“Đức Long yêu! Đức Long…….” (Đừng hỏi tớ vì sao có chữ yêu =.=, nó ko phải chữ ái, bik rứa thôi a)
Đức Long lau khuôn mặt đã ướt mồ hôi, trước kia cảm thấy hầu hạ Hoàng Thượng là chuyện khó nhất đời, đã khổ lắm rồi, nhưng từ sau khi Lam Tề vào cung, hắn ngược lại cảm thấy hầu hạ Hoàng Thượng là chuyện thực dễ dàng a.
“Lam tướng quân, ta đã tới rồi, đã tới rồi.”
Hắn vội vàng tăng tốc, chạy vào tẩm cung.
Chỉ nghe tiếng Lam Tề oán giận vọng ra từ dục trì: “Ai, hoa này không đủ thơm, dục hương cũng không tốt, ngươi đi lấy thứ tốt nhất lại đây cho ta.”
Đức Long cúi người cười khổ, “Lam tướng quân, mấy túi dục hương tiến công từ phía Bắc này, đều bị ngài dùng hết, hậu cung phi tử còn chưa được sử dụng a.”
Hoàng Thượng nửa tháng trước, bỗng nhiên hạ lệnh để Lam tướng quân vì cứu hắn một mạng ở lại trong cung, lại ra lệnh, bắt hắn hầu hạ Lam tướng quân, hắn lúc ấy vui vẻ, nghĩ hầu hạ Lam tướng quân thì có gì khó, nhưng sau đó chứng minh hắn thập phần sai lầm.
Lam tướng quân hai năm trước là nam tử uy phong lẫm lẫm, như thế nào biết hai năm sau, so với các bà các cô càng huyên náo hơn, rất phiền phức, càng đáng sợ chính là trình độ chưng diện của hắn từ sở thích đã thành mê muội a.
Đi tắm, hắn không ngại thủy ôn quá lạnh, chính là ngại thủy ôn quá nóng, sợ hỏng làn da trắng mịn nõn nà, mà dục hương hắn không sợ mùi thối, chỉ sợ hương khiến hắn choáng đầu hoa mắt, thân thể suy yếu không chịu đựng được.
Suy yếu?
Hắn nhìn không ra Lam tướng quân suy yếu chỗ nào, đúng, nửa tháng trước, khi hắn vừa cứu Hoàng Thượng thân mình quả có chút suy yếu, nhưng đồ bổ quý hiếm trong cung hắn ăn như ăn vặt, toàn bộ đều ăn sạch, ngay cả Hoàng Thượng còn chưa từng tẩm bổ nhiều như vậy, cho nên hắn hiện tại chắc chắn là rất khỏe.
Hơn nữa mỗi khi Lam tướng quân ngồi xuống trước gương là như mọc rễ luôn, soi gương ít nhất là nửa ngày trời, cũng không phải là chải đầu, mà là son môi.
Mẹ a, hắn giống nam nhân chỗ nào chứ, còn đáng sợ hơn cả nữ nhân, tìm khắp cả cung chưa chắc tìm ra được phi tử nào như hắn cả ngày ngồi soi gương.
Khủng bố hơn, hắn còn vừa soi gương vừa hỏi đủ thứ chuyện, kiểu tóc này đẹp không? Son này hình như không đủ bóng a?
Chỉ cần trả lời không thuận ý, Lam tướng quân sẽ quay đầu lại, vừa cười cái nụ cười khiến nam nhân mê mẩn rã rời xương cốt, lại vừa…….rơi nước mắt chất vấn có phải nhìn hắn xấu xí lắm không.
Nếu hắn tức giận thì còn dễ đối phó, vấn đề là hắn vừa cười vừa khóc, nhìn bộ dáng còn đáng sợ hơn người trúng tà, khiến người khác da gà nổi đầy người.
“Ai, ta mặc kệ, Đức Long, ngươi đi lấy cho ta thêm mấy bao dục hương lại đây, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”
Đức Long mệt muốn xỉu tới nơi.
“Lam tướng quân, thật là không còn mà, ngài bảo ta đi ra ngoài mà mua sao?”
Lam Tề cười nói: “Ngươi này thật là đầu heo, ngươi đến từng tần phi nương nương (tần, phi là 2 cấp trong hậu cung, tần
Đức Long lau khuôn mặt đã ướt mồ hôi, trước kia cảm thấy hầu hạ Hoàng Thượng là chuyện khó nhất đời, đã khổ lắm rồi, nhưng từ sau khi Lam Tề vào cung, hắn ngược lại cảm thấy hầu hạ Hoàng Thượng là chuyện thực dễ dàng a.
“Lam tướng quân, ta đã tới rồi, đã tới rồi.”
Hắn vội vàng tăng tốc, chạy vào tẩm cung.
Chỉ nghe tiếng Lam Tề oán giận vọng ra từ dục trì: “Ai, hoa này không đủ thơm, dục hương cũng không tốt, ngươi đi lấy thứ tốt nhất lại đây cho ta.”
Đức Long cúi người cười khổ, “Lam tướng quân, mấy túi dục hương tiến công từ phía Bắc này, đều bị ngài dùng hết, hậu cung phi tử còn chưa được sử dụng a.”
Hoàng Thượng nửa tháng trước, bỗng nhiên hạ lệnh để Lam tướng quân vì cứu hắn một mạng ở lại trong cung, lại ra lệnh, bắt hắn hầu hạ Lam tướng quân, hắn lúc ấy vui vẻ, nghĩ hầu hạ Lam tướng quân thì có gì khó, nhưng sau đó chứng minh hắn thập phần sai lầm.
Lam tướng quân hai năm trước là nam tử uy phong lẫm lẫm, như thế nào biết hai năm sau, so với các bà các cô càng huyên náo hơn, rất phiền phức, càng đáng sợ chính là trình độ chưng diện của hắn từ sở thích đã thành mê muội a.
Đi tắm, hắn không ngại thủy ôn quá lạnh, chính là ngại thủy ôn quá nóng, sợ hỏng làn da trắng mịn nõn nà, mà dục hương hắn không sợ mùi thối, chỉ sợ hương khiến hắn choáng đầu hoa mắt, thân thể suy yếu không chịu đựng được.
Suy yếu?
Hắn nhìn không ra Lam tướng quân suy yếu chỗ nào, đúng, nửa tháng trước, khi hắn vừa cứu Hoàng Thượng thân mình quả có chút suy yếu, nhưng đồ bổ quý hiếm trong cung hắn ăn như ăn vặt, toàn bộ đều ăn sạch, ngay cả Hoàng Thượng còn chưa từng tẩm bổ nhiều như vậy, cho nên hắn hiện tại chắc chắn là rất khỏe.
Hơn nữa mỗi khi Lam tướng quân ngồi xuống trước gương là như mọc rễ luôn, soi gương ít nhất là nửa ngày trời, cũng không phải là chải đầu, mà là son môi.
Mẹ a, hắn giống nam nhân chỗ nào chứ, còn đáng sợ hơn cả nữ nhân, tìm khắp cả cung chưa chắc tìm ra được phi tử nào như hắn cả ngày ngồi soi gương.
Khủng bố hơn, hắn còn vừa soi gương vừa hỏi đủ thứ chuyện, kiểu tóc này đẹp không? Son này hình như không đủ bóng a?
Chỉ cần trả lời không thuận ý, Lam tướng quân sẽ quay đầu lại, vừa cười cái nụ cười khiến nam nhân mê mẩn rã rời xương cốt, lại vừa…….rơi nước mắt chất vấn có phải nhìn hắn xấu xí lắm không.
Nếu hắn tức giận thì còn dễ đối phó, vấn đề là hắn vừa cười vừa khóc, nhìn bộ dáng còn đáng sợ hơn người trúng tà, khiến người khác da gà nổi đầy người.
“Ai, ta mặc kệ, Đức Long, ngươi đi lấy cho ta thêm mấy bao dục hương lại đây, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”
Đức Long mệt muốn xỉu tới nơi.
“Lam tướng quân, thật là không còn mà, ngài bảo ta đi ra ngoài mà mua sao?”
Lam Tề cười nói: “Ngươi này thật là đầu heo, ngươi đến từng tần phi nương nương (tần, phi là 2 cấp trong hậu cung, tần
/10
|