Khi mới gặp gỡ Tần Tang thì Chu Yến Hồi đã cho rằng đó là ham muốn thuần túy của một người đàn ông đối với một người phụ nữ xinh đẹp.
Ngày đó, hào phóng thả chị em bọn họ đi, thật ra thì, là vì người ở cửa trước cũng đã vào vị trí đâu vào đấy, tất cả đều bố trí xong, nếu như không phải là Lục Tử đột nhiên xuất hiện, đêm đó chắc hẳn Tần Tang và A Lâm, sẽ phải ở phía dưới anh hầu hạ trăn trở cả một đêm xuân.
Chẳng qua nể mặt Lục Tử, nên mới bỏ qua.
Đêm đó, là lần anh ngủ một mình hiếm hoi kể từ khi anh mười lăm tuổi, anh mơ thấy mình liếm vào lòng bàn tay của cô, nơi đó. . . . . . bị cô chạm tới liền khác thường. Cảm giác tan chảy thấm dần vào lòng anh.
Nhưng chỉ một đêm như vậy, ngày hôm sau lại chìm vào tửu sắc và tài vận, anh đã quên tất cả. Sau đó thỉnh thoảng mới nhớ lại trong cảnh xa hoa trụy lạc, anh cũng chỉ cho rằng vì không ăn được nên mới có tiếc nuối nhỏ nhoi.
Khi đó Chu Yến Hồi, còn tưởng rằng cuộc sống của mình sẽ không bao giờ liên quan đến những chuyện tình yêu chua xót.
người mẫu nhỏ đó anh vẫn không biết rõ tên gì, gương mặt vóc dáng hạng nhất, công phu trên giường cũng không thể chê, hoàn toàn được trang bị đầy đủ. Tuy nói anh vẫn chưa thỏa mãn, nhưng vẫn xem như hài lòng. Hơn nữa đôi chân thon dài trắng noãn kia, mỗi lần kẹp trên eo anh, giống như một con rắn, thì trước mắt anh luôn thoáng qua một đôi chân dài khác mang giày Cavans, ở dưới ánh đèn làm chói mắt anh. Nghĩ tới đây thôi anh cũng có thể hưng phấn mà bắn ra loạn xạ.
Hôm đó là sinh nhật của người mẫu nhỏ, trong nhà hàng xoay tròn, anh vừa đi vào thì trên lưng tê dại bất thường, lông măng đứng thẳng. Kêu quản lý tới hỏi, lại được nghe nói rằng không người nào đặc biệt đến đây, trừ Ngũ thiếu gia của Lương thị, mang theo cô gái rất xinh đẹp đang dùng bữa.
Nhìn sang phía xa xa, phần lưng thẳng tắp láng mịn của cô làm cho anh nhiệt huyết sôi trào.
Lại là Lý Vi Nhiên. Anh còn tưởng rằng dáng vẻ cô bướng bỉnh khó tính như vậy, phải dùng biện pháp mạnh mới có thể bắt được, hóa ra chỉ có Lý Vi Nhiên mới có thể làm được chuyện này.
Cười gì vậy, có gì đáng cười chứ.
Đoán chừng cô không muốn gặp anh, anh vốn không định đi qua, huống chi anh với Lão Ngũ cũng chẳng thân quen lắm. Nhưng gương mặt xinh đẹp của cô đang cười ngọt ngào, lại như một chiếc gai đâm vào mắt anh đau nhói.
Quả nhiên, nhìn thấy anh, cô không cười được nữa. Trong ánh nến mờ tối, anh nhìn thấy trên người cô nổi lên một lớp da gà. Trong lòng cũng chợt vui vẻ, thì ra là, Chu Yến Hồi anh cũng có thể làm cho em có cảm giác? Cho dù là cảm giác xấu xa.
Tần Tang, Tần Tang.
Tần Tang. . . . . .
Anh không ngừng nghiền ngẫm tên của cô, khẽ rít qua kẽ răng trở về chỗ cũ, dường như làm vậy sẽ đến gần cô hơn chút. Người mẫu đó có lẽ bị ánh mắt của anh làm cho sợ hãi, ngoan ngoãn biết điều ngồi yên ăn uống, không dám tới chọc anh. Tâm trạng đang chán nản, cô lại vui vẻ đi qua tự nhiên, đi về phía phòng rửa tay. Làn váy màu trắng mờ ảo lướt qua tim anh, làm anh ngứa ngáy.
Tổng cộng thì đây mới là lần thứ hai gặp cô, sao mỗi lần đều muốn đè cô xuống tại chỗ như vậy chứ?
Ma xui quỷ khiến anh đi theo sau cô. Cô vào phòng rửa tay, anh lại tựa trên tường hút thuốc chờ đợi. Mặc dù, cũng không biết phải nói gì với cô.
Cô kéo làn váy đi ra, thành thật mà nói anh không thích cô mặc y phục như thế, đẹp thì rất đẹp, nhưng cả người tựa như như một chiếc khoanh, nhưng hoàn toàn không phù hợp với khí chất của cô. Huống chi còn che kín mít cặp đùi non quyến rũ kia. Tần Tang, chắc chắn là tiểu ma nữ cưỡi lên người đàn ông ngửa đầu rên rỉ phóng đãng.
Cô nhóc này diễn trò không tệ, chào hỏi anh cho có lệ vô cùng cẩn thận. Anh cũng liền đùa chơi với cô, nhưng mà nghe cô nhẹ giọng nói “Được chứ?”, Chu Yến Hồi anh tự cho rằng trái tim sắt đá thậm chí đã có chút tê dại. Nhiều năm nếm thử bạch phiến và thuốc lắc như vậy, cho tới giờ anh chưa từng có cảm giác như thế.
Nhìn dáng vẻ cười ngọt ngào và vẻ sốt ruột nóng lòng muốn trở về của cô, anh không nhịn được liền muốn trêu chọc cô. Lý Vi Nhiên và Tần Tống từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, sẵn có máu mủ lại có tình cảm sâu đậm, nếu vì phụ nữ trở mặt, nhất định sẽ khiến dư luận xôn xao. Kết quả cuối cùng, chỉ e rằng bị ông ngoại quyền cao chức trọng của hai người đánh năm mươi trượng, không ai chiếm được cả.
Chu Yến Hồi anh sẽ vui mừng làm một ngư ông thấp kém trong tác phẩm.
Cô bé này thật non nớt, trêu chọc một chút liền nóng nảy, ánh mắt lạnh lẽo làm lòng anh ngứa ngáy.
Buổi tối lúc người mẫu nhỏ đó động tình, bị anh dùng dây lưng áo ngủ trói cổ tay lại buộc ở đầu giường. Anh nằm ở trên người cô ta, dùng ga giường màu trắng che kín mặt của cô ta lại. Ra lệnh không cho cô ta nói lời nào, không cho vặn eo, chỉ có thể dùng chân quấn anh thật chặt. Lúc hăng hái của anh được gợi lên, kéo ga giường xuống muốn hôn lên, lúc này mới phát hiện ra phía dưới không phải là cô bé non nớt kia. Bỗng nhiên, Chu Yến Hồi cảm thấy hoàn toàn không có tí sức lực nào.
Anh rút ra khỏi cơ thể cô ta, cởi dây trên tay cô ta ra, mình tựa vào đầu giường đốt một điếu thuốc, người mẫu nhỏ thấy dục vọng của anh ướt dầm dề, nên vẫn còn ý chí chiến đấu sục sôi, cho rằng mình làm gì trêu chọc anh mất hứng, vội vàng lấy tay chân quấn lấy anh, cúi đầu ngậm của anh vào trong miệng, trêu đùa nuốt vào nhả ra lên xuống sâu tận trong cổ họng. Anh đẩy đầu cô ta, thấy vẻ mặt cô ta đang say mê hăng hái, nên cũng không quan tâm tới cô ta nữa, hít một hơi thuốc thật sâu, nhắm hai mắt hưởng thụ cái miệng nhỏ nhắn ấm áp và đầu lưỡi linh xảo của cô.
Cuối cùng anh bắn vào trong cổ họng của cô ta, run rẩy một trận, anh vươn tay ấn cái ót cô gái thật chặt. Người mẫu nhỏ bị lượng chất lỏng lớn phun ra làm cho khó thở, nhưng vẫn không có dám làm trái ý anh, rướn cổ nuốt xuống tất cả, chờ anh kết thúc, còn đưa ra đầu lưỡi màu đỏ nho nhỏ, liếm sạch sẽ của anh.
Chu Yến Hồi hồi lâu mới mở mắt ra, nhìn người mẫu nhỏ ngồi cạnh dưới chân một chút, vẻ ngoài xinh xắn trẻ đẹp, nhưng sao lại không phải là cảm giác kia chứ? Trong lòng anh không hề có cảm giác. Nói vài ba lời đuổi cô ta đi, một mình nằm trên giường nhìn trần nhà chằm chằm.
Tần Tang, Tần Tang.
Mắt Chu Yến Hồi lóe lên tia sáng của loài sói, lầm bầm lầu bầu thật thấp, Tần Tang, em tốt nhất là đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi, bởi vì tôi phát hiện rằng mình sắp không nhịn được rồi đấy.
Ngày đó, hào phóng thả chị em bọn họ đi, thật ra thì, là vì người ở cửa trước cũng đã vào vị trí đâu vào đấy, tất cả đều bố trí xong, nếu như không phải là Lục Tử đột nhiên xuất hiện, đêm đó chắc hẳn Tần Tang và A Lâm, sẽ phải ở phía dưới anh hầu hạ trăn trở cả một đêm xuân.
Chẳng qua nể mặt Lục Tử, nên mới bỏ qua.
Đêm đó, là lần anh ngủ một mình hiếm hoi kể từ khi anh mười lăm tuổi, anh mơ thấy mình liếm vào lòng bàn tay của cô, nơi đó. . . . . . bị cô chạm tới liền khác thường. Cảm giác tan chảy thấm dần vào lòng anh.
Nhưng chỉ một đêm như vậy, ngày hôm sau lại chìm vào tửu sắc và tài vận, anh đã quên tất cả. Sau đó thỉnh thoảng mới nhớ lại trong cảnh xa hoa trụy lạc, anh cũng chỉ cho rằng vì không ăn được nên mới có tiếc nuối nhỏ nhoi.
Khi đó Chu Yến Hồi, còn tưởng rằng cuộc sống của mình sẽ không bao giờ liên quan đến những chuyện tình yêu chua xót.
người mẫu nhỏ đó anh vẫn không biết rõ tên gì, gương mặt vóc dáng hạng nhất, công phu trên giường cũng không thể chê, hoàn toàn được trang bị đầy đủ. Tuy nói anh vẫn chưa thỏa mãn, nhưng vẫn xem như hài lòng. Hơn nữa đôi chân thon dài trắng noãn kia, mỗi lần kẹp trên eo anh, giống như một con rắn, thì trước mắt anh luôn thoáng qua một đôi chân dài khác mang giày Cavans, ở dưới ánh đèn làm chói mắt anh. Nghĩ tới đây thôi anh cũng có thể hưng phấn mà bắn ra loạn xạ.
Hôm đó là sinh nhật của người mẫu nhỏ, trong nhà hàng xoay tròn, anh vừa đi vào thì trên lưng tê dại bất thường, lông măng đứng thẳng. Kêu quản lý tới hỏi, lại được nghe nói rằng không người nào đặc biệt đến đây, trừ Ngũ thiếu gia của Lương thị, mang theo cô gái rất xinh đẹp đang dùng bữa.
Nhìn sang phía xa xa, phần lưng thẳng tắp láng mịn của cô làm cho anh nhiệt huyết sôi trào.
Lại là Lý Vi Nhiên. Anh còn tưởng rằng dáng vẻ cô bướng bỉnh khó tính như vậy, phải dùng biện pháp mạnh mới có thể bắt được, hóa ra chỉ có Lý Vi Nhiên mới có thể làm được chuyện này.
Cười gì vậy, có gì đáng cười chứ.
Đoán chừng cô không muốn gặp anh, anh vốn không định đi qua, huống chi anh với Lão Ngũ cũng chẳng thân quen lắm. Nhưng gương mặt xinh đẹp của cô đang cười ngọt ngào, lại như một chiếc gai đâm vào mắt anh đau nhói.
Quả nhiên, nhìn thấy anh, cô không cười được nữa. Trong ánh nến mờ tối, anh nhìn thấy trên người cô nổi lên một lớp da gà. Trong lòng cũng chợt vui vẻ, thì ra là, Chu Yến Hồi anh cũng có thể làm cho em có cảm giác? Cho dù là cảm giác xấu xa.
Tần Tang, Tần Tang.
Tần Tang. . . . . .
Anh không ngừng nghiền ngẫm tên của cô, khẽ rít qua kẽ răng trở về chỗ cũ, dường như làm vậy sẽ đến gần cô hơn chút. Người mẫu đó có lẽ bị ánh mắt của anh làm cho sợ hãi, ngoan ngoãn biết điều ngồi yên ăn uống, không dám tới chọc anh. Tâm trạng đang chán nản, cô lại vui vẻ đi qua tự nhiên, đi về phía phòng rửa tay. Làn váy màu trắng mờ ảo lướt qua tim anh, làm anh ngứa ngáy.
Tổng cộng thì đây mới là lần thứ hai gặp cô, sao mỗi lần đều muốn đè cô xuống tại chỗ như vậy chứ?
Ma xui quỷ khiến anh đi theo sau cô. Cô vào phòng rửa tay, anh lại tựa trên tường hút thuốc chờ đợi. Mặc dù, cũng không biết phải nói gì với cô.
Cô kéo làn váy đi ra, thành thật mà nói anh không thích cô mặc y phục như thế, đẹp thì rất đẹp, nhưng cả người tựa như như một chiếc khoanh, nhưng hoàn toàn không phù hợp với khí chất của cô. Huống chi còn che kín mít cặp đùi non quyến rũ kia. Tần Tang, chắc chắn là tiểu ma nữ cưỡi lên người đàn ông ngửa đầu rên rỉ phóng đãng.
Cô nhóc này diễn trò không tệ, chào hỏi anh cho có lệ vô cùng cẩn thận. Anh cũng liền đùa chơi với cô, nhưng mà nghe cô nhẹ giọng nói “Được chứ?”, Chu Yến Hồi anh tự cho rằng trái tim sắt đá thậm chí đã có chút tê dại. Nhiều năm nếm thử bạch phiến và thuốc lắc như vậy, cho tới giờ anh chưa từng có cảm giác như thế.
Nhìn dáng vẻ cười ngọt ngào và vẻ sốt ruột nóng lòng muốn trở về của cô, anh không nhịn được liền muốn trêu chọc cô. Lý Vi Nhiên và Tần Tống từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, sẵn có máu mủ lại có tình cảm sâu đậm, nếu vì phụ nữ trở mặt, nhất định sẽ khiến dư luận xôn xao. Kết quả cuối cùng, chỉ e rằng bị ông ngoại quyền cao chức trọng của hai người đánh năm mươi trượng, không ai chiếm được cả.
Chu Yến Hồi anh sẽ vui mừng làm một ngư ông thấp kém trong tác phẩm.
Cô bé này thật non nớt, trêu chọc một chút liền nóng nảy, ánh mắt lạnh lẽo làm lòng anh ngứa ngáy.
Buổi tối lúc người mẫu nhỏ đó động tình, bị anh dùng dây lưng áo ngủ trói cổ tay lại buộc ở đầu giường. Anh nằm ở trên người cô ta, dùng ga giường màu trắng che kín mặt của cô ta lại. Ra lệnh không cho cô ta nói lời nào, không cho vặn eo, chỉ có thể dùng chân quấn anh thật chặt. Lúc hăng hái của anh được gợi lên, kéo ga giường xuống muốn hôn lên, lúc này mới phát hiện ra phía dưới không phải là cô bé non nớt kia. Bỗng nhiên, Chu Yến Hồi cảm thấy hoàn toàn không có tí sức lực nào.
Anh rút ra khỏi cơ thể cô ta, cởi dây trên tay cô ta ra, mình tựa vào đầu giường đốt một điếu thuốc, người mẫu nhỏ thấy dục vọng của anh ướt dầm dề, nên vẫn còn ý chí chiến đấu sục sôi, cho rằng mình làm gì trêu chọc anh mất hứng, vội vàng lấy tay chân quấn lấy anh, cúi đầu ngậm của anh vào trong miệng, trêu đùa nuốt vào nhả ra lên xuống sâu tận trong cổ họng. Anh đẩy đầu cô ta, thấy vẻ mặt cô ta đang say mê hăng hái, nên cũng không quan tâm tới cô ta nữa, hít một hơi thuốc thật sâu, nhắm hai mắt hưởng thụ cái miệng nhỏ nhắn ấm áp và đầu lưỡi linh xảo của cô.
Cuối cùng anh bắn vào trong cổ họng của cô ta, run rẩy một trận, anh vươn tay ấn cái ót cô gái thật chặt. Người mẫu nhỏ bị lượng chất lỏng lớn phun ra làm cho khó thở, nhưng vẫn không có dám làm trái ý anh, rướn cổ nuốt xuống tất cả, chờ anh kết thúc, còn đưa ra đầu lưỡi màu đỏ nho nhỏ, liếm sạch sẽ của anh.
Chu Yến Hồi hồi lâu mới mở mắt ra, nhìn người mẫu nhỏ ngồi cạnh dưới chân một chút, vẻ ngoài xinh xắn trẻ đẹp, nhưng sao lại không phải là cảm giác kia chứ? Trong lòng anh không hề có cảm giác. Nói vài ba lời đuổi cô ta đi, một mình nằm trên giường nhìn trần nhà chằm chằm.
Tần Tang, Tần Tang.
Mắt Chu Yến Hồi lóe lên tia sáng của loài sói, lầm bầm lầu bầu thật thấp, Tần Tang, em tốt nhất là đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi, bởi vì tôi phát hiện rằng mình sắp không nhịn được rồi đấy.
/78
|