Hành lễ xong, Lâm Vy ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cậu, bạn học Giang.”
“...”
Giang Túc im re nhìn vẻ mặt đầy thành khẩn của Lâm Vy.
Lâm Vy cũng im lặng nhìn lại. Cô nghĩ chắc Giang Túc bị cô làm cho cảm động nên vô cùng tinh tế mà cho anh thời gian ổn định cảm xúc. Cô cúi người nhặt hộp sữa chua lên.
Ngón tay vừa chạm vào hộp sữa, giọng nói lãnh đạm của Giang Túc truyền đến: “Tiếp theo, cậu muốn thành kính phân ưu, hay đưa vào động phòng?”
Lâm Vy nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngẩn mất năm sáu giây, tay run run suýt nữa ném hộp sữa chua xuống đất.
Cô chỉ lo nhiệt tình cảm ơn, vô tư không để ý mình ấy thế mà gập người liên tục ba lần.
Hiện thực tàn khốc.
Còn thảm hơn gấp trăm lần so với vừa nãy khi ở hành lang cô chặn anh lại, rủ anh cùng đi vệ sinh.
Thành kính phân ưu hay đưa vào động phòng?
Nói thẳng ra là ba cái cúi người ấy thuộc tang lễ, hay bái đường?
Lâm Vy ôm hộp sữa chua, đứng đờ người, mấp máy môi nhìn Giang Túc.
Bảo cô phải trả lời làm sao đây?
Nếu cô chọn tang lễ, sợ là Giang giáo bá* sẽ đánh cô cho ra tang lễ, nếu cô chọn bái đường, không cần Giang giáo bá ra tay, cô sẽ tự chọn kết liễu.
Bất kể lựa chọn nào, cô cũng không có đường lui.
“Thật ra tôi định cúi người để bày tỏ lòng thành với cậu, vì tôi quá cảm động nên cúi người ba cái, chỉ đơn giản là cảm ơn, không có ý gì khác...”
Cô bạn nhỏ ngồi bàn trên đang giãi bày thanh minh, vẻ mặt nghiêm túc như xử lí việc rất quan trọng.
Cô gầy nhỏ, đồng phục trên người sờn cũ, tay ôm hộp sữa chua lấp ló trong ống tay áo, chỉ lộ ra mười ngón tay, nhìn rất ra dáng học sinh ngoan ngoãn.
Huyệt thái dương của Giang Túc đột nhiên giật giật, anh có linh cảm không lành.
Quả thật, ngay giây sau nhỏ nhà bên ngừng cắn ống hút, chớp mắt nhìn anh: “Hay là, tôi lại kính lễ thêm lần nữa?”
“...”
Mẹ nó, đòi kính cái lễ gì không biết.
Giang Túc cười trong lòng: “Sao cậu không dập đầu luôn đi?”
Nếu là trước đây, cô tuyệt đối sẽ đánh anh ta đến sứt đầu mẻ trán, cho quỳ xuống dập đầu gọi ba.
Chỉ tiếc đó là trước đây, còn bây giờ cô phải làm một học sinh ba tốt.
Nể tình sự giúp đỡ của anh, cô quyết định nhường nhịn, không chấp nhặt làm gì: “Bạn học Giang này, tôi chỉ sợ lỡ tôi mà cúi xuống dập đầu, có người báo cáo với giáo viên rằng cậu bắt nạt bạn trong phạm vi nhà trường, lại còn bắt nạt một bạn nữ tay trói gà không chặt, yếu đuối không thể tự lo cho mình.”
Tay trói gà không chặt, yếu đuối không thể tự lo cho mình...
Huyệt thái dương của Giang Túc giật liên hồi.
Chuông reng báo giờ chuẩn bị vào lớp.
Quầy bán đồ ăn vặt cách tòa nhà dạy học khá xa, Lâm Vy không thể đến trễ, càng không muốn dây dưa thêm với Giang Túc. Cô bỏ lại câu “Phải lên lớp rồi, tôi không muộn giờ được”, cứ thế lướt qua người Giang Túc, chạy như bay về lớp.
Để tiết kiệm thời gian, Lâm Vy chạy đến sân thể dục, leo lên lưới thép, lưu loát nhảy vọt qua, vào thẳng trong sân, một lát sau, bóng dáng của bạn nhỏ bàn trên mất hút.
Ngược lại, Giang Túc rất ung dung tự tại, anh chậm rãi xoay người, cầm theo chai nước đi về hướng tòa nhà dạy học.
Đi được vài bước, anh cười nhẹ một tiếng.
Con nhà ai tay trói gà không chặt, yếu đuối không thể tự lo cho mình, mà bò lên được nóc nhà, vượt được tường thế?
Qua vài giây, lòng Giang Túc thầm thêm một câu... còn rất nghịch ngợm.
Giang Túc đến trễ mười phút, không biết ai đã khóa cửa sau lại.
Giang Túc đẩy cửa, không mở được, anh nhìn lớp học qua cửa kính.
Giáo viên Anh Văn đang say sưa dạy trên bảng, không biết cả lớp đang làm gì nhưng nhìn qua rất có tinh thần học tập.
Giang Túc dừng lại, quyết định không vào cửa trước điểm danh nữa, tránh làm phiền mọi người đang chăm chú vào bài giảng. Anh trực tiếp tìm một góc khuất dựa vào tường cắm cúi chơi điện thoại.
Giang Túc cứ đứng như vậy đến cuối giờ, tới khi có bạn đi vệ sinh nên mở cửa sau ra, lúc đó anh mới tiến vào lớp học. Từ trong ngăn bàn, anh lấy tai nghe ra, nhét vào trong tai, chọn bài hát, rồi lại nằm bò lên bàn.
Vừa gục xuống, Giang Túc nằm suốt cả buổi chiều, mãi cho đến khi gần hết tiết tư, anh mới ngồi ngay ngắn lại.
Trên bàn học trống trải có thêm một bài thi.
Không biết từ khi nào có người đặt lên.
Giang Túc không buồn nhìn, vươn tay định vo tròn rồi ném vào thùng rác, bất chợt khóe mắt liếc thấy một vệt bẩn trên bài thi.
Trông rất quen thuộc.
Giang Túc ngừng lại, kéo bài thi tới trước mặt.
Là bài thi tối qua bị cô bạn bàn trên dùng Oreo chà qua, cô đã sửa lại đáp án, điểm số trên bài là... 12 điểm.
Tối qua cô bạn nhỏ nhà bên làm bài rồi nhân tiện làm giúp anh luôn sao?
Giang Túc ngẩng đầu, nhìn người phía trước.
Bạn nhỏ bàn trên đang nói chuyện với người cùng bàn, không biết thủ thỉ vấn đề gì. Lưng của cô mảnh khảnh lại thẳng tắp, vừa mảnh vừa gầy, tóc đuôi ngựa vén lên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn.
Giang Túc nhìn một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt trong im lặng.
Còn hỏi vì sao trông cô lại có khí chất như vậy, hóa ra là vì cổ cô trông thật đẹp, so với người thường thon dài hơn một chút.
Chú thích.
1. Giáo bá: hình dung về người lớn lên đẹp trai nhưng thành thích học tập lại kém.
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
“...”
Giang Túc im re nhìn vẻ mặt đầy thành khẩn của Lâm Vy.
Lâm Vy cũng im lặng nhìn lại. Cô nghĩ chắc Giang Túc bị cô làm cho cảm động nên vô cùng tinh tế mà cho anh thời gian ổn định cảm xúc. Cô cúi người nhặt hộp sữa chua lên.
Ngón tay vừa chạm vào hộp sữa, giọng nói lãnh đạm của Giang Túc truyền đến: “Tiếp theo, cậu muốn thành kính phân ưu, hay đưa vào động phòng?”
Lâm Vy nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngẩn mất năm sáu giây, tay run run suýt nữa ném hộp sữa chua xuống đất.
Cô chỉ lo nhiệt tình cảm ơn, vô tư không để ý mình ấy thế mà gập người liên tục ba lần.
Hiện thực tàn khốc.
Còn thảm hơn gấp trăm lần so với vừa nãy khi ở hành lang cô chặn anh lại, rủ anh cùng đi vệ sinh.
Thành kính phân ưu hay đưa vào động phòng?
Nói thẳng ra là ba cái cúi người ấy thuộc tang lễ, hay bái đường?
Lâm Vy ôm hộp sữa chua, đứng đờ người, mấp máy môi nhìn Giang Túc.
Bảo cô phải trả lời làm sao đây?
Nếu cô chọn tang lễ, sợ là Giang giáo bá* sẽ đánh cô cho ra tang lễ, nếu cô chọn bái đường, không cần Giang giáo bá ra tay, cô sẽ tự chọn kết liễu.
Bất kể lựa chọn nào, cô cũng không có đường lui.
“Thật ra tôi định cúi người để bày tỏ lòng thành với cậu, vì tôi quá cảm động nên cúi người ba cái, chỉ đơn giản là cảm ơn, không có ý gì khác...”
Cô bạn nhỏ ngồi bàn trên đang giãi bày thanh minh, vẻ mặt nghiêm túc như xử lí việc rất quan trọng.
Cô gầy nhỏ, đồng phục trên người sờn cũ, tay ôm hộp sữa chua lấp ló trong ống tay áo, chỉ lộ ra mười ngón tay, nhìn rất ra dáng học sinh ngoan ngoãn.
Huyệt thái dương của Giang Túc đột nhiên giật giật, anh có linh cảm không lành.
Quả thật, ngay giây sau nhỏ nhà bên ngừng cắn ống hút, chớp mắt nhìn anh: “Hay là, tôi lại kính lễ thêm lần nữa?”
“...”
Mẹ nó, đòi kính cái lễ gì không biết.
Giang Túc cười trong lòng: “Sao cậu không dập đầu luôn đi?”
Nếu là trước đây, cô tuyệt đối sẽ đánh anh ta đến sứt đầu mẻ trán, cho quỳ xuống dập đầu gọi ba.
Chỉ tiếc đó là trước đây, còn bây giờ cô phải làm một học sinh ba tốt.
Nể tình sự giúp đỡ của anh, cô quyết định nhường nhịn, không chấp nhặt làm gì: “Bạn học Giang này, tôi chỉ sợ lỡ tôi mà cúi xuống dập đầu, có người báo cáo với giáo viên rằng cậu bắt nạt bạn trong phạm vi nhà trường, lại còn bắt nạt một bạn nữ tay trói gà không chặt, yếu đuối không thể tự lo cho mình.”
Tay trói gà không chặt, yếu đuối không thể tự lo cho mình...
Huyệt thái dương của Giang Túc giật liên hồi.
Chuông reng báo giờ chuẩn bị vào lớp.
Quầy bán đồ ăn vặt cách tòa nhà dạy học khá xa, Lâm Vy không thể đến trễ, càng không muốn dây dưa thêm với Giang Túc. Cô bỏ lại câu “Phải lên lớp rồi, tôi không muộn giờ được”, cứ thế lướt qua người Giang Túc, chạy như bay về lớp.
Để tiết kiệm thời gian, Lâm Vy chạy đến sân thể dục, leo lên lưới thép, lưu loát nhảy vọt qua, vào thẳng trong sân, một lát sau, bóng dáng của bạn nhỏ bàn trên mất hút.
Ngược lại, Giang Túc rất ung dung tự tại, anh chậm rãi xoay người, cầm theo chai nước đi về hướng tòa nhà dạy học.
Đi được vài bước, anh cười nhẹ một tiếng.
Con nhà ai tay trói gà không chặt, yếu đuối không thể tự lo cho mình, mà bò lên được nóc nhà, vượt được tường thế?
Qua vài giây, lòng Giang Túc thầm thêm một câu... còn rất nghịch ngợm.
Giang Túc đến trễ mười phút, không biết ai đã khóa cửa sau lại.
Giang Túc đẩy cửa, không mở được, anh nhìn lớp học qua cửa kính.
Giáo viên Anh Văn đang say sưa dạy trên bảng, không biết cả lớp đang làm gì nhưng nhìn qua rất có tinh thần học tập.
Giang Túc dừng lại, quyết định không vào cửa trước điểm danh nữa, tránh làm phiền mọi người đang chăm chú vào bài giảng. Anh trực tiếp tìm một góc khuất dựa vào tường cắm cúi chơi điện thoại.
Giang Túc cứ đứng như vậy đến cuối giờ, tới khi có bạn đi vệ sinh nên mở cửa sau ra, lúc đó anh mới tiến vào lớp học. Từ trong ngăn bàn, anh lấy tai nghe ra, nhét vào trong tai, chọn bài hát, rồi lại nằm bò lên bàn.
Vừa gục xuống, Giang Túc nằm suốt cả buổi chiều, mãi cho đến khi gần hết tiết tư, anh mới ngồi ngay ngắn lại.
Trên bàn học trống trải có thêm một bài thi.
Không biết từ khi nào có người đặt lên.
Giang Túc không buồn nhìn, vươn tay định vo tròn rồi ném vào thùng rác, bất chợt khóe mắt liếc thấy một vệt bẩn trên bài thi.
Trông rất quen thuộc.
Giang Túc ngừng lại, kéo bài thi tới trước mặt.
Là bài thi tối qua bị cô bạn bàn trên dùng Oreo chà qua, cô đã sửa lại đáp án, điểm số trên bài là... 12 điểm.
Tối qua cô bạn nhỏ nhà bên làm bài rồi nhân tiện làm giúp anh luôn sao?
Giang Túc ngẩng đầu, nhìn người phía trước.
Bạn nhỏ bàn trên đang nói chuyện với người cùng bàn, không biết thủ thỉ vấn đề gì. Lưng của cô mảnh khảnh lại thẳng tắp, vừa mảnh vừa gầy, tóc đuôi ngựa vén lên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn.
Giang Túc nhìn một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt trong im lặng.
Còn hỏi vì sao trông cô lại có khí chất như vậy, hóa ra là vì cổ cô trông thật đẹp, so với người thường thon dài hơn một chút.
Chú thích.
1. Giáo bá: hình dung về người lớn lên đẹp trai nhưng thành thích học tập lại kém.
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
/42
|