Đến giờ khắc này, Khúc Kiều cực kỳ xác định, đối với người đàn ông trước mắt này nàng bó tay. Thắng thẳng băng trước mặt hắn là chuyện không thể nào, xem ra chẳng còn cách nào khác ngoài nhượng bộ lui binh. Nàng cúi thấp đầu, mang theo cõi lòng “đưa đám”, chuẩn bị “lui binh”, lại nghe thấy Mục Vũ mở miệng nói: “Đợi đã.”Khúc Kiều bất đắc dĩ ngừng bước hỏi: “Có chuyện gì?”
Mục Vũ cười nói: “Ta hơi khát, nơi này có nước uống không?”
Khúc Kiều gật đầu một cái, đáp: “Cậu đi theo ta.”
Mục Vũ đi theo nàng, chỉ thấy núi này rừng rậm dày đặc, đường mòn quanh co. Trong rừng ánh sáng heo hắt, không thể phân biệt nổi sáng chiều. Lá rụng đầy đất, chẳng khác nào đi trong mây. Đi được chừng nửa nén hương, vòng qua bụi cây rậm rạp liền trông thấy một ao nước. Ao nước kia vô cùng trong vô cùng sạch, ngay cả bèo, rong rêu hay cá tôm đều không có, lần đầu tiên nhìn thấy cảm giác nó thực trống không. Mục Vũ đi tới bên cạnh ao, quỳ thấp người, đặt binh khí xuống, tay vốc nước, nhìn cẩn thận.
“Đâylà nước mưa ta gom được, rất sạch sẽ, uống đi.” Khúc Kiều đi tới ngồi xổm bên cạnh hắn, nói như vậy.
Mục Vũ không nói tiếng nào, theo lời uống vào. Dòng nước trong veo lành lạnh mang theo hơi ngọt thấm vào cổ họng, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cũng theo đó thấm vào. Hắn không khỏi mỉm cười, thở dài: “Thật ngon.”
Đánh giá đơn giản này lại làm cho Khúc Kiều đắc ý. Nước này vốn để chuẩn bị cho mùa khô, chưa từng nghĩ tới việc một ngày kia sẽ có người uống. Mà nay, nghe một câu “Thật ngon.” của hắn, trái lại làm cho dòng nước cực kỳ bình thường này trở nên giá trị. Nàng cười tới mi mắt cong cong, trên mặt đều là ý cười.
Mục Vũ thấy nàng vui vẻ như thế, không biết là vì chuyện gì nhưng cũng không hỏi nhiều. Hắn lấy từ trong lòng ra một bọc giấy, cầm ra lương khô ở bên trong, chầm chậm ăn vào.
Khúc Kiều vừa thấy hắn ăn, hai mắt cũng sáng lên. Nàng tỉ mỉ quan sát lương khô trong tay hắn, lại tỉ mỉ nhìn hắn nhai nuốt, một lúc lâu cũng không rời tầm mắt đi.
Mục Vũ phát hiện ra ánh mắt nàng, nhìn nàng hoài nghi.
Khúc Kiều đối diện với ánh mắt của hắn, cuống quýt dò xét hỏi: “Ăn ngon không?”
Mục Vũ bật cười, đưa lương khô cầm trong tay tới trước mặt nàng, hỏi: “Nếm thử một chút?”
Khúc Kiều gật mạnh đầu, cực kỳ vui mừng đưa tay ra đón. Nàng vừa cầm lấy lương khô, chợt nhớ ra điều gì, rụt tay lại nói: “Bẻ cho ta một chút xíu là được rồi.”
Mục Vũ gật đầu một cái, lựa chỗ chưa chạm qua, bẻ xuống một miếng nhỏ, đưa cho nàng.
Khúc Kiều nhận lấy, cho luôn vào miệng, cực kỳ nghiêm túc nhai nuốt. Mục Vũ nhìn nàng, cảm thấy buồn cười. Nàng nhai một lúc lâu mới chịu nuốt xuống. Vậy mà trong khoảnh khắc nàng nuốt xuống, cơ thể nàng chấn động, thống khổ nhíu chân mày lại. Nàng cúi đầu che miệng, tựa như cố nén chịu.
Mục Vũ thấy cảnh tượng như vậy, không hiểu gì cả, đang định hỏi, Khúc Kiều chợt ngẩng đầu lên, mỉm cười với hắn, nói: “Được, ăn rất ngon …”
Câu này trái ngược hẳn với suy nghĩ khiến cho Mục Vũ cau mày: “Đây là thế nào?”
Khúc Kiều đi sang bên cạnh vốc nước lên, uống vài hớp mới ngượng ngùng cười đáp lại: “Thật ra thì ra không thể ăn đồ ăn … Dù gì cũng là cây mà. Đối với cậu, cho dù có thèm …”
Lúc nàng nói lời này, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi chảy thành dòng, xem ra là cực kỳ thống khổ. Mục Vũ vẫn cau mày như trước, giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nàng. Khúc Kiều sửng sốt, quên cả cử động, lại nghe thấy hắn nói: “Đừng dọa ta.” Một lát sau, hắn thả tay xuống, lại hỏi tiếp, “Còn khó chịu nữa không?”
Khúc Kiều cuống quýt lùi lại, lắc đầu đáp: “Không sao, không sao.” Nàng không biết nên đặt tầm mắt của mình ở nơi nào, cứ thế mang theo chút hoảng sợ đưa mắt nhìn ra xung quanh, nhìn thấy bọc giấy chỉ còn dư lại chút lương khô, nàng nghĩ một lát rồi hỏi hắn, “Những thứ này đủ ăn không?”
Mục Vũ theo ánh mắt của nàng nhìn tới, cười nói: “Tạm ổn.”
Khúc Kiều có chút quẫn bách, khẽ đáp: “Trên núi của ta không có đồ để ăn …”
Mục Vũ thoáng hoài nghi. Diện tích núi này không nhỏ, nếu bảo là một chút thức ăn cũng không có, thật làm cho người ta không tài nào hiểu được. Khúc Kiều biết hắn không hiểu, giải thích: “Tất cả những thứ trên núi đều là thuật che mắt, nơi này chỉ có ta mà thôi.” Nhắc tới chuyện này, Khúc Kiều mỉm cười ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn về phía cây dâu, nói: “Dáng dấp ta quá lớn. Tạo hóa nhân từ, nuôi dưỡng vạn vật, nhưng ánh mắt trời chiếu xuống đất lại có hạn. Rễ cây của ta khổng lồ, chiếm hết bùn đất, cỏ cây khác không có chỗ nào cắm rễ. Cành cây tán lá của ta cực kỳ tươi tốt, che hết ánh sáng, bọn chúng không thể tiếp xúc được với ánh mặt trời. Dù cho có may mắn nảy mầm cũng không cách nào lớn lên được. Không có cỏ cây, đương nhiên cũng không có trùng thú chim muông. Huồng hồ bọn chúng còn tổn thương lá của ta, ta không thích bọn chúng, bọn chúng cũng không dám tới. Cho nên, nơi này chỉ có ta …”
Sau khi Mục Vũ nghe xong không khỏi buồn bã, lửng lơ đáp lại một câu: “Thì ra là như vậy.”
Khúc Kiều cúi thấp đầu, chậm rãi nói: “Thật ra thì cũng không có gì. Vạn vật thế gian, nơi phồn nơi lụi, lúc tan khi phát, chẳng qua chỉ là đạo lý này mà thôi.” Nàng nói xong, dường như nghĩ tới cái gì, mỉm cười nói với Mục Vũ, “Tiên ma đại chiến cũng là như thế mà.”
Nghe tới “tiên ma đại chiến”, Mục Vũ nhướng mày, nghiêm nghị nhìn Khúc Kiều.
Mặc dù hắn chưa nói gì nhưng Khúc Kiều vẫn phát hiện ra hắn không vui. Nàng cũng không sợ, vẫn mỉm cười như cũ, nói: “Cậu nói thiện ác khác biệt, chính tà bất lưỡng lập, ta không hiểu lắm. Nhưng ta biết, trên người ma vật có ma khí, vật này đối với nhân loại mà nói chẳng khác nào độc dược. Nếu ma tộc thịnh vượng, loài người chắc chắn diệt vong. Trong mắt của ta, đây cũng là lý do các người không thể không chiến.”
Mục Vũ trầm mặc trong chốc lát, khẽ đáp: “Có lẽ vậy.”
Khúc Kiều cười cười, không nói gì. Trong rừng yên ắng, dường như có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của hai người. Không khí như vậy, khiến cho Khúc Kiều thoáng chút lúng túng. Nàng đang định tìm lí do rời đi, lại thấy ánh huỳnh quang lóe lên từ nơi sâu thẳm trong rừng, từ từ đi tới gần đây.
Mục Vũ đương nhiên cũng thấy. Mi mày hắn nhíu lại, trầm giọng quát lên: “Xung!” Cây giáo đáp lại tiếng gọi, lơ lửng giữa không trung, mũi giáo nhắm thẳng vào hướng những đốm sáng kia.
Khúc Kiều thấy thế, vội nói: “Đợi đã, đừng động thủ!”
Mục Vũ cảm thấy yêu khí càng lúc càng đậm, không dám buông lỏng cảnh giác chút nào. Nhưng thấy Khúc Kiều nói vậy, hắn cũng kiềm chế lại. Hắn nắm cây giáo trong tay, hỏi: “Cô biết?”
Khúc Kiều bất đắc dĩ gật đầu, “Coi như là vậy đi …”
Mắt thấy những đốm sáng kia sắp tới gần, tay Mục Vũ cầm giáo càng thêm chặt, củng cố ý chí chiến đấu, cực kỳ căng thẳng. Nhưng khi những đốm sáng kia tới gần, hắn cũng ngẩn ra: đó là hơn một trăm cây nấm lớn nhỏ, tay chân đủ cả, toán thân phát ra ánh sáng, đang nhanh nhẹn chạy tới.
Khúc Kiều đứng dậy nghênh đón, cười nói: “A, hôm nay thiếu đi nhiều so với hôm qua rồi.”
Đám nấm thấy nàng, cũng đều vui mừng, tụ tập bên chân nàng, còn ra sức bám víu lên người nàng. Khúc Kiều mỉm cười ngồi xổm xuống, thổi phồng mấy con trong tay, rồi đưa cho Mục Vũ xem.
“Vừa rồi ta có nói trên núi này chỉ có mình ta dường như không đúng lắm. Còn có những thứ nấm này đây.” Khúc Kiều cười nói.
Mục Vũ nhìn kỹ xuống, yêu vật nho nhỏ này còn chưa có ngũ quan hoàn chỉnh, chỉ có một đôi mắt, linh động tỏa sáng. Đám nấm này vừa mới được sinh ra, cũng đang chú tâm quan sát hắn.
Vật này mặc dù dáng vẻ kỳ dị nhưng có vẻ như không có ác ý. Mục Vũ nghĩ tới đây, chậm rãi buông binh khí xuống. Đám nấm vừa thấy vậy, liền tụ lại bên cạnh hắn. Có mấy con gan lớn, bò lên đầu gối hắn, ngửa đầu nhìn hắn.
Khúc Kiều ôm nấm, cười nói: “Nấm không cần ánh mặt trời hay bùn đất, dựa vào lá rụng của ta mà sống. Có lẽ là nhờ vào đạo hạnh của ta lưu lại trong lá cây, chúng mới biến thành yêu vật. Nhưng mà tuổi thọ của chúng quá ngắn, mặt trời lặn sinh mặt trời mọc chết.”
Mục Vũ nghe vậy nói thật khẽ: “Triêu khuẩn bất tri hối sóc.”
(câu trên trích trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử:
triêu khuẩn: là một thứ nấm sớm nở chiều tàn; hối sóc: sóc là ngày đầu tháng, hối là ngày cuối tháng. Ở đây hối là buổi tối, sóc là buổi mai.)
“Gì cơ?” Khúc Kiều không hiểu hàm ý trong lời nói, hỏi lại.
“Triêu sinh mộ tử, nấm không biết thế nào là sớm tối.” Mục Vũ giải thích.
(triêu sinh mộ tử: sinh ra vào ban mai chết đi lúc hoàng hôn)
Khúc Kiều ngẫm nghĩ một lát, nhìn đám nấm trong tay, thì thào: “Đúng vậy …”
Ánh sáng le lói hắt vào đôi con ngươi của nàng, mang theo vẻ đau thương, càng tôn lên vẻ cô đơn của nàng. Mục Vũ nhìn nàng, mở miệng nói: “Là ta hiểu lầm cô, xin lỗi.”
“Hả?” Khúc Kiều không biết vì sao hắn lại nói câu này, cả khuôn mặt đều là vẻ ngơ ngác.
“Ta vốn tưởng rằng, những lời cô nói lúc cứu ta là có liên quan tới tình nhi nữ. Mới vừa rồi cô còn nhắc tới dương khí, ta cũng cho là thật …” Mục Vũ tỏ vẻ thành khẩn, nói tiếp, “Là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Khúc Kiều nở nụ cười gật đầu đáp: “Đúng vậy, đúng vậy. Là cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
“Ừ, là ta suy nghĩ nhiều.” Mục Vũ nói, “Thì ra cô chỉ cần một người tới bầu bạn mà thôi.”
“Hả???” Khúc Kiều ôm nấm thụt lùi về sau một bước, “Cái gì cơ???”
“Cô thật đúng là không nhớ rõ lời mình đã nói sao?” Mục Vũ cười bảo, “Cô nói cô có thể cứu ta, chỉ có điều sau này, ta nhất định phải quay về đây, dùng quãng đời còn lại bầu bạn với cô.”
“Cái này …” Những lời này đương nhiên Khúc Kiều có nhớ, chẳng qua bị hắn nói thẳng ra ngoài như vậy, cũng có chút thẹn thùng.
“So với cô, quãng đời còn lại của ta không thể nào dài hơn được. Nhưng ta đồng ý với cô, sau này sẽ ở bên cô …” Mục Vũ nói tới đây, lại nhìn về hướng đám nấm kia, nói tiếp, “… còn cả những thứ nấm này.”
Khúc Kiều nhìn hắn cười chỉ cảm thấy trong lòng rung động, khiến cho nàng giật mình kinh ngạc.
Bầu bạn sao …
Một mình một thân gỗ sống trên đỉnh núi, trôi qua biết bao năm tháng, có lẽ bởi vì nàng thật sự quá cô đơn cho nên mới đòi hỏi hắn ở bên. Nhưng để hắn lại thì sao? Đúng như hắn nói, tuổi thọ của hắn quá ngắn ngủi. Triêu khuẩn bất tri hối sóc, hắn sao có thể thấu trăm ngàn năm bãi bể nương dâu…
Nhưng rốt cuộc nàng cũng không lộ vẻ phiền muộn trên mặt, chỉ cười nói với hắn: “Cậu là một người tốt.”
Mục Vũ nghe vậy, càng thêm vui vẻ, “Đây chỉ là trả ơn thôi.”
Khúc Kiều thả đám nấm trong tay xuống, kéo hắn tới, cất bước đi không nói lời nào. Mục Vũ cũng không hỏi nhiều, tùy theo nàng. Đám nấm ríu rít đi sát theo bọn họ, lưu lại những đốm sáng uốn lượn.
Trong chốc lát, bọn họ đã quay trở lại bên cây dâu cổ thụ. Khúc Kiều giơ tay lên, chỉ thấy mấy chục chạc cây từ trên cây rơi xuống, trải ra đầy đất. Nàng sử dụng pháp thuật, khiến cho chạc cây tự nối vào nhau, chỉ trong nháy mắt đã kết thành một căn nhà gỗ. Nàng kéo Mục Vũ vào, lại dẫn dây leo kết thành giường nằm bàn ghế. Cho tới khi tất cả đều thỏa đáng, nàng mỉm cười nói với Mục Vũ: “Cậu ở đây đi, thiếu cái gì thì nói với ta.”
Mục Vũ gật đầu, cười đáp lại nàng: “Được.”
“Mới vừa rồi đã đánh thức cậu, cậu ngủ tiếp đi.” Khúc Kiều dứt lời, kéo hắn tới trước giường, định bảo hắn nằm xuống đã thấy đám nấm không chút thức thời kia đang chiếm lấy hết mặt giường, nháy nháy mắt với nàng.
“Này này này, sao các ngươi lại như vậy! Mau đi xuống, mau đi xuống!” Khúc Kiều bất mãn, giơ tay phủi bọn nó xuống. Đám nấm coi đây là trò đùa vui, nhảy qua nhảy lại tránh né nàng.
Mục Vũ nhìn thấy không khỏi buồn cười đứng lên. Hắn kéo Khúc Kiều tới bên cạnh, nói: “Không sao, để ta.”
Khúc Kiều gật đầu một cái, xem hắn làm thế nào.
Mục Vũ không nói nhiều, tay làm thế kiếm chỉ vào giường, quát: “Xung!”
Cây giáo ngắn nghe theo chỉ thị, lia tới trên giường. Nhất thời sát ý nổi lên dày đặc, tựa như lửa thiêu đốt. Đám nấm sợ hãi không thôi, chỉ trong phút chốc đã chạy đi tán loạn. Nhìn mặt giường trống không, Mục Vũ hài lòng cười một tiếng, quay đầu nói với Khúc Kiều: “Nhìn xem, rất dễ phải không.”
Vào giờ phút này, ấy thế mà tâm trạng Khúc Kiều lại giống y hệt đám nấm:
Thật là đáng sợ!
~
Tác giả:
Nhìn xem cmt chương trước, tôi muốn “nghiêm túc phê bình” các bạn độc giả đã xếp nữ chính vào loại hình tượng “vui vẻ không nghiêm túc”!
Nhìn bạn cây này!
Nữ chính lần này có hình tượng dịu dàng rộng rãi ấm áp!
Siêu cấp ấm áp!
Hơn nữa còn là một kẻ tham ăn không biết sống chết … [bi ai]…
[Khúc Kiều: ^_^ Cái gì? Có đồ ăn ngon? Cho ta nếm thử chút đi ~ chu cái miệng nhỏ ra~]
[Mục Vũ: …]
Khụ, dưới đây, do bạn đọc Nhĩ Nhĩ yêu cầu, sẽ giải thích với mọi người về binh khí của nam chính: Xung.
Xung [bộ vũ]: bay thẳng về phía trước, tương tự với “xông”: “Hộc phi cử vạn lý, nhất phi xung hạo thương.”
[nghĩa dịch tạm: thiên nga bay vạn dặm, bay thẳng về phía trước trên nền trời xanh.]
… lược bớt cơ số thơ văn trích dẫn chữ “xung”…
Khụ ~~~ đương nhiên, tôi có thể thành khẩn thú thật với cả nhà, lựa chọn chữ “xung” này là bởi vì trong tên nam chính có một chữ “Vũ”.
Về phần vì sao lại chọn binh khí của nam chính là “Giáo ngắn” đó là bởi vì “giáo dài” sẽ bị miệng (có lẽ là khó phát âm) !!! Mặc dù không biết tại sao, nhưng là sẽ bị miệng !!! Bi ai!!!
Tóm lại ~~~ chuyện chính là như vậy ~~~
Mục Vũ cười nói: “Ta hơi khát, nơi này có nước uống không?”
Khúc Kiều gật đầu một cái, đáp: “Cậu đi theo ta.”
Mục Vũ đi theo nàng, chỉ thấy núi này rừng rậm dày đặc, đường mòn quanh co. Trong rừng ánh sáng heo hắt, không thể phân biệt nổi sáng chiều. Lá rụng đầy đất, chẳng khác nào đi trong mây. Đi được chừng nửa nén hương, vòng qua bụi cây rậm rạp liền trông thấy một ao nước. Ao nước kia vô cùng trong vô cùng sạch, ngay cả bèo, rong rêu hay cá tôm đều không có, lần đầu tiên nhìn thấy cảm giác nó thực trống không. Mục Vũ đi tới bên cạnh ao, quỳ thấp người, đặt binh khí xuống, tay vốc nước, nhìn cẩn thận.
“Đâylà nước mưa ta gom được, rất sạch sẽ, uống đi.” Khúc Kiều đi tới ngồi xổm bên cạnh hắn, nói như vậy.
Mục Vũ không nói tiếng nào, theo lời uống vào. Dòng nước trong veo lành lạnh mang theo hơi ngọt thấm vào cổ họng, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cũng theo đó thấm vào. Hắn không khỏi mỉm cười, thở dài: “Thật ngon.”
Đánh giá đơn giản này lại làm cho Khúc Kiều đắc ý. Nước này vốn để chuẩn bị cho mùa khô, chưa từng nghĩ tới việc một ngày kia sẽ có người uống. Mà nay, nghe một câu “Thật ngon.” của hắn, trái lại làm cho dòng nước cực kỳ bình thường này trở nên giá trị. Nàng cười tới mi mắt cong cong, trên mặt đều là ý cười.
Mục Vũ thấy nàng vui vẻ như thế, không biết là vì chuyện gì nhưng cũng không hỏi nhiều. Hắn lấy từ trong lòng ra một bọc giấy, cầm ra lương khô ở bên trong, chầm chậm ăn vào.
Khúc Kiều vừa thấy hắn ăn, hai mắt cũng sáng lên. Nàng tỉ mỉ quan sát lương khô trong tay hắn, lại tỉ mỉ nhìn hắn nhai nuốt, một lúc lâu cũng không rời tầm mắt đi.
Mục Vũ phát hiện ra ánh mắt nàng, nhìn nàng hoài nghi.
Khúc Kiều đối diện với ánh mắt của hắn, cuống quýt dò xét hỏi: “Ăn ngon không?”
Mục Vũ bật cười, đưa lương khô cầm trong tay tới trước mặt nàng, hỏi: “Nếm thử một chút?”
Khúc Kiều gật mạnh đầu, cực kỳ vui mừng đưa tay ra đón. Nàng vừa cầm lấy lương khô, chợt nhớ ra điều gì, rụt tay lại nói: “Bẻ cho ta một chút xíu là được rồi.”
Mục Vũ gật đầu một cái, lựa chỗ chưa chạm qua, bẻ xuống một miếng nhỏ, đưa cho nàng.
Khúc Kiều nhận lấy, cho luôn vào miệng, cực kỳ nghiêm túc nhai nuốt. Mục Vũ nhìn nàng, cảm thấy buồn cười. Nàng nhai một lúc lâu mới chịu nuốt xuống. Vậy mà trong khoảnh khắc nàng nuốt xuống, cơ thể nàng chấn động, thống khổ nhíu chân mày lại. Nàng cúi đầu che miệng, tựa như cố nén chịu.
Mục Vũ thấy cảnh tượng như vậy, không hiểu gì cả, đang định hỏi, Khúc Kiều chợt ngẩng đầu lên, mỉm cười với hắn, nói: “Được, ăn rất ngon …”
Câu này trái ngược hẳn với suy nghĩ khiến cho Mục Vũ cau mày: “Đây là thế nào?”
Khúc Kiều đi sang bên cạnh vốc nước lên, uống vài hớp mới ngượng ngùng cười đáp lại: “Thật ra thì ra không thể ăn đồ ăn … Dù gì cũng là cây mà. Đối với cậu, cho dù có thèm …”
Lúc nàng nói lời này, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi chảy thành dòng, xem ra là cực kỳ thống khổ. Mục Vũ vẫn cau mày như trước, giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nàng. Khúc Kiều sửng sốt, quên cả cử động, lại nghe thấy hắn nói: “Đừng dọa ta.” Một lát sau, hắn thả tay xuống, lại hỏi tiếp, “Còn khó chịu nữa không?”
Khúc Kiều cuống quýt lùi lại, lắc đầu đáp: “Không sao, không sao.” Nàng không biết nên đặt tầm mắt của mình ở nơi nào, cứ thế mang theo chút hoảng sợ đưa mắt nhìn ra xung quanh, nhìn thấy bọc giấy chỉ còn dư lại chút lương khô, nàng nghĩ một lát rồi hỏi hắn, “Những thứ này đủ ăn không?”
Mục Vũ theo ánh mắt của nàng nhìn tới, cười nói: “Tạm ổn.”
Khúc Kiều có chút quẫn bách, khẽ đáp: “Trên núi của ta không có đồ để ăn …”
Mục Vũ thoáng hoài nghi. Diện tích núi này không nhỏ, nếu bảo là một chút thức ăn cũng không có, thật làm cho người ta không tài nào hiểu được. Khúc Kiều biết hắn không hiểu, giải thích: “Tất cả những thứ trên núi đều là thuật che mắt, nơi này chỉ có ta mà thôi.” Nhắc tới chuyện này, Khúc Kiều mỉm cười ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn về phía cây dâu, nói: “Dáng dấp ta quá lớn. Tạo hóa nhân từ, nuôi dưỡng vạn vật, nhưng ánh mắt trời chiếu xuống đất lại có hạn. Rễ cây của ta khổng lồ, chiếm hết bùn đất, cỏ cây khác không có chỗ nào cắm rễ. Cành cây tán lá của ta cực kỳ tươi tốt, che hết ánh sáng, bọn chúng không thể tiếp xúc được với ánh mặt trời. Dù cho có may mắn nảy mầm cũng không cách nào lớn lên được. Không có cỏ cây, đương nhiên cũng không có trùng thú chim muông. Huồng hồ bọn chúng còn tổn thương lá của ta, ta không thích bọn chúng, bọn chúng cũng không dám tới. Cho nên, nơi này chỉ có ta …”
Sau khi Mục Vũ nghe xong không khỏi buồn bã, lửng lơ đáp lại một câu: “Thì ra là như vậy.”
Khúc Kiều cúi thấp đầu, chậm rãi nói: “Thật ra thì cũng không có gì. Vạn vật thế gian, nơi phồn nơi lụi, lúc tan khi phát, chẳng qua chỉ là đạo lý này mà thôi.” Nàng nói xong, dường như nghĩ tới cái gì, mỉm cười nói với Mục Vũ, “Tiên ma đại chiến cũng là như thế mà.”
Nghe tới “tiên ma đại chiến”, Mục Vũ nhướng mày, nghiêm nghị nhìn Khúc Kiều.
Mặc dù hắn chưa nói gì nhưng Khúc Kiều vẫn phát hiện ra hắn không vui. Nàng cũng không sợ, vẫn mỉm cười như cũ, nói: “Cậu nói thiện ác khác biệt, chính tà bất lưỡng lập, ta không hiểu lắm. Nhưng ta biết, trên người ma vật có ma khí, vật này đối với nhân loại mà nói chẳng khác nào độc dược. Nếu ma tộc thịnh vượng, loài người chắc chắn diệt vong. Trong mắt của ta, đây cũng là lý do các người không thể không chiến.”
Mục Vũ trầm mặc trong chốc lát, khẽ đáp: “Có lẽ vậy.”
Khúc Kiều cười cười, không nói gì. Trong rừng yên ắng, dường như có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của hai người. Không khí như vậy, khiến cho Khúc Kiều thoáng chút lúng túng. Nàng đang định tìm lí do rời đi, lại thấy ánh huỳnh quang lóe lên từ nơi sâu thẳm trong rừng, từ từ đi tới gần đây.
Mục Vũ đương nhiên cũng thấy. Mi mày hắn nhíu lại, trầm giọng quát lên: “Xung!” Cây giáo đáp lại tiếng gọi, lơ lửng giữa không trung, mũi giáo nhắm thẳng vào hướng những đốm sáng kia.
Khúc Kiều thấy thế, vội nói: “Đợi đã, đừng động thủ!”
Mục Vũ cảm thấy yêu khí càng lúc càng đậm, không dám buông lỏng cảnh giác chút nào. Nhưng thấy Khúc Kiều nói vậy, hắn cũng kiềm chế lại. Hắn nắm cây giáo trong tay, hỏi: “Cô biết?”
Khúc Kiều bất đắc dĩ gật đầu, “Coi như là vậy đi …”
Mắt thấy những đốm sáng kia sắp tới gần, tay Mục Vũ cầm giáo càng thêm chặt, củng cố ý chí chiến đấu, cực kỳ căng thẳng. Nhưng khi những đốm sáng kia tới gần, hắn cũng ngẩn ra: đó là hơn một trăm cây nấm lớn nhỏ, tay chân đủ cả, toán thân phát ra ánh sáng, đang nhanh nhẹn chạy tới.
Khúc Kiều đứng dậy nghênh đón, cười nói: “A, hôm nay thiếu đi nhiều so với hôm qua rồi.”
Đám nấm thấy nàng, cũng đều vui mừng, tụ tập bên chân nàng, còn ra sức bám víu lên người nàng. Khúc Kiều mỉm cười ngồi xổm xuống, thổi phồng mấy con trong tay, rồi đưa cho Mục Vũ xem.
“Vừa rồi ta có nói trên núi này chỉ có mình ta dường như không đúng lắm. Còn có những thứ nấm này đây.” Khúc Kiều cười nói.
Mục Vũ nhìn kỹ xuống, yêu vật nho nhỏ này còn chưa có ngũ quan hoàn chỉnh, chỉ có một đôi mắt, linh động tỏa sáng. Đám nấm này vừa mới được sinh ra, cũng đang chú tâm quan sát hắn.
Vật này mặc dù dáng vẻ kỳ dị nhưng có vẻ như không có ác ý. Mục Vũ nghĩ tới đây, chậm rãi buông binh khí xuống. Đám nấm vừa thấy vậy, liền tụ lại bên cạnh hắn. Có mấy con gan lớn, bò lên đầu gối hắn, ngửa đầu nhìn hắn.
Khúc Kiều ôm nấm, cười nói: “Nấm không cần ánh mặt trời hay bùn đất, dựa vào lá rụng của ta mà sống. Có lẽ là nhờ vào đạo hạnh của ta lưu lại trong lá cây, chúng mới biến thành yêu vật. Nhưng mà tuổi thọ của chúng quá ngắn, mặt trời lặn sinh mặt trời mọc chết.”
Mục Vũ nghe vậy nói thật khẽ: “Triêu khuẩn bất tri hối sóc.”
(câu trên trích trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử:
triêu khuẩn: là một thứ nấm sớm nở chiều tàn; hối sóc: sóc là ngày đầu tháng, hối là ngày cuối tháng. Ở đây hối là buổi tối, sóc là buổi mai.)
“Gì cơ?” Khúc Kiều không hiểu hàm ý trong lời nói, hỏi lại.
“Triêu sinh mộ tử, nấm không biết thế nào là sớm tối.” Mục Vũ giải thích.
(triêu sinh mộ tử: sinh ra vào ban mai chết đi lúc hoàng hôn)
Khúc Kiều ngẫm nghĩ một lát, nhìn đám nấm trong tay, thì thào: “Đúng vậy …”
Ánh sáng le lói hắt vào đôi con ngươi của nàng, mang theo vẻ đau thương, càng tôn lên vẻ cô đơn của nàng. Mục Vũ nhìn nàng, mở miệng nói: “Là ta hiểu lầm cô, xin lỗi.”
“Hả?” Khúc Kiều không biết vì sao hắn lại nói câu này, cả khuôn mặt đều là vẻ ngơ ngác.
“Ta vốn tưởng rằng, những lời cô nói lúc cứu ta là có liên quan tới tình nhi nữ. Mới vừa rồi cô còn nhắc tới dương khí, ta cũng cho là thật …” Mục Vũ tỏ vẻ thành khẩn, nói tiếp, “Là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Khúc Kiều nở nụ cười gật đầu đáp: “Đúng vậy, đúng vậy. Là cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
“Ừ, là ta suy nghĩ nhiều.” Mục Vũ nói, “Thì ra cô chỉ cần một người tới bầu bạn mà thôi.”
“Hả???” Khúc Kiều ôm nấm thụt lùi về sau một bước, “Cái gì cơ???”
“Cô thật đúng là không nhớ rõ lời mình đã nói sao?” Mục Vũ cười bảo, “Cô nói cô có thể cứu ta, chỉ có điều sau này, ta nhất định phải quay về đây, dùng quãng đời còn lại bầu bạn với cô.”
“Cái này …” Những lời này đương nhiên Khúc Kiều có nhớ, chẳng qua bị hắn nói thẳng ra ngoài như vậy, cũng có chút thẹn thùng.
“So với cô, quãng đời còn lại của ta không thể nào dài hơn được. Nhưng ta đồng ý với cô, sau này sẽ ở bên cô …” Mục Vũ nói tới đây, lại nhìn về hướng đám nấm kia, nói tiếp, “… còn cả những thứ nấm này.”
Khúc Kiều nhìn hắn cười chỉ cảm thấy trong lòng rung động, khiến cho nàng giật mình kinh ngạc.
Bầu bạn sao …
Một mình một thân gỗ sống trên đỉnh núi, trôi qua biết bao năm tháng, có lẽ bởi vì nàng thật sự quá cô đơn cho nên mới đòi hỏi hắn ở bên. Nhưng để hắn lại thì sao? Đúng như hắn nói, tuổi thọ của hắn quá ngắn ngủi. Triêu khuẩn bất tri hối sóc, hắn sao có thể thấu trăm ngàn năm bãi bể nương dâu…
Nhưng rốt cuộc nàng cũng không lộ vẻ phiền muộn trên mặt, chỉ cười nói với hắn: “Cậu là một người tốt.”
Mục Vũ nghe vậy, càng thêm vui vẻ, “Đây chỉ là trả ơn thôi.”
Khúc Kiều thả đám nấm trong tay xuống, kéo hắn tới, cất bước đi không nói lời nào. Mục Vũ cũng không hỏi nhiều, tùy theo nàng. Đám nấm ríu rít đi sát theo bọn họ, lưu lại những đốm sáng uốn lượn.
Trong chốc lát, bọn họ đã quay trở lại bên cây dâu cổ thụ. Khúc Kiều giơ tay lên, chỉ thấy mấy chục chạc cây từ trên cây rơi xuống, trải ra đầy đất. Nàng sử dụng pháp thuật, khiến cho chạc cây tự nối vào nhau, chỉ trong nháy mắt đã kết thành một căn nhà gỗ. Nàng kéo Mục Vũ vào, lại dẫn dây leo kết thành giường nằm bàn ghế. Cho tới khi tất cả đều thỏa đáng, nàng mỉm cười nói với Mục Vũ: “Cậu ở đây đi, thiếu cái gì thì nói với ta.”
Mục Vũ gật đầu, cười đáp lại nàng: “Được.”
“Mới vừa rồi đã đánh thức cậu, cậu ngủ tiếp đi.” Khúc Kiều dứt lời, kéo hắn tới trước giường, định bảo hắn nằm xuống đã thấy đám nấm không chút thức thời kia đang chiếm lấy hết mặt giường, nháy nháy mắt với nàng.
“Này này này, sao các ngươi lại như vậy! Mau đi xuống, mau đi xuống!” Khúc Kiều bất mãn, giơ tay phủi bọn nó xuống. Đám nấm coi đây là trò đùa vui, nhảy qua nhảy lại tránh né nàng.
Mục Vũ nhìn thấy không khỏi buồn cười đứng lên. Hắn kéo Khúc Kiều tới bên cạnh, nói: “Không sao, để ta.”
Khúc Kiều gật đầu một cái, xem hắn làm thế nào.
Mục Vũ không nói nhiều, tay làm thế kiếm chỉ vào giường, quát: “Xung!”
Cây giáo ngắn nghe theo chỉ thị, lia tới trên giường. Nhất thời sát ý nổi lên dày đặc, tựa như lửa thiêu đốt. Đám nấm sợ hãi không thôi, chỉ trong phút chốc đã chạy đi tán loạn. Nhìn mặt giường trống không, Mục Vũ hài lòng cười một tiếng, quay đầu nói với Khúc Kiều: “Nhìn xem, rất dễ phải không.”
Vào giờ phút này, ấy thế mà tâm trạng Khúc Kiều lại giống y hệt đám nấm:
Thật là đáng sợ!
~
Tác giả:
Nhìn xem cmt chương trước, tôi muốn “nghiêm túc phê bình” các bạn độc giả đã xếp nữ chính vào loại hình tượng “vui vẻ không nghiêm túc”!
Nhìn bạn cây này!
Nữ chính lần này có hình tượng dịu dàng rộng rãi ấm áp!
Siêu cấp ấm áp!
Hơn nữa còn là một kẻ tham ăn không biết sống chết … [bi ai]…
[Khúc Kiều: ^_^ Cái gì? Có đồ ăn ngon? Cho ta nếm thử chút đi ~ chu cái miệng nhỏ ra~]
[Mục Vũ: …]
Khụ, dưới đây, do bạn đọc Nhĩ Nhĩ yêu cầu, sẽ giải thích với mọi người về binh khí của nam chính: Xung.
Xung [bộ vũ]: bay thẳng về phía trước, tương tự với “xông”: “Hộc phi cử vạn lý, nhất phi xung hạo thương.”
[nghĩa dịch tạm: thiên nga bay vạn dặm, bay thẳng về phía trước trên nền trời xanh.]
… lược bớt cơ số thơ văn trích dẫn chữ “xung”…
Khụ ~~~ đương nhiên, tôi có thể thành khẩn thú thật với cả nhà, lựa chọn chữ “xung” này là bởi vì trong tên nam chính có một chữ “Vũ”.
Về phần vì sao lại chọn binh khí của nam chính là “Giáo ngắn” đó là bởi vì “giáo dài” sẽ bị miệng (có lẽ là khó phát âm) !!! Mặc dù không biết tại sao, nhưng là sẽ bị miệng !!! Bi ai!!!
Tóm lại ~~~ chuyện chính là như vậy ~~~
/34
|