Tam ca ca. . . . . . Sau khi tỉnh ngủ, Phương Cẩn Chi mơ mơ màng màng bò dậy, lảo đảo đi đến bên cửa sổ kéo tay Lục Vô Nghiên. Tay của bé quá nhỏ, xòe cả năm ngón tay cũng chỉ có thể nắm lấy ngón cái của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên phát hiện một bên má bé ửng đỏ nguyên một mảng lớn, chắc có lẽ do lúc nằm nghiêng đè xuống mà ra.
Trên mặt đau không? Lục Vô Nghiên ngồi xổm xuống, sờ sờ nửa gương mặt đỏ ửng của Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi hồn nhiên không biết, cũng nghe không hiểu câu hỏi của Lục Vô Nghiên có ý gì, bé chỉ cất giọng đáng yêu nói: Khát, muội khát. . . . . .
Sợ đút bé uống trà sẽ khiến bé khó ngủ, Lục Vô Nghiên chỉ rót cho bé một chén nước ấm, đưa tới tận miệng cho bé. Phương Cẩn Chi uống từng ngụm từng ngụm nước, không biết có phải vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ hay không, mà chẳng có chút hình tượng đoan trang thường ngày, phát ra những tiếng ừng ực ừng ực , nghe vào tai Lục Vô Nghiên thì lại dễ nghe như một làn điệu dân gian.
Phương Cẩn nhanh chóng uống cạn chén nước, nhưng có thể bé cho là trong chén còn nước, nên vẫn cắn miệng ly nhấp vào trong miệng.
Đừng nóng vội, ta rót thêm cho muội. Lục Vô Nghiên đoạt cái ly từ trong miệng bé, rồi rót cho bé một chén khác. Lần này tiết tấu ừng ực của Phương Cẩn Chi càng lúc càng chậm, âm thanh cũng càng lúc càng nhỏ, càng uống đầu càng gục xuống,
Buồn ngủ đến vậy sao! Lục Vô Nghiên cười bất đắc dĩ.
Không có, không buồn ngủ. . . . . . Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, phản đối trừng mắt nhìn Lục Vô Nghiên, chỉ là cặp mắt đó từ từ híp lại chỉ còn một khe hở, chẳng còn khí thế gì đáng nói.
Được được được, không buồn ngủ. Nhìn bé, lúc nào khóe miệng của Lục Vô Nghiên cũng không khỏi cong lên.
Thấy con bé thật sự buồn ngủ đến như vậy, Lục Vô Nghiên bế bé đặt lên ghế mân côi, nhận lấy áo khoàng từ tay Nhập Phanh, mặc vào cho bé, ngay cả mũ trùm đầu cũng kéo lên, che chắn kỹ lưỡng gương mặt của bé.
Chỉ là sau khi hoàn tất công phu mặc y phục cho bé, bé lại ngáp mấy cái liên tiếp, thậm chí tựa đầu vào ngực Lục Vô Nghiên.
Nào, ta đưa muội về ngủ. Lục Vô Nghiên ôm bé.
Cho dù Phương Cẩn Chi đã được bao bọc vô cùng chặt chẽ, nhưng vừa ra khỏi phòng, gió mùa đông rét mướt thổi đến, vẫn khiến bé rụt cổ một cái, giấu đầu vào hõm vai Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi đi về tiểu biện của bé, trên đường đi, hắn đột nhiên hỏi: Cẩn Chi, nếu giữa hai người có một hố sâu ngăn cách, liên tục giận dỗi đối phương, không bên nào chịu lùi một bước, vậy nên làm gì bây giờ?
Người nào? Người nào tức giận? Tam ca ca giận muội sao? Muội.....không có làm gì chọc giận huynh mà. Phương Cẩn Chi nắm tay gõ vào đầu mình một cái. Lúc bé giơ tay lên, nắm tay nhỏ nhắn cùng với một nửa cánh tay lộ ra khỏi ống tay áo tỳ bà, bị con gió lạnh lẽo thổi trúng.
Không có, Cẩn Chi không có chọc giận ta. Lục Vô Nghiên vội vàng kéo tay của bé xuống, rồi kéo áo che lại.
A. . . . . . Phương Cẩn Chi nặng nề thở phào một cái, lúc này mới yên tâm.
Lục Vô Nghiên suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: Vậy, nếu như có một ngày hai người chúng ta cãi nhau thì phải làm sao?
Chúng ta sẽ không cãi nhau! Phương Cẩn Chi dùng sức lắc đầu.
Ta nói là nếu như.
Không có nếu như! Phương Cẩn Chi bĩu môi, hiển nhiên đã có chút tức giận.
Được được được, không có nếu như. Lục Vô Nghiên dở khóc dở cười véo má bé.
Thân thể nhỏ bé của Phương Cẩn Chi rụt lại, dùng sức dụi dụi khuôn mặt nhỏ bé vào hõm vai của Lục Vô Nghiên, dường như hận không thể chui vào bên trong thân thể hắn. Bé nhỏ giọng nỉ non: Nếu như muội chọc Tam ca ca tức giận. . . . muội mới không chọc Tam ca ca tức giận, như vậy cái phủ Quốc Công rách nát này sẽ không còn ai che chở muội. . . . . .
Đúng đúng đúng, tiểu nữ tử có ý đồ xấu xa. Lục Vô Nghiên cười khổ, đương nhiên hắn biết hài tử này lúc nào cũng nịnh nọt quá mức. Đã trải qua một kiếp người, hiện tại hắn cũng không ngại. Nước chảy đá mòn, một ngày nào đó hắn sẽ khiến cho tiểu nha đầu mưu tính đầy mình này thật tâm thật ý đối xử tốt với hắn.
Thật tâm thật ý vì sự vui vẻ của đối phương mà vui vẻ, chứ không phải vui vẻ nhận được cái gì khi đối phương vui vẻ.
Lại nghe tiểu cô nương trong ngực lẩm bẩm: Nếu như Tam ca ca chọc muội tức giận, muội.... muội sẽ cố gắng nhớ lại trước kia Tam ca ca đã đối xử với muội rất tốt. . . . . .
Trước kia?
Chuyện trước kia của phụ mẫu? Cái này thì Lục Vô Nghiên cũng biết được chút ít, không chỉ có hắn biết, cả Hoàng Thành này ai cũng biết. Lục Vô Nghiên có vẻ đăm chiêu ôm bé đi về phía trước, cho tới khi giao bé cho Vệ mụ mụ, Lục Vô Nghiên vẫn còn đang suy tư.
Ngày hôm sau, Phương Cẩn Chi dậy thật sớm, sai A Tinh và A Nguyệt mau chóng mang bánh trứng, xôi nếp, trà hạnh nhân và bánh bao hấp. Bé ăn một miếng bánh bao hấp rồi lộ ra vẻ mặt không hài lòng, tiếp đó nếm một miếng bánh trứng, sau đó buông muỗng xuống.
A Tinh và A Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, A Tinh vội nói: Là mùi vị nô tỳ làm không tốt, cô nương muốn ăn cái gì, nô tỳ sẽ đi làm lại.
Không có, mùi vị vô cùng tốt. Phương Cẩn Chi mỉm cười khoát tay áo. Chỉ là, ta đã quen thức ăn do Vệ mụ mụ làm, nhất thời khẩu vị không thích ứng.
A Tinh và A Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Vệ mụ mụ, bà và Mễ Bảo Nhi, Diêm Bảo Nhi ăn đi, đừng lãng phí. Ta không ăn! A Tinh, A Nguyệt mang ta đến viện Thùy Sao ăn cùng với Tam ca ca! Phương Cẩn Chi nháy mắt với Vệ mụ mụ.
Vệ mụ mụ lập tức hiểu ý Phương Cẩn Chi.
Khi Phương Cẩn Chi mang A Tinh và A Nguyệt cùng đến viện Thùy Sao, Vệ mụ mụ cũng không kêu Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi đi lên, mà cầm mấy món đó
Lục Vô Nghiên phát hiện một bên má bé ửng đỏ nguyên một mảng lớn, chắc có lẽ do lúc nằm nghiêng đè xuống mà ra.
Trên mặt đau không? Lục Vô Nghiên ngồi xổm xuống, sờ sờ nửa gương mặt đỏ ửng của Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi hồn nhiên không biết, cũng nghe không hiểu câu hỏi của Lục Vô Nghiên có ý gì, bé chỉ cất giọng đáng yêu nói: Khát, muội khát. . . . . .
Sợ đút bé uống trà sẽ khiến bé khó ngủ, Lục Vô Nghiên chỉ rót cho bé một chén nước ấm, đưa tới tận miệng cho bé. Phương Cẩn Chi uống từng ngụm từng ngụm nước, không biết có phải vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ hay không, mà chẳng có chút hình tượng đoan trang thường ngày, phát ra những tiếng ừng ực ừng ực , nghe vào tai Lục Vô Nghiên thì lại dễ nghe như một làn điệu dân gian.
Phương Cẩn nhanh chóng uống cạn chén nước, nhưng có thể bé cho là trong chén còn nước, nên vẫn cắn miệng ly nhấp vào trong miệng.
Đừng nóng vội, ta rót thêm cho muội. Lục Vô Nghiên đoạt cái ly từ trong miệng bé, rồi rót cho bé một chén khác. Lần này tiết tấu ừng ực của Phương Cẩn Chi càng lúc càng chậm, âm thanh cũng càng lúc càng nhỏ, càng uống đầu càng gục xuống,
Buồn ngủ đến vậy sao! Lục Vô Nghiên cười bất đắc dĩ.
Không có, không buồn ngủ. . . . . . Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, phản đối trừng mắt nhìn Lục Vô Nghiên, chỉ là cặp mắt đó từ từ híp lại chỉ còn một khe hở, chẳng còn khí thế gì đáng nói.
Được được được, không buồn ngủ. Nhìn bé, lúc nào khóe miệng của Lục Vô Nghiên cũng không khỏi cong lên.
Thấy con bé thật sự buồn ngủ đến như vậy, Lục Vô Nghiên bế bé đặt lên ghế mân côi, nhận lấy áo khoàng từ tay Nhập Phanh, mặc vào cho bé, ngay cả mũ trùm đầu cũng kéo lên, che chắn kỹ lưỡng gương mặt của bé.
Chỉ là sau khi hoàn tất công phu mặc y phục cho bé, bé lại ngáp mấy cái liên tiếp, thậm chí tựa đầu vào ngực Lục Vô Nghiên.
Nào, ta đưa muội về ngủ. Lục Vô Nghiên ôm bé.
Cho dù Phương Cẩn Chi đã được bao bọc vô cùng chặt chẽ, nhưng vừa ra khỏi phòng, gió mùa đông rét mướt thổi đến, vẫn khiến bé rụt cổ một cái, giấu đầu vào hõm vai Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi đi về tiểu biện của bé, trên đường đi, hắn đột nhiên hỏi: Cẩn Chi, nếu giữa hai người có một hố sâu ngăn cách, liên tục giận dỗi đối phương, không bên nào chịu lùi một bước, vậy nên làm gì bây giờ?
Người nào? Người nào tức giận? Tam ca ca giận muội sao? Muội.....không có làm gì chọc giận huynh mà. Phương Cẩn Chi nắm tay gõ vào đầu mình một cái. Lúc bé giơ tay lên, nắm tay nhỏ nhắn cùng với một nửa cánh tay lộ ra khỏi ống tay áo tỳ bà, bị con gió lạnh lẽo thổi trúng.
Không có, Cẩn Chi không có chọc giận ta. Lục Vô Nghiên vội vàng kéo tay của bé xuống, rồi kéo áo che lại.
A. . . . . . Phương Cẩn Chi nặng nề thở phào một cái, lúc này mới yên tâm.
Lục Vô Nghiên suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: Vậy, nếu như có một ngày hai người chúng ta cãi nhau thì phải làm sao?
Chúng ta sẽ không cãi nhau! Phương Cẩn Chi dùng sức lắc đầu.
Ta nói là nếu như.
Không có nếu như! Phương Cẩn Chi bĩu môi, hiển nhiên đã có chút tức giận.
Được được được, không có nếu như. Lục Vô Nghiên dở khóc dở cười véo má bé.
Thân thể nhỏ bé của Phương Cẩn Chi rụt lại, dùng sức dụi dụi khuôn mặt nhỏ bé vào hõm vai của Lục Vô Nghiên, dường như hận không thể chui vào bên trong thân thể hắn. Bé nhỏ giọng nỉ non: Nếu như muội chọc Tam ca ca tức giận. . . . muội mới không chọc Tam ca ca tức giận, như vậy cái phủ Quốc Công rách nát này sẽ không còn ai che chở muội. . . . . .
Đúng đúng đúng, tiểu nữ tử có ý đồ xấu xa. Lục Vô Nghiên cười khổ, đương nhiên hắn biết hài tử này lúc nào cũng nịnh nọt quá mức. Đã trải qua một kiếp người, hiện tại hắn cũng không ngại. Nước chảy đá mòn, một ngày nào đó hắn sẽ khiến cho tiểu nha đầu mưu tính đầy mình này thật tâm thật ý đối xử tốt với hắn.
Thật tâm thật ý vì sự vui vẻ của đối phương mà vui vẻ, chứ không phải vui vẻ nhận được cái gì khi đối phương vui vẻ.
Lại nghe tiểu cô nương trong ngực lẩm bẩm: Nếu như Tam ca ca chọc muội tức giận, muội.... muội sẽ cố gắng nhớ lại trước kia Tam ca ca đã đối xử với muội rất tốt. . . . . .
Trước kia?
Chuyện trước kia của phụ mẫu? Cái này thì Lục Vô Nghiên cũng biết được chút ít, không chỉ có hắn biết, cả Hoàng Thành này ai cũng biết. Lục Vô Nghiên có vẻ đăm chiêu ôm bé đi về phía trước, cho tới khi giao bé cho Vệ mụ mụ, Lục Vô Nghiên vẫn còn đang suy tư.
Ngày hôm sau, Phương Cẩn Chi dậy thật sớm, sai A Tinh và A Nguyệt mau chóng mang bánh trứng, xôi nếp, trà hạnh nhân và bánh bao hấp. Bé ăn một miếng bánh bao hấp rồi lộ ra vẻ mặt không hài lòng, tiếp đó nếm một miếng bánh trứng, sau đó buông muỗng xuống.
A Tinh và A Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, A Tinh vội nói: Là mùi vị nô tỳ làm không tốt, cô nương muốn ăn cái gì, nô tỳ sẽ đi làm lại.
Không có, mùi vị vô cùng tốt. Phương Cẩn Chi mỉm cười khoát tay áo. Chỉ là, ta đã quen thức ăn do Vệ mụ mụ làm, nhất thời khẩu vị không thích ứng.
A Tinh và A Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Vệ mụ mụ, bà và Mễ Bảo Nhi, Diêm Bảo Nhi ăn đi, đừng lãng phí. Ta không ăn! A Tinh, A Nguyệt mang ta đến viện Thùy Sao ăn cùng với Tam ca ca! Phương Cẩn Chi nháy mắt với Vệ mụ mụ.
Vệ mụ mụ lập tức hiểu ý Phương Cẩn Chi.
Khi Phương Cẩn Chi mang A Tinh và A Nguyệt cùng đến viện Thùy Sao, Vệ mụ mụ cũng không kêu Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi đi lên, mà cầm mấy món đó
/192
|