Nam nhân chậm rãi hướng đến gần đỉnh đầu nàng, hương thơm kia lại càng nồng nàn. Không hề giống với những tỳ nữ hay thiếp thất trong phủ, đều dùng phấn thơm. Hắn mùi hương trên cở thể nàng là tự nhiên.
- Cảm ơn. – Tang Thiên Thiên nhẹ nhàng cử động đôi chân, ngẩng gương mặt nhỏ xinh lên, vừa khớp đối diện gương mặt anh tuấn của Doãn Mạch trong gang tấc. Có thể là lâu nay nàng ảo giác, hay là do nàng quá cao. Doãn Mạch thật ra không quá cao lớn như trong trí tưởng tượng của nàng.
Tang Thiên Thiên đột ngột ngẩng đầu, khiến Doãn Mạch ngưng ngay động tác, cứ thế nhìn nàng trân trân.
Đôi mắt to tròn trong veo nhìn hắn, chiếc mũi cao thanh thoát, đôi môi hồng mềm mại cong cong. Nếu như Tang Thiên Thiên không phải là băng sơn mỹ nhân, thì cũng đủ khuynh quốc khuynh thành khiến lòng hắn dần rối loạn.
Cảm thấy không khí có chút không được tự nhiên, Tang Thiên Thiên trấn định cảm xúc từ trong đáy lòng, khóe môi cong nhẹ:
- Doãn Mạch, không ngờ ngươi cũng rất biết quan tâm người khác đó. – Lời nói của Tang Thiên Thiên có ý trêu chọc.
Tâm tư phẳng lặng đang gợn sóng, lúc này lại lập tức bị nàng làm đảo loạn. gương mặt kiên nghị của Doãn Mạch đỏ dần lên, nhiệt độ trong lồng ngực tăng cao, không xong rồi… Đây là cảm giác gì?
Lúng túng một chút, giọng hắn có hơi ngập ngừng:
- Khụ… À… Ta chẳng qua chỉ sợ ngươi té dập mũi bầm mắt, cho nên mới tốt bụng đỡ ngươi một chút…
Tang Thiên Thiên cười sâu, trước đây nàng luôn cảm thấy nam nhân này ngang ngạnh không thú vị, giờ thì có vẻ như không giống.
Rõ ràng hắn cũng rất biết quan tâm người khác đấy chứ, vậy mà còn làm bộ như không phải. Nhưng liệu có phải hắn đang ngụy trang, cố ý muốn tốt với nàng, sau đó thừa dịp nàng không phòng bị giết hại nàng hay không?
Ừm… Nàng phải cẩn thận hơn mới được.
- Đúng rồi, ngươi đuổi theo nữ thích khách kia sao rồi?! – Nàng có thể phỏng đoán được thích khách là nữ khi giao chiến với đối phương.
- Tên đó chạy quá nhanh. Không, không thể nói là quá nhanh, khinh công của ả vốn không bằng ta, nhưng có vẻ như ả khá thông thuộc các lối đi ở Vương Duệ phủ. Hơn nữa thân hình lại nhỏ nhắn, vì thế nên lúc ả băng xuyên qua lâm viên bên trong hành lang ta đã mất dấu ả. – Doãn Mạch lắc đầu, cau mày.
Tang Thiên Thiên dậm dậm hai chân, để cho cảm giác tê mỏi nhanh mất đi. Nàng rời khỏi thân hình Doãn Mạch, đến rút chiếc phi tiêu cắm trong cọc gỗ ra, đánh giá hướng phóng, tường thuật lại tình huống lúc đó cho Doãn Mạch nghe.
Người đang dựa hắn tự nhiên rời khỏi, khiến cho Doãn Mạch cảm thấy có chút mất mát. Hắn khẽ nhìn bóng dáng Tang Thiên Thiên, lòng bàn tay còn lưu lại độ ấm thân thể nàng. Giờ hắn mới thấy, nàng không giống với những nữ hiệp hành tẩu giang hồ khác, thật ra nàng cũng không quá cao ngạo lạnh lùng, cũng có lúc tâm tình của nàng rất hấp dẫn ánh mắt người bên cạnh.
- Doãn Mạch, ngươi cảm thấy thích khách kia đang nhắm vào ai? Phải ta không?
- Ta cho rằng người bị nhắm đến là Vương gia. Có thể lúc đầu ả định hạ ngươi trước, sau đó mới đả thương Vương gia, ai dè ngươi tránh được, cho nên mới nóng vội phóng hai phi tiêu về phía Vương gia.
- Nhưng… ai lại biết được ta có võ công?
- Ngươi quên rằng lúc trước ngươi từng ở giữa ban ngày đọ kiếm với ta sao? Nếu như trong phủ có nội gián ắt hẳn sẽ biết ngươi có võ công. Thế nên muốn giết hại Vương gia thì phải hạ ngươi trước, không phải sao?
Tang Thiên Thiên nghĩ lại thấy phán đoán của Doãn Mạch cũng có lý, hơn nữa nàng chưa từng kết oán với ai, làm gì có chuyện có người muốn ám sát nàng. Giống như Thanh Thao nói, thuyền to đón sóng lớn, mạng của Hoa Huyền Ngọc chẳng khác nào con thuyền lớn trên sông. Xem ra nàng càng phải bảo vệ Vương gia đến mức một giọt nước cũng không lọt vào được.
Doãn Mạch lại mở miệng hỏi:
- Thiên Thiên, ngươi có còn nhớ chiêu thức thích khách dùng không? Đánh lại một lần cho ta xem.
Tuy rằng chỉ đấu với nữ thích khách vài chiêu, nhưng Tang Thiên Thiên nhớ rất rõ. Thế nên nàng làm lại một lần cho Doãn Mạch xem, sau đó cau mày hỏi:
- Ngươi biết đây là chiêu gì không? - Tang Thiên Thiên lục lại trong trí nhớ tất cả những kiến thức về các môn phái trong đầu, nàng vẫn chưa nghĩ ra thích khách kia là thuộc về môn phái nào. Chiêu thức hắn dùng cực kì âm hiểm và kì dị, nếu cứ tiếp tục giao chiến, sợ rằng nàng sẽ không có phần thắng.
Đây hình như là… Tát Tà Giáo giáo phái?
Trong lòng Doãn Mạch kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh lắc đầu, mở miệng đáp:
- Có thể là chiêu thức tự nghĩ ra của một kẻ luyện võ vô danh nào đó thôi. Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, việc này cứ giao cho ta xử lý.
Doãn Mạch định đến khi dùng bữa chung với Hoa Huyền Ngọc mới cùng nhau bàn về việc này. Nhớ lại lúc kia, hắn cảm thấy mọi chuyện có chút trùng hợp, chẳng lẽ là người của nước khác phái đến để hành thích Vương gia. Vậy có phải Thiên Điềm mà họ nói là Vương gia không? Nhưng hai từ đó nghe sao cũng thấy giống nhũ danh của nữ tử. Cũng có thể là do ngôn ngữ và văn hóa khác nhau nên cũng không chắc. Dù sao ám sát Vương gia là đại sự, không thể dễ dàng tiết lộ ra ngoài, tất nhiên phải giữ bí mật quốc gia bằng cách dùm ám hiệu để thay thế.
Hắn và Tang Thiên Thiên đều là thị vệ thân cận của Vương gia, nhưng hắn không muốn kéo Tang Thiên Thiên vào chuyện phức tạp này. Nàng chỉ cần bảo vệ Vương gia theo đúng chức trách là được, hơn nữa nàng cũng mang thân phận là Vương phi, không nên tham dự vào chuyện này.
Tang Thiên Thiên tròn mắt nhìn nét mặt của Doãn Mạch, cảm thấy mặt hắn có chút biến chuyển kì lạ, nhưng nàng lại không nhìn ra là vì đâu. Nàng muốn nói, nhưng nàng biết Doãn Mạch nhất định sẽ không chịu nói. Dù sao nàng và hắn cũng vốn là tình địch, giữa bọn họ còn chưa đủ tin tường để có thể nói rõ với nhau mọi chuyện, thôi thì nàng cứ tạm yên lặng xem sao.
Nàng có thể tiếp tục âm thầm điều tra hung thủ là ai. Thu thập càng nhiều tư liệu, nàng mới có thể càng nhanh chóng bắt được tên hắc y nhân đáng căm hận kia.
- Ừ, vậy giao cho ngươi. – Tang Thiên Thiên khoác áo choàng cột dây cổ, xoay người rời khỏi.
- Thiên Thiên… - Doãn Mạch đột nhiên mở gọi tên Tang Thiên Thiên, làm cho nàng sửng sốt, nàng quay đầu nghi hoặc nhìn hắn.
- Cảm ơn. – Tang Thiên Thiên nhẹ nhàng cử động đôi chân, ngẩng gương mặt nhỏ xinh lên, vừa khớp đối diện gương mặt anh tuấn của Doãn Mạch trong gang tấc. Có thể là lâu nay nàng ảo giác, hay là do nàng quá cao. Doãn Mạch thật ra không quá cao lớn như trong trí tưởng tượng của nàng.
Tang Thiên Thiên đột ngột ngẩng đầu, khiến Doãn Mạch ngưng ngay động tác, cứ thế nhìn nàng trân trân.
Đôi mắt to tròn trong veo nhìn hắn, chiếc mũi cao thanh thoát, đôi môi hồng mềm mại cong cong. Nếu như Tang Thiên Thiên không phải là băng sơn mỹ nhân, thì cũng đủ khuynh quốc khuynh thành khiến lòng hắn dần rối loạn.
Cảm thấy không khí có chút không được tự nhiên, Tang Thiên Thiên trấn định cảm xúc từ trong đáy lòng, khóe môi cong nhẹ:
- Doãn Mạch, không ngờ ngươi cũng rất biết quan tâm người khác đó. – Lời nói của Tang Thiên Thiên có ý trêu chọc.
Tâm tư phẳng lặng đang gợn sóng, lúc này lại lập tức bị nàng làm đảo loạn. gương mặt kiên nghị của Doãn Mạch đỏ dần lên, nhiệt độ trong lồng ngực tăng cao, không xong rồi… Đây là cảm giác gì?
Lúng túng một chút, giọng hắn có hơi ngập ngừng:
- Khụ… À… Ta chẳng qua chỉ sợ ngươi té dập mũi bầm mắt, cho nên mới tốt bụng đỡ ngươi một chút…
Tang Thiên Thiên cười sâu, trước đây nàng luôn cảm thấy nam nhân này ngang ngạnh không thú vị, giờ thì có vẻ như không giống.
Rõ ràng hắn cũng rất biết quan tâm người khác đấy chứ, vậy mà còn làm bộ như không phải. Nhưng liệu có phải hắn đang ngụy trang, cố ý muốn tốt với nàng, sau đó thừa dịp nàng không phòng bị giết hại nàng hay không?
Ừm… Nàng phải cẩn thận hơn mới được.
- Đúng rồi, ngươi đuổi theo nữ thích khách kia sao rồi?! – Nàng có thể phỏng đoán được thích khách là nữ khi giao chiến với đối phương.
- Tên đó chạy quá nhanh. Không, không thể nói là quá nhanh, khinh công của ả vốn không bằng ta, nhưng có vẻ như ả khá thông thuộc các lối đi ở Vương Duệ phủ. Hơn nữa thân hình lại nhỏ nhắn, vì thế nên lúc ả băng xuyên qua lâm viên bên trong hành lang ta đã mất dấu ả. – Doãn Mạch lắc đầu, cau mày.
Tang Thiên Thiên dậm dậm hai chân, để cho cảm giác tê mỏi nhanh mất đi. Nàng rời khỏi thân hình Doãn Mạch, đến rút chiếc phi tiêu cắm trong cọc gỗ ra, đánh giá hướng phóng, tường thuật lại tình huống lúc đó cho Doãn Mạch nghe.
Người đang dựa hắn tự nhiên rời khỏi, khiến cho Doãn Mạch cảm thấy có chút mất mát. Hắn khẽ nhìn bóng dáng Tang Thiên Thiên, lòng bàn tay còn lưu lại độ ấm thân thể nàng. Giờ hắn mới thấy, nàng không giống với những nữ hiệp hành tẩu giang hồ khác, thật ra nàng cũng không quá cao ngạo lạnh lùng, cũng có lúc tâm tình của nàng rất hấp dẫn ánh mắt người bên cạnh.
- Doãn Mạch, ngươi cảm thấy thích khách kia đang nhắm vào ai? Phải ta không?
- Ta cho rằng người bị nhắm đến là Vương gia. Có thể lúc đầu ả định hạ ngươi trước, sau đó mới đả thương Vương gia, ai dè ngươi tránh được, cho nên mới nóng vội phóng hai phi tiêu về phía Vương gia.
- Nhưng… ai lại biết được ta có võ công?
- Ngươi quên rằng lúc trước ngươi từng ở giữa ban ngày đọ kiếm với ta sao? Nếu như trong phủ có nội gián ắt hẳn sẽ biết ngươi có võ công. Thế nên muốn giết hại Vương gia thì phải hạ ngươi trước, không phải sao?
Tang Thiên Thiên nghĩ lại thấy phán đoán của Doãn Mạch cũng có lý, hơn nữa nàng chưa từng kết oán với ai, làm gì có chuyện có người muốn ám sát nàng. Giống như Thanh Thao nói, thuyền to đón sóng lớn, mạng của Hoa Huyền Ngọc chẳng khác nào con thuyền lớn trên sông. Xem ra nàng càng phải bảo vệ Vương gia đến mức một giọt nước cũng không lọt vào được.
Doãn Mạch lại mở miệng hỏi:
- Thiên Thiên, ngươi có còn nhớ chiêu thức thích khách dùng không? Đánh lại một lần cho ta xem.
Tuy rằng chỉ đấu với nữ thích khách vài chiêu, nhưng Tang Thiên Thiên nhớ rất rõ. Thế nên nàng làm lại một lần cho Doãn Mạch xem, sau đó cau mày hỏi:
- Ngươi biết đây là chiêu gì không? - Tang Thiên Thiên lục lại trong trí nhớ tất cả những kiến thức về các môn phái trong đầu, nàng vẫn chưa nghĩ ra thích khách kia là thuộc về môn phái nào. Chiêu thức hắn dùng cực kì âm hiểm và kì dị, nếu cứ tiếp tục giao chiến, sợ rằng nàng sẽ không có phần thắng.
Đây hình như là… Tát Tà Giáo giáo phái?
Trong lòng Doãn Mạch kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh lắc đầu, mở miệng đáp:
- Có thể là chiêu thức tự nghĩ ra của một kẻ luyện võ vô danh nào đó thôi. Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, việc này cứ giao cho ta xử lý.
Doãn Mạch định đến khi dùng bữa chung với Hoa Huyền Ngọc mới cùng nhau bàn về việc này. Nhớ lại lúc kia, hắn cảm thấy mọi chuyện có chút trùng hợp, chẳng lẽ là người của nước khác phái đến để hành thích Vương gia. Vậy có phải Thiên Điềm mà họ nói là Vương gia không? Nhưng hai từ đó nghe sao cũng thấy giống nhũ danh của nữ tử. Cũng có thể là do ngôn ngữ và văn hóa khác nhau nên cũng không chắc. Dù sao ám sát Vương gia là đại sự, không thể dễ dàng tiết lộ ra ngoài, tất nhiên phải giữ bí mật quốc gia bằng cách dùm ám hiệu để thay thế.
Hắn và Tang Thiên Thiên đều là thị vệ thân cận của Vương gia, nhưng hắn không muốn kéo Tang Thiên Thiên vào chuyện phức tạp này. Nàng chỉ cần bảo vệ Vương gia theo đúng chức trách là được, hơn nữa nàng cũng mang thân phận là Vương phi, không nên tham dự vào chuyện này.
Tang Thiên Thiên tròn mắt nhìn nét mặt của Doãn Mạch, cảm thấy mặt hắn có chút biến chuyển kì lạ, nhưng nàng lại không nhìn ra là vì đâu. Nàng muốn nói, nhưng nàng biết Doãn Mạch nhất định sẽ không chịu nói. Dù sao nàng và hắn cũng vốn là tình địch, giữa bọn họ còn chưa đủ tin tường để có thể nói rõ với nhau mọi chuyện, thôi thì nàng cứ tạm yên lặng xem sao.
Nàng có thể tiếp tục âm thầm điều tra hung thủ là ai. Thu thập càng nhiều tư liệu, nàng mới có thể càng nhanh chóng bắt được tên hắc y nhân đáng căm hận kia.
- Ừ, vậy giao cho ngươi. – Tang Thiên Thiên khoác áo choàng cột dây cổ, xoay người rời khỏi.
- Thiên Thiên… - Doãn Mạch đột nhiên mở gọi tên Tang Thiên Thiên, làm cho nàng sửng sốt, nàng quay đầu nghi hoặc nhìn hắn.
/65
|