Trong lòng Phương Cẩn Chi có chút không tình nguyện, bé chỉ muốn ở cùng với hai muội muội của mình thôi. Nhưng bé cũng biết Lục Vô Nghiên là một trong số rất ít người đối xử tốt với bé, bé phải thật cẩn thận lấy lòng. Cho nên mặc dù trong lòng có chút không tình nguyện, nhưng bé cũng chỉ âm thầm quyết định chủ ý, đến lúc đó tùy tiện tìm một cái cớ, tranh thủ trở về sớm một chút trước khi hai muội muội ngủ là được.
Thật ra thì Phương Cẩn Chi cũng hiểu Tam ca ca không có nghĩa vụ dạy dỗ cho mình, hắn có thể đặc biệt quan tâm mình đã làm cho mấy ngày trôi qua ở phủ Ôn Quốc Công thông thuận hơn rất nhiều! Bé ném mất mác xuống tận đáy lòng, thậm chí cười hì hì nói: Tam ca ca! Chúng ta tiếp tục quấn diều đi!
Được. Lục Vô Nghiên cười như không cười nhìn tiểu cô nương trước mắt. Nếu không phải có duyên sống lại thêm một lần, thật sự đã bị bộ dạng vui vẻ này của bé lừa gạt rồi.
Hắn muốn bé có thể sống vô ưu như những đứa trẻ tầm thường khác, những thứ khó khăn mà bé phải mất rất nhiều tâm sức mới có thể giải quyết, thì hãy để hắn giải quyết cho bé.
Hơn nữa, kiếp trước hắn đã dạy nàng rất nhiều, sự tồn tại của nàng trở nên nổi bật nhất, nhưng nàng vẫn không thể che chở được cho hai muội muội đấy thôi? Đứa nhỏ ngốc nghếch, không phải nàng trở nên ưu tú, thì có thể khiến cho tục nhân trên thế gian này chấp nhận bọn chúng.
Huống chi, đêm ba mươi lại chạy tới chỗ hắn học. . . . . . Nam nhân Lục gia đều đã nghỉ ngơi hết rồi được không hả? Vật nhỏ thật là không biết khổ cực mà.
Con diều của hai người vẫn chưa được quấn xong, Nhập Trà vội vã chạy tới: Tam thiếu gia, Đại gia đã trở về.
Lục Vô Nghiên tùy ý gật đầu một cái, tiếp tục quấn diều với Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi thắc mắc hỏi: Tam ca ca, Phụ thân huynh về nhà, huynh không cần qua đó sao?
Không cần. Lục Vô Nghiên tiếp tục trét tương hồ, không ngẩng đầu lên.
Nhập Trà vẫn đứng yên một bên, không lập tức rời đi.
Còn có việc? Lục Vô Nghiên có hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn Nhập Trà.
Nhập Trà nhẹ nhàng liếc nhìn Phương Cẩn Chi đang ngồi quậy tương hồ trên mặt đất. Thấy Lục Vô Nghiên gật đầu một cái, Nhập Trà mới nói: Lúc Đại gia trở về, có mang theo một nữ tử Tây Vực về cùng.
Lục Vô Nghiên nhíu mày một cái, hắn đặt nhánh cây xuống đất, rồi lại nhặt lên. Một lát sau, cuối cùng vẫn đặt nhánh cây trong tay xuống đất. Hắn nhìn Phương Cẩn Chi đang trét tương hồ loạn xạ, nói: Cẩn Chi, muội ở đây chơi, ta đi một lát sẽ trở lại.
Dạ. Tam ca ca có chuyện cần làm thì đi mau lên, không cần để ý đến muội đâu. Phương Cẩn Chi vội nói.
Lục Vô Nghiên suy nghĩ một lúc, rồi nói: Nếu đến bữa tối mà ta vẫn chưa trở lại, hãy bảo Nhập Trà ôm muội đến tiền thính đón giao thừa cùng với mọi người. Không cần phải kiên trì chờ ta, có biết không?
Phương Cẩn Chi nặng nề gật đầu: Biết ạ. Tam ca ca yên tâm đi nhanh lên.
Lúc này Lục Vô Nghiên mới yên lòng. Sau khi cẩn thận tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục mới thẳng thớm không một nếp nhăn, rồi mới rời đi.
Nhìn thấy sắp đến giờ dùng bữa tối, nhưng Lục Vô Nghiên vẫn chưa trở về. Phương Cẩn Chi để cho Nhập Trà hầu hạ rửa sạch lớp tương hồ đã khô bám đầy trên tay, mặc áo choàng nhỏ, tiến về phía tiền thính.
Chi phí ăn mặc của Lục gia từ trước đến giờ vẫn luôn được xem trọng, huống chi hôm nay vừa là trừ tịch, vừa là đại thọ thần của Lão thái thái. Tiệc tùng kéo dài, nơi nơi đều là những món ăn kỳ lạ quý hiếm, dùng gan lân thịt phượng để hình dung, cũng chẳng quá đáng chút nào.
Một ngày quan trọng như hôm nay, đám hài tử trong phủ hiếm có dịp không bị gò bó bởi quy cũ như thế này. Đám tiểu thiếu gia và cô nương của Lục gia, đứa nào cũng đều hân hoan chạy nhảy tung tăng, nói nói cười cười. Mấy tiểu thiếu gia nghịch ngợm thì truy đuổi lẫn nhau, tay cầm dây roi nhỏ màu đỏ.
Đám người tụ tập tạo ra cảnh tượng ồn ào náo nhiệt như thế, nhưng ở chỗ của Phương Cẩn Chi lại hết sức yên tĩnh.
Phương Cẩn Chi vốn tưởng rằng lúc đón giao thừa, đại gia đình Lục gia sẽ tụ họp lại cùng một chỗ, nhưng không ngờ nam nhân Lục gia đều ở tiền viện, còn nữ quyến thì ở hậu viện ăn tiệc, nghe hí kịch. Trước khi khai tiệc, bọn vãn bối sẽ đi đến tiền viện, dập đầu theo thứ tự, nhận tiền mừng tuổi rồi quay trở lại hậu viện. Phương Cẩn Chi cảm thấy như vậy không được xem là đoàn tụ, bé vẫn thích lúc còn ở nhà hơn, cùng phụ thân, mẫu thân còn có ca ca quây quần ăn bữa cơm giao thừa.
Phương Cẩn Chi nắm chặt tay áo mình, bắt đầu vui vẻ. Bên trong là tiền mừng tuổi hôm nay bé nhận được.
Cẩn Chi biểu muội, chúng ta giải hòa nhé! Lục Giai Nhân đứng lên, ngay trước mặt Nhị thái thái, Tam thái thái, cùng bốn vị nãi nãi, và một đám tỷ muội, lớn tiếng nói: Trước kia là tỷ không hiểu chuyện, đã nói mấy lời hơi quá đáng. Muội đừng giận tỷ, sau này chúng ta hãy làm tỷ muội tốt, có được hay không?
Lục biểu tỷ đối xử với muội rất tốt, muội chưa từng giận tỷ mà! Phương Cẩn Chi cũng vội vàng đứng lên. Đôi mắt to tròn đảo qua, nhìn thấy Tam nãi nãi và Lục Giai Bồ nhìn Lục Giai Nhân mỉm cười, nhìn thấy Ngũ nãi nãi và Lục Giai Nghệ cau mày, đồng thời nhìn thấy chi thứ hai bên kia giống như đang xem diễn trò.
Lục Giai Nhân nhìn nụ cười trên mặt Phương Cẩn Chi liền tức giận, nàng ta mới không phải chân thành nhận lỗi! Nếu không phải mẫu thân buộc nàng ta nói xin lỗi, nếu không bị đe dọa cắt tiền mừng tuổi, nàng ta sẽ không rơi vào trường hợp phải nói lời xin lỗi với một nữ thương hộ không cha không mẹ! Nhưng nhớ lại lời dặn của mẫu thân, ở trước
Thật ra thì Phương Cẩn Chi cũng hiểu Tam ca ca không có nghĩa vụ dạy dỗ cho mình, hắn có thể đặc biệt quan tâm mình đã làm cho mấy ngày trôi qua ở phủ Ôn Quốc Công thông thuận hơn rất nhiều! Bé ném mất mác xuống tận đáy lòng, thậm chí cười hì hì nói: Tam ca ca! Chúng ta tiếp tục quấn diều đi!
Được. Lục Vô Nghiên cười như không cười nhìn tiểu cô nương trước mắt. Nếu không phải có duyên sống lại thêm một lần, thật sự đã bị bộ dạng vui vẻ này của bé lừa gạt rồi.
Hắn muốn bé có thể sống vô ưu như những đứa trẻ tầm thường khác, những thứ khó khăn mà bé phải mất rất nhiều tâm sức mới có thể giải quyết, thì hãy để hắn giải quyết cho bé.
Hơn nữa, kiếp trước hắn đã dạy nàng rất nhiều, sự tồn tại của nàng trở nên nổi bật nhất, nhưng nàng vẫn không thể che chở được cho hai muội muội đấy thôi? Đứa nhỏ ngốc nghếch, không phải nàng trở nên ưu tú, thì có thể khiến cho tục nhân trên thế gian này chấp nhận bọn chúng.
Huống chi, đêm ba mươi lại chạy tới chỗ hắn học. . . . . . Nam nhân Lục gia đều đã nghỉ ngơi hết rồi được không hả? Vật nhỏ thật là không biết khổ cực mà.
Con diều của hai người vẫn chưa được quấn xong, Nhập Trà vội vã chạy tới: Tam thiếu gia, Đại gia đã trở về.
Lục Vô Nghiên tùy ý gật đầu một cái, tiếp tục quấn diều với Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi thắc mắc hỏi: Tam ca ca, Phụ thân huynh về nhà, huynh không cần qua đó sao?
Không cần. Lục Vô Nghiên tiếp tục trét tương hồ, không ngẩng đầu lên.
Nhập Trà vẫn đứng yên một bên, không lập tức rời đi.
Còn có việc? Lục Vô Nghiên có hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn Nhập Trà.
Nhập Trà nhẹ nhàng liếc nhìn Phương Cẩn Chi đang ngồi quậy tương hồ trên mặt đất. Thấy Lục Vô Nghiên gật đầu một cái, Nhập Trà mới nói: Lúc Đại gia trở về, có mang theo một nữ tử Tây Vực về cùng.
Lục Vô Nghiên nhíu mày một cái, hắn đặt nhánh cây xuống đất, rồi lại nhặt lên. Một lát sau, cuối cùng vẫn đặt nhánh cây trong tay xuống đất. Hắn nhìn Phương Cẩn Chi đang trét tương hồ loạn xạ, nói: Cẩn Chi, muội ở đây chơi, ta đi một lát sẽ trở lại.
Dạ. Tam ca ca có chuyện cần làm thì đi mau lên, không cần để ý đến muội đâu. Phương Cẩn Chi vội nói.
Lục Vô Nghiên suy nghĩ một lúc, rồi nói: Nếu đến bữa tối mà ta vẫn chưa trở lại, hãy bảo Nhập Trà ôm muội đến tiền thính đón giao thừa cùng với mọi người. Không cần phải kiên trì chờ ta, có biết không?
Phương Cẩn Chi nặng nề gật đầu: Biết ạ. Tam ca ca yên tâm đi nhanh lên.
Lúc này Lục Vô Nghiên mới yên lòng. Sau khi cẩn thận tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục mới thẳng thớm không một nếp nhăn, rồi mới rời đi.
Nhìn thấy sắp đến giờ dùng bữa tối, nhưng Lục Vô Nghiên vẫn chưa trở về. Phương Cẩn Chi để cho Nhập Trà hầu hạ rửa sạch lớp tương hồ đã khô bám đầy trên tay, mặc áo choàng nhỏ, tiến về phía tiền thính.
Chi phí ăn mặc của Lục gia từ trước đến giờ vẫn luôn được xem trọng, huống chi hôm nay vừa là trừ tịch, vừa là đại thọ thần của Lão thái thái. Tiệc tùng kéo dài, nơi nơi đều là những món ăn kỳ lạ quý hiếm, dùng gan lân thịt phượng để hình dung, cũng chẳng quá đáng chút nào.
Một ngày quan trọng như hôm nay, đám hài tử trong phủ hiếm có dịp không bị gò bó bởi quy cũ như thế này. Đám tiểu thiếu gia và cô nương của Lục gia, đứa nào cũng đều hân hoan chạy nhảy tung tăng, nói nói cười cười. Mấy tiểu thiếu gia nghịch ngợm thì truy đuổi lẫn nhau, tay cầm dây roi nhỏ màu đỏ.
Đám người tụ tập tạo ra cảnh tượng ồn ào náo nhiệt như thế, nhưng ở chỗ của Phương Cẩn Chi lại hết sức yên tĩnh.
Phương Cẩn Chi vốn tưởng rằng lúc đón giao thừa, đại gia đình Lục gia sẽ tụ họp lại cùng một chỗ, nhưng không ngờ nam nhân Lục gia đều ở tiền viện, còn nữ quyến thì ở hậu viện ăn tiệc, nghe hí kịch. Trước khi khai tiệc, bọn vãn bối sẽ đi đến tiền viện, dập đầu theo thứ tự, nhận tiền mừng tuổi rồi quay trở lại hậu viện. Phương Cẩn Chi cảm thấy như vậy không được xem là đoàn tụ, bé vẫn thích lúc còn ở nhà hơn, cùng phụ thân, mẫu thân còn có ca ca quây quần ăn bữa cơm giao thừa.
Phương Cẩn Chi nắm chặt tay áo mình, bắt đầu vui vẻ. Bên trong là tiền mừng tuổi hôm nay bé nhận được.
Cẩn Chi biểu muội, chúng ta giải hòa nhé! Lục Giai Nhân đứng lên, ngay trước mặt Nhị thái thái, Tam thái thái, cùng bốn vị nãi nãi, và một đám tỷ muội, lớn tiếng nói: Trước kia là tỷ không hiểu chuyện, đã nói mấy lời hơi quá đáng. Muội đừng giận tỷ, sau này chúng ta hãy làm tỷ muội tốt, có được hay không?
Lục biểu tỷ đối xử với muội rất tốt, muội chưa từng giận tỷ mà! Phương Cẩn Chi cũng vội vàng đứng lên. Đôi mắt to tròn đảo qua, nhìn thấy Tam nãi nãi và Lục Giai Bồ nhìn Lục Giai Nhân mỉm cười, nhìn thấy Ngũ nãi nãi và Lục Giai Nghệ cau mày, đồng thời nhìn thấy chi thứ hai bên kia giống như đang xem diễn trò.
Lục Giai Nhân nhìn nụ cười trên mặt Phương Cẩn Chi liền tức giận, nàng ta mới không phải chân thành nhận lỗi! Nếu không phải mẫu thân buộc nàng ta nói xin lỗi, nếu không bị đe dọa cắt tiền mừng tuổi, nàng ta sẽ không rơi vào trường hợp phải nói lời xin lỗi với một nữ thương hộ không cha không mẹ! Nhưng nhớ lại lời dặn của mẫu thân, ở trước
/192
|