-An Nhiên, ở bên này.- Quyên San vẫy tay với cô.
An Nhiên vội chạy vào trong phòng trang điểm, nhìn thấy Quyên San đã thay xong quần áo, đang chuẩn bị trang điểm.
-Sao cậu giờ này mới tới?- Quyên San trách móc.
-Xin lỗi, tớ bị trễ xe bus.
-Sao cậu không mua cho mình một chiếc xe để đi, tiện lợi hơn nhiều mà.
-Không sao, tớ thích như vậy.
-Thôi, mặc kệ cậu,mau thay đồ đi rồi trang điểm, cậu phải thật xinh đẹp mới được.
-Tớ không cần cầu kì đâu, quan trọng là cậu.hôm nay cô dâu là cậu.cậu mới là người xinh đẹp nhất.
-Tớ vốn xinh đẹp rồi, cậu không cần lo.- Quyên San nói.
-Được rồi, cậu cứ lo cho mình trước đi, tớ đi thay quàn áo.
-Ừ,phòng bên kia kìa.- Quyên San chỉ đường.
An Nhiên cầm theo túi xách, theo sự hướng dẫn của Quyên San mà vào phòng trống bên cạnh. Ở đây hiên tại không có người, cô cũng không muốn chậm trễ hôn lễ của Quyên San nên nhanh chóng thay đồ. Sau khi xong xuôi, cô tiện tay để luôn túi xách cùng đồ đạc ở trong phòng rồi sang chỗ Quyên San.
-Mấy giờ sẽ diễn ra hôn lễ.- An Nhiên đứng cạnh Quyên San hỏi.
-Chắc tầm 3 tiếng nữa.
-Ư, vậy vẫn còn thời gian, không sao.- Cô cười.
-Cậu lo à?- Quyên San hỏi.
-Có chút.- Cô gật đầu thừa nhận.
-Tớ đây còn chưa lo thì cậu lo cái gì.- Quyên San bĩu môi.
-Cậu không lo à?
-Làm gì có, thì chỉ là trang điểm, sau đó bước vào trong lễ đường, trả lời chủ hôn, xong, có gì đâu mà lo lắng.
-Là cậu quá vô tư hay là hoàn toàn không để tâm vậy?- Cô mỉm cười.
-Anh ta nói đã lo hết rồi, tớ cũng chỉ biết vậy thôi.
-Thế cậu cũng không xem hôn lễ sẽ được tổ chức như thế nào sao?
-Đó là việc cảu anh ta, tớ không quan tâm.
-Trời ạ, có cô dâu nào như cậu không chứ, đến hôn lễ của mình mà cũng có thể như vậy.
-Thế thì thế nào, anh ta muốn lo thì tớ để cho anh ta lo thôi.- Quyên San dửng dưng.
-Cả đời con gái chỉ có một lần, cậu có thể để tâm một chút được không?- Cô cảm thán.
-Có gì đâu,nếu tớ muốn thì gả lần nữa là được mà.
-Cậu nói bậy bạ gì thế. Ngày kết hôn mà nói như vậy là không may mắn.- Cô trừng mắt.
-Kệ tớ.- Quyên San lè lưỡi.
-Sau này em muốn gả cho ai?- Giọng nói từ sau lưng truyền tới.
An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Quyên San rụt đầu, len lén lè lưỡi.
-Đâu có, anh nghe nhầm rồi.- Quyên San chối bay chối biến.
-Thật không?- Giọng nói nhấn mạnh đầy uy hiếp.
-Thật mà, em chỉ gả cho anh thôi, không gả cho ai khác cả.- Quyên San gật đầu, tự giác ngồi thẳng sống lưng.
-Vậy thì tốt.- Duy Khang hài lòng gật đầu.
-Sao anh lại vào đây, mọi việc ngoài đó như thế nào rồi?
-Vẫn ổn, vào xem thử mọi người đã chuẩn bị xong chưa thôi.
-Cũng sắp xong rồi ạ, em sẽ đưa cô ấy đến lễ đường đúng giờ, anh đừng lo.
-Cậu bán tớ đi đó à?- Quyên San giật giật áo cô, mếu máo nói.
-Haizz, cậu đã không còn giá trị, phải tống đi thôi.- An Nhiên thở dài.
-Cậu đáng ghét.- Quyên San dỗi.
-Thôi nào, cô dâu phải tươi cười lên, không nên hớn dỗi như vậy, cậu hạnh phúc, tớ cũng vui mừng.
-Hừ.-Quyên San quay mặt đi không thèm để ý đến An Nhiên.
“Cốc… cốc… cốc…”
-Anh Duy Khang- An Minh ló đầu vào trong phòng.
-Có chuyện gì thế?- Duy Khang quay người lại.
-Anh là chú rể mà lại chạy vào đây làm gì,mau ra tiếp khách đi.- An Minh ai oán nói.
-Được rồi,anh ra ngay đây.- Anh mỉm cười.
-Có nhớ vợ đến đâu thì cũng không nên lén lút chạy đến đây như vậy chứ, mọi người không biết còn nghĩ rằng anh sợ cô dâu chạy mất đó.- An Minh cằn nhằn.
-Anh đúng là sợ cô ấy chạy mất thật, không trông chừng kĩ là mất vợ thôi.- Duy Khang cảm thán.
Quyên San nghe thế thì bỗng chốc mặt đỏ lên, cúi đầu không nói gì.
-Dược rồi, em sẽ trông chừng cô ấy thay anh, mau ra ngoài kia lo đi, không sao đâu.- An Nhiên mỉm cười nói.
-Vậy thì anh giao cho em đấy, đừng để vợ anh vì lo sợ mà chạy trốn nhé.- Duy Khang nói.
-Ai sợ, ai trốn chứ? Còn lâu.- Quyên San bất mãn.
-Còn không biết mấy ngày này ai suốt ngày ấm ĩ không muốn kết hôn, anh vì sợ em nhất thời nông nổi trốn đi thì anh biết làm sao?
-Đó là chuyện mấy ngày trước, bây giờ không nói nữa.
-Được, chỉ cần em ngoan ngoãn làm vợ anh thì anh cũng không hao tâm như vậy.
Duy Khang mỉm cười rồi ra ngoài cùng An Minh.
Quyên San ở đáng sau làm mặt quỷ với anh.
-Cậu thật trẻ con.- An Nhiên bật cười.
-Cậu hùa với anh ta bắt nạt tớ.- Quyên San tố cáo.
-Thôi nào, tớ nhìn ra được anh ấy rất tốt với cậu,sao cậu lúc nào cũng làm trái ý với anh ấy như vậy?
-Thì sao, ai bảo trước kia anh ấy không quan tâm đến tớ.
-Trước kia?
-Thì cái thời còn học đại học ấy, cậu cũng biết còn gì.- Quyên San xấu hổ.
Lúc này thì An Nhiên mới vỡ lẽ ra, hóa ra cô bạn thù dai đến vậy.
Thật ra thì Quyên San đã yêu Duy Khang từ ngay ánh mắt đầu tiên, theo đuổi mãi suốt mấy năm trời nhưng không được.Duy Khang luôn đối xử với cô ấy rất tốt nhưng lại không tiếp nhận tình cảm của cô. Sau đó, ra trường, không hiểu sao mà Quyên San lại trở thành trợ lí của Duy Khang, hai người thường xuyên đi đi về về cùng nhau, bên nhau sớm tối như vậy rồi tiến thêm bước nữa thế nào cô cũng không rõ.
Thế nhưng khẳng định là dù có chính thức yêu nhau, Quyên San vẫn luôn thù Duy Khang quãng thời gian đại học kia.
Xem ra vẫn còn dài lâu rồi.
An Nhiên vội chạy vào trong phòng trang điểm, nhìn thấy Quyên San đã thay xong quần áo, đang chuẩn bị trang điểm.
-Sao cậu giờ này mới tới?- Quyên San trách móc.
-Xin lỗi, tớ bị trễ xe bus.
-Sao cậu không mua cho mình một chiếc xe để đi, tiện lợi hơn nhiều mà.
-Không sao, tớ thích như vậy.
-Thôi, mặc kệ cậu,mau thay đồ đi rồi trang điểm, cậu phải thật xinh đẹp mới được.
-Tớ không cần cầu kì đâu, quan trọng là cậu.hôm nay cô dâu là cậu.cậu mới là người xinh đẹp nhất.
-Tớ vốn xinh đẹp rồi, cậu không cần lo.- Quyên San nói.
-Được rồi, cậu cứ lo cho mình trước đi, tớ đi thay quàn áo.
-Ừ,phòng bên kia kìa.- Quyên San chỉ đường.
An Nhiên cầm theo túi xách, theo sự hướng dẫn của Quyên San mà vào phòng trống bên cạnh. Ở đây hiên tại không có người, cô cũng không muốn chậm trễ hôn lễ của Quyên San nên nhanh chóng thay đồ. Sau khi xong xuôi, cô tiện tay để luôn túi xách cùng đồ đạc ở trong phòng rồi sang chỗ Quyên San.
-Mấy giờ sẽ diễn ra hôn lễ.- An Nhiên đứng cạnh Quyên San hỏi.
-Chắc tầm 3 tiếng nữa.
-Ư, vậy vẫn còn thời gian, không sao.- Cô cười.
-Cậu lo à?- Quyên San hỏi.
-Có chút.- Cô gật đầu thừa nhận.
-Tớ đây còn chưa lo thì cậu lo cái gì.- Quyên San bĩu môi.
-Cậu không lo à?
-Làm gì có, thì chỉ là trang điểm, sau đó bước vào trong lễ đường, trả lời chủ hôn, xong, có gì đâu mà lo lắng.
-Là cậu quá vô tư hay là hoàn toàn không để tâm vậy?- Cô mỉm cười.
-Anh ta nói đã lo hết rồi, tớ cũng chỉ biết vậy thôi.
-Thế cậu cũng không xem hôn lễ sẽ được tổ chức như thế nào sao?
-Đó là việc cảu anh ta, tớ không quan tâm.
-Trời ạ, có cô dâu nào như cậu không chứ, đến hôn lễ của mình mà cũng có thể như vậy.
-Thế thì thế nào, anh ta muốn lo thì tớ để cho anh ta lo thôi.- Quyên San dửng dưng.
-Cả đời con gái chỉ có một lần, cậu có thể để tâm một chút được không?- Cô cảm thán.
-Có gì đâu,nếu tớ muốn thì gả lần nữa là được mà.
-Cậu nói bậy bạ gì thế. Ngày kết hôn mà nói như vậy là không may mắn.- Cô trừng mắt.
-Kệ tớ.- Quyên San lè lưỡi.
-Sau này em muốn gả cho ai?- Giọng nói từ sau lưng truyền tới.
An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Quyên San rụt đầu, len lén lè lưỡi.
-Đâu có, anh nghe nhầm rồi.- Quyên San chối bay chối biến.
-Thật không?- Giọng nói nhấn mạnh đầy uy hiếp.
-Thật mà, em chỉ gả cho anh thôi, không gả cho ai khác cả.- Quyên San gật đầu, tự giác ngồi thẳng sống lưng.
-Vậy thì tốt.- Duy Khang hài lòng gật đầu.
-Sao anh lại vào đây, mọi việc ngoài đó như thế nào rồi?
-Vẫn ổn, vào xem thử mọi người đã chuẩn bị xong chưa thôi.
-Cũng sắp xong rồi ạ, em sẽ đưa cô ấy đến lễ đường đúng giờ, anh đừng lo.
-Cậu bán tớ đi đó à?- Quyên San giật giật áo cô, mếu máo nói.
-Haizz, cậu đã không còn giá trị, phải tống đi thôi.- An Nhiên thở dài.
-Cậu đáng ghét.- Quyên San dỗi.
-Thôi nào, cô dâu phải tươi cười lên, không nên hớn dỗi như vậy, cậu hạnh phúc, tớ cũng vui mừng.
-Hừ.-Quyên San quay mặt đi không thèm để ý đến An Nhiên.
“Cốc… cốc… cốc…”
-Anh Duy Khang- An Minh ló đầu vào trong phòng.
-Có chuyện gì thế?- Duy Khang quay người lại.
-Anh là chú rể mà lại chạy vào đây làm gì,mau ra tiếp khách đi.- An Minh ai oán nói.
-Được rồi,anh ra ngay đây.- Anh mỉm cười.
-Có nhớ vợ đến đâu thì cũng không nên lén lút chạy đến đây như vậy chứ, mọi người không biết còn nghĩ rằng anh sợ cô dâu chạy mất đó.- An Minh cằn nhằn.
-Anh đúng là sợ cô ấy chạy mất thật, không trông chừng kĩ là mất vợ thôi.- Duy Khang cảm thán.
Quyên San nghe thế thì bỗng chốc mặt đỏ lên, cúi đầu không nói gì.
-Dược rồi, em sẽ trông chừng cô ấy thay anh, mau ra ngoài kia lo đi, không sao đâu.- An Nhiên mỉm cười nói.
-Vậy thì anh giao cho em đấy, đừng để vợ anh vì lo sợ mà chạy trốn nhé.- Duy Khang nói.
-Ai sợ, ai trốn chứ? Còn lâu.- Quyên San bất mãn.
-Còn không biết mấy ngày này ai suốt ngày ấm ĩ không muốn kết hôn, anh vì sợ em nhất thời nông nổi trốn đi thì anh biết làm sao?
-Đó là chuyện mấy ngày trước, bây giờ không nói nữa.
-Được, chỉ cần em ngoan ngoãn làm vợ anh thì anh cũng không hao tâm như vậy.
Duy Khang mỉm cười rồi ra ngoài cùng An Minh.
Quyên San ở đáng sau làm mặt quỷ với anh.
-Cậu thật trẻ con.- An Nhiên bật cười.
-Cậu hùa với anh ta bắt nạt tớ.- Quyên San tố cáo.
-Thôi nào, tớ nhìn ra được anh ấy rất tốt với cậu,sao cậu lúc nào cũng làm trái ý với anh ấy như vậy?
-Thì sao, ai bảo trước kia anh ấy không quan tâm đến tớ.
-Trước kia?
-Thì cái thời còn học đại học ấy, cậu cũng biết còn gì.- Quyên San xấu hổ.
Lúc này thì An Nhiên mới vỡ lẽ ra, hóa ra cô bạn thù dai đến vậy.
Thật ra thì Quyên San đã yêu Duy Khang từ ngay ánh mắt đầu tiên, theo đuổi mãi suốt mấy năm trời nhưng không được.Duy Khang luôn đối xử với cô ấy rất tốt nhưng lại không tiếp nhận tình cảm của cô. Sau đó, ra trường, không hiểu sao mà Quyên San lại trở thành trợ lí của Duy Khang, hai người thường xuyên đi đi về về cùng nhau, bên nhau sớm tối như vậy rồi tiến thêm bước nữa thế nào cô cũng không rõ.
Thế nhưng khẳng định là dù có chính thức yêu nhau, Quyên San vẫn luôn thù Duy Khang quãng thời gian đại học kia.
Xem ra vẫn còn dài lâu rồi.
/115
|