Edit: Loveyoumore3112
Ngày Tiêu Ngọc Cẩm xuất giá, Tiêu Ngư xuất cung theo Tiết Chiến, đi đến phủ Hộ Quốc công.
Năm nay Tiêu gia có nhiều hỉ sự, đầu tiên là Tiêu Ngư xuất giá, sau đó lần lượt là Tiêu Ngọc Chi và Tiêu Ngọc Cẩm. Tiêu Ngư mặc đại sam Hoàng Hậu, phía dưới là chiếc váy thêu hoa văn rồng vờn mây, bên ngoài khoác áo choàng thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm, bên cạnh là Đế Vương trẻ tuổi cao lớn uy nghiêm.
Ngự liễn chạy thong thả, cả buổi mới đi được một nửa lộ trình.
Tiêu Ngư ngồi có chút buồn chán, ghé mắt nhìn nam nhân bên cạnh. Nàng sớm chiều ở chung bên cạnh y, hiển nhiên là có phần hiểu rõ y, hành sự luôn mạnh mẽ vang dội, không thích nhất là mấy việc nhỏ lãng phí thời gian thế này. Hiện tại... lại mang một bộ dáng thong dong nhàn nhã.
Nàng lại có chút không nhịn được, khẽ hỏi: Có thể nhanh chút được không? Cứ theo tốc độ này, sợ là trời tối mới đến được Tiêu gia.
Thấy y quay đầu nhìn nàng một cái, nói: Hôm nay nàng đến là đã nể mặt mũi đường tỷ của nàng rồi, nhanh chút làm gì? Ngồi yên cho Trẫm.
Tiêu Ngư không còn cách nào, hai tay nắm chặt vạt áo, đôi mắt nhìn y. Rồi sau đó tự buông lỏng ống tay áo, đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo ống tay của y lên, mười ngón tay ngón nào ngón nấy trắng ngần.
Cảm thấy ống tay áo trĩu xuống, Tiết Chiến lại quay đầu.
Thấy Hoàng Hậu của y vẻ mặt như hoa, trắng như tuyết, đôi mắt trong trẻo biết nói. Nàng kéo ống tay áo y, khẽ kéo vài cái, Tiết Chiến nhìn vào mắt nàng, lại nhìn cử chỉ của nàng, chỉ cảm thấy lòng đã mềm đi. Y nuốt một ngụm nước bọt, ho nhẹ một tiếng, thỏa hiệp nói: Vậy thì... Nhanh hơn một chút.
Lúc này Tiêu Ngư mới cười cười.
Lúc Ngự liễn đến phủ Hộ Quốc công, trên dưới Tiêu gia và tân khách đến chúc mừng đều tới nghênh đón. Bên ngoài gió lớn, Tiêu Ngư không lưu lại lâu, tách khỏi Tiết Chiến, đi theo kế mẫu La thị đến tức thất nơi đặt yến tiệc cho nữ quyến.
La thị đã lộ bụng bầu, hoa văn cúc tím ngàn cánh hiếm có trên làn váy làm nổi bật quý khí đoan trang của bà, lúc đi vào trong phòng bà liền thân thiết hơn, kéo nàng hỏi thăm một vài chuyện gần đây.
Tiêu Ngư mang thai hoàng tự, tất nhiên là không thể qua loa, lần trước lúc Tiêu nhị phu nhân và Tiêu Ngọc Cẩm vào cung, vốn La thị cũng muốn đi, chỉ là cái thai không ổn định lắm, đắn đo cân nhắc mãi, cuối cùng không vào cung.
Đương nhiên Tiêu Ngư cũng hiểu được.
Nàng vừa tiến đến, nữ quyến Tiêu gia đều thật cẩn thận, sợ đụng phải nàng va phải nàng, nghe lời La thị nói, Tiêu Ngư cũng thuận theo nói: Mẫu thân yên tâm, ta ở trong cung rất tốt. Nam nhân kia vô cùng để tâm tới hài tử trong bụng nàng, mỗi ngày đều gọi ngự y tới bắt mạch cho nàng, uống thuốc an thai rất nhiều ngày, hiện tại hài tử trong bụng nàng, khỏi phải nói đã khỏe mạnh thế nào rồi.
La thị gật đầu, nói: Vậy thì tốt.
Tiêu Ngọc Chi cũng đứng bên cạnh Liễu thị.
Quách gia đã kết thân cùng Tiêu Gia, hôm nay Tiêu Ngọc Cẩm xuất giá, đương nhiên người Quách gia cũng muốn tới. Có điều sáng sớm Tiêu Ngọc Chi lại đến đây một mình, sau đó, Tiêu Ngọc Chi vừa bước vào Tiêu gia, Quách An Thái liền đến sát ngay sau nàng ta,,/d.d~~lqd~, chỉ là hai vợ chồng có chút mâu thuẫn, Tiêu Ngọc Chi cũng không muốn nói chuyện với Quách An Thái, cả ngày đều dính ở bên người Liễu thị, khiến Quách An Thái cũng ngại ngùng không dám cướp người trước mặt nhạc mẫu.
Nếu chỉ là mâu thuẫn nhỏ khác, đương nhiên Liễu thị muốn phê bình Tiêu Ngọc Chi. Tính tình nàng ta, quá kiêu căng, vừa có chuyện gì liền chạy về nhà ngoại. Nhưng hôm nay, Liễu thị lại không phê bình nàng ta giúp Quách An Thái.
Liễu thị yêu thích Quách An Thái, là vì tính tình Quách An Thái và quyền cao chức trọng của hắn, hơn nữa ngày ấy, vì danh tiết của Tiêu Ngọc Chi, hắn cứu nàng sau đó liền cầu hôn Tiêu tam gia, có thể nói là vô cùng có thành ý. Mà vừa rồi Tiêu Ngọc Chi lại nói với bà, chuyện nàng rơi xuống nước ngày đó, là do muội muội Quách An Thái, Quách Tố Nghi tự mình bày ra, nếu không phải nàng không cẩn thận nghe được Trương thị nói chuyện với Quách Tố Nghi, sợ là cả đời này đều sẽ chẳng hay biết gì... Như vậy, nhân phẩm của Quách An Thái này, cũng cần cân nhắc thêm một chút.
Dù sao Tiêu Ngọc Chi ầm ĩ gay gắt, nói là muốn rời khỏi Quách An Thái.
Việc này, quả thật là Quách gia không đúng trước, Quách Tố Nghi là thân muội muội của Quách An Thái, đương nhiên là hắn sẽ cố ý bao che, mà Tiêu Ngọc Chi, cũng là phu nhân hắn cưới hỏi đàng hoàng, Quách An Thái bị kẹp ở giữa vô cùng khó xử.
Có điều, việc ly hôn cũng không phải là việc nhỏ, cho dù lúc trước Quách Tố Nghi không đúng, Quách An Thái vì chịu trách nhiệm thay muội muội mà cưới Tiêu Ngọc Chi, hiện tại hai người cũng đã là phu thê rồi. Theo Liễu thị, cũng không muốn Tiêu Ngọc Chi ly hôn với Quách An Thái.
Nhưng Tiêu Ngọc Chi lại không nhịn được, chờ người ngoài đi hết, chạy đến trước mặt Tiêu Ngư, nói: Hoàng Hậu nương nương, nói thế nào chúng ta cũng là đường tỷ muội, người hãy phân xử cho ta...
Tiêu Ngư đang nói chuyện với mẫu thân trưởng tẩu, thấy Tiêu Ngọc Chi bỗng nhiên chạy tới nói việc này với nàng, vẫn lơ mơ một lúc.
Chuyện này... Lại làm sao vậy? Thấy Tiêu Ngọc Chi muốn kể khổ, Liễu thị liền lập tức tiến đến kéo nàng ta.
Về phần Tiêu Ngọc Chi, nàng ta ương ngạnh như trâu, kéo thế nào cũng không nhúc nhích, vẫn cứ muốn nói.
Tiêu Ngọc Chi la lối khóc lóc, nói: Ta không muốn ở lại Quách gia nữa. Mấy người Quách gia đều là người xấu, Hoàng Hậu nương nương, mẫu thân không đồng ý để ta ly hôn với Quách An Thái, người hãy giúp ta đi.
Nàng ta không muốn ở lại Quách gia nữa, người Quách gia còn xấu xa hơn tưởng tượng của nàng, nói không chừng sau này còn muốn làm ra chuyện gì nữa.
Tiêu Ngư nhíu mày.
Nàng không biết tại sao Tiêu Ngọc Chi và Quách An Thái lại thế này, chỉ là, loại chuyện này, dù nàng là Hoàng Hậu, cũng không tiện tùy ý can thiệp... Đây là việc nhà Quách gia.
Liễu thị đâu ngờ đến, Tiêu Ngọc Chi lại nói ra hết rồi? Bà vội vàng kéo Tiêu Ngọc Chi, nói với Tiêu Ngư: Hoàng Hậu nương nương đừng nên nghe nó nói lung tung, ta mang nó ra ngoài nói chuyện một chút. Bà trừng mắt nhìn Tiêu Ngọc Chi, Tiêu Ngọc Chi uất ức mím môi, ánh mắt nhìn Tiêu Ngư lưu luyến không rời, lúc này mới bị Liễu thị kéo ra ngoài dạy bảo.
Người đi rồi, Tiêu Ngư nhìn La thị, mới hỏi: Ngũ tỷ tỷ và Quách đại nhân có việc gì mâu thuẫn sao?
Hình như cách đây không lâu vừa mới cãi nhau với Quách An Thái, vẫn là vì chuyện Vưu thị vợ trước của Quách An Thái, nhưng sau đó, chẳng phải Quách An Thái đã dỗ Tiêu Ngọc Chi quay về rồi sao?
Giờ mới được vài ngày, sao lại tiếp tục ầm ĩ rồi?
La thị bất đắc dĩ nói mọi chuyện với nàng: ... Nha đầu kia, trước đây sĩ diện, không chịu nói, giờ mới nói, đây là chuyện gì chứ? Nếu nói lúc sự việc mới xảy ra, dựa vào bản lĩnh của Quách Tố Nghi, muốn làm chuyện xấu ở Tiêu gia, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Nhưng lúc đó Tiêu Ngọc Chi cũng không nói gì, bây giờ người cũng đã gả đến Quách gia, sao lại tiếp tục ầm ĩ đến mức này?
Nói xong đưa tay nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay Tiêu Ngư, vỗ vỗ, nói với nàng: Nha đầu Ngọc Chi kia quá ầm ĩ, con chớ nên học theo nàng.
Dù Tiêu Ngư còn nhỏ tuổi, nhưng so với vị đường tỷ Tiêu Ngọc Chi này, quả thật chững chạc hơn nhiều. Hơn nữa... Nàng ta có gì đáng để học theo sao? Tiêu Ngư nhìn vào mắt La thị, mỉm cười không nói gì.
Sau khi nói chuyện với La thị xong, Tiêu Ngư đi gặp Tiêu Hoài.
Lá thu rực rỡ. Hành lang hai bên rộng rãi, phía trước hoa viên được tô điểm bằng một hòn non mộ làm từ đá Thái Hồ, bên cạnh hòn non mộ là Quan Ngư đài, trong hồ có nuôi cá chép, bơi qua lại chơi đùa dưới những tán lá sen đã khô.
Tiêu Ngư đứng bên cạnh phụ thân, nghiêng đầu nhìn lên bả vai rộng lớn của ông.Trong lòng nàng, phụ thân của nàng, vẫn luôn là một nam tử cao lớn như núi, che chở nàng bao bọc nàng. Tiêu Ngư nói: Hai ngày nữa phụ thân phải xuất chinh, vừa nãy con vừa nói chuyện với mẫu thân, nàng có chút luyến tiếc người.
Tiêu Hoài nói: Gả vào Tiêu gia, đã sớm nên trở thành thói quen. Nam nhi Tiêu gia, có ai ngày ngày nhàn rỗi ở nhà? La thị cũng không phải là mới ngày đầu gả cho Tiêu Hoài, chỉ là, không giống như mấy năm trước, hiện giờ trong bụng bà đang mang tử tự của Tiêu Hoài, người mang bầu, luôn hi vọng có trượng phu bầu bạn bên mình.
Ông nhìn về phía Tiêu Ngư, bỗng nhiên nói: Niên Niên, con còn nhớ không, trước khi con xuất giá, phụ thân đã nói lời gì với con?
Lời phụ thân đã nói với nàng... Tiêu Ngư thoáng hoảng hốt.
Đương nhiên nàng nhớ rõ.
-- Niên Niên, nhất định phụ thân sẽ đón con về nhà.
Tiêu Ngư có chút chột dạ, hoang mang, nắm chặt hai tay theo bản năng.
Nàng nghĩ nghĩ, mới chậm rãi ngẩng đầu, lần nữa đối diện với ánh mắt của phụ thân, nói: Phụ thân, người biết không? Từ nhỏ nữ nhi đã không có mẫu thân, vẫn luôn vô cùng nghe lời cô mẫu, cô mẫu nói với con, chỉ cần tiến cung làm Hoàng Hậu, con muốn châu báu trang sức gì, hoa phục mỹ y nào, đều sẽ có... Nữ nhi Tiêu gia, chung quy cũng sẽ có một người tiến cung, nữ nhi là đích nữ duy nhất chi trưởng, việc này, đã định ra từ trước rồi. Con không chán ghét Thái tử biểu ca, nhưng cũng không hẳn muốn gả cho hắn. Phụ thân, từ nhỏ con đã nghe theo người và cô mẫu, hai người rất tốt với con, cưng chiều con, con cũng đã cố gắng hết sức làm theo ý muốn của hai người, nhập cung thì nhập cung, mặc kệ là làm Hoàng Hậu hay là làm Thái Hậu, với con mà nói, đều không có gì khác biệt... Nhưng mà hiện tại, con cũng muốn tương phu giáo tử (giúp chồng dạy con), làm một thê tử bình thường.
... Phụ thân, Tiết Chiến là trượng phu của con, là phụ thân của hài tử trong bụng con, người có thể, đừng vướng bận chuyện này nữa được không?
Từ nhỏ Tiêu Ngư đã mất đi mẫu thân, Tiêu Hoài liền dành hết tất cả thương yêu cho nàng. Cũng không phải ông không tán thưởng Tiết Chiến, chỉ là, từ nhỏ nữ nhi đã được nuông chiều, gả cho một nam tử xuất thân như vậy, sao ông có thể thực sự vui lòng?
Nói cách khác, vốn là Tiết Chiến ỷ vào thân phận mà cướp đi nữ nhi của ông... Dù không có quốc thù gia hận trước đây, ông cũng khó lòng mà cho y sắc mặt tốt.
Tiêu Hoài im lặng chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: Con sợ phụ thân sẽ hại y sao?
Muốn ông nguyện trung thành với Tiết Chiến, đây cũng không phải là lần đầu nàng nói lời này, nhưng nàng biết phụ thân cố chấp, một tiểu nữ nhi như nàng nói vài câu sao có thể thuyết phục được? Nói thật ra, quả thật nàng sợ phụ thân sẽ có lòng khác, còn phía Tiết Chiến, trái lại nàng đã hoàn toàn tin tưởng y.
Tiêu Ngư cắn cắn môi, ấp úng nói: Phụ thân...
Y đối tốt với con chứ? Tiêu Hoài hỏi một câu.
Nam nhân kia... Tiêu Ngư khẽ gật đầu: Y đối xử với con rất tốt.
Tiêu Hoài nghiêm túc nói: Nhưng mà Niên Niên, con có thể bảo đảm y sẽ đối tốt với con cả đời không? Thân phận y như vậy, nếu một ngày kia, không tốt với con nữa thì sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu là Vệ Đường làm nữ tế (con rể) của ông, nếu hắn đối xử không tốt với Tiêu Ngư, ông vẫn có biện pháp che chở nàng. Nhưng nếu là Tiết Chiến, không tốt với nàng, ông hoàn toàn không thể bảo vệ được nàng...
Tiêu Hoài tiếp tục nói: Con yên tâm, chuyện con lo lắng, phụ thân sẽ không làm. Nhưng mà Niên Niên, nếu sau này y thật sự không tốt với con, cho dù y mang thân phận tôn quý đi nữa, phụ thân cũng nhất định không bỏ qua cho y.
Hốc mắt bỗng nhiên nóng bừng, Tiêu Ngữ hít hít mũi, cong môi nở nụ cười. Tiêu Hoài nhìn đôi mắt ửng đỏ của nàng, vẻ mặt yêu thương hoài niệm nói: Lần đầu tiên phụ thân ôm con, con lại nhỏ như vậy, ốm tong teo, phụ thân còn lo lắng bộ dáng con khó coi, sau này không gả ra được. Hiện giờ rốt cuộc con đã trưởng thành, phải làm mẫu thân, cũng đã biết che chở cho trượng phu của mình...
Sau này phụ thân cũng không còn là người thân thân cận nhất của con, nhưng trong lòng phụ thân, Niên Niên vẫn luôn là nữ nhi quý báu nhất của phụ thân.
...
Tiệc mừng tổ chức ở Cảnh Hoa viên, ăn uống linh đình, rượu quá tam tuần, Tiêu Ngư cùng ngồi trên ghế chủ vị trong bàn tiệc nữ quyến, bên cạnh là mẫu thân La thị của nàng. Xuân Hiểu đi đến bên cạnh nàng, cúi đầu, nói mấy câu bên tai nàng.
Đôi đũa đang gắp thức ăn của Tiêu Ngư lập tức dừng lại, rồi sau đó nói với La thị: Mẫu thân, con đi ra ngoài một chút.
La thị không hỏi nhiều, chỉ dặn dò Xuân Hiểu phủ thêm áo choàng cho nàng, tránh bị cảm lạnh. Xuân Hiểu vâng lời, nhận lấy áo choàng Xuân Minh chuyển đến, khoác lên cẩn thận cho Tiêu Ngư, lúc này mới ra ngoài cùng nàng.
Cảnh Hoa viên rất lớn, bàn tiệc của nữ quyến và nam khách được ngăn cách bởi một bức tường, Tiêu Ngư đi đến bên ngoài, gió thu lướt qua, lạnh đến nỗi nàng rùng mình theo bản năng, hỏi Xuân Hiểu bên cạnh: Người đâu?
Xuân Hiểu nói: Ở dưới hành lang phía trước.
Tiêu Ngư đi theo nàng tới đó, quả thực thấy dưới hành lang dài phía trước, một bóng dáng cao gầy lẳng lặng đứng dưới ánh trăng sáng trong. Chính là Hà Triêu Ân bên cạnh Đế Vương.
Nàng đi đến, Hà Triêu Ân cũng chậm rãi quay lại, hành lễ với nàng, nói: Hoàng Thượng vừa mới uống hơi nhiều rượu, tiểu nhân khuyên Người cũng không nghe, liền nghĩ đến mời nương nương qua khuyên Người.
Tửu lượng của nam nhân kia cũng không khá lắm. Tiêu Ngư biết rõ. Nhưng mà nam nhân thích uống rượu, một khi đã uống rượu vào, thế nào cũng phải uống đến say không còn biết gì mới được. Tiêu Ngư gật đầu nói: Vậy bản cung đi theo Hà công công qua xem vậy.
Hà Triêu Ân cúi đầu, dẫn Tiêu Ngư đến chỗ Đế Vương. Tiêu Ngư đi phía sau, ánh mắt rơi trên người Hà Triêu Ân, dọc đường đi an tĩnh, liền mở miệng nói: Không biết Hà công công đã học Man văn thế nào rồi? Những sách lúc trước bản cung đưa cho ngươi, đều đã xem xong rồi sao?
Giọng Hà Triêu Ân trong trẻo nói: Nhờ nương nương quan tâm, chỉ là tiểu nhân thiên tư ngu dốt, chỉ học được chút bề ngoài, những sách nương nương ban cho, vẫn chưa xem xong toàn bộ.
Hà Triêu Ân phải trông coi trước người Đế Vương cả ngày, đương nhiên không thể nhàn hạ ngày ngày đọc sách giống nàng. Có điều Tiêu Ngư rất tán thưởng người chịu khó.
Đi trên hành lang thật lâu, khi tiếng ồn ào của tân khách đã ngày càng nhỏ dần. Tiêu Ngư dẫm xuống giày thêu trân châu dưới chân, dừng lại theo bản năng, nhíu mày hỏi Hà Triêu Ân: Hoàng Thượng ở đâu? Đi tiếp nữa, đã tới Cổ Hoa Hiên rồi.
Cổ Hoa Hiên chính là hậu viện vắng lặng, đi tiếp nữa là cửa sau. Nhớ lại lời ban ngày La thị và Tiêu Ngọc Chi nói với nàng, lúc ấy Tiêu Ngọc Chi gặp chuyện không may, cũng là tại Cổ Hoa Hiên... Lúc này đây, Tiêu Ngư liền lo lắng hơn.
Nàng đứng tại chỗ, nhìn Hà Triêu Ân phía trước. Hà Triêu Ân cũng dừng lại, xoay người nhìn nàng.
Hắn là một nam tử nho nhã thanh tú, mặc m ột thân xanh sẫm, một đôi tay kính cẩn chắp lại, trên cổ tay trắng nõn, đeo một chuỗi phật châu bằng gỗ đàn hương, nhìn qua vô cùng ôn hòa lương thiện. Gió đêm nhẹ lướt qua, theo gương mặt thanh khiết như ngọc, áo bào theo gió, tung bay.
Tiêu Ngư nhìn, không hiểu sao lại cảm thấy kỳ lạ.
Nghe tiếng kêu phía sau, vội vàng quay đầu nhìn, đã thấy sau người trống không, không thấy bóng dáng Xuân Hiểu đâu.
Sắc mặt Tiêu Ngư tái mét, lui về sau hai bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hà Triêu Ân, nói: Ngươi...
Bỗng nhiên, Tiêu Ngư cảm thấy phía sau có người che miệng nàng, một mùi thơm kỳ quái lọt vào trong mũi, rất nhanh thân thể liền xụi lơ, nhanh chóng mất đi ý thức.
Lúc nàng sắp ngã xuống, dường như có người ôm nàng vào ngực. Là hơi thở nam tử xa lạ, trên người có mùi đàn hương nhàn nhạt.
Ngày Tiêu Ngọc Cẩm xuất giá, Tiêu Ngư xuất cung theo Tiết Chiến, đi đến phủ Hộ Quốc công.
Năm nay Tiêu gia có nhiều hỉ sự, đầu tiên là Tiêu Ngư xuất giá, sau đó lần lượt là Tiêu Ngọc Chi và Tiêu Ngọc Cẩm. Tiêu Ngư mặc đại sam Hoàng Hậu, phía dưới là chiếc váy thêu hoa văn rồng vờn mây, bên ngoài khoác áo choàng thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm, bên cạnh là Đế Vương trẻ tuổi cao lớn uy nghiêm.
Ngự liễn chạy thong thả, cả buổi mới đi được một nửa lộ trình.
Tiêu Ngư ngồi có chút buồn chán, ghé mắt nhìn nam nhân bên cạnh. Nàng sớm chiều ở chung bên cạnh y, hiển nhiên là có phần hiểu rõ y, hành sự luôn mạnh mẽ vang dội, không thích nhất là mấy việc nhỏ lãng phí thời gian thế này. Hiện tại... lại mang một bộ dáng thong dong nhàn nhã.
Nàng lại có chút không nhịn được, khẽ hỏi: Có thể nhanh chút được không? Cứ theo tốc độ này, sợ là trời tối mới đến được Tiêu gia.
Thấy y quay đầu nhìn nàng một cái, nói: Hôm nay nàng đến là đã nể mặt mũi đường tỷ của nàng rồi, nhanh chút làm gì? Ngồi yên cho Trẫm.
Tiêu Ngư không còn cách nào, hai tay nắm chặt vạt áo, đôi mắt nhìn y. Rồi sau đó tự buông lỏng ống tay áo, đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo ống tay của y lên, mười ngón tay ngón nào ngón nấy trắng ngần.
Cảm thấy ống tay áo trĩu xuống, Tiết Chiến lại quay đầu.
Thấy Hoàng Hậu của y vẻ mặt như hoa, trắng như tuyết, đôi mắt trong trẻo biết nói. Nàng kéo ống tay áo y, khẽ kéo vài cái, Tiết Chiến nhìn vào mắt nàng, lại nhìn cử chỉ của nàng, chỉ cảm thấy lòng đã mềm đi. Y nuốt một ngụm nước bọt, ho nhẹ một tiếng, thỏa hiệp nói: Vậy thì... Nhanh hơn một chút.
Lúc này Tiêu Ngư mới cười cười.
Lúc Ngự liễn đến phủ Hộ Quốc công, trên dưới Tiêu gia và tân khách đến chúc mừng đều tới nghênh đón. Bên ngoài gió lớn, Tiêu Ngư không lưu lại lâu, tách khỏi Tiết Chiến, đi theo kế mẫu La thị đến tức thất nơi đặt yến tiệc cho nữ quyến.
La thị đã lộ bụng bầu, hoa văn cúc tím ngàn cánh hiếm có trên làn váy làm nổi bật quý khí đoan trang của bà, lúc đi vào trong phòng bà liền thân thiết hơn, kéo nàng hỏi thăm một vài chuyện gần đây.
Tiêu Ngư mang thai hoàng tự, tất nhiên là không thể qua loa, lần trước lúc Tiêu nhị phu nhân và Tiêu Ngọc Cẩm vào cung, vốn La thị cũng muốn đi, chỉ là cái thai không ổn định lắm, đắn đo cân nhắc mãi, cuối cùng không vào cung.
Đương nhiên Tiêu Ngư cũng hiểu được.
Nàng vừa tiến đến, nữ quyến Tiêu gia đều thật cẩn thận, sợ đụng phải nàng va phải nàng, nghe lời La thị nói, Tiêu Ngư cũng thuận theo nói: Mẫu thân yên tâm, ta ở trong cung rất tốt. Nam nhân kia vô cùng để tâm tới hài tử trong bụng nàng, mỗi ngày đều gọi ngự y tới bắt mạch cho nàng, uống thuốc an thai rất nhiều ngày, hiện tại hài tử trong bụng nàng, khỏi phải nói đã khỏe mạnh thế nào rồi.
La thị gật đầu, nói: Vậy thì tốt.
Tiêu Ngọc Chi cũng đứng bên cạnh Liễu thị.
Quách gia đã kết thân cùng Tiêu Gia, hôm nay Tiêu Ngọc Cẩm xuất giá, đương nhiên người Quách gia cũng muốn tới. Có điều sáng sớm Tiêu Ngọc Chi lại đến đây một mình, sau đó, Tiêu Ngọc Chi vừa bước vào Tiêu gia, Quách An Thái liền đến sát ngay sau nàng ta,,/d.d~~lqd~, chỉ là hai vợ chồng có chút mâu thuẫn, Tiêu Ngọc Chi cũng không muốn nói chuyện với Quách An Thái, cả ngày đều dính ở bên người Liễu thị, khiến Quách An Thái cũng ngại ngùng không dám cướp người trước mặt nhạc mẫu.
Nếu chỉ là mâu thuẫn nhỏ khác, đương nhiên Liễu thị muốn phê bình Tiêu Ngọc Chi. Tính tình nàng ta, quá kiêu căng, vừa có chuyện gì liền chạy về nhà ngoại. Nhưng hôm nay, Liễu thị lại không phê bình nàng ta giúp Quách An Thái.
Liễu thị yêu thích Quách An Thái, là vì tính tình Quách An Thái và quyền cao chức trọng của hắn, hơn nữa ngày ấy, vì danh tiết của Tiêu Ngọc Chi, hắn cứu nàng sau đó liền cầu hôn Tiêu tam gia, có thể nói là vô cùng có thành ý. Mà vừa rồi Tiêu Ngọc Chi lại nói với bà, chuyện nàng rơi xuống nước ngày đó, là do muội muội Quách An Thái, Quách Tố Nghi tự mình bày ra, nếu không phải nàng không cẩn thận nghe được Trương thị nói chuyện với Quách Tố Nghi, sợ là cả đời này đều sẽ chẳng hay biết gì... Như vậy, nhân phẩm của Quách An Thái này, cũng cần cân nhắc thêm một chút.
Dù sao Tiêu Ngọc Chi ầm ĩ gay gắt, nói là muốn rời khỏi Quách An Thái.
Việc này, quả thật là Quách gia không đúng trước, Quách Tố Nghi là thân muội muội của Quách An Thái, đương nhiên là hắn sẽ cố ý bao che, mà Tiêu Ngọc Chi, cũng là phu nhân hắn cưới hỏi đàng hoàng, Quách An Thái bị kẹp ở giữa vô cùng khó xử.
Có điều, việc ly hôn cũng không phải là việc nhỏ, cho dù lúc trước Quách Tố Nghi không đúng, Quách An Thái vì chịu trách nhiệm thay muội muội mà cưới Tiêu Ngọc Chi, hiện tại hai người cũng đã là phu thê rồi. Theo Liễu thị, cũng không muốn Tiêu Ngọc Chi ly hôn với Quách An Thái.
Nhưng Tiêu Ngọc Chi lại không nhịn được, chờ người ngoài đi hết, chạy đến trước mặt Tiêu Ngư, nói: Hoàng Hậu nương nương, nói thế nào chúng ta cũng là đường tỷ muội, người hãy phân xử cho ta...
Tiêu Ngư đang nói chuyện với mẫu thân trưởng tẩu, thấy Tiêu Ngọc Chi bỗng nhiên chạy tới nói việc này với nàng, vẫn lơ mơ một lúc.
Chuyện này... Lại làm sao vậy? Thấy Tiêu Ngọc Chi muốn kể khổ, Liễu thị liền lập tức tiến đến kéo nàng ta.
Về phần Tiêu Ngọc Chi, nàng ta ương ngạnh như trâu, kéo thế nào cũng không nhúc nhích, vẫn cứ muốn nói.
Tiêu Ngọc Chi la lối khóc lóc, nói: Ta không muốn ở lại Quách gia nữa. Mấy người Quách gia đều là người xấu, Hoàng Hậu nương nương, mẫu thân không đồng ý để ta ly hôn với Quách An Thái, người hãy giúp ta đi.
Nàng ta không muốn ở lại Quách gia nữa, người Quách gia còn xấu xa hơn tưởng tượng của nàng, nói không chừng sau này còn muốn làm ra chuyện gì nữa.
Tiêu Ngư nhíu mày.
Nàng không biết tại sao Tiêu Ngọc Chi và Quách An Thái lại thế này, chỉ là, loại chuyện này, dù nàng là Hoàng Hậu, cũng không tiện tùy ý can thiệp... Đây là việc nhà Quách gia.
Liễu thị đâu ngờ đến, Tiêu Ngọc Chi lại nói ra hết rồi? Bà vội vàng kéo Tiêu Ngọc Chi, nói với Tiêu Ngư: Hoàng Hậu nương nương đừng nên nghe nó nói lung tung, ta mang nó ra ngoài nói chuyện một chút. Bà trừng mắt nhìn Tiêu Ngọc Chi, Tiêu Ngọc Chi uất ức mím môi, ánh mắt nhìn Tiêu Ngư lưu luyến không rời, lúc này mới bị Liễu thị kéo ra ngoài dạy bảo.
Người đi rồi, Tiêu Ngư nhìn La thị, mới hỏi: Ngũ tỷ tỷ và Quách đại nhân có việc gì mâu thuẫn sao?
Hình như cách đây không lâu vừa mới cãi nhau với Quách An Thái, vẫn là vì chuyện Vưu thị vợ trước của Quách An Thái, nhưng sau đó, chẳng phải Quách An Thái đã dỗ Tiêu Ngọc Chi quay về rồi sao?
Giờ mới được vài ngày, sao lại tiếp tục ầm ĩ rồi?
La thị bất đắc dĩ nói mọi chuyện với nàng: ... Nha đầu kia, trước đây sĩ diện, không chịu nói, giờ mới nói, đây là chuyện gì chứ? Nếu nói lúc sự việc mới xảy ra, dựa vào bản lĩnh của Quách Tố Nghi, muốn làm chuyện xấu ở Tiêu gia, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Nhưng lúc đó Tiêu Ngọc Chi cũng không nói gì, bây giờ người cũng đã gả đến Quách gia, sao lại tiếp tục ầm ĩ đến mức này?
Nói xong đưa tay nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay Tiêu Ngư, vỗ vỗ, nói với nàng: Nha đầu Ngọc Chi kia quá ầm ĩ, con chớ nên học theo nàng.
Dù Tiêu Ngư còn nhỏ tuổi, nhưng so với vị đường tỷ Tiêu Ngọc Chi này, quả thật chững chạc hơn nhiều. Hơn nữa... Nàng ta có gì đáng để học theo sao? Tiêu Ngư nhìn vào mắt La thị, mỉm cười không nói gì.
Sau khi nói chuyện với La thị xong, Tiêu Ngư đi gặp Tiêu Hoài.
Lá thu rực rỡ. Hành lang hai bên rộng rãi, phía trước hoa viên được tô điểm bằng một hòn non mộ làm từ đá Thái Hồ, bên cạnh hòn non mộ là Quan Ngư đài, trong hồ có nuôi cá chép, bơi qua lại chơi đùa dưới những tán lá sen đã khô.
Tiêu Ngư đứng bên cạnh phụ thân, nghiêng đầu nhìn lên bả vai rộng lớn của ông.Trong lòng nàng, phụ thân của nàng, vẫn luôn là một nam tử cao lớn như núi, che chở nàng bao bọc nàng. Tiêu Ngư nói: Hai ngày nữa phụ thân phải xuất chinh, vừa nãy con vừa nói chuyện với mẫu thân, nàng có chút luyến tiếc người.
Tiêu Hoài nói: Gả vào Tiêu gia, đã sớm nên trở thành thói quen. Nam nhi Tiêu gia, có ai ngày ngày nhàn rỗi ở nhà? La thị cũng không phải là mới ngày đầu gả cho Tiêu Hoài, chỉ là, không giống như mấy năm trước, hiện giờ trong bụng bà đang mang tử tự của Tiêu Hoài, người mang bầu, luôn hi vọng có trượng phu bầu bạn bên mình.
Ông nhìn về phía Tiêu Ngư, bỗng nhiên nói: Niên Niên, con còn nhớ không, trước khi con xuất giá, phụ thân đã nói lời gì với con?
Lời phụ thân đã nói với nàng... Tiêu Ngư thoáng hoảng hốt.
Đương nhiên nàng nhớ rõ.
-- Niên Niên, nhất định phụ thân sẽ đón con về nhà.
Tiêu Ngư có chút chột dạ, hoang mang, nắm chặt hai tay theo bản năng.
Nàng nghĩ nghĩ, mới chậm rãi ngẩng đầu, lần nữa đối diện với ánh mắt của phụ thân, nói: Phụ thân, người biết không? Từ nhỏ nữ nhi đã không có mẫu thân, vẫn luôn vô cùng nghe lời cô mẫu, cô mẫu nói với con, chỉ cần tiến cung làm Hoàng Hậu, con muốn châu báu trang sức gì, hoa phục mỹ y nào, đều sẽ có... Nữ nhi Tiêu gia, chung quy cũng sẽ có một người tiến cung, nữ nhi là đích nữ duy nhất chi trưởng, việc này, đã định ra từ trước rồi. Con không chán ghét Thái tử biểu ca, nhưng cũng không hẳn muốn gả cho hắn. Phụ thân, từ nhỏ con đã nghe theo người và cô mẫu, hai người rất tốt với con, cưng chiều con, con cũng đã cố gắng hết sức làm theo ý muốn của hai người, nhập cung thì nhập cung, mặc kệ là làm Hoàng Hậu hay là làm Thái Hậu, với con mà nói, đều không có gì khác biệt... Nhưng mà hiện tại, con cũng muốn tương phu giáo tử (giúp chồng dạy con), làm một thê tử bình thường.
... Phụ thân, Tiết Chiến là trượng phu của con, là phụ thân của hài tử trong bụng con, người có thể, đừng vướng bận chuyện này nữa được không?
Từ nhỏ Tiêu Ngư đã mất đi mẫu thân, Tiêu Hoài liền dành hết tất cả thương yêu cho nàng. Cũng không phải ông không tán thưởng Tiết Chiến, chỉ là, từ nhỏ nữ nhi đã được nuông chiều, gả cho một nam tử xuất thân như vậy, sao ông có thể thực sự vui lòng?
Nói cách khác, vốn là Tiết Chiến ỷ vào thân phận mà cướp đi nữ nhi của ông... Dù không có quốc thù gia hận trước đây, ông cũng khó lòng mà cho y sắc mặt tốt.
Tiêu Hoài im lặng chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: Con sợ phụ thân sẽ hại y sao?
Muốn ông nguyện trung thành với Tiết Chiến, đây cũng không phải là lần đầu nàng nói lời này, nhưng nàng biết phụ thân cố chấp, một tiểu nữ nhi như nàng nói vài câu sao có thể thuyết phục được? Nói thật ra, quả thật nàng sợ phụ thân sẽ có lòng khác, còn phía Tiết Chiến, trái lại nàng đã hoàn toàn tin tưởng y.
Tiêu Ngư cắn cắn môi, ấp úng nói: Phụ thân...
Y đối tốt với con chứ? Tiêu Hoài hỏi một câu.
Nam nhân kia... Tiêu Ngư khẽ gật đầu: Y đối xử với con rất tốt.
Tiêu Hoài nghiêm túc nói: Nhưng mà Niên Niên, con có thể bảo đảm y sẽ đối tốt với con cả đời không? Thân phận y như vậy, nếu một ngày kia, không tốt với con nữa thì sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu là Vệ Đường làm nữ tế (con rể) của ông, nếu hắn đối xử không tốt với Tiêu Ngư, ông vẫn có biện pháp che chở nàng. Nhưng nếu là Tiết Chiến, không tốt với nàng, ông hoàn toàn không thể bảo vệ được nàng...
Tiêu Hoài tiếp tục nói: Con yên tâm, chuyện con lo lắng, phụ thân sẽ không làm. Nhưng mà Niên Niên, nếu sau này y thật sự không tốt với con, cho dù y mang thân phận tôn quý đi nữa, phụ thân cũng nhất định không bỏ qua cho y.
Hốc mắt bỗng nhiên nóng bừng, Tiêu Ngữ hít hít mũi, cong môi nở nụ cười. Tiêu Hoài nhìn đôi mắt ửng đỏ của nàng, vẻ mặt yêu thương hoài niệm nói: Lần đầu tiên phụ thân ôm con, con lại nhỏ như vậy, ốm tong teo, phụ thân còn lo lắng bộ dáng con khó coi, sau này không gả ra được. Hiện giờ rốt cuộc con đã trưởng thành, phải làm mẫu thân, cũng đã biết che chở cho trượng phu của mình...
Sau này phụ thân cũng không còn là người thân thân cận nhất của con, nhưng trong lòng phụ thân, Niên Niên vẫn luôn là nữ nhi quý báu nhất của phụ thân.
...
Tiệc mừng tổ chức ở Cảnh Hoa viên, ăn uống linh đình, rượu quá tam tuần, Tiêu Ngư cùng ngồi trên ghế chủ vị trong bàn tiệc nữ quyến, bên cạnh là mẫu thân La thị của nàng. Xuân Hiểu đi đến bên cạnh nàng, cúi đầu, nói mấy câu bên tai nàng.
Đôi đũa đang gắp thức ăn của Tiêu Ngư lập tức dừng lại, rồi sau đó nói với La thị: Mẫu thân, con đi ra ngoài một chút.
La thị không hỏi nhiều, chỉ dặn dò Xuân Hiểu phủ thêm áo choàng cho nàng, tránh bị cảm lạnh. Xuân Hiểu vâng lời, nhận lấy áo choàng Xuân Minh chuyển đến, khoác lên cẩn thận cho Tiêu Ngư, lúc này mới ra ngoài cùng nàng.
Cảnh Hoa viên rất lớn, bàn tiệc của nữ quyến và nam khách được ngăn cách bởi một bức tường, Tiêu Ngư đi đến bên ngoài, gió thu lướt qua, lạnh đến nỗi nàng rùng mình theo bản năng, hỏi Xuân Hiểu bên cạnh: Người đâu?
Xuân Hiểu nói: Ở dưới hành lang phía trước.
Tiêu Ngư đi theo nàng tới đó, quả thực thấy dưới hành lang dài phía trước, một bóng dáng cao gầy lẳng lặng đứng dưới ánh trăng sáng trong. Chính là Hà Triêu Ân bên cạnh Đế Vương.
Nàng đi đến, Hà Triêu Ân cũng chậm rãi quay lại, hành lễ với nàng, nói: Hoàng Thượng vừa mới uống hơi nhiều rượu, tiểu nhân khuyên Người cũng không nghe, liền nghĩ đến mời nương nương qua khuyên Người.
Tửu lượng của nam nhân kia cũng không khá lắm. Tiêu Ngư biết rõ. Nhưng mà nam nhân thích uống rượu, một khi đã uống rượu vào, thế nào cũng phải uống đến say không còn biết gì mới được. Tiêu Ngư gật đầu nói: Vậy bản cung đi theo Hà công công qua xem vậy.
Hà Triêu Ân cúi đầu, dẫn Tiêu Ngư đến chỗ Đế Vương. Tiêu Ngư đi phía sau, ánh mắt rơi trên người Hà Triêu Ân, dọc đường đi an tĩnh, liền mở miệng nói: Không biết Hà công công đã học Man văn thế nào rồi? Những sách lúc trước bản cung đưa cho ngươi, đều đã xem xong rồi sao?
Giọng Hà Triêu Ân trong trẻo nói: Nhờ nương nương quan tâm, chỉ là tiểu nhân thiên tư ngu dốt, chỉ học được chút bề ngoài, những sách nương nương ban cho, vẫn chưa xem xong toàn bộ.
Hà Triêu Ân phải trông coi trước người Đế Vương cả ngày, đương nhiên không thể nhàn hạ ngày ngày đọc sách giống nàng. Có điều Tiêu Ngư rất tán thưởng người chịu khó.
Đi trên hành lang thật lâu, khi tiếng ồn ào của tân khách đã ngày càng nhỏ dần. Tiêu Ngư dẫm xuống giày thêu trân châu dưới chân, dừng lại theo bản năng, nhíu mày hỏi Hà Triêu Ân: Hoàng Thượng ở đâu? Đi tiếp nữa, đã tới Cổ Hoa Hiên rồi.
Cổ Hoa Hiên chính là hậu viện vắng lặng, đi tiếp nữa là cửa sau. Nhớ lại lời ban ngày La thị và Tiêu Ngọc Chi nói với nàng, lúc ấy Tiêu Ngọc Chi gặp chuyện không may, cũng là tại Cổ Hoa Hiên... Lúc này đây, Tiêu Ngư liền lo lắng hơn.
Nàng đứng tại chỗ, nhìn Hà Triêu Ân phía trước. Hà Triêu Ân cũng dừng lại, xoay người nhìn nàng.
Hắn là một nam tử nho nhã thanh tú, mặc m ột thân xanh sẫm, một đôi tay kính cẩn chắp lại, trên cổ tay trắng nõn, đeo một chuỗi phật châu bằng gỗ đàn hương, nhìn qua vô cùng ôn hòa lương thiện. Gió đêm nhẹ lướt qua, theo gương mặt thanh khiết như ngọc, áo bào theo gió, tung bay.
Tiêu Ngư nhìn, không hiểu sao lại cảm thấy kỳ lạ.
Nghe tiếng kêu phía sau, vội vàng quay đầu nhìn, đã thấy sau người trống không, không thấy bóng dáng Xuân Hiểu đâu.
Sắc mặt Tiêu Ngư tái mét, lui về sau hai bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hà Triêu Ân, nói: Ngươi...
Bỗng nhiên, Tiêu Ngư cảm thấy phía sau có người che miệng nàng, một mùi thơm kỳ quái lọt vào trong mũi, rất nhanh thân thể liền xụi lơ, nhanh chóng mất đi ý thức.
Lúc nàng sắp ngã xuống, dường như có người ôm nàng vào ngực. Là hơi thở nam tử xa lạ, trên người có mùi đàn hương nhàn nhạt.
/115
|