Thí Thiền

Chương 11 - Thập Vạn Thâm Uyên (4)

/138




Thay vì cả đời sống trong ấm ức ủy khuất, không bằng oanh oanh liệt liệt đi chết, đạo lý kia nói đến ai cũng hiểu được, nhưng sự thức nếu gặp phải lựa chọn như vậy, sợ là thế gian cũng không có mấy người có thể chọn vế thứ hai.

Lý Độ đột nhiên lại tới tới một việc, vội hỏi : Tri Viễn, ngươi làm như thế nào mà đánh hạ được Tần Phỉ? Dựa theo võ công của hắn, ngươi căn bản ngay cả thân thể của hắn cũng không thể tiếp cận được a!

Đệ tử lúc ấy phẫn nộ cùng cực, cứ đánh đại lên, hơn nữa, khi đó đệ tử tựa hồ như có thần linh trợ giúp, toàn bộ động tác của Tần Phỉ đều trở nên chậm chạp đến cực điểm, đệ tử liền có thể rất dễ dàng phá giải chiêu thức của hắn, sau đó cứ thế đánh túi bụi lên người hắn...

Nghe lời này của Trác Tri Viễn, Lý Độ tức thì sửng sốt : Động tác của Tần Phỉ chậm chạp đến cực điểm?

Trác Tri Viễn thành thật gật gật đầu : Không chỉ là hắn, sau khi sư phụ của hắn đến, ta nhìn thấy động tác của những người xung quanh cũng chậm đến vô cùng, rất là cổ quái. Ta cuối cùng cảm thấy mình có thể đoán trước động tác tiếp theo của bọn họ, giống như là ta muốn bọn họ đưa tay lên, bọn họ liền đưa tay lên, ta muốn bọn họ nhấc chân, bọn họ liền sẽ nhấc chân. Thậm chí khi mà Mạc Tuân tiên sinh đi đến trước mặt ta, ta cũng cảm thấy tốc độ của hắn so với ngày thường chậm hơn rất nhiều...

Lý Độ vừa nghe lời này, trong lòng nhất thời cảm thấy ngờ vực, vội vàng bắt lấy cánh tay nhỏ gầy của Trác Tri Viễn kiểm tra mạch đập của hắn, một cỗ chân khí nhất thời từ mạch môn của Trác Tri Viễn tiến nhập vào trong cơ thể hắn, rất nhanh liền dọc theo kinh mạch toàn thân lưu chuyển một vòng đại chu thiên, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.

Lý Độ vẫn không tin, tiếp tục để cho chân khí của mình vòng vo trong cơ thể Trác Tri Viễn thêm hai chu thiên nữa, lúc này mới thu trở về, mở miệng nói : Tri Viễn, ngươi mở to hai mắt nhìn vi sư.

Trác Tri Viễn nghe lời, cố mở to hai mắt nhìn Lý Độ, trong mắt lần thứ hai hiện ra hai đạo hồng quang, nhưng mà so với lúc trước thì ảm đạm hơn rất nhiều, nhưng mà cũng miễn cưỡng có thể thấy được quang mang màu đỏ. Trong hai mắt Lý Độ cũng xuất hiện hai đạo ánh sáng màu trắng, rất nhanh đem hồng quang trong mắt Trác Tri Viễn bức trở về, Trác Tri Viễn cảm thấy hai mắt đau đớn, không thể không cúi đầu.

Đường chủ sư phụ, ánh mắt của ngươi làm cho người ta rất sợ hãi! Trác Tri Viễn miệng lẩm bẩm nói.

Lý Độ lại hỏi : Lúc trước khi ngươi cắn Tần Phỉ, có phải vẫn luôn nhìn vào ánh mắt của hắn đúng không, hắn có phải hay không không dám đối diện nhìn ngươi, hơn nữa còn hiện ra vài phần hốt hoảng?

Trác Tri Viễn suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu nói : Hình như là vậy, lúc ta nhào lên thì Tần Phỉ giống như bị mất hồn, đệ tử không cần phí nhiều sức liền cắn trúng cổ hắn.

Rồi sau đó hắn liền để mặc ngươi đánh, một chút sức phản kháng cũng không có?

Hình như chính là như vậy!

Lý Độ đột nhiên phá lên cười : Ha ha ha ha, tốt, tốt, tốt! Nói liên tục ba chữ tốt, Lý Độ đã muốn cười đến mức nhăn nhúm hết cả khuôn mặt.

Đường chủ sư phụ, ngươi làm sao vậy? Tốt cái gì? Trác Tri Viễn khó hiểu hỏi.

Lý Độ lúc này mới thôi cười, nhưng mà trên mặt giờ phút này đã thoải mái hơn nhiều, kéo Trác Tri Viễn tới gần bên cạnh, thấp giọng nói : Tri Viễn, ngươi có biết thiền chúng ta tu luyện, chia làm mấy tầng không?

Lúc khai mông, có từng nghe đại trưởng lão nói qua, tổng cộng có tám tầm gồm tai, mắt, mũi, lưỡi, thân, ý thức sáu giác quan, đây là sáu tầng đầu, hai tầng sau là mạt na thức và a lại da thức.

Tốt tốt tốt, có nhận thức, một năm rồi mà còn nhớ rõ ràng như vậy. Thế ngươi có biết, ngươi chính là thiên tài trong thiên tài, lại có thể vô sự tự thông không cần thời gian tu luyện chân quyết, dĩ nhiên liền đạt được tầng thứ nhất nhãn thức viên mãn không? Ha ha.. bất quá hiện tại nói với ngươi điều này cũng vô dụng, ngươi cũng vô pháp hiểu được. Thập vạn thâm uyên kia ngươi nếu muốn xông vào, thì cứ xông vào đi! Biết bao nhiêu người tu chân mất đến mấy năm tu luyện cũng vô pháp đạt đến cảnh giới này, không ngờ ngươi lại cứ như vậy mà đạt được. Tốt, tốt lắm!! Tri Viễn, vi sư sẽ kể cho ngươi tường tận về thập vạn thâm uyên này , chỉ bằng ngươi với cảnh giới thứ nhất nhãn thức viên mãn, thì xông qua năm vặn dặm cũng không có vấn đề gì. Tên Mạc Tuân tiên sinh này, cũng không biết là hại ngươi hay là đang giúp ngươi nữa, ha ha!

Lý Độ vui vẻ không thôi, giống như có lẽ đã nhìn thấy được ngày Trác Tri Viễn mở mày mở mặt từ trong thập vạn thâm uyên đi ra, năm vạn dặm, cho dù là tiền đồ long đong, chỉ cần có thể không sợ khó khăn gian khổ, một ngày chỉ cần đi khoảng ba năm dặm đường, đi khoảng ba năm thì cũng có thể thành công đi ra. Đến lúc đó, hắn ít nhất sẽ là đệ tử nội môn, hơn nữa tôi luyện trong ba năm này, không biết chừng sẽ đột phá tầng thứ nhất nhãn thức lên cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức. Chỉ sợ là trong số đệ tử nội môn mới tấn thăng, ngay cả tầng nhãn thức viên mãn cũng không có một ai đạt được. Nhớ ngày đó, lúc Thắng Nghĩa tôn giả Nhâm Phi tiến vào thập vạn thâm uyên, tựa hồ cũng chưa có đạt đến cảnh giới nhãn thức viên mãn, nói không chừng Trác Tri Viễn này lại có thể sáng tạo ra kỳ tích cũng không biết chừng.

Thập vạn thâm uyên, tự thành thế giới, trong đó cũng có dãy núi, sông ngòi, địa hình so với của thế gian đều có ít nhiều phức tạp hơn. Phàm đệ tử của bổn môn muốn tiến vào, phải khóa toàn bộ tu trì, khiến cho chỉ có thể dựa vào võ công đi bộ qua, đồng thời truyền cho một câu thanh tâm minh niệm chú để bảo vệ tâm mạch, không bị địa hỏa gây thương tích... Lý Độ rất là vui vẻ, bắt đầu cùng Trác Tri Viễn giải thích về tình hình trong thập vạn thâm uyên kia, đem những thứ rất ít người biết cũng nhất nhất kể ra hết, Trác Tri Viễn cũng là dụng tâm ghi nhớ không sót nửa điểm.

Dùng khoảng một canh giờ, Lý Độ mới đem những gì mình biết về thập vạn thâm uyên hết thảy kể hết cho Trác Tri Viễn biết, Trác Tri Viễn sau khi nghe xong, thì mở miệng do dự hỏi : Đường chủ sư phụ, nếu tổ sư gia đã quy định người nào xông vào thập vạn thâm uyên đều phải bị khóa tu trì, như vậy, vừa rồi ngài nói ta thiên sinh tầng thứ nhất nhãn thức viên mãn, chẳng phải cũng sẽ bị khóa sao ?Vậy sao ngài lại ung dung như thế?

Lý Độ cười ha ha: Hài tử ngốc, ngươi là thiên sinh nhãn thức tự giác tỉnh, không phải là sau khi tu luyện chân quyết đạt được, giống như là... Ơ mà, thế gian có một loại thuyết pháp khai thiên nhãn, ngươi không biết sao?

Trác Tri Viễn chậm rãi lắc đầu : Đệ tử không biết.

Không biết cũng không sao! Bí pháp sư môn chỉ có thể khóa được hết thảy chân quyết mà ngươi tu luyện, ví như là những gì mà ngươi tu luyện được, tất cả đều về không, cho dù là có trước đây đạt được đến ngũ thức viên mãn, thì sau khi bị khóa tu trì thì cũng chẳng khác thường nhân là mấy. Nhưng mà ngươi là thiên sinh nhãn thức viên mãn, bí pháp sư môn không thể phong tỏa được, ngươi chẳng khác gì là được bảo lưu tu trì xông vào thập vạn thâm uyên này, há lại không thể thành công sao?

Trác Tri Viễn giờ mới hiểu được, gật gật đầu nói : Vậy nếu như tu trì đạt được đến tầng thứ sáu ý thức, thì làm sao có thể khóa lại được?

Thật đúng là hài tử ngốc, nếu như đạt tới tầng thứ sau, còn xông vào thập vạn thâm uyên làm gì? Người như vậy chỉ sợ sớm đã được các trưởng lão hậu sơn nhìn trúng thu làm đệ tử! Lý Độ vuốt râu cười dài. Tốt rồi, tốt rồi, bổn giáo đã hơn ba mươi năm nay chưa từng có đệ tự nào dám xông vào thập vạn thâm uyên, lần vượt ải thành công gần nhất cũng đã là chuyện của bốn năm trăm năm trước, xem ra, sau vài năm nữa, sẽ lại có một người đệ tử từ trong thập vạn thâm uyên thoát ra! Hơn nữa còn là một đồng tử của ngoại ngũ đường, đến lúc đó chỉ sợ các trưởng lão ở hậu sơn, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi! Ha ha!


/138

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status