Trước mắt một màu đen kịt, giác quan trên người vô cùng rõ ràng. Tiêu Ngư đang ở trong mơ, đợi phát giác được y lần nữa chọc đến, toàn thân căng cứng.
Lúc trước nàng gả cho Hoàng Đế biểu ca, mặc dù không kịp động phòng, Triệu Dục đã băng hà, những chuyện giữa phu thê với nhau, nàng đều rõ ràng. Hiện tại dã nhân này... Tiêu Ngư bị y cố định dưới thân, cơ hồ không thể động đậy. Mà hô hấp của y to khoẻ, dính chặt vào nhau với nàng, động tác trắng trợn.
Dù sao cũng sớm chiều ở chung đã nửa tháng, nàng chỉ nói y đơn thuần giản dị, lòng đề phòng dần dần giảm, lại không nghĩ rằng y sẽ làm ra chuyện như vậy.
Đuôi xương cụt bị đâm đến run lên, Tiêu Ngư cúi đầu, hung hăng cắn cánh tay y đang để bên cạnh mình. Tay dã nhân chưa buông ra, động tác va chạm lập tức dừng lại, Tiêu Ngư thừa dịp y dừng lại, bò ra từ dưới thân thể của y, tránh về chỗ hẻo lánh, muốn đưa tay kiểm tra bên người có thứ gì để phòng thân không, lại không sờ thấy gì.
Mông lung có thể nhìn thấy hình dáng dã nhân, Tiêu Ngư thấy y có hành động, lập tức cảnh giác lớn tiếng nói: Không cho phép tới!
Kinh ngạc, xấu hổ giận dữ, tức giận... Trong giọng trong veo nói của nữ hài nhi có chút run rẩy.
Dã nhân bị nàng dọa sợ, quỳ gối trên đệm giường, như bị định trụ.
Y khác Tiêu Ngư, sống trong núi lâu dài, nhìn thấy mọi vật ban đêm không khác ban ngày, bây giờ có thể thấy được rõ ràng gương mặt tuyết trắng của nàng, gắt gao cắn môi dưới, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy đề phòng và sợ hãi. Giống như rất chán ghét y, cảm thấy y sẽ tổn thương nàng. Đối với y rất khác so với thường ngày. Dã nhân há to miệng, muốn nói chuyện, lại chỉ có thể phát ra tiếng ê a mơ hồ, y muốn đến gần, nàng không cho phép y tới gần.
Dã nhân do dự một chút, đành phải đi xuống trước.
Y đi đến cạnh đống lửa, nhóm lên đống lửa vừa tắt.
Tiêu Ngư ngồi ở một góc giường đá hẻo lánh, cảm giác được y đã xuống, ngay sau đó, là tiếng bó củi, tiếp theo là ánh lửa vàng ấm dần dần tràn ngập cả sơn động lần nữa.
Dã nhân ngồi bên cạnh đống lửa, y đốt lửa xong, đôi mắt lại thận trọng nhìn lại, trong mắt là lo lắng, hình như có chút vô tội. Lông mày Tiêu Ngư nhẹ chau lại, thu hồi ánh mắt, không muốn liếc y thêm cái nào.
Ánh mắt dã nhân nhất thời trở nên ảm đạm, sau đó yên lặng cúi đầu xuống.
Đêm nay Tiêu Ngư ngồi trên giường thật lâu, không nhìn y, cũng không nói chuyện. Tỉnh táo lại, nàng biết trong lòng dã nhân không phải có ác ý, không thì lấy năng lực của y, phản kháng của nàng không thể dùng. Thế nhưng nàng vẫn tức giận.
Dã nhân im lặng ngồi bên cạnh đống lửa suốt cả đêm.
Ngày hôm sau Tiêu Ngư tỉnh lại, dã nhân không có ở đây. Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Tiêu Ngư đưa tay sờ đuôi xương cụt, còn hơi đau. Thứ đụng nàng, thật sự là quá cứng... Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trên mặt Tiêu Ngư vừa thẹn lại giận, đi đến suối nước, Soạt một tiếng, vốc lên một bụm nước lên mặt.
Tiêu Ngư nhẹ nhàng thở dốc, nhìn qua nước sóng lân lân trên mặt nước phản chiếu mình.
Nàng là đích nữ Tiêu gia, Thái Hậu Đại Ngụy, hôm đó nếu không có Triệu Huyên, thì sẽ không rơi vào cấp độ làm bạn cùng dã nhân. Nàng muốn đi khỏi nơi này, huống chi tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, nàng càng không nên ở lâu chỗ này.
Nghĩ tới đây, Tiêu Ngư động tác lưu loát bắt đầu rửa mặt.
Rửa mặt xong, nghe được sau lưng có tiếng bước chân, Tiêu Ngư vội vàng quay đầu lại nhìn.
Dã nhân đã trở về.
Trong tay y cầm một số trái cây, so với quả dại bình thường có chút không giống lắm, trông đặc biệt lớn, đỏ au. Trước kia y không mặc áo vào, vẫn là Tiêu Ngư chậm rãi uốn nắn thói quen xấu của y, hiện trên người mặc y phục không vừa, lại bẩn thỉu, có rất nhiều chỗ bị rách, trên mặt lại đầy mồ hôi... Sáng sớm, không biết y bận rộn đi đâu?
Đổi lại trước kia, Tiêu Ngư sẽ hỏi vài câu, hiện nay lại không muốn nói câu nào.
Tiêu Ngư không nhìn y nữa.
Mắt dã nhân sáng rực nhìn Tiêu Ngư, đợi ánh mắt của nàng dịch chuyển khỏi, ánh sáng trong mắt cũng dần dần thối lui.
Y ôm quả dại ngon nhất, hiếm thấy nhất trong núi thật vất vả hái được vào ngực, đi qua đặt trên giường đá, làm xong những thứ này, cũng không ở lại động như thường ngày, mà quay người đi ra ngoài.
Tiêu Ngư nhìn bóng lưng của y, nhẹ nhàng nhíu mày lại, đi qua ngồi trên giường đá, cúi đầu nhìn quả dại tốt nhất này, như có điều suy nghĩ.
Dã nhân cũng không đi xa, chỉ đứng ở cửa hang.
Dã thú trong rừng đều e ngại y, đi ngang qua sơn động này đều đi đường vòng, thế nhưng y vẫn lo lắng... Dù sao nàng nhỏ yếu như vậy.
Ánh nắng sớm chiếu vào trên thân thể dã nhân, lúc Tiêu Ngư đi ra, nhìn thấy dã nhân đứng ở cửa hang không nhúc nhích, trong nháy mắt, cảm thấy y cực kỳ giống đầu sư tử đá ở cửa Tiêu gia.
Dã nhân nghe được động tĩnh, nghiêng đầu nhìn thấy Tiêu Ngư, cặp mắt lập tức sáng lên, sững sờ nhìn nàng.
Trong tay Tiêu Ngư cầm hai quả dại vừa rửa xong, nàng đưa tay, đưa một quả cho y.
Dã nhân do dự một chút, đưa tay nhận. Ánh mắt của y, nhìn quả dại trong tay một chút, lại nhìn quả bên cạnh Tiêu Ngư, tướng mạo mạnh mẽ, bỗng nhiên trở nên rất ôn hòa.
Tiêu Ngư há mồm, cắn quả dại, ngon miệng, so với tất cả trái cây trước đó nàng ăn đều ngon hơn.Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, sơn trân hải vị gì chưa từng ăn qua, trái cây ăn ngon như vậy, lại là lần đầu ăn. Tiêu Ngư thấy dã nhân đã ăn, nhìn chăm chú hình dạng của y, sau đó bắt đầu nói chuyện: Ngày mai ta phải đi.
Dã nhân sững sờ, lập tức nhìn về phía nàng.
... Trước đó ta nghĩ, trong rừng này ta chưa quen thuộc, ngươi có thể dẫn ta ra ngoài, thì không còn gì bằng. Nhà ta có quyền thế, ngươi có ân với ta, nửa đời sau, Tiêu gia chúng ta sẽ báo đáp ngươi thật tốt. Thế nhưng A Chiến, ta biết ngươi cũng không thích, ngươi đã quen sống trong rừng, những vinh hoa phú quý kia, có thể ngươi không cần. Ngươi không muốn ra ngoài, ta cũng không ép ngươi, thế nhưng ta không thể ở lại nơi này, ta phải ra ngoài. Tiêu Ngư nhìn thấy dã nhân không có động tĩnh, biểu lộ sững sờ. Nàng nhìn y, lại tiếp tục nói: Ngươi không cần phải để ý đến ta, ngày mai ta sẽ tự mình rời đi...
Tiêu Ngư đưa tay cắn quả dại, cười một tiếng sáng sủa: Mấy ngày nay, đa tạ ngươi rồi.
Y đã đối xử với nàng rất tốt, nàng không thể cầu xin gì thêm. Nếu có thể bình an ra khỏi rừng, đó là không còn gì tốt hơn; nhưng nếu không thể, bị hổ hay sói trong núi ăn, đó cũng là mệnh của nàng.
Tiêu Ngư cúi đầu, lần đầu tiên cử chỉ không hề cố kỵ, cắn trái cây miếng to, giọng nói ngọt ngào, tự nhủ: Ăn ngon thật.
Dã nhân nhìn nàng không chớp mắt, nhìn thật lâu, sau đó cũng cúi đầu xuống, bắt đầu ăn quả dại.
...
Tiêu Ngư muốn rời khỏi, dã nhân cũng không nói gì. Y không ngăn cản. Ngày hôm đó y ở trong rừng hái được rất nhiều trái cây mới mẻ, còn cầm bốn năm con thỏ rừng và gà rừng về sơn động nướng. Không ngừng nướng, rất nhanh trong sơn động tràn ngập hương vị thịt nướng.
Dã nhân biết nàng thích sạch sẽ, mỗi đêm đều nấu nước nóng cho nàng. Không muốn như lần đầu, nấu xong nước còn đần độn, hiện tại rất tự giác rời khỏi sơn động, trông coi tại cửa hang.
Tiêu Ngư cởi y phục chà xát người, cúi đầu nhìn thấy vết đỏ dưới ngực mình, liền nghĩ đến bộ dáng dã nhân vội vã nóng nảy tối hôm qua. Đại khái là muốn đi, nhưng nhớ đến, cũng không phải rất tức giận.
Sau đó tự mình nghỉ ngơi.
Đến hừng đông ngày hôm sau, lúc Tiêu Ngư tỉnh, dã nhân lại không trong động. Nhưng lúc này không giống lúc trước, không phải kiếm ăn chưa về.
Khác là, bên giường bằng đá để hai bao phục, bên cạnh còn để một đám hoa dại tiên diễm ướt át. Tiêu Ngư mở hai bao phục ra, bên trong để một ít thịt nướng hôm qua, còn có một số quả dại, bao phải vô cùng kín; còn có y phục chống lạnh.Tiêu Ngư nhìn hai bao phục này, an tĩnh thật lâu.
Sau đó không lưu lại, đeo hai bao phục này lên, đi ra khỏi sơn động.
Bên ngoài chim hót hoa nở, không hề giống tưởng tượng đáng sợ củaTiêu Ngư. Nàng đi một quãng đường rất dài, dọc theo con đường này, không gặp bất kỳ dã thú nào.
Buổi chiều đầu tiên một mình ngủ ngoài trời trong rừng, trong lòng Tiêu Nư sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, tìm gần đó ít củi bắt đầu nhóm lửa. Nhưng bó củi này thật dễ tìm, nàng chỉ cần đi mấy bước thì đã thấy một đống lớn. Nàng bắt đầu nhóm lửa, nhưng làm sao cũng không cháy, chờ lúc nàng lại đi tìm thêm củi, khi trở về, thì nhìn thấy đống củi nàng làm cách nào cũng không cháy đã cháy bừng lên.
Trong lòng Tiêu Ngư mừng rỡ, cho đống lửa thêm chút củi, nhìn củi nổ, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm giác tự hào. Sau đó dựa vào đại thụ, đắp y phục chống lạnh lên người, ăn đồ ăn bên trong bao phục.
Ngày hôm sau tiếp tục đi đường, dù Tiêu Ngư chưa gặp được dã thú trên đường, lại thường xuyên nhìn thấy một số vết máu trên mặt đất và trên cây, cùng với lông động vật.
Ngày thứ ba, Tiêu Ngư lạc đường ở trong rừng, lượn quanh một vòng lại trở về chỗ cũ, không biết làm sao, chợt thấy trên mặt đất có hòn đá nhỏ sắp theo hình mũi tên, nàng dựa theo hướng mũi tên đi một mạch, rốt cục không còn lạc đường.
Ngày thứ tư, Tiêu Ngư vẫn không gặp bất kỳ dã thú nào, ngay cả động vật hơi hung mãnh chút cũng không, chỉ là lúc trưa đi đường, có một con chim không biết tên từ trên cây bay xuống, thiếu chút mổ lên đầu Tiêu Ngư, Tiêu Ngư bị giật mình, thế nhưng sau một khắc không nghe được tiếng chim hót. Khi nàng mở mắt ra, liền nhìn thấy con chim kia hấp hối ngã trên mặt đất, rốt cuộc không còn sức mổ nàng. Tiêu Ngư nhéo nhéo bao phục, tăng tốc bước chân lên đường.
Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, vẫn rất thuận lợi, chỉ là đồ ăn trong bao phục đã ăn gần hết. Lúc Tiêu Ngư khổ não, liền thấy một con gà rừng bị thương, vẫy hai cánh, khó khăn lắm đổ vào bên chân nàng. Tiêu Ngư cúi đầu, nhìn gà rừng bên chân, ra bờ sông rửa sạch. Mặc dù nàng chưa từng nướng qua, nhưng nhìn qua dã nhân nướng, cũng không khó gì. Chỉ là nhìn người ta nướng, lúc Tiêu Ngư tự mình nướng, mới phát hiện gà rừng này nướng không phải tùy tiện có thể nướng, so với dã nhân nướng gà rừng, nàng chỉ biết khó mà nuốt xuống, nhưng Tiêu Ngư vẫn cố nén ăn một chút.
Ngày thứ bảy Tiêu Ngư tỉnh lại, bắt đầu ăn phần gà rừng còn dư tối hôm qua, không biết chuyện gì xảy ra, tối hôm qua rõ ràng rất khó ăn, hiện tại lạnh, lại ăn cực kỳ ngon.
Ăn xong lên đường, đi ngang qua một chỗ cây dại, trên cây quả lớn rất nhiều, chỉ là cây quá cao, Tiêu Ngư với không tới. Ánh mắt xem xét dưới tàng cây, liền thấy một gậy trúc bóng loáng nằm ở nơi đó. Tiêu Ngư đi sang cầm gậy trúc, dễ dàng đập rớt quả dại trên cây, sau đó lắp đầy một bao.
Hai ngày sau đó, Tiêu Ngư lấy quả dại đỡ đói, đã khát lại bao ăn no.
Ngày thứ mười, Tiêu Ngư đứng dưới đại thụ, nhìn cách đó không xa, gió mát nhè nhẹ, đã có thể nhìn thấy bờ ruộng và khói bếp.
Ròng rã mười ngày, cuối cùng nàng đã ra được. Đoạn đường này thuận lợi hơn so với nàng nghỉ nhiều, chỉ cần nàng cứ đi, liền có thể tìm tới thôn xóm, khi đó phụ thân nàng có thể tìm tới nàng.
Nàng có thể trở về, khi nàng làm Thái Hậu tôn quý vô song Đại Ngụy, từ đó cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý.
Thế nhưng có một chỗ trong lòng, lại vắng vẻ. Tiêu Ngư nhìn trong chốc lát, tìm tảng đá sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi, lần ngồi xuống này, an vị thật lâu.
Ta sắp phải đi, ngươi còn không ra sao? Tiêu Ngư bỗng nhiên nói một câu.
Nàng đứng dậy, nhìn sau lưng trống rỗng, tiếp tục nói: Cuối cùng thì ngươi có ra không?
Gió thu phất qua, lá cây khô héo chậm chạp bay xuống. Có tiếng khẽ nhúc nhích phát ra sau thân cây, là tiếng hai chân giẫm trên lá cây. Sau đó là một bóng người cao to, từ phía sau cây đi ra. Ánh mắt của y lẳng lặng nhìn Tiêu Ngư trước mắt.
Mười ngày mặc dù thuận lợi, nhưng đối với Tiêu Ngư mà nói, trôi qua đã rất gian khổ. Tóc của nàng không chỉnh tề giống ngày thường, sắc mặt cũng rất mệt mỏi, nhìn qua có chút chật vật, nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như cũ, cặp mắt sáng tỏ mà thanh tịnh.
Dã nhân nhìn hai mắt của nàng, không biết nên làm gì. Mắt nàng hơi hiện ra ánh sáng, cực kỳ giống đêm đó, giống như rất sợ hãi, tùy thời đều muốn khóc.
Đó là vì nàng sợ y, ghét y, kháng cự y.
Hô hấp của dã nhân dần dần bắt đầu gấp rút, bỗng nhiên hiểu ra gì đó, quay người muốn đi.
Ngươi dừng lại!
Sau lưng truyền đến giọng Tiêu Ngư.
Mặc dù có khí thế, nhưng dù sao cũng là giọng nữ hài nhi, tức giận nhưng vẫn ngọt ngào. Đối với dã nhân cao lớn uy mãnh, lại giống như mệnh lệnh không thể kháng cự... Như không có bất kỳ suy nghĩ gì, cước bộ của y lúc này liền ngừng.
Tiêu Ngư bước nhanh chạy tới, đứng sau lưng y.
Dã nhân do dự nửa ngày, chậm rãi quay người, cúi đầu nhìn nàng trước mắt, chỉ tới bộ ngực y, nữ hài nhi Tiểu Ngư.
Tiêu Ngư ngửa đầu nhìn qua mặt của y, chậm rãi mở miệng nói: Ta đi rồi, ngươi chỉ còn một mình...
Hốc mắt của nàng phiếm hồng, nhìn qua rất yếu đuối. Y muốn bảo vệ nàng, nhưng bây giờ, y không biết nên làm thế nào.
Giọng Tiêu Ngư lớn hơn một chút, nói: Ta sẽ không quay lại!
... Nếu như ta về rồi, ta sẽ không trở lại nữa. Nước mắt Tiêu Ngư lập tức chảy ra, giọng bỗng nhiên trở nên rất nhẹ rất nhẹ: Thế nhưng A Chiến, ngươi biết rõ ta sẽ không quay lại, vì sao còn đưa ta đi?
Nếu muốn nàng ở lại với y, nàng vốn không có năng lực phản kháng; đồng ý cho nàng rời đi, vậy đại khái có thể mặc kệ nàng.
Dã nhân nhìn thấy nước mắt của nàng rơi xuống, nước mắt nhẹ nhàng, nhưng cứ như rất nặng rất nặng, liên tục đập vào trong lòng y. Y cẩn thận từng li từng tí đưa tay, nhẹ nhàng đụng vào mặt nàng, lau nước mắt rất nhẹ cho nàng, sau đó duỗi tay còn lại ra, sờ lên đầu của nàng. Y hé miệng, chậm rãi nói: Niên... Niên, Niên.
Cũng không giống như kiểu phát âm mơ hồ không rõ trước đây, lúc này giọng của dã nhân rất rõ ràng, là tiếng nói nam tính trầm thấp mà hùng hậu. Tiêu Ngư hoảng hốt một chút, kinh ngạc nhìn môi y, nhìn thấy môi y chậm rãi mở ra.
Niên Niên.
Tiêu Ngư mím môi, sau đó mắt khẽ cong, nín khóc mỉm cười.
Nàng giang hai tay, dùng sức ôm lấy eo y, dán mặt trên ngực y. Thân thể dã nhân run lên, nghe mùi thơm ngát của nữ hài nhi trong ngực, hai tay dùng sức nắm, lại chậm rãi buông ra, sau đó nâng lên, ôm lấy bả vai gầy yếu của nàng rất nhẹ.
Tiêu Ngư ở trong ngực y cười cười, nói: Ta không muốn đi nữa, ngươi cõng ta về có được không?
Trời chiều bóng dáng hai người kéo vô cùng dài. Trong tay dã nhân xách bao phục, trên bờ vai rộng, cõng một thiếu nữ xinh đẹp. Làm chấn động xung quanh, dã thú quanh mình chủ động tránh thoát đi.
Tiêu Ngư nằm sấp trên vai y, hai tay luôn vòng cổ của y. Nàng nhìn gò má y, giọng nói thanh thúy mà hỏi: Làm sao lại gọi tên ta?
Bước chân dã nhân ngừng lại, chưa trả lời, tiếp tục đi lên phía trước.
Mắt Tiêu Ngư óng ánh, cánh tay nắm thật chặt, dán mặt vào, nhẹ hỏi bên tai y: Có phải đang lén luyện tập?
Trả lời nàng, là sự trầm mặc của dã nhân, và vành tai phím hồng của y.
...
Từ đó về sau, Niên Niên và dã nhân trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Lúc trước nàng gả cho Hoàng Đế biểu ca, mặc dù không kịp động phòng, Triệu Dục đã băng hà, những chuyện giữa phu thê với nhau, nàng đều rõ ràng. Hiện tại dã nhân này... Tiêu Ngư bị y cố định dưới thân, cơ hồ không thể động đậy. Mà hô hấp của y to khoẻ, dính chặt vào nhau với nàng, động tác trắng trợn.
Dù sao cũng sớm chiều ở chung đã nửa tháng, nàng chỉ nói y đơn thuần giản dị, lòng đề phòng dần dần giảm, lại không nghĩ rằng y sẽ làm ra chuyện như vậy.
Đuôi xương cụt bị đâm đến run lên, Tiêu Ngư cúi đầu, hung hăng cắn cánh tay y đang để bên cạnh mình. Tay dã nhân chưa buông ra, động tác va chạm lập tức dừng lại, Tiêu Ngư thừa dịp y dừng lại, bò ra từ dưới thân thể của y, tránh về chỗ hẻo lánh, muốn đưa tay kiểm tra bên người có thứ gì để phòng thân không, lại không sờ thấy gì.
Mông lung có thể nhìn thấy hình dáng dã nhân, Tiêu Ngư thấy y có hành động, lập tức cảnh giác lớn tiếng nói: Không cho phép tới!
Kinh ngạc, xấu hổ giận dữ, tức giận... Trong giọng trong veo nói của nữ hài nhi có chút run rẩy.
Dã nhân bị nàng dọa sợ, quỳ gối trên đệm giường, như bị định trụ.
Y khác Tiêu Ngư, sống trong núi lâu dài, nhìn thấy mọi vật ban đêm không khác ban ngày, bây giờ có thể thấy được rõ ràng gương mặt tuyết trắng của nàng, gắt gao cắn môi dưới, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy đề phòng và sợ hãi. Giống như rất chán ghét y, cảm thấy y sẽ tổn thương nàng. Đối với y rất khác so với thường ngày. Dã nhân há to miệng, muốn nói chuyện, lại chỉ có thể phát ra tiếng ê a mơ hồ, y muốn đến gần, nàng không cho phép y tới gần.
Dã nhân do dự một chút, đành phải đi xuống trước.
Y đi đến cạnh đống lửa, nhóm lên đống lửa vừa tắt.
Tiêu Ngư ngồi ở một góc giường đá hẻo lánh, cảm giác được y đã xuống, ngay sau đó, là tiếng bó củi, tiếp theo là ánh lửa vàng ấm dần dần tràn ngập cả sơn động lần nữa.
Dã nhân ngồi bên cạnh đống lửa, y đốt lửa xong, đôi mắt lại thận trọng nhìn lại, trong mắt là lo lắng, hình như có chút vô tội. Lông mày Tiêu Ngư nhẹ chau lại, thu hồi ánh mắt, không muốn liếc y thêm cái nào.
Ánh mắt dã nhân nhất thời trở nên ảm đạm, sau đó yên lặng cúi đầu xuống.
Đêm nay Tiêu Ngư ngồi trên giường thật lâu, không nhìn y, cũng không nói chuyện. Tỉnh táo lại, nàng biết trong lòng dã nhân không phải có ác ý, không thì lấy năng lực của y, phản kháng của nàng không thể dùng. Thế nhưng nàng vẫn tức giận.
Dã nhân im lặng ngồi bên cạnh đống lửa suốt cả đêm.
Ngày hôm sau Tiêu Ngư tỉnh lại, dã nhân không có ở đây. Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Tiêu Ngư đưa tay sờ đuôi xương cụt, còn hơi đau. Thứ đụng nàng, thật sự là quá cứng... Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trên mặt Tiêu Ngư vừa thẹn lại giận, đi đến suối nước, Soạt một tiếng, vốc lên một bụm nước lên mặt.
Tiêu Ngư nhẹ nhàng thở dốc, nhìn qua nước sóng lân lân trên mặt nước phản chiếu mình.
Nàng là đích nữ Tiêu gia, Thái Hậu Đại Ngụy, hôm đó nếu không có Triệu Huyên, thì sẽ không rơi vào cấp độ làm bạn cùng dã nhân. Nàng muốn đi khỏi nơi này, huống chi tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, nàng càng không nên ở lâu chỗ này.
Nghĩ tới đây, Tiêu Ngư động tác lưu loát bắt đầu rửa mặt.
Rửa mặt xong, nghe được sau lưng có tiếng bước chân, Tiêu Ngư vội vàng quay đầu lại nhìn.
Dã nhân đã trở về.
Trong tay y cầm một số trái cây, so với quả dại bình thường có chút không giống lắm, trông đặc biệt lớn, đỏ au. Trước kia y không mặc áo vào, vẫn là Tiêu Ngư chậm rãi uốn nắn thói quen xấu của y, hiện trên người mặc y phục không vừa, lại bẩn thỉu, có rất nhiều chỗ bị rách, trên mặt lại đầy mồ hôi... Sáng sớm, không biết y bận rộn đi đâu?
Đổi lại trước kia, Tiêu Ngư sẽ hỏi vài câu, hiện nay lại không muốn nói câu nào.
Tiêu Ngư không nhìn y nữa.
Mắt dã nhân sáng rực nhìn Tiêu Ngư, đợi ánh mắt của nàng dịch chuyển khỏi, ánh sáng trong mắt cũng dần dần thối lui.
Y ôm quả dại ngon nhất, hiếm thấy nhất trong núi thật vất vả hái được vào ngực, đi qua đặt trên giường đá, làm xong những thứ này, cũng không ở lại động như thường ngày, mà quay người đi ra ngoài.
Tiêu Ngư nhìn bóng lưng của y, nhẹ nhàng nhíu mày lại, đi qua ngồi trên giường đá, cúi đầu nhìn quả dại tốt nhất này, như có điều suy nghĩ.
Dã nhân cũng không đi xa, chỉ đứng ở cửa hang.
Dã thú trong rừng đều e ngại y, đi ngang qua sơn động này đều đi đường vòng, thế nhưng y vẫn lo lắng... Dù sao nàng nhỏ yếu như vậy.
Ánh nắng sớm chiếu vào trên thân thể dã nhân, lúc Tiêu Ngư đi ra, nhìn thấy dã nhân đứng ở cửa hang không nhúc nhích, trong nháy mắt, cảm thấy y cực kỳ giống đầu sư tử đá ở cửa Tiêu gia.
Dã nhân nghe được động tĩnh, nghiêng đầu nhìn thấy Tiêu Ngư, cặp mắt lập tức sáng lên, sững sờ nhìn nàng.
Trong tay Tiêu Ngư cầm hai quả dại vừa rửa xong, nàng đưa tay, đưa một quả cho y.
Dã nhân do dự một chút, đưa tay nhận. Ánh mắt của y, nhìn quả dại trong tay một chút, lại nhìn quả bên cạnh Tiêu Ngư, tướng mạo mạnh mẽ, bỗng nhiên trở nên rất ôn hòa.
Tiêu Ngư há mồm, cắn quả dại, ngon miệng, so với tất cả trái cây trước đó nàng ăn đều ngon hơn.Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, sơn trân hải vị gì chưa từng ăn qua, trái cây ăn ngon như vậy, lại là lần đầu ăn. Tiêu Ngư thấy dã nhân đã ăn, nhìn chăm chú hình dạng của y, sau đó bắt đầu nói chuyện: Ngày mai ta phải đi.
Dã nhân sững sờ, lập tức nhìn về phía nàng.
... Trước đó ta nghĩ, trong rừng này ta chưa quen thuộc, ngươi có thể dẫn ta ra ngoài, thì không còn gì bằng. Nhà ta có quyền thế, ngươi có ân với ta, nửa đời sau, Tiêu gia chúng ta sẽ báo đáp ngươi thật tốt. Thế nhưng A Chiến, ta biết ngươi cũng không thích, ngươi đã quen sống trong rừng, những vinh hoa phú quý kia, có thể ngươi không cần. Ngươi không muốn ra ngoài, ta cũng không ép ngươi, thế nhưng ta không thể ở lại nơi này, ta phải ra ngoài. Tiêu Ngư nhìn thấy dã nhân không có động tĩnh, biểu lộ sững sờ. Nàng nhìn y, lại tiếp tục nói: Ngươi không cần phải để ý đến ta, ngày mai ta sẽ tự mình rời đi...
Tiêu Ngư đưa tay cắn quả dại, cười một tiếng sáng sủa: Mấy ngày nay, đa tạ ngươi rồi.
Y đã đối xử với nàng rất tốt, nàng không thể cầu xin gì thêm. Nếu có thể bình an ra khỏi rừng, đó là không còn gì tốt hơn; nhưng nếu không thể, bị hổ hay sói trong núi ăn, đó cũng là mệnh của nàng.
Tiêu Ngư cúi đầu, lần đầu tiên cử chỉ không hề cố kỵ, cắn trái cây miếng to, giọng nói ngọt ngào, tự nhủ: Ăn ngon thật.
Dã nhân nhìn nàng không chớp mắt, nhìn thật lâu, sau đó cũng cúi đầu xuống, bắt đầu ăn quả dại.
...
Tiêu Ngư muốn rời khỏi, dã nhân cũng không nói gì. Y không ngăn cản. Ngày hôm đó y ở trong rừng hái được rất nhiều trái cây mới mẻ, còn cầm bốn năm con thỏ rừng và gà rừng về sơn động nướng. Không ngừng nướng, rất nhanh trong sơn động tràn ngập hương vị thịt nướng.
Dã nhân biết nàng thích sạch sẽ, mỗi đêm đều nấu nước nóng cho nàng. Không muốn như lần đầu, nấu xong nước còn đần độn, hiện tại rất tự giác rời khỏi sơn động, trông coi tại cửa hang.
Tiêu Ngư cởi y phục chà xát người, cúi đầu nhìn thấy vết đỏ dưới ngực mình, liền nghĩ đến bộ dáng dã nhân vội vã nóng nảy tối hôm qua. Đại khái là muốn đi, nhưng nhớ đến, cũng không phải rất tức giận.
Sau đó tự mình nghỉ ngơi.
Đến hừng đông ngày hôm sau, lúc Tiêu Ngư tỉnh, dã nhân lại không trong động. Nhưng lúc này không giống lúc trước, không phải kiếm ăn chưa về.
Khác là, bên giường bằng đá để hai bao phục, bên cạnh còn để một đám hoa dại tiên diễm ướt át. Tiêu Ngư mở hai bao phục ra, bên trong để một ít thịt nướng hôm qua, còn có một số quả dại, bao phải vô cùng kín; còn có y phục chống lạnh.Tiêu Ngư nhìn hai bao phục này, an tĩnh thật lâu.
Sau đó không lưu lại, đeo hai bao phục này lên, đi ra khỏi sơn động.
Bên ngoài chim hót hoa nở, không hề giống tưởng tượng đáng sợ củaTiêu Ngư. Nàng đi một quãng đường rất dài, dọc theo con đường này, không gặp bất kỳ dã thú nào.
Buổi chiều đầu tiên một mình ngủ ngoài trời trong rừng, trong lòng Tiêu Nư sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, tìm gần đó ít củi bắt đầu nhóm lửa. Nhưng bó củi này thật dễ tìm, nàng chỉ cần đi mấy bước thì đã thấy một đống lớn. Nàng bắt đầu nhóm lửa, nhưng làm sao cũng không cháy, chờ lúc nàng lại đi tìm thêm củi, khi trở về, thì nhìn thấy đống củi nàng làm cách nào cũng không cháy đã cháy bừng lên.
Trong lòng Tiêu Ngư mừng rỡ, cho đống lửa thêm chút củi, nhìn củi nổ, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm giác tự hào. Sau đó dựa vào đại thụ, đắp y phục chống lạnh lên người, ăn đồ ăn bên trong bao phục.
Ngày hôm sau tiếp tục đi đường, dù Tiêu Ngư chưa gặp được dã thú trên đường, lại thường xuyên nhìn thấy một số vết máu trên mặt đất và trên cây, cùng với lông động vật.
Ngày thứ ba, Tiêu Ngư lạc đường ở trong rừng, lượn quanh một vòng lại trở về chỗ cũ, không biết làm sao, chợt thấy trên mặt đất có hòn đá nhỏ sắp theo hình mũi tên, nàng dựa theo hướng mũi tên đi một mạch, rốt cục không còn lạc đường.
Ngày thứ tư, Tiêu Ngư vẫn không gặp bất kỳ dã thú nào, ngay cả động vật hơi hung mãnh chút cũng không, chỉ là lúc trưa đi đường, có một con chim không biết tên từ trên cây bay xuống, thiếu chút mổ lên đầu Tiêu Ngư, Tiêu Ngư bị giật mình, thế nhưng sau một khắc không nghe được tiếng chim hót. Khi nàng mở mắt ra, liền nhìn thấy con chim kia hấp hối ngã trên mặt đất, rốt cuộc không còn sức mổ nàng. Tiêu Ngư nhéo nhéo bao phục, tăng tốc bước chân lên đường.
Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, vẫn rất thuận lợi, chỉ là đồ ăn trong bao phục đã ăn gần hết. Lúc Tiêu Ngư khổ não, liền thấy một con gà rừng bị thương, vẫy hai cánh, khó khăn lắm đổ vào bên chân nàng. Tiêu Ngư cúi đầu, nhìn gà rừng bên chân, ra bờ sông rửa sạch. Mặc dù nàng chưa từng nướng qua, nhưng nhìn qua dã nhân nướng, cũng không khó gì. Chỉ là nhìn người ta nướng, lúc Tiêu Ngư tự mình nướng, mới phát hiện gà rừng này nướng không phải tùy tiện có thể nướng, so với dã nhân nướng gà rừng, nàng chỉ biết khó mà nuốt xuống, nhưng Tiêu Ngư vẫn cố nén ăn một chút.
Ngày thứ bảy Tiêu Ngư tỉnh lại, bắt đầu ăn phần gà rừng còn dư tối hôm qua, không biết chuyện gì xảy ra, tối hôm qua rõ ràng rất khó ăn, hiện tại lạnh, lại ăn cực kỳ ngon.
Ăn xong lên đường, đi ngang qua một chỗ cây dại, trên cây quả lớn rất nhiều, chỉ là cây quá cao, Tiêu Ngư với không tới. Ánh mắt xem xét dưới tàng cây, liền thấy một gậy trúc bóng loáng nằm ở nơi đó. Tiêu Ngư đi sang cầm gậy trúc, dễ dàng đập rớt quả dại trên cây, sau đó lắp đầy một bao.
Hai ngày sau đó, Tiêu Ngư lấy quả dại đỡ đói, đã khát lại bao ăn no.
Ngày thứ mười, Tiêu Ngư đứng dưới đại thụ, nhìn cách đó không xa, gió mát nhè nhẹ, đã có thể nhìn thấy bờ ruộng và khói bếp.
Ròng rã mười ngày, cuối cùng nàng đã ra được. Đoạn đường này thuận lợi hơn so với nàng nghỉ nhiều, chỉ cần nàng cứ đi, liền có thể tìm tới thôn xóm, khi đó phụ thân nàng có thể tìm tới nàng.
Nàng có thể trở về, khi nàng làm Thái Hậu tôn quý vô song Đại Ngụy, từ đó cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý.
Thế nhưng có một chỗ trong lòng, lại vắng vẻ. Tiêu Ngư nhìn trong chốc lát, tìm tảng đá sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi, lần ngồi xuống này, an vị thật lâu.
Ta sắp phải đi, ngươi còn không ra sao? Tiêu Ngư bỗng nhiên nói một câu.
Nàng đứng dậy, nhìn sau lưng trống rỗng, tiếp tục nói: Cuối cùng thì ngươi có ra không?
Gió thu phất qua, lá cây khô héo chậm chạp bay xuống. Có tiếng khẽ nhúc nhích phát ra sau thân cây, là tiếng hai chân giẫm trên lá cây. Sau đó là một bóng người cao to, từ phía sau cây đi ra. Ánh mắt của y lẳng lặng nhìn Tiêu Ngư trước mắt.
Mười ngày mặc dù thuận lợi, nhưng đối với Tiêu Ngư mà nói, trôi qua đã rất gian khổ. Tóc của nàng không chỉnh tề giống ngày thường, sắc mặt cũng rất mệt mỏi, nhìn qua có chút chật vật, nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như cũ, cặp mắt sáng tỏ mà thanh tịnh.
Dã nhân nhìn hai mắt của nàng, không biết nên làm gì. Mắt nàng hơi hiện ra ánh sáng, cực kỳ giống đêm đó, giống như rất sợ hãi, tùy thời đều muốn khóc.
Đó là vì nàng sợ y, ghét y, kháng cự y.
Hô hấp của dã nhân dần dần bắt đầu gấp rút, bỗng nhiên hiểu ra gì đó, quay người muốn đi.
Ngươi dừng lại!
Sau lưng truyền đến giọng Tiêu Ngư.
Mặc dù có khí thế, nhưng dù sao cũng là giọng nữ hài nhi, tức giận nhưng vẫn ngọt ngào. Đối với dã nhân cao lớn uy mãnh, lại giống như mệnh lệnh không thể kháng cự... Như không có bất kỳ suy nghĩ gì, cước bộ của y lúc này liền ngừng.
Tiêu Ngư bước nhanh chạy tới, đứng sau lưng y.
Dã nhân do dự nửa ngày, chậm rãi quay người, cúi đầu nhìn nàng trước mắt, chỉ tới bộ ngực y, nữ hài nhi Tiểu Ngư.
Tiêu Ngư ngửa đầu nhìn qua mặt của y, chậm rãi mở miệng nói: Ta đi rồi, ngươi chỉ còn một mình...
Hốc mắt của nàng phiếm hồng, nhìn qua rất yếu đuối. Y muốn bảo vệ nàng, nhưng bây giờ, y không biết nên làm thế nào.
Giọng Tiêu Ngư lớn hơn một chút, nói: Ta sẽ không quay lại!
... Nếu như ta về rồi, ta sẽ không trở lại nữa. Nước mắt Tiêu Ngư lập tức chảy ra, giọng bỗng nhiên trở nên rất nhẹ rất nhẹ: Thế nhưng A Chiến, ngươi biết rõ ta sẽ không quay lại, vì sao còn đưa ta đi?
Nếu muốn nàng ở lại với y, nàng vốn không có năng lực phản kháng; đồng ý cho nàng rời đi, vậy đại khái có thể mặc kệ nàng.
Dã nhân nhìn thấy nước mắt của nàng rơi xuống, nước mắt nhẹ nhàng, nhưng cứ như rất nặng rất nặng, liên tục đập vào trong lòng y. Y cẩn thận từng li từng tí đưa tay, nhẹ nhàng đụng vào mặt nàng, lau nước mắt rất nhẹ cho nàng, sau đó duỗi tay còn lại ra, sờ lên đầu của nàng. Y hé miệng, chậm rãi nói: Niên... Niên, Niên.
Cũng không giống như kiểu phát âm mơ hồ không rõ trước đây, lúc này giọng của dã nhân rất rõ ràng, là tiếng nói nam tính trầm thấp mà hùng hậu. Tiêu Ngư hoảng hốt một chút, kinh ngạc nhìn môi y, nhìn thấy môi y chậm rãi mở ra.
Niên Niên.
Tiêu Ngư mím môi, sau đó mắt khẽ cong, nín khóc mỉm cười.
Nàng giang hai tay, dùng sức ôm lấy eo y, dán mặt trên ngực y. Thân thể dã nhân run lên, nghe mùi thơm ngát của nữ hài nhi trong ngực, hai tay dùng sức nắm, lại chậm rãi buông ra, sau đó nâng lên, ôm lấy bả vai gầy yếu của nàng rất nhẹ.
Tiêu Ngư ở trong ngực y cười cười, nói: Ta không muốn đi nữa, ngươi cõng ta về có được không?
Trời chiều bóng dáng hai người kéo vô cùng dài. Trong tay dã nhân xách bao phục, trên bờ vai rộng, cõng một thiếu nữ xinh đẹp. Làm chấn động xung quanh, dã thú quanh mình chủ động tránh thoát đi.
Tiêu Ngư nằm sấp trên vai y, hai tay luôn vòng cổ của y. Nàng nhìn gò má y, giọng nói thanh thúy mà hỏi: Làm sao lại gọi tên ta?
Bước chân dã nhân ngừng lại, chưa trả lời, tiếp tục đi lên phía trước.
Mắt Tiêu Ngư óng ánh, cánh tay nắm thật chặt, dán mặt vào, nhẹ hỏi bên tai y: Có phải đang lén luyện tập?
Trả lời nàng, là sự trầm mặc của dã nhân, và vành tai phím hồng của y.
...
Từ đó về sau, Niên Niên và dã nhân trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
/115
|