Phòng học ở trường đại học không phải là nhỏ, kích thước cũng tùy vào từng ngành mà lựa chọn. Hoàng Tống Hiên tiến gần cô hơn một bước, giọng nói lại có chút ẩn ý khó hiểu.
- Vừa nãy em nói anh muốn gì đúng không?
- Phải.
- Tạm thời thì anh vẫn chưa nghĩ ra, nhưng mà bây giờ anh giúp em trước, khi nào anh nghĩ ra anh sẽ báo em.
Phương Hinh hơi suy nghĩ một chút, lại nói.
- Lỡ như em không làm được thì sao?
- Điều kiện anh đưa ra chắc chắn em làm được.
- Chốt.
- Chốt.
Giáo sư Lý chỉ đưa cho Phương Hinh một cây lau nhà, cho dù ở đây có năm hay sáu người cũng chỉ có thể thay phiên nhau mà dọn.
Bây giờ cô mới biết, giáo sư Lý quả thật rất nham hiểm.
Phương Hinh ngồi bên cạnh an nhàn hưởng thụ, một mình ngồi ngắm soái ca đang tập trung làm việc quả thật khiến tâm tình cô vô cùng thoải mái.
- Đang là sinh viên sao lại bị giáng chức xuống làm nhân viên dọn vệ sinh vậy cô nương.
- Haizzz, kể ra cũng nhục mặt thật, đó là anh đấy, nếu là người khác biết được, em sẽ bị mang tiếng là hoa khôi xinh đẹp tài năng học giỏi lại ngủ trong giờ và bị giáo sư Lý bắt ở lại dọn vệ sinh.
Hoàng Tống Hiên đang khom lưng lau nhà thì ngưng lại, anh bật cười, không ngờ Phương Hinh lại gặp phải tình huống trớ trêu như vậy.
- Hiếm khi đó, hiếm khi anh nhìn thấy em trong bộ dạng khác người như vậy.
- Anh đang cười thẳng mặt em sao?
- Ừ.
Phương Hinh lập tức đứng dậy, muốn vung tay đánh anh lại đột ngột dừng ngay giữa không trung. Nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng Tống Hiên là đang giúp cô.
- Hinh Hinh, em muốn đánh anh sao? Em nỡ à?
Hoàng Tống Hiên tiếp tục bày ra dáng vẻ trêu ghẹo khiến Phương Hinh không làm được gì, cô chỉ đành nuốt cục tức tận sâu vào trong lòng rồi tiếp tục ngồi xuống.
Phương Hinh đưa tay chống cằm, rõ ràng trước đó Hạ Miên đã nói ăn trưa no bụng rồi mới tới đây giúp cô. Nếu không phải vì Hoàng Tống Hiên có mặt, không biết cái lưng và hai đầu gối của cô sớm đã không còn thẳng thớm được nữa.
- Ủa? Trường mình có nhân viên dọn vệ sinh mới sao?
Không biết từ lúc nào Trình Vũ và Chu Dật đã đứng ngoài cửa nhìn vào trêu ghẹo, khuôn mặt đã rất lâu không hiện lên vẻ khoái chí như vậy.
Hoàng Tống Hiên hơi nhếch miệng, thấy bọn họ bước vào liền cố ý cảnh cáo.
- Sàn nhà còn ướt, muốn đôi chân của hai người lành lặn thì đứng yên ở đấy.
Trình Vũ không yên phận, đôi mắt đảo qua một lượt trong lớp, hộp đựng phấn đơn giản chẳng có gì đặc biệt nhưng lại rất hút mắt anh.
Nhân thời cơ Hoàng Tống Hiên không chú ý, Trình Vũ giả vờ bất cẩn va chạm, hộp phấn bên cạnh cũng vì vậy mà rơi xuống.
Sớm không đến muộn không đến, đúng này Hạ Miên từ ngoài đi vào, nhanh tay lẹ mắt chớp lấy hộp phấn ngay giữa không trung. Chỉ là không vì âm thanh nào, tất cả đều im lặng vậy mà Phương Hinh và Hoàng Tống Hiên đều theo cảm giác mà hướng mắt về một phía, dần dần đôi mắt như trở một con quỷ muốn ăn tươi luôn hai con người kia.
- Trình Vũ, cậu rảnh lắm sao?
Cảm thấy không còn hứng thú, Trình Vũ hơi nhếch lông mày, khuôn mặt dần tẻ nhạt. Đôi mắt vẫn hướng về phía Hạ Miên…
- Các người không biết đùa sao? Nhàm chán thật…
Như có dự tính sẵn, Phương Hinh quay đầu nhìn về phía Hoàng Tống Hiên, muốn nói gì đó.
Nhận được ánh mắt của cô, anh gật đầu, thừa biết Phương Hinh có thù tất báo, mặc dù thù này chưa hình thành cũng chưa có diễn biến kết quả nhưng phải giết gà cho khỉ xem trước cái đã rồi tính.
Hạ Miên đặt hộp phấn bằng sứ xuống bàn, bên trong có đủ loại màu sắc của phấn, gạch trên nền đất lại là màu sáng, ắt hẳn Trình Vũ chưa ăn roi thì không sống được.
- Này, người như cậu không gây chuyện thị phi thì sẽ chết đấy à. Có thấy bạn mình làm lụng cực khổ không? Nếu tôi mà là Hoàng Tống Hiên, tôi chắc chắn sẽ lôi cậu vào khổ cùng đấy.
Chu Dật chỉ đứng một bên che miệng cười, anh hơi nhích ra xa, sợ rằng có xích mích đổ bể lại liên quan đến mình.
Trình Vũ như cảm thấy trong câu nói của cô có gì đó không ổn, hơi giật mình mở miệng.
- Cậu nói như vậy là có ý gì?
- Ý gì? Cậu đã nghe câu “ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu “ không hả?
Vốn dĩ miệng của hai người không ai hơn ai, nghe đi nghe lại cũng chỉ thêm đau đầu. Phương Hinh cúi nhìn đầu hồ, cảm thấy bây giờ là rất kịp lúc…
- Hạ Miên, vứt hộp phấn xuống sàn cho tôi.
Cô hơi ngơ ngác hỏi lại.
- Có ý gì?
- Nhanh…
Mọi chuyện tuy vượt ngoài sức tưởng tượng của Hạ Miên nhưng cô vẫn tiếp tục làm theo mà không cần biết mục đích của nó là gì.
Âm thanh đổ vỡ vang lên, một đám sinh viên bên ngoài kéo nhau đi vào, cùng lúc đó, giáo sư Lý vừa hay có tiết.
Vừa ngẩng đầu lên, Hạ Miên đã thấy cây chổi lau nhà bây giờ đang ở trên tay Phương Hinh, quả thật thì rất nhanh tay lẹ mắt.
- Chuyện gì thế này?
- Vừa nãy em nói anh muốn gì đúng không?
- Phải.
- Tạm thời thì anh vẫn chưa nghĩ ra, nhưng mà bây giờ anh giúp em trước, khi nào anh nghĩ ra anh sẽ báo em.
Phương Hinh hơi suy nghĩ một chút, lại nói.
- Lỡ như em không làm được thì sao?
- Điều kiện anh đưa ra chắc chắn em làm được.
- Chốt.
- Chốt.
Giáo sư Lý chỉ đưa cho Phương Hinh một cây lau nhà, cho dù ở đây có năm hay sáu người cũng chỉ có thể thay phiên nhau mà dọn.
Bây giờ cô mới biết, giáo sư Lý quả thật rất nham hiểm.
Phương Hinh ngồi bên cạnh an nhàn hưởng thụ, một mình ngồi ngắm soái ca đang tập trung làm việc quả thật khiến tâm tình cô vô cùng thoải mái.
- Đang là sinh viên sao lại bị giáng chức xuống làm nhân viên dọn vệ sinh vậy cô nương.
- Haizzz, kể ra cũng nhục mặt thật, đó là anh đấy, nếu là người khác biết được, em sẽ bị mang tiếng là hoa khôi xinh đẹp tài năng học giỏi lại ngủ trong giờ và bị giáo sư Lý bắt ở lại dọn vệ sinh.
Hoàng Tống Hiên đang khom lưng lau nhà thì ngưng lại, anh bật cười, không ngờ Phương Hinh lại gặp phải tình huống trớ trêu như vậy.
- Hiếm khi đó, hiếm khi anh nhìn thấy em trong bộ dạng khác người như vậy.
- Anh đang cười thẳng mặt em sao?
- Ừ.
Phương Hinh lập tức đứng dậy, muốn vung tay đánh anh lại đột ngột dừng ngay giữa không trung. Nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng Tống Hiên là đang giúp cô.
- Hinh Hinh, em muốn đánh anh sao? Em nỡ à?
Hoàng Tống Hiên tiếp tục bày ra dáng vẻ trêu ghẹo khiến Phương Hinh không làm được gì, cô chỉ đành nuốt cục tức tận sâu vào trong lòng rồi tiếp tục ngồi xuống.
Phương Hinh đưa tay chống cằm, rõ ràng trước đó Hạ Miên đã nói ăn trưa no bụng rồi mới tới đây giúp cô. Nếu không phải vì Hoàng Tống Hiên có mặt, không biết cái lưng và hai đầu gối của cô sớm đã không còn thẳng thớm được nữa.
- Ủa? Trường mình có nhân viên dọn vệ sinh mới sao?
Không biết từ lúc nào Trình Vũ và Chu Dật đã đứng ngoài cửa nhìn vào trêu ghẹo, khuôn mặt đã rất lâu không hiện lên vẻ khoái chí như vậy.
Hoàng Tống Hiên hơi nhếch miệng, thấy bọn họ bước vào liền cố ý cảnh cáo.
- Sàn nhà còn ướt, muốn đôi chân của hai người lành lặn thì đứng yên ở đấy.
Trình Vũ không yên phận, đôi mắt đảo qua một lượt trong lớp, hộp đựng phấn đơn giản chẳng có gì đặc biệt nhưng lại rất hút mắt anh.
Nhân thời cơ Hoàng Tống Hiên không chú ý, Trình Vũ giả vờ bất cẩn va chạm, hộp phấn bên cạnh cũng vì vậy mà rơi xuống.
Sớm không đến muộn không đến, đúng này Hạ Miên từ ngoài đi vào, nhanh tay lẹ mắt chớp lấy hộp phấn ngay giữa không trung. Chỉ là không vì âm thanh nào, tất cả đều im lặng vậy mà Phương Hinh và Hoàng Tống Hiên đều theo cảm giác mà hướng mắt về một phía, dần dần đôi mắt như trở một con quỷ muốn ăn tươi luôn hai con người kia.
- Trình Vũ, cậu rảnh lắm sao?
Cảm thấy không còn hứng thú, Trình Vũ hơi nhếch lông mày, khuôn mặt dần tẻ nhạt. Đôi mắt vẫn hướng về phía Hạ Miên…
- Các người không biết đùa sao? Nhàm chán thật…
Như có dự tính sẵn, Phương Hinh quay đầu nhìn về phía Hoàng Tống Hiên, muốn nói gì đó.
Nhận được ánh mắt của cô, anh gật đầu, thừa biết Phương Hinh có thù tất báo, mặc dù thù này chưa hình thành cũng chưa có diễn biến kết quả nhưng phải giết gà cho khỉ xem trước cái đã rồi tính.
Hạ Miên đặt hộp phấn bằng sứ xuống bàn, bên trong có đủ loại màu sắc của phấn, gạch trên nền đất lại là màu sáng, ắt hẳn Trình Vũ chưa ăn roi thì không sống được.
- Này, người như cậu không gây chuyện thị phi thì sẽ chết đấy à. Có thấy bạn mình làm lụng cực khổ không? Nếu tôi mà là Hoàng Tống Hiên, tôi chắc chắn sẽ lôi cậu vào khổ cùng đấy.
Chu Dật chỉ đứng một bên che miệng cười, anh hơi nhích ra xa, sợ rằng có xích mích đổ bể lại liên quan đến mình.
Trình Vũ như cảm thấy trong câu nói của cô có gì đó không ổn, hơi giật mình mở miệng.
- Cậu nói như vậy là có ý gì?
- Ý gì? Cậu đã nghe câu “ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu “ không hả?
Vốn dĩ miệng của hai người không ai hơn ai, nghe đi nghe lại cũng chỉ thêm đau đầu. Phương Hinh cúi nhìn đầu hồ, cảm thấy bây giờ là rất kịp lúc…
- Hạ Miên, vứt hộp phấn xuống sàn cho tôi.
Cô hơi ngơ ngác hỏi lại.
- Có ý gì?
- Nhanh…
Mọi chuyện tuy vượt ngoài sức tưởng tượng của Hạ Miên nhưng cô vẫn tiếp tục làm theo mà không cần biết mục đích của nó là gì.
Âm thanh đổ vỡ vang lên, một đám sinh viên bên ngoài kéo nhau đi vào, cùng lúc đó, giáo sư Lý vừa hay có tiết.
Vừa ngẩng đầu lên, Hạ Miên đã thấy cây chổi lau nhà bây giờ đang ở trên tay Phương Hinh, quả thật thì rất nhanh tay lẹ mắt.
- Chuyện gì thế này?
/66
|