- Nhưng trẫm lại chưa từng có nghĩ tới, người trong môn phái, lại đến mức không kiêng nể gì hết cả!
Trong mắt Hoàng Thượng, hiện lên một chút sự giận dữ, đồng thời mơ hồ, dường như còn có mấy phần hối hận. Người cũng không biết rằng, môn phái mà người nói không kiêng dè gì, với Sở Mặc cũng đã gặp qua. Càng không biết nữ nhân mạnh mẽ cứng rắn bá đạo hống hách kia, đã bị Sở Mặc mắng cho một trận.
Đối mặt với lời nói thầm của Hoàng Thượng, Sở Mặc im lặng, đối với chuyện Hoàng gia, hắn hoàng toàn không có hứng thú dính vào.
- Trẫm kỳ thật biết, Hạ Hùng đi tìm ngươi.
Hoàng thượng đột nhiên mở miệng nói.
Sở Mặc hơi ngẩn ra, lập tức cười cười:
- Hoàng thượng anh minh!
- Anh minh cái gì? Anh minh con của mình đủ thông minh sao?
Trên mặt Hoàng thượng, lộ ra một chút nụ cười tự giễu, lập tức nói:
- Kỳ thật cho tới nay, trẫm chỉ biết, Hạ Hùng so với Hạ Anh thông minh hơn rất nhiều!
Sở Mặc gật gật đầu.
Hoàng thượng dừng bước lại, nhìn Sở Mặc:
- Nhưng trẫm... Lại không nghĩ cho nó trở thành Thái Tử!
Khóe miệng Sở Mặc giật giật:
- Thần tuổi còn nhỏ, gì cũng không hiểu ... những lời này của Hoàng Thượng ... không nên nói với thần?
- Vậy trẫm phải nói với ai?
Trong con ngươi Hoàng thượng, đột nhiên hiện lên một chút vẻ cô đơn, hạ giọng nói:
- Trẫm ... là có thể nói với Hứa Thủ Phụ? Hay là có thể nói với Phương Nguyên soái? Hay lả có thể nói với triều thần trong triều?
- Hoàng thượng lập ai là Thái Tử, đó là việc tư của hoàng gia...
Sở Mặc nói.
- Ngươi sai lầm rồi, đây không phải việc tư. Đây là liên quan đến đến toàn bộ quốc gia của đại sự Đại Hạ!
Hoàng thượng chặn lời Sở Mặc, thở dài nói.
- Giọng điệu này ... nên là ngữ khí với quần thần trong triều mới đúng chứ?
Sở Mặc có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Hoàng thượng.
Hoàng thượng không kìm nổi bật cười nói:
- Ngươi tên tiểu quỷ này ... còn nói mình tuổi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu? Không tệ, lập Thái Tử, nhìn qua đích thật là chuyện riêng của Hoàng Gia, nhưng những quần thần cũng nói không sai, đây thật sự liên quan đến đến tương lai của Đại Hạ. Hạ Hùng cũng đủ thông minh và cơ trí, cũng đủ khiêm tốn và ẩn nhẫn. Nhiều năm như vậy, trẫm không ngờ đều không cảm nhận ra, hắn đối với vị trí này, có tâm tư gì. Cam nguyện ẩn núp sau lưng Hạ Anh, ngoại trừ một số ít người ra, thậm chí gần như không ai biết hắn thông minh. Càng không ai biết, Hạ Anh trong dân gian danh vọng cao như thế, có bảy phần trở lên, là công lao của hắn.
Sở Mặc vẫn như trầm mặc, kỳ thật hắn muốn hỏi một câu: Nếu như vậy, Hoàng thượng vì sao còn không muốn lập hắn làm Thái Tử? Chẳng lẽ muốn cho Hạ Anh tiếp tục làm Thái Tử này hay sao?
Khả năng này, quả thực cực kỳ thấp. Cho dù Hoàng thượng muốn như vậy, chỉ sợ người trong thiên hạ cũng sẽ không đồng ý để một người thân thể không toàn diện, trở thành quốc vương của bọn họ. Đây chính là điểm không may mà!
- Nhưng, trên người của nó, lại thiếu một loại khí chất quần lâm thiên hạ.
Hoàng thượng không đợi Sở Mặc hỏi, chủ động giải thích nói:
- Loại khí chất này, trên người của Hạ Anh có, nhưng Hạ Hùng... vốn hoặc có lẽ sẽ có, nhưng bây giờ, đã không có rồi.
Sở Mặc im lặng, Hoàng thượng kỳ thật nói đúng, điều Hạ Hùng giấu sau lưng Hạ Anh, thật sự là quá nhiều.
- Trẫm năm đó lúc vẫn còn là thái tử, Hạ Kinh ... vẫn luôn sau lưng trẫm, giúp đỡ trẫm, xử lý các việc khó giải quyết. Giúp trẫm bày mưu tính kế. Rất nhiều chuyện, trẫm thậm chí đều không nghĩ chu toàn bằng hắn, được hắn thường xuyên nhắc nhở.
Trong mắt Hoàng thượng, lộ ra chút hồi niệm, sau đó hạ giọng nói:
- Cho nên, rất nhiều người đều nói, trẫm và Hạ Kinh, huynh hữu đệ cung, quả thực là hoàng gia khó mà có trường hợp này; mấy năm sau, lại có người nói, Hạ Hùng và Hạ Anh, giống như trẫm và Hạ Kinh năm đó ...
Trên mặt Hoàng Thượng, lộ ra thần sắc phức tạp khôn kể:
- Kỳ thật, lúc đó chẳng qua là vận khí của trẫm ... hơn Hạ Anh một chút! Lúc trẫm làm thái tử, không gặp phải chuyện như vậy.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Hoàng thượng, từ trong bi thương xen lẫn tức giận trên gương mặt của người, có thể nhìn ra được, hắn đối với vị Phi Tiên nữ tử kia, chỉ sợ là đã hận thấu xương. Đồng thời, vấn đề Hạ Anh gặp phải, cũng vô cùng đau lòng!
Nói cách khác, trước khi Hạ Anh xảy ra chuyện, Hoàng Thượng tuy đối với Hạ Anh có chút áp chế. Nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là cảnh cáo của phụ thân với con mà thôi. Chuyện đổi Thái Tử, Hoàng Thượng không hề nghĩ ngợi!
Hạ Hùng ... Thông minh quá sẽ bị thông minh hại rồi!
Sở Mặc thầm nhủ trong lòng: Nếu Hạ Hùng không gấp làm những động tác như vậy, mà là thành thật đi chăm sóc Hạ Anh, kết quả ... Phỏng chừng lại sẽ không giống như vậy.
Hoàng thượng thở dài một tiếng, nói:
- Sở Mặc, trẫm biết, sau lưng của ngươi, có một sư phụ mạnh mẽ vô cùng. Trẫm cũng biết, ngươi có tiềm lực vô hạn. Trẫm... muốn cầu xin ngươi một chuyện.
- Hoàng thượng không cần khách khí như vậy, có chuyện gì, Hoàng thượng cứ nói rõ.
Sở Mặc nói.
- Được, trẫm muốn cầu ngươi, một ngày nào đó, nếu như có thể trưởng thành như cường nhân tiên thiên như trong truyền thuyết, kính xin phù hộ Đại Hạ.
Hoàng thượng nói xong, không ngờ xoay người thi lễ với Sở Mặc.
Sở Mặc bị hoảng sợ, vội vàng khom người đáp lễ:
- Hoàng thượng ngài giày vò tiểu tử rồi, thực sự nếu có một ngày như vậy, thần nhất định sẽ che chở Đại Hạ. Dù sao, nơi này là Tổ quốc của thần. Tuy nhiên, Hoàng thượng chẳng lẽ không biết, tới cảnh giới Tiên Thiên, cũng đã phải phá vỡ hư không, rời khỏi thế giới này sao?
Hoàng thượng gật gật đầu:
- Trẫm tất nhiên là biết, nhưng một Tiên Thiên đại năng, trước khi đi, lại có thể làm được rất nhiều chuyện.
Trong mắt Hoàng Thường, hiện lên một chút sát khí lạnh như băng. Mặc dù không tiếp tục nói, nhưng Sở Mặc cũng nghe rất rõ.
Xem ra lúc này việc Thái Tử Hạ Anh gặp phải, khiến cho trong lòng Hoàng Thượng, đối với một số môn phái mạnh, đã hận đến xương tủy rồi.
Sở Mặc đã trầm mặc một chút, sau đó nói:
- Chuyện này... còn sớm, thực sự có một ngày như vậy, thần tin tưởng, sẽ có một phương pháp tốt để giải quyết.
Hoàng thượng gật gật đầu, cười cười:
- Trẫm có thể hứa với ngươi! Ngươi cứ yên tâm, tất cả những chuyện và người liên quan với ngươi, từ nay về sau, trẫm tuyệt đối sẽ không can thiệp!
Từ đầu đến cuối, Hoàng thượng cũng không có nói ra chuyện Diệu Nhất Nương, nhưng câu vừa nãy, lại gần như là vua của một nước, đang xin lỗi với Sở Mặc!
Sở Mặc liếc mắt nhìn Hoàng thượng một cái, gật gật đầu, sau đó nói:
- Đi gặp vị tiền bối kia vậy.
Trong mắt Hoàng Thượng, hiện lên một chút sự giận dữ, đồng thời mơ hồ, dường như còn có mấy phần hối hận. Người cũng không biết rằng, môn phái mà người nói không kiêng dè gì, với Sở Mặc cũng đã gặp qua. Càng không biết nữ nhân mạnh mẽ cứng rắn bá đạo hống hách kia, đã bị Sở Mặc mắng cho một trận.
Đối mặt với lời nói thầm của Hoàng Thượng, Sở Mặc im lặng, đối với chuyện Hoàng gia, hắn hoàng toàn không có hứng thú dính vào.
- Trẫm kỳ thật biết, Hạ Hùng đi tìm ngươi.
Hoàng thượng đột nhiên mở miệng nói.
Sở Mặc hơi ngẩn ra, lập tức cười cười:
- Hoàng thượng anh minh!
- Anh minh cái gì? Anh minh con của mình đủ thông minh sao?
Trên mặt Hoàng thượng, lộ ra một chút nụ cười tự giễu, lập tức nói:
- Kỳ thật cho tới nay, trẫm chỉ biết, Hạ Hùng so với Hạ Anh thông minh hơn rất nhiều!
Sở Mặc gật gật đầu.
Hoàng thượng dừng bước lại, nhìn Sở Mặc:
- Nhưng trẫm... Lại không nghĩ cho nó trở thành Thái Tử!
Khóe miệng Sở Mặc giật giật:
- Thần tuổi còn nhỏ, gì cũng không hiểu ... những lời này của Hoàng Thượng ... không nên nói với thần?
- Vậy trẫm phải nói với ai?
Trong con ngươi Hoàng thượng, đột nhiên hiện lên một chút vẻ cô đơn, hạ giọng nói:
- Trẫm ... là có thể nói với Hứa Thủ Phụ? Hay là có thể nói với Phương Nguyên soái? Hay lả có thể nói với triều thần trong triều?
- Hoàng thượng lập ai là Thái Tử, đó là việc tư của hoàng gia...
Sở Mặc nói.
- Ngươi sai lầm rồi, đây không phải việc tư. Đây là liên quan đến đến toàn bộ quốc gia của đại sự Đại Hạ!
Hoàng thượng chặn lời Sở Mặc, thở dài nói.
- Giọng điệu này ... nên là ngữ khí với quần thần trong triều mới đúng chứ?
Sở Mặc có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Hoàng thượng.
Hoàng thượng không kìm nổi bật cười nói:
- Ngươi tên tiểu quỷ này ... còn nói mình tuổi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu? Không tệ, lập Thái Tử, nhìn qua đích thật là chuyện riêng của Hoàng Gia, nhưng những quần thần cũng nói không sai, đây thật sự liên quan đến đến tương lai của Đại Hạ. Hạ Hùng cũng đủ thông minh và cơ trí, cũng đủ khiêm tốn và ẩn nhẫn. Nhiều năm như vậy, trẫm không ngờ đều không cảm nhận ra, hắn đối với vị trí này, có tâm tư gì. Cam nguyện ẩn núp sau lưng Hạ Anh, ngoại trừ một số ít người ra, thậm chí gần như không ai biết hắn thông minh. Càng không ai biết, Hạ Anh trong dân gian danh vọng cao như thế, có bảy phần trở lên, là công lao của hắn.
Sở Mặc vẫn như trầm mặc, kỳ thật hắn muốn hỏi một câu: Nếu như vậy, Hoàng thượng vì sao còn không muốn lập hắn làm Thái Tử? Chẳng lẽ muốn cho Hạ Anh tiếp tục làm Thái Tử này hay sao?
Khả năng này, quả thực cực kỳ thấp. Cho dù Hoàng thượng muốn như vậy, chỉ sợ người trong thiên hạ cũng sẽ không đồng ý để một người thân thể không toàn diện, trở thành quốc vương của bọn họ. Đây chính là điểm không may mà!
- Nhưng, trên người của nó, lại thiếu một loại khí chất quần lâm thiên hạ.
Hoàng thượng không đợi Sở Mặc hỏi, chủ động giải thích nói:
- Loại khí chất này, trên người của Hạ Anh có, nhưng Hạ Hùng... vốn hoặc có lẽ sẽ có, nhưng bây giờ, đã không có rồi.
Sở Mặc im lặng, Hoàng thượng kỳ thật nói đúng, điều Hạ Hùng giấu sau lưng Hạ Anh, thật sự là quá nhiều.
- Trẫm năm đó lúc vẫn còn là thái tử, Hạ Kinh ... vẫn luôn sau lưng trẫm, giúp đỡ trẫm, xử lý các việc khó giải quyết. Giúp trẫm bày mưu tính kế. Rất nhiều chuyện, trẫm thậm chí đều không nghĩ chu toàn bằng hắn, được hắn thường xuyên nhắc nhở.
Trong mắt Hoàng thượng, lộ ra chút hồi niệm, sau đó hạ giọng nói:
- Cho nên, rất nhiều người đều nói, trẫm và Hạ Kinh, huynh hữu đệ cung, quả thực là hoàng gia khó mà có trường hợp này; mấy năm sau, lại có người nói, Hạ Hùng và Hạ Anh, giống như trẫm và Hạ Kinh năm đó ...
Trên mặt Hoàng Thượng, lộ ra thần sắc phức tạp khôn kể:
- Kỳ thật, lúc đó chẳng qua là vận khí của trẫm ... hơn Hạ Anh một chút! Lúc trẫm làm thái tử, không gặp phải chuyện như vậy.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Hoàng thượng, từ trong bi thương xen lẫn tức giận trên gương mặt của người, có thể nhìn ra được, hắn đối với vị Phi Tiên nữ tử kia, chỉ sợ là đã hận thấu xương. Đồng thời, vấn đề Hạ Anh gặp phải, cũng vô cùng đau lòng!
Nói cách khác, trước khi Hạ Anh xảy ra chuyện, Hoàng Thượng tuy đối với Hạ Anh có chút áp chế. Nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là cảnh cáo của phụ thân với con mà thôi. Chuyện đổi Thái Tử, Hoàng Thượng không hề nghĩ ngợi!
Hạ Hùng ... Thông minh quá sẽ bị thông minh hại rồi!
Sở Mặc thầm nhủ trong lòng: Nếu Hạ Hùng không gấp làm những động tác như vậy, mà là thành thật đi chăm sóc Hạ Anh, kết quả ... Phỏng chừng lại sẽ không giống như vậy.
Hoàng thượng thở dài một tiếng, nói:
- Sở Mặc, trẫm biết, sau lưng của ngươi, có một sư phụ mạnh mẽ vô cùng. Trẫm cũng biết, ngươi có tiềm lực vô hạn. Trẫm... muốn cầu xin ngươi một chuyện.
- Hoàng thượng không cần khách khí như vậy, có chuyện gì, Hoàng thượng cứ nói rõ.
Sở Mặc nói.
- Được, trẫm muốn cầu ngươi, một ngày nào đó, nếu như có thể trưởng thành như cường nhân tiên thiên như trong truyền thuyết, kính xin phù hộ Đại Hạ.
Hoàng thượng nói xong, không ngờ xoay người thi lễ với Sở Mặc.
Sở Mặc bị hoảng sợ, vội vàng khom người đáp lễ:
- Hoàng thượng ngài giày vò tiểu tử rồi, thực sự nếu có một ngày như vậy, thần nhất định sẽ che chở Đại Hạ. Dù sao, nơi này là Tổ quốc của thần. Tuy nhiên, Hoàng thượng chẳng lẽ không biết, tới cảnh giới Tiên Thiên, cũng đã phải phá vỡ hư không, rời khỏi thế giới này sao?
Hoàng thượng gật gật đầu:
- Trẫm tất nhiên là biết, nhưng một Tiên Thiên đại năng, trước khi đi, lại có thể làm được rất nhiều chuyện.
Trong mắt Hoàng Thường, hiện lên một chút sát khí lạnh như băng. Mặc dù không tiếp tục nói, nhưng Sở Mặc cũng nghe rất rõ.
Xem ra lúc này việc Thái Tử Hạ Anh gặp phải, khiến cho trong lòng Hoàng Thượng, đối với một số môn phái mạnh, đã hận đến xương tủy rồi.
Sở Mặc đã trầm mặc một chút, sau đó nói:
- Chuyện này... còn sớm, thực sự có một ngày như vậy, thần tin tưởng, sẽ có một phương pháp tốt để giải quyết.
Hoàng thượng gật gật đầu, cười cười:
- Trẫm có thể hứa với ngươi! Ngươi cứ yên tâm, tất cả những chuyện và người liên quan với ngươi, từ nay về sau, trẫm tuyệt đối sẽ không can thiệp!
Từ đầu đến cuối, Hoàng thượng cũng không có nói ra chuyện Diệu Nhất Nương, nhưng câu vừa nãy, lại gần như là vua của một nước, đang xin lỗi với Sở Mặc!
Sở Mặc liếc mắt nhìn Hoàng thượng một cái, gật gật đầu, sau đó nói:
- Đi gặp vị tiền bối kia vậy.
/451
|