Giang Túc: "..."
Trên khung chat hiển thị sticker động trông giống như một người máy nhỏ đang không ngừng dập đầu.
Giang Túc thong thả buông một câu: "Nam mô a di đà phật."
Anh tưởng tượng ra hình ảnh Lâm Vy dập đầu xuống đất lia lịa, bỗng chốc phì cười.
Nhỏ nhà bên chắc đã đoán ra anh là ai, không cần anh tự giới thiệu, nên Giang Túc xóa dòng chữ vừa đánh: "Tôi là Giang Túc."
Nhỏ nhà bên gửi sticker quá độc đáo khiến anh không biết nên trả lời như thế nào.
Anh nhìn hàng loạt sticker của mình, không tìm được cái nào vừa ý, cuối cùng đành di chuyển ngón tay, nhấn bừa vài dấu chấm gửi sang.
SU:...
Hình như do anh rep quá chậm chạp nên mãi vẫn chưa thấy nhỏ nhà bên đáp lại.
Giang Túc nghĩ cô ngủ rồi, anh đang chuẩn bị tắt Wechat, vừa lúc ấy điện thoại lại vang lên.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Cậu làm hết bài tập chưa?"
Giang Túc cảm thấy câu hỏi này còn hóc búa hơn cả sticker "dập đầu lia lịa".
Có lẽ nhỏ nhà bên mãi mới tìm được một đề tài, nhưng gửi tin xong lại càng thấy xấu hổ nên nhanh chóng thêm một tin nhắn khác.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: Lẽ ra tôi không nên hỏi như thế.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Tôi nên hỏi cậu rằng cậu có biết bài tập là gì không?"
SU:....
Giang Túc thầm nghĩ, quả nhiên dấu ba chấm có thể trả lời được mọi câu hỏi.
Lần này còn hợp tình hợp lí hơn lần trước.
Dấu ba chấm được gửi đi thành công, cuộc trò chuyện cũng nhạt phèo như nước ốc.
Giang Túc cầm điện thoại ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nhập hai chữ: "Còn cậu?"
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Cái gì?"
SU: "Bài tập."
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Chờ chút."
Giang Túc ngu ngơ nhìn điện thoại, không hiểu ý của cô nhóc nhà bên là gì.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Cậu mở cửa đi."
SU: "?"
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Nhanh lên, ngoài này lạnh lắm."
Giang Túc không hiểu chuyện gì, chỉ biết xỏ đôi dép lê, đi ra từ phòng ngủ, qua phòng khách tới cửa chính.
Anh vừa hé cửa ra, từ ngoài hành lang vang lên một giọng nói khe khẽ: "Đây này..."
Giang Túc đi tới nơi phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy bạn nhỏ nhà bên mặc bộ đồ ngủ, tóc tai lộn xộn, đang rối rít vẫy tay về phía anh.
Vẻ mặt Giang Túc khó hiểu, anh nhìn cô một lát rồi bước qua.
Anh vừa tới nơi, nhỏ nhà bên liền đẩy một chồng vở bài tập và bài thi vào người anh: "Cho cậu chép."
Giờ đây Giang Túc mới hiểu được câu "Chờ chút" của cô có ý gì.
Sao cô có thể nhìn hai chữ "Bài tập" mà nghĩ đến việc anh mượn bài của cô để chép?
Hoặc là, nhìn anh có nơi nào giống người muốn chép bài?
Giang Túc cảm thấy mình cần câu trả lời thích đáng cho hai câu hỏi trên.
Anh còn chưa kịp lên tiếng thì bạn nhỏ nhà bên đã hạ giọng, cố gắng lấy hơi nói: "Bài tập Toán với bài tập Lý tôi làm xong ở trường rồi nên không đem về nhà, còn lại các môn khác đều ở trong chồng này. Tôi chuẩn bị ngủ nên cậu cứ chép đi, còn bài tập của tôi để ở chỗ cậu, mai cậu mang tới trường là được."
Nói xong, bạn nhỏ nhà bên phất phất tay với anh, "Cậu chép nhanh đi, tôi không làm phiền cậu nữa, bye bye." rồi cô đóng cửa lại.
Giang Túc ôm cả chồng bài tập, nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, anh câm nín một lúc lâu mới xoay người đi về nhà.
Vừa về đến phòng ngủ, điện thoại của anh lại vang lên.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Đừng chép y hệt nhé, thầy cô sẽ phát hiện đó."
"..."
Anh nhìn xung quanh căn phòng của mình, ngay cả một tờ giấy hay cây bút đều không thấy chứ đừng nói đến sách giáo khoa, nghĩ thầm, anh chép bằng cái gì, không lẽ cắn ngón tay lấy máu để viết?
Giang Túc tùy tiện đặt chồng bài lên bàn, rồi cầm chuột tiếp tục chơi game.
Không biết liệu có phải do chuyện vừa rồi ảnh hưởng khiến Giang Túc không có hứng thú chơi game, tới khi anh thua liên tiếp hai trận bèn thẳng tay ném con chuột đi, lấy vở bài tập từ chồng bên cạnh mở ra xem.
Chữ của nhỏ nhà bên trông đều đẹp tăm tắp, chẳng khác gì bảng chữ mẫu, vừa nhìn đã biết đạt được như vậy là do cô khổ luyện nhiều ngày mà thành.
Vở bài tập của cô rất sạch đẹp, không tẩy xóa. Cũng giống như những cuốn vở bài tập trong tủ của anh, chỉ khác ở chỗ, vở của cô đầy đáp án, còn anh chưa từng đụng vào vở của mình.
Lật hết quyển bài tập, Giang Túc vẫn chưa buồn ngủ, anh chuyển sang chơi điện thoại, chơi mãi rồi lần mò tới tường Wechat của nhỏ nhà bên.
Ảnh đại diện là huy hiệu trường Thanh Hoa, chữ ký trên vòng bạn bè là câu khẩu hiệu trường Thanh Hoa: "Tự cường bất tức, hậu đức tái vật."*
"..."
Được rồi, bạn nhỏ nhà bên là một cô gái mê muội Thanh Hoa.
***
Ngày hôm sau khi Lâm Vy vừa ra khỏi nhà đã nhìn thấy Giang Túc đứng bên cạnh thang máy, đầu dựa vào tường, mắt lim dim ngủ gật.
Cô bất ngờ dừng lại, còn chưa kịp hỏi Giang Túc vì sao lại ở đây thì người con trai cảm nhận được động tĩnh, chậm rãi nâng mí mắt, nhìn về phía cô.
Anh không nói gì, đầu ngón tay móc lên một chiếc túi, mặt không cảm xúc đưa sang.
Lâm Vy nhận lấy, nhìn sơ qua bên trong, đó là các loại bài tập của cô, "Chép xong rồi à?"
"Không," Giang Túc ấn nút xuống của thang máy, anh thấy bạn nhỏ nhà bên đang nhìn mình không chớp mắt, hơi dừng lại, anh nói: "Không có bút."
Lâm Vy không thể tin những gì mình vừa nghe được: ".....Thế hôm qua cậu mượn bài tập của tôi làm gì."
Giang Túc nhìn nhỏ nhà bên, có vẻ như không trả lời cô sẽ vặn hỏi tới cùng. Anh yên lặng trong vài giây rồi nói: "...Tôi chỉ muốn hỏi cậu làm xong bài tập chưa."
Lâm Vy: "...."
Đúng là tên quỷ trùm viết tắt, đánh thêm vài chữ thì anh ta mất miếng thịt nào à?
Đâu phải cô xuyên tạc ý anh ta, bình thường các bạn đều mượn bài tập của cô nên vừa nghe thấy hai chữ đó, phản ứng đầu tiên của cô là cho mượn bài tập.
Thang máy đến nơi, cửa mở ra, Giang Túc nhìn Lâm Vy vẫn đứng không nhúc nhích, bèn chỉ vào thang máy: "Không đi à."
"Đi". Lâm Vy bước vào thang máy.
Giang Túc đứng bên ngoài giúp cô ấn nút đóng cửa.
Lâm Vy sửng sốt, lập tức nhấn mở cửa thang máy: "Cậu không đi sao?"
Giang Túc ngáp vài cái, đi về phía nhà mình, nghe thấy giọng cô anh lại quay đầu.
Đôi tay anh giơ lên rồi đan lại sau đầu, duỗi cái eo lười, theo động tác đó, một phần vạt áo sơ mi kéo lên, lộ ra eo nhỏ: "Ừ, lát nữa mới đi."
Phần da ở eo anh trắng đến lóa mắt, nhìn anh thì trông rất gầy, nhưng không hề yếu ớt, rất có cơ bắp, đường cong rõ ràng.
Lâm Vy chỉ nhìn qua một cái, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cô "Ờ" một tiếng, rồi bỏ tay ấn nút.
Khi ra khỏi thang máy, trong đầu cô như bị bùa chú, lại xuất hiện hình ảnh vòng eo thon gọn của anh.
Còn thêm bốn* chữ.
........Thiếu niên có vòng eo thon gọn.
Chú thích:
1. Tự cường bất tức, hậu đức tái vật: Không ngừng tự mình nỗ lực vươn lên, mở rộng tư tưởng để tiếp thu cái tiến bộ.
(Câu này là khẩu hiệu trường Thanh Hoa nên chúng mình chỉ dịch nghĩa ở chú thích.)
2. Bốn chữ là: Thiếu niên, eo thon.
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
Trên khung chat hiển thị sticker động trông giống như một người máy nhỏ đang không ngừng dập đầu.
Giang Túc thong thả buông một câu: "Nam mô a di đà phật."
Anh tưởng tượng ra hình ảnh Lâm Vy dập đầu xuống đất lia lịa, bỗng chốc phì cười.
Nhỏ nhà bên chắc đã đoán ra anh là ai, không cần anh tự giới thiệu, nên Giang Túc xóa dòng chữ vừa đánh: "Tôi là Giang Túc."
Nhỏ nhà bên gửi sticker quá độc đáo khiến anh không biết nên trả lời như thế nào.
Anh nhìn hàng loạt sticker của mình, không tìm được cái nào vừa ý, cuối cùng đành di chuyển ngón tay, nhấn bừa vài dấu chấm gửi sang.
SU:...
Hình như do anh rep quá chậm chạp nên mãi vẫn chưa thấy nhỏ nhà bên đáp lại.
Giang Túc nghĩ cô ngủ rồi, anh đang chuẩn bị tắt Wechat, vừa lúc ấy điện thoại lại vang lên.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Cậu làm hết bài tập chưa?"
Giang Túc cảm thấy câu hỏi này còn hóc búa hơn cả sticker "dập đầu lia lịa".
Có lẽ nhỏ nhà bên mãi mới tìm được một đề tài, nhưng gửi tin xong lại càng thấy xấu hổ nên nhanh chóng thêm một tin nhắn khác.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: Lẽ ra tôi không nên hỏi như thế.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Tôi nên hỏi cậu rằng cậu có biết bài tập là gì không?"
SU:....
Giang Túc thầm nghĩ, quả nhiên dấu ba chấm có thể trả lời được mọi câu hỏi.
Lần này còn hợp tình hợp lí hơn lần trước.
Dấu ba chấm được gửi đi thành công, cuộc trò chuyện cũng nhạt phèo như nước ốc.
Giang Túc cầm điện thoại ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nhập hai chữ: "Còn cậu?"
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Cái gì?"
SU: "Bài tập."
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Chờ chút."
Giang Túc ngu ngơ nhìn điện thoại, không hiểu ý của cô nhóc nhà bên là gì.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Cậu mở cửa đi."
SU: "?"
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Nhanh lên, ngoài này lạnh lắm."
Giang Túc không hiểu chuyện gì, chỉ biết xỏ đôi dép lê, đi ra từ phòng ngủ, qua phòng khách tới cửa chính.
Anh vừa hé cửa ra, từ ngoài hành lang vang lên một giọng nói khe khẽ: "Đây này..."
Giang Túc đi tới nơi phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy bạn nhỏ nhà bên mặc bộ đồ ngủ, tóc tai lộn xộn, đang rối rít vẫy tay về phía anh.
Vẻ mặt Giang Túc khó hiểu, anh nhìn cô một lát rồi bước qua.
Anh vừa tới nơi, nhỏ nhà bên liền đẩy một chồng vở bài tập và bài thi vào người anh: "Cho cậu chép."
Giờ đây Giang Túc mới hiểu được câu "Chờ chút" của cô có ý gì.
Sao cô có thể nhìn hai chữ "Bài tập" mà nghĩ đến việc anh mượn bài của cô để chép?
Hoặc là, nhìn anh có nơi nào giống người muốn chép bài?
Giang Túc cảm thấy mình cần câu trả lời thích đáng cho hai câu hỏi trên.
Anh còn chưa kịp lên tiếng thì bạn nhỏ nhà bên đã hạ giọng, cố gắng lấy hơi nói: "Bài tập Toán với bài tập Lý tôi làm xong ở trường rồi nên không đem về nhà, còn lại các môn khác đều ở trong chồng này. Tôi chuẩn bị ngủ nên cậu cứ chép đi, còn bài tập của tôi để ở chỗ cậu, mai cậu mang tới trường là được."
Nói xong, bạn nhỏ nhà bên phất phất tay với anh, "Cậu chép nhanh đi, tôi không làm phiền cậu nữa, bye bye." rồi cô đóng cửa lại.
Giang Túc ôm cả chồng bài tập, nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, anh câm nín một lúc lâu mới xoay người đi về nhà.
Vừa về đến phòng ngủ, điện thoại của anh lại vang lên.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Đừng chép y hệt nhé, thầy cô sẽ phát hiện đó."
"..."
Anh nhìn xung quanh căn phòng của mình, ngay cả một tờ giấy hay cây bút đều không thấy chứ đừng nói đến sách giáo khoa, nghĩ thầm, anh chép bằng cái gì, không lẽ cắn ngón tay lấy máu để viết?
Giang Túc tùy tiện đặt chồng bài lên bàn, rồi cầm chuột tiếp tục chơi game.
Không biết liệu có phải do chuyện vừa rồi ảnh hưởng khiến Giang Túc không có hứng thú chơi game, tới khi anh thua liên tiếp hai trận bèn thẳng tay ném con chuột đi, lấy vở bài tập từ chồng bên cạnh mở ra xem.
Chữ của nhỏ nhà bên trông đều đẹp tăm tắp, chẳng khác gì bảng chữ mẫu, vừa nhìn đã biết đạt được như vậy là do cô khổ luyện nhiều ngày mà thành.
Vở bài tập của cô rất sạch đẹp, không tẩy xóa. Cũng giống như những cuốn vở bài tập trong tủ của anh, chỉ khác ở chỗ, vở của cô đầy đáp án, còn anh chưa từng đụng vào vở của mình.
Lật hết quyển bài tập, Giang Túc vẫn chưa buồn ngủ, anh chuyển sang chơi điện thoại, chơi mãi rồi lần mò tới tường Wechat của nhỏ nhà bên.
Ảnh đại diện là huy hiệu trường Thanh Hoa, chữ ký trên vòng bạn bè là câu khẩu hiệu trường Thanh Hoa: "Tự cường bất tức, hậu đức tái vật."*
"..."
Được rồi, bạn nhỏ nhà bên là một cô gái mê muội Thanh Hoa.
***
Ngày hôm sau khi Lâm Vy vừa ra khỏi nhà đã nhìn thấy Giang Túc đứng bên cạnh thang máy, đầu dựa vào tường, mắt lim dim ngủ gật.
Cô bất ngờ dừng lại, còn chưa kịp hỏi Giang Túc vì sao lại ở đây thì người con trai cảm nhận được động tĩnh, chậm rãi nâng mí mắt, nhìn về phía cô.
Anh không nói gì, đầu ngón tay móc lên một chiếc túi, mặt không cảm xúc đưa sang.
Lâm Vy nhận lấy, nhìn sơ qua bên trong, đó là các loại bài tập của cô, "Chép xong rồi à?"
"Không," Giang Túc ấn nút xuống của thang máy, anh thấy bạn nhỏ nhà bên đang nhìn mình không chớp mắt, hơi dừng lại, anh nói: "Không có bút."
Lâm Vy không thể tin những gì mình vừa nghe được: ".....Thế hôm qua cậu mượn bài tập của tôi làm gì."
Giang Túc nhìn nhỏ nhà bên, có vẻ như không trả lời cô sẽ vặn hỏi tới cùng. Anh yên lặng trong vài giây rồi nói: "...Tôi chỉ muốn hỏi cậu làm xong bài tập chưa."
Lâm Vy: "...."
Đúng là tên quỷ trùm viết tắt, đánh thêm vài chữ thì anh ta mất miếng thịt nào à?
Đâu phải cô xuyên tạc ý anh ta, bình thường các bạn đều mượn bài tập của cô nên vừa nghe thấy hai chữ đó, phản ứng đầu tiên của cô là cho mượn bài tập.
Thang máy đến nơi, cửa mở ra, Giang Túc nhìn Lâm Vy vẫn đứng không nhúc nhích, bèn chỉ vào thang máy: "Không đi à."
"Đi". Lâm Vy bước vào thang máy.
Giang Túc đứng bên ngoài giúp cô ấn nút đóng cửa.
Lâm Vy sửng sốt, lập tức nhấn mở cửa thang máy: "Cậu không đi sao?"
Giang Túc ngáp vài cái, đi về phía nhà mình, nghe thấy giọng cô anh lại quay đầu.
Đôi tay anh giơ lên rồi đan lại sau đầu, duỗi cái eo lười, theo động tác đó, một phần vạt áo sơ mi kéo lên, lộ ra eo nhỏ: "Ừ, lát nữa mới đi."
Phần da ở eo anh trắng đến lóa mắt, nhìn anh thì trông rất gầy, nhưng không hề yếu ớt, rất có cơ bắp, đường cong rõ ràng.
Lâm Vy chỉ nhìn qua một cái, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cô "Ờ" một tiếng, rồi bỏ tay ấn nút.
Khi ra khỏi thang máy, trong đầu cô như bị bùa chú, lại xuất hiện hình ảnh vòng eo thon gọn của anh.
Còn thêm bốn* chữ.
........Thiếu niên có vòng eo thon gọn.
Chú thích:
1. Tự cường bất tức, hậu đức tái vật: Không ngừng tự mình nỗ lực vươn lên, mở rộng tư tưởng để tiếp thu cái tiến bộ.
(Câu này là khẩu hiệu trường Thanh Hoa nên chúng mình chỉ dịch nghĩa ở chú thích.)
2. Bốn chữ là: Thiếu niên, eo thon.
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
/42
|