The Smile

Chương 1

/118


Trên đời này, Cái chết không phải thứ đáng sợ nhất

Điều đáng sợ nhất chính là sống như một cái xác không hồn

“ Sao cậu lại ở đây? Ngoài kia có nhiều trò vui lắm á.”

“...”

“ Sao cậu lại khóc?”

“...”

“Con gái khóc sẽ không xinh đâu.”

“...”

“ Con gái mà xấu sau này sẽ không lấy được chồng đâu.”

“ Thật... thật sao?”

“ Đừng lo! Lúc đấy tớ sẽ lấy cậu.”

“Cậu không gạt tớ chứ?”

“ Thật mà. Tớ cho cậu cái này nè.”

“Cái vòng?”

“ ừ! Cậu tên gì?”

“ Linh... Linh Nhi...”

“ Tên cậu hay thật đấy. Cậu rất giống một cây xương rồng nhỏ.”

“ Xương rồng?”

“Đúng rồi. Cậu biết ý nghĩ của nó là gì không?”

Từng cơn gió khẽ thổi lung lay những chiếc lá xanh trên cây. Gió cứ thổi, cứ thổi từng cơn như vậy. Lá bỗng chốc lìa cành, nhè nhẹ rơi. Không gian tĩnh mịch của buổi sớm mai dường như vẫn còn vương vấn đâu đây của sự ngái ngủ. Những tấm rèm cửa vẫn ngoan cố không chịu hé mở.

Mặt trời lấp ló ra khỏi những đám mây dày. Bầu trời dần hửng sáng với những gam màu lẫn lộn tạo thành một mảng trời đẹp vô cùng.

Căn biệt thự sang trọng được phủ một tông màu lam hôm nay sáng đèn hơn mọi thường. Không khí ồn ào, náo nhiệt có thể nhận thấy rõ ngay cả khi đứng ở bên ngoài.

ở căn biệt thự màu trắng phía đối diện, cửa sổ phòng cao nhất đ• mở từ bao giờ. Tấm rèm làm bằng vải voan đung đưa trong gió, như giúp chủ nhân của nó mang theo những tâm sự bỏ ở một nơi nào đó thật xa. Không hồi đáp, và... cũng không thể làm nó biến mất, dù chỉ là chút ít.

Bên bệ cửa sổ, có một cô gái đang mâm mê chậu hoa xương rồng xinh xắn. Cô gái đó mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, trông thật đẹp. Mái tóc đen dài mềm mại như một dòng suôi êm đềm nổi bật trên nền da trắng hồng. Đôi môi hoa anh đào nhỏ nhắn không nở một nụ cười. Cặp mắt to tròn màu nâu vô cảm như được phủ một lớp khói dày đặc.

ánh mắt như nhìn về một nơi nào đó thật xa xăm, đôi tay bé nhỏ cứ vô thức xoay xoay chậu hoa bên dưới.

Bỗng,

Cảm giác đau nhói từ đầu ngón tay truyền đến. Cô gái chầm chậm cúi đầu xuống, đôi mắt lạnh băng nhìn vào giọt máu đỏ tươi trên ngón tay. Giống như chú mèo lười biếng, khuôn mặt không hề có một biểu hiện nào.

Thời gian, không gian, tất cả mọi thứ như ngưng đọng. Giọt máu đỏ tươi trượt khỏi đầu ngón tay, rơi xuống cây xương rồng bên cạnh dưới, tạo thành một tiếng “tách”... nhỏ xíu...

Chiếc vòng cổ hình thánh giá bỗng phát sáng trong ánh nắng ban mai...

Cây xương rồng... có lẽ...

Không ai hiểu hết được ý nghĩa của nó

Là loài hoa kiên cường nhất, mạnh mẽ nhất,

Khả năng sinh tồn mạnh nhất

Tự mọc gai bảo vệ chính mình

Nhốt mình trong lớp vũ khí ấy...

Là tự vệ hay là cô đơn?

Chỉ cần một giọt nước có thể đủ?

“ Cộc! Cộc! Cộc!”

“ Tiểu thư. Tôi vào nhé!”

“ Cạch!”

Cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông đứng tuổi bước vào. Cả người ông ta toát lên một vẻ đôn hậu, khuôn mặt chứa nhiều nếp nhăn càng làm tăng thêm điều ấy. Ông ta mặc trên người một bộ vest mà đen, đôi mắt liếc nhìn quanh phòng. Căn phòng này được bài trí khá đơn giản với tông màu trắng làm chủ đạo. Chiếc giường trắng kiểu công chúa được kê sát cửa sổ. Bên cạnh là một giá tranh và kệ sách rất to.

Người đàn ông đó như phát hiện ra điều gì, đôi mắt hướng về phía bên trái. Ông ta cúi người kính cẩn trước một cô gái đứng bên cửa sổ.

“ Tiểu thư. Mời tiểu thư xuống ăn sáng.”

Cô gái đó từ từ quay đầu lại, đôi mắt vô cảm nhìn vào người đàn ông ấy. Tròng mắt nâu khói nhìn về hướng đó tưởng chừng như thực, như không. Đôi mắt to tròn ẩn dưới hàng mi cong vút thật không hơi với khuôn mặt bầu bĩng đáng yêu đến trẻ con ấy một chút nào. Đôi mắt ấy, ánh nhìn ấy, giống như... một cái xác không hồn. Tuy nhiên, điều ấy càng làm cho cô gái đó trở nên đặc biệt, một vẻ đẹp đặc biệt.

Người con gái ấy có mái tóc thật dài, mái tóc đen tuyền dài gần đến đầu gối khẽ tung bay trong gió. Tất cả tạo nên một khung cảnh mêm hồn, vừa có chút gì đó thuần khiết, trong sáng, lại có chút gì đó tối tăm.

Cô gái đó tên là Vũ Linh Nhi, 17 tuổi – tiểu thư độc nhất của tập đoàn Vũ thị. Tập đoàn kinh doanh đá quý lớn mạnh nhất thế giới.

Còn người đàn ông kia là quản gia Kim – vị quản gia lâu năm của nhà họ Vũ, cũng là người nuôi cô tiểu thư này từ nhỏ đến lớn.

Cô gái đó không lên tiếng, đi về phía cửa, lướt qua vị quản gia kia đi thẳng xuống lầu. Quản gia Kim đi ngay đằng sau cô, nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Căn phòng lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có.

Tấm rèm cửa khẽ tung bay. Trên giá tranh, bức họa một cậu bé chừng 7, 8 tuổi đang cười...

***

Cô gái mang tên Linh Nhi đó ngồi trên chiếc bàn ăn rộng lớn mang một chút gì đó hiu quạnh, đôi mắt không biết đang nhìn ở phương nào. Trên bàn, đầy ắp các móm ăn được bày biện một cách tinh xảo bốc khói nghi ngút. Xung quanh có rất nhiều hầu nữ khoách trên mình bộ váy xết ly trắng muốt và vị quản gia họ Kim nọ.

Cô tiểu thư cầm trên tay cóc sữa nóng nhâm nhi một cách tự tốn. Đôi mắt vô hồn chớp chớp nhìn vào một khoảng không vô định nào đó.

" Hôm nay ông bà chủ có việc quan trọng nên đã đi từ sớm. Còn nữa, thưa tiểu thư. Buổi tối, ông bà chủ có một buổi tiệc cần cô chủ tham dự." Quản gia Kim đứng bên cạnh cô điềm tĩnh nói.

Cô gái đó nhẹ nhàng đặt cái cốc sữa đã trống không xuống bàn, chỉ nghe được một tiếng động nhỏ phát ra, ngay sau đó liền đứng dậy, hướng về phía cửa phòng bước ra ngoài.

Quản gia Kim nhanh chóng đi theo, các cô hầu nữ khẽ cúi đầu. Khung cảnh đời thực lại có chút thần tiên phút chốc biến mất. Những người còn lại trong phòng ăn cũng bắt đầu tản ra, ai làm việc nấy.

" Hôm nào cũng như thế nào mà bắt làm rõ nhiều đồ ăn." Một cô hầu ngồi chễm chệ trên ghế, lấy ngay một miếng thịt bò bỏ vào mồm nhai.

" Đừng có ngồi đấy mà ăn nữa, không khéo quản gia vào bây giờ." Một cô hầu khác thu dọn đống đĩa vẫn còn đầy nguyên thức ăn đem đến bồn rửa bên cạnh.

Cô hầu kia không nói gì khẽ tặc lưỡi, lắc đầu rồi đi rửa bát.

Bên ngoài phòng khách, cô tiểu thư họ Vũ cầm lấy chiếc cặp để trên ghế sofa đi thẳng ra ngoài cửa, có một chiếc xe WWB đang đợi sẵn. Mấy cô hầu giá đang tỉa cây ngoài vườn thấy vậy mau chóng cúi đầu

Kim quản gia đứng trên bậc cửa cung kính nói: " Tiểu thư đi học vui vẻ."

Linh Nhỉ vốn không bận tâm đến lời nói kia của ông quản gia, nhanh chóng đi vào trong xe. Cô, có thể vui vẻ được sao?

Chiếc xe WWB đen bóng loáng sau khi đóng của nhanh chóng khởi động, lao vút về con đường phía trước rồi mau chóng biến mất.

Quản gia Kim nhìn theo bóng dáng chiếc xe khuất dần, khẽ thở dài một hơi, nhanh chóng đi vào trong nhà

Mấy cô hầu gái nhanh chóng sau đó bắt đàu thì thầm to nhỏ cười đùa.

" Nghe nói hôm nay Hoàng thiếu gia sẽ về nước đúng không?"

" Tôi có người bạn làm ở căn biệt thự bên kia, họ phải dậy tự sáng sớm để chuẩn bị tiếp đón cậu chủ vào buổi chiều."

" Cậu ấy chắc hẳn rất đẹp trai."

***

...8.00 AM...

Trên sân bay, người ra vào tấp nhập, sự ồn ào náo nhiệt ở khắp mọi nơi. Có một chuyến bay vừa mới hạ cánh.

Một dáng người cao cao, tay kéo theo một chiếc valy màu đen thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.

Đó là một người con trai, anh ta trông thật đẹp. Làn da trắng hồng mịn đến nỗi khiến con gái phải ghen tị, cặp mắt màu nâu tuyệt đẹp dáo dác nhìn xung quanh như đang nhìn ai đó. Đôi đôi mỏng khẽ nở một nụ cười, trong miệng còn ngậm một cái kẹo mút trông thật là dễ thương. Mái tóc màu màu nâu đỏ có chút hơi rối nhưng điều đó không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của người đó một chút nào. Quần áo mặc trên người khiến cậu ta mang phong cách trẻ con, nghịch ngợm nhưng vẫn toát ra chút gì đó quý tộc. Chiếc khuyên tai hình thánh giá màu trắng bạc lúc ẩn lúc hiện qua mái tóc lại mang đến một cảm giác đặc biệt. Cả người cậu ta toát ra một thứ ánh sáng khiến người ta phải chói mắt, gióng như một thiên sữ hiện hữu giữa đời thực, dang rộng đôi cánh lông vũ trắng muốt.

" Tiểu Vũ!"

Thiên sứ sau khi nghe có người gọi lập tức quay lại, nhanh chóng phát hiện ra hai dáng người quen thuộc nổi bần bật giữa đám đông. Đó là một chàng trai vào một cô gái.

Cô gái đó có một khuôn mặt thật xinh đẹp, đôi mắt hoạt bát xinh xắn ẩn dưới hàng lông mi cong vút. Hai má bầu bĩnh đáng yêu. Đôi môi đang mỉm cười. Mái tóc được cột cao mang đến một vẻ tinh nghịch.

Bên cạnh cô gái ấy là một người con trai có mái tóc màu cafe, khuôn mặt anh tú lại tỏa ra chút gì đó bụi bặm. Đôi môi khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười có chút gì đó giảo hoạt. Chiếc cà vạt được thắt lệch một bên mang chút gì đó mất trật tự.

Hai con người hợp lại tạo thành một tổng thể hài hòa kiểu nam thanh nữ tú, khiến người ta đi qua cũng phải ngó lai nhìn.

Còn con người "thiên sứ" kia sau khi nhìn thấy hai người bọn họ nét mặt có tươi thêm vài phần, nhanh chóng tiến đến chỗ bọn họ đang đứng.

" Tiểu Băng, nhớ cậu lắm nha." Cậu ta ôm chầm lấy cô gái đứng trước mặt, khuôn mặt lại mang theo chút làm nũng đáng yêu.

" Ya! Bỏ ra, có biết là khó thở lắm không hả tên kia." Cô gái tên Tiểu Băng nọ nhíu mày nói nhưng khuôn mặt không mang theo bao nhiêu điểm tức giận.

Chàng trai đứng bên cạnh chỉ khẽ cười.

" Không bỏ!" Cậu ta tiếp tục bám dính không buông, có chút gọi là nhỏ mọn.

" Tên kia, đừng để bản cô nương ra tay, có bỏ ra không?" Cô gái đó lời vừa dứt liền nhằm trúng chân người kia mà dẫm cho một phát thật mạnh khiến cậu ta nhảy cẫng lên la oai oái, oán hận nhìn con người trước mặt.

" Cậu ấy còn chưa vật cậu xuống sàn là may lắm rồi đấy." Chàng trai kia ở một bên nhếch môi cười đểu nói.

" Chan Jung Gyu, cậu làm bạn bè thế đấy hả?"

Người kia khẽ nhún vai như thêm phần chắc chắc một câu: Chan Jung Gyu chính là người như vậy.

Chan Jung Gyu, cậu ta chính là nhị thiếu gia của tập đoàn CMC chuyên về thời trang hàng đầu ở Hàn Quốc nhưng cậu lại không an phận mà chạy về Việt Nam chơi. Còn cô gái tên gọi Tiểu Băng kia, tên thật là Hà Vi Băng, người thừa kế duy nhất của Hà thị.

Vậy còn con người kia thì sao?

" Đại thiếu gia, hôm nay đám vệ sĩ kia thấy cậu về mà không ra nghênh đón sao?" Tiểu Băng lè lưỡi châm trọc nhìn người kia nói.

" Bọn họ ấy hả, chắc phải 3h chiều nay mới đến đón a." Cậu ta vừa mút kẹo vừa nói, tiếp đó còn bồi thêm một câu. " Kẹo vị dâu này ăn cũng không tệ nha."

" Trước hết là ra khỏi nơi này cái đã. Tớ không muốn ngày mai được ngồi trên tạp chí lá cả cùng Hoàng đại thiếu gia nhà ngươi đâu." Jung Gyu khẽ lắc đầu khoác vai cậu ta theo hướng cửa sân bay kéo thẳng ra ngoài, nhân tiện lê cái valy to đùng đi theo luôn.

" Ê. Từ từ đã. Tớ còn muốn vào trường chơi."

" Trường nào?" Jung Gyu nhíu mày khẽ hỏi.

" Trường ngày mai tớ nhập học chứ đâu. Tớ chuyện sang cùng trường với hai người mà."

" Điên hả? Vào đấy làm gì? Tớ vừa trốn học ra đây đấy biết không?" Tiểu Băng nhảy ngay đến trước mặt Hoàng đại thiếu gia, lắc vai cậu ta nói.

" Thì... trèo tường vào. Chẳng phải hôm này cậu cũng đi học kiểu đó sao?"

" Vừa trèo ra sao bây giờ phải treo vào chứ?"

" Thì trèo vào cũng được có sao đâu?"

Một buổi sáng không mấy bình yên trôi qua. Hoàng Thiên Vũ - Hoàng đại thiếu gia đã về nước...

/118

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status