Lần này kiếm được món hời rồi, khi nhìn hai ngọn núi thịt bỗng nhiên Tả Mạc cảm thấy hoảng hốt tưởng như mình vẫn đang ở trong mơ. Côn Luân tặng cho hắn phần lễ vật lớn như vậy thật là đáng quý, loại Viễn cổ cự thú này, cứ giết một con là thế gian lại bớt đi một con.
Nếu như không có Hồn Dẫn Hương, e rằng cả đám người bọn họ hợp lại, đừng nói là sử lí được gia hỏa khủng bố này, mà ngay chuyện chạy trốn để giữ mạng cũng là cả một vấn đề lớn rồi.
Không thể ngờ được, Côn Luân lại tốt bụng đến như vậy!
Không riêng gì Tả Mạc, mà tất cả mọi người đều tập trung lại rồi đi vòng quanh hai ngọn núi thịt xem xét.
Viễn cổ cự thú có thể tích khổng lồ như thế này, vô cùng hiếm thấy, hầu như chúng nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.
Bởi vì lo lắng trên đường đi qua Hắc Hải phi tuyến sẽ gặp phải những quái thú hung mãnh khác, cho nên cả đội tàu không dám lang thang đi dạo trên Hắc Hải phi tuyến, mà nhanh chóng bay theo sự chỉ dẫn của quản sự.
Trong cả đội thuyền chỉ có một mình Tả Mạc mới có thể đảm nhiệm công việc phân giải và sắp xếp hai tòa núi thịt, bởi vì cả đội có mỗi mình hắn là người tinh thông luyện khí, nên biết thứ nào vô dụng, thứ nào có tác dụng.
Nếu điều kiện cho phép, Tả Mạc hận không thể quăng hai tảng núi thịt này vào giới chỉ để mang về Mạc Vân Hải, chỉ ở đó nó mới phát huy được tác dụng lớn nhất.
Nhưng mặc dù hiện tại giới chỉ trên tay Tả Mạc cũng là loại đỉnh cấp, nhưng vẫn không đủ lớn để chứa hai tảng thịt khổng lồ kia.
Tả Mạc cắm đầu vào làm việc trong ba ngày.
Phụ trách chỉ đạo lần này là Vệ, tuy lần cuối cùng hắn làm mấy việc lặt vặt như này cũng là vài năm trước, nhưng trong cả đám người cũng chỉ có mình hắn cũng miễn cưỡng được tính là người hơi có kinh nghiệm.
Con bạch tuộc này thật quá lớn đi, toàn thân nó đều là bảo bối, lãi lớn, lãi lớn rồi...
Tả Mạc vừa ngâm nga mấy câu dân ca, động tác thoăn thoắt như múa cũng thể hiện nỗi vui mừng trong lòng hắn lớn cỡ nào. Quả thật toàn thân con bạch tuộc đều là bảo bối, Tả Mạc cẩn thận thu lấy chất nhầy ở trên thân con bạch tuộc lại, đây là một bảo bối cực kì hiếm thấy, nó có khả năng hấp thu được công kích của đối phương.
Nhưng điều đặc biệt nhất của nó là khả năng hấp thu được công kích Thần lực có trình độ nhất định, Tả Mạc đã thử nghiệm và chứng thực điều này. Đương nhiên khi Thần lực đạt tới độ tinh thuần nhất định, hay công kích Thần lực đạt đến sức mạnh nhất định thì chất nhầy này không thể chống chịu được.
Thật ra, đây là lần đầu tiên Tả Mạc nghe thấy hay chứng kiến loại vật liệu có khả năng như vậy. Chỉ bằng khả năng này thôi cũng có thể quyết định được giá trị của nó như thế nào. Cả quá trình thu gom, Tả Mạc đều hết sức cẩn thận, lúc nào cũng tập trung tinh thần vào công việc sợ bị rơi phí mất một giọt.
Hắn cũng thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau tất cả Thần trang mà hắn luyện chế đều phải quét loại thần dịch nghịch thiên này, cứ quét một lần rồi quét lại một lần, phải quét một trăm lần, một trăm lần mới được!
Lúc đó mấy thứ như Côn Luân Thần lực hay Thiên Hoàn Thần lực có đánh lên trên Thần trang của hắn cũng chẳng làm sứt mẻ gì, càng lúc trong lòng Tả Mạc càng cảm thấy hân hoan vui sướng.
Côn Luân là một hảo hài tử, đúng là hài tử thật là dễ thương quá đi...
Tả Mạc lại bắt đầu ngâm nga...
Ngoài ra, con mắt của con bạch tuộc khi phơi khô liền quắt lại thành hai hạt châu đen nhánh, chẳng qua viên châu này lớn hơn so với bình thường, nếu so sánh thì nó cũng chỉ to cỡ cái đầu của Tả Mạc mà thôi. Tác dụng của viên hắc châu này cũng chưa rõ ràng, nhưng khi Tả Mạc dùng Thần lực để thăm dò, hắn phát hiện ra Thần lực mình truyền vào hoàn toàn bị biến mất như trâu bùn xuống biển vậy.
Nó có thể hấp thu Thần lực !
Trước mắt Tả Mạc chỉ có thể phát hiện ra đặc điểm như vậy, thời gian gấp rút không cho phép hắn chậm rãi tìm tòi, cho nên hắn cất luôn vào giới chỉ, trong lòng hắn nổi lên dự cảm, chắc chắn nó là một thứ rất tốt.
Da của bạch tuộc vô cùng cứng rắn, nếu dùng phi kiếm bình thường chém lên cũng chỉ tạo thành vệt trắng mờ. Lúc trước Vi Thắng phải dùng đến Thí Thần Huyết Kiếm mới phá được lớp da của nó.
Điều đó cho thấy, phẩm cấp của lớp da con bach tuộc này chắc chắn cao kinh người, Tả Mạc phỏng đoán phẩm cấp của nó phải là đỉnh cấp. Đại đa số Thần binh cụ trang đều cần có lớp da có phẩm giai đỉnh cấp để chế tạo, ngoại trừ 'Bất Tử Quỷ' của A Quỷ ra, loại cốt giáp như Bất Tử Quỷ đặc biệt hiếm thấy.
Điểm mấu chốt chính là, diện tích của tấm da này lớn vô cùng, vượt qua sự tưởng tượng của moi người.
Mặc dù không thể dùng tất cả chúng nó để luyện chế Thần binh cụ trang, nhưng nếu dùng để luyện chế Thần trang thì Thần trang nhận được sẽ có phẩm chất vượt gấp mấy lần Thần trang bình thường. Cứ nghĩ đến cảnh mỗi thành viên nòng cốt được trang bị một bộ chuẩn Thần binh, sau đó vũ trang đầy đủ từ chân đến đầu, đến lúc đó không biết sức chiến đấu của Mạc Vân Hải đề thăng lên gấp bao nhiêu lần nữa đây!
Hàm răng và xương cốt của bạch tuộc đều có chất lượng không tầm thường, bọn chúng đều có thể sử dụng để luyện chế Thần trang.
Nhưng thứ làm cho Tả Mạc cảm thấy chú ý lại chính là mấy xúc tu của bạch tuộc, trên xúc tu có vô số những giác hút rậm rập và chằng chịt. Kích thước của giác hút thì vô cùng đa dạng, cái to có thể to bằng cái đầu Tả Mạc, cái nhỏ thì chỉ nhỏ như đầu ngón tay, không những thể sô lượng bọn chúng vô cùng nhiều, lên tới một vạn hai nghìn cái.
Tả Mạc cảm thấy rất hứng thú với những cái giác hút này, sau khi nghiên cứu hắn phát hiện ra loại giác hút này có tác dụng vô cùng kì lạ, nếu để nó tiếp xúc với mục tiêu lập tức nó sẽ điên cuồng hút lực lượng và sinh cơ của mục tiêu.
Quả nhiên rất âm hiểm và đáng sợ.
Giác hút càng lớn thì khả năng hút càng mạnh, Tả Mạc cũng biết, vì bạch tuộc đã chết cho nên sinh cơ trong cơ thể nó không còn gì, còn khả năng này của giác hút cũng chỉ là một loại bản năng mà thôi. nếu như bạch tuộc còn sống, không biết lực hút còn mạnh hơn gấp bao nhiêu lần nữa. Nghĩ đến cảnh, vô số giác hút rậm rậm và chằng chịt quét đến đâu thì nơi đó cạn sạch sinh cơ, bất kể là huyết nhục hay tinh hồn, tất cả đều bị hút vào trong người con bạch tuộc.
Con bạch tuộc này đã sống hơn vạn năm, không biết trong vạn năm ấy có bao nhiêu sinh mệnh bị hút dưới đống xúc tu của nó.
Thật là đáng sợ !
Trong lòng Tả Mạc vô cùng hân hoan, nếu là không có Hồn Dẫn Hương của Côn Luân, thì khi gặp loại quái vật như này, cơ hội sống của cả đội tàu không biết còn được bao nhiêu.
Trên mỗi giác hút có một loại vân mà Tả Mạc chưa bao giờ nhìn thấy, Tả Mạc cảm thấy rất có khả năng nhờ những đường vân này mà giác hút mới có được năng lực độc đáo như vậy.
Sau khi tính toán và cân nhắc cẩn thận. Tả Mạc liền thu hết đám giác hút đó vào giới chỉ, số lượng của chúng thật quá nhiều, vứt chúng nó vào một góc chồng chất lên nhau cũng tạo thành một ngọn núi nhỏ. Mặc dù biết đây là thứ tốt, nhưng sẽ dùng nó vào việc gì thì Tả Mạc chưa nghĩ đến.
Tất cả mọi thứ dù là linh tinh, chỉ cần có tác dụng đều bị Tả Mạc phân giải rồi trữ lại.
Nhưng trước mắt hắn vẫn thừa ra một tòa núi thịt, đây mới chân chính là núi thịt, tất cả mọi thứ như gân, cốt,... đều bị Tả Mạc tách rời. Máu trong cơ thể bạch tuộc thì bị Thí Thần Huyết Kiếm của Vi Thắng hút sạch sẽ, đến cả tia máu dính trên thịt cũng không còn, cho nên cả tòa núi thịt đều sạch sẽ, nằm một chỗ không hề có cảm giác máu me.
Nhưng tòa núi thịt này thì phải xử lí sao đây? Số lượng của nó quá nhiều cũng làm Tả mạc cảm thấy khó nghĩ.
"Ăn đi!" Vệ đề nghị: "Ở thời Viễn cổ, nếu giết được hung thú thế này thì cả bộ lạc sẽ chia nhau ăn ngay. Mỗi thớ thịt trên thân thể những hung thú có thể sống trên vạn năm thế này, đều đã trải qua sự rèn luyện của Thần lực từng ấy thời gian, cho nên trong thớ thịt đều ẩn chứa lực lượng kinh người, và có tác dụng rất lớn với các ngươi".
"Thật hay giả đó?" Khuôn mặt Tả Mạc lộ lên vẻ nghi ngờ.
"Chẳng phải ngươi cứ ăn vào mồm thì sẽ biết thật hay giả sao?" Vệ cũng cảm thấy bất mãn.
Tả Mạc lấy một khối thịt nhỏ hơ lên trên ngọn lửa, sau đó hắn cắn một phát, vừa cắn xong bỗng nhiên hai mắt trợn tròn, hắn cảm thấy có một tia Thần lực nho nhỏ đang thấm vào lục phủ ngũ tạng của mình.
Đúng là thứ tốt !
Không nói lời thừa thãi, tay hắn chỉ vào núi thịt, trong miệng thì nói mơ hồ không rõ:"Ăn, ăn, ăn hết đi!"
Những người khác thấy hắn nói vậy cũng bắt đầu động thủ, đám người này ai mà chẳng là người đã trải qua đủ loại tình huống, nhưng khi miếng thịt vừa trôi vào miệng lại khiến tinh thần bọn họ chấn động.
Thần lực !
Trong thịt có ẩn chứa Thần lực, khi bọn họ ăn vào có thể hấp thu một chút Thần lực ẩn chứa trong đó, phát hiện này làm họ bắt đầu ăn như điên cuồng.
Hiện tại ngoài trừ mấy người đặc biệt như Tả Mạc, Vi Thắng và A Quỷ ra, những người còn lại đều biết muốn tăng trưởng Thần lực chỉ có cách không ngừng tu luyện mà thôi.
Đây là lần đầu tiên họ biết đến một phương pháp mới lạ, ăn cũng có thể tăng trưởng Thần lực.
Nhìn tòa núi thịt trước mặt, trong lòng mọi người nổi lên cảm giác bị niềm hạnh phúc đó đập cho một phát quá choáng váng.
Không cần Tả Mạc nói nhiều, mọi người bắt đầu điên cuồng... ăn.
Nhưng rất nhanh sau đó bọn họ phát hiện ra một điều, bọn họ cũng chỉ có một cái bụng trong khi núi thịt lại cao tới ba trăm trượng, cái bụng bọn họ so với quả núi kia đúng là muối bỏ bể mà.
Ăn không hết nỗi !
Bi kịch lớn nhất của cuộc đời chính là khi phát hiện ra... ăn cũng có thể tăng trưởng Thần lực, không những thế trước mặt còn rất nhiều đồ ăn có chứa Thần lực, nhưng không thể ăn hết!
Đại đa số những người đi theo Tả Mạc đều có xuất thân từ tầng lớp nghèo nàn, bản thân đã trải qua vô số đau khổ, cho nên bọn họ ghét nhất là xa xỉ lãng phí, như vậy làm sao bọn họ để cho bi kịch của cuộc đời lại xuất hiện thêm lẫn nữa được chứ?
Từ trên xuống dưới tất cả đều đồng lòng, bất kể như thế nào cũng phải giải quyết cho xong đống thịt này trước khi tới Liên Tôn tự.
Vì vậy mọi người bắt đầu nghĩ ra biện pháp để... ăn được nhiều hơn.
Để gia tăng sức ăn, bọn họ liều mạng tiêu hao bớt lực lượng trong cơ thể, họ dùng đủ mọi biện pháp như đối chiến với nhau, điên cuồng tu luyện, chịu nỗi đau gân cốt …
Các loại thủ đoạn không ngừng được phát minh, nếu có người nhìn thấy một màn như vậy chắc chắn trong lòng không khỏi cảm thấy "Trí tuệ của nhân loại quả thật là vô cùng vô tận".
Như Vi Thẳng chẳng hạn, hắn sáng tạo ra thủ đoạn có hiệu suất ăn rất cao, hắn dùng Thí Thần Huyết Kiếm để hấp thu Thần lực trong thịt, sau đó lại truyền ngược về cơ thể hắn, cho nên tốc độ ăn của hắn tăng lên rất nhiều. Nhưng sau đó lại nảy sinh ra vấn đề mới, Thí Thần Huyết Kiếm chỉ có hứng thú với máu, nó chẳng thấy chút hứng thú nào với thịt, cho nên Vi Thắng phải bỏ công đi tìm máu ở khắp nơi để kích động tinh thần cho nó.
Còn thủ đoạn của Tông Như thì ôn hòa hơn so với Vi Thắng, hắn dùng bí pháp vô thượng để gọi các lộ tôn giả đến ăn hộ mình, sau đó Thần lực thu được lại truyền về thân hắn.
Không cần phải hoài nghi, Tả Mạc của chúng ta đúng là một minh tinh trong cả đám người đang ăn uống điên cuồng, bọn 'Tiểu' bên cạnh hắn đều có thực lực bất phàm, huống chi hắn vẫn còn có một Hắc phù binh, đúng là một con hàng tham ăn. Tả Mạc lại sử dụng thủ đoạn như giác hút cho nên sức ăn của hắn tăng lên đáng kể, chỉ cần thịt rơi vào bụng lập tức huyết nhục và Thần lực sẽ biến thành những sợi tơ nhỏ lan tỏa ra toàn thân.
Nhưng mặc dù có nhiều thủ đoạn như vậy, nhưng bọn họ vẫn phải cực khổ nhai nuốt mới có thể xử lí xong núi thịt khổng lồ trước khi bay ra khỏi Hắc Hải phi tuyến.
Tất cả mọi người trên tàu như vừa hoàn thành xong một nhiêm vụ vô cùng gian khổ, đến cả Vi Thắng hay Tông Như luôn luôn bất động như núi cũng phải nở một nụ cười thoả mãn, còn đại đa số những người còn lại đều cảm thấy ngán ‘thịt' tới tận cổ.
Trong thời gian rất dài sau đó, chỉ cần người nào đề cập tới hai chữ "Ăn thịt" thôi, sẽ bị cả đám người xúm lại vây công.
Mức độ khốc liệt có thể so sánh với một trận chiến kịch liệt!
Đến ngay cả con hàng tham ăn như Hắc Kim Phù Binh về sau cũng bị mắc chứng bệnh sợ ăn thịt.
Nhưng nói gì thì nói sau chuyến đi Hắc Hải phi tuyến này, thực lực của mọi người đều được tăng lên đáng kể.
Một con bạch tuộc đã tồn tại hơn vạn năm, Thần lực ẩn chứa trong thân thể nó khổng lồ đến mức độ nào chứ? Không phải chỉ một người hấp thu toàn bộ số Thần lực đó, mà là cả một đám người cùng hấp thu đấy, nhưng đối với những người mới tu luyện Thần lực thì con số này quả là khủng khiếp
không có gì hào hứng hơn việc thực lực bản thân được tăng trưởng thấy rõ.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy kích động và mong chờ vào chuyến hành trình tiến vào di chỉ lần này, mặc dù bọn họ biết rằng hành trình lần này sẽ có cao thủ của Côn Luân và Thiên Hoàn nhúng tay vào, nhưng bọn họ không hề cảm thấy sợ hãi nữa.
Quả nhiên đi theo lão đại thì kiểu gì cũng có thịt ăn!
Bọn họ dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn về phía Tả Mạc, thậm chí có một số gia hỏa không ngừng nhìn sang hai bên đường, trong miệng lẩm bẩm: "Đến thêm con nữa... đến thêm con nữa đi..."
Đội tàu càng tiếp cận với di chỉ thì càng cảm thấy số lượng tu sĩ xuất hiện tăng lên, thậm chí trong số họ xuất hiện không ít cao thủ.
Nhưng không ai biết rằng, Tả Mạc đang trốn tránh trong tàu đã có phát hiện mới.
Nếu như không có Hồn Dẫn Hương, e rằng cả đám người bọn họ hợp lại, đừng nói là sử lí được gia hỏa khủng bố này, mà ngay chuyện chạy trốn để giữ mạng cũng là cả một vấn đề lớn rồi.
Không thể ngờ được, Côn Luân lại tốt bụng đến như vậy!
Không riêng gì Tả Mạc, mà tất cả mọi người đều tập trung lại rồi đi vòng quanh hai ngọn núi thịt xem xét.
Viễn cổ cự thú có thể tích khổng lồ như thế này, vô cùng hiếm thấy, hầu như chúng nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.
Bởi vì lo lắng trên đường đi qua Hắc Hải phi tuyến sẽ gặp phải những quái thú hung mãnh khác, cho nên cả đội tàu không dám lang thang đi dạo trên Hắc Hải phi tuyến, mà nhanh chóng bay theo sự chỉ dẫn của quản sự.
Trong cả đội thuyền chỉ có một mình Tả Mạc mới có thể đảm nhiệm công việc phân giải và sắp xếp hai tòa núi thịt, bởi vì cả đội có mỗi mình hắn là người tinh thông luyện khí, nên biết thứ nào vô dụng, thứ nào có tác dụng.
Nếu điều kiện cho phép, Tả Mạc hận không thể quăng hai tảng núi thịt này vào giới chỉ để mang về Mạc Vân Hải, chỉ ở đó nó mới phát huy được tác dụng lớn nhất.
Nhưng mặc dù hiện tại giới chỉ trên tay Tả Mạc cũng là loại đỉnh cấp, nhưng vẫn không đủ lớn để chứa hai tảng thịt khổng lồ kia.
Tả Mạc cắm đầu vào làm việc trong ba ngày.
Phụ trách chỉ đạo lần này là Vệ, tuy lần cuối cùng hắn làm mấy việc lặt vặt như này cũng là vài năm trước, nhưng trong cả đám người cũng chỉ có mình hắn cũng miễn cưỡng được tính là người hơi có kinh nghiệm.
Con bạch tuộc này thật quá lớn đi, toàn thân nó đều là bảo bối, lãi lớn, lãi lớn rồi...
Tả Mạc vừa ngâm nga mấy câu dân ca, động tác thoăn thoắt như múa cũng thể hiện nỗi vui mừng trong lòng hắn lớn cỡ nào. Quả thật toàn thân con bạch tuộc đều là bảo bối, Tả Mạc cẩn thận thu lấy chất nhầy ở trên thân con bạch tuộc lại, đây là một bảo bối cực kì hiếm thấy, nó có khả năng hấp thu được công kích của đối phương.
Nhưng điều đặc biệt nhất của nó là khả năng hấp thu được công kích Thần lực có trình độ nhất định, Tả Mạc đã thử nghiệm và chứng thực điều này. Đương nhiên khi Thần lực đạt tới độ tinh thuần nhất định, hay công kích Thần lực đạt đến sức mạnh nhất định thì chất nhầy này không thể chống chịu được.
Thật ra, đây là lần đầu tiên Tả Mạc nghe thấy hay chứng kiến loại vật liệu có khả năng như vậy. Chỉ bằng khả năng này thôi cũng có thể quyết định được giá trị của nó như thế nào. Cả quá trình thu gom, Tả Mạc đều hết sức cẩn thận, lúc nào cũng tập trung tinh thần vào công việc sợ bị rơi phí mất một giọt.
Hắn cũng thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau tất cả Thần trang mà hắn luyện chế đều phải quét loại thần dịch nghịch thiên này, cứ quét một lần rồi quét lại một lần, phải quét một trăm lần, một trăm lần mới được!
Lúc đó mấy thứ như Côn Luân Thần lực hay Thiên Hoàn Thần lực có đánh lên trên Thần trang của hắn cũng chẳng làm sứt mẻ gì, càng lúc trong lòng Tả Mạc càng cảm thấy hân hoan vui sướng.
Côn Luân là một hảo hài tử, đúng là hài tử thật là dễ thương quá đi...
Tả Mạc lại bắt đầu ngâm nga...
Ngoài ra, con mắt của con bạch tuộc khi phơi khô liền quắt lại thành hai hạt châu đen nhánh, chẳng qua viên châu này lớn hơn so với bình thường, nếu so sánh thì nó cũng chỉ to cỡ cái đầu của Tả Mạc mà thôi. Tác dụng của viên hắc châu này cũng chưa rõ ràng, nhưng khi Tả Mạc dùng Thần lực để thăm dò, hắn phát hiện ra Thần lực mình truyền vào hoàn toàn bị biến mất như trâu bùn xuống biển vậy.
Nó có thể hấp thu Thần lực !
Trước mắt Tả Mạc chỉ có thể phát hiện ra đặc điểm như vậy, thời gian gấp rút không cho phép hắn chậm rãi tìm tòi, cho nên hắn cất luôn vào giới chỉ, trong lòng hắn nổi lên dự cảm, chắc chắn nó là một thứ rất tốt.
Da của bạch tuộc vô cùng cứng rắn, nếu dùng phi kiếm bình thường chém lên cũng chỉ tạo thành vệt trắng mờ. Lúc trước Vi Thắng phải dùng đến Thí Thần Huyết Kiếm mới phá được lớp da của nó.
Điều đó cho thấy, phẩm cấp của lớp da con bach tuộc này chắc chắn cao kinh người, Tả Mạc phỏng đoán phẩm cấp của nó phải là đỉnh cấp. Đại đa số Thần binh cụ trang đều cần có lớp da có phẩm giai đỉnh cấp để chế tạo, ngoại trừ 'Bất Tử Quỷ' của A Quỷ ra, loại cốt giáp như Bất Tử Quỷ đặc biệt hiếm thấy.
Điểm mấu chốt chính là, diện tích của tấm da này lớn vô cùng, vượt qua sự tưởng tượng của moi người.
Mặc dù không thể dùng tất cả chúng nó để luyện chế Thần binh cụ trang, nhưng nếu dùng để luyện chế Thần trang thì Thần trang nhận được sẽ có phẩm chất vượt gấp mấy lần Thần trang bình thường. Cứ nghĩ đến cảnh mỗi thành viên nòng cốt được trang bị một bộ chuẩn Thần binh, sau đó vũ trang đầy đủ từ chân đến đầu, đến lúc đó không biết sức chiến đấu của Mạc Vân Hải đề thăng lên gấp bao nhiêu lần nữa đây!
Hàm răng và xương cốt của bạch tuộc đều có chất lượng không tầm thường, bọn chúng đều có thể sử dụng để luyện chế Thần trang.
Nhưng thứ làm cho Tả Mạc cảm thấy chú ý lại chính là mấy xúc tu của bạch tuộc, trên xúc tu có vô số những giác hút rậm rập và chằng chịt. Kích thước của giác hút thì vô cùng đa dạng, cái to có thể to bằng cái đầu Tả Mạc, cái nhỏ thì chỉ nhỏ như đầu ngón tay, không những thể sô lượng bọn chúng vô cùng nhiều, lên tới một vạn hai nghìn cái.
Tả Mạc cảm thấy rất hứng thú với những cái giác hút này, sau khi nghiên cứu hắn phát hiện ra loại giác hút này có tác dụng vô cùng kì lạ, nếu để nó tiếp xúc với mục tiêu lập tức nó sẽ điên cuồng hút lực lượng và sinh cơ của mục tiêu.
Quả nhiên rất âm hiểm và đáng sợ.
Giác hút càng lớn thì khả năng hút càng mạnh, Tả Mạc cũng biết, vì bạch tuộc đã chết cho nên sinh cơ trong cơ thể nó không còn gì, còn khả năng này của giác hút cũng chỉ là một loại bản năng mà thôi. nếu như bạch tuộc còn sống, không biết lực hút còn mạnh hơn gấp bao nhiêu lần nữa. Nghĩ đến cảnh, vô số giác hút rậm rậm và chằng chịt quét đến đâu thì nơi đó cạn sạch sinh cơ, bất kể là huyết nhục hay tinh hồn, tất cả đều bị hút vào trong người con bạch tuộc.
Con bạch tuộc này đã sống hơn vạn năm, không biết trong vạn năm ấy có bao nhiêu sinh mệnh bị hút dưới đống xúc tu của nó.
Thật là đáng sợ !
Trong lòng Tả Mạc vô cùng hân hoan, nếu là không có Hồn Dẫn Hương của Côn Luân, thì khi gặp loại quái vật như này, cơ hội sống của cả đội tàu không biết còn được bao nhiêu.
Trên mỗi giác hút có một loại vân mà Tả Mạc chưa bao giờ nhìn thấy, Tả Mạc cảm thấy rất có khả năng nhờ những đường vân này mà giác hút mới có được năng lực độc đáo như vậy.
Sau khi tính toán và cân nhắc cẩn thận. Tả Mạc liền thu hết đám giác hút đó vào giới chỉ, số lượng của chúng thật quá nhiều, vứt chúng nó vào một góc chồng chất lên nhau cũng tạo thành một ngọn núi nhỏ. Mặc dù biết đây là thứ tốt, nhưng sẽ dùng nó vào việc gì thì Tả Mạc chưa nghĩ đến.
Tất cả mọi thứ dù là linh tinh, chỉ cần có tác dụng đều bị Tả Mạc phân giải rồi trữ lại.
Nhưng trước mắt hắn vẫn thừa ra một tòa núi thịt, đây mới chân chính là núi thịt, tất cả mọi thứ như gân, cốt,... đều bị Tả Mạc tách rời. Máu trong cơ thể bạch tuộc thì bị Thí Thần Huyết Kiếm của Vi Thắng hút sạch sẽ, đến cả tia máu dính trên thịt cũng không còn, cho nên cả tòa núi thịt đều sạch sẽ, nằm một chỗ không hề có cảm giác máu me.
Nhưng tòa núi thịt này thì phải xử lí sao đây? Số lượng của nó quá nhiều cũng làm Tả mạc cảm thấy khó nghĩ.
"Ăn đi!" Vệ đề nghị: "Ở thời Viễn cổ, nếu giết được hung thú thế này thì cả bộ lạc sẽ chia nhau ăn ngay. Mỗi thớ thịt trên thân thể những hung thú có thể sống trên vạn năm thế này, đều đã trải qua sự rèn luyện của Thần lực từng ấy thời gian, cho nên trong thớ thịt đều ẩn chứa lực lượng kinh người, và có tác dụng rất lớn với các ngươi".
"Thật hay giả đó?" Khuôn mặt Tả Mạc lộ lên vẻ nghi ngờ.
"Chẳng phải ngươi cứ ăn vào mồm thì sẽ biết thật hay giả sao?" Vệ cũng cảm thấy bất mãn.
Tả Mạc lấy một khối thịt nhỏ hơ lên trên ngọn lửa, sau đó hắn cắn một phát, vừa cắn xong bỗng nhiên hai mắt trợn tròn, hắn cảm thấy có một tia Thần lực nho nhỏ đang thấm vào lục phủ ngũ tạng của mình.
Đúng là thứ tốt !
Không nói lời thừa thãi, tay hắn chỉ vào núi thịt, trong miệng thì nói mơ hồ không rõ:"Ăn, ăn, ăn hết đi!"
Những người khác thấy hắn nói vậy cũng bắt đầu động thủ, đám người này ai mà chẳng là người đã trải qua đủ loại tình huống, nhưng khi miếng thịt vừa trôi vào miệng lại khiến tinh thần bọn họ chấn động.
Thần lực !
Trong thịt có ẩn chứa Thần lực, khi bọn họ ăn vào có thể hấp thu một chút Thần lực ẩn chứa trong đó, phát hiện này làm họ bắt đầu ăn như điên cuồng.
Hiện tại ngoài trừ mấy người đặc biệt như Tả Mạc, Vi Thắng và A Quỷ ra, những người còn lại đều biết muốn tăng trưởng Thần lực chỉ có cách không ngừng tu luyện mà thôi.
Đây là lần đầu tiên họ biết đến một phương pháp mới lạ, ăn cũng có thể tăng trưởng Thần lực.
Nhìn tòa núi thịt trước mặt, trong lòng mọi người nổi lên cảm giác bị niềm hạnh phúc đó đập cho một phát quá choáng váng.
Không cần Tả Mạc nói nhiều, mọi người bắt đầu điên cuồng... ăn.
Nhưng rất nhanh sau đó bọn họ phát hiện ra một điều, bọn họ cũng chỉ có một cái bụng trong khi núi thịt lại cao tới ba trăm trượng, cái bụng bọn họ so với quả núi kia đúng là muối bỏ bể mà.
Ăn không hết nỗi !
Bi kịch lớn nhất của cuộc đời chính là khi phát hiện ra... ăn cũng có thể tăng trưởng Thần lực, không những thế trước mặt còn rất nhiều đồ ăn có chứa Thần lực, nhưng không thể ăn hết!
Đại đa số những người đi theo Tả Mạc đều có xuất thân từ tầng lớp nghèo nàn, bản thân đã trải qua vô số đau khổ, cho nên bọn họ ghét nhất là xa xỉ lãng phí, như vậy làm sao bọn họ để cho bi kịch của cuộc đời lại xuất hiện thêm lẫn nữa được chứ?
Từ trên xuống dưới tất cả đều đồng lòng, bất kể như thế nào cũng phải giải quyết cho xong đống thịt này trước khi tới Liên Tôn tự.
Vì vậy mọi người bắt đầu nghĩ ra biện pháp để... ăn được nhiều hơn.
Để gia tăng sức ăn, bọn họ liều mạng tiêu hao bớt lực lượng trong cơ thể, họ dùng đủ mọi biện pháp như đối chiến với nhau, điên cuồng tu luyện, chịu nỗi đau gân cốt …
Các loại thủ đoạn không ngừng được phát minh, nếu có người nhìn thấy một màn như vậy chắc chắn trong lòng không khỏi cảm thấy "Trí tuệ của nhân loại quả thật là vô cùng vô tận".
Như Vi Thẳng chẳng hạn, hắn sáng tạo ra thủ đoạn có hiệu suất ăn rất cao, hắn dùng Thí Thần Huyết Kiếm để hấp thu Thần lực trong thịt, sau đó lại truyền ngược về cơ thể hắn, cho nên tốc độ ăn của hắn tăng lên rất nhiều. Nhưng sau đó lại nảy sinh ra vấn đề mới, Thí Thần Huyết Kiếm chỉ có hứng thú với máu, nó chẳng thấy chút hứng thú nào với thịt, cho nên Vi Thắng phải bỏ công đi tìm máu ở khắp nơi để kích động tinh thần cho nó.
Còn thủ đoạn của Tông Như thì ôn hòa hơn so với Vi Thắng, hắn dùng bí pháp vô thượng để gọi các lộ tôn giả đến ăn hộ mình, sau đó Thần lực thu được lại truyền về thân hắn.
Không cần phải hoài nghi, Tả Mạc của chúng ta đúng là một minh tinh trong cả đám người đang ăn uống điên cuồng, bọn 'Tiểu' bên cạnh hắn đều có thực lực bất phàm, huống chi hắn vẫn còn có một Hắc phù binh, đúng là một con hàng tham ăn. Tả Mạc lại sử dụng thủ đoạn như giác hút cho nên sức ăn của hắn tăng lên đáng kể, chỉ cần thịt rơi vào bụng lập tức huyết nhục và Thần lực sẽ biến thành những sợi tơ nhỏ lan tỏa ra toàn thân.
Nhưng mặc dù có nhiều thủ đoạn như vậy, nhưng bọn họ vẫn phải cực khổ nhai nuốt mới có thể xử lí xong núi thịt khổng lồ trước khi bay ra khỏi Hắc Hải phi tuyến.
Tất cả mọi người trên tàu như vừa hoàn thành xong một nhiêm vụ vô cùng gian khổ, đến cả Vi Thắng hay Tông Như luôn luôn bất động như núi cũng phải nở một nụ cười thoả mãn, còn đại đa số những người còn lại đều cảm thấy ngán ‘thịt' tới tận cổ.
Trong thời gian rất dài sau đó, chỉ cần người nào đề cập tới hai chữ "Ăn thịt" thôi, sẽ bị cả đám người xúm lại vây công.
Mức độ khốc liệt có thể so sánh với một trận chiến kịch liệt!
Đến ngay cả con hàng tham ăn như Hắc Kim Phù Binh về sau cũng bị mắc chứng bệnh sợ ăn thịt.
Nhưng nói gì thì nói sau chuyến đi Hắc Hải phi tuyến này, thực lực của mọi người đều được tăng lên đáng kể.
Một con bạch tuộc đã tồn tại hơn vạn năm, Thần lực ẩn chứa trong thân thể nó khổng lồ đến mức độ nào chứ? Không phải chỉ một người hấp thu toàn bộ số Thần lực đó, mà là cả một đám người cùng hấp thu đấy, nhưng đối với những người mới tu luyện Thần lực thì con số này quả là khủng khiếp
không có gì hào hứng hơn việc thực lực bản thân được tăng trưởng thấy rõ.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy kích động và mong chờ vào chuyến hành trình tiến vào di chỉ lần này, mặc dù bọn họ biết rằng hành trình lần này sẽ có cao thủ của Côn Luân và Thiên Hoàn nhúng tay vào, nhưng bọn họ không hề cảm thấy sợ hãi nữa.
Quả nhiên đi theo lão đại thì kiểu gì cũng có thịt ăn!
Bọn họ dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn về phía Tả Mạc, thậm chí có một số gia hỏa không ngừng nhìn sang hai bên đường, trong miệng lẩm bẩm: "Đến thêm con nữa... đến thêm con nữa đi..."
Đội tàu càng tiếp cận với di chỉ thì càng cảm thấy số lượng tu sĩ xuất hiện tăng lên, thậm chí trong số họ xuất hiện không ít cao thủ.
Nhưng không ai biết rằng, Tả Mạc đang trốn tránh trong tàu đã có phát hiện mới.
/915
|