Nhóm thiên kim hiếm khi được đặc cách đứng ở ngoại viện, Thủy Linh Lung liền cải trang trốn ra ngoài, nhưng suy cho cùng thì cũng không nên ở lâu, sau khi khóa kỹ kho hàng nhỏ của tửu lâu, nàng liền cầm chìa khóa trở về phủ Thượng Thư. Đây là gian tửu lâu dưới danh nghĩa của Gia Cát Ngọc, có lẽ bọn lưu manh trộm cướp cũng không có gan làm loạn trên đầu hắn, nàng rất yên tâm.
Dọc đường đi, Thủy Linh Lung luôn suy nghĩ đến chuyện bát tự không hợp, nàng càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, tuy nàng không có cảm tình gì đặc biệt với Gia Cát Ngọc nhưng vẫn không thích có người động tay động chân vào chuyện chung thân của nàng.
Đang nghĩ, xe ngựa đột nhiên dừng lại, thân mình Thủy Linh Lung chợt nghiêng về phía trước, may mà có Diệp Mậu nhanh tay lẹ mắt mới có thể ổn định lại cơ thể.
Diệp Mậu tức giận nói: Có chuyện gì thế? Ngươi dừng thì không thể nói trước một tiếng à? Nếu tiểu thư ngã thì sao?
Phu xe áy náy nói: Xin lỗi, Đại tiểu thư, ngã tư đường phía trước đột nhiên có một đội thị vệ giơ bảng Tránh đường , nô tài sợ sẽ xông lên nên mới ngừng lại, chưa kịp nói.
Thủy Linh Lung vén rèm, vươn đầu ra thăm dò đoàn người, tất cả đều vạm vỡ, hăng hái, mặc áo giáp sẫm màu, cưỡi ngựa tốt, vừa nhìn đã biết là những dũng sĩ vừa trở về từ chiến trường. Tướng quân đi đầu mày rậm mắt to, làn da màu đồng, cả người tràn ngập sát khí của người lính, chính là trưởng tử Quách gia - Quách Diễm.
Hình như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Thủy Linh Lung, Quách Diễm liếc mắt qua, đúng lúc Thủy Linh Lung hạ rèm xuống, hắn chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của nàng, nhưng chỉ sườn mặt thôi cũng khiến hắn suýt kêu ra tiếng!
Hắn vung roi, muốn đến gần xe ngựa Thủy Linh Lung, nhưng đúng lúc này, rèm xe ngựa bên cạnh hắn bỗng được vén lên, Quách Dung bật cười: Đại ca, huynh làm sao vậy?
Quách Diễm không phản ứng kịp, Quách Dung tăng âm lượng, lại gọi: Đại ca! Đại ca!
Quách Diễm lúc này mới hoàn hồn, bây giờ hắn là Quách Diễm, là trưởng tử của Quách gia, đã qua nửa năm, hắn nên quen rồi mới phải. Cảm tạ ông trời đời này đã cho hắn một thân thể khỏe mạnh, một cái đầu tỉnh táo, hắn sẽ không quên hắn đến là để chuộc tội, chuộc tội với người đã sinh ra hắn, nuôi dưỡng hắn, nhưng lại bị hắn bức tử.
==
Trở lại Linh Hương viện, Thủy Linh Lung cho người lui ra rồi kêu Đỗ ma ma vào, nàng chỉ vào cái ghế bên cạnh: Ngồi đi.
Đỗ ma ma hơi nghiêng người, kề mông lên ghế, cũng không dám ngồi thật.
Thủy Linh Lung sai Diệp Mậu đưa cho bà năm tấm ngân phiếu trị giá một trăm lượng: Đây là ta đền bù cho ngươi và Trương bá.
Trượng phu của Đỗ ma ma - Trương Vĩnh Xương là người trông coi khố phòng, nếu hôm nay không có ông ta làm nội ứng, Gia Cát Ngọc cũng không thể chuyển nhiều đồ như vậy ra được, đương nhiên, nàng cũng phải cảm tạ Tần Phương Nghi và Thủy Linh Khê đã tạo ra những chuyện như thế, đưa gần một nửa số người tới Linh Hương viện.
Đỗ ma ma đưa hai tay ra nhận, lấy lòng cười nói: Đại tiểu thư, tiếng 'Trương bá' này đúng là ngại chết trượng phu nô tì.
Thủy Linh Lung điềm đạm nói: Trương bá đã bị phạt đánh, còn bị từ lui (sa thải) vĩnh viễn không nhận lại, nói vậy các thế gia khác cũng không dám dùng ông ấy, như vậy đi, đúng lúc trong tay ta có chút bạc muốn làm ăn, ngươi xem Trương bá có đề nghị gì tốt không.
Đây là cho Trương Vĩnh Xương cơ hội làm việc lần nữa? Đỗ ma ma không tin vào tai mình, trước đây bà giúp Tứ tiểu thư hãm hại Đại tiểu thư, lần này lại giúp Đại tiểu thư chuyển đồ từ khố phòng đi, cứ tưởng nó sẽ là bảo mệnh chuộc tội, ai ngờ lại gặp được kỳ ngộ!
Bà lập tức quỳ xuống, khấu đầu, cảm kích từ tận đáy lòng: Đa tạ đại tiểu thư! Sau này nô tì sẽ không bao giờ khinh suất nữa!
Đỗ ma ma vừa đi, Diệp Mậu liền vén rèm đi vào, nàng cầm một một bức tranh thêu vườn đào hai mặt, sắc xuân khôn cùng, ngụ ý là 'có đi có lại': Chu di nương đưa tới, tiểu thư có muốn trả lại không?
Thủy Linh Lung cười nhẹ: Nhận lấy đi, bây giờ Tần Phương Nghi đã đẩy bà ta vào đường cùng, nếu ta vẫn không quan tâm thì bà ta sẽ cắn loạn mất.
==
Trời chưa sáng, từng dải tuyết lớn đã bay đầy trời, mái cong đấu củng [1], quỳnh chi ngọc thụ đều được phủ một lớp tuyết trắng đơn thuần, vừa thanh lệ vừa xinh đẹp.
[1] Đấu củng: Một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.
Trong Trường Nhạc hiên, Tần Phương Nghi xanh xao nằm trên giường. Từ hừng đông đến giờ, bà ta đã chờ một canh giờ mà vẫn không thấy di nương hay thứ nữ nào tới thăm bệnh, bà ta tức giận đến nỗi sắc mặt biến thành màu gan heo!
Thủy Linh Khê múc một thìa tổ yến, muốn ăn lại thôi, nàng ta nhíu đôi mày liễu: Mẹ, như vậy có được không? Ngộ nhỡ bà nội phát hiện mẹ giả bệnh thì phải làm sao? Cứ nhìn chuyện nàng để người khác chép Kinh Phật cho đi, bà nội hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, có thể thấy bà nội ghét nhất là bị người khác lừa dối.
Tần Phương Nghi trừng mắt với nàng ta: Vẫn còn mặt mũi nói à? Ta bảo con chép Kinh Phật thôi con cũng không vừa ý, chẳng trách không thể giữ được lòng Thái tử!
Thủy Linh Khê đột nhiên làm rơi cái thìa vào bát, tổ yến tràn ra đầy bàn: Mẹ! Chuyện hôm qua là lỗi của con sao? Người là mẹ tìm, kế là mẹ nghĩ, nói cái gì mà muốn Thái tử hết hy vọng với Thủy Linh Lung, cuối cùng mẹ lại hại con! Là con đấy, mẹ biết không?
Dứt lời, nàng ta căm giận nghiêng người qua chỗ khác.
Tần Phương Nghi đè lại cái đầu hơi choáng váng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: Đến bây giờ con vẫn chưa tìm ra mấu chốt thất bại, khó trách lại thất bại trước Thủy Linh Lung! Con cho rằng Lão phu nhân và cha con tức giận vì con hãm hại Thủy Linh Lung và Chu di nương ư? Đúng là ngu xuẩn! Bách thiện hiếu vi tiên [2], mọi người đều biết Hoàng đế triều ta lấy hiếu trị thiên hạ, nhớ năm đó Hộ bộ Thị lang Khúc Chiếu từng đưa ra ba biện pháp cải cách ruộng đất, cải thiện đáng kể đời sống nông dân, Hoàng thượng rất coi trọng hắn, đặc biệt cho phép hắn ngồi cùng bàn với Hoàng tử, loại vinh hạnh này đừng nói cha con, ngay cả ông ngoại con cũng chưa bao giờ được hưởng! Nhưng chỉ vì một lần say rượu, ác ý hãm hại mẹ cả, Khúc Chiếu đã bị Hoàng thượng lưu đày biên cương! Con cẩn thận nghĩ lại đi, lúc La Thành nói ra hoàn cảnh thê thảm Thủy Linh Lung gặp phải khi ở điền trang, Thủy Linh Lung đã làm thế nào? Nếu đổi lại là con, con sẽ làm thế nào?
[2] Bách thiện hiếu vi tiên: Trong trăm điều thiện, chữ 'hiếu' đứng đầu.
Thủy Linh Lung nói—— “Phụ thân, ban đầu con cũng nghĩ đám hạ nhân làm vậy là do mẫu thân sai khiến, nhưng từ lúc con trở về phủ Thượng Thư, mẫu thân không phải cho con ăn ngon cũng là uống tốt, trang sức quần áo cũng tốt hơn các thứ muội khác rất nhiều, con nghĩ nhất định là ác nô ở giữa kiếm tiền bỏ túi riêng, lừa trên gạt dưới, mong phụ thân đừng để mẫu thân phải chịu oan.”
Đổi lại là mình, mình nhất định sẽ thừa dịp có tất cả mọi người ở đây, tố cáo việc ác của mẹ cả! Mặt Thủy Linh Khê trắng bệch, mày liễu càng nhíu chặt.
Tần Phương Nghi dừng một chút, nghiêm túc nói, Ta chỉ ước nó nhân cơ hội đó cáo trạng ta, như vậy, tình thế lập tức sẽ được đảo ngược! Ta sẽ quỳ xuống cầu xin nó, xin nó tha lỗi vì ta quản giáo hạ nhân không nghiêm, dù sao thì ta quản lý nhiều việc như vậy, thỉnh thoảng lơ là một chút cũng bình thường. Chỉ cần ta quỳ xuống, tất cả cố gắng của Thủy Linh Lung đều uổng phí! Bức mẹ cả quỳ xuống là một việc cực kỳ bất kính! Đến lúc đó, Thái tử và tất cả mọi người đều thất vọng với nó! Mặc dù Thái tử chưa từ bỏ ý định, ta vẫn có cách truyền chuyện này đến tai Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ không muốn loại con dâu này, vì thế, cho dù là Trắc phi hay Di nương ở phủ Thái Tử, Thủy Linh Lung cũng không có phần! Không chỉ có vậy, ta còn có thể nổi tiếng trong kinh thành, khiến nó thân bại danh liệt! Nhưng kì lạ là nó lại chủ động cầu xin tha thứ cho ta, ngay sau đó, con lại làm ra chuyện bằng mặt không bằng lòng với bà nội! Chuyện như vậy xảy ra, còn ai đứng về phía con nữa? Con... Con đúng là đá kê chân của Thủy Linh Lung mà!
Thủy Linh Khê ngẩn ra, lập tức quỳ gối bên giường Tần Phương Nghi, nức nở nói: Mẹ, con biết sai rồi!
Cuối cùng con cũng biết nhận sai. Tần Phương Nghi hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, Cây cao vượt rừng gặp gió quật, còn không bằng một ngọn cỏ dại mềm dẻo sống được lâu dài. Muốn càng nhiều, đầu càng phải cúi thấp. Nếu quan hệ của con với những người trong phủ Thượng Thư không tốt, sau này sao có thể thống lĩnh hậu cung? Những gì nên nói ta đã nói hết rồi, bây giờ con biết mình phải làm gì rồi chứ?
Thủy Linh Khê trịnh trọng gật đầu: Vâng, con nhất định sẽ không để thua Thủy Linh Lung!
Thủy Linh Khê đi khỏi, Tần Phương Nghi liền khép mắt, Triệu ma ma bước lên bấm huyệt thái dương cho bà ta, hỏi: Phu nhân, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?
Bỏ qua? Sao có thể? Tần Phương Nghi lạnh lùng cười, Tiểu tiện nhân đó, chẳng phải sắp có cơ hội trị nó rồi ư?
Dọc đường đi, Thủy Linh Lung luôn suy nghĩ đến chuyện bát tự không hợp, nàng càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, tuy nàng không có cảm tình gì đặc biệt với Gia Cát Ngọc nhưng vẫn không thích có người động tay động chân vào chuyện chung thân của nàng.
Đang nghĩ, xe ngựa đột nhiên dừng lại, thân mình Thủy Linh Lung chợt nghiêng về phía trước, may mà có Diệp Mậu nhanh tay lẹ mắt mới có thể ổn định lại cơ thể.
Diệp Mậu tức giận nói: Có chuyện gì thế? Ngươi dừng thì không thể nói trước một tiếng à? Nếu tiểu thư ngã thì sao?
Phu xe áy náy nói: Xin lỗi, Đại tiểu thư, ngã tư đường phía trước đột nhiên có một đội thị vệ giơ bảng Tránh đường , nô tài sợ sẽ xông lên nên mới ngừng lại, chưa kịp nói.
Thủy Linh Lung vén rèm, vươn đầu ra thăm dò đoàn người, tất cả đều vạm vỡ, hăng hái, mặc áo giáp sẫm màu, cưỡi ngựa tốt, vừa nhìn đã biết là những dũng sĩ vừa trở về từ chiến trường. Tướng quân đi đầu mày rậm mắt to, làn da màu đồng, cả người tràn ngập sát khí của người lính, chính là trưởng tử Quách gia - Quách Diễm.
Hình như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Thủy Linh Lung, Quách Diễm liếc mắt qua, đúng lúc Thủy Linh Lung hạ rèm xuống, hắn chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của nàng, nhưng chỉ sườn mặt thôi cũng khiến hắn suýt kêu ra tiếng!
Hắn vung roi, muốn đến gần xe ngựa Thủy Linh Lung, nhưng đúng lúc này, rèm xe ngựa bên cạnh hắn bỗng được vén lên, Quách Dung bật cười: Đại ca, huynh làm sao vậy?
Quách Diễm không phản ứng kịp, Quách Dung tăng âm lượng, lại gọi: Đại ca! Đại ca!
Quách Diễm lúc này mới hoàn hồn, bây giờ hắn là Quách Diễm, là trưởng tử của Quách gia, đã qua nửa năm, hắn nên quen rồi mới phải. Cảm tạ ông trời đời này đã cho hắn một thân thể khỏe mạnh, một cái đầu tỉnh táo, hắn sẽ không quên hắn đến là để chuộc tội, chuộc tội với người đã sinh ra hắn, nuôi dưỡng hắn, nhưng lại bị hắn bức tử.
==
Trở lại Linh Hương viện, Thủy Linh Lung cho người lui ra rồi kêu Đỗ ma ma vào, nàng chỉ vào cái ghế bên cạnh: Ngồi đi.
Đỗ ma ma hơi nghiêng người, kề mông lên ghế, cũng không dám ngồi thật.
Thủy Linh Lung sai Diệp Mậu đưa cho bà năm tấm ngân phiếu trị giá một trăm lượng: Đây là ta đền bù cho ngươi và Trương bá.
Trượng phu của Đỗ ma ma - Trương Vĩnh Xương là người trông coi khố phòng, nếu hôm nay không có ông ta làm nội ứng, Gia Cát Ngọc cũng không thể chuyển nhiều đồ như vậy ra được, đương nhiên, nàng cũng phải cảm tạ Tần Phương Nghi và Thủy Linh Khê đã tạo ra những chuyện như thế, đưa gần một nửa số người tới Linh Hương viện.
Đỗ ma ma đưa hai tay ra nhận, lấy lòng cười nói: Đại tiểu thư, tiếng 'Trương bá' này đúng là ngại chết trượng phu nô tì.
Thủy Linh Lung điềm đạm nói: Trương bá đã bị phạt đánh, còn bị từ lui (sa thải) vĩnh viễn không nhận lại, nói vậy các thế gia khác cũng không dám dùng ông ấy, như vậy đi, đúng lúc trong tay ta có chút bạc muốn làm ăn, ngươi xem Trương bá có đề nghị gì tốt không.
Đây là cho Trương Vĩnh Xương cơ hội làm việc lần nữa? Đỗ ma ma không tin vào tai mình, trước đây bà giúp Tứ tiểu thư hãm hại Đại tiểu thư, lần này lại giúp Đại tiểu thư chuyển đồ từ khố phòng đi, cứ tưởng nó sẽ là bảo mệnh chuộc tội, ai ngờ lại gặp được kỳ ngộ!
Bà lập tức quỳ xuống, khấu đầu, cảm kích từ tận đáy lòng: Đa tạ đại tiểu thư! Sau này nô tì sẽ không bao giờ khinh suất nữa!
Đỗ ma ma vừa đi, Diệp Mậu liền vén rèm đi vào, nàng cầm một một bức tranh thêu vườn đào hai mặt, sắc xuân khôn cùng, ngụ ý là 'có đi có lại': Chu di nương đưa tới, tiểu thư có muốn trả lại không?
Thủy Linh Lung cười nhẹ: Nhận lấy đi, bây giờ Tần Phương Nghi đã đẩy bà ta vào đường cùng, nếu ta vẫn không quan tâm thì bà ta sẽ cắn loạn mất.
==
Trời chưa sáng, từng dải tuyết lớn đã bay đầy trời, mái cong đấu củng [1], quỳnh chi ngọc thụ đều được phủ một lớp tuyết trắng đơn thuần, vừa thanh lệ vừa xinh đẹp.
[1] Đấu củng: Một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.
Trong Trường Nhạc hiên, Tần Phương Nghi xanh xao nằm trên giường. Từ hừng đông đến giờ, bà ta đã chờ một canh giờ mà vẫn không thấy di nương hay thứ nữ nào tới thăm bệnh, bà ta tức giận đến nỗi sắc mặt biến thành màu gan heo!
Thủy Linh Khê múc một thìa tổ yến, muốn ăn lại thôi, nàng ta nhíu đôi mày liễu: Mẹ, như vậy có được không? Ngộ nhỡ bà nội phát hiện mẹ giả bệnh thì phải làm sao? Cứ nhìn chuyện nàng để người khác chép Kinh Phật cho đi, bà nội hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, có thể thấy bà nội ghét nhất là bị người khác lừa dối.
Tần Phương Nghi trừng mắt với nàng ta: Vẫn còn mặt mũi nói à? Ta bảo con chép Kinh Phật thôi con cũng không vừa ý, chẳng trách không thể giữ được lòng Thái tử!
Thủy Linh Khê đột nhiên làm rơi cái thìa vào bát, tổ yến tràn ra đầy bàn: Mẹ! Chuyện hôm qua là lỗi của con sao? Người là mẹ tìm, kế là mẹ nghĩ, nói cái gì mà muốn Thái tử hết hy vọng với Thủy Linh Lung, cuối cùng mẹ lại hại con! Là con đấy, mẹ biết không?
Dứt lời, nàng ta căm giận nghiêng người qua chỗ khác.
Tần Phương Nghi đè lại cái đầu hơi choáng váng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: Đến bây giờ con vẫn chưa tìm ra mấu chốt thất bại, khó trách lại thất bại trước Thủy Linh Lung! Con cho rằng Lão phu nhân và cha con tức giận vì con hãm hại Thủy Linh Lung và Chu di nương ư? Đúng là ngu xuẩn! Bách thiện hiếu vi tiên [2], mọi người đều biết Hoàng đế triều ta lấy hiếu trị thiên hạ, nhớ năm đó Hộ bộ Thị lang Khúc Chiếu từng đưa ra ba biện pháp cải cách ruộng đất, cải thiện đáng kể đời sống nông dân, Hoàng thượng rất coi trọng hắn, đặc biệt cho phép hắn ngồi cùng bàn với Hoàng tử, loại vinh hạnh này đừng nói cha con, ngay cả ông ngoại con cũng chưa bao giờ được hưởng! Nhưng chỉ vì một lần say rượu, ác ý hãm hại mẹ cả, Khúc Chiếu đã bị Hoàng thượng lưu đày biên cương! Con cẩn thận nghĩ lại đi, lúc La Thành nói ra hoàn cảnh thê thảm Thủy Linh Lung gặp phải khi ở điền trang, Thủy Linh Lung đã làm thế nào? Nếu đổi lại là con, con sẽ làm thế nào?
[2] Bách thiện hiếu vi tiên: Trong trăm điều thiện, chữ 'hiếu' đứng đầu.
Thủy Linh Lung nói—— “Phụ thân, ban đầu con cũng nghĩ đám hạ nhân làm vậy là do mẫu thân sai khiến, nhưng từ lúc con trở về phủ Thượng Thư, mẫu thân không phải cho con ăn ngon cũng là uống tốt, trang sức quần áo cũng tốt hơn các thứ muội khác rất nhiều, con nghĩ nhất định là ác nô ở giữa kiếm tiền bỏ túi riêng, lừa trên gạt dưới, mong phụ thân đừng để mẫu thân phải chịu oan.”
Đổi lại là mình, mình nhất định sẽ thừa dịp có tất cả mọi người ở đây, tố cáo việc ác của mẹ cả! Mặt Thủy Linh Khê trắng bệch, mày liễu càng nhíu chặt.
Tần Phương Nghi dừng một chút, nghiêm túc nói, Ta chỉ ước nó nhân cơ hội đó cáo trạng ta, như vậy, tình thế lập tức sẽ được đảo ngược! Ta sẽ quỳ xuống cầu xin nó, xin nó tha lỗi vì ta quản giáo hạ nhân không nghiêm, dù sao thì ta quản lý nhiều việc như vậy, thỉnh thoảng lơ là một chút cũng bình thường. Chỉ cần ta quỳ xuống, tất cả cố gắng của Thủy Linh Lung đều uổng phí! Bức mẹ cả quỳ xuống là một việc cực kỳ bất kính! Đến lúc đó, Thái tử và tất cả mọi người đều thất vọng với nó! Mặc dù Thái tử chưa từ bỏ ý định, ta vẫn có cách truyền chuyện này đến tai Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ không muốn loại con dâu này, vì thế, cho dù là Trắc phi hay Di nương ở phủ Thái Tử, Thủy Linh Lung cũng không có phần! Không chỉ có vậy, ta còn có thể nổi tiếng trong kinh thành, khiến nó thân bại danh liệt! Nhưng kì lạ là nó lại chủ động cầu xin tha thứ cho ta, ngay sau đó, con lại làm ra chuyện bằng mặt không bằng lòng với bà nội! Chuyện như vậy xảy ra, còn ai đứng về phía con nữa? Con... Con đúng là đá kê chân của Thủy Linh Lung mà!
Thủy Linh Khê ngẩn ra, lập tức quỳ gối bên giường Tần Phương Nghi, nức nở nói: Mẹ, con biết sai rồi!
Cuối cùng con cũng biết nhận sai. Tần Phương Nghi hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, Cây cao vượt rừng gặp gió quật, còn không bằng một ngọn cỏ dại mềm dẻo sống được lâu dài. Muốn càng nhiều, đầu càng phải cúi thấp. Nếu quan hệ của con với những người trong phủ Thượng Thư không tốt, sau này sao có thể thống lĩnh hậu cung? Những gì nên nói ta đã nói hết rồi, bây giờ con biết mình phải làm gì rồi chứ?
Thủy Linh Khê trịnh trọng gật đầu: Vâng, con nhất định sẽ không để thua Thủy Linh Lung!
Thủy Linh Khê đi khỏi, Tần Phương Nghi liền khép mắt, Triệu ma ma bước lên bấm huyệt thái dương cho bà ta, hỏi: Phu nhân, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?
Bỏ qua? Sao có thể? Tần Phương Nghi lạnh lùng cười, Tiểu tiện nhân đó, chẳng phải sắp có cơ hội trị nó rồi ư?
/77
|