Tạm dừng một lát, Giang Túc lại nói: "Ở trong thang máy.”
Trong thang máy, cô dứt khoát cởi luôn chiếc cúc trên cùng của áo khoác, vạch cho anh xem áo lông bên trong.
Cởi một chiếc cúc... Trong đầu Hứa Thuật ngay lập tức xuất hiện những hình ảnh bậy bạ.
Lại còn ở trong thang máy... Kích thích, rất biết cách chơi.
Hứa Thuật hoàn toàn quên mất nhân vật nữ chính mình đang suy diễn là nữ thần trong lòng cậu một phút trước.
“***, Túc Túc, từ khi nào cậu trở nên như vậy?” Cậu ta càng nghĩ càng sôi sục, “Cậu được bóc tem rồi sao không nói cho tôi biết, tôi giúp cậu đánh trống khua chiêng, chiêu cáo thiên hạ rằng Túc ca của tôi đã có người chạm qua...”
“Cút.” Giang Túc đạp Hứa Thuật một cái, tiện tay lấy luôn điện thoại của cậu ta.
“Tôi luôn nghĩ, Túc ca của tôi sẽ làm hòa thượng cả đời, không ngờ cậu lại dũng mãnh đến thế, chưa thành niên đã mất đi trong trắng. Túc ca, cậu quá nóng vội rồi, con gái nhà người ta vẫn còn nhỏ...”
Lần này anh đạp mạnh hơn, Hứa Thuật bay thẳng vào lòng Trình Trúc: “Nói chuyện nghiêm túc cho tôi, có tin tôi tẩn chết cậu không.”
Giang Túc là kiểu người không thừa biểu cảm, vì vậy anh thường chỉ mang một vẻ mặt, khiến người ta không nắm bắt được cảm xúc.
Nhưng Hứa Thuật và anh là bạn thân, có thể nghe được câu nào đùa bỡn, câu nào nghiêm túc.
...Như lần này, anh đang nghiêm túc.
Người khác không hiểu về Giang Túc, nhưng cậu ta hiểu rất rõ, con người Giang Túc khác hẳn những lời đồn thổi bên ngoài.
Cậu ta chơi với Giang Túc bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Giang Túc dùng khẩu khí thế này nói chuyện với cậu.
Hứa Thuật hơi kinh ngạc. Cậu và Trình Trúc nhìn nhau, từ sâu trong ánh mắt Trình Trúc cũng hiện vẻ bất ngờ. Năm giây trước khi tiêu hóa hết, cậu mang ánh mắt không thể tin nhìn Giang Túc: “Túc ca, cậu rung động rồi?”
“Rung động sh*t nhà cậu.”
Giang Túc ném điện thoại di động vào người Hứa Thuật, nhấc tay kéo mũ áo khoác lên, chạy mất hút.
Giang Túc đi rồi, Hứa Thuật và Trình Trúc ai về nhà nấy.
Trên đường về nhà, Hứa Thuật gửi tin nhắn vào nhóm: “Ảnh của tôi đâu? Hơn một nghìn bức ảnh mỹ nữ của tôi mất sạch rồi."
Giang Túc thấy tin nhắn nhắc nhở trên màn hình, thong dong kéo qua, mặc kệ Hứa Thuật điên cuồng gào thét trong nhóm, tiếp túc lướt sang trái ngắm ảnh chụp nhỏ nhà bên đứng chờ xe bus.
***
Lâm Vy không phải người thích làm màu. Nếu Giang Túc đã nhét đề thi vào cặp cô, cô cũng không ngại ngần dùng trí nhớ chép lại y nguyên đáp án.
Giang Túc giúp cô, để đáp lại, cô cũng giúp Giang Túc làm bài tập Toán.
Thường ngày khi giải đề, Lâm Vy có thói quen làm bằng bút chì. Khi nhớ tới bài thi Toán được hai điểm của Giang Túc, vì để tăng độ chân thật, Lâm Vy xóa hết các đáp án trong bài thi bị bẩn, học theo Giang Túc, tất cả đều chọn C, điền vào ô trống tất cả là 0.
Ngày hôm sau là thứ Hai, Lâm Vy theo thói quen cứ sáu giờ rời giường, sáu giờ hai mươi cô ra khỏi nhà.
Trước khi vào thang máy, cô thấy cánh cửa mật khẩu nhà Giang Túc vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu mở ra.
Khi gần tới giờ tự học buổi sáng, Lâm Vy ngoái nhìn đằng sau, Giang Túc vẫn chưa đến. Tiết đầu trôi qua, tiết thứ hai trôi qua, ngay cả khi chào cờ tất cả học sinh và giáo viên đều tập trung dưới sân trường, Giang Túc vẫn chưa đến.
Tới khi tiết ba gần kết thúc Giang Túc mới xuất hiện, anh chậm rãi bước vào lớp từ cửa sau của phòng học. Anh không điểm danh, thầy Vật Lý thấy anh cũng xem như không tồn tại, tiếp tục giảng bài.
Chẳng biết Giang Túc mệt thật hay mệt giả, sau khi ngồi xuống ghế, anh kéo mũ đội lên đầu rồi nằm ườn ra bàn không nhúc nhích.
Mãi tới khi tiết ba kết thúc, lớp học trở nên ồn ào, anh vẫn giống như không hề nghe thấy.
Chỉ là lúc tiếng chuông tiết bốn vang lên, lớp học xảy ra một chuyện.
Tiết bốn sáng thứ Hai là giờ Sinh học, nhưng giáo viên môn Sinh có việc xin nghỉ nên đổi thành giờ tự học.
Vụ ồn ào lần này không phải của Giang Túc - người ai ai cũng sợ, mà là Hồ Tiếu.
Mỗi lớp đều sẽ có ít nhất một hai tên đầu gấu, cho dù lớp ban nhất toàn học sinh giỏi, cũng không tránh khỏi việc tồn tại những tên như vậy.
Trước khi Giang Túc tới, Hồ Tiếu là kẻ mà tất cả mọi người đều xem như không tồn tại.
Thành tích học tập của Hồ Tiếu không tệ, nhưng tính cách cậu ta không mấy thân thiện, chuyện cỏn con như lông gà vỏ tỏi cũng làm rùm beng lên.
Chuyện hôm nay cũng không có gì đáng nhắc tới. Chuông vào học vang lên, Tống Thiến Thiến vội vàng từ nhà vệ sinh chạy về lớp, lúc về chỗ, không cẩn thận đụng vào bàn Hồ Tiếu, làm rơi chồng sách của cậu ta xuống đất.
“Cậu làm gì vậy?!” Hồ Tiếu đang ngồi giải bài tập, ngay lập tức nhảy xổ lên.
Tống Thiến Thiến giật mình, vừa xin lỗi vừa khom người nhặt sách lên giúp Hồ Tiếu.
Con người Hồ Tiếu luôn bất chấp lí do, không tha một ai. Nay được thể, cậu ta ngồi trên ghế, nhìn Tống Thiến Thiến nhặt sách, không ra tay giúp, còn hùng hổ dọa nạt: “Tống Thiến Thiến, cậu có biết là tôi xếp sách theo từng loại, trong đó đánh dấu biết bao nhiêu kiến thức, cậu đụng vào làm loạn cào cào cả lên.”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Tống Thiến Thiến nhặt sách đặt lên bàn Hồ Tiếu.
Hồ Tiếu vừa kiểm tra sách vở, vừa lầm bầm: “Xin lỗi thì có tác dụng gì.”
Tống Thiến Thiến chỉ biết xin lỗi Hồ Tiếu một lần nữa: “Xin lỗi.”
Hồ Tiếu chẳng thèm nhìn Tống Thiến Thiến, Tống Thiến Thiến đành ngượng ngùng ngồi vào chỗ.
Vốn dĩ chuyện đã có thể kết thúc, không ngờ trong lúc Hồ Tiếu xếp sách vở, cứ luôn miệng càm ràm.
“Đúng là phiền phức.”
“Một tiết tự học cũng bị quấy rối.”
“Xui thật!”
“...”
Mặc dù ban nhất là lớp chọn nhưng khi không có giáo viên, kỉ luật cũng không tốt như mọi người tưởng.
Thân là lớp phó kỷ luật, nhưng Lâm Vy rất ít quản lớp. Khi thấy vào tiết cũng được tầm mười phút, Hồ Tiếu vẫn còn tỏ thái độ, mọi người lại bắt đầu nhốn nháo. Lâm Vy đang làm bài Hóa, hơi lớn giọng: “Cả lớp trật tự.”
Các bạn trong lớp đều ngồi im, nhưng chỉ được một phút, Hồ Tiếu đang xếp sách lại lớn tiếng, văng ra những lời lẽ thô tục “Đ*”, “***”: “Ghê tởm chết, ghét bỏ mẹ.”
Ngón tay Lâm Vy đang cầm bút viết công thức chợt dừng lại, cô trầm mặc ba giây, giọng nói vẫn mềm mại như cũ: “Hồ Tiếu, phiền bạn yên lặng một chút, đừng ảnh hưởng đến các bạn học khác, cảm ơn.”
“Tôi làm gì mà ảnh hưởng? Bình thường tiết tự học biết bao nhiêu người nói chuyện, sao cậu không quản, giờ lại dùng danh cán bộ lớp ra quản tôi?”
Lâm Vy cúi đầu, ánh mắt nhìn bài thi thoáng lạnh.
“Còn nữa, vừa rồi người nói chuyện chỉ có mình tôi thôi à? Không còn ai ư? Sao cậu không nhắc tên người khác, cậu...”
"Leng keng---"
Sau tiếng vang lớn, mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Giang Túc đứng ngay trước mặt Hồ Tiếu, nắm lấy cổ áo cậu ta.
Hồ Tiếu mờ mịt: “...”
Giang Túc vơ bừa vài tờ giấy, dùng sức vo lại, rồi nhét vào họng Hồ Tiếu khi cậu ta đang chuẩn bị lên tiếng: "Suỵt.”
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
P/s: Chọc nhầm vợ anh rồi chú Tiếu ơi
Trong thang máy, cô dứt khoát cởi luôn chiếc cúc trên cùng của áo khoác, vạch cho anh xem áo lông bên trong.
Cởi một chiếc cúc... Trong đầu Hứa Thuật ngay lập tức xuất hiện những hình ảnh bậy bạ.
Lại còn ở trong thang máy... Kích thích, rất biết cách chơi.
Hứa Thuật hoàn toàn quên mất nhân vật nữ chính mình đang suy diễn là nữ thần trong lòng cậu một phút trước.
“***, Túc Túc, từ khi nào cậu trở nên như vậy?” Cậu ta càng nghĩ càng sôi sục, “Cậu được bóc tem rồi sao không nói cho tôi biết, tôi giúp cậu đánh trống khua chiêng, chiêu cáo thiên hạ rằng Túc ca của tôi đã có người chạm qua...”
“Cút.” Giang Túc đạp Hứa Thuật một cái, tiện tay lấy luôn điện thoại của cậu ta.
“Tôi luôn nghĩ, Túc ca của tôi sẽ làm hòa thượng cả đời, không ngờ cậu lại dũng mãnh đến thế, chưa thành niên đã mất đi trong trắng. Túc ca, cậu quá nóng vội rồi, con gái nhà người ta vẫn còn nhỏ...”
Lần này anh đạp mạnh hơn, Hứa Thuật bay thẳng vào lòng Trình Trúc: “Nói chuyện nghiêm túc cho tôi, có tin tôi tẩn chết cậu không.”
Giang Túc là kiểu người không thừa biểu cảm, vì vậy anh thường chỉ mang một vẻ mặt, khiến người ta không nắm bắt được cảm xúc.
Nhưng Hứa Thuật và anh là bạn thân, có thể nghe được câu nào đùa bỡn, câu nào nghiêm túc.
...Như lần này, anh đang nghiêm túc.
Người khác không hiểu về Giang Túc, nhưng cậu ta hiểu rất rõ, con người Giang Túc khác hẳn những lời đồn thổi bên ngoài.
Cậu ta chơi với Giang Túc bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Giang Túc dùng khẩu khí thế này nói chuyện với cậu.
Hứa Thuật hơi kinh ngạc. Cậu và Trình Trúc nhìn nhau, từ sâu trong ánh mắt Trình Trúc cũng hiện vẻ bất ngờ. Năm giây trước khi tiêu hóa hết, cậu mang ánh mắt không thể tin nhìn Giang Túc: “Túc ca, cậu rung động rồi?”
“Rung động sh*t nhà cậu.”
Giang Túc ném điện thoại di động vào người Hứa Thuật, nhấc tay kéo mũ áo khoác lên, chạy mất hút.
Giang Túc đi rồi, Hứa Thuật và Trình Trúc ai về nhà nấy.
Trên đường về nhà, Hứa Thuật gửi tin nhắn vào nhóm: “Ảnh của tôi đâu? Hơn một nghìn bức ảnh mỹ nữ của tôi mất sạch rồi."
Giang Túc thấy tin nhắn nhắc nhở trên màn hình, thong dong kéo qua, mặc kệ Hứa Thuật điên cuồng gào thét trong nhóm, tiếp túc lướt sang trái ngắm ảnh chụp nhỏ nhà bên đứng chờ xe bus.
***
Lâm Vy không phải người thích làm màu. Nếu Giang Túc đã nhét đề thi vào cặp cô, cô cũng không ngại ngần dùng trí nhớ chép lại y nguyên đáp án.
Giang Túc giúp cô, để đáp lại, cô cũng giúp Giang Túc làm bài tập Toán.
Thường ngày khi giải đề, Lâm Vy có thói quen làm bằng bút chì. Khi nhớ tới bài thi Toán được hai điểm của Giang Túc, vì để tăng độ chân thật, Lâm Vy xóa hết các đáp án trong bài thi bị bẩn, học theo Giang Túc, tất cả đều chọn C, điền vào ô trống tất cả là 0.
Ngày hôm sau là thứ Hai, Lâm Vy theo thói quen cứ sáu giờ rời giường, sáu giờ hai mươi cô ra khỏi nhà.
Trước khi vào thang máy, cô thấy cánh cửa mật khẩu nhà Giang Túc vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu mở ra.
Khi gần tới giờ tự học buổi sáng, Lâm Vy ngoái nhìn đằng sau, Giang Túc vẫn chưa đến. Tiết đầu trôi qua, tiết thứ hai trôi qua, ngay cả khi chào cờ tất cả học sinh và giáo viên đều tập trung dưới sân trường, Giang Túc vẫn chưa đến.
Tới khi tiết ba gần kết thúc Giang Túc mới xuất hiện, anh chậm rãi bước vào lớp từ cửa sau của phòng học. Anh không điểm danh, thầy Vật Lý thấy anh cũng xem như không tồn tại, tiếp tục giảng bài.
Chẳng biết Giang Túc mệt thật hay mệt giả, sau khi ngồi xuống ghế, anh kéo mũ đội lên đầu rồi nằm ườn ra bàn không nhúc nhích.
Mãi tới khi tiết ba kết thúc, lớp học trở nên ồn ào, anh vẫn giống như không hề nghe thấy.
Chỉ là lúc tiếng chuông tiết bốn vang lên, lớp học xảy ra một chuyện.
Tiết bốn sáng thứ Hai là giờ Sinh học, nhưng giáo viên môn Sinh có việc xin nghỉ nên đổi thành giờ tự học.
Vụ ồn ào lần này không phải của Giang Túc - người ai ai cũng sợ, mà là Hồ Tiếu.
Mỗi lớp đều sẽ có ít nhất một hai tên đầu gấu, cho dù lớp ban nhất toàn học sinh giỏi, cũng không tránh khỏi việc tồn tại những tên như vậy.
Trước khi Giang Túc tới, Hồ Tiếu là kẻ mà tất cả mọi người đều xem như không tồn tại.
Thành tích học tập của Hồ Tiếu không tệ, nhưng tính cách cậu ta không mấy thân thiện, chuyện cỏn con như lông gà vỏ tỏi cũng làm rùm beng lên.
Chuyện hôm nay cũng không có gì đáng nhắc tới. Chuông vào học vang lên, Tống Thiến Thiến vội vàng từ nhà vệ sinh chạy về lớp, lúc về chỗ, không cẩn thận đụng vào bàn Hồ Tiếu, làm rơi chồng sách của cậu ta xuống đất.
“Cậu làm gì vậy?!” Hồ Tiếu đang ngồi giải bài tập, ngay lập tức nhảy xổ lên.
Tống Thiến Thiến giật mình, vừa xin lỗi vừa khom người nhặt sách lên giúp Hồ Tiếu.
Con người Hồ Tiếu luôn bất chấp lí do, không tha một ai. Nay được thể, cậu ta ngồi trên ghế, nhìn Tống Thiến Thiến nhặt sách, không ra tay giúp, còn hùng hổ dọa nạt: “Tống Thiến Thiến, cậu có biết là tôi xếp sách theo từng loại, trong đó đánh dấu biết bao nhiêu kiến thức, cậu đụng vào làm loạn cào cào cả lên.”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Tống Thiến Thiến nhặt sách đặt lên bàn Hồ Tiếu.
Hồ Tiếu vừa kiểm tra sách vở, vừa lầm bầm: “Xin lỗi thì có tác dụng gì.”
Tống Thiến Thiến chỉ biết xin lỗi Hồ Tiếu một lần nữa: “Xin lỗi.”
Hồ Tiếu chẳng thèm nhìn Tống Thiến Thiến, Tống Thiến Thiến đành ngượng ngùng ngồi vào chỗ.
Vốn dĩ chuyện đã có thể kết thúc, không ngờ trong lúc Hồ Tiếu xếp sách vở, cứ luôn miệng càm ràm.
“Đúng là phiền phức.”
“Một tiết tự học cũng bị quấy rối.”
“Xui thật!”
“...”
Mặc dù ban nhất là lớp chọn nhưng khi không có giáo viên, kỉ luật cũng không tốt như mọi người tưởng.
Thân là lớp phó kỷ luật, nhưng Lâm Vy rất ít quản lớp. Khi thấy vào tiết cũng được tầm mười phút, Hồ Tiếu vẫn còn tỏ thái độ, mọi người lại bắt đầu nhốn nháo. Lâm Vy đang làm bài Hóa, hơi lớn giọng: “Cả lớp trật tự.”
Các bạn trong lớp đều ngồi im, nhưng chỉ được một phút, Hồ Tiếu đang xếp sách lại lớn tiếng, văng ra những lời lẽ thô tục “Đ*”, “***”: “Ghê tởm chết, ghét bỏ mẹ.”
Ngón tay Lâm Vy đang cầm bút viết công thức chợt dừng lại, cô trầm mặc ba giây, giọng nói vẫn mềm mại như cũ: “Hồ Tiếu, phiền bạn yên lặng một chút, đừng ảnh hưởng đến các bạn học khác, cảm ơn.”
“Tôi làm gì mà ảnh hưởng? Bình thường tiết tự học biết bao nhiêu người nói chuyện, sao cậu không quản, giờ lại dùng danh cán bộ lớp ra quản tôi?”
Lâm Vy cúi đầu, ánh mắt nhìn bài thi thoáng lạnh.
“Còn nữa, vừa rồi người nói chuyện chỉ có mình tôi thôi à? Không còn ai ư? Sao cậu không nhắc tên người khác, cậu...”
"Leng keng---"
Sau tiếng vang lớn, mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Giang Túc đứng ngay trước mặt Hồ Tiếu, nắm lấy cổ áo cậu ta.
Hồ Tiếu mờ mịt: “...”
Giang Túc vơ bừa vài tờ giấy, dùng sức vo lại, rồi nhét vào họng Hồ Tiếu khi cậu ta đang chuẩn bị lên tiếng: "Suỵt.”
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
P/s: Chọc nhầm vợ anh rồi chú Tiếu ơi
/42
|