Vô Nghiên đó, chàng không thích sao? Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hắn.
Lục Vô Nghiên vẫn nhìn chằm chằm vào đôi môi xinh đẹp vừa đóng mở gọi tên hắn. Đẹp, rất đẹp.
Thích.
Lục Vô Nghiên bất ngờ vươn tay ra nâng mặt nàng lên, trước đôi mắt mở to kinh ngạc của nàng, dùng sức hôn lên môi nàng một.
Vừa chạm vào liền tách ra.
Phương Cẩn Chi vội vã xoay người, Trưởng Công Chúa đã không còn đứng trong hành làng gấp khúc, thị vệ trong sân thì mắt nhìn thẳng. Nhưng ai biết được bọn họ có nhìn thấy hay không?
Lục Vô Nghiên rạng rỡ đi vào trong nhà.
Lúc dùng bữa tối, Lục Vô Nghiên hiếm khi có được tâm trạng tốt như vậy. Từ trước đến giờ, sức ăn của hắn rất ít, nhưng hôm nay khẩu vị lại tăng lên đáng kể. Phương Cẩn Chi quay đầu sang nhìn hắn mấy lần định khuyên hắn đừng nên ăn quán no, nhưng lời ra đến cửa miệng liền nuốt trở vào.
Thị nữ bưng canh khoai môn đậu đỏ lên, lúc đi ngang qua Lục Vô Nghiên, sơ ý vấp một, thân thể nghiêng sang một bên, nước canh trong tay sóng sánh tràn ra ngoài, vô tình vẩy vào vạt áo Lục Vô Nghiên.
Nàng lập tức quỳ xuống đất, sắc mặt sợ hãi đến trắng bệch, liên tiếp cầu xin tha tội.
Nếu như nước canh vẩy lên Trưởng Công Chúa, cùng lắm chỉ chịu một trận đòn, nhưng cố tình lại vẩy trúng một người mắc bệnh sạch sẽ rất nặng như Lục Vô Nghiên, đây chính là tội phải trả bằng mạng sống!
Lục Vô Nghiên cau mày, chán ghét nhìn vết bẩn trên vạt áo.
Con và Vô Nghiên về thay y phục khác. Phương Cẩn Chi đứng dậy trước khi Lục Vô Nghiên nổi giận, nói với Trưởng Công Chúa.
Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn Phương Cẩn Chi buông đũa xuống, ấn nàng ngồi trở lại ghế, nói: Nàng ăn đi, tự ta trở về.
Thị nữ đó tê liệt ngã trên mặt đất, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy rất ngạc nhiên vì mình có thể tránh được một kiếp.
Sau này đừng vào phòng nữa, lui ra đi. Trưởng Công Chúa lên tiếng.
Nô tỳ tuân lệnh! Thị nữ vội vàng bò dậy, hai chân run rẩy lui xuống.
Trưởng Công Chúa cầm đũa chung gắp cho Phương Cẩn Chi một khối thịt hươu, rồi lại sai thị nữ múc cho Phương Cẩn Chi nửa chén canh long nhãn táo, không nói thêm lời nào.
Đa tạ mẫu thân. Phương Cẩn Chi
Lục Vô Nghiên vẫn nhìn chằm chằm vào đôi môi xinh đẹp vừa đóng mở gọi tên hắn. Đẹp, rất đẹp.
Thích.
Lục Vô Nghiên bất ngờ vươn tay ra nâng mặt nàng lên, trước đôi mắt mở to kinh ngạc của nàng, dùng sức hôn lên môi nàng một.
Vừa chạm vào liền tách ra.
Phương Cẩn Chi vội vã xoay người, Trưởng Công Chúa đã không còn đứng trong hành làng gấp khúc, thị vệ trong sân thì mắt nhìn thẳng. Nhưng ai biết được bọn họ có nhìn thấy hay không?
Lục Vô Nghiên rạng rỡ đi vào trong nhà.
Lúc dùng bữa tối, Lục Vô Nghiên hiếm khi có được tâm trạng tốt như vậy. Từ trước đến giờ, sức ăn của hắn rất ít, nhưng hôm nay khẩu vị lại tăng lên đáng kể. Phương Cẩn Chi quay đầu sang nhìn hắn mấy lần định khuyên hắn đừng nên ăn quán no, nhưng lời ra đến cửa miệng liền nuốt trở vào.
Thị nữ bưng canh khoai môn đậu đỏ lên, lúc đi ngang qua Lục Vô Nghiên, sơ ý vấp một, thân thể nghiêng sang một bên, nước canh trong tay sóng sánh tràn ra ngoài, vô tình vẩy vào vạt áo Lục Vô Nghiên.
Nàng lập tức quỳ xuống đất, sắc mặt sợ hãi đến trắng bệch, liên tiếp cầu xin tha tội.
Nếu như nước canh vẩy lên Trưởng Công Chúa, cùng lắm chỉ chịu một trận đòn, nhưng cố tình lại vẩy trúng một người mắc bệnh sạch sẽ rất nặng như Lục Vô Nghiên, đây chính là tội phải trả bằng mạng sống!
Lục Vô Nghiên cau mày, chán ghét nhìn vết bẩn trên vạt áo.
Con và Vô Nghiên về thay y phục khác. Phương Cẩn Chi đứng dậy trước khi Lục Vô Nghiên nổi giận, nói với Trưởng Công Chúa.
Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn Phương Cẩn Chi buông đũa xuống, ấn nàng ngồi trở lại ghế, nói: Nàng ăn đi, tự ta trở về.
Thị nữ đó tê liệt ngã trên mặt đất, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy rất ngạc nhiên vì mình có thể tránh được một kiếp.
Sau này đừng vào phòng nữa, lui ra đi. Trưởng Công Chúa lên tiếng.
Nô tỳ tuân lệnh! Thị nữ vội vàng bò dậy, hai chân run rẩy lui xuống.
Trưởng Công Chúa cầm đũa chung gắp cho Phương Cẩn Chi một khối thịt hươu, rồi lại sai thị nữ múc cho Phương Cẩn Chi nửa chén canh long nhãn táo, không nói thêm lời nào.
Đa tạ mẫu thân. Phương Cẩn Chi
/192
|