Vi Thắng liếc nhìn hậu sơn Côn Luân một cái. Hắn không quay đầu lại mà bỏ đi.
Công Tôn Sai và Biệt Hàn còn có Dưỡng Nguyên Hạo đã tụ hợp, ba chi Đỉnh giai Chiến bộ chiến lực mạnh nhất Mạc Vân Hải tập trung. Hắn cần nhanh chóng trở về, để tránh Lâm Khiêm ra một đòn hồi mã thương, tổn thất gây ra cho Côn Luân có thể coi là thảm trọng rồi.
Tuy hiện tại cũng không có Cường giả Thần Cấp mới xuất thế, nhưng Vi Thắng không dám khinh thường. Ba gã Đỉnh giai Chiến Tướng này là nòng cốt của Mạc Vân Hải.
Cốc Lương Đao đã chết dưới độc thủ của Lâm Khiêm, làm cho tất cả mọi người hiểu được: Đỉnh giai Chiến Tướng và Cường giả Thần Cấp phối hợp mới thật sự là vương đạo.
Cường giả Thần Cấp sắc bén vô cùng, có thể gây ra hỗn loạn lấy đầu địch nhân như lấy đồ trong túi. Nhưng không thể với lực lượng một người mà chiếm lĩnh được lãnh thổ quốc gia, quan trọng chính là Chiến bộ đánh mạnh mới có thể giải quyết dứt khoát.
Mà Đỉnh giai Chiến Tướng nếu như không có có Cường giả Thần Cấp bảo hộ, sẽ trở thành con mồi béobở của Cường giả Thần Cấp.
Hôm nay tam đại Chiến Tướng tề tụ, Vi Thắng cũng không dám khinh thường. Trách nhiệm hộ tống không phải hắn, không ai có thể làm được.
Vi Thắng cũng biết, chỉ bằng vào lực lượng một mình hắn là không thể nào phá hủy Côn Luân. Còn quái vật khổng lồ như vậy, sinh mệnh, lực lượng, người bình thường không cách nào tưởng tượng ra được.
※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※
Khi Lâm Khiêm chứng kiến chỉ còn lại một nửa ngọn chủ phong Côn Luân, nước mắt bỗng chảy ra. Sắc mặt hắn tái nhợt, thất hồn lạc phách, mặc cho nước mắt tùy ý rơi. Hắn ngây ra như phỗng, thật lâu không động một cái.
Không cách nào hình dung đau đớn trong lòng hắnlúc này. Từ lúc còn rất nhỏ, bảo vệ Côn Luân đã trở thành lý tưởng của hắn,cho đến khi hắn trưởng thành, lý tưởng nàycũng chưa bao giờ biến mất.
Cáctrưởng lão hi sinh, sư phụ lấy thân nhập kiếm làm hắn càng nhận thức sâu sắc tín niệm này.
Tiếp nhận Côn Luân từ tay sư phụ, hắn đem hết khả năng, cẩn trọng, không dám có chút lười biếng. Nhưng mà, ở trên tay hắn, Côn Luân trước nay chưa từng phải chịu nhục nhã vô cùng lớn như thế này.
Là chủ phong Côn Luân vậy mà bị người chặt đứt.
Hắn chuyển mục quang nhìn quanh, lọt vào trong tầm mắt là tiếng kêu than dậy khắp trời đất, ánh mắt các đệ tử đờ đẫn mà bi thương.
Lâm Khiêm lòng đau như cắt.
Tiết Đông, Mục Huyên vô cùng lo lắng quay trở lại. Khi họ nhìn thấy Lâm Khiêm đều thở phào một hơi. Toàn bộ cao tầng Côn Luân, sau lần thất bại thứ nhất đều đã tới.
Trên mặt mọi người tràn đầy bi phẫn cùng thương tâm.
Ánh mắt của bọn họ, nhìn thẳng về phía Lâm Khiêm. Nam nhân này đã lần lượt mang thắng lợi đến cho bọn hắn. Ánh mắt của bọn hắn không mất đi hi vọng, chỉ cần nam nhân này còn sống, bọn hắn sẽ không mất đi hi vọng thắng lợi.
Toàn bộ Côn Luân, đều đang nhìn bọn hắn.
"Trong lịch sử Côn Luân,chưa từng bị sỉ nhục như vậy." Thanh âm Lâm Khiêm trầm thấp bao hàm bi thương nồng đậm, thông qua Âm Khuê truyền khắp Côn Luân.
"Đây là lỗi lầm của ta, ta bụng làm dạ chịu, sau trận chiến này, vô luận kết quả như thế nào, ta cũng từ chức chưởng môn."
Mỗi ngóc ngách Côn Luân, lúc này đều vang lên tiếng kinh hô, bọn họ mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy kinh hoàng. Sắc mặt đám người Tiết Đông, Mục Huyên cũng đại biến, Lâm Khiêm không hề nói đến quyết định này cho bọn họ.
"Người gây ra thất bại ấy, không có tư cách đảm nhiệm chưởng môn Côn Luân."
Mỗi người đều có thể nghe được bên trong giọng nói Lâm Khiêm sự tự trách sâu sắc và áy náy. Rất nhiều người hai mắt đỏ ngầu. Ngọn chủ phong Côn Luân bị chém đứt, rất nhiều người ở trong lòng sinh ra vài phần oán khí đối với Lâm Khiêm.
Nhưng mà lúc này, không ai trách cứ hắn.
Đây là nam nhân đem Côn Luân đặt trên tính mạng mình ah!
Ai lại nhẫn tâm trách cứ hắn?
"Nhưng trước lúc này, ta còn có một trận chiến chưa xong. Không, là chúng ta, còn có một trận chiến chưa xong! Trong lịch sử Côn Luân,chưa từng bị sỉ nhục như vậy! Đây là sỉ nhục Côn Luân, cũng là sỉ nhục chúng ta! Chỉ có kiếm, máu tươi và thắng lợi, mới có thể rửa sạch phần sỉ nhục này!"
"Các đệ tử Côn Luân, hết thảy dân chúngCôn Luân, nơi này là nhà của chúng ta, nơi này có thân nhân của chúng ta. Nhưng bây giờ, chúng ta bị nhục nhã, thân nhân của chúng ta bị tàn sát, nhà của chúng ta bị đốt cháy! Côn Luân chúng ta, đã đến thời điểm nguy hiểm nhất! Chúng ta không chỗ có để trốn, chúng ta cũng không thể lui, chúng ta không một ai may mắn thoát khỏi!"
"Côn Luân, xuất kiếm của các ngươi ra!"
"Vì vinh quang Côn Luân, vì thân nhân của chúng ta, vì gia đình của chúng ta!"
"Lấy danh nghĩa chưởng môn Côn Luân, tới Côn Luân toàn cảnh, phát ra Triệu Tập Lệnh!"
"Bất luận nam nữ, bất luận già trẻ, thần lực từ Nhân Cảnh trở lên đều chiêu mộ nhập ngũ!"
"Hết thảy Thương gia, vô luận lớn nhỏ, từ giờ trở đi, ngừng bán ra bất kỳ thương phẩm nào, toàn bộ tất cả vật tư điều động nhập quân."
"Tất cả Chiến bộ, lập tức tập kết chờ lệnh!"
"Ta, Lâm Khiêm, dẫn theo các ngươi, chết trên chiến trường!"
"Với danh tiếng Côn Luân, liều chết đến cùng!"
"Với danh tiếng Côn Luân, quyết chiến!"
"Quyết chiến!"
※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Nghe âm thanh quyết chiến của Lâm Khiêm từ Âm Khuê, trong doanh trướng lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt của mọi người đều hết sức khó coi. Không ai ngờ, Côn Luân phản kích. Không, là Lâm Khiêm phản kích, thật không ngờ là quyết chiến, không tiếc bất cứ giá nào.
Một chiêu này của Lâm Khiêm, dù là Công Tôn Sai, Biệt Hàn cũng thật không ngờ đến. Hắn tựa như dân cờ bạc đang thua đỏ mắt, được ăn cả ngã về không quẳng hết cả gia tài lên bàn.
Trước đó, Công Tôn Sai tích lũy ưu thế là vậy mà thoáng cái không còn sót lại chút gì.
Thần lực phát triển mười năm, nhân số ở Côn Luân có thể đạt Nhân Cảnh Kiếm Tu có bao nhiêu? Không có ai biết, nhưng tất cả mọi người biết rõ, con số này tất nhiên cực kỳ khổng lồ.
Minh Vương có năm mươi vạn tinh nhuệ đã làm thiên hạ khiếp sợ. Khi con quái vật khổng lồ Côn Luân ra lệnh tổng động viên, bộc phát ra tiềm lực chiến tranh, dù là Công Tôn Sai cũng không dám tưởng tượng! Bản thân Chiến bộ Côn Luân có quy mô kinh người, địa vực bọn chúng rộng lớn, các nơi đều cần có Chiến bộ đóng quân.
Lâm Khiêm phát ra Triệu Tập Lệnh, không riêng gì triệu tập Chiến bộ, mà dân chúng bình thường cũng triệu tập. Bọn chúng có thể đơn giản tổ chức lên trăm Chiến bộ quy môvạn người, lên đến hai trăm vạn người thì đám người Công Tôn Sai cũng sẽ không quá kinh ngạc. Dù là những người này ít huấn luyện, dù là những người này so với Chiến bộ bình thường rèn luyện hàng ngày cũng không bằng, nhưng bọn hắn vẫn làm cho người ta sợ hãi!
Chưa từng có người nào chơi đùa như thế!
Lâm Khiêm dám đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng, thoáng cái làm rối loạn bố trí của Mạc Vân Hải. Mạc Vân Hải dành thời gian bố trí cứ điểm cấm chế, nhưng trước chiến thuật biển người như vậy tỏ ra yếu ớt không chịu nổi.
"Cái tên điên này!"
Không biết ai hô lên nhưng làm cho tất cả mọi người sinh lòng đồng cảm. Điên cuồng như thế, động viêntoàn diện bất kể hậu quả như thế, cho dù là Côn Luân thắng, tất cũng nguyên khí đại thương.
Nhưng tất cả mọi người không thể không thừa nhận, Lâm Khiêm ra chiêu lợi hại vô cùng.
Chiến bộ Mạc Vân Hải trên đất Côn Luân tạo ra vô số lỗ hổng làm Côn Luân tổn thất nghiêm trọng. Thời gian kéo dài càng lâu, Côn Luân càng thêm suy yếu, đến lúc đó cơ hội quyết chiến cũng không có.
Lâm Khiêm dứt khoát móc ra tất cả của cải, trực tiếp tạo một hồi quyết chiến. Hơn nữa lúc này Côn Luân vừa mới chịu trọng thương, giống như đám ai binh, Lâm Khiêm tạo cái thế đập nồi dìm thuyền quyết tâm liều mạng, bọn chúng sẽ bộc phát ra sức chiến đấu chưa bao giờ mạnh đến như thế.
Ai binh tất thắng, chính là cục diện bây giờ. [DG: Ai binh-đoàn binh mang trong người sự bi ai]
"Nếu không thủ vững, chỉ cần chúng ta ngăn cản thời gian hơi lâu một chút, nhuệ khí của bọn họ gặp khó, ngược lại sẽ sụp đổ..." Dưỡng Nguyên Hạo liếc qua Công Tôn Sai.
"Thủ không được!"
Công Tôn Sai lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng: "Chúng ta không có lấy một cái phòng tuyến có thể chống đỡ được."
Dưỡng Nguyên Hạo không cảm thấy bất ngờ. Trên thực tế, chính hắn cũng không tin trên đời này có phòng tuyến như vậy.
Mạc Vân Hải đi theo con đường tinh binh, Chiến bộ số lượng cũng không nhiều, nhưng rèn luyện hàng ngày và trình độ trang bị đều cực cao. Ngày thường chiến lược như vậy không có vấn đề, nhưng trước chiến thuật biển người của Lâm Khiêm lại trở thành giật gấu vá vai rồi.
"Bằng không, vòng đánh hậu phương Côn Luân thì sao? Phía sau Côn Luân hoàn toàn trống không rồi!" Đường Phỉ cau mày, trầm tư suy nghĩ.
" Đây Lâm Khiêm là mình trần ra trận, phía sau? Hắn đã không quan tâmviệc Côn Luân bị đánh nát rồi." Công Tôn Sai bác bỏ.
"Bằng không bên trên vi sư...”Ma Phàm lặng lẽ nói.
Ánh mắt mọi người chuyển hướng tớiVi Thắng.
Vi Thắng thản nhiên nói: "Ta với thực lực của Lâm Khiêm, kỳ thật chỉ sàn sàn nhau. Lần trước có thể thắng, nguyên nhân rất lớn là Cốc Lương Đao sắp chết đánh ra một kích, Lâm Khiêm bị thương trước, mà ta lại giác ngộ. Nhưng ta nghe thanh âm của hắn, tựa hồ cũng có đột phá. Hắn chiếm địa lợi, chỉ cần có vài tên chuẩn Thần Cấp tương trợ, tất sẽ chiếm thượng phong."
"Chúng ta cũng có chuẩn Thần Cấp." Ma Phàm lầm bầm nói. Chuẩn Thần cấp của Mạc Vân Hải còn nhiều hơn Côn Luân một ít. Mọi người nghe vậy, không khỏi hai mắt tỏa sáng.
"Chuẩn Thần Cấp có thể phá không di chuyển sao?”Vi Thắng giải thích.
Cái này mọi người mới kịp phản ứng, đúng vậy a, Thần Cấp có thể đi vào như chỗ không người, chuẩn Thần Cấp có thể không làm được. Mọi người nhìn nhau, sắc mặt khó coi.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tả Mạc nhìn tin tức Mạc Vân Hải truyền đến, cũng bị giật mình. Hắn hoàn toàn không ngờ, Lâm Khiêm vậy mà dùng chiêu số đồng dạng với Đại Ma Thần, nhưng hắn không thể không thừa nhận, chiêu này thật sự quá lợi hại.
So sánh thủ đoạn của Lâm Khiêm với Đại Ma Thần vẫn chênh lệch rất nhiều. Lâm Khiêm chơi chiêu này, toàn bộ Côn Luân không có bất kỳ thanh âm phản đối hay nghi vấn, toàn bộ Côn Luân đều cùng với hắn đánh bạc một trận này! Đại Ma Thần chơi chiêu này, tiếng phản đối bên trong Ma Thần Điện rất lớn, cho dù Thủy Nguyệt không phát động, Đại Ma Thần cũng không dễ qua.
Dù là Tả Mạc gặp nhiều đối thủ lợi hại như vậy nhưng lại không có ai lợi hại hơn Lâm Khiêm. Người này vô luận thực lực hay là thủ đoạn, đều ở trình độ đỉnh cấp, hơn nữa cơ hồ không có khuyết điểm.
Lần này phiền toái rồi!
Một khi phát động chính thức quyết chiến, Mạc Vân Hải với căn cơ nông cạn, nhược điểm tất bộc lộ không thể nghi ngờ gì nữa. Nếu là Mạc Vân Hải trước đây, Tả Mạc cũng dám phát động Triệu Tập Lệnh như vậy. Hiện tại Mạc Vân Hải tuy khuếch trương lớn hơn rất nhiều, nhưng thành phần cũng càng thêm phức tạp, lực liên kết giảm xuống rất thấp, cái này với chuyến đi mười năm chưa về có quan hệ trực tiếp. Lực liên kết không đủ, chơi như vậy chính là chơi với lửa có ngày chết cháy.
Nói một cách khác, Lâm Khiêm có khả năng, hắn (Tả Mạc)lại không chơi nổi.
Tả Mạc tính toán tất cả bố cục thì cũng đã đến thời điểm mấu chốt, bên này lại không thể giải quyết. Cái chuyện hắn thân là Minh Vương căn bản không dám công bố ra.
Thời gian, một lần nữa trở thành mấu chốt quyết định thành bại.
Tả Mạc trầm tư một đêm, mới chuyển kết quả suy nghĩ truyền cho Mạc Vân Hải.
Mệnh lệnh Tả Mạc rất đơn giản.
Một chữ: kéo dài.
Dùng hết mọi biện pháp, ngăn chặn địch nhân.
Vì trận chiến cuối cùng, giành lấy thời gian!
Công Tôn Sai và Biệt Hàn còn có Dưỡng Nguyên Hạo đã tụ hợp, ba chi Đỉnh giai Chiến bộ chiến lực mạnh nhất Mạc Vân Hải tập trung. Hắn cần nhanh chóng trở về, để tránh Lâm Khiêm ra một đòn hồi mã thương, tổn thất gây ra cho Côn Luân có thể coi là thảm trọng rồi.
Tuy hiện tại cũng không có Cường giả Thần Cấp mới xuất thế, nhưng Vi Thắng không dám khinh thường. Ba gã Đỉnh giai Chiến Tướng này là nòng cốt của Mạc Vân Hải.
Cốc Lương Đao đã chết dưới độc thủ của Lâm Khiêm, làm cho tất cả mọi người hiểu được: Đỉnh giai Chiến Tướng và Cường giả Thần Cấp phối hợp mới thật sự là vương đạo.
Cường giả Thần Cấp sắc bén vô cùng, có thể gây ra hỗn loạn lấy đầu địch nhân như lấy đồ trong túi. Nhưng không thể với lực lượng một người mà chiếm lĩnh được lãnh thổ quốc gia, quan trọng chính là Chiến bộ đánh mạnh mới có thể giải quyết dứt khoát.
Mà Đỉnh giai Chiến Tướng nếu như không có có Cường giả Thần Cấp bảo hộ, sẽ trở thành con mồi béobở của Cường giả Thần Cấp.
Hôm nay tam đại Chiến Tướng tề tụ, Vi Thắng cũng không dám khinh thường. Trách nhiệm hộ tống không phải hắn, không ai có thể làm được.
Vi Thắng cũng biết, chỉ bằng vào lực lượng một mình hắn là không thể nào phá hủy Côn Luân. Còn quái vật khổng lồ như vậy, sinh mệnh, lực lượng, người bình thường không cách nào tưởng tượng ra được.
※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※
Khi Lâm Khiêm chứng kiến chỉ còn lại một nửa ngọn chủ phong Côn Luân, nước mắt bỗng chảy ra. Sắc mặt hắn tái nhợt, thất hồn lạc phách, mặc cho nước mắt tùy ý rơi. Hắn ngây ra như phỗng, thật lâu không động một cái.
Không cách nào hình dung đau đớn trong lòng hắnlúc này. Từ lúc còn rất nhỏ, bảo vệ Côn Luân đã trở thành lý tưởng của hắn,cho đến khi hắn trưởng thành, lý tưởng nàycũng chưa bao giờ biến mất.
Cáctrưởng lão hi sinh, sư phụ lấy thân nhập kiếm làm hắn càng nhận thức sâu sắc tín niệm này.
Tiếp nhận Côn Luân từ tay sư phụ, hắn đem hết khả năng, cẩn trọng, không dám có chút lười biếng. Nhưng mà, ở trên tay hắn, Côn Luân trước nay chưa từng phải chịu nhục nhã vô cùng lớn như thế này.
Là chủ phong Côn Luân vậy mà bị người chặt đứt.
Hắn chuyển mục quang nhìn quanh, lọt vào trong tầm mắt là tiếng kêu than dậy khắp trời đất, ánh mắt các đệ tử đờ đẫn mà bi thương.
Lâm Khiêm lòng đau như cắt.
Tiết Đông, Mục Huyên vô cùng lo lắng quay trở lại. Khi họ nhìn thấy Lâm Khiêm đều thở phào một hơi. Toàn bộ cao tầng Côn Luân, sau lần thất bại thứ nhất đều đã tới.
Trên mặt mọi người tràn đầy bi phẫn cùng thương tâm.
Ánh mắt của bọn họ, nhìn thẳng về phía Lâm Khiêm. Nam nhân này đã lần lượt mang thắng lợi đến cho bọn hắn. Ánh mắt của bọn hắn không mất đi hi vọng, chỉ cần nam nhân này còn sống, bọn hắn sẽ không mất đi hi vọng thắng lợi.
Toàn bộ Côn Luân, đều đang nhìn bọn hắn.
"Trong lịch sử Côn Luân,chưa từng bị sỉ nhục như vậy." Thanh âm Lâm Khiêm trầm thấp bao hàm bi thương nồng đậm, thông qua Âm Khuê truyền khắp Côn Luân.
"Đây là lỗi lầm của ta, ta bụng làm dạ chịu, sau trận chiến này, vô luận kết quả như thế nào, ta cũng từ chức chưởng môn."
Mỗi ngóc ngách Côn Luân, lúc này đều vang lên tiếng kinh hô, bọn họ mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy kinh hoàng. Sắc mặt đám người Tiết Đông, Mục Huyên cũng đại biến, Lâm Khiêm không hề nói đến quyết định này cho bọn họ.
"Người gây ra thất bại ấy, không có tư cách đảm nhiệm chưởng môn Côn Luân."
Mỗi người đều có thể nghe được bên trong giọng nói Lâm Khiêm sự tự trách sâu sắc và áy náy. Rất nhiều người hai mắt đỏ ngầu. Ngọn chủ phong Côn Luân bị chém đứt, rất nhiều người ở trong lòng sinh ra vài phần oán khí đối với Lâm Khiêm.
Nhưng mà lúc này, không ai trách cứ hắn.
Đây là nam nhân đem Côn Luân đặt trên tính mạng mình ah!
Ai lại nhẫn tâm trách cứ hắn?
"Nhưng trước lúc này, ta còn có một trận chiến chưa xong. Không, là chúng ta, còn có một trận chiến chưa xong! Trong lịch sử Côn Luân,chưa từng bị sỉ nhục như vậy! Đây là sỉ nhục Côn Luân, cũng là sỉ nhục chúng ta! Chỉ có kiếm, máu tươi và thắng lợi, mới có thể rửa sạch phần sỉ nhục này!"
"Các đệ tử Côn Luân, hết thảy dân chúngCôn Luân, nơi này là nhà của chúng ta, nơi này có thân nhân của chúng ta. Nhưng bây giờ, chúng ta bị nhục nhã, thân nhân của chúng ta bị tàn sát, nhà của chúng ta bị đốt cháy! Côn Luân chúng ta, đã đến thời điểm nguy hiểm nhất! Chúng ta không chỗ có để trốn, chúng ta cũng không thể lui, chúng ta không một ai may mắn thoát khỏi!"
"Côn Luân, xuất kiếm của các ngươi ra!"
"Vì vinh quang Côn Luân, vì thân nhân của chúng ta, vì gia đình của chúng ta!"
"Lấy danh nghĩa chưởng môn Côn Luân, tới Côn Luân toàn cảnh, phát ra Triệu Tập Lệnh!"
"Bất luận nam nữ, bất luận già trẻ, thần lực từ Nhân Cảnh trở lên đều chiêu mộ nhập ngũ!"
"Hết thảy Thương gia, vô luận lớn nhỏ, từ giờ trở đi, ngừng bán ra bất kỳ thương phẩm nào, toàn bộ tất cả vật tư điều động nhập quân."
"Tất cả Chiến bộ, lập tức tập kết chờ lệnh!"
"Ta, Lâm Khiêm, dẫn theo các ngươi, chết trên chiến trường!"
"Với danh tiếng Côn Luân, liều chết đến cùng!"
"Với danh tiếng Côn Luân, quyết chiến!"
"Quyết chiến!"
※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Nghe âm thanh quyết chiến của Lâm Khiêm từ Âm Khuê, trong doanh trướng lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt của mọi người đều hết sức khó coi. Không ai ngờ, Côn Luân phản kích. Không, là Lâm Khiêm phản kích, thật không ngờ là quyết chiến, không tiếc bất cứ giá nào.
Một chiêu này của Lâm Khiêm, dù là Công Tôn Sai, Biệt Hàn cũng thật không ngờ đến. Hắn tựa như dân cờ bạc đang thua đỏ mắt, được ăn cả ngã về không quẳng hết cả gia tài lên bàn.
Trước đó, Công Tôn Sai tích lũy ưu thế là vậy mà thoáng cái không còn sót lại chút gì.
Thần lực phát triển mười năm, nhân số ở Côn Luân có thể đạt Nhân Cảnh Kiếm Tu có bao nhiêu? Không có ai biết, nhưng tất cả mọi người biết rõ, con số này tất nhiên cực kỳ khổng lồ.
Minh Vương có năm mươi vạn tinh nhuệ đã làm thiên hạ khiếp sợ. Khi con quái vật khổng lồ Côn Luân ra lệnh tổng động viên, bộc phát ra tiềm lực chiến tranh, dù là Công Tôn Sai cũng không dám tưởng tượng! Bản thân Chiến bộ Côn Luân có quy mô kinh người, địa vực bọn chúng rộng lớn, các nơi đều cần có Chiến bộ đóng quân.
Lâm Khiêm phát ra Triệu Tập Lệnh, không riêng gì triệu tập Chiến bộ, mà dân chúng bình thường cũng triệu tập. Bọn chúng có thể đơn giản tổ chức lên trăm Chiến bộ quy môvạn người, lên đến hai trăm vạn người thì đám người Công Tôn Sai cũng sẽ không quá kinh ngạc. Dù là những người này ít huấn luyện, dù là những người này so với Chiến bộ bình thường rèn luyện hàng ngày cũng không bằng, nhưng bọn hắn vẫn làm cho người ta sợ hãi!
Chưa từng có người nào chơi đùa như thế!
Lâm Khiêm dám đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng, thoáng cái làm rối loạn bố trí của Mạc Vân Hải. Mạc Vân Hải dành thời gian bố trí cứ điểm cấm chế, nhưng trước chiến thuật biển người như vậy tỏ ra yếu ớt không chịu nổi.
"Cái tên điên này!"
Không biết ai hô lên nhưng làm cho tất cả mọi người sinh lòng đồng cảm. Điên cuồng như thế, động viêntoàn diện bất kể hậu quả như thế, cho dù là Côn Luân thắng, tất cũng nguyên khí đại thương.
Nhưng tất cả mọi người không thể không thừa nhận, Lâm Khiêm ra chiêu lợi hại vô cùng.
Chiến bộ Mạc Vân Hải trên đất Côn Luân tạo ra vô số lỗ hổng làm Côn Luân tổn thất nghiêm trọng. Thời gian kéo dài càng lâu, Côn Luân càng thêm suy yếu, đến lúc đó cơ hội quyết chiến cũng không có.
Lâm Khiêm dứt khoát móc ra tất cả của cải, trực tiếp tạo một hồi quyết chiến. Hơn nữa lúc này Côn Luân vừa mới chịu trọng thương, giống như đám ai binh, Lâm Khiêm tạo cái thế đập nồi dìm thuyền quyết tâm liều mạng, bọn chúng sẽ bộc phát ra sức chiến đấu chưa bao giờ mạnh đến như thế.
Ai binh tất thắng, chính là cục diện bây giờ. [DG: Ai binh-đoàn binh mang trong người sự bi ai]
"Nếu không thủ vững, chỉ cần chúng ta ngăn cản thời gian hơi lâu một chút, nhuệ khí của bọn họ gặp khó, ngược lại sẽ sụp đổ..." Dưỡng Nguyên Hạo liếc qua Công Tôn Sai.
"Thủ không được!"
Công Tôn Sai lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng: "Chúng ta không có lấy một cái phòng tuyến có thể chống đỡ được."
Dưỡng Nguyên Hạo không cảm thấy bất ngờ. Trên thực tế, chính hắn cũng không tin trên đời này có phòng tuyến như vậy.
Mạc Vân Hải đi theo con đường tinh binh, Chiến bộ số lượng cũng không nhiều, nhưng rèn luyện hàng ngày và trình độ trang bị đều cực cao. Ngày thường chiến lược như vậy không có vấn đề, nhưng trước chiến thuật biển người của Lâm Khiêm lại trở thành giật gấu vá vai rồi.
"Bằng không, vòng đánh hậu phương Côn Luân thì sao? Phía sau Côn Luân hoàn toàn trống không rồi!" Đường Phỉ cau mày, trầm tư suy nghĩ.
" Đây Lâm Khiêm là mình trần ra trận, phía sau? Hắn đã không quan tâmviệc Côn Luân bị đánh nát rồi." Công Tôn Sai bác bỏ.
"Bằng không bên trên vi sư...”Ma Phàm lặng lẽ nói.
Ánh mắt mọi người chuyển hướng tớiVi Thắng.
Vi Thắng thản nhiên nói: "Ta với thực lực của Lâm Khiêm, kỳ thật chỉ sàn sàn nhau. Lần trước có thể thắng, nguyên nhân rất lớn là Cốc Lương Đao sắp chết đánh ra một kích, Lâm Khiêm bị thương trước, mà ta lại giác ngộ. Nhưng ta nghe thanh âm của hắn, tựa hồ cũng có đột phá. Hắn chiếm địa lợi, chỉ cần có vài tên chuẩn Thần Cấp tương trợ, tất sẽ chiếm thượng phong."
"Chúng ta cũng có chuẩn Thần Cấp." Ma Phàm lầm bầm nói. Chuẩn Thần cấp của Mạc Vân Hải còn nhiều hơn Côn Luân một ít. Mọi người nghe vậy, không khỏi hai mắt tỏa sáng.
"Chuẩn Thần Cấp có thể phá không di chuyển sao?”Vi Thắng giải thích.
Cái này mọi người mới kịp phản ứng, đúng vậy a, Thần Cấp có thể đi vào như chỗ không người, chuẩn Thần Cấp có thể không làm được. Mọi người nhìn nhau, sắc mặt khó coi.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tả Mạc nhìn tin tức Mạc Vân Hải truyền đến, cũng bị giật mình. Hắn hoàn toàn không ngờ, Lâm Khiêm vậy mà dùng chiêu số đồng dạng với Đại Ma Thần, nhưng hắn không thể không thừa nhận, chiêu này thật sự quá lợi hại.
So sánh thủ đoạn của Lâm Khiêm với Đại Ma Thần vẫn chênh lệch rất nhiều. Lâm Khiêm chơi chiêu này, toàn bộ Côn Luân không có bất kỳ thanh âm phản đối hay nghi vấn, toàn bộ Côn Luân đều cùng với hắn đánh bạc một trận này! Đại Ma Thần chơi chiêu này, tiếng phản đối bên trong Ma Thần Điện rất lớn, cho dù Thủy Nguyệt không phát động, Đại Ma Thần cũng không dễ qua.
Dù là Tả Mạc gặp nhiều đối thủ lợi hại như vậy nhưng lại không có ai lợi hại hơn Lâm Khiêm. Người này vô luận thực lực hay là thủ đoạn, đều ở trình độ đỉnh cấp, hơn nữa cơ hồ không có khuyết điểm.
Lần này phiền toái rồi!
Một khi phát động chính thức quyết chiến, Mạc Vân Hải với căn cơ nông cạn, nhược điểm tất bộc lộ không thể nghi ngờ gì nữa. Nếu là Mạc Vân Hải trước đây, Tả Mạc cũng dám phát động Triệu Tập Lệnh như vậy. Hiện tại Mạc Vân Hải tuy khuếch trương lớn hơn rất nhiều, nhưng thành phần cũng càng thêm phức tạp, lực liên kết giảm xuống rất thấp, cái này với chuyến đi mười năm chưa về có quan hệ trực tiếp. Lực liên kết không đủ, chơi như vậy chính là chơi với lửa có ngày chết cháy.
Nói một cách khác, Lâm Khiêm có khả năng, hắn (Tả Mạc)lại không chơi nổi.
Tả Mạc tính toán tất cả bố cục thì cũng đã đến thời điểm mấu chốt, bên này lại không thể giải quyết. Cái chuyện hắn thân là Minh Vương căn bản không dám công bố ra.
Thời gian, một lần nữa trở thành mấu chốt quyết định thành bại.
Tả Mạc trầm tư một đêm, mới chuyển kết quả suy nghĩ truyền cho Mạc Vân Hải.
Mệnh lệnh Tả Mạc rất đơn giản.
Một chữ: kéo dài.
Dùng hết mọi biện pháp, ngăn chặn địch nhân.
Vì trận chiến cuối cùng, giành lấy thời gian!
/915
|