Hoàng Dược Sư mặt có chút đỏ lên đi a. Tên này là đang nhường hắn đi à, già rồi còn như vậy mất mặt, ngay cả hắn hiền tế liền cũng không có như vậy khiến hắn tức giận nhưng cái này nam nhân quả thực khiến hắn thuận mắt mà lại nghịch mắt đi à. Thuận vì lâu lắm rồi mới có người chọc hắn giận a, còn tức là bố điên lên mà méo làm gì được thằng nào đi à. Tính cách có vấn đề vậy lên mới được gọi là Đông Tà đi à.
“Tiểu Anh ngươi cầm lấy cái này đi a. Đây là sợi dây chuyền ta mua trên phố tặng cho ngươi. Nếu như là sau này đi theo hắn nhất định phải cẩn thận hắn bán ngươi lấy tiền mua quan tài đi à. Nhìn hắn giống cái lão già bình thường vậy thôi chứ ta nghi ngờ lão té giếng mấy lần rồi đó.” Diệp Thần liền nói nhỏ nhắc nhở cái này tiểu loli nói.
“Đại ca ca ngươi yên tâm ta sẽ đề phòng không để sư phụ đem ta bán mất. Với lại có ta tại sư phụ có té giếng ta cũng sẽ vớt người lên đi à.” Trình Anh lập tức thật thà gật đầu nói.
“Ân, Tiểu Anh thật là ngoan đi a.” Diệp Thần không khỏi xoa đầu nàng nói. Trình Anh lập tức đỏ mặt mân mê sợi dây truyền được tặng đi à.
Hoàng Dược Sư nghe được như vậy nói chuyện chân không khỏi có chút đừng không vững đi à. Hắn là vừa rồi thu một cái phản đồ sao đây à. Với lại cái sợi dây chuyền đó sao nó quen vậy đi à. Oái chẳng phải là hắn mua cái này sợi dậy ý định nhờ người gửi lại cho cháu gái hắn Phù Nhi sao à. Cái tên này nhất định là giặc cướp đi a.
“Ta nói ngươi tại sao lại đối đầu với bọn chúng chứ?” Hoàng Dược Sư ý nói con gái mình cũng Quách Tĩnh hỏi.
“Kẻ xấu luôn được người tạo dựng một cách đầy sáng tạo và là một nghệ thuật, còn anh hùng thì chỉ chạy theo điều đó mà thôi. Nếu như ví việc xấu là một môn nghệ thuật vậy ta là nghệ nhân của môn nghê thuật đó.” Diệp Thần cầm trên tay quơ cái ngọc tiêu của Hoàng Dược Sư nói.
“Đồ điên ngươi uống thuốc chưa hả sao cái gì ngươi cũng thó được hết vậy.” Hoàng Dược Sư sờ bên cạnh cái tiểu ngọc không khỏi muốn nổi khùng lên nói.
“Biết làm sao bây giờ thầy thuốc nói bây giờ ta uống thuốc cũng sẽ là vô dụng bây giờ ta chuyển sang chích rồi.” Diệp Thần nhùn lại vai trêu trọc ném lại cho Hoang Dược Sư ngọc tiêu nói.
“Được rồi, vẫn là thôi đi. Nói với ngươi chỉ thêm hành xác. Ngươi hiện tại đã biết ta Bích Hải Triểu Sinh Khúc môn này Âm Ba Công ngươi tuyệt đối không được truyền ra ngoài, phải biết truyền người khác võ công không được cho phép chính là đại kỵ trong võ lâm.” Hoàng Dược Sư lập tức liền uy hiếp nói.
“Yên tâm đi, ta chỉ nói nhỏ với bà tám gần đây thôi.” Diệp Thần liền mở miệng cười nói.
“Ngươi… ngươi biết là bà tám khác gì ngươi nói cho cả thiên hạ đều nghe hả. Này ta không biết ngươi khùng hay ngươi bị điên nhưng ngươi thực sự làm như vậy là một hồi ta cho ngươi ra nghĩa địa ở chắc luôn đó.” Hoàng Dược Sư không khỏi tức giận nói.
“Không có sao có ra nghĩa địa giờ cũng phải xếp hàng chờ, mua đất nữa. Ngươi yên tâm đợi đến lượt ta còn lâu lắm. Diêm Vương nói muốn chết cũng phải xếp hàng báo danh đó chứ. Lão già như vậy còn chưa có xuống mộ thăm ông bà thì ta làm sao được chứ à. Ngươi số báo danh so với ta còn nhanh đó à. Với lại cha ngươi hình như còn đang đóng biển bên kia chờ ngươi à. Nghe nói bên đó vui lắm vì ai qua rồi đều không thấy về à.” Diệp Thần liền lập tức nhún vai tự nhiên nói.
“Ê, ngươi nói chuyện cho đàng hoàng nha. Ý là ngươi chửi ta có phải không hả?” Hoàng Dược Sư mặt đen lại nói. Hắn từ lúc sinh ra đã nhìn mặt thằng bố con mẹ bao giờ đâu à. Ngay cả cái khố cũng không có đểlại cho hắn mặc nữa à.
“Không phải đâu, ý của ta là tình cha ấm áp như vầng thái dương đó.” Diệp Thần liền lắc đầu nói.
“Ngươi nói xàm cái gì vậy? Trình Anh đi thôi ở cùng tên điên thị xã này chắc ta điên lên quá. À không ta đáng điên lên rồi đây nè.” Hoàng Dược Sư lập tức bắt lấy tay Trình Anh muốn rời đi à.
“Ngươi nếu điên như vậy sao không chết từ khi còn nhỏ đi à. Còn sống đến bây giờ muốn đẻ trứng sao à.” Diệp Thần không khỏi châm chọc nói.
“Ta cũng tính vậy đó nhưng chết không được. Ngươi vừa bụng chưa đồ điên thị xã. Trình Anh đi đừng có nhìn lại không bị hắn lây đó. Lần sau gặp lại hắn, ta nhất định dã hắn tứ bề đi à.” Hoàng DƯợc Sư lập tức bê lấy Trình Anh rời đi đi à.
Lúc này tại chỗ của Hoàng Dung bây giờ. Mọi chuyện đang hoảng loạn lên đi à.
“Tất cả ra ngoài tất cả mau ra ngoài hết đi à. Phù Nhi ngươi sao lại không chịu mặc đồ đi a. Không đúng ngươi bị điểm huyệt làm sao có thể cởi quần áo đi à. Cũng còn tốt, nàng đi vào trước nếu để Đại Võ Tiểu Võ nhìn thấy thân thể mình nhi nữ chẳng phải thanh danh nàng đều đi tong sao à.
“Phù Nhi vừa rồi có chuyện gì tại sao cơ thể ngươi liền chất độc đều đi đâu hết rồi à.”Hoàng Dung nhìn tình trạng Phù Nhi liền thở dài nói.
“Vừa rồi có một tên… hắn… hắn… nói là có người dùng cái gì trao đổi … sau đó hắn vào đây… ta … đã nói cha mẹ ra nhưng hắn vẫn… “ Phù Nhi nức nở nói. Đây đúng là kiểu CÔCC (con ông cháu cha) điển hình của năm nay đi a.
“Ngươi nói hình dạng hắn như thế nào. Phù Nhi ngoan không khóc ta nói nhất định sẽ trả thù cho ngươi.” Hoàng Dung liền lập tức an ủi nói.
“Hắn mặc một bộ đồ màu trắng, và còn… rất đẹp trai nữa à.” Quách Phù không khỏi đỏ bừng mặt khi nhớ lại lúc đó đi à.
“Chẳng lẽ là hắn. Phù Nhi ngươi đừng… à mà thôi ngươi nghỉ ngơi trước đi. Ta đi tìm ngươi gia gia trước đã.” Hoàng Dung lập tức nhìn cái bản mặt mê trai của nữ nhi không khỏi đen mặt lại đi ra khỏi phòng đi a. Nữ nhi của nàng bây giờ đang tưởng tượng thành Thần, hoang tưởng thành Thánh đi a. Nói cách khác chất độc đã qua đi bệnh ảo tưởng sức mạnh lại đến.
Quay trở về bên cạnh cha con nghĩa phụ DƯơng Quá hắn hiện tại liền đang ngồi một góc đi à.
“Con trai ngươi chốn vào trong cái này ngồi. Ta lập tức đi bê tên thầy thuốc đến đây cho ngươi xem bệnh đợi ta đi à.” Âu Dương Phong liền đặt cái chỗng rơm lên trên người của Dương Quá lập tức chạy mất hút.
“Nghĩa phụ ta không có sao. Chạy mất rồi.” Dương Quá lập tức liền không khỏi cười khổ nói. Chân của hắn chỉ có chút tê hiện tại liền có thể cử động thoải mái đợi một chút nữa liền có thể do chuyển đi à.
Hoàng Dược Sư sau khi rời đi Diệp Thần liền lập tức bị Hoàng Dung quấn lấy không buông bỏ đi à. Hắn còn tốt khinh công thứ thiệt lên không bị cái này nữ nhi bắt lại đi à. Hắn là tự do người đi a.
“Ân ngồi đây nghỉ một chút, Tiểu Anh vừa rồi người là sư phụ chủ nợ ngươi tuyệt đối không nên gặp nàng biết chưa hả?” Hoàng Dược Sư lập tức nhắc nhở nói. Trình Anh vẫn một bên mân mê dây truyền Diệp Thần đưa chỉ khẽ gật đầu đi à.
“Chết tiệt lão già thúi dám ngồi lên tiểu gia gia mình,xem chiêu.” DƯơng Quá chốn trong đống rơm lập tức chặp hai ngón trỏ lại chơi kiểu Thiên Niên Sát của kakashi tấn công tới hoa cúc Hoàng Dược Sư khiên hắn bay lên trời.
“Khốn nạn kẻ nào chán sống dám ám toán đại gia ta. Tiểu tử chạy đi đâu cho tắt nắng.” Hoàng Dước Sư lập tức bắt tới Dương Quá tức giận đến cười gắn nói. Những điều tồi tệ luôn sảy ra cùng một ngày đi à.
“Lão già ngươi mau thả ta ra a. Đúng rồi Tiểu Nương mau mau cứu ta đi à.” DƯơng Quá thấy bên cạnh cầu cứu Trình Anh lập tức kêu lên.
“Sư phụ ngươi thả hắn a. Là người nhà à, hắn là Đại ca ca con trai nuôi a. Ngươi không nên làm khó hắn à.” Trình Anh lập tức cầu xin nói. Dù sao người này cũng không xấu còn gọi nàng một tiếng tiểu nương a. Nàng không thể bỏ mặc được đi à.
“Đúng vậy a, lão gia gia ta nói ta là trẻ con ngươi không thể bắt nạt ta a. Nếu không người sẽ là người xấu à.” Dương Quá lập tức mở miệng nói.
“Thì ra là tên đó nghĩa tử. Tốt hôm nay ta liền lấy ngươi ra chút giận đi à. Ngươi phải biết Đông tà vốn là người xấu a.” Hoàng Dược Sư lập tức đánh tới lập tức liền bị một cánh tay cầm lấy lại.
“Ta nói lão già đừng bắt nạt con nít như vậy không hay chút nào cả đi à. Ngươi quả nhiên là xấu thiệt nhưng được cái vô duyên a.” Diệp Thần liền giũ ư lại tay nói.
“Ta thấy ngươi mới là vô duyên a. Tiểu tử ngươi may mắn đó à.” Hoàng Dược Sư lập tức mở miệng nói thả ra Dương Quá.
“Phụ thân, đại ca ca.” Trình Anh cùng Dương Quá lập tức chạy tới đi à.
Hai cái người gặp nhau liền nhìn nhau không dứt thì một tiếng vang lên khiến hai tên lập tức trốn mất tiêu đi à.
“Ngoại công ngươi ở đâu a.” Quách Phù lập tức kêu lên đi à.
“Phù Nhi ngươi đang bệnh đừng có nhất quyết đi tìm như vậy a.” Hoàng Dung quan tâm nói.
“Không a, ta đã khỏi a. Còn phải tìm tên khốn nạn đó trả thù nữa à.” Quách Phù liền lắc đầu nói.
“Được vậy ta tìm bên này ngươi tìm bên kia chú ý an toàn.” Hoàng Dung thấy nữ nhi kiên quyết liền gật đầu nói.
Tại trong con hẻm lúc này đây.
“Ta nói lão già ngươi trốn làm cái gì a, đó không phải là ngươi nữ nhi sao.” Diệp Thần không khỏi hỏi.
“Vậy còn ngươi ngươi chốn cái gì à.” Hoàng Dược Sư không phục trốn trong bụi rơm nói.
“Ta đẹp trai quá nên phụ nữ đuổi tới muốn lấy ta làm áp trại phu quân. Vậy lên ta đành trốn thôi.” Diệp Thần nhún vai nói.
“Không biết xấu hổ.” Hoàng Dược Sư khinh bỉ ho khan nói.
“Học ngươi mà thôi à.” Diệp Thần nhún nhẹ vai cười hà hà Đăng bởi: admin
“Tiểu Anh ngươi cầm lấy cái này đi a. Đây là sợi dây chuyền ta mua trên phố tặng cho ngươi. Nếu như là sau này đi theo hắn nhất định phải cẩn thận hắn bán ngươi lấy tiền mua quan tài đi à. Nhìn hắn giống cái lão già bình thường vậy thôi chứ ta nghi ngờ lão té giếng mấy lần rồi đó.” Diệp Thần liền nói nhỏ nhắc nhở cái này tiểu loli nói.
“Đại ca ca ngươi yên tâm ta sẽ đề phòng không để sư phụ đem ta bán mất. Với lại có ta tại sư phụ có té giếng ta cũng sẽ vớt người lên đi à.” Trình Anh lập tức thật thà gật đầu nói.
“Ân, Tiểu Anh thật là ngoan đi a.” Diệp Thần không khỏi xoa đầu nàng nói. Trình Anh lập tức đỏ mặt mân mê sợi dây truyền được tặng đi à.
Hoàng Dược Sư nghe được như vậy nói chuyện chân không khỏi có chút đừng không vững đi à. Hắn là vừa rồi thu một cái phản đồ sao đây à. Với lại cái sợi dây chuyền đó sao nó quen vậy đi à. Oái chẳng phải là hắn mua cái này sợi dậy ý định nhờ người gửi lại cho cháu gái hắn Phù Nhi sao à. Cái tên này nhất định là giặc cướp đi a.
“Ta nói ngươi tại sao lại đối đầu với bọn chúng chứ?” Hoàng Dược Sư ý nói con gái mình cũng Quách Tĩnh hỏi.
“Kẻ xấu luôn được người tạo dựng một cách đầy sáng tạo và là một nghệ thuật, còn anh hùng thì chỉ chạy theo điều đó mà thôi. Nếu như ví việc xấu là một môn nghệ thuật vậy ta là nghệ nhân của môn nghê thuật đó.” Diệp Thần cầm trên tay quơ cái ngọc tiêu của Hoàng Dược Sư nói.
“Đồ điên ngươi uống thuốc chưa hả sao cái gì ngươi cũng thó được hết vậy.” Hoàng Dược Sư sờ bên cạnh cái tiểu ngọc không khỏi muốn nổi khùng lên nói.
“Biết làm sao bây giờ thầy thuốc nói bây giờ ta uống thuốc cũng sẽ là vô dụng bây giờ ta chuyển sang chích rồi.” Diệp Thần nhùn lại vai trêu trọc ném lại cho Hoang Dược Sư ngọc tiêu nói.
“Được rồi, vẫn là thôi đi. Nói với ngươi chỉ thêm hành xác. Ngươi hiện tại đã biết ta Bích Hải Triểu Sinh Khúc môn này Âm Ba Công ngươi tuyệt đối không được truyền ra ngoài, phải biết truyền người khác võ công không được cho phép chính là đại kỵ trong võ lâm.” Hoàng Dược Sư lập tức liền uy hiếp nói.
“Yên tâm đi, ta chỉ nói nhỏ với bà tám gần đây thôi.” Diệp Thần liền mở miệng cười nói.
“Ngươi… ngươi biết là bà tám khác gì ngươi nói cho cả thiên hạ đều nghe hả. Này ta không biết ngươi khùng hay ngươi bị điên nhưng ngươi thực sự làm như vậy là một hồi ta cho ngươi ra nghĩa địa ở chắc luôn đó.” Hoàng Dược Sư không khỏi tức giận nói.
“Không có sao có ra nghĩa địa giờ cũng phải xếp hàng chờ, mua đất nữa. Ngươi yên tâm đợi đến lượt ta còn lâu lắm. Diêm Vương nói muốn chết cũng phải xếp hàng báo danh đó chứ. Lão già như vậy còn chưa có xuống mộ thăm ông bà thì ta làm sao được chứ à. Ngươi số báo danh so với ta còn nhanh đó à. Với lại cha ngươi hình như còn đang đóng biển bên kia chờ ngươi à. Nghe nói bên đó vui lắm vì ai qua rồi đều không thấy về à.” Diệp Thần liền lập tức nhún vai tự nhiên nói.
“Ê, ngươi nói chuyện cho đàng hoàng nha. Ý là ngươi chửi ta có phải không hả?” Hoàng Dược Sư mặt đen lại nói. Hắn từ lúc sinh ra đã nhìn mặt thằng bố con mẹ bao giờ đâu à. Ngay cả cái khố cũng không có đểlại cho hắn mặc nữa à.
“Không phải đâu, ý của ta là tình cha ấm áp như vầng thái dương đó.” Diệp Thần liền lắc đầu nói.
“Ngươi nói xàm cái gì vậy? Trình Anh đi thôi ở cùng tên điên thị xã này chắc ta điên lên quá. À không ta đáng điên lên rồi đây nè.” Hoàng Dược Sư lập tức bắt lấy tay Trình Anh muốn rời đi à.
“Ngươi nếu điên như vậy sao không chết từ khi còn nhỏ đi à. Còn sống đến bây giờ muốn đẻ trứng sao à.” Diệp Thần không khỏi châm chọc nói.
“Ta cũng tính vậy đó nhưng chết không được. Ngươi vừa bụng chưa đồ điên thị xã. Trình Anh đi đừng có nhìn lại không bị hắn lây đó. Lần sau gặp lại hắn, ta nhất định dã hắn tứ bề đi à.” Hoàng DƯợc Sư lập tức bê lấy Trình Anh rời đi đi à.
Lúc này tại chỗ của Hoàng Dung bây giờ. Mọi chuyện đang hoảng loạn lên đi à.
“Tất cả ra ngoài tất cả mau ra ngoài hết đi à. Phù Nhi ngươi sao lại không chịu mặc đồ đi a. Không đúng ngươi bị điểm huyệt làm sao có thể cởi quần áo đi à. Cũng còn tốt, nàng đi vào trước nếu để Đại Võ Tiểu Võ nhìn thấy thân thể mình nhi nữ chẳng phải thanh danh nàng đều đi tong sao à.
“Phù Nhi vừa rồi có chuyện gì tại sao cơ thể ngươi liền chất độc đều đi đâu hết rồi à.”Hoàng Dung nhìn tình trạng Phù Nhi liền thở dài nói.
“Vừa rồi có một tên… hắn… hắn… nói là có người dùng cái gì trao đổi … sau đó hắn vào đây… ta … đã nói cha mẹ ra nhưng hắn vẫn… “ Phù Nhi nức nở nói. Đây đúng là kiểu CÔCC (con ông cháu cha) điển hình của năm nay đi a.
“Ngươi nói hình dạng hắn như thế nào. Phù Nhi ngoan không khóc ta nói nhất định sẽ trả thù cho ngươi.” Hoàng Dung liền lập tức an ủi nói.
“Hắn mặc một bộ đồ màu trắng, và còn… rất đẹp trai nữa à.” Quách Phù không khỏi đỏ bừng mặt khi nhớ lại lúc đó đi à.
“Chẳng lẽ là hắn. Phù Nhi ngươi đừng… à mà thôi ngươi nghỉ ngơi trước đi. Ta đi tìm ngươi gia gia trước đã.” Hoàng Dung lập tức nhìn cái bản mặt mê trai của nữ nhi không khỏi đen mặt lại đi ra khỏi phòng đi a. Nữ nhi của nàng bây giờ đang tưởng tượng thành Thần, hoang tưởng thành Thánh đi a. Nói cách khác chất độc đã qua đi bệnh ảo tưởng sức mạnh lại đến.
Quay trở về bên cạnh cha con nghĩa phụ DƯơng Quá hắn hiện tại liền đang ngồi một góc đi à.
“Con trai ngươi chốn vào trong cái này ngồi. Ta lập tức đi bê tên thầy thuốc đến đây cho ngươi xem bệnh đợi ta đi à.” Âu Dương Phong liền đặt cái chỗng rơm lên trên người của Dương Quá lập tức chạy mất hút.
“Nghĩa phụ ta không có sao. Chạy mất rồi.” Dương Quá lập tức liền không khỏi cười khổ nói. Chân của hắn chỉ có chút tê hiện tại liền có thể cử động thoải mái đợi một chút nữa liền có thể do chuyển đi à.
Hoàng Dược Sư sau khi rời đi Diệp Thần liền lập tức bị Hoàng Dung quấn lấy không buông bỏ đi à. Hắn còn tốt khinh công thứ thiệt lên không bị cái này nữ nhi bắt lại đi à. Hắn là tự do người đi a.
“Ân ngồi đây nghỉ một chút, Tiểu Anh vừa rồi người là sư phụ chủ nợ ngươi tuyệt đối không nên gặp nàng biết chưa hả?” Hoàng Dược Sư lập tức nhắc nhở nói. Trình Anh vẫn một bên mân mê dây truyền Diệp Thần đưa chỉ khẽ gật đầu đi à.
“Chết tiệt lão già thúi dám ngồi lên tiểu gia gia mình,xem chiêu.” DƯơng Quá chốn trong đống rơm lập tức chặp hai ngón trỏ lại chơi kiểu Thiên Niên Sát của kakashi tấn công tới hoa cúc Hoàng Dược Sư khiên hắn bay lên trời.
“Khốn nạn kẻ nào chán sống dám ám toán đại gia ta. Tiểu tử chạy đi đâu cho tắt nắng.” Hoàng Dước Sư lập tức bắt tới Dương Quá tức giận đến cười gắn nói. Những điều tồi tệ luôn sảy ra cùng một ngày đi à.
“Lão già ngươi mau thả ta ra a. Đúng rồi Tiểu Nương mau mau cứu ta đi à.” DƯơng Quá thấy bên cạnh cầu cứu Trình Anh lập tức kêu lên.
“Sư phụ ngươi thả hắn a. Là người nhà à, hắn là Đại ca ca con trai nuôi a. Ngươi không nên làm khó hắn à.” Trình Anh lập tức cầu xin nói. Dù sao người này cũng không xấu còn gọi nàng một tiếng tiểu nương a. Nàng không thể bỏ mặc được đi à.
“Đúng vậy a, lão gia gia ta nói ta là trẻ con ngươi không thể bắt nạt ta a. Nếu không người sẽ là người xấu à.” Dương Quá lập tức mở miệng nói.
“Thì ra là tên đó nghĩa tử. Tốt hôm nay ta liền lấy ngươi ra chút giận đi à. Ngươi phải biết Đông tà vốn là người xấu a.” Hoàng Dược Sư lập tức đánh tới lập tức liền bị một cánh tay cầm lấy lại.
“Ta nói lão già đừng bắt nạt con nít như vậy không hay chút nào cả đi à. Ngươi quả nhiên là xấu thiệt nhưng được cái vô duyên a.” Diệp Thần liền giũ ư lại tay nói.
“Ta thấy ngươi mới là vô duyên a. Tiểu tử ngươi may mắn đó à.” Hoàng Dược Sư lập tức mở miệng nói thả ra Dương Quá.
“Phụ thân, đại ca ca.” Trình Anh cùng Dương Quá lập tức chạy tới đi à.
Hai cái người gặp nhau liền nhìn nhau không dứt thì một tiếng vang lên khiến hai tên lập tức trốn mất tiêu đi à.
“Ngoại công ngươi ở đâu a.” Quách Phù lập tức kêu lên đi à.
“Phù Nhi ngươi đang bệnh đừng có nhất quyết đi tìm như vậy a.” Hoàng Dung quan tâm nói.
“Không a, ta đã khỏi a. Còn phải tìm tên khốn nạn đó trả thù nữa à.” Quách Phù liền lắc đầu nói.
“Được vậy ta tìm bên này ngươi tìm bên kia chú ý an toàn.” Hoàng Dung thấy nữ nhi kiên quyết liền gật đầu nói.
Tại trong con hẻm lúc này đây.
“Ta nói lão già ngươi trốn làm cái gì a, đó không phải là ngươi nữ nhi sao.” Diệp Thần không khỏi hỏi.
“Vậy còn ngươi ngươi chốn cái gì à.” Hoàng Dược Sư không phục trốn trong bụi rơm nói.
“Ta đẹp trai quá nên phụ nữ đuổi tới muốn lấy ta làm áp trại phu quân. Vậy lên ta đành trốn thôi.” Diệp Thần nhún vai nói.
“Không biết xấu hổ.” Hoàng Dược Sư khinh bỉ ho khan nói.
“Học ngươi mà thôi à.” Diệp Thần nhún nhẹ vai cười hà hà Đăng bởi: admin
/782
|