Thê Khống

Chương 68 - Chương 67

/192


Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Cuối cùng, khi trận bệnh này rút sạch cũng là lúc những chiếc lá mùa thu bay đầy trời.

Phương Cẩn Chi bước ra khỏi tiểu viện, Vệ mụ mụ ôm một cái áo choàng mỏng màu san hô đỏ đuổi theo, bà lấy áo choàng khoác lên người Phương Cẩn Chi, vừa chỉnh lại vạt áo, vừa càu nhàu: Cô nương vừa khỏi bệnh, trời vẫn còn lạnh lắm, không được để cảm lạnh nữa!

Biết rồi, ta mặc ta mặc. Phương Cẩn Chi thắt lại dây lụa trước ngực, hai mắt cong lên.

Rồi mới mang theo Diêm Bảo Nhi đi đến viện tử của ngoại tổ mẫu để thỉnh an.

Thỉnh an là thứ yếu, chủ yếu là bầu bạn với Lục Giai Bồ.

Ngày hôm nay, thái thái Tần gia dẫn mấy hài tử tới phủ Ôn Quốc Công làm khách, thật ra chủ yếu là vì hôn sự giữa Lục Giai Bồ và Tần Tứ lang. Bát tự vẫn chưa trao đổi, hôm nay hai bên sẽ cùng xem qua.

Tần gia và Lục gia coi như cũng có chút giao tình, cũng rất hiểu rõ nhau. Môn đệ Lục gia cao hơn một chút, nhưng Tần gia cũng không kém, ba thế hệ trong nhà, không biết đã sản sinh ra bao nhiêu Trạng Nguyên, Thám Hoa. Thật sự là dòng dõi thư hương chân chính.

Mấy người lớn nói chuyện trong phòng, đám cô nương Lục gia lôi kéo Lục cô nương Tần Vũ Nam của Tần gia ra thiên sảnh chơi. Lục cô nương Tần gia chỉ mới bảy tuổi, là độ tuổi lanh lợi khiến người ta yêu thương. Từ diện mạo đến dáng vẻ đều xinh đẹp linh hoạt, nhìn là yêu mến ngay. Các cô nương Lục gia đều rất thích nàng.

Bên trong phòng khách chợt vang lên giọng nói thanh thúy của nam tử, Tần Vũ Nam đang ăn bánh dừa liền ngọt ngào nói: Là Tứ ca!

Gương mặt Lục Giai Bồ không khỏi hiện lên một mảng đỏ ửng.

Đi, chúng ta đến sau bình phong nhìn một chút! Lục Giai Nhân kéo tay Lục Giai Bồ, lôi nàng đi.

Lục Giai Bồ cuống quít lắc đầu: Đừng như vậy, không hợp lễ nghĩa.

Sao lại không hợp lễ nghĩa? Chúng ta cũng không chạy đến phía trước mà! Hơn nữa, mẫu thân bảo chúng ta đợi ở thiên sảnh, không phải là vì để cho tỷ nhìn một chút sao, xem một chút cũng không. . . . . .

Đừng nói bậy. . . . . . Lục Giai Bồ vội vàng bịt miệng Lục Giai Nhân lại.

Lục Giai Nghệ mỉm cười, nói: Tứ tỷ tỷ xấu hổ kìa!

Lục Giai Huyên cũng đứng lên, nói: Ngay cả lén nhìn một cái cũng không nôn nóng, muội nghe nói Tần Tứ lang học hành rất tốt, khoa cử năm sau nhất định có thể đạt được thành tích cao, nói không chừng chính là Trạng Nguyên Lang tiếp theo đấy. Tứ tỷ tỷ không chịu đi nhìn, muội muội lại thấy tò mò về dáng dấp của vị Trạng Nguyên Lang tương lai như thế nào.

Lục Giai Huyên lại đến kéo tay Phương Cẩn Chi: Đi, biểu muội cùng ta đi nhìn một cái nào.

Được. Phương Cẩn Chi cười, nhẹ nhàng đi theo Lục Giai Huyên đến phía sau tấm bình phong, xuyên qua kẽ hở của những hoa văn được chạm khắc rỗng nhìn về phía chính sảnh.

Tần Tứ lang tên là Tần Cẩm Phong, hắn đứng trong chính sảnh, đang trả lời Tam thái thái.

Tần Tứ lang cùng tuổi với Lục Giai Bồ, chính là độ tuổi mười lăm như ngọc. Mày kiếm, mắt sáng, là một thiếu niên lang tuấn tú. Hắn đang mặc một bộ hoa phục màu xanh của cây tùng với thắt lưng bằng gấm, càng tôn thêm vẻ anh khí bức người.

Lục Giai Bồ cũng bị Lục Giai Nhân và Lục Giai Nghệ kéo tới đây, nàng len lén liếc mắt nhìn Tần Tứ lang ở bên ngoài, rồi lập tức đỏ mặt không dám nhìn tiếp, nhưng lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn thêm một cái.

Một tiếng rầm bất ngờ vang lên, kèm theo đó là tiếng kinh hô của Tần Vũ Nam.

Phương Cẩn Chi vội quay đầu lại, phát hiện Tần Vũ Nam đã ngã từ trên ghế xuống. Có lẽ là lúc ngã xuống đã đụng phải mấy cái đĩa bánh ngọt trên bàn bát tiên, bát đĩa rơi đầy đất, bể văng tung tóe. Mà Tần Vũ Nam đang nhìn bàn tay mình với đôi mắt đỏ ửng, trên đó toàn là máu.

Trời ơi! Lục Giai Bồ bị dọa mặt trắng bệch, vội vàng nhấc váy chạy tới. Phương Cẩn Chi, Lục Giai Huyên, Lục Giai Nhân, Lục Giai Nghệ và mấy nha hoàn đang hầu hạ trong phòng cũng chạy qua.

Vũ Nam!

Âm thanh ở đây đã kinh động đến mấy người lớn đang nói chuyện trong chính sảnh, đám người thái thái Tần gia, Tam thái thái và Tam nãi nãi vội vã đứng dậy, đi về phía bên này. Người đầu tiên xông vào chính là Tần Tứ lang.

Hắn vội vã xông tới, không cẩn thận đụng phải Lục Giai Nhân đứng ngay cửa. Chẳng qua trong lòng hắn đang sốt ruột muội muội, nên đã không ngừng lại mà vọt tới trước mặt Tần Vũ Nam.

Tứ ca. . . . . . Tần Vũ Nam hít hít mũi, tủi thân đưa tay mình cho Tần Tứ lang nhìn.

Vũ Nam đừng khóc, ca ca thổi thổi một lúc sẽ hết đau ngay. Tần Cẩm Phong bồng Tần Vũ Nam từ trên mặt đất lên,đặt lên chiếc giường La Hán ở bên cạnh.

Bọn nha hoàn đã bưng nước sạch, băng vải và thuốc trị ngoại thương đã được chuẩn bị chu đáo đến. Nha hoàn của Tần Vũ Nam muốn băng bó cho nàng nhưng bị Tần Tứ lang ngăn lại. Hắn nâng bàn tay nhỏ bé của muội muội lên, cau mày xử lý vết thương cho nàng.

Chuyện gì đã xảy ra? Tam thái thái lạnh mặt, nhìn mấy cô nương Lục gia ở trong phòng.

Mấy vị cô nương Lục gia ai nấy đều cúi đầu, không dám hé răng.

Vẫn là Lục Giai Bồ lấy dũng khí, nói: Là con không tốt, không chiếu cố Tần muội muội chu đáo.

Tần thái thái vội vàng cười nói: Không sao cả, nhất định là Nam Nam nhà chúng ta lại nghịch ngợm rồi.

Là do con không cẩn thận té ngã, không liên quan đến mấy tỷ tỷ Lục gia. Tần Vũ Nam ngẩng đầu lên, vội vàng giải thích. Trong hốc mắt của nàng còn có một chút nước mắt, giọng nói cũng hơi run run.

Tần Cẩm Phong vuốt vuốt đầu muội muội, đau lòng nói: Vũ Nam của chúng ta là dũng cảm nhất.

Tần Vũ Nam bày ra một gương mặt tươi cười với Tần Tứ lang.

Thật là một đứa bé hiểu chuyện, bị thương thành ra như vậy, còn nói chuyện thay cho mấy tỷ tỷ của ngươi! Tam nãi nãi cười cười đi tới, khen rồi lại khen Tần Vũ Nam. Trong lòng bà ta thì thở phào nhẹ nhõm.

Vết thương trên tay Tần Vũ Nam cũng không sâu, chỉ là một vết rách nhỏ. Nhưng tướng mạo của cô nương gia không thể để tổn thương dù chỉ một chút, ai biết sau này có thể lưu lại sẹo hay không.

Tam nãi nãi lo lắng chuyện nhỏ ngoài ý muốn này sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của Lục Giai Bồ và Tần Tứ lang. Chẳng qua chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn, bà ta đã có ấn tượng rất tốt với Tần Tứ lang. Thật giống như đã thừa nhận chắc chắn người nữ tế này rồi.

Hiện tại nhìn thấy thái độ không để ý của thái thái Tần gia, trong lòng Tam nãi nãi mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi trừng mắt nhìn hai nữ nhi một cái.

Lục gia vừa lòng Tần Tứ lang, Tần gia cũng cực kỳ yêu thích Lục Giai Bồ. Mối hôn sự này đã hoàn toàn được quyết định. Chỉ là, lời nói và việc làm của gia đình đại hộ vẫn luôn lưu lại một con đường, tính toán trên từng câu từng chữ. Nếu nói trực tiếp, vậy thì cái gì cũng không nói. Hiện tại chẳng qua cũng chỉ là chủ ý của hai nhà, sau này Tần gia còn phải mời mai mối, thiếp mời nạp cát, mỗi một nghi thức cứ chiếu theo trình tự mà làm.

Những ngày kế tiếp, Tần Tứ lang thường xuyên tới Lục gia làm khách, mượn danh nghĩa tìm Lục Vô Ki, nhiều lần mời mấy cô nương Lục gia ngắm hoa nghị thơ. Mặc dù chủ yếu là mời Lục Giai Bồ, nhưng các cô nương Lục gia khác cũng luôn đi theo bầu bạn để tránh dị nghị.

Phương Cẩn Chi cũng đi một lần, sau đó thật sự không muốn đối mặt với ánh mắt quan sát lạnh lùng của Lục Vô Ki, cuối cùng lấy cớ thân thể không được thoải mái để từ chối.

Đợi đến khi người mai mối của Tần gia đến, sau khi hai nhà quyết định hôn kỳ, Tần Tứ lang cũng không tiện qua lại nữa.

Phương Cẩn Chi định tự tay thêu một bức phi cẩm tặng cho Lục Giai Bồ, dù sao trong đám biểu tỷ muội ở Lục gia, Lục Giai Bồ là người đầu tiên đối xử tốt với nàng.

Cô nương, người đã thêu một ngày rồi. Nên nghỉ ngơi một chút đi. Diêm Bảo Nhi bưng nước trà đi vào.

Phương Cẩn Chi nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, âm u. Thời gian trôi qua nhanh như vậy. Nàng dọn dẹp châm tuyến xong, lắc lắc cổ tay có chút ê ẩm. Sau đó nhân lúc Diêm Bảo Nhi quay lưng đi, nàng vuốt vuốt ngực.

Gần đây ngực nàng rất trướng, còn mơ hồ cảm thấy đau đau.

Cô nương. Mễ Bảo Nhi vén rèm đi vào. Người bên viện Thùy Sao tới, nói là Tam thiếu gia mời người qua đó cùng dùng bữa tối.

Được! Vừa nghe người khác nhắc đến Lục Vô Nghiên, trong lòng Phương Cẩn Chi liền cảm thấy vui vẻ. Vừa nghĩ tới sắp được gặp Tam ca ca của nàng, vui sướng trong lòng Phương Cẩn Chi như muốn tràn ra ngoài.

Bởi vì Phương Cẩn Chi biết tại sao Lục Vô Nghiên lại gọi nàng sang đó -- ngày mai là sinh thần của nàng.

Tam ca ca! Phương Cẩn Chi chạy ào vào viện Thùy Sao, gió thổi chiếc váy xếp màu thạch lựu đỏ của nàng bay phất phơ, giống như một đóa hoa diên vĩ đỏ thắm.

Chậm lại. Lục Vô Nghiên đứng dưới mái hiên, chờ nàng chạy tới, nắm lấy tay của nàng đi vào trong phòng.

Hôm nay có phải có rất nhiều thức ăn ngon hay không? Phương Cẩn Chi nghiêng mặt qua, ngước đầu nhìn Lục Vô Nghiên.

Ừ, Nhập Huân đã bận rộn rất lâu.

Mặc dù Nhập Phanh không phải xuất giá gả cho Lục Tử Cảnh như đã nói, nhưng đã không còn thích hợp ở bên cạnh Lục Vô Nghiên. Lần trước, ngày thứ hai sau khi hôn sự của nàng ấy được quyết định, Lục Vô Nghiên đã cấp cho nàng ấy một cái viện tử nhỏ sống một mình, còn phái tới hai nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng ấy.

Mấy tháng gần đây, trong viện Thùy Sao đã có rất nhiều người thay thế Nhập Phanh, ra ra vào vào, đại đa số đều không vượt qua được năm ngày liền bị Lục Vô Nghiên đuổi đi. Phương Cẩn Chi xoè hai bàn tay ra đếm đếm, có lẽ đã vượt quá hai mươi người rồi.

Chỉ có Nhập Huân của hiện tại là lưu lại lâu nhất, chớp mắt một cái đã gần nửa tháng.

Phương Cẩn Chi hy vọng Nhập Huân có thể lưu lại, không tiếp tục thay đổi nữa, cũng có thể hầu hạ Lục Vô Nghiên thoải mái hơn một chút. Chuyện nấu nướng này, mỗi người đều có một phong cách khác nhau, từ nhỏ Phương Cẩn Chi đã quen tay nghề của Nhập Phanh, hiện tại đổi thành Nhập Huân, vẫn còn có một chút không thích ứng.

Nhưng tài nghệ nấu nướng của Nhập Huân cũng rất tốt, mỗi lần ăn uống Phương Cẩn Chi đều phải khen ngợi, sợ Lục Vô Nghiên sẽ vì nàng mà đổi người.

Chỉ là, so sánh Nhập Huân với Nhập Phanh, Phương Cẩn Chi vẫn




/192

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status