Edit: Yunchan
Tốc độ chạy của hắn nhanh tới phi thường, chẳng mất bao lâu đã vượt qua bọn Gia Cát Thủ, dưới sự ra hiệu của Kinh Niên mới chạy chậm lại đi theo phía sau. Có Hỏa Long mở đường, Bạch Hổ kính hộ thân, đám đầu người không dám xông lên bừa bãi nữa, mà tất cả đều bay quần theo chung quanh. Ven đường gạch bể ngói vỡ sụp đổ ngổn ngang, mảnh vụn y phục và các loại binh khí cũng rơi vãi đầy đất, nhưng vẫn chưa thấy nửa cái xác nào. Chạy thêm chốc lát nữa là dần vào chỗ sâu bên trong cốc, lúc này trước mặt chợt ánh lên tia sáng thoắt sáng thoắt tối, mọi người đẩy nhanh bước chân chạy về hướng nguồn sáng.
Trên mặt đất cách đó không xa bị đào lên một cái hố to đùng, chung quanh hố chất đống đất đá cao hơn nửa thân người, ánh sáng trắng phát ra từ trong đó. Mấy người chạy tới nơi cách hố chưa đầy một trượng thì dừng lại, thế lửa trên thanh kiếm từ từ yếu xuống chứng tỏ âm khí đang chảy ra từ chính chỗ này, cộng thêm đầu người đang nối đuôi bay ra từ trong cái hố kia, Kinh Niên dám khẳng định nơi đây chính là mấu chốt mà họ muốn tìm. Cô bèn lệnh cho Thi Ngũ gia thả mình xuống đất, toan bước tới trước hố.
Đúng lúc này ngọn lửa trên thân kiếm của Gia Cát Thủ đột nhiên tan thành luồng khói nhẹ, cả người hắn cũng ngã vật xuống đất. Huyền Ảnh nhoáng lên vọt tới bên cạnh hắn, buông Điện Hạ đã ngất từ lâu xuống, tay này cầm đao vung chém, tay kia cầm ngân châm bắn ra. Thi Ngũ gia ở bên trợ trận, còn Kinh Niên gấp rút ngồi xổm xuống coi tình hình của Gia Cát Thủ, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hô hấp mỏng manh, tám phần là dương lực tiêu hao. Mà Điện hạ là người không có võ công, bị âm khí mạnh như vậy vây khốn, có thể cầm cự tới tận đây đã là khá can trường rồi.
Nghĩ tới đây cô lập tức moi Bảo Hồn phù ra dán lên ngực của hai người, để tránh cho âm khí thấm vào trong, sau đó kéo Gia Cát Thủ và Điện Hạ nằm xít lại gần nhau, Bạch Hổ kính đặt ở giữa hai người. Cô lại nắm cổ tay của Gia Cát Thủ lên, lấy móng tay rạch vào lòng bàn tay, đặt nó lên mặt kính, làm thế này linh khí có thể phân đều ra bên trong cơ thể của mỗi người, bảo vệ thất kinh bát mạch.
Sau đó, cô rút nhuyễn kiếm trong tay Gia Cát Thủ ra ném cho Huyền Ảnh: “Họ có Bạch Hổ kính hộ thể, không cần lo lắng.” Thấy hắn nhận lấy nhuyễn kiếm nhưng chỉ cầm trên tay, bèn bồi thêm: “Hiện tại chỉ còn ta và ngươi, ngươi có thể tung hết bản lĩnh thật sự ra, Huyền Ảnh hộ vệ đâu phải chỉ biết múa mỗi đại đao, làm mấy việc kim chỉ, nếu ngươi ngại nhuyễn kiếm không vừa tay, ta có thể cho ngươi mượn phù chú.”
“Mục ngự quan, cô biết quá nhiều chuyện.” Huyền Ảnh tra đao vào vỏ, cánh tay hất lên, nhuyễn kiếm chợt thẳng băng, mũi kiếm hướng về phía Kinh Niên phát ra tiếng ong ong bén ngót.
Kinh Niên xoay người chém một đường trăng khuyết, đầu người gần bên tức thì bị kiếm phong quét thành băng phiến, cô đạp vỡ miếng thịt đông rơi trước chân, rồi nhếch miệng cười: “Người không phạm ta, ta không phạm người. Trước đây chúng ta không phải địch không phải bạn, hiện tại chúng ta chính là châu chấu xâu chung trên một sợi dây, về phần sau này Kinh Niên không dám nói, chẳng qua… chí ít ngươi và điện hạ, ta quyết không để hai người bị thương mảy may.”
Là Huyền Ảnh nên cô mới nói vậy, trên đời này trừ Ngũ gia ra, thì chỉ có người đang đứng ngay trước mắt này mới có thể khiến cô thổ lộ vài lời thật lòng.
Huyền Ảnh tiếp lời ngay sau đó: “Còn có Gia Cát đại nhân, cái mạng này của Huyền Ảnh chỉ cho hai người họ, nếu có người âm mưu làm hại họ, dù Huyền Ảnh có chết cũng sẽ không tha!”
Kinh Niên liếc mắt nhìn người trên đất, mi tâm khẽ chau: “Câu này, không nên nói với ta.”
Huyền Ảnh không nhiều lời nữa, run tay lên, ngọn lửa từ lòng bàn tay bén qua chuôi kiếm rồi lan khắp cả thân kiếm, hắn bỗng nhiên vung tay, một đường Hỏa Long xoay vụt ra, thế lửa hừng hực bốc ra khói mù đen ngòm xông thẳng lên trời, thân rồng cháy tanh tách, tia lửa bắn ra tứ phía, hễ đầu người bị ngọn lửa chạm tới đều lập tức bị đốt trụi khô héo thành một đống đen kịt rơi xuống đất.
“Công lực của đạo gia thua ngươi tới vạn vạn phần…” Cùng là Tam Thức Đại Diễm Hỏa Long, nhưng đi qua khí Thuần Dương trong cơ thể Huyền Ảnh lại thúc ra ngọn lửa mạnh hơn hẳn roi lửa xuất ra từ đĩa bát quái của Gia Cát Thủ. Nếu hiện tại Huyền Ảnh phát huy được tám phần công lực, thì Gia Cát Thủ chỉ tầm một hai phần.
Huyền Ảnh không tiếp lời, múa kiếm lửa lượn quanh vài vòng, cơn lốc lửa mang theo từng trận gió xoáy, cuốn lũ đầu người chung quanh vào trong, sau đó hắn sải bước đi tới phía hố, Kinh Niên cũng nhảy lót tót theo sau, có Đại Hỏa Long này, cô cũng tiết kiệm được khá nhiều sức.
Hai người leo lên ụ đất nhìn xuống dưới, trong hố là một dòng thanh thủy giống như trăng sáng, bắn ra ba quang sóng sánh, trên mặt nước sủi lên bọt khí, hàn khí lượn lờ. Nhìn xuyên qua màn sương mỏng kia tới dưới đáy hố, thấy tầng tầng lớp lớp đầu người chồng chất lên nhau, nếu ví cái hố này như cái chén, thì nước trong hố chính là canh, còn mỗi cái đầu là một hạt gạo, xới vào đầy ụ hơn phân nửa chén. Bị đè bên dưới thì không nhìn rõ lắm, còn những cái đầu ở trên cùng, vành mắt nào cũng muốn nứt ra, mặt xanh nanh vàng, rục rịch dưới nước, thỉnh thoảng trồi lên mặt nước, gia nhập vào binh đoàn đang xoáy vòng ở giữa không trung.
Kinh Niên đã trông thấy rất nhiều xác chết, nhưng khi thấy cảnh tượng hùng vĩ này cũng phải biến sắc, đưa tay bịt miệng mũi, để khỏi bị mùi tanh tưởi bốc lên xông cho choáng váng đầu óc, cô lui ra sau nửa bước, lẩm bẩm một mình: “Ở đâu ra nhiều đầu thế này?”
Huyền Ảnh quất Hỏa Long vào trong lòng hố, một tiếng “Soạt” vang lên, ngọn lửa còn chưa chạm tới mặt nước đã bị dội ngược lại, tiện đà tắt ngóm, cứ như bên trên có một vòng bảo vệ vô hình.
“Xem ra dương lực của kiếm lửa vẫn còn thiếu, đầu người phóng ra âm khí khổng lồ, nếu không nghĩ cách, sớm muộn gì âm huyệt cũng sẽ bị phá…” Đến lúc đó chẳng những là lũ đầu người này, mà sợ rằng năm huyện ngoại thành lân cận cũng sẽ chịu ảnh hưởng, thi biến quái, người hóa ma, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.
Huyền Ảnh đốt kiếm lửa lên lần nữa, từng cuộn lửa lăn từ chuôi kiếm tới đầu kiếm, từ từ tụ hợp, càng lúc càng lớn, dần dần hình thành một quả cầu lửa cực lớn. Hắn nhẹ nhàng nâng lên, ném quả cầu lửa lên cao, để nó xoay tròn thần tốc trên đỉnh đầu, từng cơn sóng nhiệt tỏa ra chung quanh.
“Tứ thức Đại Diễm Liệt Nhật.(*)” Kinh Niên gọi chính xác danh hào của nó, hơi nghiêng đầu liếc sang Huyền Ảnh, cười với hắn một cái, rồi ngẩng đầu nhìn về phía quả cầu lửa, thấy nó càng xoay càng chậm, càng lăn càng nhỏ, mặt lộ vẻ buồn rầu: “Còn chưa được nữa, thật là chết người.”
(*) Mặt trời lửa.
Chiêu Đại Diễm Liệt Nhật này Huyền Ảnh chỉ dùng nửa thức, hắn biết dù dùng toàn bộ cũng sẽ bị âm khí nơi này nuốt chửng, cho nên chỉ dùng nó để xua bọn đầu người vo ve qua lại hệt như ruồi muỗi, tranh thủ giây lát để nói chuyện và nghỉ xả hơi. Hắn tắt ngọn lửa trên thân kiếm, không muốn hao tổn sức lực vô ích, ngoảnh sang Kinh Niên nói: “Vì sao không dùng linh khí trong Bạch Hổ kính?”
“Viết chú tự, làm mấy thao tác chuẩn bị không phải chỉ một chốc một lát là dùng được ngay đâu, giờ ta cầm cái kính đi thì Điện Hạ với Đạo gia biết làm sao bây giờ?”
“Họ có ta bảo vệ!”
Kinh Niên hừ nhẹ một tiếng, quét mắt nhìn hắn như cười như không: “Huyền Ảnh, ngươi nên biết linh khí trong Bạch Hổ kính một khi mất đi thì phải bù vào đúng lúc, trước khi linh khí sung mãn thì không dùng được, bình thường làm mấy việc ma chay lặt vặt như thăng linh, độ hồn các loại, cách dăm ba ngày không xài cũng chẳng hề gì. Nhưng theo tình hình ở đây, một khi lấy linh khí trong kính ra, thì không đợi một năm cũng phải chờ hơn nửa năm mới khôi phục lại được, không phải vạn bất đắc dĩ, Kinh Niên sao dám tùy tiện nghĩ tới nó?”
Huyền Ảnh bẻ ngược lại: “Bây giờ không phải lúc vạn bất đắc dĩ sao?”
Kinh Niên nghe vậy thì lộ ra cái mặt kinh dị: “Chúng ta mới đi bao xa đâu? Ngươi không sợ sau này sẽ gặp chuyện gì phiền phức hơn sao?” Thấy hắn lặng thinh, cô bèn thay bằng cái mặt cười xấu xa: “Ngươi đề phòng ta, không muốn để lộ tài thật đúng không? Suy nghĩ này rõ là không chấp nhận được mà, làm Huyền hộ vệ thì nên tận hết sức lực, không phải sao?”
Cơ thể Huyền Ảnh rúng động, tay cầm kiếm run lên khe khẽ, mắt thấy quả cầu lửa lớn đã biến thành viên lửa nhỏ, lũ đầu người chỉ chực vồ tới đang áp sát ngày một gần, hắn đột nhiên lên tiếng: “Mục ngự quan, Huyền Ảnh không giữ lại gì cả, mà chỉ sợ có lòng nhưng không đủ sức.”
Kinh Niên lắc đầu thở dài: “Nếu đây là lời thật lòng thì ngươi đúng là coi thường mình, âm huyệt ở đây chưa bị phá hoàn toàn, chỉ dựa vào âm khí của đầu người làm bình phong che chắn, bằng sức một mình ngươi là đủ, ngươi cứ phóng thêm một quả cầu lửa nữa, lần này dồn hết lực vào trong hố đó là được rồi.”
Huyền Ảnh làm theo lời cô, cầm kiếm chĩa thẳng phía trước, hai tay phát lực đẩy sóng lửa tới tập trung tại mũi kiếm, ngay khoảnh khoắc viên cầu lửa trên đầu lụi tắt, hắn tung người nhảy lên không trung, lộn một vòng lớn, mượn lực xoay kiếm, đánh quả cầu lửa về phía cái hố trên mặt đất.
Quả cầu lửa quay tít mù, kéo ra chiếc đuôi lửa cực dài, thế đi dũng mãnh, nhưng khi sắp đập vào mặt nước thì bị một luồng lực ngăn cản, lơ lửng rung chuyển ở độ cao cách mặt nước chưa đầy một thước, hệt như đang phân cao thấp với trở lực vậy. Hai khí âm dương đối đầu tương phản, va chạm nhau phóng ra đợt sóng khí cực lớn, lấy hố làm tâm dạt ra ngoài từng vòng sóng dập, đầu người bị cơn bão lưỡng cực giao nhau này xé toạc thành mảnh nhỏ.
Ngay tại giây phút giằng co nguy hiểm này, Kinh Niên bỗng dựng thẳng Linh Xà kiếm trước mắt, lấy tay vuốt khẽ qua thân kiếm, thấp giọng nói: “Rắn nhỏ ngoan, ngươi ra đi!”
Mũi kiếm vẩy tới trước, thoáng chốc một tia sáng trắng vuột khỏi kiếm, quanh thân bao phủ một lớp sương mù, như thực như ảo, mông lung mơ hồ.
Tiểu Bạch xà này vốn là thể âm hàn, trải qua trận đánh ở Mai Lĩnh, bị ép phun linh đan ra khỏi khí noãn, khiến đạo hạnh tu luyện nhiều năm bị hủy hoại trong chốc lát. Sau khi vào trong Bạch Hổ kính, âm khí chẳng còn sót lại mấy bên trong cơ thể đã chuyển thành thiên địa linh khí từ lâu, trở thành một con rắn đáng mặt “Linh”, thế nên tất nhiên không sợ lửa thiêu.
Chỉ thấy nó ngóc đầu quẫy đuôi, vọt lên không bơi về phía cầu lửa rồi chui tọt vào, đợi toàn thân nó đã vào hết, quả cầu lửa chợt “Phừng” một tiếng phồng lớn lên, xuyên thấu qua kẽ hở giữa ngọn lửa có thể thấy rõ cơn lốc bạch sắc đang đảo quanh ở trung tâm, từ từ hòa làm một với bức tường lửa. Ngọn lửa đỏ vàng xen lẫn lúc ban đầu được sương trắng tuôn ra ồ ạt bao bọc lấy, ngấm từ trong ra ngoài, hóa thành màn bụi lửa xanh biếc, ngọn lửa sa xuống như những ngôi sao li ti, ghim vào trong nước.
Chỉ nghe “Uỳnh” một tiếng, đợt sóng lớn cao hơn ba trượng bị cuốn lên, lật tung lũ đầu người ngâm trong nước. Hơi nóng trào lên cuồn cuộn, sóng nước bốc ra sương mù đặc quánh, còn chưa hạ xuống đã bị bốc hơi thành khí trắng tan biến giữa không trung. Đầu người bị bọt sóng bắn vào đều khô quắc lại trong nháy mắt hệt như bị rút sạch nước, rơi ra khỏi hố, khi va xuống đất thì vỡ tan tành, tung lên lớp bụi xám trắng.
Bụi lửa kia bốc hơi hết âm thủy trong hố, rồi tiếp tục xoáy vun vút ở đáy hố, khấy lũ đầu người lót dưới đáy tới nỗi bọt máu văng tung tóe, trộn lẫn với bùn ẩm, không phân biệt rõ đâu là đất đâu là thịt.
Lúc này, Kinh Niên giơ ngón trỏ và ngón giữa lên huýt một tiếng bên mép, luồng khỏi nhẹ lập tức thoát khỏi bụi lửa, loi nhoi giữa lưng trời, rồi chậm rãi hóa thành thân rắn. Màn bụi lửa kia tức thì biến về quả cầu lửa lúc đầu, càng xoay càng nhỏ, càng xoay càng chậm, cuối cùng tắt ngấm.
Linh Xà bơi tới cạnh Kinh Niên, quấn ở cổ cô cọ đầu ăn mừng, Kinh Niên vốn đã rất thích cặp mắt một hồng một xanh giống như bảo thạch hiếm có, cùng đám vảy lóng la lóng lánh trắng tinh của nó, giờ thấy nó tự nguyện làm thân với mình thì hí hửng trong lòng, dùng ngón trỏ chọc chọc giữa trán nó, cười nói: “Rắn nhỏ ngoan, cực cho ngươi rồi.”
Nói rồi cúi đầu nhìn đáy hố khô khốc lại rỉ ra nước trong, thở dài nặng nề, ngẩng đầu ngắm nghía bốn phía. Hơn nửa số đầu người đều bị trận sóng khí vừa rồi ảnh hưởng, không phải rút khô vỡ tan, thì cũng rơi trên đất mất khả năng hoạt động, nhưng lũ đầu người vây quanh bên ngoài thì trốn khỏi kiếp nạn này, bây giờ lại kéo bè kết đản tụ tập lại.
Kinh Niên thấy Huyền Ảnh xoay người rời khỏi hố, đặt nhuyễn kiếm bên cạnh Gia Cát Thủ, khoanh chân ngồi xuống trước mặt hai người, rõ ràng là không có ý định động thủ lần nữa. Bạch Hổ kính ở bên cạnh, nên bọn đầu người chỉ tìm tới Kinh Niên đang đứng ở trước hố cách đó xa xa.
“Huyền Ảnh, ngươi đúng là lười chảy thây, không biết cái gì gọi là tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, hử?”
Hơn mười cái đầu còn sót lại hành động chậm chạp, ở trong nước vớt vát số âm khí ít ỏi còn dư lại, sợ rằng ngay cả há mồm cắn người cũng không nổi, dù chả làm gì cũng khó lòng thoát khỏi cốc bình yên. Kinh Niên dự là Huyền Ảnh nghĩ như thế, cho nên không muốn tốn sức thêm nữa. Nhưng nước âm huyệt lại chảy ra cuồn cuộn không dứt, lũ đầu người biến lại thành quỷ quái hung tàn cũng chỉ là vấn đề sớm muộn. Chẳng qua chuyện đó xảy ra khi Điện Hạ và Gia Cát Thủ đã rời cốc đi xa rồi, nó chả liên quan gì tới hai người họ sất, thành thử Huyền Ảnh không thèm nhúng tay vào nữa.
Kinh Niên không trách Huyền Ảnh khoanh tay đứng nhìn, bởi ai mà không có mặt ích kỷ, cả cô cũng không ngoại lệ.
“Đã làm tới nước này rồi, không kết thúc sạch sẽ thì đúng là có lỗi với bản thân.” Cơ mà nói thì nói vậy, nhưng trong lòng cô cũng rất sáng suốt, nhiều đầu người như vậy dù sao cũng không tự chúng nhảy vào trong hố, dù xử sạch cái chén này rồi, nhưng chỉ cần âm huyệt chưa bị phong kín, thì khó lòng đảm bảo sau này không có ai chuyển đầu người vào đó nữa. Không riêng gì đầu người, mà bất cứ vật chết nào bị ném vào trong đều có thể biến thành tinh hại người. Nhưng cô không biết âm huyệt bị mở bằng cách nào, cũng không biết người xưa dùng cách gì để trấn âm thủy, việc duy nhất làm được chỉ có thủ tiêu rốt ráo bọn đầu người còn lại mà thôi.
Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, Thi Ngũ gia đang đứng sau lưng đột nhiên tung người đánh về lũ đầu người, từng quyền một, băng qua băng lại ở giữa, “Bộp bộp bộp bộp”, đầu người lần lượt nổ tung như pháo liên châu. Thậm chí Kinh Niên còn không thấy rõ Ngũ gia ra quyền lúc nào, tới khi bừng tỉnh lại thì Thi Ngũ gia đã nhảy về lại. Một trận gió nóng thổi thốc qua, cuốn tung cát bụi trên đất, nào còn thấy bóng đen lơ lửng trên bầu trời, đống thịt chết trải đầy trên đất thở ra loại âm thanh chán chường quái dị như đã trút hết tâm can.
Mây đỏ chếch đi, nửa bánh xe mặt trời ló ra bên sườn cốc, mang theo vạt nắng đầu tiên xua tan màn sương ảm đạm đặc quánh bên trong cốc. Họ bị ngập sâu trong cái lồng tanh máu, tầm mắt bị che khuất không thấy được bầu trời, cũng không nhìn thấy nhật nguyệt, vật đổi sao dời, ngày đêm luân chuyển.
Tìm mọi cách để chạy suốt đêm tới đây, nhưng rốt cuộc vẫn phải phí sức tới tận bình minh. Nếu họ chịu ngủ một giấc yên ổn, sáng nay theo thuyền xuất phát, lúc ấy bọn đầu người đã quay về yên giấc bên trong nước, Điện Hạ sẽ không mất đi con ngựa yêu, Trần Mộc sẽ không hóa rồ, Lô Hoài Nhâm sẽ không bỏ đi, Huyền Ảnh sẽ không bị thương, Gia Cát Thủ sẽ không kiệt sức bất tỉnh… và Ngũ gia cũng sẽ không mất đi khống chế…
Kinh Niên nhìn sang, thấy Thi Ngũ gia đứng thẳng ngay đối diện cô, ánh mặt trời ấm áp rọi tới từ hướng ngược lại, chiếu lên người hắn vẽ ra một đường nét nhu hòa. Lúc gió thổi lùa qua, phất lên lam bào dính máu, làm thổi bay mái tóc đen rối bời và lá bùa thật mỏng. Ngược sáng, khuôn mặt bị bóng tối che lấp, chỉ nhìn thấy tia sáng sâu kín đang nhảy nhót sâu trong đáy mắt.
Kinh Niên nhìn thấy bản thân trong cặp mắt đó, cuống quýt quay mặt đi, khoảnh khắc hoảng hốt đó khiến trên mặt cô lộ ra vẻ bối rối hiếm có. Lúc này, Huyền Ảnh cầm Bạch Hổ kính trong tay, cánh tay cắp Điện Hạ, vai khiêng Gia Cát Thủ đứng lên đi về hướng cô, trả Bạch Hổ kính lại rồi đứng chờ một bên.
Kinh Niên biết chỗ này không nên ở lâu, đợi Linh Xà vào kính, nhét kính vào trong ngực xong thì cất tiếng gọi Ngũ gia, sợ ngôn chú không có tác dụng, cô còn móc bút đỏ ra vẽ thêm phù tự, sau đó cùng Huyền Ảnh đi tới con đường xuất cốc. Song đi được vài bước, khi quay đầu lại thì phát hiện Thi Ngũ gia vẫn đứng bất động tại chỗ, cô lật đật vòng lại.
Cô thấy Huyền Ảnh cũng dừng bước quay người lại, bèn phất tay nói: “Ngươi dẫn họ ra ngoài trước đi!”
Trong cốc còn sót lại tàn dư âm khí, Điện Hạ và Gia Cát Thủ thể hư khí nhược(*), ở lâu một khắc sẽ nguy hiểm thêm một phần. Vì vậy Huyền Ảnh gật đầu, đi tới hai bước rồi lại quay đầu: “Ra khỏi cốc một dặm có tòa Diêm Vương tự, ta mang hai người họ tới đó trước.” Nói rồi cất bước đi.
(*) Thể trạng suy kiệt.
Kinh Niên chăm chú nhìn trái nhìn phải, vòng trước vòng sau Thi Ngũ gia hai vòng, thấy hắn vẫn đờ đẫn như trước đây, cũng chẳng có điềm báo phát cuồng, thế tại sao phù chú lại mất linh?
“Ngũ gia, chúng ta phải đi rồi!” Cô kêu thêm tiếng nữa, thấy Thi Ngũ gia vẫn không có phản ứng, bèn dứt khoát kéo cánh tay hắn lôi đi, nhưng lôi cách nào cũng không nhúc nhích, Thi Ngũ gia không vận sức chống cự, mà giống như một pho tượng đá, lòng bàn chân cắm rễ dưới đất.
Kinh Niên thở hồng hộc buông tay ra, lầu bầu: “Chẳng lẽ âm khí vào tới bên trong rồi? Không khéo như vậy chứ…” Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, rồi lập tức đưa ngón trỏ phải vào miệng cắn rách, nhón chân lên, tay trái bám lên vai hắn, sau đó đưa ngón tay rỉ máu kề lên môi hắn: “Ngũ gia, thứ ngài thích nhất nè.”
Trong máu tươi chứa lượng lớn dương khí, Ngũ gia không phải người sống, mặc dù thân thể không thối rữa như những cương thi khác, nhưng không có dương khí áp chế thì không thể bị phù chú khống chế. Cho nên cách một khoảng thời gian cô sẽ đút máu làm thức ăn, dùng nó để điều hòa khí âm dương tuần hoàn trong cơ thể hắn.
Thi tính là huyết nhục của người sống lấy dương bổ âm, nhưng lần này, Thi Ngũ gia không mút máu tươi trên đầu ngón tay theo bản năng như trước đây, mà vẫn đứng thẳng bất động. Kinh Niên bắt đầu nóng ruột, cố nhét ngón tay vào trong miệng hắn, nhưng chẳng tài nào cạy nổi khớp hàm đóng chặt.
“Lẽ nào lượng máu còn chưa đủ? Đúng rồi, ở đây âm khí quá thịnh, chỉ có hai giọt máu tươi sao đủ!” Trong lòng cô thầm suy nghĩ, rồi rút ba tấc kiếm bên hông ra đè lên cổ tay toan rạch xuống.
Ngay khoảnh khắc mũi kiếm sắp rạch lên da, cổ tay chợt bị tóm lấy giơ cao quá đỉnh đầu, cô ngạc nhiên trợn to hai mắt. Mặt Thi Ngũ gia càng ngày càng lớn theo động tác cúi người, đuôi phù chú giắt lên đỉnh đầu Kinh Niên, ngay khi cô còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, cảm giác mát lạnh ấm áp đã tập kích lên môi.
Tốc độ chạy của hắn nhanh tới phi thường, chẳng mất bao lâu đã vượt qua bọn Gia Cát Thủ, dưới sự ra hiệu của Kinh Niên mới chạy chậm lại đi theo phía sau. Có Hỏa Long mở đường, Bạch Hổ kính hộ thân, đám đầu người không dám xông lên bừa bãi nữa, mà tất cả đều bay quần theo chung quanh. Ven đường gạch bể ngói vỡ sụp đổ ngổn ngang, mảnh vụn y phục và các loại binh khí cũng rơi vãi đầy đất, nhưng vẫn chưa thấy nửa cái xác nào. Chạy thêm chốc lát nữa là dần vào chỗ sâu bên trong cốc, lúc này trước mặt chợt ánh lên tia sáng thoắt sáng thoắt tối, mọi người đẩy nhanh bước chân chạy về hướng nguồn sáng.
Trên mặt đất cách đó không xa bị đào lên một cái hố to đùng, chung quanh hố chất đống đất đá cao hơn nửa thân người, ánh sáng trắng phát ra từ trong đó. Mấy người chạy tới nơi cách hố chưa đầy một trượng thì dừng lại, thế lửa trên thanh kiếm từ từ yếu xuống chứng tỏ âm khí đang chảy ra từ chính chỗ này, cộng thêm đầu người đang nối đuôi bay ra từ trong cái hố kia, Kinh Niên dám khẳng định nơi đây chính là mấu chốt mà họ muốn tìm. Cô bèn lệnh cho Thi Ngũ gia thả mình xuống đất, toan bước tới trước hố.
Đúng lúc này ngọn lửa trên thân kiếm của Gia Cát Thủ đột nhiên tan thành luồng khói nhẹ, cả người hắn cũng ngã vật xuống đất. Huyền Ảnh nhoáng lên vọt tới bên cạnh hắn, buông Điện Hạ đã ngất từ lâu xuống, tay này cầm đao vung chém, tay kia cầm ngân châm bắn ra. Thi Ngũ gia ở bên trợ trận, còn Kinh Niên gấp rút ngồi xổm xuống coi tình hình của Gia Cát Thủ, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hô hấp mỏng manh, tám phần là dương lực tiêu hao. Mà Điện hạ là người không có võ công, bị âm khí mạnh như vậy vây khốn, có thể cầm cự tới tận đây đã là khá can trường rồi.
Nghĩ tới đây cô lập tức moi Bảo Hồn phù ra dán lên ngực của hai người, để tránh cho âm khí thấm vào trong, sau đó kéo Gia Cát Thủ và Điện Hạ nằm xít lại gần nhau, Bạch Hổ kính đặt ở giữa hai người. Cô lại nắm cổ tay của Gia Cát Thủ lên, lấy móng tay rạch vào lòng bàn tay, đặt nó lên mặt kính, làm thế này linh khí có thể phân đều ra bên trong cơ thể của mỗi người, bảo vệ thất kinh bát mạch.
Sau đó, cô rút nhuyễn kiếm trong tay Gia Cát Thủ ra ném cho Huyền Ảnh: “Họ có Bạch Hổ kính hộ thể, không cần lo lắng.” Thấy hắn nhận lấy nhuyễn kiếm nhưng chỉ cầm trên tay, bèn bồi thêm: “Hiện tại chỉ còn ta và ngươi, ngươi có thể tung hết bản lĩnh thật sự ra, Huyền Ảnh hộ vệ đâu phải chỉ biết múa mỗi đại đao, làm mấy việc kim chỉ, nếu ngươi ngại nhuyễn kiếm không vừa tay, ta có thể cho ngươi mượn phù chú.”
“Mục ngự quan, cô biết quá nhiều chuyện.” Huyền Ảnh tra đao vào vỏ, cánh tay hất lên, nhuyễn kiếm chợt thẳng băng, mũi kiếm hướng về phía Kinh Niên phát ra tiếng ong ong bén ngót.
Kinh Niên xoay người chém một đường trăng khuyết, đầu người gần bên tức thì bị kiếm phong quét thành băng phiến, cô đạp vỡ miếng thịt đông rơi trước chân, rồi nhếch miệng cười: “Người không phạm ta, ta không phạm người. Trước đây chúng ta không phải địch không phải bạn, hiện tại chúng ta chính là châu chấu xâu chung trên một sợi dây, về phần sau này Kinh Niên không dám nói, chẳng qua… chí ít ngươi và điện hạ, ta quyết không để hai người bị thương mảy may.”
Là Huyền Ảnh nên cô mới nói vậy, trên đời này trừ Ngũ gia ra, thì chỉ có người đang đứng ngay trước mắt này mới có thể khiến cô thổ lộ vài lời thật lòng.
Huyền Ảnh tiếp lời ngay sau đó: “Còn có Gia Cát đại nhân, cái mạng này của Huyền Ảnh chỉ cho hai người họ, nếu có người âm mưu làm hại họ, dù Huyền Ảnh có chết cũng sẽ không tha!”
Kinh Niên liếc mắt nhìn người trên đất, mi tâm khẽ chau: “Câu này, không nên nói với ta.”
Huyền Ảnh không nhiều lời nữa, run tay lên, ngọn lửa từ lòng bàn tay bén qua chuôi kiếm rồi lan khắp cả thân kiếm, hắn bỗng nhiên vung tay, một đường Hỏa Long xoay vụt ra, thế lửa hừng hực bốc ra khói mù đen ngòm xông thẳng lên trời, thân rồng cháy tanh tách, tia lửa bắn ra tứ phía, hễ đầu người bị ngọn lửa chạm tới đều lập tức bị đốt trụi khô héo thành một đống đen kịt rơi xuống đất.
“Công lực của đạo gia thua ngươi tới vạn vạn phần…” Cùng là Tam Thức Đại Diễm Hỏa Long, nhưng đi qua khí Thuần Dương trong cơ thể Huyền Ảnh lại thúc ra ngọn lửa mạnh hơn hẳn roi lửa xuất ra từ đĩa bát quái của Gia Cát Thủ. Nếu hiện tại Huyền Ảnh phát huy được tám phần công lực, thì Gia Cát Thủ chỉ tầm một hai phần.
Huyền Ảnh không tiếp lời, múa kiếm lửa lượn quanh vài vòng, cơn lốc lửa mang theo từng trận gió xoáy, cuốn lũ đầu người chung quanh vào trong, sau đó hắn sải bước đi tới phía hố, Kinh Niên cũng nhảy lót tót theo sau, có Đại Hỏa Long này, cô cũng tiết kiệm được khá nhiều sức.
Hai người leo lên ụ đất nhìn xuống dưới, trong hố là một dòng thanh thủy giống như trăng sáng, bắn ra ba quang sóng sánh, trên mặt nước sủi lên bọt khí, hàn khí lượn lờ. Nhìn xuyên qua màn sương mỏng kia tới dưới đáy hố, thấy tầng tầng lớp lớp đầu người chồng chất lên nhau, nếu ví cái hố này như cái chén, thì nước trong hố chính là canh, còn mỗi cái đầu là một hạt gạo, xới vào đầy ụ hơn phân nửa chén. Bị đè bên dưới thì không nhìn rõ lắm, còn những cái đầu ở trên cùng, vành mắt nào cũng muốn nứt ra, mặt xanh nanh vàng, rục rịch dưới nước, thỉnh thoảng trồi lên mặt nước, gia nhập vào binh đoàn đang xoáy vòng ở giữa không trung.
Kinh Niên đã trông thấy rất nhiều xác chết, nhưng khi thấy cảnh tượng hùng vĩ này cũng phải biến sắc, đưa tay bịt miệng mũi, để khỏi bị mùi tanh tưởi bốc lên xông cho choáng váng đầu óc, cô lui ra sau nửa bước, lẩm bẩm một mình: “Ở đâu ra nhiều đầu thế này?”
Huyền Ảnh quất Hỏa Long vào trong lòng hố, một tiếng “Soạt” vang lên, ngọn lửa còn chưa chạm tới mặt nước đã bị dội ngược lại, tiện đà tắt ngóm, cứ như bên trên có một vòng bảo vệ vô hình.
“Xem ra dương lực của kiếm lửa vẫn còn thiếu, đầu người phóng ra âm khí khổng lồ, nếu không nghĩ cách, sớm muộn gì âm huyệt cũng sẽ bị phá…” Đến lúc đó chẳng những là lũ đầu người này, mà sợ rằng năm huyện ngoại thành lân cận cũng sẽ chịu ảnh hưởng, thi biến quái, người hóa ma, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.
Huyền Ảnh đốt kiếm lửa lên lần nữa, từng cuộn lửa lăn từ chuôi kiếm tới đầu kiếm, từ từ tụ hợp, càng lúc càng lớn, dần dần hình thành một quả cầu lửa cực lớn. Hắn nhẹ nhàng nâng lên, ném quả cầu lửa lên cao, để nó xoay tròn thần tốc trên đỉnh đầu, từng cơn sóng nhiệt tỏa ra chung quanh.
“Tứ thức Đại Diễm Liệt Nhật.(*)” Kinh Niên gọi chính xác danh hào của nó, hơi nghiêng đầu liếc sang Huyền Ảnh, cười với hắn một cái, rồi ngẩng đầu nhìn về phía quả cầu lửa, thấy nó càng xoay càng chậm, càng lăn càng nhỏ, mặt lộ vẻ buồn rầu: “Còn chưa được nữa, thật là chết người.”
(*) Mặt trời lửa.
Chiêu Đại Diễm Liệt Nhật này Huyền Ảnh chỉ dùng nửa thức, hắn biết dù dùng toàn bộ cũng sẽ bị âm khí nơi này nuốt chửng, cho nên chỉ dùng nó để xua bọn đầu người vo ve qua lại hệt như ruồi muỗi, tranh thủ giây lát để nói chuyện và nghỉ xả hơi. Hắn tắt ngọn lửa trên thân kiếm, không muốn hao tổn sức lực vô ích, ngoảnh sang Kinh Niên nói: “Vì sao không dùng linh khí trong Bạch Hổ kính?”
“Viết chú tự, làm mấy thao tác chuẩn bị không phải chỉ một chốc một lát là dùng được ngay đâu, giờ ta cầm cái kính đi thì Điện Hạ với Đạo gia biết làm sao bây giờ?”
“Họ có ta bảo vệ!”
Kinh Niên hừ nhẹ một tiếng, quét mắt nhìn hắn như cười như không: “Huyền Ảnh, ngươi nên biết linh khí trong Bạch Hổ kính một khi mất đi thì phải bù vào đúng lúc, trước khi linh khí sung mãn thì không dùng được, bình thường làm mấy việc ma chay lặt vặt như thăng linh, độ hồn các loại, cách dăm ba ngày không xài cũng chẳng hề gì. Nhưng theo tình hình ở đây, một khi lấy linh khí trong kính ra, thì không đợi một năm cũng phải chờ hơn nửa năm mới khôi phục lại được, không phải vạn bất đắc dĩ, Kinh Niên sao dám tùy tiện nghĩ tới nó?”
Huyền Ảnh bẻ ngược lại: “Bây giờ không phải lúc vạn bất đắc dĩ sao?”
Kinh Niên nghe vậy thì lộ ra cái mặt kinh dị: “Chúng ta mới đi bao xa đâu? Ngươi không sợ sau này sẽ gặp chuyện gì phiền phức hơn sao?” Thấy hắn lặng thinh, cô bèn thay bằng cái mặt cười xấu xa: “Ngươi đề phòng ta, không muốn để lộ tài thật đúng không? Suy nghĩ này rõ là không chấp nhận được mà, làm Huyền hộ vệ thì nên tận hết sức lực, không phải sao?”
Cơ thể Huyền Ảnh rúng động, tay cầm kiếm run lên khe khẽ, mắt thấy quả cầu lửa lớn đã biến thành viên lửa nhỏ, lũ đầu người chỉ chực vồ tới đang áp sát ngày một gần, hắn đột nhiên lên tiếng: “Mục ngự quan, Huyền Ảnh không giữ lại gì cả, mà chỉ sợ có lòng nhưng không đủ sức.”
Kinh Niên lắc đầu thở dài: “Nếu đây là lời thật lòng thì ngươi đúng là coi thường mình, âm huyệt ở đây chưa bị phá hoàn toàn, chỉ dựa vào âm khí của đầu người làm bình phong che chắn, bằng sức một mình ngươi là đủ, ngươi cứ phóng thêm một quả cầu lửa nữa, lần này dồn hết lực vào trong hố đó là được rồi.”
Huyền Ảnh làm theo lời cô, cầm kiếm chĩa thẳng phía trước, hai tay phát lực đẩy sóng lửa tới tập trung tại mũi kiếm, ngay khoảnh khoắc viên cầu lửa trên đầu lụi tắt, hắn tung người nhảy lên không trung, lộn một vòng lớn, mượn lực xoay kiếm, đánh quả cầu lửa về phía cái hố trên mặt đất.
Quả cầu lửa quay tít mù, kéo ra chiếc đuôi lửa cực dài, thế đi dũng mãnh, nhưng khi sắp đập vào mặt nước thì bị một luồng lực ngăn cản, lơ lửng rung chuyển ở độ cao cách mặt nước chưa đầy một thước, hệt như đang phân cao thấp với trở lực vậy. Hai khí âm dương đối đầu tương phản, va chạm nhau phóng ra đợt sóng khí cực lớn, lấy hố làm tâm dạt ra ngoài từng vòng sóng dập, đầu người bị cơn bão lưỡng cực giao nhau này xé toạc thành mảnh nhỏ.
Ngay tại giây phút giằng co nguy hiểm này, Kinh Niên bỗng dựng thẳng Linh Xà kiếm trước mắt, lấy tay vuốt khẽ qua thân kiếm, thấp giọng nói: “Rắn nhỏ ngoan, ngươi ra đi!”
Mũi kiếm vẩy tới trước, thoáng chốc một tia sáng trắng vuột khỏi kiếm, quanh thân bao phủ một lớp sương mù, như thực như ảo, mông lung mơ hồ.
Tiểu Bạch xà này vốn là thể âm hàn, trải qua trận đánh ở Mai Lĩnh, bị ép phun linh đan ra khỏi khí noãn, khiến đạo hạnh tu luyện nhiều năm bị hủy hoại trong chốc lát. Sau khi vào trong Bạch Hổ kính, âm khí chẳng còn sót lại mấy bên trong cơ thể đã chuyển thành thiên địa linh khí từ lâu, trở thành một con rắn đáng mặt “Linh”, thế nên tất nhiên không sợ lửa thiêu.
Chỉ thấy nó ngóc đầu quẫy đuôi, vọt lên không bơi về phía cầu lửa rồi chui tọt vào, đợi toàn thân nó đã vào hết, quả cầu lửa chợt “Phừng” một tiếng phồng lớn lên, xuyên thấu qua kẽ hở giữa ngọn lửa có thể thấy rõ cơn lốc bạch sắc đang đảo quanh ở trung tâm, từ từ hòa làm một với bức tường lửa. Ngọn lửa đỏ vàng xen lẫn lúc ban đầu được sương trắng tuôn ra ồ ạt bao bọc lấy, ngấm từ trong ra ngoài, hóa thành màn bụi lửa xanh biếc, ngọn lửa sa xuống như những ngôi sao li ti, ghim vào trong nước.
Chỉ nghe “Uỳnh” một tiếng, đợt sóng lớn cao hơn ba trượng bị cuốn lên, lật tung lũ đầu người ngâm trong nước. Hơi nóng trào lên cuồn cuộn, sóng nước bốc ra sương mù đặc quánh, còn chưa hạ xuống đã bị bốc hơi thành khí trắng tan biến giữa không trung. Đầu người bị bọt sóng bắn vào đều khô quắc lại trong nháy mắt hệt như bị rút sạch nước, rơi ra khỏi hố, khi va xuống đất thì vỡ tan tành, tung lên lớp bụi xám trắng.
Bụi lửa kia bốc hơi hết âm thủy trong hố, rồi tiếp tục xoáy vun vút ở đáy hố, khấy lũ đầu người lót dưới đáy tới nỗi bọt máu văng tung tóe, trộn lẫn với bùn ẩm, không phân biệt rõ đâu là đất đâu là thịt.
Lúc này, Kinh Niên giơ ngón trỏ và ngón giữa lên huýt một tiếng bên mép, luồng khỏi nhẹ lập tức thoát khỏi bụi lửa, loi nhoi giữa lưng trời, rồi chậm rãi hóa thành thân rắn. Màn bụi lửa kia tức thì biến về quả cầu lửa lúc đầu, càng xoay càng nhỏ, càng xoay càng chậm, cuối cùng tắt ngấm.
Linh Xà bơi tới cạnh Kinh Niên, quấn ở cổ cô cọ đầu ăn mừng, Kinh Niên vốn đã rất thích cặp mắt một hồng một xanh giống như bảo thạch hiếm có, cùng đám vảy lóng la lóng lánh trắng tinh của nó, giờ thấy nó tự nguyện làm thân với mình thì hí hửng trong lòng, dùng ngón trỏ chọc chọc giữa trán nó, cười nói: “Rắn nhỏ ngoan, cực cho ngươi rồi.”
Nói rồi cúi đầu nhìn đáy hố khô khốc lại rỉ ra nước trong, thở dài nặng nề, ngẩng đầu ngắm nghía bốn phía. Hơn nửa số đầu người đều bị trận sóng khí vừa rồi ảnh hưởng, không phải rút khô vỡ tan, thì cũng rơi trên đất mất khả năng hoạt động, nhưng lũ đầu người vây quanh bên ngoài thì trốn khỏi kiếp nạn này, bây giờ lại kéo bè kết đản tụ tập lại.
Kinh Niên thấy Huyền Ảnh xoay người rời khỏi hố, đặt nhuyễn kiếm bên cạnh Gia Cát Thủ, khoanh chân ngồi xuống trước mặt hai người, rõ ràng là không có ý định động thủ lần nữa. Bạch Hổ kính ở bên cạnh, nên bọn đầu người chỉ tìm tới Kinh Niên đang đứng ở trước hố cách đó xa xa.
“Huyền Ảnh, ngươi đúng là lười chảy thây, không biết cái gì gọi là tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, hử?”
Hơn mười cái đầu còn sót lại hành động chậm chạp, ở trong nước vớt vát số âm khí ít ỏi còn dư lại, sợ rằng ngay cả há mồm cắn người cũng không nổi, dù chả làm gì cũng khó lòng thoát khỏi cốc bình yên. Kinh Niên dự là Huyền Ảnh nghĩ như thế, cho nên không muốn tốn sức thêm nữa. Nhưng nước âm huyệt lại chảy ra cuồn cuộn không dứt, lũ đầu người biến lại thành quỷ quái hung tàn cũng chỉ là vấn đề sớm muộn. Chẳng qua chuyện đó xảy ra khi Điện Hạ và Gia Cát Thủ đã rời cốc đi xa rồi, nó chả liên quan gì tới hai người họ sất, thành thử Huyền Ảnh không thèm nhúng tay vào nữa.
Kinh Niên không trách Huyền Ảnh khoanh tay đứng nhìn, bởi ai mà không có mặt ích kỷ, cả cô cũng không ngoại lệ.
“Đã làm tới nước này rồi, không kết thúc sạch sẽ thì đúng là có lỗi với bản thân.” Cơ mà nói thì nói vậy, nhưng trong lòng cô cũng rất sáng suốt, nhiều đầu người như vậy dù sao cũng không tự chúng nhảy vào trong hố, dù xử sạch cái chén này rồi, nhưng chỉ cần âm huyệt chưa bị phong kín, thì khó lòng đảm bảo sau này không có ai chuyển đầu người vào đó nữa. Không riêng gì đầu người, mà bất cứ vật chết nào bị ném vào trong đều có thể biến thành tinh hại người. Nhưng cô không biết âm huyệt bị mở bằng cách nào, cũng không biết người xưa dùng cách gì để trấn âm thủy, việc duy nhất làm được chỉ có thủ tiêu rốt ráo bọn đầu người còn lại mà thôi.
Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, Thi Ngũ gia đang đứng sau lưng đột nhiên tung người đánh về lũ đầu người, từng quyền một, băng qua băng lại ở giữa, “Bộp bộp bộp bộp”, đầu người lần lượt nổ tung như pháo liên châu. Thậm chí Kinh Niên còn không thấy rõ Ngũ gia ra quyền lúc nào, tới khi bừng tỉnh lại thì Thi Ngũ gia đã nhảy về lại. Một trận gió nóng thổi thốc qua, cuốn tung cát bụi trên đất, nào còn thấy bóng đen lơ lửng trên bầu trời, đống thịt chết trải đầy trên đất thở ra loại âm thanh chán chường quái dị như đã trút hết tâm can.
Mây đỏ chếch đi, nửa bánh xe mặt trời ló ra bên sườn cốc, mang theo vạt nắng đầu tiên xua tan màn sương ảm đạm đặc quánh bên trong cốc. Họ bị ngập sâu trong cái lồng tanh máu, tầm mắt bị che khuất không thấy được bầu trời, cũng không nhìn thấy nhật nguyệt, vật đổi sao dời, ngày đêm luân chuyển.
Tìm mọi cách để chạy suốt đêm tới đây, nhưng rốt cuộc vẫn phải phí sức tới tận bình minh. Nếu họ chịu ngủ một giấc yên ổn, sáng nay theo thuyền xuất phát, lúc ấy bọn đầu người đã quay về yên giấc bên trong nước, Điện Hạ sẽ không mất đi con ngựa yêu, Trần Mộc sẽ không hóa rồ, Lô Hoài Nhâm sẽ không bỏ đi, Huyền Ảnh sẽ không bị thương, Gia Cát Thủ sẽ không kiệt sức bất tỉnh… và Ngũ gia cũng sẽ không mất đi khống chế…
Kinh Niên nhìn sang, thấy Thi Ngũ gia đứng thẳng ngay đối diện cô, ánh mặt trời ấm áp rọi tới từ hướng ngược lại, chiếu lên người hắn vẽ ra một đường nét nhu hòa. Lúc gió thổi lùa qua, phất lên lam bào dính máu, làm thổi bay mái tóc đen rối bời và lá bùa thật mỏng. Ngược sáng, khuôn mặt bị bóng tối che lấp, chỉ nhìn thấy tia sáng sâu kín đang nhảy nhót sâu trong đáy mắt.
Kinh Niên nhìn thấy bản thân trong cặp mắt đó, cuống quýt quay mặt đi, khoảnh khắc hoảng hốt đó khiến trên mặt cô lộ ra vẻ bối rối hiếm có. Lúc này, Huyền Ảnh cầm Bạch Hổ kính trong tay, cánh tay cắp Điện Hạ, vai khiêng Gia Cát Thủ đứng lên đi về hướng cô, trả Bạch Hổ kính lại rồi đứng chờ một bên.
Kinh Niên biết chỗ này không nên ở lâu, đợi Linh Xà vào kính, nhét kính vào trong ngực xong thì cất tiếng gọi Ngũ gia, sợ ngôn chú không có tác dụng, cô còn móc bút đỏ ra vẽ thêm phù tự, sau đó cùng Huyền Ảnh đi tới con đường xuất cốc. Song đi được vài bước, khi quay đầu lại thì phát hiện Thi Ngũ gia vẫn đứng bất động tại chỗ, cô lật đật vòng lại.
Cô thấy Huyền Ảnh cũng dừng bước quay người lại, bèn phất tay nói: “Ngươi dẫn họ ra ngoài trước đi!”
Trong cốc còn sót lại tàn dư âm khí, Điện Hạ và Gia Cát Thủ thể hư khí nhược(*), ở lâu một khắc sẽ nguy hiểm thêm một phần. Vì vậy Huyền Ảnh gật đầu, đi tới hai bước rồi lại quay đầu: “Ra khỏi cốc một dặm có tòa Diêm Vương tự, ta mang hai người họ tới đó trước.” Nói rồi cất bước đi.
(*) Thể trạng suy kiệt.
Kinh Niên chăm chú nhìn trái nhìn phải, vòng trước vòng sau Thi Ngũ gia hai vòng, thấy hắn vẫn đờ đẫn như trước đây, cũng chẳng có điềm báo phát cuồng, thế tại sao phù chú lại mất linh?
“Ngũ gia, chúng ta phải đi rồi!” Cô kêu thêm tiếng nữa, thấy Thi Ngũ gia vẫn không có phản ứng, bèn dứt khoát kéo cánh tay hắn lôi đi, nhưng lôi cách nào cũng không nhúc nhích, Thi Ngũ gia không vận sức chống cự, mà giống như một pho tượng đá, lòng bàn chân cắm rễ dưới đất.
Kinh Niên thở hồng hộc buông tay ra, lầu bầu: “Chẳng lẽ âm khí vào tới bên trong rồi? Không khéo như vậy chứ…” Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, rồi lập tức đưa ngón trỏ phải vào miệng cắn rách, nhón chân lên, tay trái bám lên vai hắn, sau đó đưa ngón tay rỉ máu kề lên môi hắn: “Ngũ gia, thứ ngài thích nhất nè.”
Trong máu tươi chứa lượng lớn dương khí, Ngũ gia không phải người sống, mặc dù thân thể không thối rữa như những cương thi khác, nhưng không có dương khí áp chế thì không thể bị phù chú khống chế. Cho nên cách một khoảng thời gian cô sẽ đút máu làm thức ăn, dùng nó để điều hòa khí âm dương tuần hoàn trong cơ thể hắn.
Thi tính là huyết nhục của người sống lấy dương bổ âm, nhưng lần này, Thi Ngũ gia không mút máu tươi trên đầu ngón tay theo bản năng như trước đây, mà vẫn đứng thẳng bất động. Kinh Niên bắt đầu nóng ruột, cố nhét ngón tay vào trong miệng hắn, nhưng chẳng tài nào cạy nổi khớp hàm đóng chặt.
“Lẽ nào lượng máu còn chưa đủ? Đúng rồi, ở đây âm khí quá thịnh, chỉ có hai giọt máu tươi sao đủ!” Trong lòng cô thầm suy nghĩ, rồi rút ba tấc kiếm bên hông ra đè lên cổ tay toan rạch xuống.
Ngay khoảnh khắc mũi kiếm sắp rạch lên da, cổ tay chợt bị tóm lấy giơ cao quá đỉnh đầu, cô ngạc nhiên trợn to hai mắt. Mặt Thi Ngũ gia càng ngày càng lớn theo động tác cúi người, đuôi phù chú giắt lên đỉnh đầu Kinh Niên, ngay khi cô còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, cảm giác mát lạnh ấm áp đã tập kích lên môi.
/36
|