Thiền Của Tôi

Chương 1 - Chương 1

/34


Quay về Thượng Hải Năm mười lăm tuổi, tôi đã có ý chí học hành tinh thông, năm ba mươi tuổi tự lập thân, năm bốn mươi tuổi không còn mê mẩn bởi bất kỳ sự việc gì. Năm năm mươi tuổi đã thấu hiểu thiên mệnh, năm sáu mươi tuổi nghe được lời nào cũng không tức giận, năm bảy mươi tuổi mặc sức sống theo tiếng lòng – tất nhiên không được vượt qua thể chế luật pháp.

- Khổng Phu Tử -

Nếu chỉ một mình ở trong phòng đã vượt quá giới hạn lớn nhất về sự nhẫn nại của tôi.

- Kate Braveman -

Trong mấy ngày vừa từ New York về Thượng Hải, tôi váng vất hết đầu, xương cốt mõi rã, tối không tài nào ngủ được, ngày cũng không thể dậy nổi.

Tôi không biết những ngày tiếp theo sẽ vui hay buồn, hướng phải đi ở đâu, liệu có được đôi mắt sắc sảo, không khiếp sợ để đối mặt với cái thế giới này. Tôi không biết liệu Muju còn yêu tôi và tôi tự nguyện muốn sinh cho anh một đứa con hay không. Tôi không biết đài tiên có che kín được con đường nhỏ trong kí ức hay không, bởi tôi đã không thể quay đầu lại được.

Đúng vậy, tôi không thể xác định được những thứ này.

Thượng Hải không mấy thay đổi, vẫn chạy cuồng điên và hừng hực trên đường ray phát triển kinh tế. Tiếng huyên náo của nó vượt quá cả New York. Nơi đây mới là chốn ầm ĩ nhất thế giới. Trước đây, thành phố này nổi tiếng phù hoa và lãng mạn, nhưng giờ đây nó càng hiện rõ hơn gương mặt thực tế và thô lỗ. Hầu như ai nấy đều có cơ hội biến thành trọc phú chỉ sau một đêm. Ai ai cũng vội vã với chuyến xe tương lai phát tài hoặc nổi danh. Ở đây, mọi thứ đều đang lay động, biến đổi, không nhận biết, cứ rồ lên mà chạy trong ảo giác.

Tất cả khiến người ta vừa hưng phấn vừa nhức đầu.

Trong tuần lễ thứ hai sau khi quay về, tôi lại bắt đầu hút thuốc, uống rượu, nuốt từng viên thuốc ngủ trong buồng tắm. Mọi thứ độc hại mà Muju giúp tôi cai sạch khi còn ở New York lại trở về. Lại xâm nhập vào cơ thể tôi. Chúng không hề đem lại cảm giác an toàn và thoải mái như được đoán trước, nhưng cũng để tôi tìm được hơi thở phút chốc trong cơn trống rỗng đến mê mụ.

Lại quay về thành phố cũ, lại quay về những thói quen cũ.

Như thể lại biến thành một đóa thủy tiên bị mụ mẫm.

Suốt một tuần, tôi tự nhốt mình trong căn hộ có kính kiểu Pháp xưa. Quầy giao hàng của khách sạn hàng ngày đem cơm rất đúng giờ. Điện thoại ghi âm luôn bật sẵn, Cha tôi đang dạy học tại Singapore và mẹ tôi đi theo cũng gọi điện thoại tới. Cô bạn Hỉ Nhĩ, bà chị họ Chu Sha, người quản lý của tôi và một vài người mà tôi quen biết hoặc xa lạ cũng đều gọi tôi.

Chỉ không có Muju. Tôi cứ đợi điện thoại của anh mãi.

Khi trong đầu có những phút giây tỉnh táo hiếm hoi, tôi cũng lấy làm lạ về sự cố chấp đến bất bình thường của mình với Muju. Như vậy có thể gọi là “yêu”, đồng thời cũng là một kiểu “chuộc tội”.

Hỉ Nhĩ gọi cho tôi hết lần này tới lần khác. “Này, công chúa Thượng Hải. Tối nay có một bữa tiệc, gọi là “sex in the city”. Mọi người đều muốn gặp cậu ở đó”.

“Này, có muốn đi shopping không? Plaza 66 đang giảm giá đấy”.

“Coco, đây là lần cuối mình gọi cho cậu đấy. Nghe máy đi”.

“Trời ạ, cậu chẳng thay đổi tẹo nào. Không phải, sự thật là tính nết cậu càng tệ hơn đấy. Chơi cái trò gì mà tự giam mình thế không biết. Tối nay cùng đi ăn cơm nhé. Bảy giờ mình lái xe đợi cậu dưới lầu. Quá giờ mặc kệ đấy”.

Tính cách của Hỉ Nhĩ có phần hơi giống người bạn cũ M của tôi, nhưng đáng yêu hơn M rất nhiều.

Sau khi tôi rời khỏi Thượng Hải, M bị truy nã nhưng trốn thoát được do cấu kết với một nhân viên hải quan nhập lậu một số xe ngoại đắt tiền như Mercedes Benz, BMW… Cô biến mất như một cái bong bong vỡ, không để lại dấu vết. Nghe nói tới giờ vẫn chưa tìm được tung tích.

Từ một gái điếm trở thành một bà góa giàu có, từ một phụ nữ nổi tiếng trong xã hội thượng lưu Thượng Hải lại trở thành một tội phạm bị truy nã như ngày nay, trong kí ức tôi, M mang vẻ đẹp u uất, trĩu nặng, như một vết sẹo in dấu.

Còn Hỉ Nhĩ, mười năm trước khi tôi mới quen, cô vẫn gầy yếu mảnh dẻ. Nét mặt có khi như một thằng bé con trắng bệch, thần kinh suốt ngày bị căng thẳng bởi những nốt mụn trứng cá mọc không ngừng và giày vò bởi cái bộ phận sinh dục của đàn ông giữa háng. Chúng khiến cô có thể phát điên bất kỳ lúc nào.

Nhưng ba năm trước khi gặp cô, cô đã như một con bướm bay lên từ cái kén, được hồi sinh. Những nốt mụn trứng cá cùng bộ phận sinh dục nam giữa hai đùi đã biến mất. Cô đã có một bộ ngực tròn căng nhô cao. Bầu vú tuyệt đẹp, sinh động, lãng mạn, thể hiện rõ sức quyến rũ như trái chín dưới sức mạnh của trái đất.

Hơn nữa, xin cảm tạ trời đất là từ bẩm sinh, cổ cô đã không thấy rõ yết hầu. Cô ăn vận gợi cảm, trang điểm kĩ lưỡng, khi đi trên đường hoặc vào câu lạc bộ, cô luôn thu hút ánh mắt của đàn ông còn nhiều hơn cả tôi.

Rất đúng giờ, cô lại chiếc xe Volkswagen Beetle màu xanh lá cây tới đón tôi.

Rốt cuộc, tôi cũng thay cái váy ngủ bẩn thỉu nhầu nhĩ. Sau khi tắm gội xong, tôi khoác lên người một cái váy cộc tay màu trắng, không trang điểm, cứ để mặt mộc xuống lầu.

Cô kêu rít lên, ôm chầm lấy tôi, “Đồ đáng ghét kia. Nếu không có mình, cậu làm sao sống được cơ chứ?”

Tôi hít một hơi. Cô nói đúng. Nếu không có bạn bè hóa giải nỗi niềm, những kẻ yếu ớt cô độc như tôi hẳn không tài nào sống nổi. “Mình nhớ cậu”, tôi nói.

Rồi hai người cứ đứng ở đó, cười nói ha hả, đấm nhau thùm thụp, ngắm nghía nhau kĩ lưỡng, rồi bắt đầu nói những câu tán tụng nhau “Cậu càng ngày càng xinh tệ”.

Khi phụ nữ gặp nhau, thời gian như ngừng chuyển động. Chúng tôi cười nói hơ hớ, lộ cả răng, toàn thân mềm lại, như một miềng kẹo pudding. Cái này khác hẳn với tình cảnh đám đàn ông gặp gỡ nhau.

Bữa tối ăn ngay tại nhà hàng của cô.

Nhà hàng mang tên “Thượng Hải 1933” đồng thời cũng là một tiệm trà, được trang trí những cành trúc xanh óng ánh, đèn lồng bọc giấy trông rất tinh xảo. Khắp nơi bày la liệt các món đồ cổ từ mọi miền của Trung Quốc và Đông Nam Á. Lại có cả tấm rèm bằng sa khe khẽ lay động. Một ca khúc cổ thời Thượng Hải những năm 30 cứ thánh thót tuôn ra từ chiếc máy nghe cũ kỹ. Hơi thở nghệ thuật và có phần hơi bệnh hoạn của chủ nhân tràn ngập không gian, phủ kín khắp nơi.

Ngay cả giấy lau tay trong phòng vệ sinh cũng vẽ tranh thủy mạc Trung Quốc, do cô đích thân sáng tác.

Trước khi mở nhà hàng, cô là một họa sĩ, tranh bán khá chạy, được các tờ “Thời báo New York”, “Tin tức Triều Nhật”, đài Stern, BBC phỏng vấn. Nhưng cô nổi tiếng không phải vì vẽ tranh cực đẹp, mà vì cô là họa sĩ đầu tiên của Trung Quốc sau ngày giải phóng dám công khai làm phẫu thuật thay đổi giới tính. Thế là cô đã nổi tiếng lại càng nổi tiếng hơn, có thể bán tranh kiếm được bộn tiền, có thể mua được quần áo, trang sức xa hoa, ra vào những câu lạc bộ nổi tiếng ở Thượng Hải.

Khi đã chán ngán vẽ tranh, cô mở một nhà hàng sang trọng. Một bát mỳ vằn thắn Thượng Hải giá 125 tệ, một cốc trà xanh bán 150 tệ. Ở Thượng Hải, không ai dám kinh doanh như vậy, nhưng cô dám. Không những thế hằng đêm còn có một số vị khách không đặt kịp bàn phải xếp hàng đứng ngoài cửa tiệm.

Đó chính là Thượng Hải. Cái gì cũng có thể xảy ra. Đến rất nhanh, sau đó thì sao, có thể đi cũng rất nhanh.

Cô ăn vận lộng lẫy xuất hiện trong tiệm hàng ngày, đi lại thoăn thoắt giữa đám khách, nhà bếp, quầy thu ngân. Nhanh nhẹn, tinh khôn khiến người ta đắm say lóa mắt. Chẳng bao lâu, cô được đặt một biệt danh “Yêu cơ dao bén”.

Ngồi xuống một góc tĩnh mịch, tôi rút món quà mang từ New York về cho Hỉ Nhĩ. Vài cuốn tạp chí sex đăng hình đàn ông khỏa thân. Hỉ Nhĩ phá lên cười, gửi tôi một cái hôn. Bây giờ Thượng Hải cái gì chẳng có, nhưng những loại tạp chí kiểu này vẫn bị coi là phi pháp.

Tôi gọi món cá hồi nướng, cuốn thịt vịt, canh đậu phụ và rau xanh. Hỉ Nhĩ kêu bồi bàn mang tới một chai vang đỏ.

“Không ngờ một năm đã qua, bọn mình vẫn ăm cơm chỉ có hai người”, tôi nói, châm một điếu thuốc. Ở tất cả các tiệm ăn Thượng Hải đều có thể hút thuốc thoải mái, không giống như New York.

“Thế có gì không hay? Không có đàn ông, càng êm ả”. Hỉ Nhĩ sai anh bồi cho cả chai rượu vào một cái bình thủy tinh to. Trước hết phải đặt ở đó để rượu được thở một chút. “Phụ nữ độc thân ở Thượng Hải ngày càng nhiều. Họ rất biết tiêu tiền. Những người tới tiệm của mình không phải là đám phụ nữ độc thân cũng là đám gay. Tất nhiên, cũng có không ít lão yêu quái bụng phệ đầu hói, chuyên tới đây sờ nắn ngực của đám gái non”.

Tôi cười phá lên. Ở bên Hỉ Nhĩ, chúng tôi luôn cười không ngớt.

Tất nhiên là không chỉ cười. Có lúc nửa đêm cô tới nhà tôi, lao lên cái ghế sô pha trong phòng khách mà khóc than. Cô khóc vì không một người đàn ông nào yêu cô thật lòng. Cô đã suýt chết trên bàn phẫu thuật. Bố mẹ cô giờ đây vẫn chưa chịu gặp cô. Nhưng tại sao sau khi trở thành phụ nữ, đột nhiên cô lại mất đi lòng tin vào đàn ông như vậy?

Cô phát hiện thấy thói giả nhân giả nghĩa, sự ích kỷ lạnh lung và vô số thứ nực cười và đáng hận của đàn ông. Cô đau đớn chửi mắng lũ đàn ông là loài động vật bẩn thỉu nhất, không bao giờ dung đầu óc, mà chỉ dùng cái đuôi để suy nghĩ vấn đề.

Đó là những lời nói tự đáy lòng cô.

Chúng tôi yêu quý nhau như chị em. Cũng có lúc tình cảm đó vượt quá những lý giải của chúng tôi. Chúng tôi cũng không hiểu tại sao lại có thể thích nhau đến vậy. Có lẽ vì sự tồn tại của đối phương, chúng tôi đều cảm thấy một cảm giác an toàn nào đó, có thể có lý do tha thứ cho những khiếm khuyết của chính mình. Bởi vì dù sao cũng có người còn yếu đuối và hồ đồ hơn mình.

Chúng tôi cũng có lúc cãi nhau, một tháng liền không thèm nhìn mặt. Chúng tôi chưa bao giờ thực sự thích bạn trai của nhau. “Hắn về cơ bản không thể sánh với cậu được. Cậu ăn vận lụa là, đeo châu báo trước cái đầu lợn như vậy thực sự không đáng”. Chúng tôi thường cảnh cáo nhau như vậy, nhưng không có tác dụng.

Cười to, uống rượu ngon, hút thuốc lá nhẹ, ăn đồ ngon, một bữa cơm trôi qua thật vui vẻ.

Từ bức email gần đây nhất mà tôi gửi, rõ ràng cô biết được tôi và Muju đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Thậm chị tôi cũng biết được cô luôn cô đơn. Ở Trung Quốc, do phẫu thuật giới tính mà cô nổi tiếng. Rất ít đàn ông tình nguyện làm bạn với cô, dù chỉ là một đêm tình vui vẻ. Nửa năm trước, khi cô và Fred anh bạn trai người Thụy Điển chia tay, hầu như cô không có người đàn ông nào khác.

Ăn tối xong, tôi vẫn chưa muốn về nhà. Cô đề nghị tới một tiệm mát xa chân trên đường Phục Hưng mà cô thường đi.

“Đừng lái xe của cậu nữa, gọi tắc xi đi. Cậu say như thế này rồi”. Tôi cắn môi, cười, cảm giác không mở nổi mắt nữa. Tôi cũng say.

Chúng tôi vai kề vai ngồi trong tắc xi. Tôi cầm theo hai ly rượu. Cô ôm một chai rượu ngon sản xuất năm 1990. Kinh nghiệm của cô là vừa mát xa, vừa thưởng thức rượu vang còn đã hơn cao trào tình dục gấp mười lần. Đó là cách cô tự an ủi mình khi cơ thể đói khát.

Vùi người vào trong chiếc ghế sô pha mềm mại của tiệm mát xa, ánh đèn hắt hiu, âm nhạc du dương. Có thể nghe được cả tiếng thở khe khẽ của vị khách nào đó.

Hỉ Nhĩ rất độ lượng nhường cho tôi cậu nhân viên mát xa trẻ vẫn thường làm cho cô, để tôi được thử tay nghề xuất sắc của cậu. Còn cô tự tìm một nhân viên nữ.

Chúng tôi ngồi cạnh nhua, thay phiên rót rượu cho nhau. Chúng tôi không cười ha hả như khi trong tiệm ăn nữa, mà trở nên trầm lắng, dịu dàng, yếu mềm. Sau khi ngâm nước thuốc mười phút, đôi chân được lau khô nhẹ nhàng. Một chân được lau sạch bằng khăn bông, được đặt lên đùi ấm áp của nhân viên mát xa.

Bàn tay của cậu nhân viên mát xa thuần thục làm các động tác bóp, nắn, dúi, đè, xoáy lên từng huyệt đạo dưới bàn chân. Tôi thích cái cảm giác kỳ lạ không nói nổi lên lời khi được người khác sờ chân, sờ đầu. Có lúc khi tâm tính trĩu nặng, tôi thường tới tiệm cắt tóc hoặc tiệm bán giày chỉ để cho người ta sờ đầu và sờ chân. Chúng mang lại cho tôi một niềm an ủi không tên, mà không thể dùng đàn ông hoặc thuốc lá có thể thay thế được.

Cùng với những động tác tay của nhân viên mát xa và những biến đổi khi ấn huyệt, từng viên đạn nho nhỏ nóng hổi bắn vọt lên, men theo những kinh mạch ở phần đùi chạy thẳng xuống vùng bụng.

Tử cung trở nên ấm nóng hơn. Tôi có thể cảm nhận được từng tế bào khắp cơ thể đang than lên vui sướng, run rẩy. Tôi có thể nhìn thấy một khoảng màu hồng thắm như hoa hồng giữa hai đùi. Da thịt dần dần lay động, rực rỡ khiến người ta kinh ngạc.

Rượu vang tuyệt hảo càng thúc đẩy hơn cảm giác sung sướng. Nhớ tới câu bình phẩm của Hỉ Nhĩ: Mát xa chân cộng với rượu vang còn đã hơn tình dục đạt tới cao trào gấp mười lần.

Chúng tôi uống rượu hết ngụm này tới ngụm khác, nhắm nghiền mắt, bị đôi bàn tay giữ chặt bàn chân.

/34

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status