Em muốn quên đi mọi thứ
Em muốn bỏ lại quá khứ sau lưng
Phù thủy tóc tía cho em điều ước
Anh là ai hỡi bóng đen mờ ảo ?
Sao tim tôi lại đau nhói thế này ?
....................o0o....................
TẠI BỆNH VIỆN :
_Anh không sao chứ ?-Rin đỡ Ouji ngồi xuống giường .
_Câu đó phải để anh hỏi mới đúng. Sao em lại về đây , em biết Kit từ lúc nào ? -cậu tựa lưng vào gối , hỏi một cách nghiêm túc .
_Em không sao cả . Em được gọi về đây cùng với Dark , anh cũng biết lý do mà . Không hiểu vì trục trặc gì mà em phải học ở khối B và chung lớp với Kit .-Rin ngồi xuống bên cạnh giường lên tiếng trả lời .
_Em ....uhm , thôi em về đi . Anh cảm thấy hơi mệt . Khi khác chúng ta sẽ nói chuyện sau . -Ouji trầm ngâm suy nghĩ một hồi , định nói cái gì đó nhưng lại thôi .
_Em biết anh đang nghĩ gì . Con người sẽ thay đổi bản tính . Nhất là con gái , một khi đã có lòng gian ác thì sẽ rất khó đoán . Em không ngờ rằng Kit lại hành động như vậy , vì quá yêu anh chăng ? Cả Solar cũng vậy . -Rin xụ mặt xuống , ánh mắt thoáng nỗi buồn .
Ouji mỉm cười xoa đầu cô ta :
_Có lẽ em nói đúng , anh sẽ nói chuyện với Kit sau . Em đừng buồn .
_Uhm, vậy anh nghỉ đi , em về đây . - Rin nở nụ cười thật tươi , đặt một nụ hôn vào má cậu rồi ra về .
CẠCH !!!!!
Cánh cửa vừa đóng lại nụ cười quen thuộc một lần nữa được vẽ lên trên gương mặt của cô gái tóc nâu . Bước từng bước chân trên hành lang bệnh viện , cô ta chìm ngập trong những suy nghĩ . Ouji và Kit vốn đã có khoảng cách , cô ta chỉ cần sử dụng một chút mưu mẹo đơn giản là xong , không cần phải động tay động chân như những cô quận chúa kia . Bây giờ cô thật sự muốn chờ xem họ làm sao có thể tiếp tục yêu nhau nữa đây . Ouji chỉ là của cô thôi , ngoài cô ra không một ai có quyền được sánh bước cùng cậu .
...............................
Ouji đưa cặp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ , cơn gió nhẹ thoảng qua :
_Vào đi , ngồi đó làm gì ?
Cậu vừa dứt lời từ trên cành cây to ngoài kia một chàng trai nhảy vào bên trong phòng cậu ấy , người con trai đó có gương mặt lạnh lùng không kém gì Ouji .
_Tìm Kit về cho tôi .-Ouji lên tiếng , cặp mắt vẫn nhìn đâu đó hay nói đúng hơn là đang suy nghĩ một điều gì đó .
_Chỉ vậy thôi ?-người đó hỏi .
_Uhm, đi đi .
Ouji trả lời người con trai định quay lưng đi nhưng giọng nói của cậu một lần nữa khiến bước chân cậu ta dừng lại :
_Đã ở đó từ khi nào ?
_Không biết . Nhưng ngài là người sai , ngài đã không tin công chúa nhỏ .
_Ta phải làm gì ?
_Ngài phải lựa chọn . Tôi không thể nói thêm vì tôi không phải người trong cuộc . Tôi chỉ khuyên ngài một điều những gì ta nhìn thấy chưa chắc là sự thật .
Nói rồi chàng trai đó nhảy ra ngoài từ cửa sổ và tiếp đất một cách nhẹ nhàng bỏ lại Ouji ngồi đó với hàng trăm câu hỏi không có lời giải đáp .
*****************
_Uhm.-Kit xoay mình , đôi lông mi cong vút dần mở ra .
Điều đầu tiên cô bé bắt gặp là những tia nắng ban mai của buổi sớm xuyên qua tấm rèm cửa , tràn vào căn phòng . Kit giật mình ngồi dậy , cánh tay và lòng bàn tay truyền lên cảm giác nhói đau, lúc này cô nhóc mới nhận ra vết thương của mình đã được băng bó cẩn thận . Cô bé đưa cặp mắt liếc nhìn xung quanh . Thì ra Kit đang ở trong một căn phòng vô cùng rộng lớn ,cạnh giường là cái cửa sổ to như cửa ra vào được che bởi tấm rèm màu kem . Dưới sàn có trải tấm thảm lông trông rất mềm mại và chiếc ghế sofa trắng ở góc phòng . Còn cái giường mà Kit đang ngồi nữa , nó lớn đến nỗi mười người nằm vẫn còn dư chỗ , lại còn chăn bông ấm áp , hèn gì cô lại ngủ ngon như vậy . Tất cả mọi thứ thật xa lạ , cô bé không biết tại sao mình lại ở đây . Những ký ức trong đầu Kit bây giờ không hề rõ ràng . Có một ai đó do hiểu lầm mà đánh cô , không nghe cô giải thích . Cô nhóc cảm thấy đau lắm, nhưng người đó là ai ? Kit đã cố gắng hết sức để nhớ lại và cái mà cô nhận được chỉ là một bóng đen mờ ảo .
XOẢNG !!!!!
Âm thanh giòn giã vang lên chứng tỏ sự va chạm "nhẹ nhàng " của đồ vật bằng sứ hoạch thủy tinh với mặt đất và chắc chắn một điều vật đó đã vỡ tan tành . Cô nhóc giật mình trở lại trái đất và thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ đó. Vừa bước xuống giường , đôi chân Kit đã chạm phải đôi dép lông đi trong nhà . Cô bé mang vào rồi mở cửa bước ra . Rất nhiều người đang bận bịu với công việc riêng của mình khi vừa nhìn thấy Kit thì đã ngưng lại đồng thanh
cúi chào :
_Cô chủ đã dậy !
_À xin lỗi chắc mọi người nhầm rồi . Em không phải cô chủ gì cả , em vừa nghe tiếng đồ bị vỡ , xảy ra chuyện gì vậy ? Mọi người cho em hỏi đây là đâu và tại sao em lại ở đây có được không ? -Kit huơ huơ tay và hỏi .
_Dọn dẹp nhanh lên làm cô chủ thức rồi .- cả bốn , năm cô gái hối hả cúi xuống dọn những mảnh vỡ của bình hoa dưới sàn .
Một cô gái có vẻ lớn tuổi nhất trong số những người đó lên tiếng :
_Dạ không nhầm đâu . Đây là biệt thự của tập đoàn Ocean . Chính thiếu gia đã đưa cô về đây , cậu còn căn dặn phải chăm sóc cho cô .
Kit lẩm nhẩm suy nghĩ một hồi rồi nói :
_Thiếu gia tập đoàn Ocean ? Hình như em ...không quen .
Cô gái ấy lại cười :
_Dạ chắc cô nhất thời không nhớ thôi . Đợi khi nhìn thấy cậu chủ cô sẽ nhất định sẽ nhận ra . Cái áo cô đang mặc là của cậu chủ đó .
Lúc này Kit mới sực tỉnh nhìn lại mình thấy ....Trời ạ cái áo sơ mi trắng này là của cậu thiếu gia gì đó ư ? Cô bé đang thắc mắc tại sao chủ nhân căn biệt thự to lớn này lại biết cô . Nhưng mà dù sao đi nữa giúp đỡ Kit tận tình thế này thì chắc chắn là người tốt rồi , cô nhóc nhất định phải cảm ơn người ta một tiếng .
_Chị ơi , khi nào thiếu gia đó mới về vậy ?
_Cậu chủ đang bận việc , chắc ba ngày nữa sẽ về đây , cô yên tâm nghỉ ngơi đi . Cô ăn sáng nhé ?-cô ấy trả lời .
Nhắc mới nhớ , thật tình bây giờ Kit đang rất đói , cô bé nhanh nhảu nói :
_Dạ em cũng đói lắm rồi , phòng ăn ở đâu vậy chị ?
_Hi, đi theo em .-cô ấy vừa bước đi .
_À chị ơi đừng gọi em cô này cô nọ nữa nghe xa lạ quá . Dù gì em cũng sẽ ở đây ba ngày , xem nhau như bạn có người nói chuyện em sẽ đỡ buồn hơn . Gọi em là Kit , còn chị tên gì vậy ?-Kit vừa nói vừa cười toe .
_Uhm vậy cũng được chị tên Trân , chị là quản gia ở đây . Có việc gì em cứ gọi chị một tiếng .-cô ấy suy nghĩ một hồi rồi nói .
_Dạ , chị Trân......
Vừa bước đến phòng ăn Kit đang thấy trên bàn bày rất nhiều đồ ăn , đủ để cho hơn cả chục người chứ không ít . Nhưng Trân và những người khác cứ bắt ép thế là cô nhóc vâng lời nghe theo ăn no đến căng bụng . Sau bữa ăn Kit đi vòng quanh nhà tham quan vì lý do : không nhớ đường về phòng . Trân cũng khuyến khích cô bé vận động một chút cho mau khoẻ . Điểm dừng chân cuối cùng của Kit là sân vườn với cái hồ bơi xanh trong và vô vàn cây cảnh . Nhưng điều cuốn hút cô nhóc nhất chính là những chậu hướng dương vàng rực , sặc sỡ tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời . Kit đưa tay chạm nhẹ vào cánh hoa thì ....
_Á !!! Ui da ! -cô nhóc giật tay lại và cố gắng nhìn kỹ xem cái gì là tác giả làm đau cô .
Kit cúi mặt xuống nhìn thì... ôi trời một con kiến vàng to quá xá . Cô bé la lên :
_Thì ta mi là hung thủ đúng không ?
_Còn gật đầu nữa . Cho mi chết , dám phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của ta. -Kit cầm con kiến lên và ném ra xa .
Trân cười khúc khích bước ra từ trong nhà :
_Em có vẻ thích cây cảnh quá nhỉ ? Để chị chỉ em một số phương pháp nhé !
_Vậy sao ? Cảm ơn chị . À mà chị cho em hỏi thiếu gia nhà này là người như thế nào vậy ?-chợt nhớ ra điều gì đó , Kit quay sang hỏi Trân
Cô nàng ngạc nhiên nhìn cô nhóc :
_Trời ạ , có lẽ chỉ có mình em là không biết thiếu gia nhà chị . Cậu ấy thông minh , tài giỏi , mặc dù chỉ mới mười bảy tuổi nhưng đã cùng ông chủ trực tiếp điều hành công ty đấy . Cậu còn rất đẹp trai nữa , chỉ cần thiếu gia cười một cái làm xiêu lòng biết bao cô gái đó em ạ .
_Vậy sao ? Muốn nhìn thấy quá .-Kit tròn xoe mắt lên lộ rõ sự tò mò .
_Hiếm lắm em ạ . Làm việc ở đây đã năm năm rồi thế mà chị chẳng thấy thiếu gia cười lấy một lần . À tới giờ rồi đó , em vào nhà đi chị thay băng cho .-Trân trả lời , giọng buồn buồn .
_Tiếc quá .-cô nhóc thở dài thất vọng rồi bước vào trong .
*************************
Từng ngày từng ngày cứ thế trôi qua , mọi thứ đối với Kit hầu như đều tốt đẹp . Vết thương đã dần lành lại , chỉ có điều khoảng ký ức mập mờ đó vẫn chưa được lấp đầy . Cô nhóc vẫn không thể nào nhớ được rõ ràng tất cả mọi chuyện . Và cái ngày chủ nhân nơi này trở về cũng đã đến . Căn biệt thự hôm nay nhộn nhịp hẳn , mọi người vội vã hoàn thành công việc của mình . Kit đang say giấc nồng thì tiếng gõ cửa đột ngột vang lên :
_Kit à cậu chủ sắp về rồi đấy , em dậy chưa ?
Như một phản xạ có điều kiện , cô nhóc lập tức bước xuống giường và nói vọng ra :
_Dạ em xong rồi , em sẽ xuống ngay .
Sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ , Kit đứng trước gương và tập lại màn cảm tạ của mình .
_Cảm ơn anh rất nhiều vì đã cứu em .
Nói rồi cô bé cúi người một góc một trăm độ , rồi ngẩng mặt lên nhìn vào gương . Cô khẽ nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng , bắt đầu làm lại một lần nữa :
_Chào mừng anh đã trở về ! Cảm ơn anh rất nhiều vì đã chăm sóc em trong thời gian qua !
Một nụ cười tươi hiện lên trên gương mặt Kit . Ok rồi , cô nhóc định mở cửa bước ra thì .....
XÌ.....XÈ....XÌ....
.........................
Trong khi đó trước cửa căn biệt thự :
_Mừng thiếu gia đã .....
Người hầu trong nhà tập trung hết ở đó , xếp thành hai hàng thẳng tấp , đang cúi chào ai đó thì một tiếng la thất thanh với âm lượng maxi vang lên :
_Á!!!!! Á !!!!! Á !!!!!
Em muốn bỏ lại quá khứ sau lưng
Phù thủy tóc tía cho em điều ước
Anh là ai hỡi bóng đen mờ ảo ?
Sao tim tôi lại đau nhói thế này ?
....................o0o....................
TẠI BỆNH VIỆN :
_Anh không sao chứ ?-Rin đỡ Ouji ngồi xuống giường .
_Câu đó phải để anh hỏi mới đúng. Sao em lại về đây , em biết Kit từ lúc nào ? -cậu tựa lưng vào gối , hỏi một cách nghiêm túc .
_Em không sao cả . Em được gọi về đây cùng với Dark , anh cũng biết lý do mà . Không hiểu vì trục trặc gì mà em phải học ở khối B và chung lớp với Kit .-Rin ngồi xuống bên cạnh giường lên tiếng trả lời .
_Em ....uhm , thôi em về đi . Anh cảm thấy hơi mệt . Khi khác chúng ta sẽ nói chuyện sau . -Ouji trầm ngâm suy nghĩ một hồi , định nói cái gì đó nhưng lại thôi .
_Em biết anh đang nghĩ gì . Con người sẽ thay đổi bản tính . Nhất là con gái , một khi đã có lòng gian ác thì sẽ rất khó đoán . Em không ngờ rằng Kit lại hành động như vậy , vì quá yêu anh chăng ? Cả Solar cũng vậy . -Rin xụ mặt xuống , ánh mắt thoáng nỗi buồn .
Ouji mỉm cười xoa đầu cô ta :
_Có lẽ em nói đúng , anh sẽ nói chuyện với Kit sau . Em đừng buồn .
_Uhm, vậy anh nghỉ đi , em về đây . - Rin nở nụ cười thật tươi , đặt một nụ hôn vào má cậu rồi ra về .
CẠCH !!!!!
Cánh cửa vừa đóng lại nụ cười quen thuộc một lần nữa được vẽ lên trên gương mặt của cô gái tóc nâu . Bước từng bước chân trên hành lang bệnh viện , cô ta chìm ngập trong những suy nghĩ . Ouji và Kit vốn đã có khoảng cách , cô ta chỉ cần sử dụng một chút mưu mẹo đơn giản là xong , không cần phải động tay động chân như những cô quận chúa kia . Bây giờ cô thật sự muốn chờ xem họ làm sao có thể tiếp tục yêu nhau nữa đây . Ouji chỉ là của cô thôi , ngoài cô ra không một ai có quyền được sánh bước cùng cậu .
...............................
Ouji đưa cặp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ , cơn gió nhẹ thoảng qua :
_Vào đi , ngồi đó làm gì ?
Cậu vừa dứt lời từ trên cành cây to ngoài kia một chàng trai nhảy vào bên trong phòng cậu ấy , người con trai đó có gương mặt lạnh lùng không kém gì Ouji .
_Tìm Kit về cho tôi .-Ouji lên tiếng , cặp mắt vẫn nhìn đâu đó hay nói đúng hơn là đang suy nghĩ một điều gì đó .
_Chỉ vậy thôi ?-người đó hỏi .
_Uhm, đi đi .
Ouji trả lời người con trai định quay lưng đi nhưng giọng nói của cậu một lần nữa khiến bước chân cậu ta dừng lại :
_Đã ở đó từ khi nào ?
_Không biết . Nhưng ngài là người sai , ngài đã không tin công chúa nhỏ .
_Ta phải làm gì ?
_Ngài phải lựa chọn . Tôi không thể nói thêm vì tôi không phải người trong cuộc . Tôi chỉ khuyên ngài một điều những gì ta nhìn thấy chưa chắc là sự thật .
Nói rồi chàng trai đó nhảy ra ngoài từ cửa sổ và tiếp đất một cách nhẹ nhàng bỏ lại Ouji ngồi đó với hàng trăm câu hỏi không có lời giải đáp .
*****************
_Uhm.-Kit xoay mình , đôi lông mi cong vút dần mở ra .
Điều đầu tiên cô bé bắt gặp là những tia nắng ban mai của buổi sớm xuyên qua tấm rèm cửa , tràn vào căn phòng . Kit giật mình ngồi dậy , cánh tay và lòng bàn tay truyền lên cảm giác nhói đau, lúc này cô nhóc mới nhận ra vết thương của mình đã được băng bó cẩn thận . Cô bé đưa cặp mắt liếc nhìn xung quanh . Thì ra Kit đang ở trong một căn phòng vô cùng rộng lớn ,cạnh giường là cái cửa sổ to như cửa ra vào được che bởi tấm rèm màu kem . Dưới sàn có trải tấm thảm lông trông rất mềm mại và chiếc ghế sofa trắng ở góc phòng . Còn cái giường mà Kit đang ngồi nữa , nó lớn đến nỗi mười người nằm vẫn còn dư chỗ , lại còn chăn bông ấm áp , hèn gì cô lại ngủ ngon như vậy . Tất cả mọi thứ thật xa lạ , cô bé không biết tại sao mình lại ở đây . Những ký ức trong đầu Kit bây giờ không hề rõ ràng . Có một ai đó do hiểu lầm mà đánh cô , không nghe cô giải thích . Cô nhóc cảm thấy đau lắm, nhưng người đó là ai ? Kit đã cố gắng hết sức để nhớ lại và cái mà cô nhận được chỉ là một bóng đen mờ ảo .
XOẢNG !!!!!
Âm thanh giòn giã vang lên chứng tỏ sự va chạm "nhẹ nhàng " của đồ vật bằng sứ hoạch thủy tinh với mặt đất và chắc chắn một điều vật đó đã vỡ tan tành . Cô nhóc giật mình trở lại trái đất và thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ đó. Vừa bước xuống giường , đôi chân Kit đã chạm phải đôi dép lông đi trong nhà . Cô bé mang vào rồi mở cửa bước ra . Rất nhiều người đang bận bịu với công việc riêng của mình khi vừa nhìn thấy Kit thì đã ngưng lại đồng thanh
cúi chào :
_Cô chủ đã dậy !
_À xin lỗi chắc mọi người nhầm rồi . Em không phải cô chủ gì cả , em vừa nghe tiếng đồ bị vỡ , xảy ra chuyện gì vậy ? Mọi người cho em hỏi đây là đâu và tại sao em lại ở đây có được không ? -Kit huơ huơ tay và hỏi .
_Dọn dẹp nhanh lên làm cô chủ thức rồi .- cả bốn , năm cô gái hối hả cúi xuống dọn những mảnh vỡ của bình hoa dưới sàn .
Một cô gái có vẻ lớn tuổi nhất trong số những người đó lên tiếng :
_Dạ không nhầm đâu . Đây là biệt thự của tập đoàn Ocean . Chính thiếu gia đã đưa cô về đây , cậu còn căn dặn phải chăm sóc cho cô .
Kit lẩm nhẩm suy nghĩ một hồi rồi nói :
_Thiếu gia tập đoàn Ocean ? Hình như em ...không quen .
Cô gái ấy lại cười :
_Dạ chắc cô nhất thời không nhớ thôi . Đợi khi nhìn thấy cậu chủ cô sẽ nhất định sẽ nhận ra . Cái áo cô đang mặc là của cậu chủ đó .
Lúc này Kit mới sực tỉnh nhìn lại mình thấy ....Trời ạ cái áo sơ mi trắng này là của cậu thiếu gia gì đó ư ? Cô bé đang thắc mắc tại sao chủ nhân căn biệt thự to lớn này lại biết cô . Nhưng mà dù sao đi nữa giúp đỡ Kit tận tình thế này thì chắc chắn là người tốt rồi , cô nhóc nhất định phải cảm ơn người ta một tiếng .
_Chị ơi , khi nào thiếu gia đó mới về vậy ?
_Cậu chủ đang bận việc , chắc ba ngày nữa sẽ về đây , cô yên tâm nghỉ ngơi đi . Cô ăn sáng nhé ?-cô ấy trả lời .
Nhắc mới nhớ , thật tình bây giờ Kit đang rất đói , cô bé nhanh nhảu nói :
_Dạ em cũng đói lắm rồi , phòng ăn ở đâu vậy chị ?
_Hi, đi theo em .-cô ấy vừa bước đi .
_À chị ơi đừng gọi em cô này cô nọ nữa nghe xa lạ quá . Dù gì em cũng sẽ ở đây ba ngày , xem nhau như bạn có người nói chuyện em sẽ đỡ buồn hơn . Gọi em là Kit , còn chị tên gì vậy ?-Kit vừa nói vừa cười toe .
_Uhm vậy cũng được chị tên Trân , chị là quản gia ở đây . Có việc gì em cứ gọi chị một tiếng .-cô ấy suy nghĩ một hồi rồi nói .
_Dạ , chị Trân......
Vừa bước đến phòng ăn Kit đang thấy trên bàn bày rất nhiều đồ ăn , đủ để cho hơn cả chục người chứ không ít . Nhưng Trân và những người khác cứ bắt ép thế là cô nhóc vâng lời nghe theo ăn no đến căng bụng . Sau bữa ăn Kit đi vòng quanh nhà tham quan vì lý do : không nhớ đường về phòng . Trân cũng khuyến khích cô bé vận động một chút cho mau khoẻ . Điểm dừng chân cuối cùng của Kit là sân vườn với cái hồ bơi xanh trong và vô vàn cây cảnh . Nhưng điều cuốn hút cô nhóc nhất chính là những chậu hướng dương vàng rực , sặc sỡ tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời . Kit đưa tay chạm nhẹ vào cánh hoa thì ....
_Á !!! Ui da ! -cô nhóc giật tay lại và cố gắng nhìn kỹ xem cái gì là tác giả làm đau cô .
Kit cúi mặt xuống nhìn thì... ôi trời một con kiến vàng to quá xá . Cô bé la lên :
_Thì ta mi là hung thủ đúng không ?
_Còn gật đầu nữa . Cho mi chết , dám phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của ta. -Kit cầm con kiến lên và ném ra xa .
Trân cười khúc khích bước ra từ trong nhà :
_Em có vẻ thích cây cảnh quá nhỉ ? Để chị chỉ em một số phương pháp nhé !
_Vậy sao ? Cảm ơn chị . À mà chị cho em hỏi thiếu gia nhà này là người như thế nào vậy ?-chợt nhớ ra điều gì đó , Kit quay sang hỏi Trân
Cô nàng ngạc nhiên nhìn cô nhóc :
_Trời ạ , có lẽ chỉ có mình em là không biết thiếu gia nhà chị . Cậu ấy thông minh , tài giỏi , mặc dù chỉ mới mười bảy tuổi nhưng đã cùng ông chủ trực tiếp điều hành công ty đấy . Cậu còn rất đẹp trai nữa , chỉ cần thiếu gia cười một cái làm xiêu lòng biết bao cô gái đó em ạ .
_Vậy sao ? Muốn nhìn thấy quá .-Kit tròn xoe mắt lên lộ rõ sự tò mò .
_Hiếm lắm em ạ . Làm việc ở đây đã năm năm rồi thế mà chị chẳng thấy thiếu gia cười lấy một lần . À tới giờ rồi đó , em vào nhà đi chị thay băng cho .-Trân trả lời , giọng buồn buồn .
_Tiếc quá .-cô nhóc thở dài thất vọng rồi bước vào trong .
*************************
Từng ngày từng ngày cứ thế trôi qua , mọi thứ đối với Kit hầu như đều tốt đẹp . Vết thương đã dần lành lại , chỉ có điều khoảng ký ức mập mờ đó vẫn chưa được lấp đầy . Cô nhóc vẫn không thể nào nhớ được rõ ràng tất cả mọi chuyện . Và cái ngày chủ nhân nơi này trở về cũng đã đến . Căn biệt thự hôm nay nhộn nhịp hẳn , mọi người vội vã hoàn thành công việc của mình . Kit đang say giấc nồng thì tiếng gõ cửa đột ngột vang lên :
_Kit à cậu chủ sắp về rồi đấy , em dậy chưa ?
Như một phản xạ có điều kiện , cô nhóc lập tức bước xuống giường và nói vọng ra :
_Dạ em xong rồi , em sẽ xuống ngay .
Sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ , Kit đứng trước gương và tập lại màn cảm tạ của mình .
_Cảm ơn anh rất nhiều vì đã cứu em .
Nói rồi cô bé cúi người một góc một trăm độ , rồi ngẩng mặt lên nhìn vào gương . Cô khẽ nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng , bắt đầu làm lại một lần nữa :
_Chào mừng anh đã trở về ! Cảm ơn anh rất nhiều vì đã chăm sóc em trong thời gian qua !
Một nụ cười tươi hiện lên trên gương mặt Kit . Ok rồi , cô nhóc định mở cửa bước ra thì .....
XÌ.....XÈ....XÌ....
.........................
Trong khi đó trước cửa căn biệt thự :
_Mừng thiếu gia đã .....
Người hầu trong nhà tập trung hết ở đó , xếp thành hai hàng thẳng tấp , đang cúi chào ai đó thì một tiếng la thất thanh với âm lượng maxi vang lên :
_Á!!!!! Á !!!!! Á !!!!!
/49
|