Trong vòng một tuần, doanh số bán hàng đã tăng đáng kể, điều đó cho thấy sự thành công của bộ sản phẩm lần này cũng như công sức của Minh Lâm. Anh mang tâm trạng vui vẻ đến nhà An Nhiên.
-Minh Lâm đến đấy à?- Bố cô mở cửa cho anh.
-Chào bác, cháu đến thăm gia đình ạ.- Anh nở nụ cười.
-Mau vào trong đi, cháu có bị ướt không?
-Không sao ạ, chỉ bị ướt một chút thôi.
Minh Lâm đi vào trong theo bố cô.
-Bà ơi, pha cho Minh Lâm một ly trà gừng để cậu ấy uống cho ấm.
-Không cần đâu bác.- Anh từ chối.
-Minh Lâm bị ướt mưa à?- Mẹ cô từ trong nhà đi ra.
-Một chút thôi ạ,không đáng lo ngại.
-Sao lại không sao, người trẻ tuổi đúng là hay chủ quan, cậu lại là bác sĩ, phải biết chăm lo đến bản than mình chứ, đợi một chút cô đi pha cho cháu một ly trà gừng uống cho ấm người.
-Vâng ạ, cháu cảm ơn.- Anh biết không thể từ chối bèn cười đáp.
-Cháu ngồi đi.- Bố cô mời anh ngồi.
-Bác cứ để cho cháu tự nhiên thôi ạ.
-Công việc dào này của cháu thế nào?
-Cũng ổn ạ, không có gì đáng lo ngại cả.
-Vậy là tốt rồi.
-Cháu đến đây cũng là muốn thông báo cho gia đình một tin vui.
-Tin vui? Tin vui gì?- Mẹ cô từ trong nhà bếp đi ra, trên tay là một ly trà đang bốc hơi nghi ngút.
-Cháu cảm ơn cô.
-Cháu nói tin vui là tin vui gì?
-Dạ, theo như doanh số bán hàng thì bộ sản phẩm ra mắt lần này của An Nhiên đạt được hiệu quả rất cao, Rất nhiều phản hồi tích cực về sản phẩm công ty của chúng cháu cũng đã nhận được, họ mong rằng có thể tiếp tục ra sản phẩm mới.
-Vậy thì thật tốt quá, cảm ơn cậu rất nhiều.- Hai người vui mừng nắm lấy tay nhau.
-Chuyện này là nhờ vào năng lực của An Nhiên, cháu chỉ là gián tiếp đưa nó ra cho mọi người mà thôi.
-Nhờ cậu thì An Nhiên mới có thể thành công như vậy, cậu đương nhiên có công lớn.
-Cháu không dám đâu ạ. An Nhiên ở đâu ạ?
-Con bé ở trong phòng, cháu nhanh vào thông báo cho nó biết đi.- Mẹ cô thúc giục.
-Vâng ạ, vậy cháu xin phép.
Minh Lâm đứng lên, cúi đầu chào rồi hướng phòng cô đi đến.
“Cốc… cốc… cốc...”
Bên trong không có tiếng động nào.
-An Nhiên.- Minh Lâm gọi nhỏ.
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Vẫn biết là có vẻ bất lịch sự nhang Minh Lâm vẫn đẩy cửa vào. Anh biết cửa phòng cô không bao giờ khóa để cho bố mẹ cô có thể tiện vào chăm sóc cô. Đương nhiên phải gõ cửa trước khi vào.
Minh Lâm quan sát trong phòng.
Rèm cửa mở rộng, cửa sổ bật mở, cả căn phòng thoáng đãng và tràn ngập ánh sáng, An Nhiên đang nằm nhoài người trên bàn, trên tay còn cầm cây bút.
Anh lại gần quan sát, thấy trên bàn là một cuốn sổ nhỏ, trên tờ giấy có rất nhiều nét vẽ lộn xộn nhưng cũng có thể nhìn ra được cô đang muốn vẽ một ai đó. Chỉ vì không thể thấy được nên bức vẽ trở nên thật hỗn loạn.
Anh cũng biết cô muốn vẽ ai. Điều đó làm cho lòng Minh Lâm khẽ thắt lại.
Cả căn phòng lồng lộng gió, Minh Lâm nhẹ nhàng ôm lấy cô, hướng về phía giường. Anh đặt cô nằm xuống, cẩn thận đắp chăn cho cô, rồi ngồi bên mép giường, lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Sắc mặt cô đã tươi tắn hơn trước nhiều, nhưng vẫn còn rất gầy, anh nhẹ nhàng gạt đi những lọn tóc lòa xòa trước trán cô, tỉ mỉ phát họa từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô. Anh vẫn nhớ lần đầu gặp cô, tuy không phải chân chính gương mặt này nhưng trong lòng anh vẫn dâng lên một cảm xúc khó tả.
Người ta thường nói, đàn ông thường quan tâm đến vẻ bề ngoài của một người phụ nữ hơn là vẻ đẹp trong tâm hồn họ, nhưng anh muốn phủ nhận điều đó. Từ lần đầu tiên nhìn sâu vào mắt cô, anh biết, cô gái này có tâm hồn rất đẹp, dù cho cô có ngoại hình như thế nào, anh cũng không quan tâm, cái anh để ý chính là con người cô mà thôi.
Cô khẽ xoay mình, hình như cảm nhận được gì đó mà mở mắt ra, đôi mắt hướng về anh còn rất mông lung, khoảnh khắc ấy, anh có cảm giác hơi bối rối mà dường như quên luôn rằng, cô không nhìn thấy được.
Cô mò mẫn ngồi dậy, cảm nhận trong phòng có người.
-Mẹ?- Cô gọi nhỏ.
Minh Lâm định thần,cất giọng ấm áp.
-Là anh.
-Anh Minh Lâm? Anh đến khi nào thế?
-Không lâu lắm, thấy em đang ngủ nên không làm phiền.
-Anh đưa em đến trên giường đúng không?
-Ừ, nằm trên bàn không tốt cho cơ thể, nhất là cột sống.
-Em chỉ là nghỉ một lát, không ngờ thếp đi luôn.- Cô mỉm cười nhẹ.
-Không sao, lần sau chú ý là được.
-Anh đến đây có chuyện gì không?
-Sao lần nào anh đến em cũng hỏi anh cậu đó vậy? Hình như anh không được hoan nghênh lắm thì phải?
-Không phải vậy đâu, em không có ý đó đâu.- Cô vội vàng lắc đầu.
-Anh đùa em thôi, thật ra anh đến để thông báo cho em một tin tốt.
-Tin gì ạ?
-Chúc mừng em, sản phẩm của em đưa ra thì trường rất được mọi người ưa chuộng.
-Thật không ạ?- Cô reo lên.
-Ừ, doanh số bán hàng vẫn còn đang tăng đấy, lần này kiếm được một khoản tiền khá lớn.
-Cảm ơn anh nhờ có anh mà mọi việc mới thuận lợi như vậy.
-Đâu chỉ nhờ có anh, còn phải nhờ vào em nữa chứ, em phải mau chóng khỏe lại để có thể cho ra nhiều tác phẩm hơn nữa.
-Em biết rồi ạ.- Cô gật đầu.
-Dạo này em có uống thuốc đúng giờ không?
-Anh yên tâm, em luôn đúng giờ, nếu không thì ba mẹ em cũng ở bên nhắc nhở mà.
-Ừ, ngày mai anh đưa em đi kiểm tra xem thế nào.
-Không cần đâu, anh còn phải đi làm nữa mà, để An Minh đưa em đi là được rồi.
-Không sao, anh không bận, để anh đưa em đi, còn An Minh, nó còn phải thực tập nữa đấy, em quên rồi à.
Biết không thể từ chối, cô đành ngoan ngoãn vâng lời.
-Minh Lâm đến đấy à?- Bố cô mở cửa cho anh.
-Chào bác, cháu đến thăm gia đình ạ.- Anh nở nụ cười.
-Mau vào trong đi, cháu có bị ướt không?
-Không sao ạ, chỉ bị ướt một chút thôi.
Minh Lâm đi vào trong theo bố cô.
-Bà ơi, pha cho Minh Lâm một ly trà gừng để cậu ấy uống cho ấm.
-Không cần đâu bác.- Anh từ chối.
-Minh Lâm bị ướt mưa à?- Mẹ cô từ trong nhà đi ra.
-Một chút thôi ạ,không đáng lo ngại.
-Sao lại không sao, người trẻ tuổi đúng là hay chủ quan, cậu lại là bác sĩ, phải biết chăm lo đến bản than mình chứ, đợi một chút cô đi pha cho cháu một ly trà gừng uống cho ấm người.
-Vâng ạ, cháu cảm ơn.- Anh biết không thể từ chối bèn cười đáp.
-Cháu ngồi đi.- Bố cô mời anh ngồi.
-Bác cứ để cho cháu tự nhiên thôi ạ.
-Công việc dào này của cháu thế nào?
-Cũng ổn ạ, không có gì đáng lo ngại cả.
-Vậy là tốt rồi.
-Cháu đến đây cũng là muốn thông báo cho gia đình một tin vui.
-Tin vui? Tin vui gì?- Mẹ cô từ trong nhà bếp đi ra, trên tay là một ly trà đang bốc hơi nghi ngút.
-Cháu cảm ơn cô.
-Cháu nói tin vui là tin vui gì?
-Dạ, theo như doanh số bán hàng thì bộ sản phẩm ra mắt lần này của An Nhiên đạt được hiệu quả rất cao, Rất nhiều phản hồi tích cực về sản phẩm công ty của chúng cháu cũng đã nhận được, họ mong rằng có thể tiếp tục ra sản phẩm mới.
-Vậy thì thật tốt quá, cảm ơn cậu rất nhiều.- Hai người vui mừng nắm lấy tay nhau.
-Chuyện này là nhờ vào năng lực của An Nhiên, cháu chỉ là gián tiếp đưa nó ra cho mọi người mà thôi.
-Nhờ cậu thì An Nhiên mới có thể thành công như vậy, cậu đương nhiên có công lớn.
-Cháu không dám đâu ạ. An Nhiên ở đâu ạ?
-Con bé ở trong phòng, cháu nhanh vào thông báo cho nó biết đi.- Mẹ cô thúc giục.
-Vâng ạ, vậy cháu xin phép.
Minh Lâm đứng lên, cúi đầu chào rồi hướng phòng cô đi đến.
“Cốc… cốc… cốc...”
Bên trong không có tiếng động nào.
-An Nhiên.- Minh Lâm gọi nhỏ.
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Vẫn biết là có vẻ bất lịch sự nhang Minh Lâm vẫn đẩy cửa vào. Anh biết cửa phòng cô không bao giờ khóa để cho bố mẹ cô có thể tiện vào chăm sóc cô. Đương nhiên phải gõ cửa trước khi vào.
Minh Lâm quan sát trong phòng.
Rèm cửa mở rộng, cửa sổ bật mở, cả căn phòng thoáng đãng và tràn ngập ánh sáng, An Nhiên đang nằm nhoài người trên bàn, trên tay còn cầm cây bút.
Anh lại gần quan sát, thấy trên bàn là một cuốn sổ nhỏ, trên tờ giấy có rất nhiều nét vẽ lộn xộn nhưng cũng có thể nhìn ra được cô đang muốn vẽ một ai đó. Chỉ vì không thể thấy được nên bức vẽ trở nên thật hỗn loạn.
Anh cũng biết cô muốn vẽ ai. Điều đó làm cho lòng Minh Lâm khẽ thắt lại.
Cả căn phòng lồng lộng gió, Minh Lâm nhẹ nhàng ôm lấy cô, hướng về phía giường. Anh đặt cô nằm xuống, cẩn thận đắp chăn cho cô, rồi ngồi bên mép giường, lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Sắc mặt cô đã tươi tắn hơn trước nhiều, nhưng vẫn còn rất gầy, anh nhẹ nhàng gạt đi những lọn tóc lòa xòa trước trán cô, tỉ mỉ phát họa từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô. Anh vẫn nhớ lần đầu gặp cô, tuy không phải chân chính gương mặt này nhưng trong lòng anh vẫn dâng lên một cảm xúc khó tả.
Người ta thường nói, đàn ông thường quan tâm đến vẻ bề ngoài của một người phụ nữ hơn là vẻ đẹp trong tâm hồn họ, nhưng anh muốn phủ nhận điều đó. Từ lần đầu tiên nhìn sâu vào mắt cô, anh biết, cô gái này có tâm hồn rất đẹp, dù cho cô có ngoại hình như thế nào, anh cũng không quan tâm, cái anh để ý chính là con người cô mà thôi.
Cô khẽ xoay mình, hình như cảm nhận được gì đó mà mở mắt ra, đôi mắt hướng về anh còn rất mông lung, khoảnh khắc ấy, anh có cảm giác hơi bối rối mà dường như quên luôn rằng, cô không nhìn thấy được.
Cô mò mẫn ngồi dậy, cảm nhận trong phòng có người.
-Mẹ?- Cô gọi nhỏ.
Minh Lâm định thần,cất giọng ấm áp.
-Là anh.
-Anh Minh Lâm? Anh đến khi nào thế?
-Không lâu lắm, thấy em đang ngủ nên không làm phiền.
-Anh đưa em đến trên giường đúng không?
-Ừ, nằm trên bàn không tốt cho cơ thể, nhất là cột sống.
-Em chỉ là nghỉ một lát, không ngờ thếp đi luôn.- Cô mỉm cười nhẹ.
-Không sao, lần sau chú ý là được.
-Anh đến đây có chuyện gì không?
-Sao lần nào anh đến em cũng hỏi anh cậu đó vậy? Hình như anh không được hoan nghênh lắm thì phải?
-Không phải vậy đâu, em không có ý đó đâu.- Cô vội vàng lắc đầu.
-Anh đùa em thôi, thật ra anh đến để thông báo cho em một tin tốt.
-Tin gì ạ?
-Chúc mừng em, sản phẩm của em đưa ra thì trường rất được mọi người ưa chuộng.
-Thật không ạ?- Cô reo lên.
-Ừ, doanh số bán hàng vẫn còn đang tăng đấy, lần này kiếm được một khoản tiền khá lớn.
-Cảm ơn anh nhờ có anh mà mọi việc mới thuận lợi như vậy.
-Đâu chỉ nhờ có anh, còn phải nhờ vào em nữa chứ, em phải mau chóng khỏe lại để có thể cho ra nhiều tác phẩm hơn nữa.
-Em biết rồi ạ.- Cô gật đầu.
-Dạo này em có uống thuốc đúng giờ không?
-Anh yên tâm, em luôn đúng giờ, nếu không thì ba mẹ em cũng ở bên nhắc nhở mà.
-Ừ, ngày mai anh đưa em đi kiểm tra xem thế nào.
-Không cần đâu, anh còn phải đi làm nữa mà, để An Minh đưa em đi là được rồi.
-Không sao, anh không bận, để anh đưa em đi, còn An Minh, nó còn phải thực tập nữa đấy, em quên rồi à.
Biết không thể từ chối, cô đành ngoan ngoãn vâng lời.
/115
|