Giữa lòng thành phố ngay giờ cao điểm tấp nập người qua lại chắc chắn sẽ kẹt xe, nhưng chỉ vào lúc giữa trưa Hoàng Tống Hiên mới tan tầm rảnh rỗi, hôm nay lại có lịch khám thai của Phương Hinh, cho dù có bỏ bữa cơm trưa anh cũng cùng cô đến bệnh viện.
Khó khăn lắm chiếc xe mới dừng ngay trước cửa nhà, đúng lúc Phương Hinh bước ra, dáng vẻ mảnh mai của cô đập vào mắt, trông xinh đẹp làm sao.
- Anh tới đón em.
Phương Hinh đưa mắt nhìn Hoàng Tống Hiên, chỉ thấy anh đã đứng ngay ngắn ở bên cạnh.
Cô chỉ lạnh nhạt liếc qua một cái, định bước vào trong xe, không ngờ anh ta liền cản lại, cả cơ thể vạm vỡ đứng trước mặt cô.
- Để anh xách cho.
Chỉ là cái túi nhẹ tênh không cần dùng sức, vậy mà Hoàng Tống Hiên vẫn một mực muốn xách dùm cô. Phương Hinh không quan tâm, mặc kệ anh ta đang làm trò mèo gì, đã là mẹ bầu, hiện tại cô không thể để tâm trạng của mình xấu đi.
- Cẩn thận chút.
Phương Hinh từ đầu đến cuối không thích Hoàng Tống Hiên, năm cấp ba vì một bức tranh thi tỉnh mà cả hai xảy ra xích mích. Nếu không phải tại vì thanh mai trúc mã của cô là Đinh Khải Thành dở trò, thì mối quan hệ của cả hai không đến mức thù hằn như vậy.
Thời điểm đó Phương Hinh là cô gái xinh đẹp ưu tú, thành tích không đứng hạng 1 thì hạng 2 của khối, vô số nam sinh xếp hàng dài theo đuổi. Mà profile của Hoàng Tống Hiên cũng không kém cạnh, dáng vẻ lịch lãm vạn người mê, chỉ một ánh nhìn đã khiến bao trái tim của thiếu nữ đổ gục, người theo đuổi không phải dạng vừa.
Cả hai vô tình gặp nhau, có lần một sẽ có lần hai, dần dần rung động rồi dần dần thích nhau, khi ấy Phương Hinh không nhìn rõ tình cảm của mình, hơn nữa còn bị Đinh Khải Thành dắt mũi, không phân biệt phương hướng.
Hoàng Tống Hiên là con trai hiệu trưởng, nhiều người còn nghĩ anh ta ưu tú như vậy là do một tay ba ruột dẫn dắt, còn có nhiều tin đồn cho rằng Hoàng Tống Hiên biết trước đề thi nhờ quan hệ.
Đỉnh điểm là khi cuộc thi vẽ tranh nổ ra, Phương Hinh được giáo viên đề cử đại diện lớp đi thi, bản thảo của cô cũng vẽ xong, đến ngày hôm sau lại phát hiện mất bản thảo. Đinh Khải Thành dở trò liền giả vờ vô tội tìm giúp bản thảo cho Phương Hinh, trong một lần ra chơi, anh ta diễn kịch phát hiện bản thảo trong balo của Hoàng Tống Hiên.
Khi ấy cô hoàn toàn thất vọng về anh, còn không muốn nhìn mặt, kết thúc kì tốt nghiệp còn trông mong không nên tái hợp.
- Hinh Hinh, đang suy nghĩ gì vậy? Có sao không? Mang thai không nên suy nghĩ nhiều.
Cái thai của anh và cô là do ngoài ý muốn, khi ấy anh say, cô cũng say, và rồi mọi chuyện thành ra như vậy. Kết hôn 5 năm, lần đầu có thai khiến Hoàng Tống Hiên vui đến mất ăn mất ngủ, tuy bận bịu nhưng vẫn miệt mài quan tâm vợ.
- Không nghĩ gì.
Phương Hinh chỉ trả lời loa qua cho qua chuyện, cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, thời tiết mùa thu trong xanh lại mát mẻ, rất dễ chịu. Nhưng dễ chịu khi cô ở một mình, không phải ở chung với anh ta.
Bụng bầu chỉ mới 2 tháng, chưa nhìn rõ, nhưng niềm vui khi bé con mang đến khiến tâm trạng cả hai thoải mái hơn.
- Hinh Hinh, lát nữa có cảm nhận gì thì nói với anh, nghe không?
- Ừm.
- Cảm thấy bây giờ thế nào? Khó chịu ở đâu không?
- Không khó chịu, rất bình thường.
- Ừ.
Câu nói đó có lẽ là câu nói dài nhất của cô nói với anh trong ngày hôm nay.
Đến một ngã tư, nơi đây đã là ngoại thành phố, ít người qua lại, giao thông cũng tương đối. Khi đèn xanh bật, tài xế lái xe từ tốn đi về phía trước, không ngờ ngay bên làn đường có một chiếc xe container lao đến, đâm thẳng vào một số xe đang chờ đèn đỏ, không ngừng lại ở đó, còn lao thẳng ra ngã tư.
Phương Hinh ngồi trong xe hốt hoảng nhìn thấy, cô vừa sợ vừa lo, bàn tay nắm chặt tay Hoàng Tống Hiên, chỉ thấy anh liếc mắt qua một cái, bình tĩnh ôm cô vào lòng.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc, một âm thanh va chạm vang lên giữa không trung, chiếc xe của Hoàng Tống Hiên cũng biến dạng, cuối cùng nằm dưới gầm xe Container.
Chiếc xe bị lật tan tành, trong cơn mơ hồ, Phương Hinh chỉ ngửi được mùi máu tanh ngay bên cạnh, cơn đau bụng dữ dội truyền đến, cô mở mắt, bản thân lại đang nằm trong vòng tay cứng ngắc của Hoàng Tống Hiên.
Khó khăn lắm chiếc xe mới dừng ngay trước cửa nhà, đúng lúc Phương Hinh bước ra, dáng vẻ mảnh mai của cô đập vào mắt, trông xinh đẹp làm sao.
- Anh tới đón em.
Phương Hinh đưa mắt nhìn Hoàng Tống Hiên, chỉ thấy anh đã đứng ngay ngắn ở bên cạnh.
Cô chỉ lạnh nhạt liếc qua một cái, định bước vào trong xe, không ngờ anh ta liền cản lại, cả cơ thể vạm vỡ đứng trước mặt cô.
- Để anh xách cho.
Chỉ là cái túi nhẹ tênh không cần dùng sức, vậy mà Hoàng Tống Hiên vẫn một mực muốn xách dùm cô. Phương Hinh không quan tâm, mặc kệ anh ta đang làm trò mèo gì, đã là mẹ bầu, hiện tại cô không thể để tâm trạng của mình xấu đi.
- Cẩn thận chút.
Phương Hinh từ đầu đến cuối không thích Hoàng Tống Hiên, năm cấp ba vì một bức tranh thi tỉnh mà cả hai xảy ra xích mích. Nếu không phải tại vì thanh mai trúc mã của cô là Đinh Khải Thành dở trò, thì mối quan hệ của cả hai không đến mức thù hằn như vậy.
Thời điểm đó Phương Hinh là cô gái xinh đẹp ưu tú, thành tích không đứng hạng 1 thì hạng 2 của khối, vô số nam sinh xếp hàng dài theo đuổi. Mà profile của Hoàng Tống Hiên cũng không kém cạnh, dáng vẻ lịch lãm vạn người mê, chỉ một ánh nhìn đã khiến bao trái tim của thiếu nữ đổ gục, người theo đuổi không phải dạng vừa.
Cả hai vô tình gặp nhau, có lần một sẽ có lần hai, dần dần rung động rồi dần dần thích nhau, khi ấy Phương Hinh không nhìn rõ tình cảm của mình, hơn nữa còn bị Đinh Khải Thành dắt mũi, không phân biệt phương hướng.
Hoàng Tống Hiên là con trai hiệu trưởng, nhiều người còn nghĩ anh ta ưu tú như vậy là do một tay ba ruột dẫn dắt, còn có nhiều tin đồn cho rằng Hoàng Tống Hiên biết trước đề thi nhờ quan hệ.
Đỉnh điểm là khi cuộc thi vẽ tranh nổ ra, Phương Hinh được giáo viên đề cử đại diện lớp đi thi, bản thảo của cô cũng vẽ xong, đến ngày hôm sau lại phát hiện mất bản thảo. Đinh Khải Thành dở trò liền giả vờ vô tội tìm giúp bản thảo cho Phương Hinh, trong một lần ra chơi, anh ta diễn kịch phát hiện bản thảo trong balo của Hoàng Tống Hiên.
Khi ấy cô hoàn toàn thất vọng về anh, còn không muốn nhìn mặt, kết thúc kì tốt nghiệp còn trông mong không nên tái hợp.
- Hinh Hinh, đang suy nghĩ gì vậy? Có sao không? Mang thai không nên suy nghĩ nhiều.
Cái thai của anh và cô là do ngoài ý muốn, khi ấy anh say, cô cũng say, và rồi mọi chuyện thành ra như vậy. Kết hôn 5 năm, lần đầu có thai khiến Hoàng Tống Hiên vui đến mất ăn mất ngủ, tuy bận bịu nhưng vẫn miệt mài quan tâm vợ.
- Không nghĩ gì.
Phương Hinh chỉ trả lời loa qua cho qua chuyện, cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, thời tiết mùa thu trong xanh lại mát mẻ, rất dễ chịu. Nhưng dễ chịu khi cô ở một mình, không phải ở chung với anh ta.
Bụng bầu chỉ mới 2 tháng, chưa nhìn rõ, nhưng niềm vui khi bé con mang đến khiến tâm trạng cả hai thoải mái hơn.
- Hinh Hinh, lát nữa có cảm nhận gì thì nói với anh, nghe không?
- Ừm.
- Cảm thấy bây giờ thế nào? Khó chịu ở đâu không?
- Không khó chịu, rất bình thường.
- Ừ.
Câu nói đó có lẽ là câu nói dài nhất của cô nói với anh trong ngày hôm nay.
Đến một ngã tư, nơi đây đã là ngoại thành phố, ít người qua lại, giao thông cũng tương đối. Khi đèn xanh bật, tài xế lái xe từ tốn đi về phía trước, không ngờ ngay bên làn đường có một chiếc xe container lao đến, đâm thẳng vào một số xe đang chờ đèn đỏ, không ngừng lại ở đó, còn lao thẳng ra ngã tư.
Phương Hinh ngồi trong xe hốt hoảng nhìn thấy, cô vừa sợ vừa lo, bàn tay nắm chặt tay Hoàng Tống Hiên, chỉ thấy anh liếc mắt qua một cái, bình tĩnh ôm cô vào lòng.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc, một âm thanh va chạm vang lên giữa không trung, chiếc xe của Hoàng Tống Hiên cũng biến dạng, cuối cùng nằm dưới gầm xe Container.
Chiếc xe bị lật tan tành, trong cơn mơ hồ, Phương Hinh chỉ ngửi được mùi máu tanh ngay bên cạnh, cơn đau bụng dữ dội truyền đến, cô mở mắt, bản thân lại đang nằm trong vòng tay cứng ngắc của Hoàng Tống Hiên.
/66
|