- Nhưng chưa biết chừng các ngươi lại thuộc về bốn, năm mươi phần trăm kia thì sao?
Sở Mặc nói.
Diệu Nhất Nương hơi hơi lắc đầu:
- Tuy rằng ta cũng không dám chắc cụ thể đã xảy ra vấn đề gì, dù sao ta cũng chưa từng được thấy loại đan dược giúp đột phá thẳng một đường tới Kim Thạch Chi Cảnh trong truyền thuyết. Nhưng ta có cảm giác, đan dược mà thiếu gia luyện ra so với các đan dược khác... có chỗ không giống nhau!
Sở Yên cũng gật đầu thật mạnh, tuy rằng so với Diệu Nhất Nương nàng càng không biết loại đan dược giúp đột phá Kim Thạch Chi Cảnh trong truyền thuyết kia hình thù ra sao. Nhưng cũng không thể ngăn cản cô gái này bước lên con đường sùng bái Sở Mặc một cách mù quáng không lối thoát.Lúc này từ cánh cửa nối hầm ngầm và mặt đất, đột nhiên truyền tới một tiếng vang lớn!
Làm cả ba người có mặt ở đây đều sửng sốt. ——
Sau đó, cánh cửa sắt vốn rất nặng nề, vậy mà lại bị đá bay, như một ngôi sao chổi xẹt thẳng sang phía họ.
Diệu Nhất Nương khẽ nhấc tay đẩy nhẹ, cánh cửa sắt nặng như núi đá này bị đông cứng lại giữa không trung trong nháy mắt, lơ lửng trên cao một cách vô cùng quỷ dị! Trên mặt của Diệu Nhất Nương toát ra luồng sát khí lạnh như băng, bàn tay nhỏ nhắn nõn nà khẽ xoay một vòng, lòng bàn tay hướng ra ngoài vẩy nhẹ...
Cánh cửa sắt lớn đang trong trạng thái lơ lửng bay ngược về hướng ban đầu với một tốc độ khó tin!Hơn nữa, tốc độ này còn hơn xa so với tốc độ lúc đầu cửa sắt bay tới!
Ầm!
Đúng lúc có một bóng người đang định nhảy từ trên xuống, liền bị cửa sắt bay ngược lại nện vào người. Chưa kịp thốt lên tiếng ú ớ nào đã bị đập bay ra ngoài!
- A!
Bên ngoài lập tức vang lên một tiếng hô hoảng hốt.Tiếp theo là một chuỗi âm thanh náo loạn truyền tới.
- Hoa Nam, Hoa Nam ngươi mau tỉnh lại đi, ngươi làm sao vậy, đừng có làm ta sợ!
Một giọng nữ nức nở vang lên.
Ba người Sở Mặc đều nhận ra giọng nói đó, đúng là Tôn Nhất Phi ngày hôm đó bỏ trốn trong hoảng loạn!
Bốp ~!
Một tiếng giòn tan vang lên.Âm thanh của một cái tát rơi vào tai ba người phía dưới.
- Tiện nhân! Không phải ngươi đã nói kẻ mạnh nhất trong ba người này mới chỉ đạt tới Thiết Huyết Cảnh sao? Mẹ nó, đây mà là cú phản đòn do người ở Thiết Huyết Cảnh có thể đánh ra sao?
Một âm thanh già nua tràn ngập giận dữ vang lên.
Bên kia lại truyền đến tiếng khóc của Tôn Nhất Phi.
Diệu Nhất Nương nhìn thoáng qua Sở Mặc nói:
- Thiếu gia, hôm nay ngươi đừng ra tay, để cho ta và Yên Nhi muội muội có cơ hội luyện tập một chút!Nói xong, Diệu Nhất Nương quay sang nhìn Sở Yên:
- Muội muội, cơ hội báo thù đã đến rồi!
Sở Yên nhướng mày:
- Đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi!
Thân hình hai nàng vèo một cái đã biến mất khỏi hầm ngầm. Xông thẳng ra ngoài qua lối đi đã mất cánh cửa che chắn.
Ầm!
Ầm!Bên ngoài chợt có hai tiếng nổ lớn vang lên.
Sở Mặc theo sát phía sau, cũng đi ra ngoài, trong lòng nghĩ: Đám người kia sớm không đến muộn không đến lại đến đúng vào lúc này. Chẳng lẽ là Vương Đại Phát bán đứng ta?
Tuy nhiên sau đó Sở Mặc lại phủ quyết suy đoán này, bởi vì Vương Đại Phát cho dù muốn bán đứng hắn thì tốc độ cũng không thể nào nhanh như vậy được.
Xem ra, Thanh Long Đường vốn sẽ không định để yên cho Chu Tước Hội muốn làm gì thì làm ở Viêm Hoàng Thành như hắn nghĩ.Vương Đại Phát hôm nay sở dĩ hứa hẹn với mình một cách thoải mái như vậy cũng chứng minh một điều. Thanh Long Đường cũng không thích Chu Tước Hội tự tung tự tác tại Viêm Hoàng Thành như vậy.
Những hành vi đi quá giới hạn, ở đâu cũng sẽ không được chào đón.
Trong lòng miên man suy nghĩ, Sở Mặc nhảy một bước ra xa, xem cuộc chiến đã bước vào giai đoạn kịch liệt đang diễn ra trong biệt viện.
Cả hai nàng đều đã đột phá tới Kim Thạch Chi Cảnh. Lực lượng đang dồi dào trong huyết quản chưa có cơ hội bộc lộ, hiện giờ lại đúng vào tình cảnh kẻ thù gặp lại nhau mặt đỏ tía tai. Nhất là Diệu NhấtNương, dường như đã nhận ra kẻ thù trong số họ, vừa thấy mặt người đó liền trực tiếp tấn công một cách điên cuồng.
Sở Yên thì đang phải đối mặt với một tên khác, nhưng cảnh giới của người này rõ ràng không cao bằng Sở Yên. Hẳn là đang ở mức Thiết Huyết Cảnh tầng thứ năm.
Bị Sở Yên một mực chèn ép!
Nếu không phải do Sở Yên còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu, phỏng chừng chỉ cần ba chiêu là có thể giải quyết xong người này rồi.Đánh với Diệu Nhất Nương là một lão già khoảng sáu mươi tuổi, hình như chính là người vừa tát Tôn Nhất Phi một cái. Giờ phút này trong mắt y tràn ngập sự giận dữ và hoảng sợ, vừa điên cuồng công kích Diệu Nhất Nương vừa chửi rủa Tôn Nhất Phi một cách thậm tệ:
- Con tiện nhân kia, năm đó gặp ngươi ta nên giết ngươi đi cho rồi! Quả nhiên dư nghiệt của Phiêu Diêu Cung là không thể giữ lại! Để hôm nay bị ngươi hại chết rồi!
Bên kia Tôn Nhất Phi lại là ngơ ngác ôm thi thể cụt một tay không còn hơi thở của Hoa Nam. Không nói được một lời, giống như đột nhiên biến thành kẻ ngốc.Tuy rằng trong lòng vô cùng căm hận Tôn Nhất Phi phản bội và bán đứng bản thân. Nhưng chung quy vẫn là tỷ muội đồng môn của Phiêu Diêu Cung, Diệu Nhất Nương cắn chặt răng, những đòn công kích về phía lão già kia càng thêm hung ác. Tựa hồ muốn hoàn toàn giải phóng mọi cơn thịnh nộ và oán hận bị kìm nén trong lòng suốt những năm vừa qua.
Cảnh giới của lão già này cũng đã đạt tới Kim Thạch Chi Cảnh, ở nhân gian có thể nói là tung hoành ngang dọc mà không phải sợ một ai.
Địa vị ở trong Chu Tước Hội cũng là một trưởng lão cấp bậc hoàng kim. Từ trước đến giờ toàn lỗ mũi hướng lên trời không coi ai ra gì. Lúcnày có thể mời được y xuất hiện chẳng qua cũng là nhờ sự thèm muốn của y đối với truyền thừa thuộc về Phiêu Diêu Cung.
Dù sao đây cũng là một nhiệm vụ béo bở, nếu thành công thì sẽ đạt được công lao lớn, cho dù y có là trưởng lão cấp bậc hoàng kim thì cũng không ngoại lệ.
Lại không nghĩ tới nhiệm vụ vốn ngon ăn thế này, lại là một con đường chết. Quả thực, gặm phải cục xương cứng rồi.
Nhất là người đàn bà xinh đẹp này, mới liếc mắt đã nhận ra y là một trong những người tham gia bao vây tiêu diệt Phiêu Diêu Cung năm đó.Kết quả bám riết y không tha, công kích một cách điên cuồng khiến y muốn trốn cũng không xong.
- Mụ điên này! Đừng bắt ta phải giết ngươi!
Lão già rống lên một cách giận dữ sau đó bắt đầu tiến hành phản công.
Dù sao y cũng đã có danh có tiếng từ nhiều năm nay, hơn nữa là một cao thủ hoàn toàn dựa vào chính mình tu luyện tới Kim Thạch Chi Cảnh. Một khi đã chiến đấu nghiêm túc, Diệu Nhất Nương khó có thể là đối thủ ngang tầm của y.Nhưng Diệu Nhất Nương như thể đã phát điên rồi!
Sở Mặc nói.
Diệu Nhất Nương hơi hơi lắc đầu:
- Tuy rằng ta cũng không dám chắc cụ thể đã xảy ra vấn đề gì, dù sao ta cũng chưa từng được thấy loại đan dược giúp đột phá thẳng một đường tới Kim Thạch Chi Cảnh trong truyền thuyết. Nhưng ta có cảm giác, đan dược mà thiếu gia luyện ra so với các đan dược khác... có chỗ không giống nhau!
Sở Yên cũng gật đầu thật mạnh, tuy rằng so với Diệu Nhất Nương nàng càng không biết loại đan dược giúp đột phá Kim Thạch Chi Cảnh trong truyền thuyết kia hình thù ra sao. Nhưng cũng không thể ngăn cản cô gái này bước lên con đường sùng bái Sở Mặc một cách mù quáng không lối thoát.Lúc này từ cánh cửa nối hầm ngầm và mặt đất, đột nhiên truyền tới một tiếng vang lớn!
Làm cả ba người có mặt ở đây đều sửng sốt. ——
Sau đó, cánh cửa sắt vốn rất nặng nề, vậy mà lại bị đá bay, như một ngôi sao chổi xẹt thẳng sang phía họ.
Diệu Nhất Nương khẽ nhấc tay đẩy nhẹ, cánh cửa sắt nặng như núi đá này bị đông cứng lại giữa không trung trong nháy mắt, lơ lửng trên cao một cách vô cùng quỷ dị! Trên mặt của Diệu Nhất Nương toát ra luồng sát khí lạnh như băng, bàn tay nhỏ nhắn nõn nà khẽ xoay một vòng, lòng bàn tay hướng ra ngoài vẩy nhẹ...
Cánh cửa sắt lớn đang trong trạng thái lơ lửng bay ngược về hướng ban đầu với một tốc độ khó tin!Hơn nữa, tốc độ này còn hơn xa so với tốc độ lúc đầu cửa sắt bay tới!
Ầm!
Đúng lúc có một bóng người đang định nhảy từ trên xuống, liền bị cửa sắt bay ngược lại nện vào người. Chưa kịp thốt lên tiếng ú ớ nào đã bị đập bay ra ngoài!
- A!
Bên ngoài lập tức vang lên một tiếng hô hoảng hốt.Tiếp theo là một chuỗi âm thanh náo loạn truyền tới.
- Hoa Nam, Hoa Nam ngươi mau tỉnh lại đi, ngươi làm sao vậy, đừng có làm ta sợ!
Một giọng nữ nức nở vang lên.
Ba người Sở Mặc đều nhận ra giọng nói đó, đúng là Tôn Nhất Phi ngày hôm đó bỏ trốn trong hoảng loạn!
Bốp ~!
Một tiếng giòn tan vang lên.Âm thanh của một cái tát rơi vào tai ba người phía dưới.
- Tiện nhân! Không phải ngươi đã nói kẻ mạnh nhất trong ba người này mới chỉ đạt tới Thiết Huyết Cảnh sao? Mẹ nó, đây mà là cú phản đòn do người ở Thiết Huyết Cảnh có thể đánh ra sao?
Một âm thanh già nua tràn ngập giận dữ vang lên.
Bên kia lại truyền đến tiếng khóc của Tôn Nhất Phi.
Diệu Nhất Nương nhìn thoáng qua Sở Mặc nói:
- Thiếu gia, hôm nay ngươi đừng ra tay, để cho ta và Yên Nhi muội muội có cơ hội luyện tập một chút!Nói xong, Diệu Nhất Nương quay sang nhìn Sở Yên:
- Muội muội, cơ hội báo thù đã đến rồi!
Sở Yên nhướng mày:
- Đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi!
Thân hình hai nàng vèo một cái đã biến mất khỏi hầm ngầm. Xông thẳng ra ngoài qua lối đi đã mất cánh cửa che chắn.
Ầm!
Ầm!Bên ngoài chợt có hai tiếng nổ lớn vang lên.
Sở Mặc theo sát phía sau, cũng đi ra ngoài, trong lòng nghĩ: Đám người kia sớm không đến muộn không đến lại đến đúng vào lúc này. Chẳng lẽ là Vương Đại Phát bán đứng ta?
Tuy nhiên sau đó Sở Mặc lại phủ quyết suy đoán này, bởi vì Vương Đại Phát cho dù muốn bán đứng hắn thì tốc độ cũng không thể nào nhanh như vậy được.
Xem ra, Thanh Long Đường vốn sẽ không định để yên cho Chu Tước Hội muốn làm gì thì làm ở Viêm Hoàng Thành như hắn nghĩ.Vương Đại Phát hôm nay sở dĩ hứa hẹn với mình một cách thoải mái như vậy cũng chứng minh một điều. Thanh Long Đường cũng không thích Chu Tước Hội tự tung tự tác tại Viêm Hoàng Thành như vậy.
Những hành vi đi quá giới hạn, ở đâu cũng sẽ không được chào đón.
Trong lòng miên man suy nghĩ, Sở Mặc nhảy một bước ra xa, xem cuộc chiến đã bước vào giai đoạn kịch liệt đang diễn ra trong biệt viện.
Cả hai nàng đều đã đột phá tới Kim Thạch Chi Cảnh. Lực lượng đang dồi dào trong huyết quản chưa có cơ hội bộc lộ, hiện giờ lại đúng vào tình cảnh kẻ thù gặp lại nhau mặt đỏ tía tai. Nhất là Diệu NhấtNương, dường như đã nhận ra kẻ thù trong số họ, vừa thấy mặt người đó liền trực tiếp tấn công một cách điên cuồng.
Sở Yên thì đang phải đối mặt với một tên khác, nhưng cảnh giới của người này rõ ràng không cao bằng Sở Yên. Hẳn là đang ở mức Thiết Huyết Cảnh tầng thứ năm.
Bị Sở Yên một mực chèn ép!
Nếu không phải do Sở Yên còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu, phỏng chừng chỉ cần ba chiêu là có thể giải quyết xong người này rồi.Đánh với Diệu Nhất Nương là một lão già khoảng sáu mươi tuổi, hình như chính là người vừa tát Tôn Nhất Phi một cái. Giờ phút này trong mắt y tràn ngập sự giận dữ và hoảng sợ, vừa điên cuồng công kích Diệu Nhất Nương vừa chửi rủa Tôn Nhất Phi một cách thậm tệ:
- Con tiện nhân kia, năm đó gặp ngươi ta nên giết ngươi đi cho rồi! Quả nhiên dư nghiệt của Phiêu Diêu Cung là không thể giữ lại! Để hôm nay bị ngươi hại chết rồi!
Bên kia Tôn Nhất Phi lại là ngơ ngác ôm thi thể cụt một tay không còn hơi thở của Hoa Nam. Không nói được một lời, giống như đột nhiên biến thành kẻ ngốc.Tuy rằng trong lòng vô cùng căm hận Tôn Nhất Phi phản bội và bán đứng bản thân. Nhưng chung quy vẫn là tỷ muội đồng môn của Phiêu Diêu Cung, Diệu Nhất Nương cắn chặt răng, những đòn công kích về phía lão già kia càng thêm hung ác. Tựa hồ muốn hoàn toàn giải phóng mọi cơn thịnh nộ và oán hận bị kìm nén trong lòng suốt những năm vừa qua.
Cảnh giới của lão già này cũng đã đạt tới Kim Thạch Chi Cảnh, ở nhân gian có thể nói là tung hoành ngang dọc mà không phải sợ một ai.
Địa vị ở trong Chu Tước Hội cũng là một trưởng lão cấp bậc hoàng kim. Từ trước đến giờ toàn lỗ mũi hướng lên trời không coi ai ra gì. Lúcnày có thể mời được y xuất hiện chẳng qua cũng là nhờ sự thèm muốn của y đối với truyền thừa thuộc về Phiêu Diêu Cung.
Dù sao đây cũng là một nhiệm vụ béo bở, nếu thành công thì sẽ đạt được công lao lớn, cho dù y có là trưởng lão cấp bậc hoàng kim thì cũng không ngoại lệ.
Lại không nghĩ tới nhiệm vụ vốn ngon ăn thế này, lại là một con đường chết. Quả thực, gặm phải cục xương cứng rồi.
Nhất là người đàn bà xinh đẹp này, mới liếc mắt đã nhận ra y là một trong những người tham gia bao vây tiêu diệt Phiêu Diêu Cung năm đó.Kết quả bám riết y không tha, công kích một cách điên cuồng khiến y muốn trốn cũng không xong.
- Mụ điên này! Đừng bắt ta phải giết ngươi!
Lão già rống lên một cách giận dữ sau đó bắt đầu tiến hành phản công.
Dù sao y cũng đã có danh có tiếng từ nhiều năm nay, hơn nữa là một cao thủ hoàn toàn dựa vào chính mình tu luyện tới Kim Thạch Chi Cảnh. Một khi đã chiến đấu nghiêm túc, Diệu Nhất Nương khó có thể là đối thủ ngang tầm của y.Nhưng Diệu Nhất Nương như thể đã phát điên rồi!
/451
|