Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Vừa nghe những lời châm chích kia, Thanh Huyền liền mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời có thần vô thức nheo lại, khẽ cong như vầng trăng khuyết.
Không cần quay lại, hắn cũng biết ai tới.
“Thầy trò ở chung, chịu ơn dạy dỗ, đương nhiên phải có tình thâm.” Hắn cúi đầu, không bận tâm mình đang bị phạt quỳ, biểu hiện như đang đáp lễ. Cố ý nhấn mạnh hai chữ “tình thâm”, nét mặt thoáng chút đùa cợt: “Đế tôn không có ai bên cạnh, có muốn cũng không thể hiểu được tình cảm này nên ghen tỵ sao?”
Đúng vậy, người đến là Chí tôn Ngọc hoàng đại đế Hạo Thiên!
“Thế nào?” Khi đến gần, Hạo Thiên kiêu ngạo nhìn từ trên xuống, đánh giá hai người đang quỳ trước mặt, khuôn mặt không chút ý cười cố ý kéo dài mấy từ cuối: “Không ngờ hai thầy trò ngươi tình cảm bền vững hơn vàng, ngươi muốn mượn chuyện này để chê cười bản đế tôn cô đơn hiu quạnh sao?”
Cụm từ “tình cảm bền vững hơn vàng” này không hề có chút ghen tỵ, ngược lại ý chê cười quá mức rõ ràng.
Thiên Sắc thản nhiên nhìn Thanh Huyền, đôi mắt sáng trong sâu như đầm nước:”Thanh Huyền, bình tâm tĩnh khí, mặc tụng 《 Bạt Độ Huyết Hồ Bảo Sám 》, không được nói năng xằng bậy trước mặt các vị tiền bối.” Nàng bình thản lên tiếng nhắc nhở, dừng một chút rồi nhắm mắt lại, không chút bối rối sợ hãi: “Chắc là Đế tôn có điều hiểu lầm. Đệ tử phạm lỗi, làm sư phụ đương nhiên khó thoát khỏi trách nhiệm dạy dỗ không nghiêm. Nếu chưởng giáo sư huynh đã làm gương trước, nhận lỗi thay đồ đệ, sao Thiên Sắc có thể trốn tránh trách nhiệm? Thanh Huyền nói năng ngôn cuồng mạo phạm đế tôn, đương nhiên phải phạt, Thiên Sắc dạy dỗ không nghiêm, bây giờ tự sám hối xem xét lại bản thân, không biết đế tôn đến đây có điều gì chỉ dạy để thoát khỏi con đường lầm lạc này hay không?”
Những lời khéo léo, không chút đùa giỡn, còn kéo được Phong Cẩm làm bình phong, giải quyết mọi chuyện không tốn hơi sức.
“Tự sám hối xem xét lại bản thân?!” Đối với những lời lèo lái khéo léo sang vấn đề khác của Thiên Sắc, ánh mắt sâu thẳm của Hạo Thiên chợt trở nên lạnh lẽo bức người, sắc bén như lưỡi dao khiến không khí xung quanh đông cứng lại. Trầm mặc một lát, y khẽ nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ nguy hiểm: “Ngươi thật sự quỳ ở đây là để tự sám hối xem xét lại bản thân?!”
Tuy những lời này hàm ý không rõ ràng, nhưng Thiên Sắc đoán rằng chắc chắn Hạo Thiên không biết nàng đã vào giấc mộng Thanh Huyền, đã thấy được ma chướng trong đó. Có điều, tình cảnh khiến người ta xấu hổ kia khiến nàng phải mở mắt ra nhìn Thanh Huyền, lòng khẽ run lên căng như dây đàn.
“Nếu không phải thì đế tôn cho rằng vì sao Thiên Sắc quỳ ở đây?” Ép bản thân phải bình thản lại, nàng đứng lên ung dung đối đáp với người đứng đầu Cửu Trọng Thiên, không chút sơ hở chỉ bình tĩnh hỏi lại, nhìn thì có vẻ như đang rất bình tĩnh nói chuyện với nhau, nhưng ẩn sâu dưới đó là những mưu tính ngầm phức tạp và toan tính vô hình.
Nghe thấy câu hỏi ngược lại mình có chút khiêu khích, Hạo Thiên cũng không hoảng hốt, chỉ nhíu mày, đôi mắt càng lạnh hơn: “Nhìn tới nhìn lui đều giống như ngươi đang cố ý quỳ ở đây, bảo vệ đồ đệ bảo bối của ngươi, cũng để chờ ta đến ban ân huệ!” Y hơi bực mình nhưng không thể không thừa nhận, nếu Thiên Sắc không lên Tây Côn Luân chỉ sợ Bạch Liêm sẽ chẳng thèm nể mặt thương lượng với y.
Nếu như trước Trường Sinh yến, hành động lời nói của Thanh Huyền đều do Thiên Sắc bày mưu đặt kế, vậy thì màn bố trí cuối cùng khiến Phong Cẩm quỳ xuống nhận lỗi sẽ coi như hai thầy trò này đang uy hiếp y. Nghĩ kỹ lại chuyện năm đó, tuy rằng là vì số mệnh an bài nhưng Hạo Thiên phải thừa nhận, y cũng có tư tâm.
Lúc ấy, y vô cùng coi trọng Thiên Sắc và Phong Cẩm, hy vọng hai người qua lịch kiếp sẽ tu thành chính quả, nên mới nghĩ ra cách thức nhàm chán như vậy, bày mưu đặt kế để Phong Cẩm sắp xếp. Đương nhiên Phong Cẩm không muốn làm nhưng y ngầm đoán được chuyện lịch kiếp nên cố gắng thực hiện. Có điều, không ai ngờ yêu hoa thược dược sẽ đi tìm Thanh Huyền, cũng không ai đoán được, Thiên Sắc vốn lạnh lùng thành tính vì quá cô độc nên không qua được ải tình.
Cuối cùng, những mưu tính này chỉ thành toàn cho một mình Phong Cẩm, kéo theo hàng loạt người dính líu. Có người bị giáng chức, có người chịu lôi hình, có người bị lịch kiếp mười kiếp, đã vậy còn đắc tội với Bắc Âm Phong Đô đại đế.
Người con gái trước mắt này, cứng rắn cương trực, nếu có thể mài giũa, cắt đứt tơ tình đương nhiên là nhân tài đáng trọng dụng của Thiên giới, nhưng vì sao lại bị hủy hoại vì một chữ “Tình”?
Thực ra nói đến ân huệ, y cũng mắc nợ, không cần nói rõ nhưng trong thâm tâm cũng nên trả nợ nhân tình cho hai thầy trò này.
“Nếu Đế tôn nói như vậy thì cứ tạm xem vậy đi.” Thiên Sắc tuỳu ý hùa theo một tiếng, nhưng không thể tìm ra ẩn ý thật sự trong lời nàng nói. Khóe môi nở nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt như mất đi vẻ trong sáng vốn có, nặng nề như lâu ngày chưa được mài giữa, chỉ thản nhiên chờ xem Hạo Thiên sẽ đưa ra ân huệ gì.
Theo nàng thấy, Hạo Thiên cho rằng tất cả mọi hành động lời nói của Thanh Huyền đều do nàng bày mưu đặt kế, vậy cũng rất tốt, chuyện gì cũng sẽ hướng đến nàng, không trút lên người Thanh Huyền. Nên lúc này nàng đặc biệt chờ Hạo Thiên đến, kết thúc trò khôi hài này cho nàng.
Hạo Thiên không biết những tính toán của Thiên Sắc, liền thấp giọng khẽ thở dài. Hơi cúi đầu, đôi mắt đen sắc bén thu lại, khiến người ta không thấy rõ ánh sáng chợt lóe: “Đồ đệ bảo bối của ngươi thật sự là nhân tài hiếm có, bản đế tôn muốn dẫn nó lên Cửu Trọng Thiên vốn là ý tốt, không ngờ nó cố tình suy nghĩ lung tung —”
“Đa tạ ý tốt của đế tôn.” Thiên Sắc hờ hững ngắt lời y. Đứng khoanh tay, vẻ mặt bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thanh Huyền: “Bất kể là đi đâu, hoàn toàn là do ý muốn của nó, nếu nó không muốn thì không ai có thể ép buộc.”
“Nhưng tư chất của nó tuyệt vời như vậy, cố tình chống lại số mệnh và kiếp nạn, nếu không sửa được tiên thân, phải trở về luân hồi chẳng phải đáng tiếc sao?” Hạo Thiên nghiêng đầu nhìn Thanh Huyền, có điều đó không phải là ánh mắt tiếc hận khi nói với Thiên Sắc, ngược lại có chút sâu xa.
“Đế tôn cũng là người ái mộ nhân tài, cần gì phải nói khó hiểu, quanh co lòng vòng?” Nghe Hạo Thiên nói như vậy, Thiên Sắc lập tức hiểu được ân huệ của y là gì. Tuy trong lòng thoáng vui mừng nhưng sắc mặt vẫn như cũ, giọng nói cũng vô cùng nghiêm nghị: “Nếu thật sự có thể thành toàn công đức cho Thanh Huyền, giúp nó tu thành tiên thân, đương nhiên Thiên Sắc vô cùng cảm kích.”
“Thiên Sắc, bộ dáng này của ngươi có chút nào là người chịu thiệt nhờ cậy người khác?” Hạo Thiên mỉm cười khẽ hừ một tiếng, nhìn nàng sâu xa rồi thản nhiên nhíu mày, thong thả phất tay áo rũ mắt xuống, vẻ mặt như cười như không: “Thiên kiếp cuối cùng, ngươi sắp phải đối mặt, sẽ thành chính quả hay trở về yêu thân, còn phải xem tạo hóa của ngươi. Còn nó, bị ngươi kiên quyết can thiệp số mệnh luân hồi, một lòng muốn nó nhập tiên đạo, nếu không mau chóng sửa tiên thân, một khi ngươi trở về yêu thân, chỉ sợ nó cũng không có kết cục tốt đẹp.”
“Thật không?” Không thuận theo cũng không cãi lại, Thiên Sắc chỉ lạnh nhạt lên tiếng, không hề dao động.
“Xem ra, ngươi cũng nhận ra mình không qua được thiên kiếp?” Tinh tế nhận ra sự ám chỉ trong câu trả lời của Thiên Sắc, ánh mắt Hạo Thiên như mỉm cười nhưng rất lạnh nhạt, chỉ tiếc giọng nói có chứa huyền cơ nên khiến người ta rùng mình trong vô thức.
“Có thể qua hay không, đều là tạo hóa.” Với giả thiết này, Thiên Sắc rất hờ hững, giọng không cảm xúc: “Thiên Sắc phó mặc cho số phận.”
Có lẽ Hạo Thiên nói không sai, nàng dự cảm bản thân sẽ không qua được thiên kiếp, nên mới khổ tâm đào tạo hy vọng Thanh Huyền mau chóng tu thành tiên thân, cuối cùng sẽ không đến mức bị nàng liên lụy.
“Phó mặc cho số phận? Ta thấy ngươi chưa từng là người cam chịu cho trời sắp đặt số mệnh.” Lại hừ một tiếng, đôi mắt đen của Hạo Thiên ngạo nghễ, đuôi lông mày nhướn lên nở nụ cười sâu xa, tô điểm thêm ý châm chọc ẩn giấu nơi đáy mắt: “Vì đã khen tặng bản đế tôn là người ái mộ nhân tài, nên bản đế tôn sẽ chỉ cho ngươi một con đường.” Dừng một chút, y chỉ Thanh Huyền, đôi mắt âm trầm nói sâu xa khó hiểu: “Nó còn thiếu công đức phải rèn luyện thêm, ngươi dẫn nó về phía Bắc sẽ có thành tựu.”
“Đa tạ đế tôn.” Thiên Sắc hơi cúi đầu, vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, cũng đã biết phải làm thế nào.
“Nó có thể tu thành hay không còn phải xem nhân duyên. Về phần ngươi, nếu trong lòng không chút biết ơn, không biết giữ miệng thì ta sẽ không khách sáo, tự giải quyết cho tốt đi!” Dứt lời, Hạo Thiên liền xoay người bước đi, không cần phải nhiều lời nữa, được vài bước lại dừng lại, nhìn hai thầy trò đầy sâu xa, khẽ nhíu mày xong lại giãn ra.
Thôi, tất cả đều là ý trời!
Thấy Hạo Thiên rời đi, Thiên Sắc mới quay đầu nhìn Thanh Huyền, lạnh nhạt nói: “Thanh Huyền, đứng lên đi.” Ngữ điệu sâu kín, tựa như còn ẩn chứa hàm ý khác.
“Sư phụ, không cần quỳ nữa sao?!” Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng Thanh Huyền cũng xoa xoa đầu gối tê cứng, chậm rãi đứng lên. Đi theo sư phụ lâu như vậy, hắn rất ít khi bị phạt, đây là lần đầu tiên bị phạt quỳ. Trước đây, dù sư phụ phạt hắn cũng tuyệt đối không chọn biện pháp lãng phí thời gian lại không hiệu quả này.
“Ngươi tự nhận thấy bản thân mình không sai, quỳ ở đây cũng sẽ không nhận ra lỗi lầm.” Thiên Sắc nhẹ nhàng đáp lại, nét mặt thoáng cười như mẫu đơn nở rộ giữa trời đông, lộng lẫy rực rỡ, đôi mắt sáng như ngọc nhưng sắc bén như kiếm không hề có ý cười: “Hơn nữa, vi sư cũng không biết là ngươi đã làm sai chỗ nào.” Nói như vậy, nhưng không biết vì sao lúc nhìn Thanh Huyền nàng đột nhiên nghĩ tới vướng mắc trong lòng hắn, khẽ run lên, vô thức lui về phía sau.
Không biết là do vội vã trốn tránh hay trong lòng hơi mất tự nhiên, nàng xoay người về phía hắn, không hề phát hiện ra lúc Thanh Huyền lơ đãng nhìn phía sau gáy của nàng, lập tức ngây người!
******
Được Hạo Thiên chỉ điểm, Thiên Sắc liền dẫn Thanh Huyền đến Ngọc Thanh đại điện. Quả nhiên, Trường Sinh đại đế đang nghiêm nghị đứng trước bàn, tựa như đang nhìn nó đến thất thần.
“Sư phụ.”
Thiên Sắc đứng bên cửa, lẳng lặng gọi một tiếng, ánh mắt và giọng điệu mang theo cảm xúc không thể dứt bỏ, trong lòng trước sau vẫn cảm thấy hổ thẹn và áy náy.
Nàng đã từng nói, sư phụ đối với nàng vừa là cha vừa là thầy, rất quan tâm chăm sóc. Mặc dù năm đó nàng là yêu thân chưa đắc đạo, nhưng người chưa từng bạc đãi nàng, ngược lại lúc nào cũng bảo bọc. Mấy ngàn năm nay, nếu nàng thực sự phải xin lỗi ai đó thì nàng chỉ cảm thấy bản thân đã phụ lòng dạy dỗ và yêu thương của sư phụ.
“Thiên Sắc, lại muốn đi sao?” Trường Sinh đại đế ngẩng đầu, hàng lông mi trắng muốt khẽ lay động, rồi lập tức nhắm lại, một lúc sau mới bất đắc dĩ lắc đầu: “Hôm nay từ biệt, lại không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.”
Coi Thiên Sắc như con gái của mình, giọng ông rất xúc động, thầm thở dài, mi tâm nhíu lại.
“Nếu có thể qua được cửa này, Thiên Sắc nhất định sẽ trở về Ngọc Hư Cung, hầu hạ bên cạnh sư phụ.” Thiên Sắc đương nhiên biết Trường Sinh đại đế nghĩ gì. Sư phụ xưa nay không phải là người hay thể hiện cảm xúc của mình, lúc này lại xúc động như thế, e là đã dự đoán được nàng không vượt qua được thiên kiếp, nhất định sẽ trở về yêu thân. “Nếu không thể qua được, Thanh Huyền sẽ thay thế Thiên Sắc trở về phụng dưỡng người.”
Nói xong lời cuối, nàng bất đắc dĩ giữ cho mình một đường lui.
Cho dù kết quả cuối cùng của mình như thế nào, nàng nhất định phải làm cho Thanh Huyền tu thành tiên đạo, như vậy dù không qua được thiên kiếp, ít nhất nàng cũng có thể an ủi bản thân. Thanh Huyền sẽ tranh đấu vì sư tôn, vì Thần Tiêu phái, đồng thời, cũng coi như tranh đấu vì nàng.
“Sư phụ không muốn nghe con nói chữ nếu!” Nghe nàng nói như vậy, lại nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Thanh Huyền bên cạnh nàng, Trường Sinh đại đế chợt nổi giận, nhưng trong ánh mắt giận dữ kia lại ẩn giấu nỗi đau to lớn: “Dù thế nào con cũng phải vượt qua, không được bỏ cuộc!”
“Thiên Sắc nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Đứng cách mấy trượng, Thiên Sắc nhẹ nhàng trả lời, ngay cả Thanh Huyền cũng nghe thấy lời nàng không đủ sức thuyết phục.
Trường Sinh đại đế hiểu giờ phút này nếu cứ ép buộc nàng, chỉ sợ kết quả còn tồi tệ hơn, đành thở dài: “Thanh Huyền, lại đây, sư tôn có chuyện muốn nói với con!” Ông nhìn về phía Thanh Huyền, sự nghiêm nghị càng hiện rõ hơn.
Thanh Huyền đến gần mới phát hiện, trên bàn Trường Sinh đại đế có một thanh kiếm.
“Dù con có gần hai ngàn năm tu vi của sư phụ và sư bá con, nhưng thân thể con yếu ớt, kiếm hồn của ‘Lục kiếm tiên’ được sư phụ con khống chế, âm khí rất nặng, chỉ sợ sau này con không khống chế được sẽ bị phản phệ.” Trường Sinh đại đế cầm thanh kiếm đưa tới tay hắn, cẩn thận nhắc nhở: “Thanh Càn Khôn kiếm này được rèn từ Thượng Cổ Thần Thiết, chia làm mặt Càn và Khôn, Càn có thể hấp thụ tinh hoa mặt trời, Khôn có thể hấp thu linh khí của mặt trăng, giao cho con dùng rất thích hợp.”
* Thiết là sắt thép. Thanh Huyền nhận thanh kiếm, ngạc nhiên rút ra khỏi vỏ. Cảm thấy nó rất kỳ lạ, không mang phong cách cổ xưa như Lục Kiếm Tiên, vỏ kiếm không có hoa văn gì, vừa nhìn đã biết là kiếm dành cho nam. Một mặt đen bóng, mặt còn lại sáng như bạc, cầm trong tay nặng trĩu, nhưng có thể cảm giác được một sức mạnh kỳ lạ dọc theo thanh kiếm truyền vào thân thể qua bàn tay.
Cảm giác kỳ lạ này làm hắn đột nhiên không biết phải làm sao, giống như thanh kiếm này sinh ra đã là của hắn, là một phần thân thể hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn Trường Sinh đại đế, đôi mắt khó hiểu.
“Sư tôn —”
“Đại kiếp nạn của sư phụ con sắp tới rồi, nơi nơi đều hiểm ác, con phải ở bên cạnh sư phụ con, nhất định phải cẩn thận, dốc sức bảo vệ sư phụ con chu toàn.” Trường Sinh đại đế khẽ gật đầu, thấp giọng nhắc nhở, giống như cố ý không muốn cho Thiên Sắc nghe thấy, chỉ vào Càn Khôn kiếm: “Bây giờ cứ đi theo hướng Bắc, nhớ lấy, làm người phải khoan dung độ lượng.”
Khoảnh khắc này giống như được bất ngờ chấp nhận, lòng Thanh Huyền dậy sóng, vui sướng không nói nên lời, nhưng cũng không biết nói gì, chỉ gật đầu thật mạnh!
******
Ra khỏi Ngọc Thanh đại điện, đi thẳng về Ngô Cư, tâm trạng Thiên Sắc rất nặng nề, không nói lấy một lời. Trái ngược với vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Thanh Huyền lại có vẻ nhẹ nhàng, sắc mặt vui sướng nắm chặt thanh kiếm trong tay, giống như không ngừng được củng cố thêm niềm tin và sự kiên cường.
Tuy hắn cũng hiểu sức mạnh của mình quá nhỏ bé so với sư phụ, nhưng Trường Sinh sư tôn đã giao Càn Khôn kiếm cho hắn, lại dặn hắn bảo vệ sư phụ, như vậy bất luận thế nào hắn cũng sẽ dốc lòng dốc sức thực hiện!
Mang theo tâm tình như vậy vào Ngô Cư, khi Thanh Huyền nhìn sau gáy Thiên Sắc, đột nhiên đôi mắt tối lại, lặng lẽ xoay người đóng chặt cửa phòng lại, ngăn chặn những kẻ muốn rình mò. Sau khi lặng lẽ đóng cửa phòng, hắn đột nhiên đến sát bên cạnh Thiên Sắc, khẽ gọi.
“Sư phụ —”
Tiếng gọi đột ngột này cắt ngang suy nghĩ của Thiên Sắc.
“Chuyện gì?!” Nàng nghe gọi liền ngẩng đầu, chợt phát hiện khuôn mặt Thanh Huyền gần sát trong gang tấc. Tim đập thình thịch, giật mình vô thức lùi về phía sau mấy bước, không ngờ phía sau lại là tấm bình phong. Khoảnh khắc đó tay chân chợt trở nên luống cuống, đầu óc rối loạn, tất cả đều giống những hành động khiến người khác xấu hổ trong giấc mộng của hắn!
“Sư phụ, người sao vậy?”
“Vi sư không sao!” Hai gò má ửng hồng, muốn quay đầu sang phía khác cũng không được, chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt hắn, ép giọng của mình phải thật bình thản dù thân hình đã trở nên cứng đờ: “Nghĩ một việc nên tạm thời hơi nhập tâm.”
“À.” Lòng Thanh Huyền đầy nghi ngờ, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Cảm giác được sự mất tự nhiên của sư phụ, hắn thoáng nghĩ rồi lập tức lùi lại: “Sư phụ, sau khi xuống núi chúng ta sẽ đi về phía Bắc sao?”
Cảm giác được hắn đã cách xa ra một chút, không còn áp lực bức người kia, Thiên Sắc mới bình thường lại: “Ngươi muốn hỏi gì?” Nàng ho khẽ một tiếng, che giấu những suy nghĩ rối loạn của bản thân, trong lòng không ngừng tự trách.
“Làm xong việc này mất khoảng bao lâu?” Thấy sư phụ trở nên nhẹ nhõm, xem sự nhượng bộ của hắn như gỡ bỏ được gánh nặng, không thể không khiến hắn có những ý nghĩ vô căn cứ. Thanh Huyền giả vờ đổi sang chủ đề khác: “Khi nào chúng ta trở về Yên sơn?”
“Rất khó nói.” Thiên Sắc ổn định tinh thần, khôi phục lại sự trầm lắng vốn có, suy nghĩ một lát mới đáp: “Khi nào ngươi tu thành tiên thân thì mới trở về.”
“Vậy chúng ta nên về Yên sơn trước một chuyến.” Thanh Huyền yên lặng nhìn nàng, càng nhìn càng thấy nghi ngờ, nhưng ngoài miệng chỉ nói những chuyện không liên quan: “Nhục Nhục ở một mình trên đó, cần phải sắp xếp cho nó thật tốt.”
“Vậy cũng được.” Thiên Sắc cảm thấy hắn nói rất có lý liền bằng lòng, đang định ngồi xuống nói chuyện khác, không ngờ Thanh Huyền đột nhiên bước lên, giữ chặt nàng giữa ngực hắn và tấm bình phong!
“Sư phụ, vừa rồi trên Cửu Tiêu điện, có phải người đã vào giấc mộng của Thanh Huyền?”
Hắn cúi đầu xuống, không biết là vô tình hay cố ý mà hơi thở nhẹ nhàng và ấm áp trêu đùa phía sau gáy mẫn cảm của Thiên Sắc, câu hỏi khiến nàng như bị sét đánh ngang tai!
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!?”
Nàng không thừa nhận, cũng không dám thừa nhận, định đưa tay đẩy hắn lại phát hiện nếu đẩy cả hai tay thì sẽ nằm gọn trong lòng hắn, lúc này càng trở nên mờ ám, đành vội vàng rụt tay lại!
Nói bậy bạ?
Thật không?
Nếu sư phụ không vào giấc mộng của hắn thì sẽ không biết hắn mơ gì, lúc này đâu cần đỏ mặt, xấu hổ và nổi giận như vậy?
Thanh Huyền cười cười, mặt mày giãn ra, tuy rằng chưa biết hết chân tướng nhưng có thể đoán được vài phần.
Trước đây, hắn nằm mơ thường là lúc hắn có suy nghĩ với sư phụ, mỗi lần tỉnh dậy từ giấc mộng yêu kiều kia, hắn không kìm nén được lại nhìn vào mắt sư phụ. Đầu tiên là lo lắng không biết sư phụ có biết những gì trong giấc mộng của hắn không, sau đó không biết xuất phát từ tâm tư nào, hắn lại hy vọng có một ngày những ảo tưởng và cảnh trong mộng có thể trở thành sự thật. Hôm nay, hắn cảm thấy ngày càng bước gần đến mong ước và tình cảm của mình.
Sư phụ để ý hắn, không phải sao?
Hắn hôn sư phụ, sư phụ cũng không tức giận, như vậy hắn có thể làm chuyện lớn gan hơn một chút nữa phải không?
Những chuyện như vậy trước kia hắn chỉ dám nghĩ trong đầu, đem vào trong giấc mộng hão huyền, nhưng tất cả đã thay đổi vì chuyện xảy ra trên Cửu Tiêu điện!
Khi đó, rõ ràng hắn đang quỳ gối trước các vị tiền bối trên Cửu Tiêu điện, không hề ngủ nhưng giống như bị xuất hồn vào giấc mộng, cảm giác trong mộng vô cùng chân thật. Trong lòng say đắm giống như đang quấn quýt với sư phụ thật, cảm giác bay bổng như vậy khiến hắn hận không thể đắm chìm cả đời. Nếu không phải Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện, phá vỡ hết tất cả, hắn còn nghi ngờ rằng giấc mộng này là duy nhất sẽ không bao giờ có nữa, khiến hắn càng thêm khao khát vào mong đợi.
Hắn cũng nghĩ đó chỉ là một giấc mộng mờ mịt, nhưng ở Cửu Tiêu điện hắn đột nhiên phát hiện một chuyện đầy ngạc nhiên.
Là giấc mộng gì mà lưu lại những dấu vết chân thật đến vậy?
Chuyện này e là chỉ mặt dày như hắn mới dám hỏi sư phụ!
“Sư phụ đừng phủ nhận.” Đôi mày kiếm tuyệt đẹp cong lên, hắn cả gan áp sát mặt mình vào, đôi môi cháy bỏng như sắp hôn lên tai nàng. Bàn tay lướt nhẹ vén mái tóc rối sau gáy nàng. Hắn cúi đầu sát bên tai, thì thầm đầy thân thiết như tình nhân: “Sau gáy của người vẫn còn dấu hôn trong giấc mộng vừa rồi.”
Hết chương 39
Không cần quay lại, hắn cũng biết ai tới.
“Thầy trò ở chung, chịu ơn dạy dỗ, đương nhiên phải có tình thâm.” Hắn cúi đầu, không bận tâm mình đang bị phạt quỳ, biểu hiện như đang đáp lễ. Cố ý nhấn mạnh hai chữ “tình thâm”, nét mặt thoáng chút đùa cợt: “Đế tôn không có ai bên cạnh, có muốn cũng không thể hiểu được tình cảm này nên ghen tỵ sao?”
Đúng vậy, người đến là Chí tôn Ngọc hoàng đại đế Hạo Thiên!
“Thế nào?” Khi đến gần, Hạo Thiên kiêu ngạo nhìn từ trên xuống, đánh giá hai người đang quỳ trước mặt, khuôn mặt không chút ý cười cố ý kéo dài mấy từ cuối: “Không ngờ hai thầy trò ngươi tình cảm bền vững hơn vàng, ngươi muốn mượn chuyện này để chê cười bản đế tôn cô đơn hiu quạnh sao?”
Cụm từ “tình cảm bền vững hơn vàng” này không hề có chút ghen tỵ, ngược lại ý chê cười quá mức rõ ràng.
Thiên Sắc thản nhiên nhìn Thanh Huyền, đôi mắt sáng trong sâu như đầm nước:”Thanh Huyền, bình tâm tĩnh khí, mặc tụng 《 Bạt Độ Huyết Hồ Bảo Sám 》, không được nói năng xằng bậy trước mặt các vị tiền bối.” Nàng bình thản lên tiếng nhắc nhở, dừng một chút rồi nhắm mắt lại, không chút bối rối sợ hãi: “Chắc là Đế tôn có điều hiểu lầm. Đệ tử phạm lỗi, làm sư phụ đương nhiên khó thoát khỏi trách nhiệm dạy dỗ không nghiêm. Nếu chưởng giáo sư huynh đã làm gương trước, nhận lỗi thay đồ đệ, sao Thiên Sắc có thể trốn tránh trách nhiệm? Thanh Huyền nói năng ngôn cuồng mạo phạm đế tôn, đương nhiên phải phạt, Thiên Sắc dạy dỗ không nghiêm, bây giờ tự sám hối xem xét lại bản thân, không biết đế tôn đến đây có điều gì chỉ dạy để thoát khỏi con đường lầm lạc này hay không?”
Những lời khéo léo, không chút đùa giỡn, còn kéo được Phong Cẩm làm bình phong, giải quyết mọi chuyện không tốn hơi sức.
“Tự sám hối xem xét lại bản thân?!” Đối với những lời lèo lái khéo léo sang vấn đề khác của Thiên Sắc, ánh mắt sâu thẳm của Hạo Thiên chợt trở nên lạnh lẽo bức người, sắc bén như lưỡi dao khiến không khí xung quanh đông cứng lại. Trầm mặc một lát, y khẽ nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ nguy hiểm: “Ngươi thật sự quỳ ở đây là để tự sám hối xem xét lại bản thân?!”
Tuy những lời này hàm ý không rõ ràng, nhưng Thiên Sắc đoán rằng chắc chắn Hạo Thiên không biết nàng đã vào giấc mộng Thanh Huyền, đã thấy được ma chướng trong đó. Có điều, tình cảnh khiến người ta xấu hổ kia khiến nàng phải mở mắt ra nhìn Thanh Huyền, lòng khẽ run lên căng như dây đàn.
“Nếu không phải thì đế tôn cho rằng vì sao Thiên Sắc quỳ ở đây?” Ép bản thân phải bình thản lại, nàng đứng lên ung dung đối đáp với người đứng đầu Cửu Trọng Thiên, không chút sơ hở chỉ bình tĩnh hỏi lại, nhìn thì có vẻ như đang rất bình tĩnh nói chuyện với nhau, nhưng ẩn sâu dưới đó là những mưu tính ngầm phức tạp và toan tính vô hình.
Nghe thấy câu hỏi ngược lại mình có chút khiêu khích, Hạo Thiên cũng không hoảng hốt, chỉ nhíu mày, đôi mắt càng lạnh hơn: “Nhìn tới nhìn lui đều giống như ngươi đang cố ý quỳ ở đây, bảo vệ đồ đệ bảo bối của ngươi, cũng để chờ ta đến ban ân huệ!” Y hơi bực mình nhưng không thể không thừa nhận, nếu Thiên Sắc không lên Tây Côn Luân chỉ sợ Bạch Liêm sẽ chẳng thèm nể mặt thương lượng với y.
Nếu như trước Trường Sinh yến, hành động lời nói của Thanh Huyền đều do Thiên Sắc bày mưu đặt kế, vậy thì màn bố trí cuối cùng khiến Phong Cẩm quỳ xuống nhận lỗi sẽ coi như hai thầy trò này đang uy hiếp y. Nghĩ kỹ lại chuyện năm đó, tuy rằng là vì số mệnh an bài nhưng Hạo Thiên phải thừa nhận, y cũng có tư tâm.
Lúc ấy, y vô cùng coi trọng Thiên Sắc và Phong Cẩm, hy vọng hai người qua lịch kiếp sẽ tu thành chính quả, nên mới nghĩ ra cách thức nhàm chán như vậy, bày mưu đặt kế để Phong Cẩm sắp xếp. Đương nhiên Phong Cẩm không muốn làm nhưng y ngầm đoán được chuyện lịch kiếp nên cố gắng thực hiện. Có điều, không ai ngờ yêu hoa thược dược sẽ đi tìm Thanh Huyền, cũng không ai đoán được, Thiên Sắc vốn lạnh lùng thành tính vì quá cô độc nên không qua được ải tình.
Cuối cùng, những mưu tính này chỉ thành toàn cho một mình Phong Cẩm, kéo theo hàng loạt người dính líu. Có người bị giáng chức, có người chịu lôi hình, có người bị lịch kiếp mười kiếp, đã vậy còn đắc tội với Bắc Âm Phong Đô đại đế.
Người con gái trước mắt này, cứng rắn cương trực, nếu có thể mài giũa, cắt đứt tơ tình đương nhiên là nhân tài đáng trọng dụng của Thiên giới, nhưng vì sao lại bị hủy hoại vì một chữ “Tình”?
Thực ra nói đến ân huệ, y cũng mắc nợ, không cần nói rõ nhưng trong thâm tâm cũng nên trả nợ nhân tình cho hai thầy trò này.
“Nếu Đế tôn nói như vậy thì cứ tạm xem vậy đi.” Thiên Sắc tuỳu ý hùa theo một tiếng, nhưng không thể tìm ra ẩn ý thật sự trong lời nàng nói. Khóe môi nở nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt như mất đi vẻ trong sáng vốn có, nặng nề như lâu ngày chưa được mài giữa, chỉ thản nhiên chờ xem Hạo Thiên sẽ đưa ra ân huệ gì.
Theo nàng thấy, Hạo Thiên cho rằng tất cả mọi hành động lời nói của Thanh Huyền đều do nàng bày mưu đặt kế, vậy cũng rất tốt, chuyện gì cũng sẽ hướng đến nàng, không trút lên người Thanh Huyền. Nên lúc này nàng đặc biệt chờ Hạo Thiên đến, kết thúc trò khôi hài này cho nàng.
Hạo Thiên không biết những tính toán của Thiên Sắc, liền thấp giọng khẽ thở dài. Hơi cúi đầu, đôi mắt đen sắc bén thu lại, khiến người ta không thấy rõ ánh sáng chợt lóe: “Đồ đệ bảo bối của ngươi thật sự là nhân tài hiếm có, bản đế tôn muốn dẫn nó lên Cửu Trọng Thiên vốn là ý tốt, không ngờ nó cố tình suy nghĩ lung tung —”
“Đa tạ ý tốt của đế tôn.” Thiên Sắc hờ hững ngắt lời y. Đứng khoanh tay, vẻ mặt bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thanh Huyền: “Bất kể là đi đâu, hoàn toàn là do ý muốn của nó, nếu nó không muốn thì không ai có thể ép buộc.”
“Nhưng tư chất của nó tuyệt vời như vậy, cố tình chống lại số mệnh và kiếp nạn, nếu không sửa được tiên thân, phải trở về luân hồi chẳng phải đáng tiếc sao?” Hạo Thiên nghiêng đầu nhìn Thanh Huyền, có điều đó không phải là ánh mắt tiếc hận khi nói với Thiên Sắc, ngược lại có chút sâu xa.
“Đế tôn cũng là người ái mộ nhân tài, cần gì phải nói khó hiểu, quanh co lòng vòng?” Nghe Hạo Thiên nói như vậy, Thiên Sắc lập tức hiểu được ân huệ của y là gì. Tuy trong lòng thoáng vui mừng nhưng sắc mặt vẫn như cũ, giọng nói cũng vô cùng nghiêm nghị: “Nếu thật sự có thể thành toàn công đức cho Thanh Huyền, giúp nó tu thành tiên thân, đương nhiên Thiên Sắc vô cùng cảm kích.”
“Thiên Sắc, bộ dáng này của ngươi có chút nào là người chịu thiệt nhờ cậy người khác?” Hạo Thiên mỉm cười khẽ hừ một tiếng, nhìn nàng sâu xa rồi thản nhiên nhíu mày, thong thả phất tay áo rũ mắt xuống, vẻ mặt như cười như không: “Thiên kiếp cuối cùng, ngươi sắp phải đối mặt, sẽ thành chính quả hay trở về yêu thân, còn phải xem tạo hóa của ngươi. Còn nó, bị ngươi kiên quyết can thiệp số mệnh luân hồi, một lòng muốn nó nhập tiên đạo, nếu không mau chóng sửa tiên thân, một khi ngươi trở về yêu thân, chỉ sợ nó cũng không có kết cục tốt đẹp.”
“Thật không?” Không thuận theo cũng không cãi lại, Thiên Sắc chỉ lạnh nhạt lên tiếng, không hề dao động.
“Xem ra, ngươi cũng nhận ra mình không qua được thiên kiếp?” Tinh tế nhận ra sự ám chỉ trong câu trả lời của Thiên Sắc, ánh mắt Hạo Thiên như mỉm cười nhưng rất lạnh nhạt, chỉ tiếc giọng nói có chứa huyền cơ nên khiến người ta rùng mình trong vô thức.
“Có thể qua hay không, đều là tạo hóa.” Với giả thiết này, Thiên Sắc rất hờ hững, giọng không cảm xúc: “Thiên Sắc phó mặc cho số phận.”
Có lẽ Hạo Thiên nói không sai, nàng dự cảm bản thân sẽ không qua được thiên kiếp, nên mới khổ tâm đào tạo hy vọng Thanh Huyền mau chóng tu thành tiên thân, cuối cùng sẽ không đến mức bị nàng liên lụy.
“Phó mặc cho số phận? Ta thấy ngươi chưa từng là người cam chịu cho trời sắp đặt số mệnh.” Lại hừ một tiếng, đôi mắt đen của Hạo Thiên ngạo nghễ, đuôi lông mày nhướn lên nở nụ cười sâu xa, tô điểm thêm ý châm chọc ẩn giấu nơi đáy mắt: “Vì đã khen tặng bản đế tôn là người ái mộ nhân tài, nên bản đế tôn sẽ chỉ cho ngươi một con đường.” Dừng một chút, y chỉ Thanh Huyền, đôi mắt âm trầm nói sâu xa khó hiểu: “Nó còn thiếu công đức phải rèn luyện thêm, ngươi dẫn nó về phía Bắc sẽ có thành tựu.”
“Đa tạ đế tôn.” Thiên Sắc hơi cúi đầu, vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, cũng đã biết phải làm thế nào.
“Nó có thể tu thành hay không còn phải xem nhân duyên. Về phần ngươi, nếu trong lòng không chút biết ơn, không biết giữ miệng thì ta sẽ không khách sáo, tự giải quyết cho tốt đi!” Dứt lời, Hạo Thiên liền xoay người bước đi, không cần phải nhiều lời nữa, được vài bước lại dừng lại, nhìn hai thầy trò đầy sâu xa, khẽ nhíu mày xong lại giãn ra.
Thôi, tất cả đều là ý trời!
Thấy Hạo Thiên rời đi, Thiên Sắc mới quay đầu nhìn Thanh Huyền, lạnh nhạt nói: “Thanh Huyền, đứng lên đi.” Ngữ điệu sâu kín, tựa như còn ẩn chứa hàm ý khác.
“Sư phụ, không cần quỳ nữa sao?!” Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng Thanh Huyền cũng xoa xoa đầu gối tê cứng, chậm rãi đứng lên. Đi theo sư phụ lâu như vậy, hắn rất ít khi bị phạt, đây là lần đầu tiên bị phạt quỳ. Trước đây, dù sư phụ phạt hắn cũng tuyệt đối không chọn biện pháp lãng phí thời gian lại không hiệu quả này.
“Ngươi tự nhận thấy bản thân mình không sai, quỳ ở đây cũng sẽ không nhận ra lỗi lầm.” Thiên Sắc nhẹ nhàng đáp lại, nét mặt thoáng cười như mẫu đơn nở rộ giữa trời đông, lộng lẫy rực rỡ, đôi mắt sáng như ngọc nhưng sắc bén như kiếm không hề có ý cười: “Hơn nữa, vi sư cũng không biết là ngươi đã làm sai chỗ nào.” Nói như vậy, nhưng không biết vì sao lúc nhìn Thanh Huyền nàng đột nhiên nghĩ tới vướng mắc trong lòng hắn, khẽ run lên, vô thức lui về phía sau.
Không biết là do vội vã trốn tránh hay trong lòng hơi mất tự nhiên, nàng xoay người về phía hắn, không hề phát hiện ra lúc Thanh Huyền lơ đãng nhìn phía sau gáy của nàng, lập tức ngây người!
******
Được Hạo Thiên chỉ điểm, Thiên Sắc liền dẫn Thanh Huyền đến Ngọc Thanh đại điện. Quả nhiên, Trường Sinh đại đế đang nghiêm nghị đứng trước bàn, tựa như đang nhìn nó đến thất thần.
“Sư phụ.”
Thiên Sắc đứng bên cửa, lẳng lặng gọi một tiếng, ánh mắt và giọng điệu mang theo cảm xúc không thể dứt bỏ, trong lòng trước sau vẫn cảm thấy hổ thẹn và áy náy.
Nàng đã từng nói, sư phụ đối với nàng vừa là cha vừa là thầy, rất quan tâm chăm sóc. Mặc dù năm đó nàng là yêu thân chưa đắc đạo, nhưng người chưa từng bạc đãi nàng, ngược lại lúc nào cũng bảo bọc. Mấy ngàn năm nay, nếu nàng thực sự phải xin lỗi ai đó thì nàng chỉ cảm thấy bản thân đã phụ lòng dạy dỗ và yêu thương của sư phụ.
“Thiên Sắc, lại muốn đi sao?” Trường Sinh đại đế ngẩng đầu, hàng lông mi trắng muốt khẽ lay động, rồi lập tức nhắm lại, một lúc sau mới bất đắc dĩ lắc đầu: “Hôm nay từ biệt, lại không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.”
Coi Thiên Sắc như con gái của mình, giọng ông rất xúc động, thầm thở dài, mi tâm nhíu lại.
“Nếu có thể qua được cửa này, Thiên Sắc nhất định sẽ trở về Ngọc Hư Cung, hầu hạ bên cạnh sư phụ.” Thiên Sắc đương nhiên biết Trường Sinh đại đế nghĩ gì. Sư phụ xưa nay không phải là người hay thể hiện cảm xúc của mình, lúc này lại xúc động như thế, e là đã dự đoán được nàng không vượt qua được thiên kiếp, nhất định sẽ trở về yêu thân. “Nếu không thể qua được, Thanh Huyền sẽ thay thế Thiên Sắc trở về phụng dưỡng người.”
Nói xong lời cuối, nàng bất đắc dĩ giữ cho mình một đường lui.
Cho dù kết quả cuối cùng của mình như thế nào, nàng nhất định phải làm cho Thanh Huyền tu thành tiên đạo, như vậy dù không qua được thiên kiếp, ít nhất nàng cũng có thể an ủi bản thân. Thanh Huyền sẽ tranh đấu vì sư tôn, vì Thần Tiêu phái, đồng thời, cũng coi như tranh đấu vì nàng.
“Sư phụ không muốn nghe con nói chữ nếu!” Nghe nàng nói như vậy, lại nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Thanh Huyền bên cạnh nàng, Trường Sinh đại đế chợt nổi giận, nhưng trong ánh mắt giận dữ kia lại ẩn giấu nỗi đau to lớn: “Dù thế nào con cũng phải vượt qua, không được bỏ cuộc!”
“Thiên Sắc nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Đứng cách mấy trượng, Thiên Sắc nhẹ nhàng trả lời, ngay cả Thanh Huyền cũng nghe thấy lời nàng không đủ sức thuyết phục.
Trường Sinh đại đế hiểu giờ phút này nếu cứ ép buộc nàng, chỉ sợ kết quả còn tồi tệ hơn, đành thở dài: “Thanh Huyền, lại đây, sư tôn có chuyện muốn nói với con!” Ông nhìn về phía Thanh Huyền, sự nghiêm nghị càng hiện rõ hơn.
Thanh Huyền đến gần mới phát hiện, trên bàn Trường Sinh đại đế có một thanh kiếm.
“Dù con có gần hai ngàn năm tu vi của sư phụ và sư bá con, nhưng thân thể con yếu ớt, kiếm hồn của ‘Lục kiếm tiên’ được sư phụ con khống chế, âm khí rất nặng, chỉ sợ sau này con không khống chế được sẽ bị phản phệ.” Trường Sinh đại đế cầm thanh kiếm đưa tới tay hắn, cẩn thận nhắc nhở: “Thanh Càn Khôn kiếm này được rèn từ Thượng Cổ Thần Thiết, chia làm mặt Càn và Khôn, Càn có thể hấp thụ tinh hoa mặt trời, Khôn có thể hấp thu linh khí của mặt trăng, giao cho con dùng rất thích hợp.”
* Thiết là sắt thép. Thanh Huyền nhận thanh kiếm, ngạc nhiên rút ra khỏi vỏ. Cảm thấy nó rất kỳ lạ, không mang phong cách cổ xưa như Lục Kiếm Tiên, vỏ kiếm không có hoa văn gì, vừa nhìn đã biết là kiếm dành cho nam. Một mặt đen bóng, mặt còn lại sáng như bạc, cầm trong tay nặng trĩu, nhưng có thể cảm giác được một sức mạnh kỳ lạ dọc theo thanh kiếm truyền vào thân thể qua bàn tay.
Cảm giác kỳ lạ này làm hắn đột nhiên không biết phải làm sao, giống như thanh kiếm này sinh ra đã là của hắn, là một phần thân thể hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn Trường Sinh đại đế, đôi mắt khó hiểu.
“Sư tôn —”
“Đại kiếp nạn của sư phụ con sắp tới rồi, nơi nơi đều hiểm ác, con phải ở bên cạnh sư phụ con, nhất định phải cẩn thận, dốc sức bảo vệ sư phụ con chu toàn.” Trường Sinh đại đế khẽ gật đầu, thấp giọng nhắc nhở, giống như cố ý không muốn cho Thiên Sắc nghe thấy, chỉ vào Càn Khôn kiếm: “Bây giờ cứ đi theo hướng Bắc, nhớ lấy, làm người phải khoan dung độ lượng.”
Khoảnh khắc này giống như được bất ngờ chấp nhận, lòng Thanh Huyền dậy sóng, vui sướng không nói nên lời, nhưng cũng không biết nói gì, chỉ gật đầu thật mạnh!
******
Ra khỏi Ngọc Thanh đại điện, đi thẳng về Ngô Cư, tâm trạng Thiên Sắc rất nặng nề, không nói lấy một lời. Trái ngược với vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Thanh Huyền lại có vẻ nhẹ nhàng, sắc mặt vui sướng nắm chặt thanh kiếm trong tay, giống như không ngừng được củng cố thêm niềm tin và sự kiên cường.
Tuy hắn cũng hiểu sức mạnh của mình quá nhỏ bé so với sư phụ, nhưng Trường Sinh sư tôn đã giao Càn Khôn kiếm cho hắn, lại dặn hắn bảo vệ sư phụ, như vậy bất luận thế nào hắn cũng sẽ dốc lòng dốc sức thực hiện!
Mang theo tâm tình như vậy vào Ngô Cư, khi Thanh Huyền nhìn sau gáy Thiên Sắc, đột nhiên đôi mắt tối lại, lặng lẽ xoay người đóng chặt cửa phòng lại, ngăn chặn những kẻ muốn rình mò. Sau khi lặng lẽ đóng cửa phòng, hắn đột nhiên đến sát bên cạnh Thiên Sắc, khẽ gọi.
“Sư phụ —”
Tiếng gọi đột ngột này cắt ngang suy nghĩ của Thiên Sắc.
“Chuyện gì?!” Nàng nghe gọi liền ngẩng đầu, chợt phát hiện khuôn mặt Thanh Huyền gần sát trong gang tấc. Tim đập thình thịch, giật mình vô thức lùi về phía sau mấy bước, không ngờ phía sau lại là tấm bình phong. Khoảnh khắc đó tay chân chợt trở nên luống cuống, đầu óc rối loạn, tất cả đều giống những hành động khiến người khác xấu hổ trong giấc mộng của hắn!
“Sư phụ, người sao vậy?”
“Vi sư không sao!” Hai gò má ửng hồng, muốn quay đầu sang phía khác cũng không được, chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt hắn, ép giọng của mình phải thật bình thản dù thân hình đã trở nên cứng đờ: “Nghĩ một việc nên tạm thời hơi nhập tâm.”
“À.” Lòng Thanh Huyền đầy nghi ngờ, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Cảm giác được sự mất tự nhiên của sư phụ, hắn thoáng nghĩ rồi lập tức lùi lại: “Sư phụ, sau khi xuống núi chúng ta sẽ đi về phía Bắc sao?”
Cảm giác được hắn đã cách xa ra một chút, không còn áp lực bức người kia, Thiên Sắc mới bình thường lại: “Ngươi muốn hỏi gì?” Nàng ho khẽ một tiếng, che giấu những suy nghĩ rối loạn của bản thân, trong lòng không ngừng tự trách.
“Làm xong việc này mất khoảng bao lâu?” Thấy sư phụ trở nên nhẹ nhõm, xem sự nhượng bộ của hắn như gỡ bỏ được gánh nặng, không thể không khiến hắn có những ý nghĩ vô căn cứ. Thanh Huyền giả vờ đổi sang chủ đề khác: “Khi nào chúng ta trở về Yên sơn?”
“Rất khó nói.” Thiên Sắc ổn định tinh thần, khôi phục lại sự trầm lắng vốn có, suy nghĩ một lát mới đáp: “Khi nào ngươi tu thành tiên thân thì mới trở về.”
“Vậy chúng ta nên về Yên sơn trước một chuyến.” Thanh Huyền yên lặng nhìn nàng, càng nhìn càng thấy nghi ngờ, nhưng ngoài miệng chỉ nói những chuyện không liên quan: “Nhục Nhục ở một mình trên đó, cần phải sắp xếp cho nó thật tốt.”
“Vậy cũng được.” Thiên Sắc cảm thấy hắn nói rất có lý liền bằng lòng, đang định ngồi xuống nói chuyện khác, không ngờ Thanh Huyền đột nhiên bước lên, giữ chặt nàng giữa ngực hắn và tấm bình phong!
“Sư phụ, vừa rồi trên Cửu Tiêu điện, có phải người đã vào giấc mộng của Thanh Huyền?”
Hắn cúi đầu xuống, không biết là vô tình hay cố ý mà hơi thở nhẹ nhàng và ấm áp trêu đùa phía sau gáy mẫn cảm của Thiên Sắc, câu hỏi khiến nàng như bị sét đánh ngang tai!
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!?”
Nàng không thừa nhận, cũng không dám thừa nhận, định đưa tay đẩy hắn lại phát hiện nếu đẩy cả hai tay thì sẽ nằm gọn trong lòng hắn, lúc này càng trở nên mờ ám, đành vội vàng rụt tay lại!
Nói bậy bạ?
Thật không?
Nếu sư phụ không vào giấc mộng của hắn thì sẽ không biết hắn mơ gì, lúc này đâu cần đỏ mặt, xấu hổ và nổi giận như vậy?
Thanh Huyền cười cười, mặt mày giãn ra, tuy rằng chưa biết hết chân tướng nhưng có thể đoán được vài phần.
Trước đây, hắn nằm mơ thường là lúc hắn có suy nghĩ với sư phụ, mỗi lần tỉnh dậy từ giấc mộng yêu kiều kia, hắn không kìm nén được lại nhìn vào mắt sư phụ. Đầu tiên là lo lắng không biết sư phụ có biết những gì trong giấc mộng của hắn không, sau đó không biết xuất phát từ tâm tư nào, hắn lại hy vọng có một ngày những ảo tưởng và cảnh trong mộng có thể trở thành sự thật. Hôm nay, hắn cảm thấy ngày càng bước gần đến mong ước và tình cảm của mình.
Sư phụ để ý hắn, không phải sao?
Hắn hôn sư phụ, sư phụ cũng không tức giận, như vậy hắn có thể làm chuyện lớn gan hơn một chút nữa phải không?
Những chuyện như vậy trước kia hắn chỉ dám nghĩ trong đầu, đem vào trong giấc mộng hão huyền, nhưng tất cả đã thay đổi vì chuyện xảy ra trên Cửu Tiêu điện!
Khi đó, rõ ràng hắn đang quỳ gối trước các vị tiền bối trên Cửu Tiêu điện, không hề ngủ nhưng giống như bị xuất hồn vào giấc mộng, cảm giác trong mộng vô cùng chân thật. Trong lòng say đắm giống như đang quấn quýt với sư phụ thật, cảm giác bay bổng như vậy khiến hắn hận không thể đắm chìm cả đời. Nếu không phải Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện, phá vỡ hết tất cả, hắn còn nghi ngờ rằng giấc mộng này là duy nhất sẽ không bao giờ có nữa, khiến hắn càng thêm khao khát vào mong đợi.
Hắn cũng nghĩ đó chỉ là một giấc mộng mờ mịt, nhưng ở Cửu Tiêu điện hắn đột nhiên phát hiện một chuyện đầy ngạc nhiên.
Là giấc mộng gì mà lưu lại những dấu vết chân thật đến vậy?
Chuyện này e là chỉ mặt dày như hắn mới dám hỏi sư phụ!
“Sư phụ đừng phủ nhận.” Đôi mày kiếm tuyệt đẹp cong lên, hắn cả gan áp sát mặt mình vào, đôi môi cháy bỏng như sắp hôn lên tai nàng. Bàn tay lướt nhẹ vén mái tóc rối sau gáy nàng. Hắn cúi đầu sát bên tai, thì thầm đầy thân thiết như tình nhân: “Sau gáy của người vẫn còn dấu hôn trong giấc mộng vừa rồi.”
Hết chương 39
/93
|