Lâm Triệt trừng mắt:
- Ai thích anh chứ! Anh quá tự luyến rồi!
Vẻ mặt Cố Tĩnh Trạch căng lại, nhìn cô chằm chằm:
- Vậy người nào hôm qua được tôi hôn qua còn tỏ ra rất thích.
... Lâm Triệt không khỏi líu lưỡi, lắp bắp nói:
- Ai tỏ ra rất thích, anh anh anh, anh biết rõ ràng, đấy là tôi bị anh hù dọa.
Con mắt Cố Tĩnh Trạch liếc sang:
- Đúng là bị dọa thật sao? Tại sao tôi cảm thấy em còn rất hưởng thụ?
- Cảm giác của anh sai rồi!
Cố Tĩnh Trạch mang theo nụ cười yếu ớt không đứng đắn, khóe môi thoạt nhìn rất gợi cảm khiến người ta líu lưỡi.
- Muốn biết cảm giác của tôi là đúng hay sai, thử lại lần nữa thì biết.
Nói xong, thân hình bỗng nhiên lại gần cô.
Lâm Triệt bị động tác của anh dọa sợ, nhanh chóng lùi lại phía sau, thế nhưng, vẫn bị Cố Tĩnh Trạch cúi người ép lại, một tay chống ở trên sô pha, tay còn lại cầm lấy tay Lâm Triệt kéo lại gần, sau một phen dùng sức, trực tiếp đem cô đè ở trên sô pha.
Lâm Triệt hoảng sợ, khẩn trương nói:
- Anh... Anh tránh ra, Cố Tĩnh Trạch, nơi này là phòng khách.
Cố Tĩnh Trạch nhìn ánh mắt kinh hãi của cô, bị hoảng sợ đến nỗi gương mặt cũng ửng đỏ, đôi mắt sáng nhuốm một chút thẹn thùng, trong lúc nhất thời sáng không gì có thể sánh được.
- Phòng khách thì sao, đây chính là nhà của chúng ta, tôi và em là vợ chồng, chúng ta làm gì ở trong phòng này thì ai dám nói.
... Lâm Triệt đẩy người nhìn ánh mắt hài hước của người đàn ông trước mắt, bàn tay đặt trên lồng ngực anh có thể cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của anh, từng múi, ma sát rõ rệt trong lòng bàn tay, khiến cho cô buông ra không ổn mà không buông ra cũng không ổn.
Thế nhưng, bất kể có như thế nào, thân thể anh như một thành lũy chắc khỏe.
Lâm Triệt luống cuống, cảm giác được Cố Tĩnh Trạch đang dán xuống, ánh mắt nhìn thấy vẻ mặt tránh né của cô, cánh môi gần như tìm tòi ở trên cánh mũi của cô, nhưng hết lần này tới lần khác không có rơi xuống, trên mặt anh tràn đầy lạc thú thưởng thức thần sắc kinh hoảng của Lâm Triệt, từ từ hành hạ thần kinh của cô.
- Nói đi, em có thích không?
Môi anh nhẹ nhàng ma sát qua bờ môi cô, cười tùy ý.
Lâm Triệt cắn môi:
- Anh thả tôi ra, Cố Tĩnh Trạch!
- Em có thích không?
- Không thích!
- Trả lời trái ý!
Cố Tĩnh Trạch nói, sau đó ở trên bờ môi cô ấn một cái.
Mặt Lâm Triệt sung huyết.
- Cố Tĩnh Trạch, anh... Anh sao có thể trêu đùa tôi thế, coi chừng tôi nhổ nước bọt.
- Nước bọt?
Anh cười:
- Cũng không phải chưa từng ăn qua.
- Cố Tĩnh Trạch... Khẩu vị của anh thật là nặng.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Khẩu vị không nặng sao lại đi cưới em.
- Anh...
Cố Tĩnh Trạch thực sự là học xấu!
- Cố Tĩnh Trạch, nếu như anh không buông ra tôi sẽ động thủ đấy.
- Ha ha, ngược lại tôi rất muốn nhìn em động thủ thế nào...
- Anh rõ là coi thường tôi rồi, Cố Tĩnh Trạch.
Lâm Triệt cười, bỗng nhiên cầm lấy đầu gối, hướng về nơi giao giữa hai chân, rồi huých tới...
Hítttt... Cố Tĩnh Trạch đau xót, lập tức thả Lâm Triệt ra, rồi từ trên ghế sa-lông lăn xuống.
Lâm Triệt hoảng sợ, còn cho rằng động tác Cố Tĩnh Trạch rất nhanh, nhất định sẽ mau bắt cô lại, nhưng lại không nghĩ tới lúc này đây anh vậy mà không hề bắt...
Cố Tĩnh Trạch ngồi trên tấm thảm thượng hạng, sắc mặt cứng ngắc.
Lâm Triệt nhanh chóng ngồi xổm xuống, quỳ gối trên thảm, lo lắng nhìn Cô Tĩnh Trạch, vẻ mặt hối lỗi:
- Xin lỗi, Cố Tĩnh Trạch, anh, sao rồi... Đau lắm hả?
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, lắc đầu đáp:
- Hoàn hảo, không có việc gì.
- Đau như vậy sao... Tôi xin lỗi, tôi nhớ lại khi còn bé bình thường hay cùng nam sinh ồn ào như vậy, hình như không đau mà.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt:
- Trẻ con còn chưa trưởng thành, đương nhiên sẽ không đau, em cũng biết tôi cỡ nào rồi, không thể so với con nít.
... Lâm Triệt nhìn người đàn ông không biết xấu hổ là gì này, đến lúc này rồi mà anh ta vẫn không thấy ngại mà nói như vậy.
- Xem ra anh quả thực không đau! Vẫn còn đùa được.
Cố Tĩnh Trạch lại cười:
- Vui đùa cái gì thì được, chứ kích cỡ, không thể mang ra đùa.
...
- Cố Tĩnh Trạch, anh thực sự thay đổi, trước đây anh không phải là người không biết xấu hổ như thế.
Cố Tĩnh Trạch lia nhanh toàn thân Lâm Triệt:
- Nhìn thấy em, tôi không kìm lòng nổi nghĩ tới những điều không biết xấu hổ.
Trách cô sao?
- Anh anh anh, anh học được miệng lưỡi trơn tru từ ai!
- Loại chuyện này cần phải học sao? Tôi cho là đàn ông bởi vì con cháu đời sau đông đúc mà tự tiến hóa, muốn chứng kiến người phụ nữ sinh con cho họ sau này, sẽ không tự chủ được mà miệng lưỡi trơn tru, loại người như vậy mới có thể duy trì tiến hóa.
- Cút, thà tự nhận mình không biết xấu hổ là xong, cần gì phải nói trái nói phải nhiều như thế.
Cố Tĩnh Trạch cười, nhưng mà, đúng là rất đau.
Nhìn nét mặt của Cố Tĩnh Trạch, Lâm Triệt càng tự trách, cúi đầu nói:
- Làm sao bây giờ... Chi bằng đi bệnh viện?
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt cúi đầu xuống, anh nhẹ nhàng nhích đầu lại nỉ non bên tai cô:
- Xoa xoa là tốt thôi.
.... Lâm Triệt nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch la lên:
- Cái gì, không, xoa xoa cái rắm.
Nơi khác còn có thể xoa xoa, nhưng nơi đấy... Nơi đấy xoa thế nào.
Cố Tĩnh Trạch kéo lấy cổ tay của cô, dẫn dắt lại gần một chút:
- Không thử thì làm sao biết có hiệu quả hay không?
Lâm Triệt thực sự cho rằng anh muốn kéo tay cô đi xuống, nhưng lại nghe thấy tiếng cửa, một thanh âm đúng lúc vang lên.
- Tĩnh... Tĩnh Trạch, anh... Anh đang làm gì thế?
Vậy mà Mạc Huệ Linh tới đúng lúc này?
Cố Tĩnh Trạch sửng sốt, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Mạc Huệ Linh lại đi thẳng tới phòng khách.
Buông lỏng tay Lâm Triệt ra, anh đứng dậy.
Ở bên cạnh, Lâm Triệt chậm rãi từ dưới đất đứng lên.
Cố Tĩnh Trạch hơi không vui, nhìn Mạc Huệ Linh:
- Huệ Linh, sao em lại tự tiện đi vào.
Nơi này suy cho cùng là nhà của anh và Lâm Triệt.
Hơn nữa, anh là một người đàn ông trưởng thành, không còn giống như khi còn bé, có thể tùy tiện đi vào phòng, không phân biệt nam nữ.
Ngộ nhỡ anh ở nhà mình không mặc quần áo thì sao.
Mạc Huệ Linh kinh ngạc nhìn động tác hai người mới vừa thân mật.
Nếu không nhìn nhầm, Cố Tĩnh Trạch lại lôi kéo tay Lâm Triệt không buông?
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, thoạt nhìn giống như chỉ là một người.
Bệnh của Tĩnh Trạch... Chẳng lẽ đã chữa xong rồi?
Mạc Huệ Linh ghen ghét nhìn thoáng qua Lâm Triệt đang đứng ở một bên.
Lâm Triệt thức thời nhìn hai người, sau đó trực tiếp ôm lấy kịch bản trên bàn:
- Hai người nói chuyện, tôi đi vào xem kịch bản.
- Lâm Triệt...
Cố Tĩnh Trạch còn muốn gọi Lâm Triệt ở lại, nhưng lúc này Mạc Huệ Linh chen miệng:
- Được, cảm ơn cô, Lâm Triệt.
Sau đó, tới gần khoác lên cánh tay Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nhìn tay của cô, chân mày hơi cau lại:
- Huệ Linh, em buông tay ra, nơi này có người hầu, để cho người ta nhìn thấy không ổn.
Mạc Huệ Linh tức giận trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Anh và Lâm Triệt cho người ta nhìn thì không sao? Em khoác tay anh bị người ta nhìn sẽ không tốt?
- Huệ Linh, cô ấy là vợ anh, bị người nào nhìn cũng không quan hệ.
- Anh...
Mạc Huệ Linh càng thêm tức giận, cắn môi la lên:
- Nhưng từ trước tới giờ anh và em đều như vậy, mọi người ai cũng biết, trước đây không ai nói gì mà, hiện tại sao lại không tốt?
- Được rồi, bỏ tay xuống, chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Con ngươi Cố Tĩnh Trạch như đêm đen, nhìn chằm chằm vào Mạc Huệ Linh. Mà Mạc Huệ Linh bị anh nhìn như thế, nhất thời cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể không cam lòng mà buông tay ra.
- Ai thích anh chứ! Anh quá tự luyến rồi!
Vẻ mặt Cố Tĩnh Trạch căng lại, nhìn cô chằm chằm:
- Vậy người nào hôm qua được tôi hôn qua còn tỏ ra rất thích.
... Lâm Triệt không khỏi líu lưỡi, lắp bắp nói:
- Ai tỏ ra rất thích, anh anh anh, anh biết rõ ràng, đấy là tôi bị anh hù dọa.
Con mắt Cố Tĩnh Trạch liếc sang:
- Đúng là bị dọa thật sao? Tại sao tôi cảm thấy em còn rất hưởng thụ?
- Cảm giác của anh sai rồi!
Cố Tĩnh Trạch mang theo nụ cười yếu ớt không đứng đắn, khóe môi thoạt nhìn rất gợi cảm khiến người ta líu lưỡi.
- Muốn biết cảm giác của tôi là đúng hay sai, thử lại lần nữa thì biết.
Nói xong, thân hình bỗng nhiên lại gần cô.
Lâm Triệt bị động tác của anh dọa sợ, nhanh chóng lùi lại phía sau, thế nhưng, vẫn bị Cố Tĩnh Trạch cúi người ép lại, một tay chống ở trên sô pha, tay còn lại cầm lấy tay Lâm Triệt kéo lại gần, sau một phen dùng sức, trực tiếp đem cô đè ở trên sô pha.
Lâm Triệt hoảng sợ, khẩn trương nói:
- Anh... Anh tránh ra, Cố Tĩnh Trạch, nơi này là phòng khách.
Cố Tĩnh Trạch nhìn ánh mắt kinh hãi của cô, bị hoảng sợ đến nỗi gương mặt cũng ửng đỏ, đôi mắt sáng nhuốm một chút thẹn thùng, trong lúc nhất thời sáng không gì có thể sánh được.
- Phòng khách thì sao, đây chính là nhà của chúng ta, tôi và em là vợ chồng, chúng ta làm gì ở trong phòng này thì ai dám nói.
... Lâm Triệt đẩy người nhìn ánh mắt hài hước của người đàn ông trước mắt, bàn tay đặt trên lồng ngực anh có thể cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của anh, từng múi, ma sát rõ rệt trong lòng bàn tay, khiến cho cô buông ra không ổn mà không buông ra cũng không ổn.
Thế nhưng, bất kể có như thế nào, thân thể anh như một thành lũy chắc khỏe.
Lâm Triệt luống cuống, cảm giác được Cố Tĩnh Trạch đang dán xuống, ánh mắt nhìn thấy vẻ mặt tránh né của cô, cánh môi gần như tìm tòi ở trên cánh mũi của cô, nhưng hết lần này tới lần khác không có rơi xuống, trên mặt anh tràn đầy lạc thú thưởng thức thần sắc kinh hoảng của Lâm Triệt, từ từ hành hạ thần kinh của cô.
- Nói đi, em có thích không?
Môi anh nhẹ nhàng ma sát qua bờ môi cô, cười tùy ý.
Lâm Triệt cắn môi:
- Anh thả tôi ra, Cố Tĩnh Trạch!
- Em có thích không?
- Không thích!
- Trả lời trái ý!
Cố Tĩnh Trạch nói, sau đó ở trên bờ môi cô ấn một cái.
Mặt Lâm Triệt sung huyết.
- Cố Tĩnh Trạch, anh... Anh sao có thể trêu đùa tôi thế, coi chừng tôi nhổ nước bọt.
- Nước bọt?
Anh cười:
- Cũng không phải chưa từng ăn qua.
- Cố Tĩnh Trạch... Khẩu vị của anh thật là nặng.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Khẩu vị không nặng sao lại đi cưới em.
- Anh...
Cố Tĩnh Trạch thực sự là học xấu!
- Cố Tĩnh Trạch, nếu như anh không buông ra tôi sẽ động thủ đấy.
- Ha ha, ngược lại tôi rất muốn nhìn em động thủ thế nào...
- Anh rõ là coi thường tôi rồi, Cố Tĩnh Trạch.
Lâm Triệt cười, bỗng nhiên cầm lấy đầu gối, hướng về nơi giao giữa hai chân, rồi huých tới...
Hítttt... Cố Tĩnh Trạch đau xót, lập tức thả Lâm Triệt ra, rồi từ trên ghế sa-lông lăn xuống.
Lâm Triệt hoảng sợ, còn cho rằng động tác Cố Tĩnh Trạch rất nhanh, nhất định sẽ mau bắt cô lại, nhưng lại không nghĩ tới lúc này đây anh vậy mà không hề bắt...
Cố Tĩnh Trạch ngồi trên tấm thảm thượng hạng, sắc mặt cứng ngắc.
Lâm Triệt nhanh chóng ngồi xổm xuống, quỳ gối trên thảm, lo lắng nhìn Cô Tĩnh Trạch, vẻ mặt hối lỗi:
- Xin lỗi, Cố Tĩnh Trạch, anh, sao rồi... Đau lắm hả?
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, lắc đầu đáp:
- Hoàn hảo, không có việc gì.
- Đau như vậy sao... Tôi xin lỗi, tôi nhớ lại khi còn bé bình thường hay cùng nam sinh ồn ào như vậy, hình như không đau mà.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt:
- Trẻ con còn chưa trưởng thành, đương nhiên sẽ không đau, em cũng biết tôi cỡ nào rồi, không thể so với con nít.
... Lâm Triệt nhìn người đàn ông không biết xấu hổ là gì này, đến lúc này rồi mà anh ta vẫn không thấy ngại mà nói như vậy.
- Xem ra anh quả thực không đau! Vẫn còn đùa được.
Cố Tĩnh Trạch lại cười:
- Vui đùa cái gì thì được, chứ kích cỡ, không thể mang ra đùa.
...
- Cố Tĩnh Trạch, anh thực sự thay đổi, trước đây anh không phải là người không biết xấu hổ như thế.
Cố Tĩnh Trạch lia nhanh toàn thân Lâm Triệt:
- Nhìn thấy em, tôi không kìm lòng nổi nghĩ tới những điều không biết xấu hổ.
Trách cô sao?
- Anh anh anh, anh học được miệng lưỡi trơn tru từ ai!
- Loại chuyện này cần phải học sao? Tôi cho là đàn ông bởi vì con cháu đời sau đông đúc mà tự tiến hóa, muốn chứng kiến người phụ nữ sinh con cho họ sau này, sẽ không tự chủ được mà miệng lưỡi trơn tru, loại người như vậy mới có thể duy trì tiến hóa.
- Cút, thà tự nhận mình không biết xấu hổ là xong, cần gì phải nói trái nói phải nhiều như thế.
Cố Tĩnh Trạch cười, nhưng mà, đúng là rất đau.
Nhìn nét mặt của Cố Tĩnh Trạch, Lâm Triệt càng tự trách, cúi đầu nói:
- Làm sao bây giờ... Chi bằng đi bệnh viện?
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt cúi đầu xuống, anh nhẹ nhàng nhích đầu lại nỉ non bên tai cô:
- Xoa xoa là tốt thôi.
.... Lâm Triệt nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch la lên:
- Cái gì, không, xoa xoa cái rắm.
Nơi khác còn có thể xoa xoa, nhưng nơi đấy... Nơi đấy xoa thế nào.
Cố Tĩnh Trạch kéo lấy cổ tay của cô, dẫn dắt lại gần một chút:
- Không thử thì làm sao biết có hiệu quả hay không?
Lâm Triệt thực sự cho rằng anh muốn kéo tay cô đi xuống, nhưng lại nghe thấy tiếng cửa, một thanh âm đúng lúc vang lên.
- Tĩnh... Tĩnh Trạch, anh... Anh đang làm gì thế?
Vậy mà Mạc Huệ Linh tới đúng lúc này?
Cố Tĩnh Trạch sửng sốt, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Mạc Huệ Linh lại đi thẳng tới phòng khách.
Buông lỏng tay Lâm Triệt ra, anh đứng dậy.
Ở bên cạnh, Lâm Triệt chậm rãi từ dưới đất đứng lên.
Cố Tĩnh Trạch hơi không vui, nhìn Mạc Huệ Linh:
- Huệ Linh, sao em lại tự tiện đi vào.
Nơi này suy cho cùng là nhà của anh và Lâm Triệt.
Hơn nữa, anh là một người đàn ông trưởng thành, không còn giống như khi còn bé, có thể tùy tiện đi vào phòng, không phân biệt nam nữ.
Ngộ nhỡ anh ở nhà mình không mặc quần áo thì sao.
Mạc Huệ Linh kinh ngạc nhìn động tác hai người mới vừa thân mật.
Nếu không nhìn nhầm, Cố Tĩnh Trạch lại lôi kéo tay Lâm Triệt không buông?
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, thoạt nhìn giống như chỉ là một người.
Bệnh của Tĩnh Trạch... Chẳng lẽ đã chữa xong rồi?
Mạc Huệ Linh ghen ghét nhìn thoáng qua Lâm Triệt đang đứng ở một bên.
Lâm Triệt thức thời nhìn hai người, sau đó trực tiếp ôm lấy kịch bản trên bàn:
- Hai người nói chuyện, tôi đi vào xem kịch bản.
- Lâm Triệt...
Cố Tĩnh Trạch còn muốn gọi Lâm Triệt ở lại, nhưng lúc này Mạc Huệ Linh chen miệng:
- Được, cảm ơn cô, Lâm Triệt.
Sau đó, tới gần khoác lên cánh tay Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nhìn tay của cô, chân mày hơi cau lại:
- Huệ Linh, em buông tay ra, nơi này có người hầu, để cho người ta nhìn thấy không ổn.
Mạc Huệ Linh tức giận trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Anh và Lâm Triệt cho người ta nhìn thì không sao? Em khoác tay anh bị người ta nhìn sẽ không tốt?
- Huệ Linh, cô ấy là vợ anh, bị người nào nhìn cũng không quan hệ.
- Anh...
Mạc Huệ Linh càng thêm tức giận, cắn môi la lên:
- Nhưng từ trước tới giờ anh và em đều như vậy, mọi người ai cũng biết, trước đây không ai nói gì mà, hiện tại sao lại không tốt?
- Được rồi, bỏ tay xuống, chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Con ngươi Cố Tĩnh Trạch như đêm đen, nhìn chằm chằm vào Mạc Huệ Linh. Mà Mạc Huệ Linh bị anh nhìn như thế, nhất thời cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể không cam lòng mà buông tay ra.
/166
|