Sáng sớm Tần Tang đã lái xe về Tần trạch ở phía tây thành phố.
Mọi người ở Tần gia vẫn còn chưa thức giấc, những người làm đang quét lá rụng trong sân, mặt trời bình minh tỏa tia sáng ấm áp trong ngày thu man mát, chiếu lên cây cối dần tiêu điều trong khoảng sân, chiếc bóng Tần Tang cô đơn trải dài trên cỏ. Cô nắm chiếc áo gió thật chặt, mang theo bữa sáng cô cố ý mua trên đường vào nhà. Nhà bếp đang chuẩn bị bữa sáng, cô đưa hộp cho họ, ra ngoài ngồi chờ ở phòng khách.
Vương Di xuống nhà đầu tiên, mặc bộ áo ngủ tơ tằm màu trắng thanh nhã, khoan thai lộng lẫy. Khuôn mặt chăm sóc kỹ lưỡng có vài nếp nhăn. Tần Tang buông tạp chí trong tay xuống, đứng dậy chào hỏi bà.
“Đến rồi sao không gọi mẹ?” Vương Di cười kéo lấy tay cô, ngồi xuống một bên sô pha, “Con không có việc không đăng Tam Bảo điện*, lần trước qua đêm một hôm cũng không chịu, ba con trở về cứ trách mẹ mãi! Hôm nay về có việc gì vậy?
[无事不登三宝殿. Trong chùa chiền Phật giáo có lễ bái, cúng bái thần phật,.... không có việc gì không được đi lại la hét ầm ĩ ở đây. Về sau có nghĩa là không có việc thì sẽ không đến]
Tần Tang cười nhẹ, nói: “Con tốt nghiệp một thời gian rồi. Tự đi phỏng vấn mấy công ty, lần trước con cũng nói với ba rồi, ba không phản đối rõ ràng lắm. Mấy hôm trước, một công ty thông báo cho con đi làm. Cho nên —— mẹ ơi, lát nữa mẹ nói tốt giúp con nhé!” Cô quay về phía Vương Di ngồi bên người, giọng điệu hơi làm nũng.
Vương Di cúi đầu đang uống nước, nghe vậy sửng sốt rõ rệt. Trong ấn tượng của bà, đứa con gái Tần Tang này chưa từng thân thiết nói chuyện với bà như vậy.
“Được! Ừ, mẹ biết rồi!” Bà cười rạng rỡ, tay khoác lên cánh tay của Tần Tang. Hai phụ nữ xinh đẹp nhìn nhau cười trong nắng sớm.
Thật ra có rất nhiều chuyện không hề giống với tưởng tượng của mình. Những người cười xa xăm với bạn, chưa chắc đã hờ hững, có lẽ mọi người đều giống nhau, yêu bản thân và sợ bị tổn thương.
…
Tần Uy thấy Tần Tang tới, chỉ gật đầu. Thế nhưng lúc nghe thấy bữa sáng do Tần Tang mang đến, ông lại ăn thêm một chén cháo.
Tâm trạng của Vương Di cũng rất tốt, thậm chí còn không càu nhàu việc gọi Tần Liễu thế nào cũng nằm lỳ trên giường không chịu xuống.
Ra đến cửa, Tần Tang nhận lấy áo khoác và cặp tài liệu của cha từ tay người làm, đích thân cô đưa ông đến cửa.
“Ba, có một công ty thông báo cho con đi làm.” Tần Tang chọn mở miệng vào lúc này, cho dù bị khước từ, cha cũng không có bao nhiêu thời gian thao thao bất tuyệt giáo huấn cô, “Cách chỗ con thuê không xa lắm. Quy mô của công ty ở tầm trung, bầu không khí rất tốt. Con muốn đi, ba nghĩ thế nào ạ?”
Tần Uy liếc nhìn cô, hơi nhíu mày không nói lời nào.
Vương Di đưa mắt nhìn Tần Tang, Tần Tang vội vã mặc áo khoác vào cho cha, lại mang giày tới cho ông thay.
“Em cảm thấy không làm ở công ty nhà mình cũng tốt, nói ra cũng là bản lĩnh của con bé. Vùng chúng ta ở có con gái nhà ai ra trường có thể tự tìm dược công việc chứ? Tần Tang luôn luôn có chừng mực, anh để nó đi đi.” Vương Di sửa cổ áo cho chồng, nói dịu dàng.
Tần Uy suy nghĩ, cầm lấy cặp tài liệu trong tay cô, gật đầu với Tần Tang, “Con tự xem mà làm, con gái con đứa, sống ở bên ngoài phải chú ý ảnh hưởng, biết không?”
Tần Tang vội vã gật đầu, trái tim chênh vênh của buổi sáng rốt cuộc cũng thả xuống rồi. Cô cảm kích cười với Vương Di.
“Hôm nay con cũng đừng đi, buổi tối Tần Dương đi công tác về, cùng ăn một bữa cơm.” Tần Uy nói với con gái.
Tần Tang ngoan ngoãn gật đầu, “Buổi tối con cũng có việc muốn bàn với ba.”
Tần Uy mỉm cười, ra ngoài đi làm.
Tần Tang quay về với Vương Di, cúi đầu, trên mặt chỉ còn nụ cười thản nhiên. Thế nhưng thật ra lại cảm thấy máu quanh người hơi nóng lên, thật sự giống hệt cảm giác bướm muốn phá kén.
Hình như, cô đã chạm tới biên giới hạnh phúc rồi.
…
Thân thể của Trần Ngộ Bạch dưới sự chăm lo “tỉ mỉ chu đáo” của Tiểu Ly, khỏe lại rất mau. Trời thu tối dần, người thì lười biếng, người thì cuồng công việc luôn tự ngược, lại cũng không có hứng thú làm việc. Cả ngày nhìn Tiểu Ly chăm chú, không phải bới móc lỗi lầm thì là cầu hoan. An Tiểu Ly chịu thiệt trước anh một lần, không bao giờ mắc mưu anh nữa, luôn luôn bỏ trốn mất dạng trước khi anh đắc thủ.
Buổi chiều yên tĩnh, không có vị khách nào cả. Trần Ngộ Bạch xem văn kiện một chút lại buồn chán. Tiểu Ly làm tổ trên sô pha ngoan ngoãn xem ti vi, anh nằng nặc bắt cô lên trên giường cùng xem với anh.
Nhớ tới việc anh năm giữ chốt mở nguồn điện, An Tiểu Ly không tình nguyện chập chạm đi tới. Vóc người của Trần Ngộ Bạch mảnh khảnh, Tiểu Ly bị anh ôm nửa người, càng rụt lại càng tụt xuống, đầu tựa trên bụng dưới của anh, say sưa hứng thú xem thế giới động vậy.
Nhưng cảnh tượng ấm áp thế này, tay anh không phải nên âm yếm vuốt ve tóc cô sao? Vì sao!!! —— “Trần Ngộ Bạch! Anh không thể ấm áp một chút sao? Tiểu Ly nhéo bàn tay đang ôm trọn vân vê ngực cô của anh, cố gắng mấy lần vẫn không thể đẩy ra nổi.
Trần Ngộ Bạch cúi đầu cười, nhấc một cái chân dài lên ngăn chặn cơ thể giãy dụa của cô, vật gì đó lặng yên dần biến hóa, vừa vặn đặt sau gáy cô, nóng hầm hập áp vào nơi mẫn cảm phía sau tai cô. Bàn tay anh vân vê phần đầy đặn của cô dưới lòng bàn tay, trong giọng nói đã mang theo vẻ bất ổn: “Đầu của em vùi ở đâu, người đàn ông nào mà ấm áp được?” Quả thật, vừa nãy nhìn xuống từ góc độ của anh, cái đầu nhỏ đầy tóc của cô bất ngờ nằm trên bộ phận không ngừng lớn dần của anh, mờ ám đến tột cùng.
An Tiểu Ly thẹn quá hóa giận tức sùi bọt mép, liều chết chiến đấu với bàn tay mạnh mẽ của anh, nhưng lúc chiến dịch sắp sửa đạt được thành công lại vô ý bị lật thuyền —— cô giãy dụa quá mức, bị người nào đó ấn mạnh một phát, đột ngột nằm sấp xuống, mặt dán đúng lên bộ phận đang phấn khởi kia.
Lúc này Trần Ngộ Bạch không dám có suy nghĩ không an phận nữa, đau đớn kêu khẽ một tiếng, “An Tiểu Ly, em muốn thủ tiết nửa đời sau có phải không?!”
Tiểu Ly hơi vui mừng, yên lặng ngồi dậy, cho đến khi nép mình yên ổn trong khuỷu tay anh, ngửa đầu nhìn anh nhíu mày, “Nửa đời sau? Anh muốn kết hôn với em à?”
Trần Ngộ Bạch vô sĩ tóm này bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên bộ phận bị thương của mình, “Xoa đi!”
Tiểu Ly cười hì hì rụt tay lại, “Càng xoa càng đau đấy!”
Trần Ngộ Bạch bật người, nhéo cái mũi nhỏ của cô, lại không nhịn được hôn một cái.
“An Tiểu Ly, có lẽ…” Anh thấp giọng nói những lời này, không có đoạn sau. Tiểu Ly đẩy đẩy anh, tò mò hỏi: “Có lẽ cái gì?”
Trần Ngộ Bạch cúi đầu, nhìn cô thật gần, màu mắt tối sẫm, nhìn cô thật sâu, như có điều suy nghĩ, “Có lẽ, thật sự là em.”
Đương nhiên Tiểu Ly không hiểu, kinh ngạc “hả” một tiếng. Trần Ngộ Bạch cười, ôm chặt cô vào trong lòng, giống dáng vẻ con gái hồi còn bé âu yếm con gấu bông đồ chơi, giữ cô vững chắc trong ngực.
Trước kia anh cho rằng mình không có sự lo lắng rung động, do dự bồi hồi này, nhưng từng lượt cứ ùn ùn kéo đến sau em. Trước kia anh cho rằng mình sẽ không muốn nụ cười ngọt ngào này, nhưng từng chút cứ lũ lượt kéo đến theo em. Có lẽ cho tới hiện giờ anh đã thật sự sai lầm, có lẽ anh thật sự cũng chỉ là một người tầm thường. Có lẽ, thật sự là em có thể cho anh —— tình yêu.
“Chán quá, chúng ta xuống dưới tản bộ đi.” Sau khi Trần Ngộ Bạch yên lặng một lúc lâu, xoa đầu cô, nói.
Tiểu Ly buồn ngủ, thế nhưng anh tỏ vẻ không tản bộ thì lên giường, nên cô vẫn phải lên tinh thần đi xuống lầu với anh.
Sau lượt tản bộ này, An Tiểu Ly hối hận không ngớt. Nếu như cho phép đảo ngược thời gian, cô tình nguyện chọn phương án sau của Trần Ngộ Bạch, cho dù drap giường nhăn nhúm ẩm ướt vẫn do cô mặt dày lôi ra ngoài đi chăng nữa.
…
Tần Liễu ngủ một mạch đến hơn một giờ chiều, cô ngáp dài xuống tầng thấy Tần Tang ngồi trong phòng khách, vui vẻ nhào tới, “Tần Tang! Bắt được em rồi! Chiều này đi dạo phố với chị đi!”
“Bây giờ đã là buổi chiều rồi.” Tần Tang nhàn nhã uống trà sữa lật quyển tạp chí thời trang, “Chờ chị chuẩn bị xong, cũng sắp ăn cơm tối rồi. Em không đi đâu.” Cô giở tới một trang chỉ vào một bộ quần áo cho Tần Liễu xem, “Có đủ trí thức hay không?”
“Ừ,” Tần Liễu rất chuyện nghiệp đưa ra đánh giá, “Áo khoác còn tạm được, váy thì tầm thường quá. Trang phục mùa thu năm nay đều mang phong cách này, chị cảm thấy không đủ bắt mắt. Nếu như bên dưới phối hợp với quần skinny thì đẹp hơn nhiều.”
“Em mặc đi làm, ai cần bắt mắt.” Tần Tang vui vẻ cười với cô, “Thứ hai tuần sau em sẽ làm thành phần trí thức, ba đồng ý rồi.”
Móng tay nhọn hoắt đỏ chót của Tần Liễu chỉ chỉ lên giá của bộ đồ trên tạp chí, “Em mặc đồ bằng tiền lương hai ba năm của người ta mà còn đi giành bát cơm của họ sao, em có thiếu đạo đức không hả?”
Tần Tang đánh cô một phát. Hai chị em đang tám nhảm, Vương Di bỗng nhiên sợ hãi chạy xuống từ trên tầng, trên mặt đầy vệt nước mặt.
“Mẹ! Làm sao thế?” Tần Liễu vội vã đứng dậy, đỡ mẹ ngồi xuống sô pha.
Vương Di khóc ra tiếng, tóm lấy tay của Tần Tang và Tần Liễu. “Tiểu Hòe, Tiểu Hòe nó… Ba các con gọi điện thoại về, nói lập tức thu xếp hành lý của nó, ngày mai phải đưa nó đi Anh.”
Vương Di không nói được gì nữa. Tần Liễu không hiểu gì cả, nhưng Tần Tang dường như đã biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
. . .
Chưa đến bốn giờ, xe của Tần Uy đã trở về từ công ty.
Tiến vào từ cổng lớn, Vương Di và hai người con gái đều đứng chờ ở cửa trước. Tần Uy mang gương mặt sa sầm đi vào trước, Tần Hòe cao ngất thanh tú yên lặng đi theo cha vào nhà.
Vương Di thấy con trai, đang định lên đón, lại bị tiếng quát nghiêm khắc của Tần Uy dọa không nói nên lời: “Vào thư phòng quỳ xuống cho tôi! Không ai được cho nó ăn cơm tối!”
Tần Hòe trao ánh mắt “Con không sao” cho mẹ và hai người chị, im lặng nghe lời cha bước lên tầng.
Tần Uy giận dữ, đi đi lại lại trong phòng khách, một lúc lại hỏi trợ lý xem chuyến bay của Tần Dương đã đến chưa. Vương Di ngồi trên sô pha rơi lệ, Tần Liễu nhỏ giọng khuyên, Tần Tang yên lặng ngồi ở một bên.
“Ba, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tần Liễu sợ hãi hỏi cha đang hút thuốc.
Tần Uy trầm giọng trả lời: “Không phải việc liên quan đến con.”
“Vậy ba bắt Tiểu Hòe quỳ để làm gì? Còn muốn tìm anh hai? Ba đừng tức giận như vậy nữa! Nó mới học cấp ba, làm sai chuyện gì —— “
” —— Câm miệng! Lên tầng đi!” Tần Uy lại có thể nổi giận. Gân xanh trên trán nhảy rõ rệt, lớn tiếng quát Tần Liễu.
Tần Liễu sợ hãi nước mắt lưng tròng, kéo tay mẹ, tủi thân tựa vào nhau, nước mắt của Vương Di rơi càng nhiều hơn.
Lúc Tần Dương vác hành lý vất vả mệt nhọc về đến nhà, bầu không khí trong phòng khách nặng nề, sắc mặt cha rất xấu, mẹ và em gái đang lau nước mắt, Tần Tang khẽ nháy mắt với anh.
“Con… đã về rồi” Dưới ám chỉ của Tần Tang, Tần Dương khẽ cất giọng bước vào phòng.
Tần Uy dụi thuốc, đứng dậy lên tầng, quăng cho con trai một câu khô khốc: “Lên thư phòng với ba.”
Tần Dương vừa đáp lời vừa dịch bước, nhìn về phía Tần Tang, cô nói một cái tên không ra tiếng: “Tiểu Hòe.”
Tần Dương chợt hiểu ra, gật đầu với Tần Tang, vừa nghĩ đối sách vừa lên tầng.
. . .
Khu nghỉ ngơi dưới tầng bệnh viện, cỏ vẫn xanh rờn, chỉ là sắp tới mùa thu, lá rụng lả tả, lúc này người tản bộ cũng ít, nhất thời hơi có cảm giác tiêu điều.
Trần Ngộ Bạch nắm tay Tiểu Ly, đi theo con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu trong hòn non bộ. Dáng vóc anh tuấn tú, mặc đồ bệnh nhân kẻ sọc vẫn rất rắn rỏi điển trai. Cởi hai nút lộ ra xương quai xanh nhỏ, cũng khiến Tiểu Ly lén cảm thấy rất mất hồn.
“Tiểu Bạch, em đi trước nhé!” Tiểu Ly cười hì hì nắm ngược lấy tay anh, đi trước anh. “Anh xem! Em đang dắt Tiểu Bạch.”
Cô đắc ý không thôi cười khúc khích. Khi đó đang là lúc mặt trời chiều ngả về tây, ánh sáng đỏ rực nhuộm vàng óng cả lông tơ mỏng trên gò má cô. Trần Ngộ Bạch bĩu môi, bỗng nhiên không muốn phản kích.
Cô vui là được rồi.
Anh không phản kháng, cô càng thêm kích động, ngẩng đầu ưỡn ngực dắt anh đi tới đi lui, mấy cô gái túm tụm đi ngang qua, nhìn hai người với ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ.
Tuy nhiên lúc đó cô vẫn chưa biết, có câu gọi là vui quá hóa buồn, chính là được tạo ra nhờ cô.
Sở Hạo Nhiên không biết nhảy từ đâu ra, chặn trước mặt họ, nhìn Tiểu Ly tràn ngập tình cảm, “Sao không nhận điện thoại vậy?” Anh ta vươn tay ra cho cô xem cái cặp hắn ngắm nghía cả buổi chiều, “Trưa nay em để quên ở quán cà phê, lúc nãy anh gọi điện quên không nói. Gọi điện thoại lại cho em thì không được. Bây giờ, trả lại cho em.”
Sở vương tử không coi ai ra gì, dịu dàng vô cùng thân thiết, nhẹ nhàng đặt cái cặp nhỏ in hình dâu tây dễ thương kia lên đầu An Tiểu Ly.
Sau lưng tràn ngập sát khí, da đầu của An Tiểu Ly nhất thời tê dại từng đợt.
Sở Hạo Nhiên hình như chẳng thèm để ý tới dáng vẻ của Trần Ngộ Bạch, chỉ dịu dàng nhìn cô cười yếu ớt. Không khí xung quanh răng rắc răng rắc đóng băng thành những vụn băng rơi xuống đất. An Tiểu Ly hô hấp khó khăn, bàn tay đang nắm lấy tay cô càng lạnh lẽo thêm, cơn lạnh lan tràn từ nơi hai tay giao nhau, dần dần đông lạnh cả cánh tay cô. Lúc này, cô đã hiểu biết triệt để cụm từ gọi là đã chết đến nơi.
“Ặc,” Đầu cô cuối cùng cũng xoay một vòng kèn kẹt, lùi một bước như người máy, đứng cạnh Trần Ngộ Bạch, đờ đẫn giới thiệu Trần Ngộ Bạch cho Sở Hạo Nhiên: “Đây là Tiểu Bạch.”
Sở Hạo Nhiên vô cùng kinh ngạc nhướn mày, An Tiểu Ly ý thức được mình vừa mói nói cái gì, suýt nữa cắn lưỡi mình rồi nuốt vào. Cô vội vã sửa lại: “Trần Ngộ Bạch. Tổng giám đốc của tôi —— công ty chúng tôi.”
“Đây là Sở Hạo Nhiên, bạn. . . của em.”
An Tiểu Ly tự nhận là mình đã hoàn thành màn giới thiệu gặp mặt này tương đối tốt đẹp. Nhưng bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay cô kia, lúc này lại rút ra. Lòng cô nhất thời trống rỗng.
Tiểu Bạch. . .
“Sở công tử.” Trần Ngộ Bạch nho nhã lễ độ đưa tay ra, bắt tay Sở Hạo Nhiên. Sở Hạo Nhiên cũng cúi người mỉm cười, “Trần tổng, rất vui được gặp anh.”
“Không dám.” Trần Ngộ Bạch cười nhẹ tênh.
An Tiểu Ly đã cho tay vào trong túi cầm lấy điện thoại chuẩn bị cầu viện xong xuôi, lại choáng váng, đây là . . . tình huống gì vậy?
“Anh đói rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Trần Ngộ Bạch chào hỏi Sở Hạo Nhiên xong, liền coi anh ta là không khí, trực tiếp nói với Tiểu Ly.
Tiểu Ly nóng lòng muốn rời khỏi, nên gật đầu liên tục.
Sở Hạo Nhiên nở nụ cười nhạt khó nhận thấy, vừa đúng lúc vươn tay ra kéo tay Tiểu Ly, “Vậy bao giờ chúng ta gặp lại? Em đã hứa với anh là sẽ suy nghĩ, anh vẫn luôn chờ em.” Anh ta hơi cúi đầu, chú tâm thâm tình, cũng hoàn toàn coi Trần Ngộ Bạch là không khí.
Màu sắc trong mắt Trần Ngộ Bạch chuyển thành màu mực u ám, khí khái tản ra nhất thời càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị. Thế nhưng anh không nói thêm một tiếng nào, chỉ nâng tay nhẹ nhàng che lên dạ dày mình.
Quả nhiên, An Tiểu Ly vội vã bước lên trước đỡ anh, gấp rút nói với Sở Hạo Nhiên: “Nói sau nhé. Em đi trước đây.”
Thâm tình của Sở Hạo Nhiên còn chưa kịp thu hồi lại, ngơ ngẩn ở đó trong chốc lát.
Trần Ngộ Bạch nhân lúc Tiểu Ly cúi đầu đỡ anh, lộ liễu trắng trợn nở một nụ cười lạnh với Sở Hạo Nhiên.
Nhìn bóng lưng ôm nhau đi xa của họ, nụ cười dịu dàng của Sở Hạo Nhiên cứng trên khóe miệng, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
. . .
Lúc ăn cơm tối, An Tiểu Ly ăn chưa tới mười miếng. Trần Ngộ Bạch thì ngược lại, anh chậm rãi ăn cả một con cá, còn uống hết sạch canh cá không để thừa một giọt, nhưng biểu hiện động tác đó, thật sự là đang dọa người.
Buổi tối anh tựa trên đầu giường đọc sách, cô cầm điều khiển từ xa chuyển kênh liên tiếp, thi thoảng len lén liếc nhìn anh. Thế nhưng từ đầu tới cuối, anh chẳng nói gì cả, không hề có một ánh mắt muốn tìm cô tính sổ.
Hơn chín giờ, Tiểu Ly phải về chỗ của Tần Tang, trước khi đi cô lừng chừng lảm nhảm với anh, anh vẫn câu được câu không hùa theo.
“Vậy. . . em đi nhé!”
“Ừm.”
. . .
“Tiểu Bạch?”
“Ừm.”
“Em. . . đi thật đấy!”
Ánh mắt của Trần Ngộ Bạch dời khỏi quyển sách, liếc nhìn cô, mặt giãn ra mỉm cười dịu dàng, “Làm sao vậy? Muốn anh tiễn em xuống dưới tầng à?”
An Tiểu Ly nghẹn họng. Cúi đầu nghịch khóa kéo áo cũ mèm, cô cắn cắn môi, cầm túi đi.
Trần Ngộ Bạch ở phía sau cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh, nhìn trang sách đó cả tiếng đồng hồ.
. . .
Quay về nhà trọ của Tần Trang, mở cửa ra thì tốm om.
An Tiểu Ly thay giầy, rót cho mình một cốc nước, thở hổn hển gọi điện thoại tìm Tần Tang, “Tần Tiểu Tang, cậu mau mau về đi! Mình có việc muốn nói với cậu.” Cô vô tư lự gào lên, tưởng Tần Tang đang ở cùng Lý Vi Nhiên.
Nhưng giọng nói của Tần Tang lại rất nhỏ, hình như đang che điện thoại nói chuyện: “Mình đang ở Tần trạch. Có chuyện gì thế?”
“. . .Tiểu Bạch và Sở Hạo Nhiên gặp mặt trực tiếp rồi, thế nhưng lại không có tình huống khác thường nào cả, mình không biết xảy ra chuyện gì cả. . . Cậu có về không thế?”
“Không. Đêm nay mình ngủ lại đây.”
“Đừng mà. . .”
“Thật sự có việc. Mình không nói nữa, muộn hơn chút mình rãnh sẽ tìm cậu sau.”
“. . . Ừ. . .”
An Tiểu Ly đồng ý với điệu bộ tâm không cam tình không nguyện.
Tần Tang gác điện thoại, đi ra đại sảnh. Vương Di đã khóc sưng hết cả mắt, Tần Liễu là người không tim không phổi, bây giờ cũng rớt nước mắt, ngồi trên sô pha trong phòng khách với mẹ.
Tần Tang hơi khó chịu, lúc này hai người cho dù có khóc chết, Tần Dương và Tần Hòe vẫn khó thoát một kiếp. Nếu vô dụng, thì khóc làm cái gì?
Thế nhưng nụ cười ấm áp của Lý Vi Nhiên trong chốc lát đó lại lướt qua lòng cô, nhất thời lòng cô mềm ra chút. Cho dù không kiên nhẫn, vẫn tới thấp giọng khuyên giải an ủi hai người họ.
Hai tiếng sau Tần Dương mới khập khiễng xuống nhà, sắc mặt tồi tệ tương đương. Tần Tang dò hỏi anh bằng ánh mắt, anh nặng nề lắc đầu.
“Anh. . .” Tần Liễu thấy anh trai, càng khóc như mưa. Tần Dương quỳ tới mức đầu gối cừng đờ, được cô đỡ ngồi xuống sô pha, thở một hơi thật dài.
“Con trai. . .” Vương Di vượt qua Tần Liễu kéo tay Tần Dương, giống như tóm được một cọng rơm cứu mạng, “Rốt cuộc có phải là sự thật không? Tiểu Hòe. . .Thật sự, thật sự thích con trai ư?”
Tần Dương cau mày, chỉ biết an ủi bà lấy lệ.
Tần Uy xuống nhà trong tiếng khóc ròng ròng, sắc mặt còn tồi tệ hơn Tần Dương gấp trăm lần.
Tần Dương cúi đầu, Tần Liễu và Vương Di lập tức im lặng, không dám khóc sướt mướt nữa.
“Tôi đặt máy bay trưa mai cho nó rồi.” Tần Uy lại châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, phun ra hai làn khói trắng từ mũi, ông chỉ Vương Di, “Bà đi cùng nó. Tôi đã sắp xếp bác sĩ tâm lý ở bên kia rồi, hàng ngày bà đi cùng nó. Không được cho nó tiếp xúc với bất cứ kẻ nào khác.”
Vương Di gật đầu, lại đỏ mắt quay mặt đi.
“Ba đừng như vậy!” Tần Dương yên lặng một lúc lâu, rốt cuộc lên tiếng, “Ba chưa biết gì rõ rằng cả, quyết định cuộc đời cho Tiểu Hòe độc đoán như vậy là sai! Ba chí ít ——”
“——Anh câm miệng lại cho tôi!” Tần Uy đập mạnh gạt tàn lên bàn trà, theo sau tiếng vang cực lớn của thủy tinh công nghiệp là tiếng vọng ong ong không dứt, “Sau chuyện này của Tần Hòe, ít nhất tôi cũng phải xử lý anh vì không tận lực giám sát! Anh nghĩ tôi tha cho anh như vậy sao?!”
Tần Dương căm hậm quay mặt đi, không nói lơi nào.
Trong sự yên lặng nghẹt thở, Tần Tang đứng dậy, đi tới bên cạnh cha ngồi xuống, đưa cho ông một điếu thuốc, rồi nhặt gạt tàn từ dưới đất đặt lên trước mặt ông. Đến khi Tần Uy hút hết điếu thuốc, lửa giận trong mắt đã nguôi ngoai một nửa.
“Ba, chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đã. Việc đã đến nước này, chúng ta dù sao cũng phải nghĩ cách giải quyết. Tần Dương vừa mới đi công tác trở về, cũng phải để cho anh ấy nghỉ ngơi rồi ba lại bàn bạc với anh chuyện Tiểu Hòe sau.” Tần Tang dịu dàng nói, Tần Uy vẫn yên lặng.
“Về phần Tiểu Hòe, con nghĩ không phải cứ ném nó cho bác sĩ là có thể giải quyết được. Ba xem, có để con nói với nó trước một chút được không ạ? Có lẽ nó không nói ra cách nghĩ trong lòng nó, con nghĩ, nó có sai hơn nữa, chung quy ba cũng chỉ muốn tốt cho nó.”
Tần Tang vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Tần Uy kỹ càng, lúc cô nói xong, hình như Tần Uy cũng suy nghĩ lại, cuối cùng ngước mắt nhìn cô, hình như là khẽ thở dài, ông đứng dậy trừ trên sô pha, vỗ vai đứa con gái này, ngầm đồng ý.
Cả nhà đi về phía bàn ăn cùng với Tần Uy, Vương Di đỏ mắt thu xếp người hầu dọn cơm lần nữa. Tần Uy không ăn gì lại đặt đũa xuống, xoay người lên lầu.
Tàn Dương hất cằm ra hiệu cho Tần Tang, Tần Tang buông đũa, ném cho anh ánh mắt lạnh lùng, bước lên tầng cùng cha mình.
. . .
Trong thư phòng, Tần Hòe quỳ thẳng tắp, bóng lưng thanh tú quật cường.
Tần Tang nhìn cha vào hành lang quẹo trái tới phòng giữ sách, cô mới nhẹ chân nhẹ tay mở của thư phòng đi vào.
Tần Hòe nghe thấy tiếng bước chân, càng quỳ thẳng hơn.
“Có đói không?” Tần Tang ngồi xổm xuống dịu giọng hỏi cậu.
Tần Hòe liếc nhìn cô, mím môi mỏng gật đầu
Tần Tang khẽ thở dài, đưa bánh mì giấu trong ngực cho cậu, cô ngồi xuống, dựa vào cậu, nhẹ giọng hỏi: “Sao ba lại biết được?”
Tần Hòe cắn một miếng bánh mì lớn, nuốt ngấu nghiến, “Em cố ý.”
“Vì Lâm Lâm?”
“Ừm. Cậu ấy cần tiền cho mẹ cậu ấy thay gan, em xin anh hai, anh không cho. Em nghĩ dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng phải để ba biết. Nên dứt khoát xin ba tiền.” Tần Hòe cây ngay không sợ chết đứng, ăn bánh mì xong, giấu bao gói bánh vào trong túi áo của chị gái, mánh khóe này, mỗi lần cậu kiểm tra không tốt phải chịu phạt, hai người họ sẽ trình diễn một lần.
Tần Tang nhận lấy bao gói bánh, bất đắc dĩ vươn tay ra xoa đầu cậu, “Tiểu Hòe. . . Là chị không tốt phải không? Lời nói lần trước chị nói với em dạy sai em sao?”
“Cũng có chút có nhân tố này. Nhưng mà, chị, cuối cùng em vẫn phải nói ra, không thể giấu giếm cả đời được.” Tần Hòe thật sự mệt mỏi, nói rồi cũng ngồi bệt xuống, chạm vai với chị gái.
Tần Tang yên lặng rất lâu, “Tiểu Hòe, chị không thể chỉ rõ phương hướng cuộc đời gì đó cho em được. Thế nhưng chị biết làm thế nào để em có thể thương tổn ít nhất và đạt được thứ mình muốn.”
“Em không sợ tổn thương. Em sợ người em yêu tổn thương bởi vì em. . . Chị, chị nói em nghe.”
Tần Tang nhoẻn miệng cười, hai chị em giống hồi còn nhỏ, cô ôm vai cậu, ngồi dưới đất, dựa vào bàn làm việc đồ sộ của cha.
“Hôm nay em náo loạn như vậy, ba mẹ đều đã biết chuyện rồi. Tương lai em ra làm sao, ba mẹ cũng chuẩn bị tâm lý rồi. Đây coi như là tái ông mất ngựa biết đâu không phải là phúc. Thế nhưng từ bây giờ đến cái ‘phúc’ kia, còn một con đường hạnh phúc khổ đau phải đi. Em không thể cứ đi Anh như vậy được, trời biết có quá trình trị liệu gì đang đợi em. Tiểu Hòe, em phải thuận theo ba, trong đoạn đường rất dài sau này, em phải thuận theo tâm ý của ông, đợi đến khi em ngây thơ trưởng thành rồi, đợi đến khi ba. . . không với tới nữa. . . Em có hiểu không?” Tầng Tang nói sâu kín.
Tần Hòe bừng tỉnh ngộ. Mắt cậu lóe sáng trong thư phòng mờ tối, rất cảm khái câu: nghe một lời thông thái còn hơn đọc sách mười năm. Nụ cười của cậu luôn rất tinh khiết, từ từ lộ ra trên khuôn mặt tuấn tú của mình, “Chị, thật ra chị rất xấu.”
“Ha ha. . .” Tần Tang dịch xuống, tựa đầu lên vai cậu, “Tiểu Hòe, chị vẫn luôn tìm kiếm đường tắt dẫn đến hạnh phúc. Tốt nhất là không có mất mát, em biết chị sợ tổn thương đến mức nào rồi đấy.”
“Vậy chị còn yêu Lý Vi Nhiên.” Tần Hòe không cho là đúng.
“Em có thể yêu Lâm Lâm, vì sao chị không thể yêu Lý Vi Nhiên chứ?”
“Bởi vì em không sợ. Thế nhưng chị sợ.” Khuôn mặt gầy của Tần Hòe cọ lên đỉnh đầu cô, “Chị, chị rất nhát gan, rất ích kỷ. Nhưng lại rất lương thiện. Cho nên chị thuận theo ba, nhưng cũng không để mình chịu thiệt. Từ nhỏ đến lớn, cả nhà chỉ có mình chị dám nói dối gạt ba. Chị vẫn luôn lựa chọn điều tốt cho cuộc sống của mình, giữa lời khen của ba và lý tưởng của mình, chị lựa chọn điều trước. Cho nên hồi chị lên đại học chọn chuyên ngành mà chị không thích kia. Thế nhưng lại viết tiểu thuyết sau lưng ba, mà còn là tiểu thuyết sắc tình.”
Tần Hòe nói rồi mỉm cười, “Chị, chị thật sự rất kỳ cục. Em chưa bao giờ gặp cô gái nào kỳ cục hơn chị.”
Tần Tang xoa bắp chân quỳ bị sưng của cậu, cười cười, “Đây là bản năng của con người —— yêu bản thân. Chẳng qua có lẽ chị yêu bản thân nhiều hơn người khác.”
“Vậy lần này bởi vì Lý Vi Nhiên, chị không đếm xỉa ư?”
“Ừm.” Tần Tang gật đầu, cô nghĩ tới gì đó, mỉm cười ngọt ngào, lại đấm nhẹ Tần Hòe, “Còn nói nữa, có phải em muốn chị đêm nay nói chuyện này với ba không.”
Tần Hòe nhún vai.
“Chị phải ra ngoài đây, ba sắp vào rồi. Em đừng nhận sai nhanh như vậy, lúc này ba cũng hết giận rồi, lát nữa đợi đến lúc ba nói hết đống đạo lý lớn, em giả bộ bứng tỉnh ngộ khóc rống chảy nước mắt, có biết không?”
“OK!” Tần Hòe nghịch ngợm nháy mắt với chị gái, ra dấu cho cô yên tâm. Tần Tang biết lúc này cha hẳn là đang chú ý đến động tĩnh bên này, cho nên lúc đóng cửa cô không mạnh không nhẹ, vừa để cha ở bên kia có thể nghe được.
Chuyện đầu tiên khi cô trở về phòng là gọi điện lại cho Lý Vi Nhiên.
“Vợ ơi, anh sắp phải đi làm cớ mất rồi! Em đi đâu mất tiêu rồi?” Lý Vi Nhiên rất sốt ruột càu nhàu.
Tần Tang nhỏ giọng cười, nhẹ nhàng nói ngon ngọt dỗ dành anh, hai người dính với nhau hơn nửa tiếng, cô nhớ tới vụ Tiểu Ly, lưu luyến không rời gác điện thoại.
Đến lúc cô tắm rửa xong, đã rạng sáng tới nơi rồi. Tần Tang nhắn tin “?” cho An Tiểu Ly, lập tức nhận được tin “!” của cô ấy.
“Hai hổ tranh chấp?”
“Không. Hai hổ rất bình tĩnh, mình rất lo lắng.”
Mọi người ở Tần gia vẫn còn chưa thức giấc, những người làm đang quét lá rụng trong sân, mặt trời bình minh tỏa tia sáng ấm áp trong ngày thu man mát, chiếu lên cây cối dần tiêu điều trong khoảng sân, chiếc bóng Tần Tang cô đơn trải dài trên cỏ. Cô nắm chiếc áo gió thật chặt, mang theo bữa sáng cô cố ý mua trên đường vào nhà. Nhà bếp đang chuẩn bị bữa sáng, cô đưa hộp cho họ, ra ngoài ngồi chờ ở phòng khách.
Vương Di xuống nhà đầu tiên, mặc bộ áo ngủ tơ tằm màu trắng thanh nhã, khoan thai lộng lẫy. Khuôn mặt chăm sóc kỹ lưỡng có vài nếp nhăn. Tần Tang buông tạp chí trong tay xuống, đứng dậy chào hỏi bà.
“Đến rồi sao không gọi mẹ?” Vương Di cười kéo lấy tay cô, ngồi xuống một bên sô pha, “Con không có việc không đăng Tam Bảo điện*, lần trước qua đêm một hôm cũng không chịu, ba con trở về cứ trách mẹ mãi! Hôm nay về có việc gì vậy?
[无事不登三宝殿. Trong chùa chiền Phật giáo có lễ bái, cúng bái thần phật,.... không có việc gì không được đi lại la hét ầm ĩ ở đây. Về sau có nghĩa là không có việc thì sẽ không đến]
Tần Tang cười nhẹ, nói: “Con tốt nghiệp một thời gian rồi. Tự đi phỏng vấn mấy công ty, lần trước con cũng nói với ba rồi, ba không phản đối rõ ràng lắm. Mấy hôm trước, một công ty thông báo cho con đi làm. Cho nên —— mẹ ơi, lát nữa mẹ nói tốt giúp con nhé!” Cô quay về phía Vương Di ngồi bên người, giọng điệu hơi làm nũng.
Vương Di cúi đầu đang uống nước, nghe vậy sửng sốt rõ rệt. Trong ấn tượng của bà, đứa con gái Tần Tang này chưa từng thân thiết nói chuyện với bà như vậy.
“Được! Ừ, mẹ biết rồi!” Bà cười rạng rỡ, tay khoác lên cánh tay của Tần Tang. Hai phụ nữ xinh đẹp nhìn nhau cười trong nắng sớm.
Thật ra có rất nhiều chuyện không hề giống với tưởng tượng của mình. Những người cười xa xăm với bạn, chưa chắc đã hờ hững, có lẽ mọi người đều giống nhau, yêu bản thân và sợ bị tổn thương.
…
Tần Uy thấy Tần Tang tới, chỉ gật đầu. Thế nhưng lúc nghe thấy bữa sáng do Tần Tang mang đến, ông lại ăn thêm một chén cháo.
Tâm trạng của Vương Di cũng rất tốt, thậm chí còn không càu nhàu việc gọi Tần Liễu thế nào cũng nằm lỳ trên giường không chịu xuống.
Ra đến cửa, Tần Tang nhận lấy áo khoác và cặp tài liệu của cha từ tay người làm, đích thân cô đưa ông đến cửa.
“Ba, có một công ty thông báo cho con đi làm.” Tần Tang chọn mở miệng vào lúc này, cho dù bị khước từ, cha cũng không có bao nhiêu thời gian thao thao bất tuyệt giáo huấn cô, “Cách chỗ con thuê không xa lắm. Quy mô của công ty ở tầm trung, bầu không khí rất tốt. Con muốn đi, ba nghĩ thế nào ạ?”
Tần Uy liếc nhìn cô, hơi nhíu mày không nói lời nào.
Vương Di đưa mắt nhìn Tần Tang, Tần Tang vội vã mặc áo khoác vào cho cha, lại mang giày tới cho ông thay.
“Em cảm thấy không làm ở công ty nhà mình cũng tốt, nói ra cũng là bản lĩnh của con bé. Vùng chúng ta ở có con gái nhà ai ra trường có thể tự tìm dược công việc chứ? Tần Tang luôn luôn có chừng mực, anh để nó đi đi.” Vương Di sửa cổ áo cho chồng, nói dịu dàng.
Tần Uy suy nghĩ, cầm lấy cặp tài liệu trong tay cô, gật đầu với Tần Tang, “Con tự xem mà làm, con gái con đứa, sống ở bên ngoài phải chú ý ảnh hưởng, biết không?”
Tần Tang vội vã gật đầu, trái tim chênh vênh của buổi sáng rốt cuộc cũng thả xuống rồi. Cô cảm kích cười với Vương Di.
“Hôm nay con cũng đừng đi, buổi tối Tần Dương đi công tác về, cùng ăn một bữa cơm.” Tần Uy nói với con gái.
Tần Tang ngoan ngoãn gật đầu, “Buổi tối con cũng có việc muốn bàn với ba.”
Tần Uy mỉm cười, ra ngoài đi làm.
Tần Tang quay về với Vương Di, cúi đầu, trên mặt chỉ còn nụ cười thản nhiên. Thế nhưng thật ra lại cảm thấy máu quanh người hơi nóng lên, thật sự giống hệt cảm giác bướm muốn phá kén.
Hình như, cô đã chạm tới biên giới hạnh phúc rồi.
…
Thân thể của Trần Ngộ Bạch dưới sự chăm lo “tỉ mỉ chu đáo” của Tiểu Ly, khỏe lại rất mau. Trời thu tối dần, người thì lười biếng, người thì cuồng công việc luôn tự ngược, lại cũng không có hứng thú làm việc. Cả ngày nhìn Tiểu Ly chăm chú, không phải bới móc lỗi lầm thì là cầu hoan. An Tiểu Ly chịu thiệt trước anh một lần, không bao giờ mắc mưu anh nữa, luôn luôn bỏ trốn mất dạng trước khi anh đắc thủ.
Buổi chiều yên tĩnh, không có vị khách nào cả. Trần Ngộ Bạch xem văn kiện một chút lại buồn chán. Tiểu Ly làm tổ trên sô pha ngoan ngoãn xem ti vi, anh nằng nặc bắt cô lên trên giường cùng xem với anh.
Nhớ tới việc anh năm giữ chốt mở nguồn điện, An Tiểu Ly không tình nguyện chập chạm đi tới. Vóc người của Trần Ngộ Bạch mảnh khảnh, Tiểu Ly bị anh ôm nửa người, càng rụt lại càng tụt xuống, đầu tựa trên bụng dưới của anh, say sưa hứng thú xem thế giới động vậy.
Nhưng cảnh tượng ấm áp thế này, tay anh không phải nên âm yếm vuốt ve tóc cô sao? Vì sao!!! —— “Trần Ngộ Bạch! Anh không thể ấm áp một chút sao? Tiểu Ly nhéo bàn tay đang ôm trọn vân vê ngực cô của anh, cố gắng mấy lần vẫn không thể đẩy ra nổi.
Trần Ngộ Bạch cúi đầu cười, nhấc một cái chân dài lên ngăn chặn cơ thể giãy dụa của cô, vật gì đó lặng yên dần biến hóa, vừa vặn đặt sau gáy cô, nóng hầm hập áp vào nơi mẫn cảm phía sau tai cô. Bàn tay anh vân vê phần đầy đặn của cô dưới lòng bàn tay, trong giọng nói đã mang theo vẻ bất ổn: “Đầu của em vùi ở đâu, người đàn ông nào mà ấm áp được?” Quả thật, vừa nãy nhìn xuống từ góc độ của anh, cái đầu nhỏ đầy tóc của cô bất ngờ nằm trên bộ phận không ngừng lớn dần của anh, mờ ám đến tột cùng.
An Tiểu Ly thẹn quá hóa giận tức sùi bọt mép, liều chết chiến đấu với bàn tay mạnh mẽ của anh, nhưng lúc chiến dịch sắp sửa đạt được thành công lại vô ý bị lật thuyền —— cô giãy dụa quá mức, bị người nào đó ấn mạnh một phát, đột ngột nằm sấp xuống, mặt dán đúng lên bộ phận đang phấn khởi kia.
Lúc này Trần Ngộ Bạch không dám có suy nghĩ không an phận nữa, đau đớn kêu khẽ một tiếng, “An Tiểu Ly, em muốn thủ tiết nửa đời sau có phải không?!”
Tiểu Ly hơi vui mừng, yên lặng ngồi dậy, cho đến khi nép mình yên ổn trong khuỷu tay anh, ngửa đầu nhìn anh nhíu mày, “Nửa đời sau? Anh muốn kết hôn với em à?”
Trần Ngộ Bạch vô sĩ tóm này bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên bộ phận bị thương của mình, “Xoa đi!”
Tiểu Ly cười hì hì rụt tay lại, “Càng xoa càng đau đấy!”
Trần Ngộ Bạch bật người, nhéo cái mũi nhỏ của cô, lại không nhịn được hôn một cái.
“An Tiểu Ly, có lẽ…” Anh thấp giọng nói những lời này, không có đoạn sau. Tiểu Ly đẩy đẩy anh, tò mò hỏi: “Có lẽ cái gì?”
Trần Ngộ Bạch cúi đầu, nhìn cô thật gần, màu mắt tối sẫm, nhìn cô thật sâu, như có điều suy nghĩ, “Có lẽ, thật sự là em.”
Đương nhiên Tiểu Ly không hiểu, kinh ngạc “hả” một tiếng. Trần Ngộ Bạch cười, ôm chặt cô vào trong lòng, giống dáng vẻ con gái hồi còn bé âu yếm con gấu bông đồ chơi, giữ cô vững chắc trong ngực.
Trước kia anh cho rằng mình không có sự lo lắng rung động, do dự bồi hồi này, nhưng từng lượt cứ ùn ùn kéo đến sau em. Trước kia anh cho rằng mình sẽ không muốn nụ cười ngọt ngào này, nhưng từng chút cứ lũ lượt kéo đến theo em. Có lẽ cho tới hiện giờ anh đã thật sự sai lầm, có lẽ anh thật sự cũng chỉ là một người tầm thường. Có lẽ, thật sự là em có thể cho anh —— tình yêu.
“Chán quá, chúng ta xuống dưới tản bộ đi.” Sau khi Trần Ngộ Bạch yên lặng một lúc lâu, xoa đầu cô, nói.
Tiểu Ly buồn ngủ, thế nhưng anh tỏ vẻ không tản bộ thì lên giường, nên cô vẫn phải lên tinh thần đi xuống lầu với anh.
Sau lượt tản bộ này, An Tiểu Ly hối hận không ngớt. Nếu như cho phép đảo ngược thời gian, cô tình nguyện chọn phương án sau của Trần Ngộ Bạch, cho dù drap giường nhăn nhúm ẩm ướt vẫn do cô mặt dày lôi ra ngoài đi chăng nữa.
…
Tần Liễu ngủ một mạch đến hơn một giờ chiều, cô ngáp dài xuống tầng thấy Tần Tang ngồi trong phòng khách, vui vẻ nhào tới, “Tần Tang! Bắt được em rồi! Chiều này đi dạo phố với chị đi!”
“Bây giờ đã là buổi chiều rồi.” Tần Tang nhàn nhã uống trà sữa lật quyển tạp chí thời trang, “Chờ chị chuẩn bị xong, cũng sắp ăn cơm tối rồi. Em không đi đâu.” Cô giở tới một trang chỉ vào một bộ quần áo cho Tần Liễu xem, “Có đủ trí thức hay không?”
“Ừ,” Tần Liễu rất chuyện nghiệp đưa ra đánh giá, “Áo khoác còn tạm được, váy thì tầm thường quá. Trang phục mùa thu năm nay đều mang phong cách này, chị cảm thấy không đủ bắt mắt. Nếu như bên dưới phối hợp với quần skinny thì đẹp hơn nhiều.”
“Em mặc đi làm, ai cần bắt mắt.” Tần Tang vui vẻ cười với cô, “Thứ hai tuần sau em sẽ làm thành phần trí thức, ba đồng ý rồi.”
Móng tay nhọn hoắt đỏ chót của Tần Liễu chỉ chỉ lên giá của bộ đồ trên tạp chí, “Em mặc đồ bằng tiền lương hai ba năm của người ta mà còn đi giành bát cơm của họ sao, em có thiếu đạo đức không hả?”
Tần Tang đánh cô một phát. Hai chị em đang tám nhảm, Vương Di bỗng nhiên sợ hãi chạy xuống từ trên tầng, trên mặt đầy vệt nước mặt.
“Mẹ! Làm sao thế?” Tần Liễu vội vã đứng dậy, đỡ mẹ ngồi xuống sô pha.
Vương Di khóc ra tiếng, tóm lấy tay của Tần Tang và Tần Liễu. “Tiểu Hòe, Tiểu Hòe nó… Ba các con gọi điện thoại về, nói lập tức thu xếp hành lý của nó, ngày mai phải đưa nó đi Anh.”
Vương Di không nói được gì nữa. Tần Liễu không hiểu gì cả, nhưng Tần Tang dường như đã biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
. . .
Chưa đến bốn giờ, xe của Tần Uy đã trở về từ công ty.
Tiến vào từ cổng lớn, Vương Di và hai người con gái đều đứng chờ ở cửa trước. Tần Uy mang gương mặt sa sầm đi vào trước, Tần Hòe cao ngất thanh tú yên lặng đi theo cha vào nhà.
Vương Di thấy con trai, đang định lên đón, lại bị tiếng quát nghiêm khắc của Tần Uy dọa không nói nên lời: “Vào thư phòng quỳ xuống cho tôi! Không ai được cho nó ăn cơm tối!”
Tần Hòe trao ánh mắt “Con không sao” cho mẹ và hai người chị, im lặng nghe lời cha bước lên tầng.
Tần Uy giận dữ, đi đi lại lại trong phòng khách, một lúc lại hỏi trợ lý xem chuyến bay của Tần Dương đã đến chưa. Vương Di ngồi trên sô pha rơi lệ, Tần Liễu nhỏ giọng khuyên, Tần Tang yên lặng ngồi ở một bên.
“Ba, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tần Liễu sợ hãi hỏi cha đang hút thuốc.
Tần Uy trầm giọng trả lời: “Không phải việc liên quan đến con.”
“Vậy ba bắt Tiểu Hòe quỳ để làm gì? Còn muốn tìm anh hai? Ba đừng tức giận như vậy nữa! Nó mới học cấp ba, làm sai chuyện gì —— “
” —— Câm miệng! Lên tầng đi!” Tần Uy lại có thể nổi giận. Gân xanh trên trán nhảy rõ rệt, lớn tiếng quát Tần Liễu.
Tần Liễu sợ hãi nước mắt lưng tròng, kéo tay mẹ, tủi thân tựa vào nhau, nước mắt của Vương Di rơi càng nhiều hơn.
Lúc Tần Dương vác hành lý vất vả mệt nhọc về đến nhà, bầu không khí trong phòng khách nặng nề, sắc mặt cha rất xấu, mẹ và em gái đang lau nước mắt, Tần Tang khẽ nháy mắt với anh.
“Con… đã về rồi” Dưới ám chỉ của Tần Tang, Tần Dương khẽ cất giọng bước vào phòng.
Tần Uy dụi thuốc, đứng dậy lên tầng, quăng cho con trai một câu khô khốc: “Lên thư phòng với ba.”
Tần Dương vừa đáp lời vừa dịch bước, nhìn về phía Tần Tang, cô nói một cái tên không ra tiếng: “Tiểu Hòe.”
Tần Dương chợt hiểu ra, gật đầu với Tần Tang, vừa nghĩ đối sách vừa lên tầng.
. . .
Khu nghỉ ngơi dưới tầng bệnh viện, cỏ vẫn xanh rờn, chỉ là sắp tới mùa thu, lá rụng lả tả, lúc này người tản bộ cũng ít, nhất thời hơi có cảm giác tiêu điều.
Trần Ngộ Bạch nắm tay Tiểu Ly, đi theo con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu trong hòn non bộ. Dáng vóc anh tuấn tú, mặc đồ bệnh nhân kẻ sọc vẫn rất rắn rỏi điển trai. Cởi hai nút lộ ra xương quai xanh nhỏ, cũng khiến Tiểu Ly lén cảm thấy rất mất hồn.
“Tiểu Bạch, em đi trước nhé!” Tiểu Ly cười hì hì nắm ngược lấy tay anh, đi trước anh. “Anh xem! Em đang dắt Tiểu Bạch.”
Cô đắc ý không thôi cười khúc khích. Khi đó đang là lúc mặt trời chiều ngả về tây, ánh sáng đỏ rực nhuộm vàng óng cả lông tơ mỏng trên gò má cô. Trần Ngộ Bạch bĩu môi, bỗng nhiên không muốn phản kích.
Cô vui là được rồi.
Anh không phản kháng, cô càng thêm kích động, ngẩng đầu ưỡn ngực dắt anh đi tới đi lui, mấy cô gái túm tụm đi ngang qua, nhìn hai người với ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ.
Tuy nhiên lúc đó cô vẫn chưa biết, có câu gọi là vui quá hóa buồn, chính là được tạo ra nhờ cô.
Sở Hạo Nhiên không biết nhảy từ đâu ra, chặn trước mặt họ, nhìn Tiểu Ly tràn ngập tình cảm, “Sao không nhận điện thoại vậy?” Anh ta vươn tay ra cho cô xem cái cặp hắn ngắm nghía cả buổi chiều, “Trưa nay em để quên ở quán cà phê, lúc nãy anh gọi điện quên không nói. Gọi điện thoại lại cho em thì không được. Bây giờ, trả lại cho em.”
Sở vương tử không coi ai ra gì, dịu dàng vô cùng thân thiết, nhẹ nhàng đặt cái cặp nhỏ in hình dâu tây dễ thương kia lên đầu An Tiểu Ly.
Sau lưng tràn ngập sát khí, da đầu của An Tiểu Ly nhất thời tê dại từng đợt.
Sở Hạo Nhiên hình như chẳng thèm để ý tới dáng vẻ của Trần Ngộ Bạch, chỉ dịu dàng nhìn cô cười yếu ớt. Không khí xung quanh răng rắc răng rắc đóng băng thành những vụn băng rơi xuống đất. An Tiểu Ly hô hấp khó khăn, bàn tay đang nắm lấy tay cô càng lạnh lẽo thêm, cơn lạnh lan tràn từ nơi hai tay giao nhau, dần dần đông lạnh cả cánh tay cô. Lúc này, cô đã hiểu biết triệt để cụm từ gọi là đã chết đến nơi.
“Ặc,” Đầu cô cuối cùng cũng xoay một vòng kèn kẹt, lùi một bước như người máy, đứng cạnh Trần Ngộ Bạch, đờ đẫn giới thiệu Trần Ngộ Bạch cho Sở Hạo Nhiên: “Đây là Tiểu Bạch.”
Sở Hạo Nhiên vô cùng kinh ngạc nhướn mày, An Tiểu Ly ý thức được mình vừa mói nói cái gì, suýt nữa cắn lưỡi mình rồi nuốt vào. Cô vội vã sửa lại: “Trần Ngộ Bạch. Tổng giám đốc của tôi —— công ty chúng tôi.”
“Đây là Sở Hạo Nhiên, bạn. . . của em.”
An Tiểu Ly tự nhận là mình đã hoàn thành màn giới thiệu gặp mặt này tương đối tốt đẹp. Nhưng bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay cô kia, lúc này lại rút ra. Lòng cô nhất thời trống rỗng.
Tiểu Bạch. . .
“Sở công tử.” Trần Ngộ Bạch nho nhã lễ độ đưa tay ra, bắt tay Sở Hạo Nhiên. Sở Hạo Nhiên cũng cúi người mỉm cười, “Trần tổng, rất vui được gặp anh.”
“Không dám.” Trần Ngộ Bạch cười nhẹ tênh.
An Tiểu Ly đã cho tay vào trong túi cầm lấy điện thoại chuẩn bị cầu viện xong xuôi, lại choáng váng, đây là . . . tình huống gì vậy?
“Anh đói rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Trần Ngộ Bạch chào hỏi Sở Hạo Nhiên xong, liền coi anh ta là không khí, trực tiếp nói với Tiểu Ly.
Tiểu Ly nóng lòng muốn rời khỏi, nên gật đầu liên tục.
Sở Hạo Nhiên nở nụ cười nhạt khó nhận thấy, vừa đúng lúc vươn tay ra kéo tay Tiểu Ly, “Vậy bao giờ chúng ta gặp lại? Em đã hứa với anh là sẽ suy nghĩ, anh vẫn luôn chờ em.” Anh ta hơi cúi đầu, chú tâm thâm tình, cũng hoàn toàn coi Trần Ngộ Bạch là không khí.
Màu sắc trong mắt Trần Ngộ Bạch chuyển thành màu mực u ám, khí khái tản ra nhất thời càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị. Thế nhưng anh không nói thêm một tiếng nào, chỉ nâng tay nhẹ nhàng che lên dạ dày mình.
Quả nhiên, An Tiểu Ly vội vã bước lên trước đỡ anh, gấp rút nói với Sở Hạo Nhiên: “Nói sau nhé. Em đi trước đây.”
Thâm tình của Sở Hạo Nhiên còn chưa kịp thu hồi lại, ngơ ngẩn ở đó trong chốc lát.
Trần Ngộ Bạch nhân lúc Tiểu Ly cúi đầu đỡ anh, lộ liễu trắng trợn nở một nụ cười lạnh với Sở Hạo Nhiên.
Nhìn bóng lưng ôm nhau đi xa của họ, nụ cười dịu dàng của Sở Hạo Nhiên cứng trên khóe miệng, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
. . .
Lúc ăn cơm tối, An Tiểu Ly ăn chưa tới mười miếng. Trần Ngộ Bạch thì ngược lại, anh chậm rãi ăn cả một con cá, còn uống hết sạch canh cá không để thừa một giọt, nhưng biểu hiện động tác đó, thật sự là đang dọa người.
Buổi tối anh tựa trên đầu giường đọc sách, cô cầm điều khiển từ xa chuyển kênh liên tiếp, thi thoảng len lén liếc nhìn anh. Thế nhưng từ đầu tới cuối, anh chẳng nói gì cả, không hề có một ánh mắt muốn tìm cô tính sổ.
Hơn chín giờ, Tiểu Ly phải về chỗ của Tần Tang, trước khi đi cô lừng chừng lảm nhảm với anh, anh vẫn câu được câu không hùa theo.
“Vậy. . . em đi nhé!”
“Ừm.”
. . .
“Tiểu Bạch?”
“Ừm.”
“Em. . . đi thật đấy!”
Ánh mắt của Trần Ngộ Bạch dời khỏi quyển sách, liếc nhìn cô, mặt giãn ra mỉm cười dịu dàng, “Làm sao vậy? Muốn anh tiễn em xuống dưới tầng à?”
An Tiểu Ly nghẹn họng. Cúi đầu nghịch khóa kéo áo cũ mèm, cô cắn cắn môi, cầm túi đi.
Trần Ngộ Bạch ở phía sau cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh, nhìn trang sách đó cả tiếng đồng hồ.
. . .
Quay về nhà trọ của Tần Trang, mở cửa ra thì tốm om.
An Tiểu Ly thay giầy, rót cho mình một cốc nước, thở hổn hển gọi điện thoại tìm Tần Tang, “Tần Tiểu Tang, cậu mau mau về đi! Mình có việc muốn nói với cậu.” Cô vô tư lự gào lên, tưởng Tần Tang đang ở cùng Lý Vi Nhiên.
Nhưng giọng nói của Tần Tang lại rất nhỏ, hình như đang che điện thoại nói chuyện: “Mình đang ở Tần trạch. Có chuyện gì thế?”
“. . .Tiểu Bạch và Sở Hạo Nhiên gặp mặt trực tiếp rồi, thế nhưng lại không có tình huống khác thường nào cả, mình không biết xảy ra chuyện gì cả. . . Cậu có về không thế?”
“Không. Đêm nay mình ngủ lại đây.”
“Đừng mà. . .”
“Thật sự có việc. Mình không nói nữa, muộn hơn chút mình rãnh sẽ tìm cậu sau.”
“. . . Ừ. . .”
An Tiểu Ly đồng ý với điệu bộ tâm không cam tình không nguyện.
Tần Tang gác điện thoại, đi ra đại sảnh. Vương Di đã khóc sưng hết cả mắt, Tần Liễu là người không tim không phổi, bây giờ cũng rớt nước mắt, ngồi trên sô pha trong phòng khách với mẹ.
Tần Tang hơi khó chịu, lúc này hai người cho dù có khóc chết, Tần Dương và Tần Hòe vẫn khó thoát một kiếp. Nếu vô dụng, thì khóc làm cái gì?
Thế nhưng nụ cười ấm áp của Lý Vi Nhiên trong chốc lát đó lại lướt qua lòng cô, nhất thời lòng cô mềm ra chút. Cho dù không kiên nhẫn, vẫn tới thấp giọng khuyên giải an ủi hai người họ.
Hai tiếng sau Tần Dương mới khập khiễng xuống nhà, sắc mặt tồi tệ tương đương. Tần Tang dò hỏi anh bằng ánh mắt, anh nặng nề lắc đầu.
“Anh. . .” Tần Liễu thấy anh trai, càng khóc như mưa. Tần Dương quỳ tới mức đầu gối cừng đờ, được cô đỡ ngồi xuống sô pha, thở một hơi thật dài.
“Con trai. . .” Vương Di vượt qua Tần Liễu kéo tay Tần Dương, giống như tóm được một cọng rơm cứu mạng, “Rốt cuộc có phải là sự thật không? Tiểu Hòe. . .Thật sự, thật sự thích con trai ư?”
Tần Dương cau mày, chỉ biết an ủi bà lấy lệ.
Tần Uy xuống nhà trong tiếng khóc ròng ròng, sắc mặt còn tồi tệ hơn Tần Dương gấp trăm lần.
Tần Dương cúi đầu, Tần Liễu và Vương Di lập tức im lặng, không dám khóc sướt mướt nữa.
“Tôi đặt máy bay trưa mai cho nó rồi.” Tần Uy lại châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, phun ra hai làn khói trắng từ mũi, ông chỉ Vương Di, “Bà đi cùng nó. Tôi đã sắp xếp bác sĩ tâm lý ở bên kia rồi, hàng ngày bà đi cùng nó. Không được cho nó tiếp xúc với bất cứ kẻ nào khác.”
Vương Di gật đầu, lại đỏ mắt quay mặt đi.
“Ba đừng như vậy!” Tần Dương yên lặng một lúc lâu, rốt cuộc lên tiếng, “Ba chưa biết gì rõ rằng cả, quyết định cuộc đời cho Tiểu Hòe độc đoán như vậy là sai! Ba chí ít ——”
“——Anh câm miệng lại cho tôi!” Tần Uy đập mạnh gạt tàn lên bàn trà, theo sau tiếng vang cực lớn của thủy tinh công nghiệp là tiếng vọng ong ong không dứt, “Sau chuyện này của Tần Hòe, ít nhất tôi cũng phải xử lý anh vì không tận lực giám sát! Anh nghĩ tôi tha cho anh như vậy sao?!”
Tần Dương căm hậm quay mặt đi, không nói lơi nào.
Trong sự yên lặng nghẹt thở, Tần Tang đứng dậy, đi tới bên cạnh cha ngồi xuống, đưa cho ông một điếu thuốc, rồi nhặt gạt tàn từ dưới đất đặt lên trước mặt ông. Đến khi Tần Uy hút hết điếu thuốc, lửa giận trong mắt đã nguôi ngoai một nửa.
“Ba, chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đã. Việc đã đến nước này, chúng ta dù sao cũng phải nghĩ cách giải quyết. Tần Dương vừa mới đi công tác trở về, cũng phải để cho anh ấy nghỉ ngơi rồi ba lại bàn bạc với anh chuyện Tiểu Hòe sau.” Tần Tang dịu dàng nói, Tần Uy vẫn yên lặng.
“Về phần Tiểu Hòe, con nghĩ không phải cứ ném nó cho bác sĩ là có thể giải quyết được. Ba xem, có để con nói với nó trước một chút được không ạ? Có lẽ nó không nói ra cách nghĩ trong lòng nó, con nghĩ, nó có sai hơn nữa, chung quy ba cũng chỉ muốn tốt cho nó.”
Tần Tang vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Tần Uy kỹ càng, lúc cô nói xong, hình như Tần Uy cũng suy nghĩ lại, cuối cùng ngước mắt nhìn cô, hình như là khẽ thở dài, ông đứng dậy trừ trên sô pha, vỗ vai đứa con gái này, ngầm đồng ý.
Cả nhà đi về phía bàn ăn cùng với Tần Uy, Vương Di đỏ mắt thu xếp người hầu dọn cơm lần nữa. Tần Uy không ăn gì lại đặt đũa xuống, xoay người lên lầu.
Tàn Dương hất cằm ra hiệu cho Tần Tang, Tần Tang buông đũa, ném cho anh ánh mắt lạnh lùng, bước lên tầng cùng cha mình.
. . .
Trong thư phòng, Tần Hòe quỳ thẳng tắp, bóng lưng thanh tú quật cường.
Tần Tang nhìn cha vào hành lang quẹo trái tới phòng giữ sách, cô mới nhẹ chân nhẹ tay mở của thư phòng đi vào.
Tần Hòe nghe thấy tiếng bước chân, càng quỳ thẳng hơn.
“Có đói không?” Tần Tang ngồi xổm xuống dịu giọng hỏi cậu.
Tần Hòe liếc nhìn cô, mím môi mỏng gật đầu
Tần Tang khẽ thở dài, đưa bánh mì giấu trong ngực cho cậu, cô ngồi xuống, dựa vào cậu, nhẹ giọng hỏi: “Sao ba lại biết được?”
Tần Hòe cắn một miếng bánh mì lớn, nuốt ngấu nghiến, “Em cố ý.”
“Vì Lâm Lâm?”
“Ừm. Cậu ấy cần tiền cho mẹ cậu ấy thay gan, em xin anh hai, anh không cho. Em nghĩ dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng phải để ba biết. Nên dứt khoát xin ba tiền.” Tần Hòe cây ngay không sợ chết đứng, ăn bánh mì xong, giấu bao gói bánh vào trong túi áo của chị gái, mánh khóe này, mỗi lần cậu kiểm tra không tốt phải chịu phạt, hai người họ sẽ trình diễn một lần.
Tần Tang nhận lấy bao gói bánh, bất đắc dĩ vươn tay ra xoa đầu cậu, “Tiểu Hòe. . . Là chị không tốt phải không? Lời nói lần trước chị nói với em dạy sai em sao?”
“Cũng có chút có nhân tố này. Nhưng mà, chị, cuối cùng em vẫn phải nói ra, không thể giấu giếm cả đời được.” Tần Hòe thật sự mệt mỏi, nói rồi cũng ngồi bệt xuống, chạm vai với chị gái.
Tần Tang yên lặng rất lâu, “Tiểu Hòe, chị không thể chỉ rõ phương hướng cuộc đời gì đó cho em được. Thế nhưng chị biết làm thế nào để em có thể thương tổn ít nhất và đạt được thứ mình muốn.”
“Em không sợ tổn thương. Em sợ người em yêu tổn thương bởi vì em. . . Chị, chị nói em nghe.”
Tần Tang nhoẻn miệng cười, hai chị em giống hồi còn nhỏ, cô ôm vai cậu, ngồi dưới đất, dựa vào bàn làm việc đồ sộ của cha.
“Hôm nay em náo loạn như vậy, ba mẹ đều đã biết chuyện rồi. Tương lai em ra làm sao, ba mẹ cũng chuẩn bị tâm lý rồi. Đây coi như là tái ông mất ngựa biết đâu không phải là phúc. Thế nhưng từ bây giờ đến cái ‘phúc’ kia, còn một con đường hạnh phúc khổ đau phải đi. Em không thể cứ đi Anh như vậy được, trời biết có quá trình trị liệu gì đang đợi em. Tiểu Hòe, em phải thuận theo ba, trong đoạn đường rất dài sau này, em phải thuận theo tâm ý của ông, đợi đến khi em ngây thơ trưởng thành rồi, đợi đến khi ba. . . không với tới nữa. . . Em có hiểu không?” Tầng Tang nói sâu kín.
Tần Hòe bừng tỉnh ngộ. Mắt cậu lóe sáng trong thư phòng mờ tối, rất cảm khái câu: nghe một lời thông thái còn hơn đọc sách mười năm. Nụ cười của cậu luôn rất tinh khiết, từ từ lộ ra trên khuôn mặt tuấn tú của mình, “Chị, thật ra chị rất xấu.”
“Ha ha. . .” Tần Tang dịch xuống, tựa đầu lên vai cậu, “Tiểu Hòe, chị vẫn luôn tìm kiếm đường tắt dẫn đến hạnh phúc. Tốt nhất là không có mất mát, em biết chị sợ tổn thương đến mức nào rồi đấy.”
“Vậy chị còn yêu Lý Vi Nhiên.” Tần Hòe không cho là đúng.
“Em có thể yêu Lâm Lâm, vì sao chị không thể yêu Lý Vi Nhiên chứ?”
“Bởi vì em không sợ. Thế nhưng chị sợ.” Khuôn mặt gầy của Tần Hòe cọ lên đỉnh đầu cô, “Chị, chị rất nhát gan, rất ích kỷ. Nhưng lại rất lương thiện. Cho nên chị thuận theo ba, nhưng cũng không để mình chịu thiệt. Từ nhỏ đến lớn, cả nhà chỉ có mình chị dám nói dối gạt ba. Chị vẫn luôn lựa chọn điều tốt cho cuộc sống của mình, giữa lời khen của ba và lý tưởng của mình, chị lựa chọn điều trước. Cho nên hồi chị lên đại học chọn chuyên ngành mà chị không thích kia. Thế nhưng lại viết tiểu thuyết sau lưng ba, mà còn là tiểu thuyết sắc tình.”
Tần Hòe nói rồi mỉm cười, “Chị, chị thật sự rất kỳ cục. Em chưa bao giờ gặp cô gái nào kỳ cục hơn chị.”
Tần Tang xoa bắp chân quỳ bị sưng của cậu, cười cười, “Đây là bản năng của con người —— yêu bản thân. Chẳng qua có lẽ chị yêu bản thân nhiều hơn người khác.”
“Vậy lần này bởi vì Lý Vi Nhiên, chị không đếm xỉa ư?”
“Ừm.” Tần Tang gật đầu, cô nghĩ tới gì đó, mỉm cười ngọt ngào, lại đấm nhẹ Tần Hòe, “Còn nói nữa, có phải em muốn chị đêm nay nói chuyện này với ba không.”
Tần Hòe nhún vai.
“Chị phải ra ngoài đây, ba sắp vào rồi. Em đừng nhận sai nhanh như vậy, lúc này ba cũng hết giận rồi, lát nữa đợi đến lúc ba nói hết đống đạo lý lớn, em giả bộ bứng tỉnh ngộ khóc rống chảy nước mắt, có biết không?”
“OK!” Tần Hòe nghịch ngợm nháy mắt với chị gái, ra dấu cho cô yên tâm. Tần Tang biết lúc này cha hẳn là đang chú ý đến động tĩnh bên này, cho nên lúc đóng cửa cô không mạnh không nhẹ, vừa để cha ở bên kia có thể nghe được.
Chuyện đầu tiên khi cô trở về phòng là gọi điện lại cho Lý Vi Nhiên.
“Vợ ơi, anh sắp phải đi làm cớ mất rồi! Em đi đâu mất tiêu rồi?” Lý Vi Nhiên rất sốt ruột càu nhàu.
Tần Tang nhỏ giọng cười, nhẹ nhàng nói ngon ngọt dỗ dành anh, hai người dính với nhau hơn nửa tiếng, cô nhớ tới vụ Tiểu Ly, lưu luyến không rời gác điện thoại.
Đến lúc cô tắm rửa xong, đã rạng sáng tới nơi rồi. Tần Tang nhắn tin “?” cho An Tiểu Ly, lập tức nhận được tin “!” của cô ấy.
“Hai hổ tranh chấp?”
“Không. Hai hổ rất bình tĩnh, mình rất lo lắng.”
/78
|