Lâm Triệt ngồi lên xe, không lâu sau đã tới trường quay. Đạo diễn thấy Lâm Triệt đến bèn tự mình tiếp đón, đối với Lâm Triệt và Du Mẫn Mẫn cũng rất khách sáo.
Du Mẫn Mẫn đi sắp xếp công việc, Lâm Triệt và đạo diễn thảo luận kịch bản. Kịch bản hôm nay chính là chuẩn bị một hoạt động, ngay lập tức nghe thấy phía sau có tiếng người la lên:
- Lâm Triệt, không ngờ nhanh như vậy chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.
Lâm Triệt quay đầu lại, nhìn thấy người đi đến là đối thủ vừa mới cạnh tranh giải thưởng lần này, Vương Tinh Sở.
Lâm Triệt cười khan, nhìn cô ta tiến lại gần, sau lưng còn mang theo năm sáu người trợ lý, trông rất khí thế:
- Tôi vừa mới nói với đạo diễn, ở đây tôi có một người bạn cũ. Đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ hỗ trợ lẫn nhau, không thể để cho những lão hồ ly của tổ chương trình cướp đất diễn.
Thì ra bạn cũ chính là cô...
Lâm Triệt không khách khí cười cười:
- Sao vậy, tôi cảm thấy tổ chương trình cũng là rất tốt mà. Mọi người chỉ tới đùa giỡn một chút, gì mà cướp hay không cướp đất diễn chứ.
Vương Tinh Sở nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên cười cười.
Thật vất vả mới có thể tham gia một tiết mục, sao lại có thể là tới chơi.
Dù sao cô ta cũng muốn chuẩn bị thật tốt. Lần này, cô ta nhất định phải phải xuất sắc hơn tất cả mọi người mới được.
Nhìn Lâm Triệt ở chỗ này cố làm ra vẻ. Vương Tinh Sở vốn còn muốn kêu cô cùng nhau hợp tác nhưng bây giờ xem ra chỉ sợ là không được rồi. Cũng may, dù sao cũng không phải một mình cô ta tới đây.
Lúc này, một diễn viên khác cũng tới.
- Đạo diễn, tôi tới rồi. Thật xin lỗi, trên đường kẹt xe, tôi không tới trễ chứ?
Nghe thấy tiếng nói, mọi người đều quay đầu lại, nhìn thấy cũng là một tiểu hoa đán, tên Tần Quán Quán. Gần đây cô ta đóng vài bộ phim rất nổi tiếng, trước kia cũng diễn qua nhiều vai phụ nên Lâm Triệt cũng biết cô ta nhưng đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc.
Hai người cùng bắt tay, chào hỏi lẫn nhau.
- Lâm Triệt, tôi đã sớm thấy cô trong phim trên ti vi, rất xinh đẹp. Tôi cũng luôn chú ý tới cô.
- Cô cũng vậy mà, rất nổi tiếng.
Hai người nói chuyện khách sáo vài câu. Phía sau Vương Tinh Sở cũng vội vàng tới chào hỏi. Cũng như đối với Lâm Triệt, cô ta cũng muốn lôi kéo Tần Quán Quán theo phe mình. Nhưng Tần Quán Quán chỉ lúng túng cười trừ rồi sau đó liền quay đầu lại nói chuyện với Lâm Triệt:
- Lần này tôi rất căng thẳng, đây là lần đầu tiên tôi tham gia.
- Tôi cũng là lần đầu.
Lâm Triệt nói.
Cô ta nói:
- Dù sao được làm chính mình là tốt rồi, nếu lần đầu tiên làm không tốt thì cũng sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm.
- Đúng vậy.
Một lát sau, bắt đầu quay.
Tất cả nhân viên làm việc đều đã chuẩn bị xong. Ba tiểu hoa đán, mỗi người một vẻ. Chương trình thực tế Chân Nhân Tú này bắt đầu từ những trò chơi. Mọi người cùng nhau chơi trò liên kết đặc biệt thú vị, cũng có tính khiêu chiến.
Thật ra Lâm Triệt không tính là biết chơi nên cũng có chút yên lặng, không thể theo kịp tiết tấu của chương trình. Còn Tần Quán Quán mặc dù nói mình rất khẩn trương nhưng làm tương đối tốt, cùng mấy người quản trò phối hợp rất nhuần nhuyễn, cũng biết cách đùa giỡn gây cười. Xem ra, cô ta sẽ đoạt được khá nhiều cảnh quay. Nếu đem ra so sánh, Lâm Triệt ngây người hơn rất nhiều.
Tần Quán Quán đã hoàn thành rất tốt, không có chuyện gì nữa nên sang chỗ Lâm Triệt trợ giúp. Lâm Triệt đối với cô ta rất cảm kích.
Ngược lại Vương Tinh Sở kia thật khiến người ta chán ghét. Ở chỗ đó một chốc lại kêu lên, một lát lại quấy rối, làm cái gì cũng không đúng, còn dính lấy một diễn viên nổi tiếng nhất cọ tới cọ lui, làm người khác không biết phải nói sao.
Quả thật là đoạt ống kính nhưng cũng khiến cho mọi người ở đây rất chán ghét.
Nghỉ giữa giờ, Lâm Triệt ngồi trên xe. Đàn anh của Chân Nhân Tú và Lâm Triệt cùng một tổ, anh ta ở phía trước lái xe, nhìn Lâm Triệt cười nói:
- Nhìn cô không giống thiếu ngủ nhỉ, quầng mắt đều không có thâm đen.
Lâm Triệt nhỏ nhẹ nói:
- Lúc biết sẽ được tới đây tham gia chương trình, tôi bị dọa đến nỗi cả đêm ngủ không ngon rồi. Một lát nếu tôi mà bị loại sớm, quản lý của tôi nhất định sẽ giết tôi vì đã tiêu hết bao nhiêu tiền của để vào chương trình này.
- Ha ha ha! Được. Một lát nữa chúng tôi sẽ bảo vệ cô, nhất định không để cho cô bị loại sớm.
- Có thật không? Vậy cảm ơn anh, nếu tôi có thể thắng, phí thông báo đều cho anh.
- Ha ha, là cô nói đấy.
- Thật mà thật mà.
Ở phần sau, Lâm Triệt vẫn như vậy, không có biểu hiện gì quá lớn, chỉ có thể theo ở phía sau, vẫn còn một chút cảm giác tồn tại. Nhưng càng về sau thì cô cũng không thèm quan tâm nữa, cũng lười động đậy, lôi thôi lếch thếch ngồi ở chỗ kia ngẩn người, ngay cả phấn trang điểm trên mặt trôi đi cũng không biết. Tần Quán Quán nhìn cô chán nản ngồi ở đó một mình, còn cố ý tới an ủi Lâm Triệt:
- Cô làm sao không đi qua đó, ngồi ở chỗ này làm gì?
Lâm Triệt nói:
- Tôi cũng không nói chen vào được câu nào, cảm thấy mọi người chơi vô cùng tốt.
- Cô đấy, diễn xuất cũng không tệ nhưng lại không tự tìm đất diễn cho mình.
Lâm Triệt ngượng ngùng nói:
- Đúng vậy, tôi không quen làm những chuyện này.
Tần Quán Quán nói:
- Cô nhìn xem, Vương Tinh Sở làm thật hăng say.
Lâm Triệt nhìn Vương Tinh Sở bên kia cùng mọi người.
- Chuyện này cũng phải xem thiên phú mà. Xem ra, tôi không có thiên phú về phương diện này, chỉ có thể quay phim thật tốt thôi.
Tần Quán Quán chỉ có thể an ủi nhìn cô:
- Được rồi, cô bé đáng thương.
Lần này phải quay liên tiếp hai ngày. Lâm Triệt kết thúc một ngày quay, sau đó lên máy bay cùng mọi người đi tới một địa điểm khác.
Trên máy bay, những khách quý ngồi khoang hạng nhất, Du Mẫn Mẫn đi theo phía sau. Nhân viên công tác thì vẫn ngồi khoang phổ thông như cũ.
Du Mẫn Mẫn mang nước tới cho Lâm Triệt, nhìn dáng vẻ lười biếng của cô, nhẹ giọng nói:
- Em cũng không cần lo lắng quá.
Lâm Triệt dựa vào ghế ngồi, nói với Du Mẫn Mẫn:
- Hai người bọn họ mỗi người một vẻ. Đoán chừng cuối cùng em sẽ trở thành điểm tối duy nhất rồi.
Du Mẫn Mẫn nói:
- Chúng ta dựa vào năng lực để nói chuyện. Chân Nhân Tú chẳng qua chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đối với em đâu.
Lâm Triệt nghe Du Mẫn Mẫn nói như vậy, chỉ ngượng ngùng trả lời:
- Chẳng qua em chỉ cảm thấy có chút xấu hổ, mọi người đã nhận một chương trình tốt như thế cho em.
Du Mẫn Mẫn nói:
- Vấn đề này càng không cần thiết. Yên tâm đi, những chương trình thế này về sau còn rất nhiều. Chỉ cần em nổi tiếng, người ta cũng sẽ mời em. Hơn nữa, biểu hiện của em như vậy cũng không tính là quá tệ.
- Được rồi...
- Tốt lắm, đừng buồn nữa. Ngày mai mặt em sẽ sưng thành bánh bao mất. Mau ngủ đi. Đừng uống quá nhiều nước, sáng sớm ngày mai còn phải đi quay.
Tuy nói như vậy nhưng bởi vì tâm trạng không tốt nên khi trở về, Lâm Triệt đã uống không ít rượu trong khách sạn.
Buổi tối, Cố Tĩnh Trạch gọi điện thoại tới, hỏi Lâm Triệt:
- Quay mấy ngày?
Lâm Triệt nhận điện thoại, tâm trạng không quá háo hức:
- Còn ngày mai, phải quay tình huống. Nếu làm không tốt thì có thể phải ở lại một ngày nữa.
Cố Tĩnh Trạch nghe được giọng cô không đúng:
- Sao vậy, em không vui à?
Lâm Triệt thở dài, cảm thấy nói với Cố Tĩnh Trạch những chuyện này cũng không có gì:
- Đúng vậy, tôi cảm thấy biểu hiện của tôi không tốt. Anh luôn nói tôi rất đần. Vậy anh nói xem, tôi còn không biết tự mình đi giành ống kính, như vậy có phải thật sự rất đần hay không?
Cố Tĩnh Trạch nghe xong, cười cười bất đắc dĩ. Nhưng lại nói với cô:
- Cái này thì quả nhiên không sai, em thật sự rất đần.
- Alo?
Có người nào an ủi như anh sao.
Du Mẫn Mẫn đi sắp xếp công việc, Lâm Triệt và đạo diễn thảo luận kịch bản. Kịch bản hôm nay chính là chuẩn bị một hoạt động, ngay lập tức nghe thấy phía sau có tiếng người la lên:
- Lâm Triệt, không ngờ nhanh như vậy chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.
Lâm Triệt quay đầu lại, nhìn thấy người đi đến là đối thủ vừa mới cạnh tranh giải thưởng lần này, Vương Tinh Sở.
Lâm Triệt cười khan, nhìn cô ta tiến lại gần, sau lưng còn mang theo năm sáu người trợ lý, trông rất khí thế:
- Tôi vừa mới nói với đạo diễn, ở đây tôi có một người bạn cũ. Đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ hỗ trợ lẫn nhau, không thể để cho những lão hồ ly của tổ chương trình cướp đất diễn.
Thì ra bạn cũ chính là cô...
Lâm Triệt không khách khí cười cười:
- Sao vậy, tôi cảm thấy tổ chương trình cũng là rất tốt mà. Mọi người chỉ tới đùa giỡn một chút, gì mà cướp hay không cướp đất diễn chứ.
Vương Tinh Sở nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên cười cười.
Thật vất vả mới có thể tham gia một tiết mục, sao lại có thể là tới chơi.
Dù sao cô ta cũng muốn chuẩn bị thật tốt. Lần này, cô ta nhất định phải phải xuất sắc hơn tất cả mọi người mới được.
Nhìn Lâm Triệt ở chỗ này cố làm ra vẻ. Vương Tinh Sở vốn còn muốn kêu cô cùng nhau hợp tác nhưng bây giờ xem ra chỉ sợ là không được rồi. Cũng may, dù sao cũng không phải một mình cô ta tới đây.
Lúc này, một diễn viên khác cũng tới.
- Đạo diễn, tôi tới rồi. Thật xin lỗi, trên đường kẹt xe, tôi không tới trễ chứ?
Nghe thấy tiếng nói, mọi người đều quay đầu lại, nhìn thấy cũng là một tiểu hoa đán, tên Tần Quán Quán. Gần đây cô ta đóng vài bộ phim rất nổi tiếng, trước kia cũng diễn qua nhiều vai phụ nên Lâm Triệt cũng biết cô ta nhưng đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc.
Hai người cùng bắt tay, chào hỏi lẫn nhau.
- Lâm Triệt, tôi đã sớm thấy cô trong phim trên ti vi, rất xinh đẹp. Tôi cũng luôn chú ý tới cô.
- Cô cũng vậy mà, rất nổi tiếng.
Hai người nói chuyện khách sáo vài câu. Phía sau Vương Tinh Sở cũng vội vàng tới chào hỏi. Cũng như đối với Lâm Triệt, cô ta cũng muốn lôi kéo Tần Quán Quán theo phe mình. Nhưng Tần Quán Quán chỉ lúng túng cười trừ rồi sau đó liền quay đầu lại nói chuyện với Lâm Triệt:
- Lần này tôi rất căng thẳng, đây là lần đầu tiên tôi tham gia.
- Tôi cũng là lần đầu.
Lâm Triệt nói.
Cô ta nói:
- Dù sao được làm chính mình là tốt rồi, nếu lần đầu tiên làm không tốt thì cũng sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm.
- Đúng vậy.
Một lát sau, bắt đầu quay.
Tất cả nhân viên làm việc đều đã chuẩn bị xong. Ba tiểu hoa đán, mỗi người một vẻ. Chương trình thực tế Chân Nhân Tú này bắt đầu từ những trò chơi. Mọi người cùng nhau chơi trò liên kết đặc biệt thú vị, cũng có tính khiêu chiến.
Thật ra Lâm Triệt không tính là biết chơi nên cũng có chút yên lặng, không thể theo kịp tiết tấu của chương trình. Còn Tần Quán Quán mặc dù nói mình rất khẩn trương nhưng làm tương đối tốt, cùng mấy người quản trò phối hợp rất nhuần nhuyễn, cũng biết cách đùa giỡn gây cười. Xem ra, cô ta sẽ đoạt được khá nhiều cảnh quay. Nếu đem ra so sánh, Lâm Triệt ngây người hơn rất nhiều.
Tần Quán Quán đã hoàn thành rất tốt, không có chuyện gì nữa nên sang chỗ Lâm Triệt trợ giúp. Lâm Triệt đối với cô ta rất cảm kích.
Ngược lại Vương Tinh Sở kia thật khiến người ta chán ghét. Ở chỗ đó một chốc lại kêu lên, một lát lại quấy rối, làm cái gì cũng không đúng, còn dính lấy một diễn viên nổi tiếng nhất cọ tới cọ lui, làm người khác không biết phải nói sao.
Quả thật là đoạt ống kính nhưng cũng khiến cho mọi người ở đây rất chán ghét.
Nghỉ giữa giờ, Lâm Triệt ngồi trên xe. Đàn anh của Chân Nhân Tú và Lâm Triệt cùng một tổ, anh ta ở phía trước lái xe, nhìn Lâm Triệt cười nói:
- Nhìn cô không giống thiếu ngủ nhỉ, quầng mắt đều không có thâm đen.
Lâm Triệt nhỏ nhẹ nói:
- Lúc biết sẽ được tới đây tham gia chương trình, tôi bị dọa đến nỗi cả đêm ngủ không ngon rồi. Một lát nếu tôi mà bị loại sớm, quản lý của tôi nhất định sẽ giết tôi vì đã tiêu hết bao nhiêu tiền của để vào chương trình này.
- Ha ha ha! Được. Một lát nữa chúng tôi sẽ bảo vệ cô, nhất định không để cho cô bị loại sớm.
- Có thật không? Vậy cảm ơn anh, nếu tôi có thể thắng, phí thông báo đều cho anh.
- Ha ha, là cô nói đấy.
- Thật mà thật mà.
Ở phần sau, Lâm Triệt vẫn như vậy, không có biểu hiện gì quá lớn, chỉ có thể theo ở phía sau, vẫn còn một chút cảm giác tồn tại. Nhưng càng về sau thì cô cũng không thèm quan tâm nữa, cũng lười động đậy, lôi thôi lếch thếch ngồi ở chỗ kia ngẩn người, ngay cả phấn trang điểm trên mặt trôi đi cũng không biết. Tần Quán Quán nhìn cô chán nản ngồi ở đó một mình, còn cố ý tới an ủi Lâm Triệt:
- Cô làm sao không đi qua đó, ngồi ở chỗ này làm gì?
Lâm Triệt nói:
- Tôi cũng không nói chen vào được câu nào, cảm thấy mọi người chơi vô cùng tốt.
- Cô đấy, diễn xuất cũng không tệ nhưng lại không tự tìm đất diễn cho mình.
Lâm Triệt ngượng ngùng nói:
- Đúng vậy, tôi không quen làm những chuyện này.
Tần Quán Quán nói:
- Cô nhìn xem, Vương Tinh Sở làm thật hăng say.
Lâm Triệt nhìn Vương Tinh Sở bên kia cùng mọi người.
- Chuyện này cũng phải xem thiên phú mà. Xem ra, tôi không có thiên phú về phương diện này, chỉ có thể quay phim thật tốt thôi.
Tần Quán Quán chỉ có thể an ủi nhìn cô:
- Được rồi, cô bé đáng thương.
Lần này phải quay liên tiếp hai ngày. Lâm Triệt kết thúc một ngày quay, sau đó lên máy bay cùng mọi người đi tới một địa điểm khác.
Trên máy bay, những khách quý ngồi khoang hạng nhất, Du Mẫn Mẫn đi theo phía sau. Nhân viên công tác thì vẫn ngồi khoang phổ thông như cũ.
Du Mẫn Mẫn mang nước tới cho Lâm Triệt, nhìn dáng vẻ lười biếng của cô, nhẹ giọng nói:
- Em cũng không cần lo lắng quá.
Lâm Triệt dựa vào ghế ngồi, nói với Du Mẫn Mẫn:
- Hai người bọn họ mỗi người một vẻ. Đoán chừng cuối cùng em sẽ trở thành điểm tối duy nhất rồi.
Du Mẫn Mẫn nói:
- Chúng ta dựa vào năng lực để nói chuyện. Chân Nhân Tú chẳng qua chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đối với em đâu.
Lâm Triệt nghe Du Mẫn Mẫn nói như vậy, chỉ ngượng ngùng trả lời:
- Chẳng qua em chỉ cảm thấy có chút xấu hổ, mọi người đã nhận một chương trình tốt như thế cho em.
Du Mẫn Mẫn nói:
- Vấn đề này càng không cần thiết. Yên tâm đi, những chương trình thế này về sau còn rất nhiều. Chỉ cần em nổi tiếng, người ta cũng sẽ mời em. Hơn nữa, biểu hiện của em như vậy cũng không tính là quá tệ.
- Được rồi...
- Tốt lắm, đừng buồn nữa. Ngày mai mặt em sẽ sưng thành bánh bao mất. Mau ngủ đi. Đừng uống quá nhiều nước, sáng sớm ngày mai còn phải đi quay.
Tuy nói như vậy nhưng bởi vì tâm trạng không tốt nên khi trở về, Lâm Triệt đã uống không ít rượu trong khách sạn.
Buổi tối, Cố Tĩnh Trạch gọi điện thoại tới, hỏi Lâm Triệt:
- Quay mấy ngày?
Lâm Triệt nhận điện thoại, tâm trạng không quá háo hức:
- Còn ngày mai, phải quay tình huống. Nếu làm không tốt thì có thể phải ở lại một ngày nữa.
Cố Tĩnh Trạch nghe được giọng cô không đúng:
- Sao vậy, em không vui à?
Lâm Triệt thở dài, cảm thấy nói với Cố Tĩnh Trạch những chuyện này cũng không có gì:
- Đúng vậy, tôi cảm thấy biểu hiện của tôi không tốt. Anh luôn nói tôi rất đần. Vậy anh nói xem, tôi còn không biết tự mình đi giành ống kính, như vậy có phải thật sự rất đần hay không?
Cố Tĩnh Trạch nghe xong, cười cười bất đắc dĩ. Nhưng lại nói với cô:
- Cái này thì quả nhiên không sai, em thật sự rất đần.
- Alo?
Có người nào an ủi như anh sao.
/166
|