Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Bị Thanh Huyền bất ngờ ôm chặt từ phía sau, Thiên Sắc không kịp đề phòng. Hết sức ngạc nhiên, chưa kịp lấy lại tinh thần thì ngay sau đó hắn lại thẳng thắn thổ lộ nỗi lòng, không hề quanh co giấu diếm, khiến trái tim nàng lạc nhịp, đôi đồng tử co lại, không biết phải trả lời như thế nào.
Ở bên cạnh hắn bao năm, sao nàng không nhìn ra tình cảm mãnh liệt và quyến luyến của hắn, chỉ là nàng chưa từng để trong lòng. Bây giờ hắn chưa đắc đạo nếu vướng vào tình cảm nam nữ trần thế sẽ khó lòng ngộ đạo, vượt qua thử thách tu tiên. Đợi đến lúc hắn tỉnh ngộ tự nhiên sẽ hiểu rõ “Tình cảm chỉ toàn là oan nghiệt”. Có điều, nàng không ngờ hắn lại gan lớn đến thế, dám ngang nhiên thổ lộ tình cảm giữa ban ngày, nên trách hắn đại nghịch bất đạo hay làm chuyện trái luân thường đây?
Cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn bên tai, nàng giật mình. Thời gian trôi quá nhanh, cậu bé con gầy trơ xương, nằm hấp hối ngày đó giờ đây đã trưởng thành, đã là một thanh niên tuấn tú, cao lớn hơn hẳn nàng một cái đầu. Môi nàng khẽ mấp máy, muốn nói gì đó nhưng cảm xúc mạnh mẽ tuôn trào khiến nghẹn cứng ở cổ họng, không thể thốt nên lời, chỉ có đôi môi run run.
Một lúc sau, hai người vẫn im lặng.
Thanh Huyền chỉ có thể lẳng lặng ôm Thiên Sắc, không dám mở miệng nói gì. Hắn vì cảm xúc ập đến đã nói hết bí mật chôn sâu dưới đáy lòng bấy lây nay, không biết có khiến sư phụ gặp phiền phức gì không, nhưng có bị trách mắng hay trừng phạt hắn cũng không hối hận. Hắn cũng chẳng ngạc nhiên nếu sư phụ từ chối hoặc la mắng, nhưng hôm nay, sư phụ cứ im lặng như thế khiến hắn do dự.
Hắn không biết tình cảm của sư phụ như thế nào, cũng không dám chủ động mở miệng hỏi, chỉ cảm thấy lúc này tim đập thình thịch, thấp thỏm không yên. Lòng trầm xuống, vô cùng nóng ruột, khổ sở duy trì động tác cứng nhắc, nhưng tự hỏi không biết có thể giữ vòng tay ôm ấp này được bao lâu.
Thật lâu sau, Thiên Sắc khẽ thở dài, phủ tay lên bàn tay Thanh Huyền, nhẹ nhàng mở vòng ôm đang siết chặt lấy mình. Không quát mắng, không trách phạt, thậm chí không khuyên nhủ, nàng nói về một chuyện chẳng liên quan đến mình, không rõ có phải cố ý chuyển đề tài hay không: “Thanh Huyền, ngươi có biết vì sao tiểu hoa yêu Chu Ngưng kia tìm đủ mọi cách bám lấy vi sư không?”
Thanh Huyền giật mình, lúc này chưa hiểu ý của Thiên Sắc, chỉ nghĩ nàng dùng mấy lời này để trốn tránh, không biết lấy đâu ra dũng khí lại vươn tay ôm chặt lấy nàng!
“Sư phụ, Thanh Huyền thích người.” Hắn kiên định lặp lại lần nữa, lời nói nặng tựa như tảng đá rơi vào lòng nàng. Hơi thở nóng hổi của chàng thanh niên lùa vào tóc mai, vương vít bên cổ nàng. Cách lớp quần áo, nàng cảm nhận được nhịp đập trái tim mãnh liệt trong ngực hắn, khoảng cách giữa hai trái tim dường như trở nên vô hình. Sau đó, giọng hắn trầm xuống, mang theo chút giận hờn lại có chút bất mãn, muốn hôm nay nhất định phải có câu trả lời: “Chuyện này và chuyện của người khác có liên quan gì đâu.”
“Đúng là không liên quan nhưng lại liên quan đến ta và ngươi.” Khẽ thở dài, có lẽ đã hiểu suy nghĩ từ đáy lòng hắn, Thiên Sắc rũ mắt xuống, để mặc hắn ôm, hàng mi dài như cánh bướm che khuất đôi mắt nàng, cũng như che khuất muôn vàn lời khó nói trong lòng nàng vào lúc này: “Ba ngàn năm trước, vi sư và chưởng giáo sư bá ngươi du ngoạn khắp thế gian, vô tình gặp một tiểu yêu trên núi Thái Mẫu tên là Ngọc Thự. Tuy là yêu nhưng có tinh hồn trong sáng, tư chất hơn người, rất có tiên duyên. Vi sư và chưởng giáo sư huynh vốn quý trọng người tài, thấy rất vui mừng, liền đưa y về Côn Luân, dạy y nhập đạo tu tiên.”
“Ngọc Thự?!”Cái tên nghe rất quen thuộc, Thanh Huyền đột nhiên nhớ tới lời lảm nhảm của tiểu hoa yêu Chu Ngưng kia liền hiểu hết mọi chuyện, bừng tỉnh hỏi lại: “Tiểu hoa yêu Chu Ngưng —”
“Chu Ngưng và Ngọc Thự vốn cùng ngộ đạo tu hành, nhưng Chu Ngưng lúc nào cũng ỷ lại vào sự quan tâm của Ngọc Thự, lưu luyến phàm trần, ham mê chơi bời nên tu hành ngày càng thụt lùi, miễn cưỡng lắm mới tu thành hình người. Khi đó, Ngọc Thự vốn không bỏ được nhưng vì muốn nàng ta học cách tự lập nên cuối cùng quyết tâm cắn răng rời xa nàng ta, theo chưởng giáo sư bá ngươi lên núi Côn Luân.” Thiên Sắc khẽ gật đầu, cõ lẽ vì nhớ lại chuyện cũ mà chút ấm áp, điềm đạm vô tình hòa vào đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo của nàng, tan ra thành những hạt nước li ti, rồi hòa cùng những con sóng vô bờ trên mặt biển rộng. Nàng khẽ dừng lại, giọng nói nhẹ nhàng như làn hương nghi ngút trước bàn Phật, tất cả đều biến thành tiếng than khẽ sâu kín: “Ba ngàn năm trôi qua, Ngọc Thự đã tu thành tiên đạo, nhưng Chu Ngưng vẫn khốn khổ vì tình, không có chí tiến thủ, chỉ biết quấy phá, không chút tiến bộ nên muốn tìm đủ mọi cách bái sư vào Thần Tiêu phái, đi ngang về tắt —”
Lúc này, Thanh Huyền đã hiểu tất cả.
Chẳng trách sư phụ cố ý nói chuyện của Ngọc Thự và Chu Ngưng với hắn, tình cảnh hiện tại của hắn và sư phụ không phải cũng tương tự sao? Tuy rằng hắn bái sư ở Thần Tiêu phái nhưng vẫn chưa tu thành tiên thân, còn sư phụ đã sớm thành tài, pháp lực cao cường, trường sinh bất tử. Nếu hắn cũng như tiểu hoa yêu Chu Ngưng kia chỉ biết quấn quýt si mê, không chí tiến thủ thì chẳng bao lâu sẽ già đi, làm sao có tư cách nói chữ “Thích” với sư phụ?
Thích, không phải muốn là nói!
“Sư phụ, người đừng nói nữa.” Hắn trầm giọng ngắt lời nàng, trong lòng dâng lên cảm giác vui sướng khe khẽ, cũng có chút chột dạ: “Thanh Huyền đã hiểu.”
“Hiểu rồi thì tốt.” Thiên Sắc lên tiếng, quay đầu nhìn Thanh Huyền, nhìn sắc mặt của hắn, nàng biết rõ cái hắn hiểu hoàn toàn khác ý nàng muốn nói. Nhưng cũng không giải thích gì, vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt như nước, hoàn toàn không để ý đến cái ôm không hợp lễ nghi kia, chỉ có hàng mi khẽ lay động, che phủ bóng dáng mờ nhạt.
Thấy sư phụ trầm tĩnh như vậy, Thanh Huyền cảm giác như có một thanh đao nhẹ nhàng cứa vào lòng hắn, rung động không nói nên lời. Nhìn mái tóc dài đen mượt của nàng như lặng lẽ thấm vào trái tim, đột nhiên khiến hắn bùng lên khát vọng muốn được tự tay kết tóc cho nàng, nhưng nó cũng đủ phá tan nụ cười trên môi: “Hiện tại, Thanh Huyền mang thân xác người phàm, chưa tu thành tiên thân, còn sư phụ đã là thượng tiên. Người tiên vốn không chung đường, nếu chỉ biết hứa hẹn thì hoàn toàn không có tư cách nói thích sư phụ.” Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, được một tấc lại muốn thêm một thước, nắm chặt tay nàng ấp ủ trong đôi tay hắn như đang ấp kén bướm, che chở, bảo vệ cho đôi cánh bướm rực rỡ, lộng lẫy ấy như bản năng trời sinh, thề nguyện cùng người: “Nhưng sư phụ cứ yên tâm, Thanh Huyền tuyệt đối không giống Chu Ngưng khổ lụy vì tình, không biết tiến thủ. Đợi đến lúc Thanh Huyền tu thành tiên thân, chắc chắn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh sư phụ!”
Thiên Sắc ngây người, im lặng nhìn hắn, đôi mắt trầm xuống. Một lúc sau mới đau khổ cười khẽ như gió lay trong tuyết, đôi mắt đen sâu thẳm bình thản mà sáng trong: “Thanh Huyền, không phải vi sư đã nói rồi sao? Đừng dễ dàng hứa hẹn trọn đời trọn kiếp, cũng đừng nói đến vĩnh hằng?” Nói xong, nàng rút bàn tay lạnh lẽo của mình ra khỏi đôi tay ấm áp của hắn, giống như bao nhiêu sự ấm áp bao dung cũng không thể sưởi ấm trái tim lạnh như tro tàn của nàng.
Cổ họng Thanh Huyền nghẹn cứng, trái tim chấn động, ép thấp giọng, đôi mắt nhìn chăm chăm lên khuôn mặt nàng: “Sư phụ lo lắng Thanh Huyền nói được nhưng không làm được sao?”
Tuy nói vậy sẽ làm tổn thương lòng tự tôn, nhưng thà rằng Thanh Huyền nói thẳng còn hơn. Có thể nói chẳng chút khách khí là bây giờ hắn hoàn toàn dựa vào sư phụ, dù sau này có gắn bó mãi mãi nhưng nếu hắn không thể trở nên mạnh mẽ đủ để bảo vệ sư phụ thì tất cả đều là nói suông.
Một người con gái là phải để cho đàn ông tận tâm tận lực che chở và yêu thương. Sư phụ của hắn xuất sắc khắp thiên hạ như thế vì sao lại gánh chịu tổn thương từ con người bội bạc kia mà cô đơn chiếc bóng, buồn bực không vui?
Đúng vậy, hôm nay hắn bày tỏ nỗi lòng, một lời đã nói ra sau này nhất định, nhất định phải làm được, quyết không nuốt lời!
Nhìn đôi môi mím chặt, đôi mắt sâu lắng pha chút lạnh lẽo cùng đôi mày nhíu chặt của hắn, nét mặt Thiên Sắc có chút phức tạp. Đôi mắt sắc bén kia giống như muốn xuyên qua đôi đồng tử của nàng, nhìn thấu lòng nàng. Biết trong lòng hắn khó chịu, nàng không biết nên nói gì mới có thể khiến hắn từ bỏ suy nghĩ vô nghĩa này, đành phải cúi đầu khuyên giải an ủi: “Thanh Huyền, chấp niệm quá sâu không tốt cho tu đạo.”
Bây giờ trong lòng Thanh Huyền rất yên tĩnh sáng suốt, sao nghe không ra Thiên Sắc dùng “Chấp niệm” để khuyên nhủ hắn? Nhìn dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt của nàng, đôi mày kiếm của hắn càng nhíu chặt, bộ dạng trở nên lạnh lùng khác thường: “Chẳng phải tu thành tiên đạo, một lòng làm việc thiện tích đức cũng là chấp niệm sao?” Đôi mắt đen trong suốt sắc bén hơi nheo lại, lòng hắn đã quyết, lời này chỉ thốt ra theo bản năng, dù giọng nói trầm lắng, nhẹ nhàng nhưng giống như mặt hồ đóng băng, bên dưới hoàn toàn tối tăm, mờ mịt.
“Không được nói năng bậy bạ!” Thiên Sắc nghe hắn nói chắc nịch như vậy chợt kinh ngạc, tuy khẽ nhíu mày nhưng vẫn giữ thái độ bình thản không chút bối rối, chỉ thêm phần nghiêm túc, khẽ trách mắng: “Sao có thể đánh đồng tu tiên ngộ đạo với chấp niệm? !”
Thốt ra những lời như vậy là thể hiện sự nghi ngờ với việc tu tiên ngộ đạo của bản thân, đúng là chuyện giật gân, là có chướng ngại không thể gỡ bỏ. Hắn dám nói như vậy trước mặt nàng chẳng qua là phản xạ theo bản năng, nhưng nếu có kẻ lợi dụng điều này thì tất cả sẽ không còn đơn giản như vậy.
Xem ra, với tâm tư này mà lên Côn Luân, sợ là hắn khó lòng được giữ lại.
Tuy giọng Thiên Sắc không tức giận nhưng Thanh Huyền cũng biết mình khiến sư phụ không vui, lập tức thay đổi đề tài chẳng mấy vui vẻ này:”Sư phụ, người có biết vì sao đã hơn ba ngàn năm mà tiểu hoa yêu Chu Ngưng kia không hề tiến bộ?” Hắn thè lưỡi, tươi cười, nét mặt thoáng hiện nét trẻ con.
“Vi sư không biết.” Thấy bộ dáng của hắn, Thiên Sắc cũng khẽ cười, nhưng khác hẳn nụ cười trẻ con vô tư lấy lòng của Thanh Huyền, nét cười của nàng sâu lắng, đôi con ngươi như sóng nước, khuôn mặt thản nhiên như một bức tranh, không nhìn ra nàng đang nghĩ gì: “Nhìn bộ dạng của ngươi, chẳng lẽ lại biết?” Nàng nhíu mày nhìn hắn như muốn trách mắng nhưng đôi mắt dường như lại chẳng biết phải làm sao.
“Bởi vì Ngọc Thự rời xa nàng ta khiến nàng ta một thân một mình, cô đơn lẻ loi, thật ra cũng có phần đáng thương, khó trách lại muốn đi ngang về tắt.” Cố tình làm ra bộ dạng tội nghiệp, hối hận, lúc này Thanh Huyền càng cảm thấy mình và tiểu hoa yêu Chu Ngưng kia không chỉ cùng mang mệnh khổ, mà ngay cả tình yêu cũng giống không sao tả xiết: “Nếu có một ngày, sư phụ cũng nhẫn tâm giống Ngọc Thự, vứt bỏ không quan tâm đến Thanh Huyền thì chỉ sợ Thanh Huyền cũng không muốn sống nữa.” Nói xong, hắn lẳng lặng tựa người về phía Thiên Sắc.
Thiên Sắc cảm thấy tim đập thình thịch, có chút mơ hồ, thoáng chút sửng sốt, không đoán được hắn đột nhiên nói như vậy, vội tránh người ra theo phản xạ, lúc này lại thấy hơi mất tự nhiên: “Không phải vi sư đã nói rồi sao, nếu ngươi thật sự có thể ở lại Côn Luân thì đương nhiên vi sư cũng sẽ ở lại.”
Thanh Huyền thấy nàng cố ý tránh đi liền đảo mắt, đột nhiên thầm cười gian xảo, trưng ra bộ mặt chó con lưu lạc đáng thương, tiếp tục hỏi và dựa người về phía nàng như là không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua: “Vậy sau này thì sao?”
“Sau này —” Quả là Thiên Sắc đã bị những lời nói và hành động của hắn tấn công cùng lúc khiến nàng không kịp trở tay. Chần chờ một lúc, cuối cùng nàng đáp lại, coi như miễn cưỡng hứa hẹn với hắn: “Ngươi tu được tiên thân trước rồi sẽ trao đổi với vi sư vấn đề này.”
Vừa nghe vậy, Thanh Huyền lập tức trở nên phấn chấn: “Con nghe nói, chưởng giáo sư bá tu thành tiên thân năm 27 tuổi.” Hắn cố ý đề cập đến Phong Cẩm, lại lẳng lẳng quan sát thái độ của Thiên Sắc, không bỏ lỡ thời cơ hứa hẹn: “Tuy rằng Thanh Huyền không dám ba hoa nhưng tuyệt đối sẽ không để sư phụ chờ lâu!”
“Thanh Huyền, được rồi, sao cứ vô duyên vô cớ so sánh với y làm gì?” Sự thẳng thắn của hắn làm cho Thiên Sắc cứng người, một lúc sau mới gật đầu, môi giống như bị thứ gì đó dính chặt lại, cố gắng hết sức mới mở ra được, đôi môi mím chặt cũng không ngăn được mùi máu tươi bắt đầu lan ra trong cổ họng, nàng vội nuốt xuống: “Y là y, ngươi là ngươi.”
“Sư phụ nói đúng.” Thanh Huyền nhìn vẻ mặt nàng, đột nhiên nhoẻn miệng tươi cười như cầu vồng rực rỡ không thể với tới, mang theo sự ấm áp có thể hòa tan hết tất cả, ngay cả băng tuyết cũng tan rã trong chớp mắt, kéo theo mùa xuân nồng ấm đến xua tan băng giá khắp thiên hạ: “Y là y, Thanh Huyền là Thanh Huyền, nếu y có thể làm được, Thanh Huyền đương nhiên cũng làm được, nếu y làm không được, Thanh Huyền nhất định sẽ làm được vì sư phụ!”
******
Yến tiệc Trường Sinh ngày 5 tháng 5, tất cả đệ tử của Thần Tiêu phái từ thần tiên cho đến Tán tiên đều tụ họp đầy đủ ở Ngọc Hư Cung trên Côn Luân để nghe Nam Cực Trường Sinh đại đế lập đàn giảng đạo.
Tử Tô là đệ tử duy nhất của chưởng giáo Thần Tiêu phái Phong Cẩm, lại còn là nữ đệ tử, chỉ bằng chừng này cũng đủ khiến nàng ta vênh vênh tự đắc bao nhiêu năm nay.
Có người biết nàng xuất thân cao quý, sinh ra ở tiên gia, khác hẳn người phàm tu tiên, bèn so nàng với nữ đệ tử duy nhất của Trường Sinh Đại Đế là Thiên Sắc, khen nàng sau này chắc chắn sẽ là một tiên nữ phi phàm, nhưng nàng chỉ cười nhạt khinh miệt.
Chưa nói đến sư cô đắc đạo này trước đây là yêu thân, chỉ cần nói về tai tiếng bê bối trong lục giới cũng đủ xóa tan thanh danh lừng lẫy kia.
Nàng nghe nói, sư cô này si mê sư phụ quấn quýt không ngừng, nhưng không chiếm được bèn xúi giục gây chia rẽ khiến sư phụ và sư thúc thành kẻ thù không đội trời chung. Sau khi gây ra một loạt tai họa như thế lại coi như chẳng có việc gì, bỏ lên Yên sơn ẩn cư, chẳng thèm bận tâm đến những phiền toái lẫn tai tiếng để lại cho Thần Tiêu phái. Nàng nghĩ rằng, tình cảm nam nữ vốn phải do hai bên cùng yêu thương lẫn nhau, hơn nữa liên quan rất nhiều đến song tu, sao có thể phóng túng như vậy được? Việc này, nàng đã từng hỏi thẳng sư phụ nhưng người luôn trầm mặc không nói gì, khiến nàng càng khẳng định là sư cô kia cố ý gây phiền phức cho sư phụ. Mấy năm gần đây, nghe nói ả ta ngày càng phóng túng, dám nuôi dưỡng một tên sủng nam giả danh đồ đệ để song tu với mình, bám nhau như hình với bóng, chẳng ngại mất mặt xấu hổ gì cả!
Hiện tại, Tử Tô chịu trách nhiệm tiếp đãi quan khách đến Trường Sinh Yến nên từ một tháng trước đã bận rộn không ngơi nghỉ. Đối mặt với các tiên nhân đến từ lục giới, nàng thành tâm khẩn cầu sư cô mất mặt, không thể diện kia đừng xuất hiện.
Nhưng trời thường không theo ý người.
Đang đón khách trên sườn núi Côn Luân thì tiểu tiên đồng vội vàng chạy đến nói cho nàng một tin tức giật mình, khiến nàng cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang, ngay cả mặt cũng đen lại!
Hết chương 25
Ở bên cạnh hắn bao năm, sao nàng không nhìn ra tình cảm mãnh liệt và quyến luyến của hắn, chỉ là nàng chưa từng để trong lòng. Bây giờ hắn chưa đắc đạo nếu vướng vào tình cảm nam nữ trần thế sẽ khó lòng ngộ đạo, vượt qua thử thách tu tiên. Đợi đến lúc hắn tỉnh ngộ tự nhiên sẽ hiểu rõ “Tình cảm chỉ toàn là oan nghiệt”. Có điều, nàng không ngờ hắn lại gan lớn đến thế, dám ngang nhiên thổ lộ tình cảm giữa ban ngày, nên trách hắn đại nghịch bất đạo hay làm chuyện trái luân thường đây?
Cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn bên tai, nàng giật mình. Thời gian trôi quá nhanh, cậu bé con gầy trơ xương, nằm hấp hối ngày đó giờ đây đã trưởng thành, đã là một thanh niên tuấn tú, cao lớn hơn hẳn nàng một cái đầu. Môi nàng khẽ mấp máy, muốn nói gì đó nhưng cảm xúc mạnh mẽ tuôn trào khiến nghẹn cứng ở cổ họng, không thể thốt nên lời, chỉ có đôi môi run run.
Một lúc sau, hai người vẫn im lặng.
Thanh Huyền chỉ có thể lẳng lặng ôm Thiên Sắc, không dám mở miệng nói gì. Hắn vì cảm xúc ập đến đã nói hết bí mật chôn sâu dưới đáy lòng bấy lây nay, không biết có khiến sư phụ gặp phiền phức gì không, nhưng có bị trách mắng hay trừng phạt hắn cũng không hối hận. Hắn cũng chẳng ngạc nhiên nếu sư phụ từ chối hoặc la mắng, nhưng hôm nay, sư phụ cứ im lặng như thế khiến hắn do dự.
Hắn không biết tình cảm của sư phụ như thế nào, cũng không dám chủ động mở miệng hỏi, chỉ cảm thấy lúc này tim đập thình thịch, thấp thỏm không yên. Lòng trầm xuống, vô cùng nóng ruột, khổ sở duy trì động tác cứng nhắc, nhưng tự hỏi không biết có thể giữ vòng tay ôm ấp này được bao lâu.
Thật lâu sau, Thiên Sắc khẽ thở dài, phủ tay lên bàn tay Thanh Huyền, nhẹ nhàng mở vòng ôm đang siết chặt lấy mình. Không quát mắng, không trách phạt, thậm chí không khuyên nhủ, nàng nói về một chuyện chẳng liên quan đến mình, không rõ có phải cố ý chuyển đề tài hay không: “Thanh Huyền, ngươi có biết vì sao tiểu hoa yêu Chu Ngưng kia tìm đủ mọi cách bám lấy vi sư không?”
Thanh Huyền giật mình, lúc này chưa hiểu ý của Thiên Sắc, chỉ nghĩ nàng dùng mấy lời này để trốn tránh, không biết lấy đâu ra dũng khí lại vươn tay ôm chặt lấy nàng!
“Sư phụ, Thanh Huyền thích người.” Hắn kiên định lặp lại lần nữa, lời nói nặng tựa như tảng đá rơi vào lòng nàng. Hơi thở nóng hổi của chàng thanh niên lùa vào tóc mai, vương vít bên cổ nàng. Cách lớp quần áo, nàng cảm nhận được nhịp đập trái tim mãnh liệt trong ngực hắn, khoảng cách giữa hai trái tim dường như trở nên vô hình. Sau đó, giọng hắn trầm xuống, mang theo chút giận hờn lại có chút bất mãn, muốn hôm nay nhất định phải có câu trả lời: “Chuyện này và chuyện của người khác có liên quan gì đâu.”
“Đúng là không liên quan nhưng lại liên quan đến ta và ngươi.” Khẽ thở dài, có lẽ đã hiểu suy nghĩ từ đáy lòng hắn, Thiên Sắc rũ mắt xuống, để mặc hắn ôm, hàng mi dài như cánh bướm che khuất đôi mắt nàng, cũng như che khuất muôn vàn lời khó nói trong lòng nàng vào lúc này: “Ba ngàn năm trước, vi sư và chưởng giáo sư bá ngươi du ngoạn khắp thế gian, vô tình gặp một tiểu yêu trên núi Thái Mẫu tên là Ngọc Thự. Tuy là yêu nhưng có tinh hồn trong sáng, tư chất hơn người, rất có tiên duyên. Vi sư và chưởng giáo sư huynh vốn quý trọng người tài, thấy rất vui mừng, liền đưa y về Côn Luân, dạy y nhập đạo tu tiên.”
“Ngọc Thự?!”Cái tên nghe rất quen thuộc, Thanh Huyền đột nhiên nhớ tới lời lảm nhảm của tiểu hoa yêu Chu Ngưng kia liền hiểu hết mọi chuyện, bừng tỉnh hỏi lại: “Tiểu hoa yêu Chu Ngưng —”
“Chu Ngưng và Ngọc Thự vốn cùng ngộ đạo tu hành, nhưng Chu Ngưng lúc nào cũng ỷ lại vào sự quan tâm của Ngọc Thự, lưu luyến phàm trần, ham mê chơi bời nên tu hành ngày càng thụt lùi, miễn cưỡng lắm mới tu thành hình người. Khi đó, Ngọc Thự vốn không bỏ được nhưng vì muốn nàng ta học cách tự lập nên cuối cùng quyết tâm cắn răng rời xa nàng ta, theo chưởng giáo sư bá ngươi lên núi Côn Luân.” Thiên Sắc khẽ gật đầu, cõ lẽ vì nhớ lại chuyện cũ mà chút ấm áp, điềm đạm vô tình hòa vào đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo của nàng, tan ra thành những hạt nước li ti, rồi hòa cùng những con sóng vô bờ trên mặt biển rộng. Nàng khẽ dừng lại, giọng nói nhẹ nhàng như làn hương nghi ngút trước bàn Phật, tất cả đều biến thành tiếng than khẽ sâu kín: “Ba ngàn năm trôi qua, Ngọc Thự đã tu thành tiên đạo, nhưng Chu Ngưng vẫn khốn khổ vì tình, không có chí tiến thủ, chỉ biết quấy phá, không chút tiến bộ nên muốn tìm đủ mọi cách bái sư vào Thần Tiêu phái, đi ngang về tắt —”
Lúc này, Thanh Huyền đã hiểu tất cả.
Chẳng trách sư phụ cố ý nói chuyện của Ngọc Thự và Chu Ngưng với hắn, tình cảnh hiện tại của hắn và sư phụ không phải cũng tương tự sao? Tuy rằng hắn bái sư ở Thần Tiêu phái nhưng vẫn chưa tu thành tiên thân, còn sư phụ đã sớm thành tài, pháp lực cao cường, trường sinh bất tử. Nếu hắn cũng như tiểu hoa yêu Chu Ngưng kia chỉ biết quấn quýt si mê, không chí tiến thủ thì chẳng bao lâu sẽ già đi, làm sao có tư cách nói chữ “Thích” với sư phụ?
Thích, không phải muốn là nói!
“Sư phụ, người đừng nói nữa.” Hắn trầm giọng ngắt lời nàng, trong lòng dâng lên cảm giác vui sướng khe khẽ, cũng có chút chột dạ: “Thanh Huyền đã hiểu.”
“Hiểu rồi thì tốt.” Thiên Sắc lên tiếng, quay đầu nhìn Thanh Huyền, nhìn sắc mặt của hắn, nàng biết rõ cái hắn hiểu hoàn toàn khác ý nàng muốn nói. Nhưng cũng không giải thích gì, vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt như nước, hoàn toàn không để ý đến cái ôm không hợp lễ nghi kia, chỉ có hàng mi khẽ lay động, che phủ bóng dáng mờ nhạt.
Thấy sư phụ trầm tĩnh như vậy, Thanh Huyền cảm giác như có một thanh đao nhẹ nhàng cứa vào lòng hắn, rung động không nói nên lời. Nhìn mái tóc dài đen mượt của nàng như lặng lẽ thấm vào trái tim, đột nhiên khiến hắn bùng lên khát vọng muốn được tự tay kết tóc cho nàng, nhưng nó cũng đủ phá tan nụ cười trên môi: “Hiện tại, Thanh Huyền mang thân xác người phàm, chưa tu thành tiên thân, còn sư phụ đã là thượng tiên. Người tiên vốn không chung đường, nếu chỉ biết hứa hẹn thì hoàn toàn không có tư cách nói thích sư phụ.” Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, được một tấc lại muốn thêm một thước, nắm chặt tay nàng ấp ủ trong đôi tay hắn như đang ấp kén bướm, che chở, bảo vệ cho đôi cánh bướm rực rỡ, lộng lẫy ấy như bản năng trời sinh, thề nguyện cùng người: “Nhưng sư phụ cứ yên tâm, Thanh Huyền tuyệt đối không giống Chu Ngưng khổ lụy vì tình, không biết tiến thủ. Đợi đến lúc Thanh Huyền tu thành tiên thân, chắc chắn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh sư phụ!”
Thiên Sắc ngây người, im lặng nhìn hắn, đôi mắt trầm xuống. Một lúc sau mới đau khổ cười khẽ như gió lay trong tuyết, đôi mắt đen sâu thẳm bình thản mà sáng trong: “Thanh Huyền, không phải vi sư đã nói rồi sao? Đừng dễ dàng hứa hẹn trọn đời trọn kiếp, cũng đừng nói đến vĩnh hằng?” Nói xong, nàng rút bàn tay lạnh lẽo của mình ra khỏi đôi tay ấm áp của hắn, giống như bao nhiêu sự ấm áp bao dung cũng không thể sưởi ấm trái tim lạnh như tro tàn của nàng.
Cổ họng Thanh Huyền nghẹn cứng, trái tim chấn động, ép thấp giọng, đôi mắt nhìn chăm chăm lên khuôn mặt nàng: “Sư phụ lo lắng Thanh Huyền nói được nhưng không làm được sao?”
Tuy nói vậy sẽ làm tổn thương lòng tự tôn, nhưng thà rằng Thanh Huyền nói thẳng còn hơn. Có thể nói chẳng chút khách khí là bây giờ hắn hoàn toàn dựa vào sư phụ, dù sau này có gắn bó mãi mãi nhưng nếu hắn không thể trở nên mạnh mẽ đủ để bảo vệ sư phụ thì tất cả đều là nói suông.
Một người con gái là phải để cho đàn ông tận tâm tận lực che chở và yêu thương. Sư phụ của hắn xuất sắc khắp thiên hạ như thế vì sao lại gánh chịu tổn thương từ con người bội bạc kia mà cô đơn chiếc bóng, buồn bực không vui?
Đúng vậy, hôm nay hắn bày tỏ nỗi lòng, một lời đã nói ra sau này nhất định, nhất định phải làm được, quyết không nuốt lời!
Nhìn đôi môi mím chặt, đôi mắt sâu lắng pha chút lạnh lẽo cùng đôi mày nhíu chặt của hắn, nét mặt Thiên Sắc có chút phức tạp. Đôi mắt sắc bén kia giống như muốn xuyên qua đôi đồng tử của nàng, nhìn thấu lòng nàng. Biết trong lòng hắn khó chịu, nàng không biết nên nói gì mới có thể khiến hắn từ bỏ suy nghĩ vô nghĩa này, đành phải cúi đầu khuyên giải an ủi: “Thanh Huyền, chấp niệm quá sâu không tốt cho tu đạo.”
Bây giờ trong lòng Thanh Huyền rất yên tĩnh sáng suốt, sao nghe không ra Thiên Sắc dùng “Chấp niệm” để khuyên nhủ hắn? Nhìn dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt của nàng, đôi mày kiếm của hắn càng nhíu chặt, bộ dạng trở nên lạnh lùng khác thường: “Chẳng phải tu thành tiên đạo, một lòng làm việc thiện tích đức cũng là chấp niệm sao?” Đôi mắt đen trong suốt sắc bén hơi nheo lại, lòng hắn đã quyết, lời này chỉ thốt ra theo bản năng, dù giọng nói trầm lắng, nhẹ nhàng nhưng giống như mặt hồ đóng băng, bên dưới hoàn toàn tối tăm, mờ mịt.
“Không được nói năng bậy bạ!” Thiên Sắc nghe hắn nói chắc nịch như vậy chợt kinh ngạc, tuy khẽ nhíu mày nhưng vẫn giữ thái độ bình thản không chút bối rối, chỉ thêm phần nghiêm túc, khẽ trách mắng: “Sao có thể đánh đồng tu tiên ngộ đạo với chấp niệm? !”
Thốt ra những lời như vậy là thể hiện sự nghi ngờ với việc tu tiên ngộ đạo của bản thân, đúng là chuyện giật gân, là có chướng ngại không thể gỡ bỏ. Hắn dám nói như vậy trước mặt nàng chẳng qua là phản xạ theo bản năng, nhưng nếu có kẻ lợi dụng điều này thì tất cả sẽ không còn đơn giản như vậy.
Xem ra, với tâm tư này mà lên Côn Luân, sợ là hắn khó lòng được giữ lại.
Tuy giọng Thiên Sắc không tức giận nhưng Thanh Huyền cũng biết mình khiến sư phụ không vui, lập tức thay đổi đề tài chẳng mấy vui vẻ này:”Sư phụ, người có biết vì sao đã hơn ba ngàn năm mà tiểu hoa yêu Chu Ngưng kia không hề tiến bộ?” Hắn thè lưỡi, tươi cười, nét mặt thoáng hiện nét trẻ con.
“Vi sư không biết.” Thấy bộ dáng của hắn, Thiên Sắc cũng khẽ cười, nhưng khác hẳn nụ cười trẻ con vô tư lấy lòng của Thanh Huyền, nét cười của nàng sâu lắng, đôi con ngươi như sóng nước, khuôn mặt thản nhiên như một bức tranh, không nhìn ra nàng đang nghĩ gì: “Nhìn bộ dạng của ngươi, chẳng lẽ lại biết?” Nàng nhíu mày nhìn hắn như muốn trách mắng nhưng đôi mắt dường như lại chẳng biết phải làm sao.
“Bởi vì Ngọc Thự rời xa nàng ta khiến nàng ta một thân một mình, cô đơn lẻ loi, thật ra cũng có phần đáng thương, khó trách lại muốn đi ngang về tắt.” Cố tình làm ra bộ dạng tội nghiệp, hối hận, lúc này Thanh Huyền càng cảm thấy mình và tiểu hoa yêu Chu Ngưng kia không chỉ cùng mang mệnh khổ, mà ngay cả tình yêu cũng giống không sao tả xiết: “Nếu có một ngày, sư phụ cũng nhẫn tâm giống Ngọc Thự, vứt bỏ không quan tâm đến Thanh Huyền thì chỉ sợ Thanh Huyền cũng không muốn sống nữa.” Nói xong, hắn lẳng lặng tựa người về phía Thiên Sắc.
Thiên Sắc cảm thấy tim đập thình thịch, có chút mơ hồ, thoáng chút sửng sốt, không đoán được hắn đột nhiên nói như vậy, vội tránh người ra theo phản xạ, lúc này lại thấy hơi mất tự nhiên: “Không phải vi sư đã nói rồi sao, nếu ngươi thật sự có thể ở lại Côn Luân thì đương nhiên vi sư cũng sẽ ở lại.”
Thanh Huyền thấy nàng cố ý tránh đi liền đảo mắt, đột nhiên thầm cười gian xảo, trưng ra bộ mặt chó con lưu lạc đáng thương, tiếp tục hỏi và dựa người về phía nàng như là không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua: “Vậy sau này thì sao?”
“Sau này —” Quả là Thiên Sắc đã bị những lời nói và hành động của hắn tấn công cùng lúc khiến nàng không kịp trở tay. Chần chờ một lúc, cuối cùng nàng đáp lại, coi như miễn cưỡng hứa hẹn với hắn: “Ngươi tu được tiên thân trước rồi sẽ trao đổi với vi sư vấn đề này.”
Vừa nghe vậy, Thanh Huyền lập tức trở nên phấn chấn: “Con nghe nói, chưởng giáo sư bá tu thành tiên thân năm 27 tuổi.” Hắn cố ý đề cập đến Phong Cẩm, lại lẳng lẳng quan sát thái độ của Thiên Sắc, không bỏ lỡ thời cơ hứa hẹn: “Tuy rằng Thanh Huyền không dám ba hoa nhưng tuyệt đối sẽ không để sư phụ chờ lâu!”
“Thanh Huyền, được rồi, sao cứ vô duyên vô cớ so sánh với y làm gì?” Sự thẳng thắn của hắn làm cho Thiên Sắc cứng người, một lúc sau mới gật đầu, môi giống như bị thứ gì đó dính chặt lại, cố gắng hết sức mới mở ra được, đôi môi mím chặt cũng không ngăn được mùi máu tươi bắt đầu lan ra trong cổ họng, nàng vội nuốt xuống: “Y là y, ngươi là ngươi.”
“Sư phụ nói đúng.” Thanh Huyền nhìn vẻ mặt nàng, đột nhiên nhoẻn miệng tươi cười như cầu vồng rực rỡ không thể với tới, mang theo sự ấm áp có thể hòa tan hết tất cả, ngay cả băng tuyết cũng tan rã trong chớp mắt, kéo theo mùa xuân nồng ấm đến xua tan băng giá khắp thiên hạ: “Y là y, Thanh Huyền là Thanh Huyền, nếu y có thể làm được, Thanh Huyền đương nhiên cũng làm được, nếu y làm không được, Thanh Huyền nhất định sẽ làm được vì sư phụ!”
******
Yến tiệc Trường Sinh ngày 5 tháng 5, tất cả đệ tử của Thần Tiêu phái từ thần tiên cho đến Tán tiên đều tụ họp đầy đủ ở Ngọc Hư Cung trên Côn Luân để nghe Nam Cực Trường Sinh đại đế lập đàn giảng đạo.
Tử Tô là đệ tử duy nhất của chưởng giáo Thần Tiêu phái Phong Cẩm, lại còn là nữ đệ tử, chỉ bằng chừng này cũng đủ khiến nàng ta vênh vênh tự đắc bao nhiêu năm nay.
Có người biết nàng xuất thân cao quý, sinh ra ở tiên gia, khác hẳn người phàm tu tiên, bèn so nàng với nữ đệ tử duy nhất của Trường Sinh Đại Đế là Thiên Sắc, khen nàng sau này chắc chắn sẽ là một tiên nữ phi phàm, nhưng nàng chỉ cười nhạt khinh miệt.
Chưa nói đến sư cô đắc đạo này trước đây là yêu thân, chỉ cần nói về tai tiếng bê bối trong lục giới cũng đủ xóa tan thanh danh lừng lẫy kia.
Nàng nghe nói, sư cô này si mê sư phụ quấn quýt không ngừng, nhưng không chiếm được bèn xúi giục gây chia rẽ khiến sư phụ và sư thúc thành kẻ thù không đội trời chung. Sau khi gây ra một loạt tai họa như thế lại coi như chẳng có việc gì, bỏ lên Yên sơn ẩn cư, chẳng thèm bận tâm đến những phiền toái lẫn tai tiếng để lại cho Thần Tiêu phái. Nàng nghĩ rằng, tình cảm nam nữ vốn phải do hai bên cùng yêu thương lẫn nhau, hơn nữa liên quan rất nhiều đến song tu, sao có thể phóng túng như vậy được? Việc này, nàng đã từng hỏi thẳng sư phụ nhưng người luôn trầm mặc không nói gì, khiến nàng càng khẳng định là sư cô kia cố ý gây phiền phức cho sư phụ. Mấy năm gần đây, nghe nói ả ta ngày càng phóng túng, dám nuôi dưỡng một tên sủng nam giả danh đồ đệ để song tu với mình, bám nhau như hình với bóng, chẳng ngại mất mặt xấu hổ gì cả!
Hiện tại, Tử Tô chịu trách nhiệm tiếp đãi quan khách đến Trường Sinh Yến nên từ một tháng trước đã bận rộn không ngơi nghỉ. Đối mặt với các tiên nhân đến từ lục giới, nàng thành tâm khẩn cầu sư cô mất mặt, không thể diện kia đừng xuất hiện.
Nhưng trời thường không theo ý người.
Đang đón khách trên sườn núi Côn Luân thì tiểu tiên đồng vội vàng chạy đến nói cho nàng một tin tức giật mình, khiến nàng cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang, ngay cả mặt cũng đen lại!
Hết chương 25
/93
|