Trông thấy Mạnh Giác đi xa, lòng Khúc Kiều cực kỳ hỗn loạn. Thần Tang Kim Nhụy có thể hồi sinh tứ chi, tái tạo xương cốt, còn có thể cải thiện đạo hạnh, tăng tuổi thọ. Nếu có được một viên, cho dù không thể giúp nàng khôi phục lại như xưa nhưng vẫn có thể bảo vệ nàng không chết. Nhưng Kim Nhụy nàng đã lấy ra, sớm đã hòa vào tâm mạch của người khác, nếu như cố cưỡng chế lấy ra, chỉ sợ người đó khó giữ nổi tính mạng. Nếu Mục Vũ biết được chuyện này, e là …
Khúc Kiều nghĩ tới đây, ai oán liếc nhìn Vân Hòa.
Vân Hòa kinh hãi, e dè cười hỏi: “Ta sai rồi sao?”
Khúc Kiều cực kỳ bất đắc dĩ nào còn lòng nói chuyện. Nàng cúi thấp đầu, thở dài. Vân Hòa không biết nên làm sao cho thỏa, cũng đành im lặng theo nàng.
Sau một lúc lâu, chợt nghe thấy tiếng bước chân vọng từ xa tới gần. Khúc Kiều không cần ngẩng đầu lên cũng biết người tới là ai, nàng cố bình ổn tâm trạng, đợi tiếng bước chân kia dừng lại bên suối, nàng mở miệng nói thẳng: “Không được.”
Người đến đương nhiên là Mục Vũ, hắn quỳ thấp người bên suối, mỉm cười hỏi: “Cái gì không được?”
Khúc Kiều không dám nhìn hắn, vẫn cứ cương quyết lắc đầu: “Tóm lại là không được.”
Vân Hòa ở bên cạnh thấy thế, không nhịn được nói: “Chuyện này … thật ra thì ta đã nghĩ ra biện pháp để cứu Khúc cô nương, chỉ cần lấy Thần Tang Kim Nhụy …”
Nghe cậu ta nói tới chuyện này, Khúc Kiều định ngắt lời ngay nhưng không ngờ Mục Vũ đã mở lời trước: “Làm phiền Thánh sư hao tâm tổn trí nhưng chuyện này hãy để khi khác bàn tới.”
Lời này vừa cất lên, không chỉ Vân Hòa không hiểu, ngay cả Khúc Kiều cũng phải kinh ngạc. Nàng vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía Mục Vũ chợt thấy ngay vẻ mặt vui mừng của hắn, là cực kỳ vui mừng. Nàng thấp thỏm lo sợ nhớ tới lời vừa rồi của Mạnh Giác – “So với giúp cô nương hài lòng, ta càng hy vọng có thể giúp cho A Vũ hài lòng.”.
Quả nhiên là rất hài lòng mà …
Lòng tràn đầy sầu lo khiến cho Khúc Kiều càng thêm thấp thỏm, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Mục Vũ thấy nàng im lặng, cười vui vẻ, nói: “Ta dẫn nàng đến một nơi.”
“Gì cơ?” Khúc Kiều không ngờ tới câu này, trong thoáng chốc không biết nói gì.
Mục Vũ cũng không nói nhiều, giơ tay ra bế nàng từ trong suối nước lên. Hắn đứng thẳng người, mỉm cười nói với Vân Hòa: “Mong Thánh Sư đợi một lát.”
Vân Hòa gật đầu: “Được.”
Mục Vũ gật đầu đáp lại rồi lập tức ôm Khúc Kiều bước nhanh rời đi. Khúc Kiều không biết hắn có ý định gì, lại không nghe thấy hắn nhắc tới chuyện Kim Nhụy. Nàng không biết là do hắn cố gắng tránh né hay là do Mạnh Giác vẫn chưa nói rõ mọi chuyện. Nàng không dám nhiều lời lại sợ sẽ kéo tới đề tài này.
Đi được chừng một khắc, Mục Vũ cười bảo: “Đến rồi, chính là nơi này.”
Khúc Kiều ngước mắt nhìn ra thì thấy đây là một sườn núi hướng về phía mặt trời, cả một vùng hoa sơn trà trải dài, xen vào là tuyết trắng, cảnh đẹp rực rỡ động lòng người.
“Lúc nãy vừa đi vừa nói với Lưu Chủy sư huynh tình cờ đi tới nơi này.” Mục Vũ kể, “Ai ngờ trên đỉnh Tuyết Khuyết lại có một rừng hoa thế này. Không biết là do tự nhiên hay do có người trồng nên.”
“Chàng … dẫn ta tới chỉ để ngắm hoa?” Khúc Kiều thoáng ngơ ngác, nghi hoặc hỏi lại.
“Ừm.” Mục Vũ gật đầu, “Không phải nàng từng nói muốn hoa nở sao? Nhưng giờ thế này … ta bèn dẫn nàng tới ngắm một chút.”
“Ha …” Khúc Kiều bật cười, “Cái đó, không phải là ý này đâu.”
Mục Vũ không hiểu, “Vậy là có ý gì?”
Khúc Kiều mím môi cười, lắc lắc đầu, không có ý định nói cho hắn biết.
Mục Vũ cũng không truy hỏi, hắn cười, nói: “Coi như là ta hiểu sai ý đi. Nhưng mà hoa đẹp như thế, chuyến đi này cũng không tệ nhỉ?”
“Ừm. Đẹp lắm.” Khúc Kiều cười đáp.
Mục Vũ mỉm cười, ôm nàng đi về phía trước một chút, ngẩng đầu lên thủ thỉ: “Dạo này tiết trời đã ấm lên một chút, có lẽ sắp tới lập xuân rồi. Nhìn xem, hoa ngọc lan cũng sắp nở rồi đó.”
Khúc Kiều ngẩng đầu lên liền trông thấy mấy cây cổ thụ to lớn, trên những cành cây vươn ra có vài nụ hoa đang hé mở. Chi là cành cây kia cao quá, nàng trông không rõ lắm. Nàng chợt trào dâng cảm giác buồn bã, thở dài than: “Ta chưa từng trông thấy hoa ngọc lan. Cũng không biết loài hoa đó có màu sắc thế nào?”
Nàng vừa dứt lời, vòng ôm của Mục Vũ chợt buông lỏng, hai tay hắn ôm lấy thắt lưng nàng, giơ nàng lên cao. Khúc Kiều hoảng sợ, bỗng nàng nghe thấy tiếng cười của Mục Vũ, hắn hỏi nàng: “Đã thấy chưa?”
Khúc Kiều chợt hiểu ra, không khỏi nhoẻn cười: “Gì cơ, đây là …” Nàng hờn giận trách một tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn lên những nụ hoa mới hé trên cành cây, than vãn, “Vẫn còn là nụ hoa nhỏ, không nhìn ra màu gì cả.”
“Sao cơ? Vậy thì tìm tiếp, có lẽ sẽ có bông hoa đã nở.” Mục Vũ dịu dàng an ủi.
Khúc Kiều bất đắc dĩ, hỏi, “Bế ta lên thế không mệt sao?”
Mục Vũ khẽ khàng đáp lại, “Không mệt chút nào.”
“Cũng phải, giờ ta đã nhẹ hơn rồi …” Khúc Kiều thở dài, mới vừa nói ra câu này đã tự thấy không ổn, vội kìm lại lời nói. Nàng giơ tay chống lên vai Mục Vũ, nói với hắn, “Chàng thả ta xuống đi nào.”
Mục Vũ nghe vậy, lập tức buông hai tay ra. Khúc Kiều chỉ cảm thấy cơ thể hụt hẫng, không để nàng kịp hoảng hốt, hai tay Mục Vũ đã tới kịp, vững vàng đón nàng vào lòng.
Cả người Khúc Kiều cứng đờ, nàng chỉ biết ngơ ngác tựa vào vai hắn. Kề bên tai là tiếng cười khẽ hơi run run, giọng nói êm ái cực kỳ dịu dàng, hắn nói với nàng: “Lúc nàng còn chưa nhẹ thế này ta vẫn có thể bế nàng lên như vậy mà.” Hắn dừng lại một chút, nói tiếp, “Chờ hoa ngọc lan nở, chúng ta lại đến ngắm nhé.”
Câu nói kia nhẹ nhàng chạm vào lòng Khúc Kiều. Không biết là bởi vì nắng ấm xuân nồng hay bởi vì nhiệt độ trên người của hắn mà cơ thể gần như đã chết lặng của nàng chợt có cảm giác tươi mới hơn, trong lồng ngực trào ra cảm giác nóng bỏng. Nàng vòng cánh tay ra, ôm chặt hắn hơn, thổ lộ: “Ta không thể nhận Kim Nhụy của chàng.”
Mục Vũ nghe lời nàng nơi, lại cười khẽ, cất lời: “Được, ta không cho là được.”
Câu trả lời này thực sự rất bất ngờ. Khúc Kiều thoáng ngẩn ra, cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Mục Vũ nói: “Tấm lòng của nàng, ta hiểu. Nhưng còn tấm lòng của ta, nàng có hiểu hay không?”
Khúc Kiều đoán được vài phần ý của hắn, không dám tùy tiện đáp lại.
Khúc Kiều nghe hắn nói vậy, nén nước mắt, gật đầu.
Mục Vũ vòng cánh tay ra, để vòng ôm nàng càng thêm thoải mái, nói tiếp: “Nếu đã vậy, chúng ta cứ trở về đi, nghe thử xem biện pháp của Thánh sư nhé?”
Khúc Kiều đã sớm không còn chút phản kháng nào, nàng nằm trong lòng hắn, cúi đầu đáp lại: “Ừm.”
…
Lúc hai người trở lại bên suối, ba người Vân Hòa, Mạnh Giác, Lưu Chủy còn đang nói chuyện. Thấy bọn họ trở về, Mạnh Giác nghiêng đầu cười một tiếng, Lưu Chủy thấy thế, thở dài hết cách, khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Mục Vũ có chút không rõ, nhưng cũng không vội hỏi. Qua khoảng thời gian vừa rồi, tiêu tốn không ít thời gian, Khúc Kiều đã có vẻ mệt mỏi, có lẽ là vì rời khỏi suối tiên. Mục Vũ cẩn thận đặt nàng vào trong suối, sau khi chắc chắn nàng không sao mới đứng dậy nói chuyện.
“Vừa rồi đã thất lễ.” Mục Vũ thi lễ với Vân Hòa, cất lời, “Trước đó Thánh Sư có nhắc tới đã có cách có thể cứu Khúc Kiều, xin …”
Lời hắn còn chưa dứt, Mạnh Giác chợt bật tiếng cười. Tiếng cười này kéo theo cả Vân Hòa cũng cười. Mục Vũ càng không hiểu, không biết bọn họ sao lại vậy.
“Xin lỗi.” Vân Hòa cười, mở miệng nói lời xin lỗi đầu tiên, sau đó nói rằng, “Cách cứu Khúc cô nương ta có thật, cũng đúng là cần dùng tới Thần Tang Kim Nhụy …” Cậu ta nói đến đây, mỉm cười nhìn về phía Khúc Kiều, “Nhưng mà dường như Khúc cô nương có đôi chỗ hiểu lầm đối với việc này, đương nhiên, là do ta đã không nói rõ ràng. Là lỗi của ta.”
Khúc Kiều nghe thế, chợt cảm thấy trong lời nói kia tràn đầy những đường vòng vèo quanh co khúc khuỷu, hàm ý ngoài lời, vội vàng khoát tay hào sảng phân bua: “Không có đâu, không có đâu.”
Vân Hòa cười vui vẻ, cậu ta nhấc áo bào lên, quỳ thấp người xuống, lên tiếng: “Khúc cô nương không cần bối rối, điều cô băn khoăn không phải không có lý. Nhưng cô nương cũng biết, chúng ta là đệ tử tiên tông phải không?”
Khúc Kiều không biết vì sao cậu ta lại hỏi điều này, đành gật đầu.
Vân Hòa nói: “Thiên đạo quý sinh. Chúng ta tu tiên là để phổ tế chúng sinh. Nếu như nhất định phải hy sinh một người mới có thể cứu được tính mạng một người khác, vậy đó không gọi là “cứu người”. Nếu như còn vì lẽ đó mà ép người ta phải lựa chọn, khiến họ đau khổ vậy chúng ta với ma đạo có gì khác nhau? Cho nên cô nương cứ yên tâm, biện pháp ta nghĩ ra, chắc chắn sẽ không tổn thương bất kỳ người nào.”
Khúc Kiều nghe những lời này của cậu ta, không khỏi hổ thẹn. Nhưng rốt cuộc nàng vẫn còn điều nghi hoặc, chưa thể yên tâm: “Nhưng mà Kim Nhụy …”
Vân Hòa đương nhiên biết rõ nàng muốn hỏi điều gì, cậu ta tiếp lời nàng, “Chắc hẳn cô nương cũng biết rằng nước suối tiên và Vân Chi Cam Lộ chỉ có thể kéo dài hơi tàn. Nếu hỏi trong gầm trời này còn có cách nào kéo dài tính mạng không, có lẽ không phải là không có, nhưng căn cơ của cô nương đã bị hủy, e không chờ nổi.” Vân Hòa nói rồi liếc nhìn Mục Vũ, “Trước mắt, chỉ có Thần Tang Kim Nhụy là cách dễ nhất, cũng hữu hiệu nhất. Cô nương hẳn còn nhớ đến thuật pháp mà trước đó ta đã dùng để cứu cô nương? Sau khi được cô nương góp ý, ta đã hoàn thiện thêm rất nhiều. Giờ, dùng thuật này làm cơ sở, sau đó bày pháp trận xung quanh suối tiên, thúc giục Kim Nhụy, có thể tăng khả năng cường hóa. Sau đó nối liền mạch máu của cô nương với Kim Nhụy, như thế có thể bảo toàn mạng sống cho cô nương.”
“Thật ư?” Mục Vũ ở bên cạnh nghe xong, không nhịn được hỏi lại.
“Đương nhiên là thật.” Vân Hòa cười đáp, “Trận pháp này của ta còn có tên gọi nữa, đó là “Chân Hư Thiên Diễn.”
Mục Vũ không khỏi vui mừng nhưng nụ cười của hắn vừa chớm nở đã nghe thấy Khúc Kiều cất tiếng nói, “Biện pháp này cũng chỉ có thể giữ lại tính mạng cho ta thôi …”
Trong lời nói nhuốm đầy vẻ buồn bã khiến Mục Vũ sầu lo.
Vân Hòa gật đầu, “Đúng, biện pháp này chỉ có thể kéo dài tính mạng. Đạo hạnh của cô nương, một viên Kim Nhụy chỉ e không thể giữ được.”
“Không thể giữ được nghĩa là …” Mục Vũ lờ mờ nhận ra điều gì, khẽ hỏi.
Vân Hòa khẽ thờ dài, lúc đang định trả lời, Khúc Kiều đã đáp lời trước cậu ta:
“Ta sẽ biến trở về cây đó.”
~
Tác giả:
Khụ khụ khụ, chào mọi người, mình lại trở về …
Cái gì cũng không nói …
Mình quỳ trước đã …
Mình thực xin lỗi mọi người …
Không biết sao lại buồn thế này …
Vì sao …lại như vậy chứ …
Khụ khụ khụ, cứ hứa rằng sẽ ngọt ngào, kết quả là … dường như vẫn chưa đủ ngọt …
Ngẫm kỹ lại, kết thúc của truyện này còn rất cụt…
Thực ra truyện chỉ còn lại có hai chương …
Nếu như mọi người có bức xúc gì, mình xin nằm ngửa ra chịu giẫm đạp, tuyệt không phản kháng, hị hị hị …
Cuối cùng, trong khoảng thời gian lặn mất này mình đã làm gì ư?
Thực ra mình đang mải xem phim …khụ khụ ~
Mình cũng không biết sức cám dỗ tới từ đâu khiến cho mình sau khi xem xong “Đao kiếm liễu loạn” sau đó còn sa hố “Cửu Châu thiên không thành” ………. Kết quả mình đã trúng độc cực kỳ sâu cho nên thẩm mỹ cũng vặn vẹo theo …vì vậy:
Vũ! Hoàng! Bệ! Hạ! Là! Người! Đẹp! Trai! Nhất! Trên! Đời!
Khụ khụ khụ, không kìm nén được đầu óc lại cuồng loạn rồi …
Cuối cùng, nhất định sẽ không để mọi người thất vọng nữa, chương sau nhất định sẽ hoàn thành được lời xì poi!!!
Hoan nghênh mọi người tới xem!
Khúc Kiều nghĩ tới đây, ai oán liếc nhìn Vân Hòa.
Vân Hòa kinh hãi, e dè cười hỏi: “Ta sai rồi sao?”
Khúc Kiều cực kỳ bất đắc dĩ nào còn lòng nói chuyện. Nàng cúi thấp đầu, thở dài. Vân Hòa không biết nên làm sao cho thỏa, cũng đành im lặng theo nàng.
Sau một lúc lâu, chợt nghe thấy tiếng bước chân vọng từ xa tới gần. Khúc Kiều không cần ngẩng đầu lên cũng biết người tới là ai, nàng cố bình ổn tâm trạng, đợi tiếng bước chân kia dừng lại bên suối, nàng mở miệng nói thẳng: “Không được.”
Người đến đương nhiên là Mục Vũ, hắn quỳ thấp người bên suối, mỉm cười hỏi: “Cái gì không được?”
Khúc Kiều không dám nhìn hắn, vẫn cứ cương quyết lắc đầu: “Tóm lại là không được.”
Vân Hòa ở bên cạnh thấy thế, không nhịn được nói: “Chuyện này … thật ra thì ta đã nghĩ ra biện pháp để cứu Khúc cô nương, chỉ cần lấy Thần Tang Kim Nhụy …”
Nghe cậu ta nói tới chuyện này, Khúc Kiều định ngắt lời ngay nhưng không ngờ Mục Vũ đã mở lời trước: “Làm phiền Thánh sư hao tâm tổn trí nhưng chuyện này hãy để khi khác bàn tới.”
Lời này vừa cất lên, không chỉ Vân Hòa không hiểu, ngay cả Khúc Kiều cũng phải kinh ngạc. Nàng vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía Mục Vũ chợt thấy ngay vẻ mặt vui mừng của hắn, là cực kỳ vui mừng. Nàng thấp thỏm lo sợ nhớ tới lời vừa rồi của Mạnh Giác – “So với giúp cô nương hài lòng, ta càng hy vọng có thể giúp cho A Vũ hài lòng.”.
Quả nhiên là rất hài lòng mà …
Lòng tràn đầy sầu lo khiến cho Khúc Kiều càng thêm thấp thỏm, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Mục Vũ thấy nàng im lặng, cười vui vẻ, nói: “Ta dẫn nàng đến một nơi.”
“Gì cơ?” Khúc Kiều không ngờ tới câu này, trong thoáng chốc không biết nói gì.
Mục Vũ cũng không nói nhiều, giơ tay ra bế nàng từ trong suối nước lên. Hắn đứng thẳng người, mỉm cười nói với Vân Hòa: “Mong Thánh Sư đợi một lát.”
Vân Hòa gật đầu: “Được.”
Mục Vũ gật đầu đáp lại rồi lập tức ôm Khúc Kiều bước nhanh rời đi. Khúc Kiều không biết hắn có ý định gì, lại không nghe thấy hắn nhắc tới chuyện Kim Nhụy. Nàng không biết là do hắn cố gắng tránh né hay là do Mạnh Giác vẫn chưa nói rõ mọi chuyện. Nàng không dám nhiều lời lại sợ sẽ kéo tới đề tài này.
Đi được chừng một khắc, Mục Vũ cười bảo: “Đến rồi, chính là nơi này.”
Khúc Kiều ngước mắt nhìn ra thì thấy đây là một sườn núi hướng về phía mặt trời, cả một vùng hoa sơn trà trải dài, xen vào là tuyết trắng, cảnh đẹp rực rỡ động lòng người.
“Lúc nãy vừa đi vừa nói với Lưu Chủy sư huynh tình cờ đi tới nơi này.” Mục Vũ kể, “Ai ngờ trên đỉnh Tuyết Khuyết lại có một rừng hoa thế này. Không biết là do tự nhiên hay do có người trồng nên.”
“Chàng … dẫn ta tới chỉ để ngắm hoa?” Khúc Kiều thoáng ngơ ngác, nghi hoặc hỏi lại.
“Ừm.” Mục Vũ gật đầu, “Không phải nàng từng nói muốn hoa nở sao? Nhưng giờ thế này … ta bèn dẫn nàng tới ngắm một chút.”
“Ha …” Khúc Kiều bật cười, “Cái đó, không phải là ý này đâu.”
Mục Vũ không hiểu, “Vậy là có ý gì?”
Khúc Kiều mím môi cười, lắc lắc đầu, không có ý định nói cho hắn biết.
Mục Vũ cũng không truy hỏi, hắn cười, nói: “Coi như là ta hiểu sai ý đi. Nhưng mà hoa đẹp như thế, chuyến đi này cũng không tệ nhỉ?”
“Ừm. Đẹp lắm.” Khúc Kiều cười đáp.
Mục Vũ mỉm cười, ôm nàng đi về phía trước một chút, ngẩng đầu lên thủ thỉ: “Dạo này tiết trời đã ấm lên một chút, có lẽ sắp tới lập xuân rồi. Nhìn xem, hoa ngọc lan cũng sắp nở rồi đó.”
Khúc Kiều ngẩng đầu lên liền trông thấy mấy cây cổ thụ to lớn, trên những cành cây vươn ra có vài nụ hoa đang hé mở. Chi là cành cây kia cao quá, nàng trông không rõ lắm. Nàng chợt trào dâng cảm giác buồn bã, thở dài than: “Ta chưa từng trông thấy hoa ngọc lan. Cũng không biết loài hoa đó có màu sắc thế nào?”
Nàng vừa dứt lời, vòng ôm của Mục Vũ chợt buông lỏng, hai tay hắn ôm lấy thắt lưng nàng, giơ nàng lên cao. Khúc Kiều hoảng sợ, bỗng nàng nghe thấy tiếng cười của Mục Vũ, hắn hỏi nàng: “Đã thấy chưa?”
Khúc Kiều chợt hiểu ra, không khỏi nhoẻn cười: “Gì cơ, đây là …” Nàng hờn giận trách một tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn lên những nụ hoa mới hé trên cành cây, than vãn, “Vẫn còn là nụ hoa nhỏ, không nhìn ra màu gì cả.”
“Sao cơ? Vậy thì tìm tiếp, có lẽ sẽ có bông hoa đã nở.” Mục Vũ dịu dàng an ủi.
Khúc Kiều bất đắc dĩ, hỏi, “Bế ta lên thế không mệt sao?”
Mục Vũ khẽ khàng đáp lại, “Không mệt chút nào.”
“Cũng phải, giờ ta đã nhẹ hơn rồi …” Khúc Kiều thở dài, mới vừa nói ra câu này đã tự thấy không ổn, vội kìm lại lời nói. Nàng giơ tay chống lên vai Mục Vũ, nói với hắn, “Chàng thả ta xuống đi nào.”
Mục Vũ nghe vậy, lập tức buông hai tay ra. Khúc Kiều chỉ cảm thấy cơ thể hụt hẫng, không để nàng kịp hoảng hốt, hai tay Mục Vũ đã tới kịp, vững vàng đón nàng vào lòng.
Cả người Khúc Kiều cứng đờ, nàng chỉ biết ngơ ngác tựa vào vai hắn. Kề bên tai là tiếng cười khẽ hơi run run, giọng nói êm ái cực kỳ dịu dàng, hắn nói với nàng: “Lúc nàng còn chưa nhẹ thế này ta vẫn có thể bế nàng lên như vậy mà.” Hắn dừng lại một chút, nói tiếp, “Chờ hoa ngọc lan nở, chúng ta lại đến ngắm nhé.”
Câu nói kia nhẹ nhàng chạm vào lòng Khúc Kiều. Không biết là bởi vì nắng ấm xuân nồng hay bởi vì nhiệt độ trên người của hắn mà cơ thể gần như đã chết lặng của nàng chợt có cảm giác tươi mới hơn, trong lồng ngực trào ra cảm giác nóng bỏng. Nàng vòng cánh tay ra, ôm chặt hắn hơn, thổ lộ: “Ta không thể nhận Kim Nhụy của chàng.”
Mục Vũ nghe lời nàng nơi, lại cười khẽ, cất lời: “Được, ta không cho là được.”
Câu trả lời này thực sự rất bất ngờ. Khúc Kiều thoáng ngẩn ra, cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Mục Vũ nói: “Tấm lòng của nàng, ta hiểu. Nhưng còn tấm lòng của ta, nàng có hiểu hay không?”
Khúc Kiều đoán được vài phần ý của hắn, không dám tùy tiện đáp lại.
Khúc Kiều nghe hắn nói vậy, nén nước mắt, gật đầu.
Mục Vũ vòng cánh tay ra, để vòng ôm nàng càng thêm thoải mái, nói tiếp: “Nếu đã vậy, chúng ta cứ trở về đi, nghe thử xem biện pháp của Thánh sư nhé?”
Khúc Kiều đã sớm không còn chút phản kháng nào, nàng nằm trong lòng hắn, cúi đầu đáp lại: “Ừm.”
…
Lúc hai người trở lại bên suối, ba người Vân Hòa, Mạnh Giác, Lưu Chủy còn đang nói chuyện. Thấy bọn họ trở về, Mạnh Giác nghiêng đầu cười một tiếng, Lưu Chủy thấy thế, thở dài hết cách, khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Mục Vũ có chút không rõ, nhưng cũng không vội hỏi. Qua khoảng thời gian vừa rồi, tiêu tốn không ít thời gian, Khúc Kiều đã có vẻ mệt mỏi, có lẽ là vì rời khỏi suối tiên. Mục Vũ cẩn thận đặt nàng vào trong suối, sau khi chắc chắn nàng không sao mới đứng dậy nói chuyện.
“Vừa rồi đã thất lễ.” Mục Vũ thi lễ với Vân Hòa, cất lời, “Trước đó Thánh Sư có nhắc tới đã có cách có thể cứu Khúc Kiều, xin …”
Lời hắn còn chưa dứt, Mạnh Giác chợt bật tiếng cười. Tiếng cười này kéo theo cả Vân Hòa cũng cười. Mục Vũ càng không hiểu, không biết bọn họ sao lại vậy.
“Xin lỗi.” Vân Hòa cười, mở miệng nói lời xin lỗi đầu tiên, sau đó nói rằng, “Cách cứu Khúc cô nương ta có thật, cũng đúng là cần dùng tới Thần Tang Kim Nhụy …” Cậu ta nói đến đây, mỉm cười nhìn về phía Khúc Kiều, “Nhưng mà dường như Khúc cô nương có đôi chỗ hiểu lầm đối với việc này, đương nhiên, là do ta đã không nói rõ ràng. Là lỗi của ta.”
Khúc Kiều nghe thế, chợt cảm thấy trong lời nói kia tràn đầy những đường vòng vèo quanh co khúc khuỷu, hàm ý ngoài lời, vội vàng khoát tay hào sảng phân bua: “Không có đâu, không có đâu.”
Vân Hòa cười vui vẻ, cậu ta nhấc áo bào lên, quỳ thấp người xuống, lên tiếng: “Khúc cô nương không cần bối rối, điều cô băn khoăn không phải không có lý. Nhưng cô nương cũng biết, chúng ta là đệ tử tiên tông phải không?”
Khúc Kiều không biết vì sao cậu ta lại hỏi điều này, đành gật đầu.
Vân Hòa nói: “Thiên đạo quý sinh. Chúng ta tu tiên là để phổ tế chúng sinh. Nếu như nhất định phải hy sinh một người mới có thể cứu được tính mạng một người khác, vậy đó không gọi là “cứu người”. Nếu như còn vì lẽ đó mà ép người ta phải lựa chọn, khiến họ đau khổ vậy chúng ta với ma đạo có gì khác nhau? Cho nên cô nương cứ yên tâm, biện pháp ta nghĩ ra, chắc chắn sẽ không tổn thương bất kỳ người nào.”
Khúc Kiều nghe những lời này của cậu ta, không khỏi hổ thẹn. Nhưng rốt cuộc nàng vẫn còn điều nghi hoặc, chưa thể yên tâm: “Nhưng mà Kim Nhụy …”
Vân Hòa đương nhiên biết rõ nàng muốn hỏi điều gì, cậu ta tiếp lời nàng, “Chắc hẳn cô nương cũng biết rằng nước suối tiên và Vân Chi Cam Lộ chỉ có thể kéo dài hơi tàn. Nếu hỏi trong gầm trời này còn có cách nào kéo dài tính mạng không, có lẽ không phải là không có, nhưng căn cơ của cô nương đã bị hủy, e không chờ nổi.” Vân Hòa nói rồi liếc nhìn Mục Vũ, “Trước mắt, chỉ có Thần Tang Kim Nhụy là cách dễ nhất, cũng hữu hiệu nhất. Cô nương hẳn còn nhớ đến thuật pháp mà trước đó ta đã dùng để cứu cô nương? Sau khi được cô nương góp ý, ta đã hoàn thiện thêm rất nhiều. Giờ, dùng thuật này làm cơ sở, sau đó bày pháp trận xung quanh suối tiên, thúc giục Kim Nhụy, có thể tăng khả năng cường hóa. Sau đó nối liền mạch máu của cô nương với Kim Nhụy, như thế có thể bảo toàn mạng sống cho cô nương.”
“Thật ư?” Mục Vũ ở bên cạnh nghe xong, không nhịn được hỏi lại.
“Đương nhiên là thật.” Vân Hòa cười đáp, “Trận pháp này của ta còn có tên gọi nữa, đó là “Chân Hư Thiên Diễn.”
Mục Vũ không khỏi vui mừng nhưng nụ cười của hắn vừa chớm nở đã nghe thấy Khúc Kiều cất tiếng nói, “Biện pháp này cũng chỉ có thể giữ lại tính mạng cho ta thôi …”
Trong lời nói nhuốm đầy vẻ buồn bã khiến Mục Vũ sầu lo.
Vân Hòa gật đầu, “Đúng, biện pháp này chỉ có thể kéo dài tính mạng. Đạo hạnh của cô nương, một viên Kim Nhụy chỉ e không thể giữ được.”
“Không thể giữ được nghĩa là …” Mục Vũ lờ mờ nhận ra điều gì, khẽ hỏi.
Vân Hòa khẽ thờ dài, lúc đang định trả lời, Khúc Kiều đã đáp lời trước cậu ta:
“Ta sẽ biến trở về cây đó.”
~
Tác giả:
Khụ khụ khụ, chào mọi người, mình lại trở về …
Cái gì cũng không nói …
Mình quỳ trước đã …
Mình thực xin lỗi mọi người …
Không biết sao lại buồn thế này …
Vì sao …lại như vậy chứ …
Khụ khụ khụ, cứ hứa rằng sẽ ngọt ngào, kết quả là … dường như vẫn chưa đủ ngọt …
Ngẫm kỹ lại, kết thúc của truyện này còn rất cụt…
Thực ra truyện chỉ còn lại có hai chương …
Nếu như mọi người có bức xúc gì, mình xin nằm ngửa ra chịu giẫm đạp, tuyệt không phản kháng, hị hị hị …
Cuối cùng, trong khoảng thời gian lặn mất này mình đã làm gì ư?
Thực ra mình đang mải xem phim …khụ khụ ~
Mình cũng không biết sức cám dỗ tới từ đâu khiến cho mình sau khi xem xong “Đao kiếm liễu loạn” sau đó còn sa hố “Cửu Châu thiên không thành” ………. Kết quả mình đã trúng độc cực kỳ sâu cho nên thẩm mỹ cũng vặn vẹo theo …vì vậy:
Vũ! Hoàng! Bệ! Hạ! Là! Người! Đẹp! Trai! Nhất! Trên! Đời!
Khụ khụ khụ, không kìm nén được đầu óc lại cuồng loạn rồi …
Cuối cùng, nhất định sẽ không để mọi người thất vọng nữa, chương sau nhất định sẽ hoàn thành được lời xì poi!!!
Hoan nghênh mọi người tới xem!
/34
|