Phương Hinh mang tâm trạng vui vẻ đi ra, không ngờ nhà hàng này lại phỏng vấn ngắn như vậy, chỉ hỏi những điều cơ bản, dường như biết tiếng Pháp sẽ là ưu tiên hàng đầu.
Đến khi bước ra ngoài, cô vẫn không để ý trong quán đã có lác đác vài vị khách đi vào.
Buổi chiều cô về kí túc xá ngủ đến 5 giờ chiều, vừa tỉnh dậy, đầu tóc rối bù, khuôn mặt xám xịt, Chu Nhược Vân giường bên chỉ biết lắc đầu lắc cổ.
- Cậu là người bệnh, vừa xuất viện, nên vận động nhiều một chút. Đừng có mỗi khi rảnh rỗi lại lăn đùng ra ngủ như heo vậy, có ngày em biến thành con heo đấy.
Phong cách và lời nói của Chu Nhược Vân hoàn toàn giống với cái cách mà mẹ cô thường hay càm ràm mỗi khi cô ngủ nướng.
Mỗi lần như vậy Phương Hinh đều cảm thấy rất phiền phức, nhưng đã từ lâu cô lại tìm kiếm cảm giác quen thuộc này.
Phương Hinh uể oải ngồi dậy, bên ngoài đã là ánh sáng chiều hoàng hôn.
- Cậu làm mẹ tôi luôn đi, ngay cả tôi còn nghi ngờ cậu có phải là con gái thất lạc của bà ấy không đấy.
Câu nói thản nhiên như gió lại khiến hành động của Chu Nhược Vân đã gấp quần áo đột nhiên khựng lại. Cô bắt đầu phân tâm, mọi khoảnh khắc trong đầu đột nhiên trở về quá khứ.
Cô hơi cười, khóe mắt hơi đỏ.
- Nếu tôi có người mẹ như cậu tôi cũng mừng.
Phương Hinh hơi đánh mắt nhìn Chu Nhược Vân, rõ ràng lời nói có hơi nghẹn, giọng điệu cũng không còn tươi tắn.
Dường như từ trước tới nay, cô chưa từng nhìn thấy Chu Nhược Vân rơi vào tình trạng này. Không khóc không nháo nhưng lại thất thần như người mất hồn, khuôn mặt trông rất đau khổ.
Vừa nhấc chân xuống giường, cánh cửa bên ngoài liền mở ra, Đới Dĩ An trên vai còn đeo balo hờ hững mà vút xuống bàn học, đầu tóc hơi ủ rũ. Nhìn thoáng qua lại có vẻ như cô ấy vừa hoàn thành xong tiết học.
Nằm lăn trên chiếc giường êm ái, Đới Dĩ An yên lặng thư giãn, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của những người xung quanh.
Chu Nhược Vân và Phương Hinh không lấy đó làm lạ, học tiếp tục việc riêng của mình, Phương Hinh muốn đi tới tủ lạnh tìm thứ gì đó bỏ bụng, lục lọi mấy hồi vẫn không thấy món nào vừa ý.
Mà bên kia, Đới Dĩ An nghe tiếng lục tủ lạnh liền nhớ nhớ quên quên lẩm bẩm gì đó. Cô bây giờ đang mơ màng chìm vào giấc ngủ nhưng ý thức trong não vẫn khá là tỉnh táo.
- Đói thì lấy đồ trong balo của tôi, khỏi phải khách sáo.
- Hả? Chị nói gì?
Phương Hinh đi đến bên cạnh chiếc giường mà Đới Dĩ An đang nằm, tuy hơi mơ hồ, không dám mở miệng hỏi thêm nhưng cơn đói lại đang thúc giục cô, như muốn cô hãy gan dạ đối đầu một lần.
Trong cả dãy kí túc xá, cả tòa kí túc xá, người cả gan đối đầu với quản lí kí túc hung dữ cũng chỉ có mình Đới Dĩ An. Rõ ràng là một tay chơi muốn gì được nấy, được mọi người xem là chị đại giang hồ, tiểu sử dày đặc choáng váng như vậy không thể không khiến người ta dè chừng.
Chu Nhược Vân từ trên giường tầng hai đi xuống, ở đây người tiếp xúc với Đới Dĩ An nhiều nhất cũng chỉ có cô ấy.
Chỉ thấy Chu Nhược Vân cầm lấy balo, mở ngăn lớn ra, bên trong là những bịch lớn bịch đen đen không rõ.
- Ai lại đựng đồ ăn giống m.a t.u.y thế kia?
- Mặc kệ đi, có bỏ bụng cho ấm là mãn nguyện rồi.
Chu Nhược Vân thản nhiên trả lời, túi bọc lớn bọc nhỏ được mở ra, một mùi thơm nức mũi bay ra khắp phòng, là một nồi lẩu đã được chuẩn bị sẵn. Đi kèm là rất nhiều topping bổ mắt khác.
Rất nhanh một bàn ăn đầy đặn ngon mắt bày lên bàn, chưa kịp động đũa, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
- Để tôi ra mở.
Cánh cửa mở ra, Hạ Miên hơi ngơ ngơ ngáo ngáo đứng chờ ở cửa, cơ thể dường như không còn giữ được thăng bằng, mùi rượu tỏa ra xung quanh rất nồng.
Phương Hinh đưa ngón trỏ bịt chặt mũi, cô hơi nhăn mày, chưa kịp mở miệng đã bị Hạ Miên đẩy ra xông vào trong phòng.
- Ai yo, mệt chết đi được?
- Nhậu sao?
Chu Nhược Vân vừa cho miếng thịt vào miệng, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Miên nằm sấp trên giường.
Cô hơi quơ quơ tay, dường như chẳng còn gắng gượng thêm được nữa, ngay cả dây thanh quản cũng không thể nhấc lên nổi.
- Và đây không làm phiền cậu nữa.
- Đi với ai? Sao không báo với tôi.
Phương Hinh chậm rãi đắp chăn chỉnh tề, còn cẩn thận rót sẵn một ly nước ấm để ngay bên cạnh.
Hạ Miên nằm trên giường ngủ như người sắp chết, dáng vẻ rất dọa người.
Chỉ thấy một lúc sau cô lại gắng gượng thêm mà trả lời.
- Nhậu với Trình Vũ, Chu Dật, còn bạn trai cậu thì nghe nói ở nhà dạy kèm cho em gái rồi.
Lời nói thản nhiên của Hạ Miên lại khiến Phương Hinh dậy sóng, cô hơi ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt Hạ Miên, lời nói của người say rượu liệu có đúng.
Nồi lẩu sôi sùng sục bên cạnh dường như không còn là tâm điểm chú ý, cái danh “em gái” mà Hạ Miên nói cũng chỉ là giả tạo.
Hoàng Tống Hiên hoàn toàn không có em gái.
Một nỗi sợ hiện lên trong xúc cảm của cô, có hơi mệt, hơi nhói, tuy vậy Phương Hinh vẫn cố trấn an bản thân mình.
Chu Nhược Vân cách đó không xa nhìn thấy dáng vẻ khác lạ như đang đứng giữa ổ kiến lửa, cô cất giọng nhẹ, vừa lúc chiếc đũa buông xuống.
- Có chuyện gì sao?
Phương Hinh quay đầu nhìn, khuôn mặt có chút ngơ ngác.
- À, không đâu.
Khi nhấc người ngồi bệt xuống bàn ăn, âm thanh di động bên cạnh lại vang lên một hồi, tin nhắn chợt đến.
Ban đầu, Phương Hinh không dám nghi ngờ nhưng bây giờ…
“Tối nay anh không gặp em được, có chút chuyện bận, lúc khác nhé.”
Đến khi bước ra ngoài, cô vẫn không để ý trong quán đã có lác đác vài vị khách đi vào.
Buổi chiều cô về kí túc xá ngủ đến 5 giờ chiều, vừa tỉnh dậy, đầu tóc rối bù, khuôn mặt xám xịt, Chu Nhược Vân giường bên chỉ biết lắc đầu lắc cổ.
- Cậu là người bệnh, vừa xuất viện, nên vận động nhiều một chút. Đừng có mỗi khi rảnh rỗi lại lăn đùng ra ngủ như heo vậy, có ngày em biến thành con heo đấy.
Phong cách và lời nói của Chu Nhược Vân hoàn toàn giống với cái cách mà mẹ cô thường hay càm ràm mỗi khi cô ngủ nướng.
Mỗi lần như vậy Phương Hinh đều cảm thấy rất phiền phức, nhưng đã từ lâu cô lại tìm kiếm cảm giác quen thuộc này.
Phương Hinh uể oải ngồi dậy, bên ngoài đã là ánh sáng chiều hoàng hôn.
- Cậu làm mẹ tôi luôn đi, ngay cả tôi còn nghi ngờ cậu có phải là con gái thất lạc của bà ấy không đấy.
Câu nói thản nhiên như gió lại khiến hành động của Chu Nhược Vân đã gấp quần áo đột nhiên khựng lại. Cô bắt đầu phân tâm, mọi khoảnh khắc trong đầu đột nhiên trở về quá khứ.
Cô hơi cười, khóe mắt hơi đỏ.
- Nếu tôi có người mẹ như cậu tôi cũng mừng.
Phương Hinh hơi đánh mắt nhìn Chu Nhược Vân, rõ ràng lời nói có hơi nghẹn, giọng điệu cũng không còn tươi tắn.
Dường như từ trước tới nay, cô chưa từng nhìn thấy Chu Nhược Vân rơi vào tình trạng này. Không khóc không nháo nhưng lại thất thần như người mất hồn, khuôn mặt trông rất đau khổ.
Vừa nhấc chân xuống giường, cánh cửa bên ngoài liền mở ra, Đới Dĩ An trên vai còn đeo balo hờ hững mà vút xuống bàn học, đầu tóc hơi ủ rũ. Nhìn thoáng qua lại có vẻ như cô ấy vừa hoàn thành xong tiết học.
Nằm lăn trên chiếc giường êm ái, Đới Dĩ An yên lặng thư giãn, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của những người xung quanh.
Chu Nhược Vân và Phương Hinh không lấy đó làm lạ, học tiếp tục việc riêng của mình, Phương Hinh muốn đi tới tủ lạnh tìm thứ gì đó bỏ bụng, lục lọi mấy hồi vẫn không thấy món nào vừa ý.
Mà bên kia, Đới Dĩ An nghe tiếng lục tủ lạnh liền nhớ nhớ quên quên lẩm bẩm gì đó. Cô bây giờ đang mơ màng chìm vào giấc ngủ nhưng ý thức trong não vẫn khá là tỉnh táo.
- Đói thì lấy đồ trong balo của tôi, khỏi phải khách sáo.
- Hả? Chị nói gì?
Phương Hinh đi đến bên cạnh chiếc giường mà Đới Dĩ An đang nằm, tuy hơi mơ hồ, không dám mở miệng hỏi thêm nhưng cơn đói lại đang thúc giục cô, như muốn cô hãy gan dạ đối đầu một lần.
Trong cả dãy kí túc xá, cả tòa kí túc xá, người cả gan đối đầu với quản lí kí túc hung dữ cũng chỉ có mình Đới Dĩ An. Rõ ràng là một tay chơi muốn gì được nấy, được mọi người xem là chị đại giang hồ, tiểu sử dày đặc choáng váng như vậy không thể không khiến người ta dè chừng.
Chu Nhược Vân từ trên giường tầng hai đi xuống, ở đây người tiếp xúc với Đới Dĩ An nhiều nhất cũng chỉ có cô ấy.
Chỉ thấy Chu Nhược Vân cầm lấy balo, mở ngăn lớn ra, bên trong là những bịch lớn bịch đen đen không rõ.
- Ai lại đựng đồ ăn giống m.a t.u.y thế kia?
- Mặc kệ đi, có bỏ bụng cho ấm là mãn nguyện rồi.
Chu Nhược Vân thản nhiên trả lời, túi bọc lớn bọc nhỏ được mở ra, một mùi thơm nức mũi bay ra khắp phòng, là một nồi lẩu đã được chuẩn bị sẵn. Đi kèm là rất nhiều topping bổ mắt khác.
Rất nhanh một bàn ăn đầy đặn ngon mắt bày lên bàn, chưa kịp động đũa, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
- Để tôi ra mở.
Cánh cửa mở ra, Hạ Miên hơi ngơ ngơ ngáo ngáo đứng chờ ở cửa, cơ thể dường như không còn giữ được thăng bằng, mùi rượu tỏa ra xung quanh rất nồng.
Phương Hinh đưa ngón trỏ bịt chặt mũi, cô hơi nhăn mày, chưa kịp mở miệng đã bị Hạ Miên đẩy ra xông vào trong phòng.
- Ai yo, mệt chết đi được?
- Nhậu sao?
Chu Nhược Vân vừa cho miếng thịt vào miệng, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Miên nằm sấp trên giường.
Cô hơi quơ quơ tay, dường như chẳng còn gắng gượng thêm được nữa, ngay cả dây thanh quản cũng không thể nhấc lên nổi.
- Và đây không làm phiền cậu nữa.
- Đi với ai? Sao không báo với tôi.
Phương Hinh chậm rãi đắp chăn chỉnh tề, còn cẩn thận rót sẵn một ly nước ấm để ngay bên cạnh.
Hạ Miên nằm trên giường ngủ như người sắp chết, dáng vẻ rất dọa người.
Chỉ thấy một lúc sau cô lại gắng gượng thêm mà trả lời.
- Nhậu với Trình Vũ, Chu Dật, còn bạn trai cậu thì nghe nói ở nhà dạy kèm cho em gái rồi.
Lời nói thản nhiên của Hạ Miên lại khiến Phương Hinh dậy sóng, cô hơi ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt Hạ Miên, lời nói của người say rượu liệu có đúng.
Nồi lẩu sôi sùng sục bên cạnh dường như không còn là tâm điểm chú ý, cái danh “em gái” mà Hạ Miên nói cũng chỉ là giả tạo.
Hoàng Tống Hiên hoàn toàn không có em gái.
Một nỗi sợ hiện lên trong xúc cảm của cô, có hơi mệt, hơi nhói, tuy vậy Phương Hinh vẫn cố trấn an bản thân mình.
Chu Nhược Vân cách đó không xa nhìn thấy dáng vẻ khác lạ như đang đứng giữa ổ kiến lửa, cô cất giọng nhẹ, vừa lúc chiếc đũa buông xuống.
- Có chuyện gì sao?
Phương Hinh quay đầu nhìn, khuôn mặt có chút ngơ ngác.
- À, không đâu.
Khi nhấc người ngồi bệt xuống bàn ăn, âm thanh di động bên cạnh lại vang lên một hồi, tin nhắn chợt đến.
Ban đầu, Phương Hinh không dám nghi ngờ nhưng bây giờ…
“Tối nay anh không gặp em được, có chút chuyện bận, lúc khác nhé.”
/66
|