Thề Không Làm Thiếp

Chương 40 - Chương 18.2

/44


Edit: Lăng Mộ Tuyết

Đột nhiên, bên ngoài có người đi vào bẩm báo: Lục hoàng tử, chủ hiệu này đang ở bên ngoài xin được cầu kiến.

Hoàng Phủ Đào cười lạnh, đi ra ngoài cửa hiệu, chỉ thấy vẻ mặt Dương Trí Nghiêu cổ quái mà nói: Lục hoàng tử?

Dương Trí Nghiêu, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn gì để nói?

Ta...

Ngươi dám phản bội Bản hoàng tử! Uổng phí Bản hoàng tử tín nhiệm ngươi như vậy, bồi dưỡng ngươi thành tâm phúc, kết quả ngươi lại lấy oán trả ơn, trước trận phản chiến giúp đỡ Hoàng Phủ Ương đối phó Bản hoàng tử!

Lục hoàng tử, không phải, ngươi - -

Ngươi còn gì muốn nói sạo? Cửu hiệu của ngươi cất giữ mấy chục bộ binh khí, chẳng lẽ còn là giả hay sao?!

Dương Trí Nghiêu há mồm muốn nói, đột nghe thấy phía sau truyền đến tiếng xe ngựa vội vã, hắn quay đầu nhìn lại: Hầu gia.

Xe ngựa dừng lại, người xuống xe là Khổng Nhị gia Thái Bình hầu Khổng Kinh Khản, vẻ mặt hắn khó tin nhìn bên ngoài cửa hiệu, hiểu rõ toàn bộ đều đã được định sẵn.

Cậu, ngươi... Hoàng Phủ Đào khó hiểu nhìn hắn, không hiểu lúc này hắn chạy ở đây làm gì.

Thì ra ngươi thật sự muốn chặt đứt quan hệ? ! Khổng Kinh Khản căm tức gầm thấp.

Có ý gì? Hoàng Phủ Đào mờ mịt hỏi.

Ngươi còn giả bộ? Ngươi dẫn người tra cửa hiệu này làm cái gì?

Ta...

Ngươi muốn tố giác ta? Nhưng ngươi chớ quên, chuyện này đều do ngươi muốn ta làm! Khổng Kinh Khản thấy hắn còn đang diễn trò, giận không kềm được mà nói: Lúc trước có tin đồn Tam hoàng tử điều tra tham nhũng, ngươi có ý định khai ra ta để che giấu chính mình, ta cũng không chịu tín, nhưng hôm nay ngươi làm tuyệt, cũng đừng trách ta nói rõ tất cả ở trước mặt hoàng thượng!

Cậu, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì? Hoàng Phủ Đào bước nhanh bắt kịp.

Đi! Khổng Kinh Khản lên xe ngựa, quát một tiếng liền đi.

Cậu! Hoàng Phủ Đào giận dữ trầm xuống, quay đầu hỏi Dương Trí Nghiêu: Ngươi nói, có phải ngươi giở trò quỷ hay không? !

Dương Trí Nghiêu vẻ mặt vô tội nhún vai, chỉ vào đã Binh Bộ Thượng Thư đi ra từ cửa hiệu: Chỉ sợ Lục hoàng tử đã quên, lúc trước Thái Bình hầu từng muốn Lục hoàng tử phòng bị, Lục hoàng tử đã muốn Thái Bình hầu âm thầm chuẩn bị, mà binh khí trong kho hàng chính là Thái Bình hầu chuẩn bị vì Lục hoàng tử, sở dĩ đặt ở chỗ này, đó là bởi vì Thái Bình hầu tín nhiệm tại hạ, chỉ là tại hạ nằm mơ cũng không thể tưởng được, Lục hoàng tử lại tự vạch trần như thế?

Hoàng Phủ Đào nghe vậy đầu nổ vang một trận, nhìn Binh Bộ Thượng Thư, lại nhớ tới đã Khổng Kinh Khản điều khiển xe ngựa trở về, không khỏi gầm nhẹ: Tất cả đều đã hỏng, còn đợi ở đây làm gì? !

Lục hoàng tử, đây là thật sao, trong tay vi thần có thánh chỉ của hoàng thượng... Binh Bộ Thượng Thư lấy thánh chỉ từ trong lồng ngực ra: Vừa vặn Lục hoàng tử tìm vi thần trước, hoàng thượng mới muốn vi thần tra rõ việc này, cho nên...

Trong lòng Hoàng Phủ Đào cứng lại, trừng Dương Trí Nghiêu.

Không thể trách tại hạ, thật sự do động tác của Lục hoàng tử quá nhanh, tại hạ bất lực. Dương Trí Nghiêu biểu hiện ra sự đau đớn vô cùng.

Trách ai được? Thì trách bản lĩnh của bản thân kém một bậc đi.

Khổng Kinh Khản vào cung tố giác Hoàng Phủ Đào tư tàng vũ khí mưu nghịch, hoàng đế tức giận, lập tức giam lỏng Lục hoàng tử cũng hạ lệnh tra rõ, việc này dẫn tới một trận náo động trong triều đình.

Phiền Bách Văn nghe tin, tiến đến dinh thự của Lục hoàng tử ở thành đông muốn xác nhận tin tức, sao có thể đoán được vừa mới vào cửa đã lập tức bị mấy vị quan viên đệ tử thường ở cùng một chỗ với Hoàng Phủ Đào đánh cho một trận, mọi người đều tưởng rằng Phiền Bách Văn chủ đạo tất cả.

Nháy mắt, Phiền Bách Văn thành chuột chạy ra đường, người người kêu hô đánh, sợ tới mức hắn ôm thương tích mau chóng bỏ chạy về nhà, chuẩn bị tìm Dương Như Kỳ , chất vấn vì sao nàng ta cấp cho hắn tin tức sai lệch.

Ngay khi hắn trở lại Phiền phủ, đi tới cửu khúc kiều ngăn giữa Mai Trinh viện và Cán Hương viện, đã thấy Dương Như Kỳ lớn tiếng gầm thét với Dương Như Tuyên - -

Ngươi không muốn ta sống tốt đúng không? ! Ta khó lắm mới xoay người, ngươi cho là tùy tiện nói vài câu, ta sẽ tin sao?

Như Kỳ, ta thật sự vì tốt cho ngươi, ngươi lại khăng khăng nói...

Ngươi đâu có tốt với ta? Ngươi hãm hại ca ca ta, để cho mẹ ta bị vắng vẻ, hại nương ta mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, hiện giờ khó khan lắm ta mới đạt được kết quả tốt, ngươi lại không muốn ta từ bỏ cuộc sống tốt?

Dương Như Tuyên buồn bực vì sự chấp mê của nàng ta, buồn bực gào thét: Phiền Bách Văn thật sự đợi ngươi sao? Trong lòng ngươi tự hỏi, hắn thật sự thương yêu ngươi sao? Hắn chỉ coi ngươi là quân cờ, ngươi mau tỉnh lại đi!

Dương Như Kỳ híp mắt, như là bị chọc đúng chỗ đau, nổi giận dùng lực đẩy nàng, Dương Như Tuyên không dự đoán được nàng lại dùng lực đẩy mình như vậy, lảo đảo ngã xuống phía sau.

Nhưng một cái ôm ấm áp đón nàng vào trong lòng, lập tức truyền đến giọng nói tức giận bên tai nàng - -

Như Kỳ, ngươi đang làm gì đó? Như Tuyên là tỷ tỷ ngươi! Dương Trí Nghiêu từ phía sau chạy tới, bước chân không nhanh bằng Phiền Bách Nguyên, nhưng mở miệng lại nhanh hơn.

Nàng không phải tỷ tỷ của ta! Dương Như Kỳ gầm thét.

Tốt lắm, ta cũng không cần phải khách khí với ngươi nữa. Phiền Bách Nguyên bảo vệ Dương Như Tuyên trong ngực, trầm giọng nói.

Dương Như Kỳ co rúm lại, cảm thấy giống như có chỗ nào không thích hợp lại không nói


/44

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status