Hành Ngọc liếc nhìn nam tử đi cùng Bách Lý Ưu, dè dặt hỏi: “Như vậy thì cha của con là ai?”Hắn nhớ hắn và Mẫn Nhi là cùng cha cùng mẹ, có chuyện như nam tử trước mắt này nói ư?Bách Lý Ưu nhìn Cảnh Ngoạt đứng phía sau lưng Hành Ngọc không xa, ông ấy vẫn dáng vẻ hờ hững kia, dù cho là đối mặt với nữ tử đã vài chục năm chưa gặp.“Mẫn Nhi, con và Hành Ngọc giống nhau, cha của các ngươi chính là Cảnh Ngoạt đang đứng phía sau.”Bách Lý Ưu cùng thông báo cho Đường Mẫn, Đường Mẫn, Hành Ngọc quay đầu lại nhìn Cảnh Ngoạt. Hành Ngọc là kích động, nhưng Đường Mẫn lại không sao cả, nàng đã sớm biết. Người cha ngốc này, quả thực hết chỗ nói.“Ừ.” Xem như đáp lại Bách Lý Ưu.Mạc Lưu Lăng ngây dại, là Cảnh Ngoạt, là hắn!Thiên Sở Tu nghe đến tên Cảnh Ngoạt, điều nghĩ đến đầu tiên là thân phận của hắn, quốc sư Hiên Viên, đệ đệ kết nghĩa của Cảnh Gia Sĩ. Không thể ngờ hắn và Ưu Nhi sinh ra hai đứa con gái. Khó trách, khó trách ở Thương Lan Ưu Nhi không bao giờ nguyện ý nói đến, hóa ra là Cảnh Ngoạt.“Ưu Nhi, hóa ra là như vậy. Hành Ngọc, lại là con của muội!”Thiên Sở Tu nhìn Hành Ngọc, ánh mắt chuyển đến trên người bên cạnh, Thiên Mị bày ra dáng vẻ sáng tỏ, hắn đã sớm biết!“Không cần nhìn con như vậy, là chính ông không hỏi.” Thiên Mị vô tội nhìn Thiên Sở Tu, dùng sức nén cười. Hóa ra lão hồ ly rất quan tâm đến con của Bách Lý Ưu.“Con cho rằng như vậy, ta sẽ thừa nhận, suy nghĩ kỳ lạ.”Cơn tức giận của Thiên Sở Tu dâng lên, tuy nhiên trong lòng không hề bài xích Hành Ngọc mãnh liệt như vậy, nhưng càng thêm cảm thấy con mình đáng giận.Tất nhiên Cảnh Ngoạt biết rõ Đường Mẫn là nữ nhi của mình, nhưng Hành Ngọc, ông thật sự chưa từng gặp qua, chỉ biết đến sự hiện hữu của hắn. Đứa bé này, là đứa bé đầu tiên của ông và Ưu Nhi, lại làm cho hắn trải qua cuộc sống không hạnh phúc. Là ông sai!Nhìn Hành Ngọc và Thiên Mị, thoáng cái hiểu sơ sơ.Lập tức mở miệng nói ra, “Như vậy rất tốt, Hành Nhi vui vẻ là được, việc này coi như tính là nửa con dâu, không tệ!”Cảnh Ngoạt đánh giá kỹ Thiên Mị đưa ra kết luận.Chỉ là kết luận này, lại làm cho mọi người dừng lại, có chút không nhịn được.Đường Mẫn trực tiếp cười ra tiếng, hóa ra người cha này có cùng suy nghĩ với mình. Quả nhiên là cha và con gái, đại tẩu của nàng, con dâu của cha, ha ha, Thiên Mị và Hành Ngọc ở chung một chỗ, đoán chừng chỉ có thể uất ức thân phận của mình rồi. Chỉ là từ con dâu này nghe sao không được tự nhiên!“Thiên Mị, quả nhiên ngươi vẫn phải làm đại tẩu của ta ~ ““Nữ nhân, ngươi!” Mặt mày Thiên Mị tối sầm, cha Hành Ngọc thật là —— tại sao cùng một đức hạnh với nữ nhân Đường Mẫn này! Dựa vào cái gì hắn là con dâu chứ!“Cảnh Ngoạt, ngươi đừng quá phận!” Tất nhiên Thiên Sở Tu cảm thấy không chịu nổi, con của mình bị người nói thành như thế, người làm cha như ông ném cái mặt đi đâu.Tầm mắt Cảnh Ngoạt quét tới, sau đó cố định ánh mắt ở trên người Bách Lý Ưu.“Ưu Nhi, muội nói xem Hành Nhi tìm thê tử như thế đấy ư.” Trực tiếp rơi lệ, Thiên Sở Tu bị xem nhẹ rồi.Bách Lý Ưu cười, gật đầu. “Không tệ.” Quả thật, mặc kệ nhìn Thiên Mị như thế nào cũng đều vô cùng ưu tú, lại thêm khoảng thời gian bà ở hoàng cung Thương Lan kia nữa, chỉ thấy Thiên Mị bây giờ hết sức đáng yêu.Từng có một lần chạy tới nhìn chằm chằm vào bà, thật lâu sau mới hỏi, “Trong bụng dì là tiểu muội muội ư? Sau này cho làm tân nương của ta nhé?”Lúc ấy Bách Lý Ưu nở nụ cười, hoàng hậu cao ngạo, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại thú vị đáng yêu như vậy, một chút cũng không có tâm cơ và sự thông minh, thật sự khờ dại làm cho người ta thương.“Nếu là tiểu đệ đệ thì sao?”Tiểu Thiên Mị cười, “Vậy thì làm đệ đệ của ta, ta dẫn hắn đi chơi.”Không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt bà rời đi, rồi sau đó Mẫn Nhi được sinh ra. Nó lại ở chung một chỗ với Hành Ngọc.Suy nghĩ của Bách Lý Ưu vô cùng cởi mở, người đã chết qua một lần đều thông suốt cả. Hành Ngọc vui vẻ là được rôi, Thiên Mị dám lớn mật như thế, nghênh ngang biểu đạt tình cảm với Hành Ngọc ở trước mặt Thiên Sở Tu. Nam tử như vậy là có trách nhiệm gánh vác.“Thiên Mị, còn nhớ rõ dì không?”Thiên Mị cười nói, “Sao không nhớ rõ chứ, vốn còn muốn để tiểu muội muội trong bụng dì làm tân nương của con nữa mà? Không nghĩ tới nữ nhân này đã lập gia đình, cũng may, có đại ca phía trên nàng, cũng không tệ.”Ôm chặt Hành Ngọc, vui đùa nói chuyện.Đường Mẫn nghe lời này, hóa ra thiếu chút nữa nàng bị mẫu thân cho làm tân nương từ bé rồi, hơn nữa còn là người kia của Hành Ngọc nữa, may nhờ có Quân Mạc Ly, nếu là thằng nhãi Thiên Mị này, nàng còn không té xỉu ư. Nam nhân này, đoán chừng cũng chỉ có Hành Ngọc chế ngự được thôi.“Thiên Mị này, nhất định phải quý trọng đấy, nếu không tốt với Hành Ngọc, ta cũng sẽ không cho huynh sống thoải mái.”Trái tim đang nhéo chặt của Hành Ngọc chợt rũ xuống, mẫu thân nói rất đúng cái gì? Bà không có phản đối, không cho sắc mặt, không xem thường, ngược lại còn cổ vũ, muốn Thiên Mị cho hắn hứa hẹn.“Hành Ngọc, con phải hạnh phúc đấy.” Lần đầu tiên Bách Lý Ưu vuốt tóc Hành Ngọc, mang theo thương tiếc. Ngược lại nói với Thiên Sở Tu, “Sở Tu, chuyện của hai đứa bé này thì để chính bọn nó xử lý, tình cảm không liên quan đến nam nữ, sao chúng ta phải ép buộc chia rẽ chứ. Huynh thấy thế nào?”Thiên Sở Tu dừng lại, lập tức không nói lời nào, ông ấy còn có thể nói cái gì.“Hừ, tự giải quyết cho tốt!”Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi ~Trong lòng Thiên Mị sợ hãi than, công lực của Bách Lý Ưu thật cường đại. Quả nhiên khó lường, lão hồ ly này trực tiếp kẹp lấy cái đuôi chạy thoát. Chậc chậc...Bách Lý Ưu nhìn còn người ở lại, Mạc Lưu Lăng, cười khổ.“Ưu Nhi, muội không cần phải nói, chừa cho ta chút không gian tưởng tượng. Ít nhất để cho ta có chỗ nhớ lại.” Mạc Lưu Lăng cực kỳ cay đắng, ánh mắt đối địch của Cảnh Ngoạt, nóng hừng hực đến bỏng người. Hắn thua, thua triệt để, bọn họ đã có hai đứa con rồi.Nên giải tán, nên đi, trong nháy mắt chỉ để lại Bách Lý Ưu và Đường Ứng Nghiêu. Đường Mẫn trực tiếp kéo Cảnh Ngoạt đi, tất nhiên là cha có chuyện nói với mẫu thân, trước hết nên kéo người cha ngốc này đi.Cảnh Ngoạt nhìn Đường Ứng Nghiêu, rời đi. Chỉ là ánh mắt lúc gần đi kia, ai oán vô cùng.Bách Lý Ưu nhìn người nam nhân đã từng là phu quân của bà trước kia.“Ứng Nghiêu, muội.”“Nàng không cần phải nói, ta hiểu được, giữa chúng ta vốn là không thể nào, ta hiểu được.” Làm sao ông không hiểu chứ, chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi, cho dù là quyền lực hay địa vị, cho dù là tình của ông hay trái tim của ông, nàng ấy đều không muốn.Nhất thời Bách Lý Ưu không nói chuyện, Đường Ứng Nghiêu là người bà cảm thấy có lỗi nhất. Lúc trước vì bảo vệ Mẫn Nhi mà lựa chọn, lại chưa từng nghĩ làm cho ông ấy thành như vậy, vốn ông ấy nên là vột Tướng quân hăng hái, được vạn người kính ngưỡng.“Ứng Nghiêu, quý trọng người bên cạnh, càng thêm chú ý hơn, có lẽ huynh sẽ phát hiện, luôn có người yên lặng đuổi theo huynh, chăm chú vào huynh, quan tâm huynh, nỗ lực vì huynh mà buông tha cho tất cả.”Bách Lý Ưu nhớ tới nữ tử kia, tự nguyện làm thiếp, buông tha cho thân phận tôn quý, rời xa quốc gia của mình, chỉ vì có thể ở bên cạnh huynh ấy. Nàng tự hỏi có làm không được như thế không, Đường Ứng Nghiêu nên quý trọng nàng ấy mới đúng.Đường Ứng Nghiêu suy nghĩ trong lòng, buông tha cho thân phận, rời xa quốc gia của mình? Ai chứ? Đáp án mông lung dường như đang bập bềnh trong đầu, lại cuối cùng không lấy được đáp án....Đường Ứng Nghiêu rời đi, mang theo tiếc nuối và vui mừng, nàng ấy hạnh phúc là tốt rồi, bên cạnh nàng ấy có người nam nhân thật lòng bảo vệ nàng ấy, ông yên tâm rồi.Về phần người yên lặng bảo vệ ông, là ai? Ông nghĩ, đó không quan trọng. Cả đời này, còn không phải trôi qua như vậy sao!Đường Mẫn nhìn Đường Ứng Nghiêu tiêu điều rời đi, trong lòng không có cảm giác gì. Nhưng mà tình cảm thật sự không thể miễn cưỡng, nàng thích cha, nhưng mà nàng lại không thể cưỡng cầu mẫu thân ở cùng với ông ấy, bởi vì trong long mẫu thân chỉ có người cha ngốc Cảnh Ngoạt kia.“Dường như tất cả đã xong.” Đường Mẫn sâu kín than thở.Thiên Mị và Hành Ngọc liếc mắt nhìn nhau, cảm khái trong lòng, dường như tất cả đã xong. Nhưng mà bầu không khí này cũng rất là bắt đầu khởi động.“Hành Ngọc, ngươi thích ở đâu, chúng ta du sơn ngoạn thủy nhé.” Hắn sẽ không trở về Thương Lan, ngôi vị hoàng đế kia hắn sẽ không kế thừa, sợ là lão hồ ly phải thất vọng rồi.Hành Ngọc cảm động gật đầu, thật ra ở đâu cũng tốt cả, chỉ cần ở cùng một chỗ với người trong lòng là được.“Hành Ngọc, huynh và Thiên Mị, nhất định phải vui vẻ, hạnh phúc, biết không?” Hốc mắt Đường Mẫn có chút ướt át, đây là ca ca của nàng, là huynh muội ruột thịt với nàng, nhưng lại chịu rất nhiều khổ sở mà lớn lên. Hiện tại có một người có thể bồi bạn bên cạnh huynh ấy, nàng chỉ muốn huynh ấy hạnh phúc.“Không biết mẹ và cha sẽ như thế nào, các huynh phải đi tạm biệt đã nhé.”Hành Ngọc gật đầu, bốn người cùng đi tìm Bách Lý Ưu và Cảnh Ngoạt.Nhìn bốn người phía trước, Bách Lý Ưu lập tức hiểu được mục đích đến của bọn họ, gặp nhau lại chia ly.“Các con đều đã trưởng thành rồi, nên có con đường của mình phải đi, mẹ sẽ không miễn cưỡng cái gì, chỉ là các con phải nhớ kỹ, vui vẻ và thành thật do tùy tâm mà ra, phải sống cho tốt. Nhớ kỹ, đi theo trái tim. Cho dù đi đến nơi nào trải qua chuyện gì, đều là quá trình tôi luyện các con cùng trưởng thành.”Đường Mẫn bước nhanh đến phía trước, ôm lấy Bách Lý Ưu, cố gắng ngửi lấy mùi trên người bà, hương vị mẹ, người mẹ này cũng là mẹ của nàng.“Con sẽ nhớ, chúng con cũng sẽ nhớ.”“Mẹ, mẹ cũng phải sống tốt.” Đường Mẫn khẽ ghé vào bên tai Bách Lý Ưu, nói.Rất khẽ, khẽ đến chỉ có một mình Bách Lý Ưu nghe thấy.Thân thể run rẩy theo bản năng, ôm lấy Đường Mẫn. “Mẫn Nhi ~ “Buông ra, cười hớn hở nhìn Bách Lý Ưu. “Hai người chuẩn bị đi nơi nào ạ?”Ít nhất nói cho bọn hắn biết đi về phía nào, nếu nàng nhớ bọn họ, cũng có phương hướng tìm kiếm.Cảnh Ngoạt và Bách Lý Ưu liếc mắt nhìn nhau, bèn nhìn nhau cười. Bọn họ chỉ biết đi một nơi......Một con ngựa, hai người.Đường Mẫn ăn xong một ngụm quả táo cuối cùng, phun ra theo đường vòng cung, sau đó rùng mình một cái, mùa đông lạnh lẽo ăn quả táo quả thật là lạnh.“A Ly, chúng ta phải đi mấy ngày nữa?”Giờ phút này phương hướng bọn họ đang đi chính là về Phượng Lăng, nhìn Bách Lý Ưu và Cảnh Ngoạt rời đi, Thiên Mị và Hành Ngọc hạnh phúc rời đi, mà bọn họ quyết định trở về Phượng Lăng.Chỉ là, vài người đi theo phía sau, dường như đội ngũ có chút khổng lồ.Cùng đi theo phía trước ngoài Hoa Ảnh, còn có Vô Âm, Thanh Phong, Lộng Nguyệt, Phiêu Tuyết đến từ Hiên Viên.Cộng thêm, một con hồ ly ham ngủ ở trong ngực Vô Âm.Đường Mẫn buồn bực chậc lưỡi, điệu bộ này, giống như đi ra ngoài giả danh lừa bịp.“A Ly, huynh xác định mang theo đám người kia.”Quân Mạc Ly liếc mắt nhìn sau lưng, suy tư một lát, “Huyết lan cung đã hủy, quả thật không cách nào sắp xếp cho bọn họ, trước đi theo trở về đã, ít nhất phải xây dựng lại tổ chức.”Quân Mạc Ly tự hỏi là tổ chức xây dựng lại đó, có lẽ sẽ không phải là xây dựng lại Huyết lan cung.Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn muốn bọn họ không lại trải qua máu tanh, mà là chút ít bình thản.Chỉ cần có một chỗ, làm bọn họ có lòng trung thành.Trong lòng Đường Mẫn khẽ động, nhìn đủ loại nam nữ phía sau, tướng mạo phi phàm, hơn nữa từng người một đều có đặc sắc nổi bật.“Thật ra, ta lại có chủ ý.”Chương 108: Gặp mặtQuân Mạc Ly cúi người, khóe môi xinh đẹp bắt đầu kéo căng, chủ ý gì tốt mà cười như vậy?Đường Mẫn cố gắng ổn định chính mình, sau đó nghiêm túc nói, “A Ly, sau khi chúng ta trở về, nhìn xem cha có trở về Tướng phủ không, sau đó, chúng ta đi Giang Nam dẫn theo đám Vô Âm, coi như là phóng khoáng.”Giang Nam?Trong đầu Quân Mạc Ly lập tức xuất hiện cây Liễu gió xuân, câu đối ánh trăng. Là nơi để đi!“Theo ý của nàng.”Hạnh phúc, chính là mở ra như thế này, Đường Mẫn nhếch cười, đang mong đợi cuộc sống sau này. Bắt đầu tư giờ phút này, nàng có thể mong chờ, cuộc sống sau này sẽ muôn màu muôn sắc. Nhưng đầu tiên, vẫn phải về nhà một chuyến.Đau khổ ép bức ——Lần thứ ba Đường Mẫn đứng ở Đồng Uyển, có chút ai oán. Vì sao vào Phượng Lăng nhất định phải qua Đồng Uyển, dường như nàng vô cùng có duyên phận với nơi này.“Phu nhân, sao sắc mặt ngài không tốt vậy?” Vô Âm tiến lên trước, một câu làm cho sắc mặt Đường Mẫn càng thêm chuyển đen. Há chỉ không tốt là thật sự không tốt.Không biết Viên Lộc Khanh vẫn còn ở đó không, sẽ không đúng lúc gặp phải chứ!“A! A! Đúng rồi, nhanh báo cáo tướng quân!”Con mắt của tiểu binh lính canh cửa thành vô cùng tinh, từ xa đã nhìn thấy bọn họ. Đường Mẫn và Quân Mạc Ly, hai người kia phách lỗi xuất hiện ở Đồng Uyển, ký ức của bọn họ cũng vẫn hãy còn mới mẻ. Lúc này đây, đâu còn ngăn cản, trực tiếp thúc giục người đi báo cáo.Mặt Quân Mạc Ly tối sầm, báo cáo cho Viên Lộc Khanh ư.Hắn và hắn ta không có lời gì tốt để nói. Mẫn Nhi không quen hắn ta. Quân Mạc Ly trực tiếp dự tính cự tuyệt người này tới cửa, quay đầu phân phó Vô Âm, “Các ngươi ở lại tiếp đón hắn ta.”Nói xong, cũng không quay đầu lại cưỡi ngựa vào thành, sau đó biến mất trước mắt bọn họ.“Có ý gì?” Vô Âm nghiêng đầu sang chỗ khác vẻ mặt vô tội, nhìn Hoa Ảnh không kiên nhẫn.“Ý chính là ngươi phải tiếp đón cho tốt, thứ cho không phụng bồi.” Hoa Ảnh và Phiêu Tuyết vốn là nữ tử, thuận lợi thông qua. Thanh Phong và Lộng Nguyệt lưu lại một câu tự cầu thêm phúc, sau đó cũng vào thành.Tiểu binh lính níu lấy Vô Âm, không cho người rời đi. Đi không còn một mống, hắn không có cách nào khác báo cáo kết quả công tác.“Ngươi buông ra!” Vô Âm nén tức giận khắp người không có ra vung, rống giận với tiểu binh lính.Tiểu binh lính run rẩy, nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn, nhưng vẫn níu lấy Vô Âm không thả. “Ngài nghỉ ngơi một chút, ngồi xuống hóng gió.”Vô Âm co lại, hóng gió giữa mùa đông, không biết xấu hổ sao!“Ta lạnh.”“Ặc, vậy ngài sưởi ấm thân thể.”“Đứng ở nơi này ta chỉ có lạnh.” Vẻ mặt Vô Âm không biểu tình, hỏa diễm hồ trong ngực đột nhiên động đậy, ngọ nguậy muốn chui ra khỏi áo khoác Vô Âm, cái đầu thò từ bên trong ra, liếc mắt liền nhìn thấy tiểu binh lính cầm lấy Vô Âm không buông tay.Mà nó rõ ràng cảm thấy thượng nhân bên mình không vui.“Chi chi —— “Đi từ từ chém ra móng vuốt, muốn vạch xước tiểu binh lính.“A —— “Đau buông tay, tiểu binh lính nhìn hai vạch máu đỏ, miệng vết thương vô cùng sâu. Ánh mắt sợ hãi nhìn về phía động vật trong ngực Vô Âm, thứ này thật là dọa người.Vô Âm nhìn miệng vết thương, thở dài, coi như tốt, người này đã hạ tay lưu tình rồi. Xuất ra một trăm lượng nhét vào trong tay tiểu binh lính, sau đó cũng không quay đầu lại.“Đây là tiền thuốc men.”Tiểu binh lính ngơ ngác nhìn ngân phiếu trong tay, có chút choáng váng.Đợi cho Viên Lộc Khanh đuổi tới thì bổ nhào vào khoảng không rồi (ý chỉ không còn ai).“Người đâu?”“Báo, báo cáo tướng quân, đi, đi rồi.” Tiểu binh lính nhét một trăm lượng vào trong ngực mình, tiện tay băng bó kỹ chính mình. Tiền bạc không lộ ngoài, đây chính là một số tiền lớn.Đi rồi...Chẳng lẽ ngay cả mặt mũi cũng không muốn gặp sao.Đường Mẫn nhìn nguyên một đám người theo kịp phía sau, sau nửa canh giờ, Vô Âm về đơn vị.“Cung chủ, thuộc hạ.”“Đuổi theo.” Quân Mạc Ly tiếp tục ôm Đường Mẫn, một đường đi về phía trước, dường như còn lộ ra hơi thở u oán.Mãi cho đến trong kinh thành Phượng Lăng.Sai đám Vô Âm đi tới tiểu tứ hợp viện chỗ trước kia bọn họ ở lại, sau đó bọn họ trở về Tướng phủ trước.Sau khi Mạc Lưu Lăng trở về, liền xem như không có việc gì, nhưng lại buông tay quyền lợi, quyền lợi của Tả Tướng và Hữu Tướng không sai biệt lớn lắm, hành động này mang đến cho Quân Hác Thiên rất nhiều lợi.Mà lúc này, Quân Hắc Thiên và Hữu Tướng, dường như tranh đấu Hầu gia giảm xuống.Bên ngoài nghe đồn bọn họ lén đạt thành hiệp nghị. Mà trên thực tế. Cũng đúng là như thế.Mẫn và Quân Mạc Ly vào Tướng phủ, xuyên qua hoa viên, liền nhìn thấy cách đó không xa, ba người vốn không nên ở cùng một chỗ lại ở cùng nhau.“Cha, tại sao các người lại ở chỗ này?”Nhìn thấy Đường Ứng Nghiêu và Hữu Tướng, đây là phủ Tả tướng đấy“A, không có việc gì tới xem lão bướng bỉnh, chẳng phải chuyện này đã tới rồi sao, Mẫn Nhi, các con đã trở lại. Những người khác đâu?”Đường Ứng Nghiêu nghĩ trong lòng muốn hỏi đám người Bách Lý Ưu đâu? Nhưng lại không hỏi.Đường Mẫn há lại không biết, tranh thủ thời gian nói, “À, bọn họ kết bạn rời đi, đi nơi nào, chúng con cũng không biết.” Đây là lời nói thật. Không chỉ có Bách Lý Ưu và Cảnh Ngoạt, đến cả Thiên Mị và Hành Ngọc bọn họ cũng không biết.Chỉ là, nàng cũng không nói gì, Bách Lý Ưu đã lén nói với nàng nơi ấy rồi.Tất cả đã thành kết cục đã định, nói cho cha thì có ý nghĩa gì. Còn không bằng cái gì cũng không nói, nếu nàng muốn gặp bọn họ, lại đi tìm đến cửa bọn họ là được.“À, như vậy sao.”Quân Hắc Thiên và Hữu Tướng cũng thức thời không đề cập đến đề tài đó nữa.Quân Hắc Thiên nhìn Quân Mạc Ly, rồi mới lên tiếng, “Đã trở lại?”“Ừ.”Giọng nói đáp lại thản nhiên, Quân Mạc Ly cũng có chút không biết đối mặt với Quân Hắc Thiên như thế nào, cha mẹ của hắn cũng không phải người Phượng Lăng, cha của hắn ở Hiên Viên, như vậy người cha mười năm Quân Hác Thiên này là vì cái gì? Vì sao ông ấy nói như vậy, sao lại nói cho hắn biết?Rõ ràng Quân Hác Thiên có chút mất mát, nghĩ đến hắn nên biết rằng...Đường Ứng Nghiêu và Hữu Tướng cáo lui. Trước khi đi, Đường Ứng Nghiêu tới gần Đường Mẫn, “Có rảnh thì về nhà.”Đường Mẫn gật đầu, Hầu phủ, nàng nhất định sẽ trở về. Nhưng trước mắt, là đợi ở chỗ này.Nhìn đôi cha con này, Đường Mẫn tự giác rời đi, trở lại sân nhỏ của mình.“Hai người chậm rãi trò chuyện.”...Một đường nghe tiếng chim ngửi hương hoa, khí hậu ở Phượng Lăng cũng không lạnh như vậy, những cây hoa nở cuối mùa thu tranh nhau tản ra mùi thơm. Hoàn cảnh thoảng mái và cảm giác thoáng cái làm cho nàng trầm tĩnh lại.“Thật thoải mái, vẫn là cuộc sống như vậy thoải mái nhất.” Đường Mẫn thích ý hưởng thụ.“Vậy sao?”Sững sờ, giọng nói này? Đột ngột ngẩng đầu nhìn sang, hóa ra đã bất tri bất giác đi tới Vô Ưu các.Một gian phòng độc lập, nhìn người đứng trước cửa sổ ở phía lầu hai, là Quân Vô Ưu.Có phải nàng nên đưa tay chào hỏi? Mà trên thực tế, nàng cũng làm.Đường Mẫn cười tủm tỉm nhìn Quân Vô Ưu, “Nhị ca, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, gần đây có được khỏe hay không?”Đến Đường Mẫn cũng bị lời nói của mình làm cho nổi da gà cả người, lời này quá làm cho người ta không nói được lời nào rồi. Mà Quân Vô Ưu cũng không nghĩ tới Đường Mẫn sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời lại không biết tiếp lời như thế nào.Cuối cùng, phun ra một câu nhàm chán rồi biến mất bóng dáng.Đợi cho Đường Mẫn hoàn hồn lại, hắn đã đứng ở trước mặt nàng.“ngươi đều chào hỏi người như vậy?”Quân Vô Ưu có chút thấy không rõ vẻ mặt, sắc mặt rất kỳ quái.Đường Mẫn suy nghĩ, lắc đầu.“Người bình thường nào được đãi ngộ như vậy, nhị ca khác biệt chứ sao.” Đường Mẫn tiếp tục làm mình buồn nôn, hay là tránh ra, người này thành thật không tốt ở chung.Quân Vô Ưu nhìn phương hướng Đường Mẫn đến, ánh mắt đen tối không rõ, để ý thấy Đường Mẫn rời đi thực sự không thèm để ý. Hắn để ý chính là Quân Mạc Ly và cha hắn nói những gì.Chuyện phát sinh ở chỗ tiếp giáp của ba nước, không nhiều không ít, lại vừa đúng lúc hắn biết chút ít.Không phải cha của Mạc Ly, mà là Hiên Viên đế chờ ở Cảnh gia, như vậy, giờ phút này bọn họ sẽ nói chuyện với nhau như thế nào.Người đệ đệ này, hắn nghĩ, nếu rời khỏi Tướng phủ, thật sự là không thú vị.Nghĩ như vậy, cũng liền đi tới. Trực tiếp thoải mái nghe mới là tác phong của hắn.Đường Mẫn nhìn Quân Vô Ưu đi xa, mới nhanh như chớp chạy chậm trở lại nơi ở của mình, người này, âm hiểm, khó đối phó hơn Cảnh Tu Thiên Mị, chân chính yêu nghiệt.“Hồng Mai, Lục Trúc, ta đã trở về.”Vào sân nhỏ, Đường Mẫn đã lập tức gọi to, hoàn toàn là dáng vẻ tùy tiện.Không để ý một đám người bị dọa cho kinh ngạc, bước nhanh đi vào, vòng qua bảy tám người khom người, cuối cùng nhin thấy hai người kia.“Tiểu thư!” Lục Trúc phát hiện người tới đầu tiên, cả kinh kêu ra tiếng.Hồng Mai xoay người rất nhanh, nhìn thấy Đường Mẫn nhìn các nàng, con mắt thoáng cái đỏ bừng.”Tiểu thư, Hồng Mai còn tưởng rằng người không trở lại nữa!”Nói cong, cũng bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.Trong lòng Đường Mẫn ấm áp, các nàng thật lòng quan tâm nàng.“Làm sao có thể, ta đây không phải đã trở lại rồi sao.”Tiến lên an ủi vỗ lưng Hồng Mai, cố gắng làm cho cô gái nhỏ này ngừng khóc. Hồng Mai liên tục thối vài bước, có chút không dám, làm sao tiểu thư có thể làm những chuyện này. Rồi sau đó, tranh thủ thời gian lau khô nước mắt.“Tiểu thư đói không? Hồng Mai đi làm thức ăn cho tiểu thư nhé!”Ánh mắt tràn đầy chờ đợi, Đường Mẫn gật đầu, dù cho không đói bụng, cũng nhớ thức ăn các nàng làm.“Đi thôi, làm xong trực tiếp bưng đến trong phòng.”Nhìn Hồng Mai vội vã rời đi, Đường Mẫn không khỏi cười, nha đầu kia!Lục Trúc nhìn Đường Mẫn, trong lòng có chút không yên. Dường như đang đợi cái gì đó!Đường Mẫn không nói cái gì nữa, liếc nhìn, đi vào trong phòng, Lục Trúc thuận theo theo vào, sau đó đóng cửa lại.“Tiểu thư, Lục Trúc biết sai.”Lông mày Đường Mẫn nhíu lại, “Ồ, biết sai? Biết sai cái gì?”Lục Trúc nhìn Đường Mẫn, trên mặt nhìn không ra bất kỳ buồn vui giận gì, càng như vậy, tâm trạng của ngài ấy càng không ổn. Mà nàng, cũng càng thêm bất an.“Bịch!”Lục Trúc quỳ trên mặt đất, nhìn Đường Mẫn, ánh mắt kiên định.“Tiểu thư, Lục Trúc, biết sai rồi.”Yên tĩnh, không âm thanh, trong phòng cái gì cũng không có, chỉ còn lại có tiếng hít thở, từng cơn từng cơn.Đường Mẫn đã mở miệng: “Hồng Mai đến đây, chuyện để sau hãy nói.” Lục Trúc biết điều, không bao lâu, Hồng Mai cao hứng bưng thức ăn đi vào.“Tiểu thư, người xem, những thứ này đều là do nô tì làm đấy!”Mang tất cả thức ăn lên bàn, dường như sợ không đủ.Đường Mẫn cười ra tiếng, nhiều như vậy, là tính toán cho heo ăn sao.“Ta ăn không hết nhiều như vậy.”“Tiểu thư chỉ nếm mỗi thứ một ít, đã lâu rồi tiểu thư không được ăn những thứ này, cũng không biết khẩu vị có giống lúc trước không, Hồng Mai dứt khoát lấy một ít, nhìn tiểu thư ăn.”Nói xong chớp hai mắt thật to, nhìn chằm chằm vào Đường Mẫn.Cầm lấy một miếng bánh Quế Hoa gân nhất, dưới cái nhìn nhiệt tình soi mói của Hồng Mai nhét vào trong miệng. Miệng đầy mùi thơm, vị hoa quế nhàn nhạt, cảm giác vô cùng mềm. Có thể thấy được Hồng Mai vô cùng dụng tâm, những thứ này bình thường nàng luôn làm.“Ăn ngon.”Nuốt xuống, câu đầu tiên của Đường Mẫn chính là khích lệ.
/145
|