Nhắc tới chuyện này, người Tào Duẫn Thành như bị lửa đốt. Là tại người này đã hại papa nó. Vừa mới sinh baby, papa cần phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Còn người đàn ông trước mặt nó, sau khi cống hiến một chút công vào công sự tạo ra em bé thì biến mất vô ảnh vô tung. Cho tới giờ mới chịu xuất hiện, hắn rốt cuộc là muốn làm gì chứ?
Nó có chết cũng không mở cửa, còn mắng chửi những lời cực kì khó nghe. Hai người, một lớn một nhỏ giằng co trước cửa nhà. An Tá dùng sức giật cửa trong khi Tào Duẫn Thành giận dữ hét lên “Ông nói nhỏ thôi!”
Ngay tức thì, tiếng trẻ con khóc liền từ trong nhà truyền ra. An Tá ngây người còn Tào Duẫn Thành thì hối hả chạy vào, một chốc lại chạy ra mở cửa vì nó sợ hắn không nhẫn nại gõ cửa lần nữa. Nó ôm trong tay một đứa bé, nhẹ giọng dỗ dành “Baby ngoan, baby không khóc.”
An Tá sửng sốt nhìn cả hai. Đứa bé kia, ánh mắt lẫn bộ dạng đều y hệt Tào Dư Văn. Cổ họng hắn đang có thứ gì đó chắn ngang, nghẹn cứng. Hắn không dám tin, vừa chia tay một năm mà cậu đã có thể cùng người phụ nữ khác sinh con đẻ cái, tạo lập gia đình.
“Đây là trẻ con người ta nhờ trông giúp sao?” Hắn hỏi với chất giọng hoàn toàn không tin tưởng.
Tào Duẫn Thành liếc mắt nhìn hắn “Không phải. Đây là em trai ruột của tôi. Ông không thấy em ấy với ba tôi rất giống nhau sao?”
“Ba nhóc không…không phải đồng tính luyến ái sao?” Hắn hầu như không thể chấp nhận lời Tào Duẫn Thành nói nên lời nói vô ý thốt ra.
Tào Duẫn Thành lạnh lùng nói “Nếu ba đã muốn sinh thì nhất định có thể sinh.”
An Tá lùi về sau vài bước. Hắn trước nay đều nghĩ Tào Dư Văn chỉ có hứng thú với đàn ông, hoàn toàn không ngờ phụ nữ cũng có thể thu hút sự chú ý của cậu.
Tào Duẫn Thành thấy hắn có biểu hiện như thế thì tiếp tục nói, càng cường điệu, đả kích hơn “Tôi và em trai tôi là cùng cha cùng mẹ a.”
“Mẹ nhóc không phải đã chết rồi?” An Tá mơ hồ nhớ đến lời nói của đám thiết kế sư trước đây.
Tào Duẫn Thành trừng mắt liếc hắn “Mẹ tôi còn sống, còn rất khỏe nữa là đằng khác, bằng không làm sao có thể sinh baby chứ? Em trai tôi vừa mới chào đời, thật đáng yêu đúng không? Siêu giống papa, càng nhìn càng thấy giống nha.”
An Tá càng lúc càng lùi về sau, đến khi lưng hắn chạm đến bức tường phía sau mới dừng lại. Tào Duẫn Thành ôm đứa nhỏ tiến đến “Như thế nào? Ông rất kinh ngạc phải không? Chú An Tá à, sự việc đã như thế rồi, chú có còn muốn dắt tôi đến biển Ca-ri-bê chơi không? Còn muốn mua điện thoại cho tôi không? Papa bây giờ đã bồi mụ mụ đi tìm bác sĩ rồi. Ông có thể ở đây đợi xem cảnh gia đình chúng tôi cả nhà đoàn viên cũng được.”
An Tá chạy đi, không quay đầu lại. Tào Duẫn Thành khinh thường đá vào cánh cửa. Tên đàn ông khốn nạn này căn bản không xứng là cha đẻ của nó. Nó cũng không muốn loại hỗn đãn này có thêm một thời khắc nào chạm đến papa của nó nữa.
Nếu là một người đàn ông chân chính thì phải kiên trì chờ đợi sự tha thứ của Tào Dư Văn, vậy mà hắn lại nhận thua nhanh như vậy. Hừ, loại đàn ông không có ý chí phấn đấu như hắn không xứng với papa nó chút nào.
An Tá rời Mỹ trở về Đài Loan sau đó kéo Lị Tát trở về cung điện nằm giữa sa mạc của hắn. Hắn vừa khiếp sợ lại vừa phẫn nộ. Đúng vậy, là phẫn nộ, không phải đau lòng. Tuyệt đối không có khả năng.
Tào Dư Văn sau khi rời khỏi hắn đã lập tức đi tìm niềm vui mới, thậm chí còn thành công đến như vậy. Chưa đầy một năm đã có một đứa con bụ bẫm đáng yêu. Cậu xem hắn là cái gì chứ?
Hắn không cần cậu dành tình yêu sâu đậm khó quên cho hắn, nhưng mà ít nhất…ít nhất…cũng đừng nên ngay tức thì đi tìm người khác như vậy.
Hắn xem mấy bao cát trong phòng tập thể hình của cung điện là Tào Dư Văn mà ra sức đánh vào. Càng nghĩ hắn càng thấy phẫn nộ và lại đáng buồn hơn. Hắn vất vả tìm cậu suốt mười tháng trời, đều là hắn có suy nghĩ đó còn cậu thì căn bản một chút cảm giác cũng không dành cho hắn.
Hắn bị Tào Dư Văn mê hoặc, biến thành một kẻ ngu ngốc đến cực điểm, Trước mặt cậu, hắn không thể to tiếng, chỉ có thể thấp giọng hạ khí, chỉ có thể đối cậu ôn nhu. Cậu có biết An Tá hắn từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng đối người phụ nữ nào như vậy, huống chi cậu lại là đàn ông.
Ngay cả khi Lị Tát còn sống, hắn cũng không có nhân nhượng như vậy.
Hắn là vương tử An Tá, thừa kế vô số du điền, kinh doanh rất nhiều xí nghiệp kim tiền. Vì hắn không muốn phô trương thanh danh, nếu không, hắn đã được người ta công nhận là người giàu nhất thế giới rồi.
Hắn một quyền hướng đánh bao cát, quyền này đến quyền kia, càng đánh càng tức. Hắn đánh mạnh đến nỗi bao tay rớt xuống mặt đất. Mấy ngày nay, cơn phẫn nộ của hắn vẫn không giảm đi chút nào. Cuối cùng, hắn quyết định đem cơn tức giận này trút lên kẻ đã khơi nguồn nó.
“Điện thoại! Mang điện thoại tới đây!”
Quản gia nhanh chóng mang điện thoại đến. Hắn bấm số điện thoại nhà của Tào Dư Văn ở Mỹ, khi nghe thấy người bắt máy là Tào Duẫn Thành, hắn liền không thể kiềm chế mà gầm nhẹ “Thằng nhóc quỷ, kêu ba mày nghe điện thoại mau!”
Tào Duẫn Thành bác bỏ “Ông muốn cái gì, quan tài hả? Gọi lộn số rồi, bổn đản.”
Nó dập điện thoại ngay sau đó. An Tá tức đến phát run. Hắn kiên nhẫn bấm số một lần nữa. Lần này, người bắt máy vẫn là Tào Duẫn Thành. “Nhanh, gọi cậu ta nghe điện thoại.”
“Ba tôi đang trong quá trình chế tạo đứa em thứ hai cho tôi. Thời điểm thẹn thùng như vậy, tôi không thể vô ý vô tứ mà đi vào gọi ba được.”
Nó nói xong lại cúp máy. An Tá không phải tức giận phát run mà tức giận đến mức toàn thân đông cứng lại. Hắn nhấc điện thoại lên, khác với hai lần trước, không đợi Tào Duẫn Thành nói chuyện, hắn nhanh nói với chất giọng âm trầm “Ta lập tức đến đó tìm papa mày, bảo cậu ấy cho ta cái công đạo.”
Tào Duẫn Thành miệng mồm lanh lợi, nói chuyện vừa khó nghe lại vừa sắc sảo “Cho ông công đạo cái gì? Ông có bệnh rồi! Ba tôi không nợ ông cái gì hết. Còn nữa, lần sau nếu ông muốn mua quan tài thì tra số điện thoại cho kỹ đi. Nhà tôi không có bán mấy thứ đó đâu.”
An Tá bị thằng nhóc làm cho tức giận đến mức bán tử. Hắn lên chuyên cơ, chẳng mấy chốc đã đặt chân đến Mỹ. Hắn ấn chuông cửa, người xuất hiện là Tào Dư Văn đang ôm trên tay đứa nhỏ hôm nọ. Gặp hắn, cậu cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm.
“Chào An Tá tiên sinh.”
Cơ thể hắn bỗng nhiên mềm nhũn, đôi mắt không thể di chuyển đi nơi khác, chỉ có thể dán chặt lên người cậu. Lửa giận của hắn, ngay khoảnh khắc đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ để lại một chút cảm giác không cam tâm.
“Nghe nói vợ chồng cậu đã phục hợp rồi?”
Hắn đi thẳng vào vấn đề. Tào Dư Văn hơi ngây ra một chút, sau đó liền nhìn về phía Tào Duẫn Thành, lập tức cậu liền hiểu được là do nó nói bậy gì đó với tên kia. Mà Tào Duẫn Thành lúc này lại không hề biết lỗi. Nó đang mang vẻ mặt của một chiến sĩ hiếu chiến a. “Đúng vậy đó chú An Tá. Chúng tôi hiện tại là một gia đình mĩ mãn hạnh phúc. Ông có thể cút đi chưa hả?”
“Thật không hiểu cậu dạy nó kiểu gì. Nếu là con tôi thì nó đã sớm bị tôi đánh chết từ lâu rồi.” An Tá ác miệng nói. Thằng nhóc này rõ ràng chỉ nhằm hắn mà đánh.
Tào Dư Văn nhìn hắn rồi nhìn Tào Duẫn Thành, rất muốn cười nhưng lại cố kiềm chế “Tôi thấy tính tình nó cũng tương tự anh, có thể là đồng tính thì tương xích chăng?”
“Con không giống ổng.”
“Tôi không giống thằng nhóc quỷ này.”
Hai người, hai cái miệng cơ hồ lên tiếng chửi bậy cùng lúc. Tào Dư Văn đang im lặng bỗng nhiên bật cười, cười đến độ bụng quặn đau. Tào Duẫn Thành dùng vẻ mặt thất bại mắng nhiếc An Tá “Ai cho ông bắt chước tôi.”
“Mày, thằng nhóc quỷ, ai cho mày bắt chước lời nói của ta?”
Hai người cơ hồ lại đồng thanh nói. Tào Dư Văn càng cười, bụng càng quặn đau. Lần này đến phiên Tào Duẫn Thành giận đến phát run, mà An Tá thì không nhìn ra điều đó. Tào Duẫn Thành cao ngạo nói “Con không giống ổng. Con là thiên tài, ông ta trước đây cũng là thiên tài sao chứ?”
“Chưa biết ai hơn ai đâu.”
Tào Duẫn Thành liếc xéo hắn “Nói vậy, thời điểm đó, An Tá thúc thúc nhất định phi thường thông minh a.”
Đứa nhỏ đang có ý nói hắn thật ngốc, An Tá làm sao không tường tận nên ngay tức thì liền trừng mắt nhìn thằng nhóc. Tào Dư Văn tựa vào tường, cười không ngừng, cả người run run, thiếu chút nữa thì tiểu hài tử đã rơi xuống đất. An Tá nhanh chóng chạy lại, chính là hấp tấp chạy đến đỡ, không ngờ Tào Dư Văn liền cho hắn ôm trọn đứa bé.
“Đẳng…đẳng, tôi chưa từng ẵm em bé.” An Tá giật mình chí cực.
“Ngu ngốc, ẵm em bé mà cũng không biết. Nhìn xem bộ dạng ngốc nghếch của ông đi.”
Lời mắng của Tào Duẫn Thành phi thường khó nghe, nó vừa đưa tay định giành lại em bé thì An Tá liền phản đảo, ôm chặt lấy đứa nhỏ. Hắn một hai không nhận thua, còn trừng lớn mắt “Không cần mày, ta rất nhanh là có thể ôm nó tốt lắm.”
“Trả em trai lại cho tôi, để nó trên người ông nhất định sẽ bị chết vì vi khuẩn thôi.”
“Không trả thì sao? Mày có thể làm gì ta hả?”
Trong lúc bọn họ cãi nhau, Tào Dư Văn đã ngáp một cái dài. Cậu đi vào phòng ngủ, qua hai giờ, đứa nhỏ khóc nháo lên, hai người một lớn một nhỏ luống cuống tay chân đi pha sữa, uy thằng bé, làm trò hề một chốc thì cậu mới trở ra.
Cậu nhẹ nhàng ôm bé, vỗ vài cái, đứa nhỏ liền ngừng khóc, hiếu kì nhìn đông nhìn tây, không bao lâu liền ngủ say. Tào Dư Văn cẩn thận đặt nó về lại chiếc giường nhỏ nhắn của trẻ con.
An Tá nhìn Tào Dư Văn với ánh mắt kinh hãi. Cậu nhìn hắn thiêu thiêu mi, còn Tào Duẫn Thành ánh mắt khinh thường nói “Ba, ổng thật ngốc đúng không? Chăm sóc em bé cũng không biết, sau này con ổng sẽ không nhận ổng. Bởi vì làm con của loại người ngu ngốc này nhất định sẽ rất mất mặt, sẽ không có ai hội nhận ổng làm papa đâu a.”
Sau khi nói xong, nó còn vỗ vỗ đứa bé đang ngủ, nhẹ giọng nói “Đúng hay không a? Em trai à, ông ta thật là ngốc, làm con của ổng rất đáng thương, nhất định sẽ bị vi khuẩn ngu ngốc bám lên người đó.”
An Tá bị thằng nhóc làm cho tức chết, nhưng đứa bé đang nằm ngủ đằng kia diện mạo tú lệ, lại rất có hương vị của Tào Dư Văn. Hắn khẽ vuốt hai má của nó, trĩ nộn vô cùng, nhưng là cái giường nhỏ này lại thập phần thô liệt.
“Tôi hơi mệt, anh giúp tôi trông chừng một chút.”
“Papa nhanh nghỉ ngơi đi. Bác sĩ nói ba cần nghỉ ngơi nhiều đó.”
Tào Dư Văn để mặt hai người, chính mình đi vào phòng ngủ. Đứa bé một khi khóc liền đem hai người bọn họ nháo nhào. An Tá cho rằng nguyên nhân là do đồ dùng của đứa nhỏ không thích hợp. Hắn là người giàu có, nắm trong tay quyền lực kinh tế, như thế nào một đứa bé cũng trông nom không tốt, nhất định là do những thứ trong phòng này quá mức tồi tệ thôi.
Hắn ngay lập tức cho người thay hết đồ dùng cho đứa bé, đem tất cả những thứ phế thải kia đá ra ngoài. Tào Duẫn Thành thấy thế, sợ khiếm người ta cái tình nên rõ ràng nói “Là ông chính mình muốn cho chúng tôi, về sau đừng tới kể lể đó.”
An Tá lãnh khốc nhìn nó liếc mắt “Những thứ gì An Tá ta đã tặng người khác, nhất định sẽ không kêu ca một lời.”
Ngôn ngữ lãnh khốc của hắn còn kèm theo ‘khí khái’ của bậc ‘anh hùng’ tiêu tiền như nước, Tào Duẫn Thành đứng đó, miệng toái toái niệm “Tôi biết ông sau này nhất định sẽ tán gia bại sản, may mắn tôi không phải con ông, không cần phải ngày ngày lo lắng hồi hộp a.”
“Mày muốn làm con ta? Mơ đi.”
An Tá mắng phi thường khó nghe, mà Tào Duẫn Thành đáp lời còn khó nghe hơn “Làm con của ông, nhất định phải vì ông trả nợ, tôi không có ngu, tự nhiên đâm đầu vào chỗ chết.”
Đang lúc hai người chuẩn bị gây sóng gió thì đứa bẻ tỉnh dậy, oa oa khóc lớn. Bọn họ ngay lập tức dừng việc đang làm lại, chiến tranh thế nhưng vẫn nổ ra, chẳng qua đã chuyển thành một dạng khác. Hai người bất động, xem xem đôi mắt to tròn của tiểu hài tử là đang nhìn ai a.
“Nhìn anh hai này, anh hai là lớn nhất đúng không? Anh hai đem mười vạn Mĩ kim nuôi em.”
“Mười vạn Mĩ kim là cái gì. Làm con của ta, hằng năm con đều có gấp chục lần mười vạn Mĩ kim làm tiền tiêu vặt, nhìn anh hai con nghèo rớt mùng tơi đi.” Mười vạn Mĩ kim đối hắn mà nói chỉ là một con số rất nhỏ mà thôi.
Tào duẫn thành khinh thường nói “Không thể lấy tiền không rõ lai lịch của chú An Tá đâu, sẽ bị công an bắt a.”
“Tiền của ta đều do thủ pháp kinh doanh cao siêu mà có được. Mày biết cái gì?”
Thừa dịp An Tá ‘quăng bom’, Tào Duẫn Thành nhanh tay nhanh mắt ôm lấy tiểu hài tử, nhẹ nhàng vỗ vỗ. An Tá hiện tại rất thích ôm đứa bé này, bị người khác cướp đi lẽ nào lại không bộc phát chứ.
“Mày buông thằng bé ra, cẩn thận làm té nó bây giờ.”
“Ông mới phải như vậy. Mỗi lần ông ôm đều mém làm rớt em tôi, đã vậy còn làm nó khóc nữa.”
Hai người càng chửi càng hăng. Tiểu hài tử bị tiếng ồn đánh thức lại oa oa khóc lớn. Tào Dư Văn ở trong phòng nghe họ đối thoại, có khi cười to, có khi chỉ mỉm cười nhẹ, sau đó chìm vào giấc ngủ vì mệt mỏi.
An Tá thấy mình bị điên. Nếu dùng bản thân trước kia để bình luận bản thân hiện tại, hắn có lẽ sẽ không chỉ nói mình bị điên mà còn nói mình đã bị điên ngày càng trầm trọng, cần đi vào bệnh viện tâm thần ngay bây giờ.
Mỗi ngày, hắn đều bỏ bê công vụ ở công ty để chạy đến nhà Tào Dư Văn. Cậu đại bộ phận thời gian đều dành cho nghỉ ngơi, có khi khẩu vị không ổn liền ăn vài thứ lung tung rồi đi nằm. Hỏi cậu bị bệnh gì thì lần nào cũng như lần nào hắn cũng bị Tào Duẫn Thành đá vào chân, gầm nhẹ “Hỗn đản, đều là do ông hại thôi.”
Chân bị đá quả thật rất đau, càng đau càng muốn xé xác thằng nhóc quỷ đó, nhưng là đứa bé đang nằm trên nôi kia thực rất đáng yêu, dạo này còn hay nhìn hắn cười nên hắn quyết định tha cho thằng anh vừa không dễ thương vừa cà chớn của nó. Dù sao An Tá hắn cũng là một người có tấm lòng bao dung.
Tào Dư Văn nghỉ ngơi chừng nửa tháng, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, lâu lâu cũng nói chuyện với bọn họ nhưng phần lớn thời gian đều dành cho việc ngủ. An Tá lo lắng thì cậu lại nói “Tôi chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là có thể hồi phục. Yên tâm a, tôi không có mắc chứng bệnh kì quái gì đâu.”
Hắn tin lời cậu nói, hơn nữa sau khi nghỉ ngơi quả thật cậu cũng có chút khởi sắc. Nhưng, hắn tối không chịu được chính là mỗi lần thức dậy, cậu đều bận duy nhất một cái áo ngủ chưa cài nút, tùy tiện đi lại khắp nhà làm cho hắn cứ phải nuốt nước miếng.
Mà Tào Duẫn Thành kia cũng biết đầu hắn có những suy nghĩ hạ lưu gì nên cứ chạy theo sau lưng cậu, giúp cậu cài nút lại, hơn nữa còn trừng mắt liếc hắn “Papa, trong nhà có ngoại nhân, nên mặc quần áo đàng hoàng một chút.”
“Nga…” Tào Dư Văn đáp.
Tào Duẫn Thành nói hắn là ngoại nhân không tính đi, nó còn tiếp tục ngậm máu phun người rằng “Ba, hôm nay con cùng chú An Tá đến siêu thị. Ổng đi thẳng đến chỗ đặt tạp chí, con tò mò lén nhìn theo thì thấy toàn bộ đều là phụ nữ xích lõa. Chú An Tá rất mê gái, loại nam nhân này không có chỗ nào tốt hết.”
An Tá cay cú nó nói hưu nói vượn. Hắn nào có xem loại tạp chí đó, thằng nhóc này chỉ giỏi hồ ngôn loạn ngữ, chuyên môn phá hư hình tượng của hắn.
“Ta nếu muốn nữ nhân trên tạp chí, rất hiếm có nữ nhân trong đó vừa mắt a.”
Tào Duẫn Thành vẻ mặt hiềm ác nói “Ba xem, ổng thừa nhận rồi. Ổng cùng mấy người phụ nữ đó vui vẻ, thật là biến thái. Con xem qua cái người gọi là Lị Tát rồi, đúng là một lão bà ghê tởm, trang điểm cứ như một chị gái mười ba tuổi. Ba, chú An Tá nhất định tâm lí biến thái nên mới có thể thích loại nữ nhân này.”
“Mày im miệng cho ta, thằng nhóc.”
Cho dù mắng hắn thế nào cũng được, hắn không chấp nhưng hắn tuyệt không cho ai hạ thấp Lị Tát, không ai có quyền vũ nhục nàng. Bàn tay đưa ra đang chuẩn bị giáng xuống mặt Tào Duẫn Thành liền rụt lại vì Tào Dư Văn đang liếc hắn. Hắn biết nếu đánh xuống cậu nhất định sẽ không bao giờ nữa cho hắn vào nhà, mà lúc trước hắn đánh cậu một bạt tai đã khiến hắn hối hận đến tận bây giờ.
Không đánh không có nghĩa hắn không tức giận. Hắn bị lửa giận thiêu đốt, Tào Dư Văn chuyển hướng nhìn Tào Duẫn Thành, phi thường nghiêm túc nói “Chú An Tá muốn người nào là quyền tự do của chú An Tá. Đối với chúng ta mà nói, chú ấy chỉ là ngoại nhân, chúng ta không có quyền xen vào hành vi của ngoại nhân.”
Hai chữ ‘ngoại nhân’ từ miệng Tào Duẫn Thành nói ra không thể đả thương người nhưng từ miệng Tào Dư Văn nói ra thì lại khiến An Tá khó chịu ghê gớm. Mà Tào Duẫn Thành đối với lời giải thích này thì lại phi thường vừa lòng. Nó nhìn hắn với vẻ mặt đắc ý, làm hắn thiếu chút nữa muốn bóp chết nó ngay tại đây.
Ngày đó, hắn mang tâm tình tồi tệ trở về căn nhà do Tào Dư Văn thiết kế nghỉ ngơi. Vì nội tâm không thoải mái nên hắn cố ý hai, ba ngày không đến nhà cậu. Hắn không tin cậu lại buông tha cho một con cá lớn, vừa giàu, vừa có quyền có thế như hắn. Nhưng hai, ba ngày trôi qua, điện thoại di động của hắn cũng không có bất cứ cuộc gọi nào từ cậu hay thằng nhóc quỷ quái kia. Hắn bắt đầu thấy buồn chán đến cực điểm.
Quá một tuần, hắn chờ không được nữa bèn chạy đến nhà Tào Dư Văn, mỹ kì danh là đến xem tiểu bảo bảo nhưng kỳ thật hắn là đến làm cho rõ. Hắn rốt cục biết được cậu là không quá yêu hắn, nếu không cậu sẽ không thể phớt lờ hắn. Hắn cho tới bây giờ cũng chưa bị ai không tôn trọng đến như vậy.
Mười tháng trước cũng là như thế, Tào Dư Văn lập tức chuyển nhà đi, nếu không phải nhờ tiết mục lĩnh thưởng mà Tào Duẫn Thành tham gia, hắn tuyệt sẽ không có hội tìm thấy cha con bọn họ.
Hắn đến Tào gia, Tào Dư Văn đang ôm tiểu hài tử, Tào Duẫn Thành ở một bên giỡn với nó, hai người một bộ vui vẻ, hắn có ở đây hay không căn bản là không sao cả. Hắn nản lòng ngồi xuống, ngay cả cơn tức giận với Tào Duẫn Thành cũng biến mất. Hắn ngồi đó, trầm mặt, giống như hình dáng của một kẻ thấy nhân sinh chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa. Tào Duẫn Thành nhìn hắn, ác thanh ác khí nói “Ông không cần đem bộ mặt của người chết đó đến nhà tôi. Dạo gần đây tâm tình tôi không tốt lắm, vạn nhất bị ông lây bệnh, tôi nhất định sẽ không gặp chuyện gì hay ho.”
Nếu là ngày thường, hắn nhất định sẽ phản bác lại nhưng là, hiện tại tâm tình hắn thật u buồn, thanh âm của hắn ngược lại hạ thấp xuống.
“Được, ta lập tức rời khỏi đây.”
Hắn nói đi, nhưng hai chân lại không chịu đứng lên, vẻ mặt mang biểu tình tịch mịch. Tào Duẫn Thành thấy thế cũng không mắng thêm, coi hắn như người vô hình, tiếp tục vỗ ngực tiểu bảo bảo, hống nó ngủ.
Tiểu hài tử nhắm mắt lại, ngủ say sưa. Lúc này, Tào Dư Văn đứng dậy, nói muốn ngủ một chút. Cậu thay vì đi thẳng vào phòng lại đi đến, lôi kéo cánh tay của An Tá “Có muốn cùng nhau đi ngủ hay không?”
An Tá trợn mắt há hốc mồm, thậm chí thụ sủng nhược kinh. Tào Dư Văn nâng cánh tay hắn, vừa dựa vào hắn vừa đi về phía phòng ngủ. Hắn ở đây lâu như vậy, bởi vì có Tào Duẫn Thành kì đà cản mũi, nên căn bản chưa từng vào phòng ngủ của cậu. Hôm nay lần đầu tiên vào hơn nữa còn được cậu lôi kéo nên thằng nhóc kia cũng không nói gì, nhiều lắm là bất mãn biểu môi vậy thôi.
Tào Dư Văn để hắn ngồi trên giường trong khi cậu đang thay đổi quần áo để đi ngủ. An Tá thừa dịp này liền từ đàng sau ôm lấy cậu, một tay chế ngự đầu đối phương, cường hôn người ta. Tào Dư Văn không chống cự, chính mình xoay lại, ôm lấy bả vai hắn, hôn đáp trả. Điều này làm tâm tình bị chịu nhục của An Tá khôi phục được một nửa nhưng không phải là toàn bộ. Hắn cần cậu hiến thân cùng cam đoan nên nụ hôn có phần gấp gáp hơn.
Hắn cùng Tào Dư Văn dây dưa trên giường, bàn tay xuyên qua quần áo đi đến nội sườn, vuốt ve làn da nhu tế, trơn láng trong khi bàn tay còn lại bá đạo sờ nắn hạ thân cậu.
“An Tá…” Cậu nắm lại bàn tay đang chạy loạn của hắn.
“Văn, tôi muốn cậu, lúc nào cũng nghĩ tới cậu…Tôi nhớ cậu…”
Tào Dư Văn lắc đầu “Thân thể tôi lúc này không thoải mái, không thể miễn cưỡng được.”
An Tá bảo bản thân dừng tay. Hắn ngừng hô hấp năm giây, rốt cuộc nhiệt huyết đang sôi trào đã có thể bình tĩnh hơn một chút. Hắn khó khăn thở ra, phả vào sườn mặt của Tào Dư Văn, liều mạng kiềm chế bản thân, nhưng hắn lúc này như bị dục hỏa đốt người, nóng như thể muốn chảy tan ra.
“Anh hiện tại rất khó chịu sao?”
Ngôn ngữ của Tào Dư Văn rất mềm nhẹ, mà đầu ngón tay càng mềm nhẹ hơn đang dịu dàng vuốt lên da thịt hắn, làm hắn nhịn không được run run. Lần này, đổi đến hắn cầm lấy tay cậu “Dừng tay, bằng không tôi sẽ không nhịn được.”
“Không quan hệ. Anh không cần nhẫn.”
Hắn hơi ngốc trệ một chút. Tào Dư Văn dời thân, sau khi đem hắn áp lên giường liền tự mình cởi dây lưng, lạp hạ quần áo. Đôi tay lạnh lẽo của cậu chạm đến bộ vị nóng như than của hắn, đôi môi đỏ mọng cuồng nhiệt hôn hắn.
“Nga…nga…”
Hắn phát run hưởng thụ, đĩnh khởi yêu thân lọt vào khoang miệng ấm áp khiến hắn rối loạn. An Tá nắm lấy mái tóc đen nhánh của cậu. Đôi môi đó không chỉ bao bọc lấy bộ phận nóng như thiêu đốt của hắn mà còn làm cho sự lo âu của hắn dần tan đi.
“Văn, tôi không chịu nổi…”
Hơi thở của hắn dồn dập, mày khẩn trứu, Tào Dư Văn thấy vậy liền thật sâu nuốt vào khiến hắn tẫn tiết hoan du. Đầu hắn lúc này giống như trống rỗng, hắn kéo cậu vào lòng, cảm thụ da thịt ấm áp đang cùng mình du duyệt, loại va chạm này so với tính dục càng làm hắn muốn phát tiết, khoái hoạt gấp trăm lần.
Nó có chết cũng không mở cửa, còn mắng chửi những lời cực kì khó nghe. Hai người, một lớn một nhỏ giằng co trước cửa nhà. An Tá dùng sức giật cửa trong khi Tào Duẫn Thành giận dữ hét lên “Ông nói nhỏ thôi!”
Ngay tức thì, tiếng trẻ con khóc liền từ trong nhà truyền ra. An Tá ngây người còn Tào Duẫn Thành thì hối hả chạy vào, một chốc lại chạy ra mở cửa vì nó sợ hắn không nhẫn nại gõ cửa lần nữa. Nó ôm trong tay một đứa bé, nhẹ giọng dỗ dành “Baby ngoan, baby không khóc.”
An Tá sửng sốt nhìn cả hai. Đứa bé kia, ánh mắt lẫn bộ dạng đều y hệt Tào Dư Văn. Cổ họng hắn đang có thứ gì đó chắn ngang, nghẹn cứng. Hắn không dám tin, vừa chia tay một năm mà cậu đã có thể cùng người phụ nữ khác sinh con đẻ cái, tạo lập gia đình.
“Đây là trẻ con người ta nhờ trông giúp sao?” Hắn hỏi với chất giọng hoàn toàn không tin tưởng.
Tào Duẫn Thành liếc mắt nhìn hắn “Không phải. Đây là em trai ruột của tôi. Ông không thấy em ấy với ba tôi rất giống nhau sao?”
“Ba nhóc không…không phải đồng tính luyến ái sao?” Hắn hầu như không thể chấp nhận lời Tào Duẫn Thành nói nên lời nói vô ý thốt ra.
Tào Duẫn Thành lạnh lùng nói “Nếu ba đã muốn sinh thì nhất định có thể sinh.”
An Tá lùi về sau vài bước. Hắn trước nay đều nghĩ Tào Dư Văn chỉ có hứng thú với đàn ông, hoàn toàn không ngờ phụ nữ cũng có thể thu hút sự chú ý của cậu.
Tào Duẫn Thành thấy hắn có biểu hiện như thế thì tiếp tục nói, càng cường điệu, đả kích hơn “Tôi và em trai tôi là cùng cha cùng mẹ a.”
“Mẹ nhóc không phải đã chết rồi?” An Tá mơ hồ nhớ đến lời nói của đám thiết kế sư trước đây.
Tào Duẫn Thành trừng mắt liếc hắn “Mẹ tôi còn sống, còn rất khỏe nữa là đằng khác, bằng không làm sao có thể sinh baby chứ? Em trai tôi vừa mới chào đời, thật đáng yêu đúng không? Siêu giống papa, càng nhìn càng thấy giống nha.”
An Tá càng lúc càng lùi về sau, đến khi lưng hắn chạm đến bức tường phía sau mới dừng lại. Tào Duẫn Thành ôm đứa nhỏ tiến đến “Như thế nào? Ông rất kinh ngạc phải không? Chú An Tá à, sự việc đã như thế rồi, chú có còn muốn dắt tôi đến biển Ca-ri-bê chơi không? Còn muốn mua điện thoại cho tôi không? Papa bây giờ đã bồi mụ mụ đi tìm bác sĩ rồi. Ông có thể ở đây đợi xem cảnh gia đình chúng tôi cả nhà đoàn viên cũng được.”
An Tá chạy đi, không quay đầu lại. Tào Duẫn Thành khinh thường đá vào cánh cửa. Tên đàn ông khốn nạn này căn bản không xứng là cha đẻ của nó. Nó cũng không muốn loại hỗn đãn này có thêm một thời khắc nào chạm đến papa của nó nữa.
Nếu là một người đàn ông chân chính thì phải kiên trì chờ đợi sự tha thứ của Tào Dư Văn, vậy mà hắn lại nhận thua nhanh như vậy. Hừ, loại đàn ông không có ý chí phấn đấu như hắn không xứng với papa nó chút nào.
An Tá rời Mỹ trở về Đài Loan sau đó kéo Lị Tát trở về cung điện nằm giữa sa mạc của hắn. Hắn vừa khiếp sợ lại vừa phẫn nộ. Đúng vậy, là phẫn nộ, không phải đau lòng. Tuyệt đối không có khả năng.
Tào Dư Văn sau khi rời khỏi hắn đã lập tức đi tìm niềm vui mới, thậm chí còn thành công đến như vậy. Chưa đầy một năm đã có một đứa con bụ bẫm đáng yêu. Cậu xem hắn là cái gì chứ?
Hắn không cần cậu dành tình yêu sâu đậm khó quên cho hắn, nhưng mà ít nhất…ít nhất…cũng đừng nên ngay tức thì đi tìm người khác như vậy.
Hắn xem mấy bao cát trong phòng tập thể hình của cung điện là Tào Dư Văn mà ra sức đánh vào. Càng nghĩ hắn càng thấy phẫn nộ và lại đáng buồn hơn. Hắn vất vả tìm cậu suốt mười tháng trời, đều là hắn có suy nghĩ đó còn cậu thì căn bản một chút cảm giác cũng không dành cho hắn.
Hắn bị Tào Dư Văn mê hoặc, biến thành một kẻ ngu ngốc đến cực điểm, Trước mặt cậu, hắn không thể to tiếng, chỉ có thể thấp giọng hạ khí, chỉ có thể đối cậu ôn nhu. Cậu có biết An Tá hắn từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng đối người phụ nữ nào như vậy, huống chi cậu lại là đàn ông.
Ngay cả khi Lị Tát còn sống, hắn cũng không có nhân nhượng như vậy.
Hắn là vương tử An Tá, thừa kế vô số du điền, kinh doanh rất nhiều xí nghiệp kim tiền. Vì hắn không muốn phô trương thanh danh, nếu không, hắn đã được người ta công nhận là người giàu nhất thế giới rồi.
Hắn một quyền hướng đánh bao cát, quyền này đến quyền kia, càng đánh càng tức. Hắn đánh mạnh đến nỗi bao tay rớt xuống mặt đất. Mấy ngày nay, cơn phẫn nộ của hắn vẫn không giảm đi chút nào. Cuối cùng, hắn quyết định đem cơn tức giận này trút lên kẻ đã khơi nguồn nó.
“Điện thoại! Mang điện thoại tới đây!”
Quản gia nhanh chóng mang điện thoại đến. Hắn bấm số điện thoại nhà của Tào Dư Văn ở Mỹ, khi nghe thấy người bắt máy là Tào Duẫn Thành, hắn liền không thể kiềm chế mà gầm nhẹ “Thằng nhóc quỷ, kêu ba mày nghe điện thoại mau!”
Tào Duẫn Thành bác bỏ “Ông muốn cái gì, quan tài hả? Gọi lộn số rồi, bổn đản.”
Nó dập điện thoại ngay sau đó. An Tá tức đến phát run. Hắn kiên nhẫn bấm số một lần nữa. Lần này, người bắt máy vẫn là Tào Duẫn Thành. “Nhanh, gọi cậu ta nghe điện thoại.”
“Ba tôi đang trong quá trình chế tạo đứa em thứ hai cho tôi. Thời điểm thẹn thùng như vậy, tôi không thể vô ý vô tứ mà đi vào gọi ba được.”
Nó nói xong lại cúp máy. An Tá không phải tức giận phát run mà tức giận đến mức toàn thân đông cứng lại. Hắn nhấc điện thoại lên, khác với hai lần trước, không đợi Tào Duẫn Thành nói chuyện, hắn nhanh nói với chất giọng âm trầm “Ta lập tức đến đó tìm papa mày, bảo cậu ấy cho ta cái công đạo.”
Tào Duẫn Thành miệng mồm lanh lợi, nói chuyện vừa khó nghe lại vừa sắc sảo “Cho ông công đạo cái gì? Ông có bệnh rồi! Ba tôi không nợ ông cái gì hết. Còn nữa, lần sau nếu ông muốn mua quan tài thì tra số điện thoại cho kỹ đi. Nhà tôi không có bán mấy thứ đó đâu.”
An Tá bị thằng nhóc làm cho tức giận đến mức bán tử. Hắn lên chuyên cơ, chẳng mấy chốc đã đặt chân đến Mỹ. Hắn ấn chuông cửa, người xuất hiện là Tào Dư Văn đang ôm trên tay đứa nhỏ hôm nọ. Gặp hắn, cậu cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm.
“Chào An Tá tiên sinh.”
Cơ thể hắn bỗng nhiên mềm nhũn, đôi mắt không thể di chuyển đi nơi khác, chỉ có thể dán chặt lên người cậu. Lửa giận của hắn, ngay khoảnh khắc đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ để lại một chút cảm giác không cam tâm.
“Nghe nói vợ chồng cậu đã phục hợp rồi?”
Hắn đi thẳng vào vấn đề. Tào Dư Văn hơi ngây ra một chút, sau đó liền nhìn về phía Tào Duẫn Thành, lập tức cậu liền hiểu được là do nó nói bậy gì đó với tên kia. Mà Tào Duẫn Thành lúc này lại không hề biết lỗi. Nó đang mang vẻ mặt của một chiến sĩ hiếu chiến a. “Đúng vậy đó chú An Tá. Chúng tôi hiện tại là một gia đình mĩ mãn hạnh phúc. Ông có thể cút đi chưa hả?”
“Thật không hiểu cậu dạy nó kiểu gì. Nếu là con tôi thì nó đã sớm bị tôi đánh chết từ lâu rồi.” An Tá ác miệng nói. Thằng nhóc này rõ ràng chỉ nhằm hắn mà đánh.
Tào Dư Văn nhìn hắn rồi nhìn Tào Duẫn Thành, rất muốn cười nhưng lại cố kiềm chế “Tôi thấy tính tình nó cũng tương tự anh, có thể là đồng tính thì tương xích chăng?”
“Con không giống ổng.”
“Tôi không giống thằng nhóc quỷ này.”
Hai người, hai cái miệng cơ hồ lên tiếng chửi bậy cùng lúc. Tào Dư Văn đang im lặng bỗng nhiên bật cười, cười đến độ bụng quặn đau. Tào Duẫn Thành dùng vẻ mặt thất bại mắng nhiếc An Tá “Ai cho ông bắt chước tôi.”
“Mày, thằng nhóc quỷ, ai cho mày bắt chước lời nói của ta?”
Hai người cơ hồ lại đồng thanh nói. Tào Dư Văn càng cười, bụng càng quặn đau. Lần này đến phiên Tào Duẫn Thành giận đến phát run, mà An Tá thì không nhìn ra điều đó. Tào Duẫn Thành cao ngạo nói “Con không giống ổng. Con là thiên tài, ông ta trước đây cũng là thiên tài sao chứ?”
“Chưa biết ai hơn ai đâu.”
Tào Duẫn Thành liếc xéo hắn “Nói vậy, thời điểm đó, An Tá thúc thúc nhất định phi thường thông minh a.”
Đứa nhỏ đang có ý nói hắn thật ngốc, An Tá làm sao không tường tận nên ngay tức thì liền trừng mắt nhìn thằng nhóc. Tào Dư Văn tựa vào tường, cười không ngừng, cả người run run, thiếu chút nữa thì tiểu hài tử đã rơi xuống đất. An Tá nhanh chóng chạy lại, chính là hấp tấp chạy đến đỡ, không ngờ Tào Dư Văn liền cho hắn ôm trọn đứa bé.
“Đẳng…đẳng, tôi chưa từng ẵm em bé.” An Tá giật mình chí cực.
“Ngu ngốc, ẵm em bé mà cũng không biết. Nhìn xem bộ dạng ngốc nghếch của ông đi.”
Lời mắng của Tào Duẫn Thành phi thường khó nghe, nó vừa đưa tay định giành lại em bé thì An Tá liền phản đảo, ôm chặt lấy đứa nhỏ. Hắn một hai không nhận thua, còn trừng lớn mắt “Không cần mày, ta rất nhanh là có thể ôm nó tốt lắm.”
“Trả em trai lại cho tôi, để nó trên người ông nhất định sẽ bị chết vì vi khuẩn thôi.”
“Không trả thì sao? Mày có thể làm gì ta hả?”
Trong lúc bọn họ cãi nhau, Tào Dư Văn đã ngáp một cái dài. Cậu đi vào phòng ngủ, qua hai giờ, đứa nhỏ khóc nháo lên, hai người một lớn một nhỏ luống cuống tay chân đi pha sữa, uy thằng bé, làm trò hề một chốc thì cậu mới trở ra.
Cậu nhẹ nhàng ôm bé, vỗ vài cái, đứa nhỏ liền ngừng khóc, hiếu kì nhìn đông nhìn tây, không bao lâu liền ngủ say. Tào Dư Văn cẩn thận đặt nó về lại chiếc giường nhỏ nhắn của trẻ con.
An Tá nhìn Tào Dư Văn với ánh mắt kinh hãi. Cậu nhìn hắn thiêu thiêu mi, còn Tào Duẫn Thành ánh mắt khinh thường nói “Ba, ổng thật ngốc đúng không? Chăm sóc em bé cũng không biết, sau này con ổng sẽ không nhận ổng. Bởi vì làm con của loại người ngu ngốc này nhất định sẽ rất mất mặt, sẽ không có ai hội nhận ổng làm papa đâu a.”
Sau khi nói xong, nó còn vỗ vỗ đứa bé đang ngủ, nhẹ giọng nói “Đúng hay không a? Em trai à, ông ta thật là ngốc, làm con của ổng rất đáng thương, nhất định sẽ bị vi khuẩn ngu ngốc bám lên người đó.”
An Tá bị thằng nhóc làm cho tức chết, nhưng đứa bé đang nằm ngủ đằng kia diện mạo tú lệ, lại rất có hương vị của Tào Dư Văn. Hắn khẽ vuốt hai má của nó, trĩ nộn vô cùng, nhưng là cái giường nhỏ này lại thập phần thô liệt.
“Tôi hơi mệt, anh giúp tôi trông chừng một chút.”
“Papa nhanh nghỉ ngơi đi. Bác sĩ nói ba cần nghỉ ngơi nhiều đó.”
Tào Dư Văn để mặt hai người, chính mình đi vào phòng ngủ. Đứa bé một khi khóc liền đem hai người bọn họ nháo nhào. An Tá cho rằng nguyên nhân là do đồ dùng của đứa nhỏ không thích hợp. Hắn là người giàu có, nắm trong tay quyền lực kinh tế, như thế nào một đứa bé cũng trông nom không tốt, nhất định là do những thứ trong phòng này quá mức tồi tệ thôi.
Hắn ngay lập tức cho người thay hết đồ dùng cho đứa bé, đem tất cả những thứ phế thải kia đá ra ngoài. Tào Duẫn Thành thấy thế, sợ khiếm người ta cái tình nên rõ ràng nói “Là ông chính mình muốn cho chúng tôi, về sau đừng tới kể lể đó.”
An Tá lãnh khốc nhìn nó liếc mắt “Những thứ gì An Tá ta đã tặng người khác, nhất định sẽ không kêu ca một lời.”
Ngôn ngữ lãnh khốc của hắn còn kèm theo ‘khí khái’ của bậc ‘anh hùng’ tiêu tiền như nước, Tào Duẫn Thành đứng đó, miệng toái toái niệm “Tôi biết ông sau này nhất định sẽ tán gia bại sản, may mắn tôi không phải con ông, không cần phải ngày ngày lo lắng hồi hộp a.”
“Mày muốn làm con ta? Mơ đi.”
An Tá mắng phi thường khó nghe, mà Tào Duẫn Thành đáp lời còn khó nghe hơn “Làm con của ông, nhất định phải vì ông trả nợ, tôi không có ngu, tự nhiên đâm đầu vào chỗ chết.”
Đang lúc hai người chuẩn bị gây sóng gió thì đứa bẻ tỉnh dậy, oa oa khóc lớn. Bọn họ ngay lập tức dừng việc đang làm lại, chiến tranh thế nhưng vẫn nổ ra, chẳng qua đã chuyển thành một dạng khác. Hai người bất động, xem xem đôi mắt to tròn của tiểu hài tử là đang nhìn ai a.
“Nhìn anh hai này, anh hai là lớn nhất đúng không? Anh hai đem mười vạn Mĩ kim nuôi em.”
“Mười vạn Mĩ kim là cái gì. Làm con của ta, hằng năm con đều có gấp chục lần mười vạn Mĩ kim làm tiền tiêu vặt, nhìn anh hai con nghèo rớt mùng tơi đi.” Mười vạn Mĩ kim đối hắn mà nói chỉ là một con số rất nhỏ mà thôi.
Tào duẫn thành khinh thường nói “Không thể lấy tiền không rõ lai lịch của chú An Tá đâu, sẽ bị công an bắt a.”
“Tiền của ta đều do thủ pháp kinh doanh cao siêu mà có được. Mày biết cái gì?”
Thừa dịp An Tá ‘quăng bom’, Tào Duẫn Thành nhanh tay nhanh mắt ôm lấy tiểu hài tử, nhẹ nhàng vỗ vỗ. An Tá hiện tại rất thích ôm đứa bé này, bị người khác cướp đi lẽ nào lại không bộc phát chứ.
“Mày buông thằng bé ra, cẩn thận làm té nó bây giờ.”
“Ông mới phải như vậy. Mỗi lần ông ôm đều mém làm rớt em tôi, đã vậy còn làm nó khóc nữa.”
Hai người càng chửi càng hăng. Tiểu hài tử bị tiếng ồn đánh thức lại oa oa khóc lớn. Tào Dư Văn ở trong phòng nghe họ đối thoại, có khi cười to, có khi chỉ mỉm cười nhẹ, sau đó chìm vào giấc ngủ vì mệt mỏi.
An Tá thấy mình bị điên. Nếu dùng bản thân trước kia để bình luận bản thân hiện tại, hắn có lẽ sẽ không chỉ nói mình bị điên mà còn nói mình đã bị điên ngày càng trầm trọng, cần đi vào bệnh viện tâm thần ngay bây giờ.
Mỗi ngày, hắn đều bỏ bê công vụ ở công ty để chạy đến nhà Tào Dư Văn. Cậu đại bộ phận thời gian đều dành cho nghỉ ngơi, có khi khẩu vị không ổn liền ăn vài thứ lung tung rồi đi nằm. Hỏi cậu bị bệnh gì thì lần nào cũng như lần nào hắn cũng bị Tào Duẫn Thành đá vào chân, gầm nhẹ “Hỗn đản, đều là do ông hại thôi.”
Chân bị đá quả thật rất đau, càng đau càng muốn xé xác thằng nhóc quỷ đó, nhưng là đứa bé đang nằm trên nôi kia thực rất đáng yêu, dạo này còn hay nhìn hắn cười nên hắn quyết định tha cho thằng anh vừa không dễ thương vừa cà chớn của nó. Dù sao An Tá hắn cũng là một người có tấm lòng bao dung.
Tào Dư Văn nghỉ ngơi chừng nửa tháng, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, lâu lâu cũng nói chuyện với bọn họ nhưng phần lớn thời gian đều dành cho việc ngủ. An Tá lo lắng thì cậu lại nói “Tôi chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là có thể hồi phục. Yên tâm a, tôi không có mắc chứng bệnh kì quái gì đâu.”
Hắn tin lời cậu nói, hơn nữa sau khi nghỉ ngơi quả thật cậu cũng có chút khởi sắc. Nhưng, hắn tối không chịu được chính là mỗi lần thức dậy, cậu đều bận duy nhất một cái áo ngủ chưa cài nút, tùy tiện đi lại khắp nhà làm cho hắn cứ phải nuốt nước miếng.
Mà Tào Duẫn Thành kia cũng biết đầu hắn có những suy nghĩ hạ lưu gì nên cứ chạy theo sau lưng cậu, giúp cậu cài nút lại, hơn nữa còn trừng mắt liếc hắn “Papa, trong nhà có ngoại nhân, nên mặc quần áo đàng hoàng một chút.”
“Nga…” Tào Dư Văn đáp.
Tào Duẫn Thành nói hắn là ngoại nhân không tính đi, nó còn tiếp tục ngậm máu phun người rằng “Ba, hôm nay con cùng chú An Tá đến siêu thị. Ổng đi thẳng đến chỗ đặt tạp chí, con tò mò lén nhìn theo thì thấy toàn bộ đều là phụ nữ xích lõa. Chú An Tá rất mê gái, loại nam nhân này không có chỗ nào tốt hết.”
An Tá cay cú nó nói hưu nói vượn. Hắn nào có xem loại tạp chí đó, thằng nhóc này chỉ giỏi hồ ngôn loạn ngữ, chuyên môn phá hư hình tượng của hắn.
“Ta nếu muốn nữ nhân trên tạp chí, rất hiếm có nữ nhân trong đó vừa mắt a.”
Tào Duẫn Thành vẻ mặt hiềm ác nói “Ba xem, ổng thừa nhận rồi. Ổng cùng mấy người phụ nữ đó vui vẻ, thật là biến thái. Con xem qua cái người gọi là Lị Tát rồi, đúng là một lão bà ghê tởm, trang điểm cứ như một chị gái mười ba tuổi. Ba, chú An Tá nhất định tâm lí biến thái nên mới có thể thích loại nữ nhân này.”
“Mày im miệng cho ta, thằng nhóc.”
Cho dù mắng hắn thế nào cũng được, hắn không chấp nhưng hắn tuyệt không cho ai hạ thấp Lị Tát, không ai có quyền vũ nhục nàng. Bàn tay đưa ra đang chuẩn bị giáng xuống mặt Tào Duẫn Thành liền rụt lại vì Tào Dư Văn đang liếc hắn. Hắn biết nếu đánh xuống cậu nhất định sẽ không bao giờ nữa cho hắn vào nhà, mà lúc trước hắn đánh cậu một bạt tai đã khiến hắn hối hận đến tận bây giờ.
Không đánh không có nghĩa hắn không tức giận. Hắn bị lửa giận thiêu đốt, Tào Dư Văn chuyển hướng nhìn Tào Duẫn Thành, phi thường nghiêm túc nói “Chú An Tá muốn người nào là quyền tự do của chú An Tá. Đối với chúng ta mà nói, chú ấy chỉ là ngoại nhân, chúng ta không có quyền xen vào hành vi của ngoại nhân.”
Hai chữ ‘ngoại nhân’ từ miệng Tào Duẫn Thành nói ra không thể đả thương người nhưng từ miệng Tào Dư Văn nói ra thì lại khiến An Tá khó chịu ghê gớm. Mà Tào Duẫn Thành đối với lời giải thích này thì lại phi thường vừa lòng. Nó nhìn hắn với vẻ mặt đắc ý, làm hắn thiếu chút nữa muốn bóp chết nó ngay tại đây.
Ngày đó, hắn mang tâm tình tồi tệ trở về căn nhà do Tào Dư Văn thiết kế nghỉ ngơi. Vì nội tâm không thoải mái nên hắn cố ý hai, ba ngày không đến nhà cậu. Hắn không tin cậu lại buông tha cho một con cá lớn, vừa giàu, vừa có quyền có thế như hắn. Nhưng hai, ba ngày trôi qua, điện thoại di động của hắn cũng không có bất cứ cuộc gọi nào từ cậu hay thằng nhóc quỷ quái kia. Hắn bắt đầu thấy buồn chán đến cực điểm.
Quá một tuần, hắn chờ không được nữa bèn chạy đến nhà Tào Dư Văn, mỹ kì danh là đến xem tiểu bảo bảo nhưng kỳ thật hắn là đến làm cho rõ. Hắn rốt cục biết được cậu là không quá yêu hắn, nếu không cậu sẽ không thể phớt lờ hắn. Hắn cho tới bây giờ cũng chưa bị ai không tôn trọng đến như vậy.
Mười tháng trước cũng là như thế, Tào Dư Văn lập tức chuyển nhà đi, nếu không phải nhờ tiết mục lĩnh thưởng mà Tào Duẫn Thành tham gia, hắn tuyệt sẽ không có hội tìm thấy cha con bọn họ.
Hắn đến Tào gia, Tào Dư Văn đang ôm tiểu hài tử, Tào Duẫn Thành ở một bên giỡn với nó, hai người một bộ vui vẻ, hắn có ở đây hay không căn bản là không sao cả. Hắn nản lòng ngồi xuống, ngay cả cơn tức giận với Tào Duẫn Thành cũng biến mất. Hắn ngồi đó, trầm mặt, giống như hình dáng của một kẻ thấy nhân sinh chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa. Tào Duẫn Thành nhìn hắn, ác thanh ác khí nói “Ông không cần đem bộ mặt của người chết đó đến nhà tôi. Dạo gần đây tâm tình tôi không tốt lắm, vạn nhất bị ông lây bệnh, tôi nhất định sẽ không gặp chuyện gì hay ho.”
Nếu là ngày thường, hắn nhất định sẽ phản bác lại nhưng là, hiện tại tâm tình hắn thật u buồn, thanh âm của hắn ngược lại hạ thấp xuống.
“Được, ta lập tức rời khỏi đây.”
Hắn nói đi, nhưng hai chân lại không chịu đứng lên, vẻ mặt mang biểu tình tịch mịch. Tào Duẫn Thành thấy thế cũng không mắng thêm, coi hắn như người vô hình, tiếp tục vỗ ngực tiểu bảo bảo, hống nó ngủ.
Tiểu hài tử nhắm mắt lại, ngủ say sưa. Lúc này, Tào Dư Văn đứng dậy, nói muốn ngủ một chút. Cậu thay vì đi thẳng vào phòng lại đi đến, lôi kéo cánh tay của An Tá “Có muốn cùng nhau đi ngủ hay không?”
An Tá trợn mắt há hốc mồm, thậm chí thụ sủng nhược kinh. Tào Dư Văn nâng cánh tay hắn, vừa dựa vào hắn vừa đi về phía phòng ngủ. Hắn ở đây lâu như vậy, bởi vì có Tào Duẫn Thành kì đà cản mũi, nên căn bản chưa từng vào phòng ngủ của cậu. Hôm nay lần đầu tiên vào hơn nữa còn được cậu lôi kéo nên thằng nhóc kia cũng không nói gì, nhiều lắm là bất mãn biểu môi vậy thôi.
Tào Dư Văn để hắn ngồi trên giường trong khi cậu đang thay đổi quần áo để đi ngủ. An Tá thừa dịp này liền từ đàng sau ôm lấy cậu, một tay chế ngự đầu đối phương, cường hôn người ta. Tào Dư Văn không chống cự, chính mình xoay lại, ôm lấy bả vai hắn, hôn đáp trả. Điều này làm tâm tình bị chịu nhục của An Tá khôi phục được một nửa nhưng không phải là toàn bộ. Hắn cần cậu hiến thân cùng cam đoan nên nụ hôn có phần gấp gáp hơn.
Hắn cùng Tào Dư Văn dây dưa trên giường, bàn tay xuyên qua quần áo đi đến nội sườn, vuốt ve làn da nhu tế, trơn láng trong khi bàn tay còn lại bá đạo sờ nắn hạ thân cậu.
“An Tá…” Cậu nắm lại bàn tay đang chạy loạn của hắn.
“Văn, tôi muốn cậu, lúc nào cũng nghĩ tới cậu…Tôi nhớ cậu…”
Tào Dư Văn lắc đầu “Thân thể tôi lúc này không thoải mái, không thể miễn cưỡng được.”
An Tá bảo bản thân dừng tay. Hắn ngừng hô hấp năm giây, rốt cuộc nhiệt huyết đang sôi trào đã có thể bình tĩnh hơn một chút. Hắn khó khăn thở ra, phả vào sườn mặt của Tào Dư Văn, liều mạng kiềm chế bản thân, nhưng hắn lúc này như bị dục hỏa đốt người, nóng như thể muốn chảy tan ra.
“Anh hiện tại rất khó chịu sao?”
Ngôn ngữ của Tào Dư Văn rất mềm nhẹ, mà đầu ngón tay càng mềm nhẹ hơn đang dịu dàng vuốt lên da thịt hắn, làm hắn nhịn không được run run. Lần này, đổi đến hắn cầm lấy tay cậu “Dừng tay, bằng không tôi sẽ không nhịn được.”
“Không quan hệ. Anh không cần nhẫn.”
Hắn hơi ngốc trệ một chút. Tào Dư Văn dời thân, sau khi đem hắn áp lên giường liền tự mình cởi dây lưng, lạp hạ quần áo. Đôi tay lạnh lẽo của cậu chạm đến bộ vị nóng như than của hắn, đôi môi đỏ mọng cuồng nhiệt hôn hắn.
“Nga…nga…”
Hắn phát run hưởng thụ, đĩnh khởi yêu thân lọt vào khoang miệng ấm áp khiến hắn rối loạn. An Tá nắm lấy mái tóc đen nhánh của cậu. Đôi môi đó không chỉ bao bọc lấy bộ phận nóng như thiêu đốt của hắn mà còn làm cho sự lo âu của hắn dần tan đi.
“Văn, tôi không chịu nổi…”
Hơi thở của hắn dồn dập, mày khẩn trứu, Tào Dư Văn thấy vậy liền thật sâu nuốt vào khiến hắn tẫn tiết hoan du. Đầu hắn lúc này giống như trống rỗng, hắn kéo cậu vào lòng, cảm thụ da thịt ấm áp đang cùng mình du duyệt, loại va chạm này so với tính dục càng làm hắn muốn phát tiết, khoái hoạt gấp trăm lần.
/10
|