩ động ta.” Diệp Thần lập tức thôi động Giáng Long Thập Bát Chưởng ra tay uy áp toàn chường khiến mấy tên tu vi kém cỏi lập tức búng máu ra chết tươi chết dãy đành đạch. Còn Hoắc Đô cùng với hắn sư huynh cũng không tránh khỏi bị trọng thương.
“Diệp Thần đủ không muốn đối với địch tiếp tục ra tay.” Quách Tĩnh lập tức can ngăn nói. Mọi người Toàn Chân giáo đều biết là Hoắc Đô ngang tàng hống hách, người trị hắn bộ thiếu sao, nhưng chính là không dám trị đi. Hoắc Đô thân là vương tử a, nếu hắn xảy ra mệnh hệ hay tổn thất cái gì đó, Mông Cổ lập tức có lý do để xuất binh đánh tới Trung Nguyên a.
“Yên tâm ta có chừng mực dù sao hiện tại chưa thể giết hắn.” Diệp Thần nhìn Hoắc Đô liền ẩn ý nói. Giết người là đơn giản nhưng để ngươi sống không bằng chết mới là khó, hắn lập tức động thủ tiến đến đem tứ chi kinh mạch của Hoắc Đô chán ra nát bấy, có thể nói là vô phương cứu chữa a. Cả đời này có lẽ hắn chỉ có thể sinh hoạt trên giường tàn tật người mà thôi.
Hoắc Đô kêu lên một tiếng thấu trời lập tức ngất đi bị Diệp Thần quăng như con chó về phía quân Mông Cổ cho bọn hắn mang đi. Toàn Chân giáo cùng Quách TĨnh lúc này liền đồng thời không khỏi lập tức há mồm, xong lần nay hai nước giao chiến không thể tránh đi.
“Muốn bắt con pi ka Long của tao hả. Đi chỗ khác bắt mày, lần này coi như nhẹ giáo huấn.” Diệp Thần mở miệng đuổi người nói.
“Đánh vậy mà còn kêu nhẹ. Với lại Pi ka Long chỉ có mỗi con đi đây bắt.”Mấy tên kia lập tức không khỏi toát mồ hôi, đánh cho tàn người còn nói là nhẹ sao.
“Còn nói, lăn.” Diệp Thần lạnh lùng tỏa ra sát khí mở miệng nói. Động đến hắn nữ nhân chỉ trên lời nói cũng không được.
Ngươi là cái dạng quái thai gì người a. Mấy người Toàn Chân giáo muốn lên tiếng trách móc xong lập tức câm mồm lại vì bọn họ cảm nhận được Diệp Thần vô thượng sát khí, cảm giác này chính là không phải giết một hai người mà có được. Giống như ma quỷ đang hát vang câu ca chết chóc trên chiến trường vĩnh hằng vậy, đáng sợ mà thanh tao.
Dương Quá lúc này chạy trốn liền đi nhầm vào một căn phòng đi à. Bên trong tràn ngập chỉ thêu cùng với cả hương thơm phấn son a. Không nhưng thế có rất nhiều quần áo nữ nhi có vẻ như là mới được may đi à.
“Nơi này rốt cuộc là nơi nào a.” Dương Quá nhìn xung quanh một chút liền ngạc nhiên. Toàn Chân giáo chẳng nói không có nữ tử sao. Cái này Toàn Chân giáo quả thực chính là cái bọn giả nhân giả nghĩa a. Tại Toàn Chân giáo lại tàng nữ nhân để hưởng thụ tề nhân chi phúc đâu.
Đúng lúc này cửa liền có người đang đi đến định mở ra. Dương Quá lập tức sợ hãi mau chóng tìm chỗ trốn đi à. Bị phát hiện là hắn chết chắc đó.
Bước vào bên trong Dương Quá trốn dưới gầm giường liền nhìn thấy một cô nương xinh đẹp một cách kỳ lạ, nhưng hắn cũng không biết lạ ở đâu khoác lên mình một bộ áo lụa đỏ đi à. Xong tim hắn đập rộn ràng, đã lâu rồi hắn mới lại có cảm giác này nha.
Cái cảm giác này chính là lần đầu tiên hắn gặp phụ thân tưởng nhầm là nữ nhân tỷ tỷ a, chính là như phụ thân nói khi đối diện với người mình thích mắt sẽ hết pin tim như sập nguồn à. Hiện tại lại một lần nữa trước cái này xinh đẹp cô gái trẻ. Hắn động tình, cái thứ từ trước giờ nên phản ứng cuối cùng cũng phản ứng a. Nhưng sau đó hắn lập tức đỏ mặt cái này nữ nhi nàng đi ra sau rèm cởi ra mình y phục. Nàng là… muốn đi tắm. Đăng bởi: admin
Lúc này Triệu Chí Kính cũng mang đệ tử Toàn Chân giáo đuổi tới lấy kiếm chỉ vào mặt Quách Tĩnh hét lớn. Chưởng Giáo Chân Nhân Khưu Xử Cơ lúc này mặt liền đen lại thực muốn nói ta thực không quen biết tên ngốc thối này a.
“Tiểu tặc dám xông lên Toàn Chân giáo quả thực không biết sống chết.” Triệu Trí Kính mặc kệ Hoắc Đô liền muốn ra tay với Quách Tĩnh lúc này. Vừa hay chưởng giáo cũng tại nhất định giúp hắn dạy bảo tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.
“Im miệng, tên nghiệt đồ nhà ngươi thực làm mất mặt ta. Ngay cả bạn hay thù đều không phân biệt được. Cút, lăn ngay cho ta.” Chưởng giáo Chân nhân Khưu Xử Cơ lập tức nổi giận liền đạp lăn cái này Triêu Chí Kính ra ngoài.
“Chưởng môn ngươi sao lại đá ta.” Triệu Chí Kính vẫn hồn nhiên và dại khờ nói. Lập tức ăn thêm mấy cú đạp vào mặt.
Xung quanh mấy con mắt nhìn đều không có chút thương cảm, mặc kệ là bên Hoắc Đô hay bên Quách Tĩnh cũng vậy a. Đây là cái tội ngu a, đánh cho nó bớt ngu học đi à.
“Tĩnh Nhi hôm nay ngươi đến Toàn Chân giáo, vậy liền đi vào bên trong uống chén trà rồi hàn huyên một chút. Cái tên nghiệt đồ này còn không biết xin lỗi Tĩnh Nhi sao.”Chưởng giáo chân nhân Khưu Xứ Cơ vừa nói vừa đạp cho Triệu Chí Kính vài cái vào người.
“Chưởng môn người đừng đánh, ta sai rồi. Quách đại hiệp, tại hạ mắt chó không thấy thái sơn mong ngươi lượng thứ.” Triệu Chí Kính bị đạp không khác gì con chó lập tức quỳ lạy van xin nói.
“Được rồi, Chưởng môn chân nhân không muốn đánh nữa. Ta sẽ không để bụng.” Quách Tĩnh trong lòng tất nhiên vui vẻ nói.
“Còn không mau cảm ơn Tĩnh Nhi rộng lượng.” Khưu Xứ Cơ lập tức mở miệng nói.
“Cảm ơn Quách đại hiệp đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.” Triệu Chí Kính cắn răng mở miệng nói. Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Đợi hắn lên làm chưởng giáo rồi, Quách Tĩnh nhất định bị hắn trả đủ.
“Thấy chưa Quá Nhi, đây chính là kẻ yếu số phận. Nếu không muốn người khác cưỡi lên đầu mình nhất định phải trở lên mạnh mẽ. Bằng không chỉ có thể giống như hắn làm một con cẩu.” Diệp Thần đứng một bên châm chọc nói.
“Tiểu tử thối ngươi nói cái gì hả. Ngươi chửi ai là cẩu?” Triệu Chí Kính lập tức nổi đóa nói. Hắn không trị được Quách Tĩnh chẳng lẽ Diệp Thần lại không được.
Quách Tĩnh một bên liền không nói gì. Trong lòng còn có chút mừng thầm đâu, hắn là không có gan chửi Diệp Thần, nhưng lần này Triệu Chí Kính chính là tự chuốc họa đâu.
“Ta chửi ngươi. Sao ý kiến, lại đây cắn ta a.” Diệp Thần liền mở miệng khinh thường nói. Trợ trụ vi nhược, cậy mạnh hiếp yếu. Tên đạo sĩ Triệu Chí Kính này thực khiến hắn cảm thấy ngứa mắt a.
“Các ngươi thôi đi, Tĩnh Nhi ngươi cùng ta vào bên trong uống trà đàm đạo. Triệu Chí Kính ngươi lập tức lăn đi gánh nước chịu phạt.” Chưởng môn Khưu Xứ Cơ liền mở miệng nói. Người này là do Quách Tĩnh mang đến a, tốt nhất không nên gây thù.
“Chưởng môn… ngươi…” Triệu Chí Kính chỉ Diệp Thần cùng với Dương Quá tức giận hóa cười nói.
“Còn không lăn hay để ta đánh ngươi một trận sau đó cho người bê ngươi đi.” Chưởng Môn Chân Nhân Khưu Xử Cơ lập tức tỏa ra mình nội lực nhìn đến Triệu Chí Kính khiến hắn không khỏi tè ra quần.
“Phụ thân ngươi xem hắn tiểu ra quần rồi.” Dương Quá sợ chuyện xấu không lan xa liền mở miệng nói.
“Đừng nói như vậy, không phải hắn tiểu ra quần. Mà là mẹ hắn hôm nay quên cho hắn đóng bỉm thôi.” Diệp Thần đổ thêm dầu vào lửa nói.
Triệu Trí Kính ăn như vậy quả chát, xấu hổ làm sao dám ở lại liền lập tức lăn ra ngoài đi à. Mọi người lập tức đi vào bên trong ăn bánh uống trà đi à. Nhóm quân Mông Cổ bị bơ không biết làm cái gì liền cứ như vậy đứng ngẩn tò te, các ngươi tự nhiên như con ruồi a, coi chúng ta không tồn tại sao.
“Sư đệ bọn chúng đi vào bên trong rồi, chúng ta có hay không cũng vào.” Đạt Nhĩ Ba thấy vậy liền quay ra hỏi Hoắc Đô.
“Sư huynh ngươi điên hả. Còn không mau chạy, tình hình thay đổi. Quách Tĩnh còn tại Toàn Chân giáo chúng ta nằm mơ mà có thể tấn công vào. Đi về.” Hoắc Đô lập tức ra lệnh rút quân. Mọi người lập tức thu quân đi về.
“Xin chào, các ngươi nhớ ta không? À mà mình có gặp nhau bao giờ đâu mà nhớ.” Diệp Thần liền lập tức chặn lại mấy người nói.
“Đồ điên, tránh ra cho chúng ta đi. Có biết bọn ta là ai không hả, chán sống rồi chắc.” Hoắc Đô liền lập tức liền mở miệng nói.
“Ta nói các ngươi có quậy thì về nghĩa địa của mình mà quậy nghe chưa chứ ở đây không không bia mộ để bọn mày thể hiện nhá. Nếu ngươi đến đây cùng Toàn Chân giáo gây chuyện thì không có sao. Nhưng ngươi dám nghĩ tơ tưởng ta con pi ka Long là không có được.” Diệp Thần liền cười như không mở miệng nói.
“Pi Ka Long ngươi là đang nói ai vậy?” Hoắc Đô liền mở miệng tò mò hỏi.
“Không có văn hóa thật đáng sợ. Pi Ka Long chính là po ke mon mới. Sống tại Cổ mộ nick name Cô Long, họ tên Tiểu Long Nữ.” Diệp Thần liền nhìn Hoắc Đô khinh thường nói.
“Mẹ nó là tình địch. Năm trăm anh em đâu hốt nó, ta không tin trước có Hốt Tất Liệt nay lại không có Hoắc Đô.” Hoắc Đô lập tức sử dụng chiến dịch ruồi bâu đánh tới.
Dương Quá liền đi qua một bên chạy trốn đi, người ta nói trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Hiện tại hắn không phải nhân vật chính qua phải có giác ngộ của nhân vật phụ, qua chỗ khác chơi.
“Tĩnh Nhi hắn…” Chưởng giáo chân nhân Khưu Xứ Cơ lo lắng nói.
“Không cần chúng ta ra tay, đây là hắn gây nên chuyện.” Quách TĨnh mở miệng nói. Hắn chỉ mong Hoắc Đô với đông đảo người võ lâm cao thủ có thể ruồi bâu chiến dịch hay còn gọi lấy thịt đè người đè chết cái tên Diệp Thần này.
“Chỉ với các ngươi. Nghĩ động ta.” Diệp Thần lập tức thôi động Giáng Long Thập Bát Chưởng ra tay uy áp toàn chường khiến mấy tên tu vi kém cỏi lập tức búng máu ra chết tươi chết dãy đành đạch. Còn Hoắc Đô cùng với hắn sư huynh cũng không tránh khỏi bị trọng thương.
“Diệp Thần đủ không muốn đối với địch tiếp tục ra tay.” Quách Tĩnh lập tức can ngăn nói. Mọi người Toàn Chân giáo đều biết là Hoắc Đô ngang tàng hống hách, người trị hắn bộ thiếu sao, nhưng chính là không dám trị đi. Hoắc Đô thân là vương tử a, nếu hắn xảy ra mệnh hệ hay tổn thất cái gì đó, Mông Cổ lập tức có lý do để xuất binh đánh tới Trung Nguyên a.
“Yên tâm ta có chừng mực dù sao hiện tại chưa thể giết hắn.” Diệp Thần nhìn Hoắc Đô liền ẩn ý nói. Giết người là đơn giản nhưng để ngươi sống không bằng chết mới là khó, hắn lập tức động thủ tiến đến đem tứ chi kinh mạch của Hoắc Đô chán ra nát bấy, có thể nói là vô phương cứu chữa a. Cả đời này có lẽ hắn chỉ có thể sinh hoạt trên giường tàn tật người mà thôi.
Hoắc Đô kêu lên một tiếng thấu trời lập tức ngất đi bị Diệp Thần quăng như con chó về phía quân Mông Cổ cho bọn hắn mang đi. Toàn Chân giáo cùng Quách TĨnh lúc này liền đồng thời không khỏi lập tức há mồm, xong lần nay hai nước giao chiến không thể tránh đi.
“Muốn bắt con pi ka Long của tao hả. Đi chỗ khác bắt mày, lần này coi như nhẹ giáo huấn.” Diệp Thần mở miệng đuổi người nói.
“Đánh vậy mà còn kêu nhẹ. Với lại Pi ka Long chỉ có mỗi con đi đây bắt.”Mấy tên kia lập tức không khỏi toát mồ hôi, đánh cho tàn người còn nói là nhẹ sao.
“Còn nói, lăn.” Diệp Thần lạnh lùng tỏa ra sát khí mở miệng nói. Động đến hắn nữ nhân chỉ trên lời nói cũng không được.
Ngươi là cái dạng quái thai gì người a. Mấy người Toàn Chân giáo muốn lên tiếng trách móc xong lập tức câm mồm lại vì bọn họ cảm nhận được Diệp Thần vô thượng sát khí, cảm giác này chính là không phải giết một hai người mà có được. Giống như ma quỷ đang hát vang câu ca chết chóc trên chiến trường vĩnh hằng vậy, đáng sợ mà thanh tao.
Dương Quá lúc này chạy trốn liền đi nhầm vào một căn phòng đi à. Bên trong tràn ngập chỉ thêu cùng với cả hương thơm phấn son a. Không nhưng thế có rất nhiều quần áo nữ nhi có vẻ như là mới được may đi à.
“Nơi này rốt cuộc là nơi nào a.” Dương Quá nhìn xung quanh một chút liền ngạc nhiên. Toàn Chân giáo chẳng nói không có nữ tử sao. Cái này Toàn Chân giáo quả thực chính là cái bọn giả nhân giả nghĩa a. Tại Toàn Chân giáo lại tàng nữ nhân để hưởng thụ tề nhân chi phúc đâu.
Đúng lúc này cửa liền có người đang đi đến định mở ra. Dương Quá lập tức sợ hãi mau chóng tìm chỗ trốn đi à. Bị phát hiện là hắn chết chắc đó.
Bước vào bên trong Dương Quá trốn dưới gầm giường liền nhìn thấy một cô nương xinh đẹp một cách kỳ lạ, nhưng hắn cũng không biết lạ ở đâu khoác lên mình một bộ áo lụa đỏ đi à. Xong tim hắn đập rộn ràng, đã lâu rồi hắn mới lại có cảm giác này nha.
Cái cảm giác này chính là lần đầu tiên hắn gặp phụ thân tưởng nhầm là nữ nhân tỷ tỷ a, chính là như phụ thân nói khi đối diện với người mình thích mắt sẽ hết pin tim như sập nguồn à. Hiện tại lại một lần nữa trước cái này xinh đẹp cô gái trẻ. Hắn động tình, cái thứ từ trước giờ nên phản ứng cuối cùng cũng phản ứng a. Nhưng sau đó hắn lập tức đỏ mặt cái này nữ nhi nàng đi ra sau rèm cởi ra mình y phục. Nàng là… muốn đi tắm. Đăng bởi: admin
/782
|