Mạc Tuân khoát tay, căn bản không quan tâm đến Mã Thiên Nhai, cũng không có trả lời Trần Nhất Tân, mà là nhìn về phía Tần Phỉ đang hôn mê, miệng nói : Đệ tử ngoại môn Tần Phỉ, coi nhẹ tình đồng môn, có lòng trộm cướp. Hiện tại bị thương rất nặng, chờ quay về ngoại môn dưỡng thương trước, nửa tháng sau khi thương thế lành lại, phạt tới Tư Quá Nhai diện bích ba năm tĩnh tâm sám hối, khi nào củng cố được thiền tâm, mới cho phép trở về ngoại môn!
Mã Thiên Nhai vừa nghe được lời này, thì trở nên nóng nảy, đỏ mặt tía tai nói : Mạc Tuân tiên sinh, trừng phạt của ngươi không thấy quá nặng sao? Tần Phỉ chính là đệ tử ngoại môn có hy vọng nhất thăng lên làm đệ tử nội môn, ngươi bây giờ lại bắt hắn đi diện bích ba năm, đây không phải là hủy hết tiền đồ của hắn sao? Huống chi chuyện này vẫn còn chưa có rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra cái gì, ngươi sao có thể tin lời của hai tên hài đồng này mà kết luận bừa bãi?
Mạc Tuân liếc mắt nhìn Mã Thiên Nhai một cái : Ngươi dạy đồ đệ tốt lắm, vì một khối thất văn linh thạch (linh thạch có bảy đường vân) mà vi phạm giáo quy, đệ tử như vậy tiến vào nội môn, sớm hay muốn cũng rơi vào kết cụ tẩu hỏa nhập ma. Đoạn Nhận tôn giả ngươi nếu như cảm thấy ta xử lý bất công, chi bằng hướng đường chủ khiếu nại đi. Nhiều lời vô ích!
Được lắm! Mạc Tuân ơi là Mạc Tuân, ta đây bây giờ cũng muốn nhìn xem, ngươi xử phạt tên Trác Tri Viễn này như thế nào! Mã Thiên Nhai tức giận đến đổ bừng cả khuôn mặt, nhưng mà hắn cũng biết, dựa theo giáo quy, cho dù là Mạc Tuân hôm nay muốn đem Tần Phỉ giáng xuống ngoại ngũ đường, Mã Thiên Nhai hắn cũng chỉ có thể nuốt cơn tức này mà thôi.
Đúng lúc này đường chủ thanh trần đường, Lý Độ phi thân tới, trên đường đồng tử đi gọi hắn đã sớm kể lại hết thảy, cho nên Lý Độ vừa đến, liền hướng Mạc Tuân thi lễ, vội vàng nói : Mạc tiên sinh, Lý Độ xin có lễ!
Lý Độ đường chủ hữu lễ! Mạc Tuân cũng thi lễ lại.
Mạc tiên sinh, vừa rồi ta đã nghe đồng tử kể lại hết thảy, cầu xin Mạc tiên sinh hạ thủ lưu tình, Trác Tri Viễn ở thanh trần đường chín tháng, nhất mực chăm chỉ cần cù, chưa bao giờ phạm sai lầm, vả lại vốn tư chất cũng không tệ...
Nhìn nếp nhăn trên khuôn mặt Lý Độ, sớm đã qua trăm tuổi, một thân tu vi kỳ thật còn đứng trên Mã Thiên Nhai, nhưng do tuổi tác quá lơn, cơ hồ không có quá nhiều cơ hội tiến triển nữa, cho nên mới ở ngoại ngũ đường làm cái chức đường chủ của thanh trần đường.
Mạc Tuân không hề cử động, chỉ là khẽ gật đầu, miệng nói : Lý Độ đường chủ, ngươi đã biết sự tình xảy ra, chắp sự ta cũng không nhiều lời nữa. Đồng tử quét đường thanh trần đường Trác Tri Viễn, trước tư đấu đồng môn, đánh đồng môn đến nỗi suýt bị mất mạng, sau vô lễ với sư trưởng, ba tội cộng lại, đợi đến khi thương thế lành lại, trục xuất sơn môn, vĩnh viễn không thu dụng!
Lời nói vừa ra, tất cả mọi người đều lâm kinh hãi, nhất là Lý Độ cùng Trần Nhất Tân càng là kinh hồn thất sắc.
Trần Nhất Tân lập tức lao về phía Mạc Tuân, ôm lấy hai chân của hắn, khóc nức nở nói : Xin Mạc tiên sinh khai ân, Trác Tri Viễn tứ cố vô thân, vốn là do Trần lão đầu làm nghề đan lát trong Trần gia thôn chúng ta nhặt về, hiện tại Trần lão đầu cũng đã chết, người nếu đem hắn trục xuất xuống núi, không đến mấy ngày hắn liền sẽ bị chết đói thôi.
Lý Độ cũng biết thân thế Trác Tri Viễn, cùng lên tiếng xin hộ : Mạc tiên sinh, ngã thiện từ bi có đức hiếu sinh, hắn chung quy chỉ là một hài tử tám chín tuổi, ngươi cứ như vậy trục xuất hắn xuống núi, chẳng phải là trực tiếp lấy đi tánh mạng của hắn sao?
Mã Thiên Nhai nghe xong, ngược lại cảm giác có chút thoải mái, tuy rằng Tần Phỉ bị phạt diện bích ba năm khiến cho hắn thực đau lòng, nhưng mà chứng kiến thấy Trác Tri Viễn sắp bị đuổi xuống núi tự sinh tự diệt, không khỏi trong lòng ngầm thích thú.
Mạc Tuân vẫn giữ một bộ dáng thiết diện vô tư : Giáo quy giáo ta như thế, Lý Độ đường chủ nếu như không phục, cũng có thể hướng đường chủ khiếu nại. Huống chi giáo ta đuổi người, cũng sẽ nhất định an bài hết thảy ổn thỏa cho hắn, như thế nào là để hắn đói chết?
Môn nhân bị Thủy Giáo trục xuất sơn môn, nếu như hắn có người nhà thì sẽ theo trí nhớ đưa hắn về nhà, nếu như không có, liền sẽ tìm một nhà nào đó nuôi dưỡng hắn. Tuy là nói như thế, nhưng mà thứ nhất vị tất có thể gặp được người tốt thu nhận Trác Tri Viễn, thứ hai đệ tử đưa hắn xuống núi cũng chưa chắc tận tâm, có khi sau khi xuống núi liền để cho Trác Tri Viễn tự sinh tự diệt.
Mạc tiên sinh...
Không cần nhiều lời, ngươi hoặc là hướng đường chủ khiếu nại, hay hoặc là... Mạc Tuân nói tới đây, ánh mắt lại thoáng nhìn qua một nơi, tựa hồ như có ý tứ gì đó.
Lý Độ không hiểu được ý của Mạc Tuân, nhưng mà Mã Thiên Nhai đột nhiên kịp hiểu ra, trong lòng không khỏi cười thầm, nguyên lai Mạc Tuân cũng là muốn đưa Trác Tri Viễn vào chỗ chết a! Còn giả bộ ra vẻ đạo mạo.
Sau khi hơi nghĩ nghĩ, Mã Thiên Nhai mở miệng nói : Lý Độ đường chủ, ngươi dạy dỗ đồng tử thật tốt a, lại có thể đem đệ tử ưu tú nhất của ngoại môn đánh đến sống dở chết dởm, quả nhiên là rất có bản lĩnh. Nếu hắn có bản lãnh như thế, thì sao hắn có thể lưu lại ở trong núi này, đại khái là nên thử xông vào thập vạn thâm uyên một phen. Nếu hắn có thể xông vào mà đi ra được, thì đừng có nói đến chuyện bị trục xuất khỏi sư môn, thậm chí còn có thể nhảy lên trở thành đệ tử đích truyền của nội môn, còn hơn đồ nhi không nên thân của ta đây, cho dù sau này tiến nhập vào nội môn thì địa vị cũng cao hơn. Thậm chí ta và ngươi, nhìn thấy hắn nể hắn ba phần.
Lý Độ nghe nói như thế, sắc mặt không khỏi biến đổi mấy lần, trong mắt lộ ra quang mang tức giận nhìn Mã Thiên Nhai. Mã Thiên Nhai này rõ ràng là tức giận Trác Tri Viễn đả thương đồ nhi hắn yêu thương nhất, liền muốn gạt gẫm Trác Tri Viễn, khiến hắn tự đi tìm đường chết! Trác Tri Viễn này cuối cùng cũng chỉ là hài đồng tám chín tuổi, cũng đáng để Đoạn Nhận tôn giả phí hoài tâm cơ đùa bỡn như vậy sao? Thêm tên Mạc Tuân là càng độc ác, Mã Thiên Nhai nguyên bản còn chưa có nghĩ đến đệ tử bị trục xuất khỏi sơn môn còn có cơ hội xông vào thập vạn thâm uyên, nhừng mà hắn rõ ràng gợi ra chuyện này, rõ ràng là thúc đẩy cho Mã Thiên Nhai nghĩ đến.
Các ngươi... Lý Độ há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không mở miệng nói được cái gì, dù sao Mạc Tuân cùng với Mã Thiên Nhai cũng không có trái với quy củ, đây vốn là quy củ của khai sơn tổ sư quy định ra. Nếu như môn hạ đệ tử phạm sai lầm, đồng ý khóa toàn bộ tu trì* xông vào thập vạn thâm uyên thì coi như mọi tội trạng sẽ được xóa bỏ. Phàm người có thể xông ra, liền trực tiếp được tiến vào hậu sơn, được thu làm đệ tử đích truyền, tu tập vô thượng chân quyết của hậu sơn. Chỉ là, thập vạn thâm uyên này, nếu là có một thân tu trì lấy ngự kiếm phi hành, còn có thể xông qua. Còn nếu nếu như đã khóa tu trì rồi, chỉ cho phép dùng võ công xông vào thì thực là cửu tử nhất sinh. Càng đừng nói đến Trác Tri Viễn chỉ là một tên đồng tử ngoại ngũ đường không biết đến cả một chiêu quyền cước.
Nghe ba vị sư phụ đối thoại với nhau, đệ tử ở xung quanh cũng không biết cái gì gọi là thập vạn thâm uyên, nhưng xem biểu hiện của ba vị sư phụ, dù là người ngu cũng biết đó là một nơi cực kỳ nguy hiểm, cả đám không khỏi lo âu nhìn Trác Tri Viễn.
Trác Tri Viễn giờ phút này cũng không biết thập vạn thâm uyên kia đến tột cùng là nơi nào, nhưng chứng kiến thấy biểu tình của Lý Độ, lại nhìn đến Mã Thiên Nhai kia thần tình vui sướng khi người gặp họa, đại khái cũng minh bạch vài phần. Trong lòng thầm nghĩ, bọn hắn bất quá là muốn để cho ta đi chịu chết, cố ý dùng những lời này kích ra. Bất quá nếu y theo lời bọn họ nói, đem ta trục xuất xuống núi, chỉ sợ người đưa ta xuống núi cũng chưa chắc tìm cho ta được người tốt thu nuôi ta, đến lúc đó sợ vẫn khó tránh khỏi cái chết, chết ở đâu cũng là chết, ít ra cũng phải chết có cốt khí!
Đường chủ sư phụ, đệ tử nguyện xông vào thập vạn thâm uyên! Trác Tri Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nói một câu.
*Tu trì : Theo trong phật giáo thì tu trì gồm có bốn mục là tín - giới - định - tuệ theo thứ tự là tín tâm - giới hạnh - thiền định - tuệ giác.
Còn tu trì trong truyện chắc cũng mang một ý nghĩa tương tự, nhưng là biểu thị cho một loại tu luyện nào đó
/138
|