- Thiên… Thiên?!
Hoa Huyền Ngọc kinh ngạc khi nhìn thấy người ngồi trên bậc thềm. Vẻ tao nhã quyến rũ thường ngày lúc này bị tiếng thét chói tai của Tang Thiên Thiên đá bay lên chín tầng mây.
Trời ạ! Hắn cho rằng người giúp hắn tắm gội là Thanh Thao, sao lại là Tang Thiên Thiên thế này?!
Cả hai đều đỏ mặt, ngay cả cổ và tai cũng đỏ.
Tang Thiên Thiên thẹn thùng dời đôi mắt mình sang chỗ khác, hai chân mập mờ lùi lại phía sau, cà lăm nói:
- Vương… Vương gia… Ta… không… không nhìn thấy… gì hết.
Thật ra thì, đối với đôi mắt có thể nhìn thấy trong màn đêm của nàng mà nói, không thể nào không nhìn thấy gì ngay giữa ban ngày thế này. Mặc dù hơi nóng trong phòng tắm ngập tràn, nhưng làm sao có thể che hết được những cảnh xuân hoàn mỹ ở khoảng cách gần thế này. Xương đòn tinh xảo, bộ ngực tráng kiện, hai điểm hồng đào dụ người thèm thuồng. Xuống chút nữa thì có khối cơ bụng săn chắc, xuống chút nữa là con mãnh long đang ngủ say trong rừng rậm… Dù no đang trong trạng thái lười biếng mà trông cũng rất lớn…
Ngừng ngừng ngừng!!!!
Thấy nữ nhân thẹn thùng lùi ra phía sau, nếu còn lùi nữa nhất định sẽ đụng lấy cái bàn ở đằng sau, mà trên bàn có bình hoa lan bằng sứ, nhất định khi đụng phải sẽ rơi trúng đầu nàng. Thế nên Hoa Huyền Ngọc khẩn trương đưa tay kéo một chân của nàng trở về phía này.
Lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này khiến Tang Thiên Thiên hỗn loạn vô cùng, hai mắt nàng nhắm chặt, chỉ sợ mở mắt ra lại nhìn thấy vật nào đó không nên thấy. Đột nhiên, chân trái của nàng bị một lực kéo về phía trước, lập tức trong đầu nàng lóe lên một suy nghĩ.
Không lẽ Vương gia biết nàng thật sự đã nhìn thấy “đại bảo bối” của hắn nên mới nổi giận động tay giải hận?
Chẳng lẽ Vương gia đột nhiên thú tính bộc phát sẽ ăn sạch nàng cho hả giận?
Hay là Vương gia còn muốn nàng tắm rửa thân thể cho hắn?
Á á á… Dù là lý do nào nàng cũng không muốn đâu.
Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Tang Thiên Thiên dùng chân còn lại đạp vào lồng ngực của Hoa Huyền Ngọc, khiến hắn không hề phòng bị mà sững người, giây sau đó bay trở lại vào trong bồn tắm.
Sau cú đá, nháy mắt những bọt nước bắn tung tóe lên mặt Tang Thiên Thiên, lúc này nàng mới ý thức được mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn đến thế nào. Dĩ nhiên nàng có thể đoán được Vương gia đã bị mình đạp vào nước.
- Khụ khụ khụ….
Tang Thiên Thiên nghe thấy tiếng Vương gia sặc nước, muốn nhảy xuống bồn để dìu hắn lên, nhưng nàng sực nhớ hắn toàn thân trần truồng, liền vội vàng xoay lưng về phía bồn, hỏi hắn:
- Vương… Vương gia… không sao chứ?
Hoa Huyền Ngọc chật vật lau những giọt nước trên mặt, cũng may là bồn tắm này không đủ sâu để dìm chết hắn, nếu không e rằng giờ hắn sắp đến trò chuyện cùng với diêm vương rồi.
Trong lòng Hoa Huyền Ngọc có chút tức giận, không hiểu tại sao Tang Thiên Thiên lại đối xử với hắn như thế, nhưng khi hắn thấy Tang Thiên Thiên ngồi xoay lưng về phía hắn trên sàn nhà, toàn thân cũng bị xối ướt, chất giọng lại có vẻ như cuống cuồng và hoảng loạn. lúc này lòng hắn mềm nhũn, lửa giận cũng không còn, đồng thời cũng bất giác muốn trêu chọc nàng một chút. Nàng đạp hắn vào trong nước như vậy, hắn đùa giỡn với nàng một chút cũng không tính là quá đáng chứ?!
Suy nghĩ vậy, Hoa Huyền Ngọc hắn giọng hỏi:
- Vương phi, khụ… muốn mưu sát phu quân?!
Mưu sát phu quân?
Tang Thiên Thiên trợn tròn mắt, quay đầu nhìn Hoa Huyền Ngọc, lại nhớ hắn vẫn chưa mặc xiêm ý vào, liền vội vàng nhắm hai mắt, bối rối giải thích:
- Ta… không có mưu sát phu quân! Ta… ta…
Gò má nàng ửng hồng, cũng tại hắn nói ra hai chữ phu quân khiến cho nàng luống cuống thế này. Mặc dù hai người không thật sự là phu thê, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Tựa vào thành hồ, nam nhân tay chống cằm, tròng mắt đen láy nhìn đôi môi xinh đẹp như hai cánh bướm của nàng khẽ run rẩy, gò má đỏ bừng, trên gương mặt tràn đầy vẻ bối rối, thêm một chút hoảng hốt, thêm một chút thất vọng, trông rất sinh động.
- Ta cái gì? Mở mắt nhìn bổn vương!
Không mở có được không? Nàng sợ phải nhìn thấy vật đó… Nàng không phải là nữ nhân hào phóng, cũng không phải là nữ nhân chốn thanh lâu, làm sao có thể bình tĩnh đối diện với vật kia được chứ…
Hoa Huyền Ngọc nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng của Tang Thiên Thiên, khóe môi nở một nụ cười gian.
- Có dũng khí mưu sát phu quân, lại không có can đảm mở mắt ra hả? hay là nàng muốn bổn vương đứng trước mặt nàng ép nàng mở mắt đây hả?
- Không không không … ta mở… ta mở… - Tang Thiên Thiên hạ quyết tâm mở hai mắt, cho rằng nàng sẽ lại lần nữa nhìn thấy một nam nhân trần truồng. nhưng không ngờ đập vào mắt lại là nụ cười mây bay của Hoa Huyền Ngọc, có chút đùa cợt, có chút chế giễu… - Ngọc gia chọc ta!
- Hả? Ý Vương phi là sao ta không để cho nàng thưởng thức thể trạng nguyên thủy của ta sao? Hay là để bổn vương lại cho nàng xem một lần nữa nhỉ? – Hoa Huyền Ngọc giả bộ chống hai tay lên thành hồ, nhổm người như muốn chồm lên thành hồ, làm Tang Thiên Thiên sợ hết hồn, vội vàng dùng tay đè vai hắn lại, không cho hắn ra khỏi bồn tắm, khỏi mất công lộ hết cảnh xuân. Ai ngờ đâu lại phát hiện trong mắt hắn ánh cười trêu chọc càng tăng, khiến nàng nhận ra mình lại bị đùa giỡn.
Nàng nhớ rằng mỹ nam Vương gia không biết đùa cợt cơ mà. Chẳng phải hắn luôn ôn hòa điềm đạm hay sao? Lẽ nào sau khi trọng sinh, tình tình của Vương gia cũng thay đổi? Cái này không khớp với quá khứ mà nàng biết rồi!
Nhìn bộ dạng dáng yêu của nữ nhân trước mặt, quả thật không giống với những nữ nhân khác mà hắn biết. những nữ nhân kia nếu gặp phải tình huống này nhất định sẽ tỏ ra hết sức yêu kiều đến quyến rũ hắn, dính lấy hắn. Chỉ có nàng là đạp hắn ra xa… Nàng thật sự là rất trong sáng.
- Nàng đó, đúng là dễ bị lừa. – Hoa Huyền Ngọc đưa tay nhéo nhẹ chop mũi của nàng, hai mắt đầy sự dịu dàng.
Nét mặt ấy làm cho Tang Thiên Thiên nhìn mê mẫn, nàng muốn bắt lấy vẻ dịu dàng đó, thế nên nàng chậm rãi từ từ rút ngắn cự ly với nó, mùi hương nam tính xông vào mũi lại càng ngào ngạt hơn…
Hoa Huyền Ngọc kinh ngạc khi nhìn thấy người ngồi trên bậc thềm. Vẻ tao nhã quyến rũ thường ngày lúc này bị tiếng thét chói tai của Tang Thiên Thiên đá bay lên chín tầng mây.
Trời ạ! Hắn cho rằng người giúp hắn tắm gội là Thanh Thao, sao lại là Tang Thiên Thiên thế này?!
Cả hai đều đỏ mặt, ngay cả cổ và tai cũng đỏ.
Tang Thiên Thiên thẹn thùng dời đôi mắt mình sang chỗ khác, hai chân mập mờ lùi lại phía sau, cà lăm nói:
- Vương… Vương gia… Ta… không… không nhìn thấy… gì hết.
Thật ra thì, đối với đôi mắt có thể nhìn thấy trong màn đêm của nàng mà nói, không thể nào không nhìn thấy gì ngay giữa ban ngày thế này. Mặc dù hơi nóng trong phòng tắm ngập tràn, nhưng làm sao có thể che hết được những cảnh xuân hoàn mỹ ở khoảng cách gần thế này. Xương đòn tinh xảo, bộ ngực tráng kiện, hai điểm hồng đào dụ người thèm thuồng. Xuống chút nữa thì có khối cơ bụng săn chắc, xuống chút nữa là con mãnh long đang ngủ say trong rừng rậm… Dù no đang trong trạng thái lười biếng mà trông cũng rất lớn…
Ngừng ngừng ngừng!!!!
Thấy nữ nhân thẹn thùng lùi ra phía sau, nếu còn lùi nữa nhất định sẽ đụng lấy cái bàn ở đằng sau, mà trên bàn có bình hoa lan bằng sứ, nhất định khi đụng phải sẽ rơi trúng đầu nàng. Thế nên Hoa Huyền Ngọc khẩn trương đưa tay kéo một chân của nàng trở về phía này.
Lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này khiến Tang Thiên Thiên hỗn loạn vô cùng, hai mắt nàng nhắm chặt, chỉ sợ mở mắt ra lại nhìn thấy vật nào đó không nên thấy. Đột nhiên, chân trái của nàng bị một lực kéo về phía trước, lập tức trong đầu nàng lóe lên một suy nghĩ.
Không lẽ Vương gia biết nàng thật sự đã nhìn thấy “đại bảo bối” của hắn nên mới nổi giận động tay giải hận?
Chẳng lẽ Vương gia đột nhiên thú tính bộc phát sẽ ăn sạch nàng cho hả giận?
Hay là Vương gia còn muốn nàng tắm rửa thân thể cho hắn?
Á á á… Dù là lý do nào nàng cũng không muốn đâu.
Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Tang Thiên Thiên dùng chân còn lại đạp vào lồng ngực của Hoa Huyền Ngọc, khiến hắn không hề phòng bị mà sững người, giây sau đó bay trở lại vào trong bồn tắm.
Sau cú đá, nháy mắt những bọt nước bắn tung tóe lên mặt Tang Thiên Thiên, lúc này nàng mới ý thức được mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn đến thế nào. Dĩ nhiên nàng có thể đoán được Vương gia đã bị mình đạp vào nước.
- Khụ khụ khụ….
Tang Thiên Thiên nghe thấy tiếng Vương gia sặc nước, muốn nhảy xuống bồn để dìu hắn lên, nhưng nàng sực nhớ hắn toàn thân trần truồng, liền vội vàng xoay lưng về phía bồn, hỏi hắn:
- Vương… Vương gia… không sao chứ?
Hoa Huyền Ngọc chật vật lau những giọt nước trên mặt, cũng may là bồn tắm này không đủ sâu để dìm chết hắn, nếu không e rằng giờ hắn sắp đến trò chuyện cùng với diêm vương rồi.
Trong lòng Hoa Huyền Ngọc có chút tức giận, không hiểu tại sao Tang Thiên Thiên lại đối xử với hắn như thế, nhưng khi hắn thấy Tang Thiên Thiên ngồi xoay lưng về phía hắn trên sàn nhà, toàn thân cũng bị xối ướt, chất giọng lại có vẻ như cuống cuồng và hoảng loạn. lúc này lòng hắn mềm nhũn, lửa giận cũng không còn, đồng thời cũng bất giác muốn trêu chọc nàng một chút. Nàng đạp hắn vào trong nước như vậy, hắn đùa giỡn với nàng một chút cũng không tính là quá đáng chứ?!
Suy nghĩ vậy, Hoa Huyền Ngọc hắn giọng hỏi:
- Vương phi, khụ… muốn mưu sát phu quân?!
Mưu sát phu quân?
Tang Thiên Thiên trợn tròn mắt, quay đầu nhìn Hoa Huyền Ngọc, lại nhớ hắn vẫn chưa mặc xiêm ý vào, liền vội vàng nhắm hai mắt, bối rối giải thích:
- Ta… không có mưu sát phu quân! Ta… ta…
Gò má nàng ửng hồng, cũng tại hắn nói ra hai chữ phu quân khiến cho nàng luống cuống thế này. Mặc dù hai người không thật sự là phu thê, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Tựa vào thành hồ, nam nhân tay chống cằm, tròng mắt đen láy nhìn đôi môi xinh đẹp như hai cánh bướm của nàng khẽ run rẩy, gò má đỏ bừng, trên gương mặt tràn đầy vẻ bối rối, thêm một chút hoảng hốt, thêm một chút thất vọng, trông rất sinh động.
- Ta cái gì? Mở mắt nhìn bổn vương!
Không mở có được không? Nàng sợ phải nhìn thấy vật đó… Nàng không phải là nữ nhân hào phóng, cũng không phải là nữ nhân chốn thanh lâu, làm sao có thể bình tĩnh đối diện với vật kia được chứ…
Hoa Huyền Ngọc nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng của Tang Thiên Thiên, khóe môi nở một nụ cười gian.
- Có dũng khí mưu sát phu quân, lại không có can đảm mở mắt ra hả? hay là nàng muốn bổn vương đứng trước mặt nàng ép nàng mở mắt đây hả?
- Không không không … ta mở… ta mở… - Tang Thiên Thiên hạ quyết tâm mở hai mắt, cho rằng nàng sẽ lại lần nữa nhìn thấy một nam nhân trần truồng. nhưng không ngờ đập vào mắt lại là nụ cười mây bay của Hoa Huyền Ngọc, có chút đùa cợt, có chút chế giễu… - Ngọc gia chọc ta!
- Hả? Ý Vương phi là sao ta không để cho nàng thưởng thức thể trạng nguyên thủy của ta sao? Hay là để bổn vương lại cho nàng xem một lần nữa nhỉ? – Hoa Huyền Ngọc giả bộ chống hai tay lên thành hồ, nhổm người như muốn chồm lên thành hồ, làm Tang Thiên Thiên sợ hết hồn, vội vàng dùng tay đè vai hắn lại, không cho hắn ra khỏi bồn tắm, khỏi mất công lộ hết cảnh xuân. Ai ngờ đâu lại phát hiện trong mắt hắn ánh cười trêu chọc càng tăng, khiến nàng nhận ra mình lại bị đùa giỡn.
Nàng nhớ rằng mỹ nam Vương gia không biết đùa cợt cơ mà. Chẳng phải hắn luôn ôn hòa điềm đạm hay sao? Lẽ nào sau khi trọng sinh, tình tình của Vương gia cũng thay đổi? Cái này không khớp với quá khứ mà nàng biết rồi!
Nhìn bộ dạng dáng yêu của nữ nhân trước mặt, quả thật không giống với những nữ nhân khác mà hắn biết. những nữ nhân kia nếu gặp phải tình huống này nhất định sẽ tỏ ra hết sức yêu kiều đến quyến rũ hắn, dính lấy hắn. Chỉ có nàng là đạp hắn ra xa… Nàng thật sự là rất trong sáng.
- Nàng đó, đúng là dễ bị lừa. – Hoa Huyền Ngọc đưa tay nhéo nhẹ chop mũi của nàng, hai mắt đầy sự dịu dàng.
Nét mặt ấy làm cho Tang Thiên Thiên nhìn mê mẫn, nàng muốn bắt lấy vẻ dịu dàng đó, thế nên nàng chậm rãi từ từ rút ngắn cự ly với nó, mùi hương nam tính xông vào mũi lại càng ngào ngạt hơn…
/65
|