"Để bọn họ kiểm tra xem sao" Tả Mạc dùng giọng lưu manh trả lời. Một mặt hắn rất tò mò muốn biết mục đích của những đệ tử Lôi Âm Tự này là gì. Ngay từ đầu đám người bọn hắn đã bị đám đệ tử này nhìn chằm chằm, vậy việc bọn hắn bị chặn lại kiểm tra không thể coi như là việc ngẫu nhiên được. Mặt khác Tả Mạc cũng muốn xem thử, đỉnh cấp ngụy trang của bọn hắn có qua được khảo nghiệm này hay không. Nếu đến cả mấy tên đệ tử của Lôi Âm tự còn không gạt được, đến khi vào Tâm Diệp Thiền Môn, bị người ta phát hiện thì có phải là xấu hổ không.
Tiểu Mạc ca là loại người coi trọng sĩ diện, hắn đã quyết đinh chơi hiểm thì sao có thể để người ta phát hiện ra sơ hở được.
Tâm Diệp Thiền Môn đã bị Thiên Hoàn thẩm thấu vào rất sâu, bên trong Tâm Diệp Thiền Môn chắc chắn có ẩn nấp cao thủ do Thiên Hoàn phái tới nằm vùng. Tả Mạc đã quyết định phải giáng cho Tâm Diệp Thiền Môn một cái bạt tai thật đau, cho lên những cao thủ của Thiên Hoàn đang ẩn nấp này cũng nằm trong sổ đen của hắn.
Không thể không công nhận ngụy trang của đám người Tả Mạc là rất tốt.
Quần áo trên người không chút hoa lệ, ngoại trừ Tả Mạc cải trang thành lão đại của thương hội, cho lên hắn ăn mặc khá hơn một tí. Những người khác đều khoác trên người bộ quần áo hết sức bình thường. Tất cả thần trang và vũ khí... đều cất trong giới chỉ. Còn giới chỉ cũng dùng pháp quyết che dấu đi, thoạt nhìn chỉ thấy nó cũng không khác gì một chiếc nhẫn bình thường.
Còn linh thú mà mọi người cưỡi đều là loại rất hợp với thân phận của bọn họ. Tất cả đều cưỡi Linh Giác Mã, loại linh thú có giá cả tiện nghi này, chịu được khổ cực, sức lực xuất sắc, không những thế, việc chăn nuôi nó cũng dễ dàng, bất kì khách sạn nào cũng có linh thảo cho nó ăn. Đối với những thương đội tầm trung và nhỏ có chi phí chặt chẽ, Linh Giác Mã rất được hoan nghênh.
Vài tên đệ tử của Lôi Âm tự lập tức phi tới, còn những đệ tử còn lại đều đứng nhìn chằm chằm như hổ đói chờ mồi, lúc nào cũng cảnh giác cao độ.
Đám người Tả Mạc đều là những người thân kinh bách chiến, cho lên cũng chẳng để đám đệ tử này vào trong mắt, tất cả đều tỏ ra lãnh đạm.
Những đệ tử kiểm tra nhanh chóng, rồi lắc đầu đi ra.
Vị đệ tử cầm đầu cũng không ngờ không phát hiện được gì, hắn do dự một lúc rồi giả bộ như không có chuyện gì, điềm nhiên nói: "Thật xin lỗi vì đã quấy rầy, mọi ngươi có thể đi."
Quản sự định nói lời cảm tạ trước khi rời đi thì đột nhiên Tả Mạc mở miệng: "Các ngươi đang tìm vật gì sao?"
Vị đệ tử cầm đầu khẽ giật mình, hiển nhiên hắn cũng không chuân bị gì trước câu hỏi của Tả Mạc. Hắn không ngờ trong tình huống này vẫn có người mở miệng hỏi như vậy. Nhưng hắn thấy khuôn mặt của đối phương vẫn bình thường, không có điểm nào đáng nghi.
Hắn do dự một chút, rồi gật đầu nói: "Đúng vậy! Một kiện bảo vật của bổn môn, bị kẻ cắp trộm đi, chúng ta đang truy tìm khắp nơi!" Nghĩ đến nhiệm vụ lần này không thể hoàn thành được, tâm tình của hắn trở lên chán nản vô cùng, giơ tay phảy phảy: "Các ngươi có thể đi!"
Những thương đội khác như được đại xá, lập tức lên đường.
Mắt nhìn những thương đội đang vội vã rời đi, trong đầu vị đệ tử cầm đầu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Rất nhanh, hắn đã hiểu ra điểm chưa đúng, đối phương quá bình tĩnh, không chút sợ hãi thân phận của hắn.
"Đám người này rất khả nghi." Một vị đệ tử cao gầy bước lên, rồi thấp giọng nói: "Lão Cửu nói, lúc trước hắn cảm nhận thấy trên người bọn họ có dao động không giống bình thường"
"Dao động không giống bình thường?" Vị đệ tử cẩm đầu khẽ nhíu mày.
"Ừ tuy thời gian phát ra rất ngắn, nhưng lão Cửu khẳng đinh không phải là ảo giác của hắn"
"Dao động không giống bình thường cũng không thể hiện là bọn họ đang ẩn giấu" Vị đệ tử cầm đầu lắc đầu.
"Nhưng cũng có thể như vậy, ngươi biết đấy, linh giác của lão Cửu rất khác so với người thường"
"Vậy ngươi nói phải làm gi tiếp đây?" Vị đệ tử cẩm đầu cũng bị đánh động.
"Nhìn phuơng hướng di chuyển của bọn họ, chắc đi qua Liên Tôn Tự. Chúng ta tạm thời đóng cửa truyền tống đi Liên Tôn Tự". Vị đệ tử cao gầy lạnh lùng nói: "Nếu như vậy bọn họ chỉ còn một con đường có thể đi"
Sắc mặt vị đệ tử cầm đầu biến đổi: "Hắc Hải phi tuyến!"
※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※
Tả Mạc cảm thấy vô cùng buồn chán, những người bên cạnh hắn toàn là những kẻ điên cuồn tu luyện, ngoại trừ vài vị quản sự cùng tâm sự với hắn, những người khác nếu không phải là tu luyện thì cũng là tu luyện.
Vi Thắng nhắm mắt nhập định, Tông Như nhắm mắt nhập định, La Ly nhắm mắt nhập định, mà ngay cả những hảo thủ do hắn tuyển chọn tất cả đều nhắm mắt nhập định. A Quỷ không nhắm mắt, nhưng Tả Mạc biết rõ, nàng hoàn toàn không cần nhập định, trạng thái bình thường của nàng là lúc nào cũng tu luyện
Đối với những người này, sự nhàm chán trên đường đi cũng chẳng khác gì lúc bình thường là mấy.
Người duy nhất không tu luyện là Tăng Liên Nhi, nhưng nàng đáng giận là tự pha trà rồi bắt đầu vừa thưởng thức, vừa nhàn nhã xem xét phong cảnh, hồn nhiên không có ý muốn cho Tả Mạc một li trà giải khát.
Rốt cuộc trong đây ai mới là lão bản.
Tuy trong lòng Tả Mạc cảm thấy rất tức giận, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận, ở đây có một số người có khí chất rất đặc biệt mà người khác không thể bắt chước được. Ví dụ như vẻ nhã nhặn thản nhiên mà lịch sự của Tằng Liên Nhi chẳng hạn, Tả Mạc cũng thử bắt chước vài lần nhưng kết quả lại chẳng ra làm sao.
Thực lực của vài vị quản sự không so được với Tả Mạc, hành trình dài như vậy làm bọn họ cảm thấy mỏi mệt, cho nên cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đi tiếp chuyện với Tả Mạc.
Khi mức nhàm chán đạt đến mức đỉnh điểm, Tả Mạc liền đem đám tiểu nhỏ thả ra ngoài để chơi đùa. Đương nhiên Chim Ngốc chẳng thèm để ý tới hắn, thằng nhãi này ngày xưa đã kiêu ngạo, bây giờ thực lực được nâng lên lại càng kiêu ngạo hơn, lúc nào cũng tỏ ra nó là một con chim cao cao tại thượng, chẳng thèm liếc mắt nhìn ai, vẫn lộ ra một cái bộ dạng 'khí phách hiên ngang vô cùng.
Thập Phẩm là con hàng điên cuồng tu luyện, Dương Quang có vẻ mặt thẹn thùng. Tiểu Tháp, Tiểu Hỏa, Tiểu Hắc ba tên am hiểu vỗ mông ngựa nhất này đang vây xung quanh Tả Mạc bay tới bay lui, các loại thủ đoạn nịnh nọt đều giở ra bằng hết, lăn vào ngực Tả Mạc như an ủi hắn.
"Ui"
Tả Mạc cảm thấy hơi đau tay, hắn liền cúi đầu nhìn xuống, thấy trong tay Tiểu Hắc đang không ngừng có mấy cái chân ngắn ngủi lôi kéo hắn, đôi râu trên đầu nó ra sức lay động.
Khi nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Hắc, con mắt của Tả Mạc sáng lên, vẻ nhàm chán trên mắt bay sạch.
Năm xưa Tiểu Hắc chính là một hảo thủ tầm bảo, sau khi trải qua tay của Thuần sư đệ, kiểu gì nó chả tiến bộ thêm vài phần. Cứ nghĩ đến việc Thuần sư đệ xảo trá cướp đoạt trên tay hắn biết bao nhiêu tài liệu quý hiếm, biết bao nhiêu là tinh thạch, làm con tim nhỏ bé của Tả Mạc đau đớn từng cơn.
"Tiểu Hắc a, Tiểu Hắc láu lỉnh, ngươi đừng có chịu thua kém người ta nha. Nếu để cha của nguơi tìm đựoc đại bảo tàng nào đấy, kiểu gì ngươi cũng có thịt ăn! Cái gì? Không muốn ăn thịt? Không sao, không sao, cha ngươi an thịt! Còn ngươi húp nước súp!"
Chẳng lẽ dạo này lão Thiên thấy 'Ca' nghèo rớt mùng tơi, lên muốn trợ giúp ca?
Vẻ mặt Tả Mạc tràn ngập mong đợi, hắn thả Tiểu Hắc từ trong tay xuống.
Tiểu Hắc bò từ trên tay Tả Mạc xuống, rồi hướng về đội ngũ phía sau bay đi. Tinh thần Tả Mạc chấn động, vôi vàng bay theo nó.
Tiểu Hắc đỗ xuống con thuyền chở hàng cuối cùng, Tả Mạc cảm thấy sững sờ, trên mặt hắn lộ ra vẻ nghi ngờ. Chiếc thuyền chở hàng này dùng để chở những hàng hóa dùng cho việc che dấu thân phận, bên trong nó tòan là những hàng hóa của Mạc Vân hải đang được hoan nghênh. Nếu đưa những hàng hóa này đến địa bàn của Tâm Diệp Thiền Môn có thể thu được lợi nhuân cũng khá, chỉ là vận chuyển xa sôi và mệt mỏi. Nhưng những người buôn quá qua bán lại mặt hàng này không ít, cho nên không làm cho người ta nghi ngờ.
Con thuyền này họ mang theo từ Mạc Vân Hải đến đây, đáng ra phải không có vấn đề gì mới đúng!
Đồng tử của Tả Mạc đột nhiên co lại.
Chẳng lẽ có người trốn lên thuyền?
Hộ vệ trên thuyền khi thấy Tả Mạc bay tới, lập tực bừng tỉnh, khi thấy Tả Mạc giơ ra thủ thế, khuôn mặt của tất cả đều biến đổi. Dưới tình cảnh thủ vệ nghiêm ngặt như vậy, mà đối phương vẫn có thể 'thần không hay quỷ không biết ' trốn lên thuyền, thực lực của hắn chắc chắn không phải yếu.
Dõi theo từng cử động kì lạ của Tả Mạc, tất cả mọi người trong thương đội đều bừng tỉnh.
Tất cả đều là những người trải qua thân kinh bách chiến, cho lên phối hợp với nhau hết sức ăn ý, không phát ra chút thanh âm nào, tất cả hành động đều im ắng nhưng liền mach như nước chảy, lặng lẽ hình thành lên một tấm lưới bao vây kho hàng lại.
Tiểu Hắc bò tới bên ngoài khoang chứa hàng thì dừng lại, cái râu trên đầu liên tục vẫy vẫy, bông nhiên thân hình nó biến mất, mấy cái chân nhỏ như được bôi mỡ, nhanh chóng chạy về, trốn trên lưng của Chim Ngốc.
Khi đến được đây, Tả Mạc phát hiện ra một luồng khí tức chập chờn khi có khi không.
Trong lòng hắn cảm thấy hơi run sợ, làm thân thể khẽ chấn động, cỗ khí tức này yếu đến cực điểm, cho dù với khoảng cách gần như vậy mà không có Tiểu Hắc cảnh báo, thì chưa chắc hắn đã phát hiện ra.
Không ngờ thật sự có người trốn trên thuyền!
Một mặt Tả Mạc cảm thấy sống lưng lạnh toát, một mặt hắn lại cảm thấy vô cùng tức giận. Mới bước chân vào Cửu Đại Thiền Môn đã vấp phải sai sót lớn như vậy, hơn nữa lại còn trong hoàn cảnh xung quanh có đầy cao thủ khiến Tả Mạc cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Bằng hữu bên trong, không cần ẩn dấu nữa! Ra đi!" Giọng nói của Tả Mạc trở lên băng lãnh, trên tay vận thần thuật chờ phát động.
Những người vây bắt bên ngoài tỏa ra khí tức nghẹt thở.
Nhưng bên trong kho hàng vẫn không chút động tĩnh, cỗ khí tức khi có khi không kia cũng trở lên yếu ớt, yếu ớt đến mức gần như không có. Tinh thần Tả Mạc tập trung cao độ, dường như sợ đối phương đột nhiên biến mất vậy.
Nhưng hắn biêt, không phải là đối phương thực sự biến mất mà hắn đem khí tức của minh thu lại đến cực điểm, hòa hợp với môi trường xung quanh thành một thể, vì vậy mới đem đến cho Tả Mạc ảo giác như đối phương biến mất vậy.
Cao thủ!
Tả Mạc nhanh chóng đưa ra phán đoán, giọng nói càng trở lên băng lãnh: "Trong vòng ba hơi thở, nếu các hạ không ra, thì các hạ sẽ phải tan nát cùng với chiếc thuyền này"
"Ba. . ."
Tả Mạc vừa dứt lời, một thân ảnh mầu xám đột nhiên xuất hiện, rồi sau đó lao về phía hắn.
Tả Mạc cả kinh, nhưng phản ứng của hắn cũng không chậm, thần thuật đang chuẩn bị trong tay hướng về phía thân ảnh mầu xám đánh tới. Đòn đánh này Tả Mạc không hề lưu thủ, thân ảnh mầu xám trúng đòn liền nổ tung.
Cùng lúc đó Tả Mạc nghe thấy Vi Thắng sư huynh gầm lên: "Trở lại!"
Chỉ thấy một đạo kiếm quang mầu đỏ bay ra, xé rách hư không
Một bóng người nhạt nhòa như không khí lẩn trốn, thân hình của bóng người ấy gập lại vô cùng quỷ dị, rồi nháy mắt đã xuất hiện ở góc khác.
"Trở lại!" Khuôn mặt Tằng Liên Nhi trở lên âm trầm, buổi trà chiều của nàng bị gián đoạn làm tâm tình của nàng trở lên không tốt, bên cạnh nàng đột nhiên xuất hiên mấy chục ánh đao dẹp dài như ánh trăng, từ ánh đao tỏa ra hàn khí khắp nơi, dường như muốn đem đạo thân ảnh mầu xám kia xé ra làm muôn mảnh vậy.
Đạo nhân ảnh như hư vô này. khi trúng đòn thân hình lại gập lại một cách quỷ dị.
Hắn lại đổi phuơng hướng, quay sang phía A Quỷ.
Trên mặt những người còn lại lộ ra vẻ thương hại.
Thân hình A Quỷ lóe lên rồi biến mất trên không trung, hư ảnh nhìn thấy một góc lưới bị mở, trong lòng hắn cảm thấy mừng như điên, hắn lập tức dùng lực lượng toàn thân muốn từ nơi đó đột phá bỏ trốn.
Nhưng hắn chưa kịp hành động, trên cổ cảm thấy nhói đau, thân thể không thể không chế được, trước mặt cảm thấy trời đất quay cuồng.
Ầm!
A Quỷ cầm cổ hắn rồi nhấc hắn lên, sau đó vung tay như đập búa, đạp thân hình của hắn lên sàn tầu.
Một lực lượng đánh mạnh vào boong tầu có bố trí phù văn cứng rắn khiến boong tàu lâp tức tan vỡ. Những mảnh vỡ bay về bốn phía xung quanh.
Hư ảnh chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, hai mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.
Trước khi hôn mê , trong mắt hăn hiện ra những khuôn mặt mơ hồ, biểu tình trên mặt thật là kì quái...
Giống như là đồng tình, cũng giống với thương hại, lại giống như đang nói: quả nhiên là thế...
Tiểu Mạc ca là loại người coi trọng sĩ diện, hắn đã quyết đinh chơi hiểm thì sao có thể để người ta phát hiện ra sơ hở được.
Tâm Diệp Thiền Môn đã bị Thiên Hoàn thẩm thấu vào rất sâu, bên trong Tâm Diệp Thiền Môn chắc chắn có ẩn nấp cao thủ do Thiên Hoàn phái tới nằm vùng. Tả Mạc đã quyết định phải giáng cho Tâm Diệp Thiền Môn một cái bạt tai thật đau, cho lên những cao thủ của Thiên Hoàn đang ẩn nấp này cũng nằm trong sổ đen của hắn.
Không thể không công nhận ngụy trang của đám người Tả Mạc là rất tốt.
Quần áo trên người không chút hoa lệ, ngoại trừ Tả Mạc cải trang thành lão đại của thương hội, cho lên hắn ăn mặc khá hơn một tí. Những người khác đều khoác trên người bộ quần áo hết sức bình thường. Tất cả thần trang và vũ khí... đều cất trong giới chỉ. Còn giới chỉ cũng dùng pháp quyết che dấu đi, thoạt nhìn chỉ thấy nó cũng không khác gì một chiếc nhẫn bình thường.
Còn linh thú mà mọi người cưỡi đều là loại rất hợp với thân phận của bọn họ. Tất cả đều cưỡi Linh Giác Mã, loại linh thú có giá cả tiện nghi này, chịu được khổ cực, sức lực xuất sắc, không những thế, việc chăn nuôi nó cũng dễ dàng, bất kì khách sạn nào cũng có linh thảo cho nó ăn. Đối với những thương đội tầm trung và nhỏ có chi phí chặt chẽ, Linh Giác Mã rất được hoan nghênh.
Vài tên đệ tử của Lôi Âm tự lập tức phi tới, còn những đệ tử còn lại đều đứng nhìn chằm chằm như hổ đói chờ mồi, lúc nào cũng cảnh giác cao độ.
Đám người Tả Mạc đều là những người thân kinh bách chiến, cho lên cũng chẳng để đám đệ tử này vào trong mắt, tất cả đều tỏ ra lãnh đạm.
Những đệ tử kiểm tra nhanh chóng, rồi lắc đầu đi ra.
Vị đệ tử cầm đầu cũng không ngờ không phát hiện được gì, hắn do dự một lúc rồi giả bộ như không có chuyện gì, điềm nhiên nói: "Thật xin lỗi vì đã quấy rầy, mọi ngươi có thể đi."
Quản sự định nói lời cảm tạ trước khi rời đi thì đột nhiên Tả Mạc mở miệng: "Các ngươi đang tìm vật gì sao?"
Vị đệ tử cầm đầu khẽ giật mình, hiển nhiên hắn cũng không chuân bị gì trước câu hỏi của Tả Mạc. Hắn không ngờ trong tình huống này vẫn có người mở miệng hỏi như vậy. Nhưng hắn thấy khuôn mặt của đối phương vẫn bình thường, không có điểm nào đáng nghi.
Hắn do dự một chút, rồi gật đầu nói: "Đúng vậy! Một kiện bảo vật của bổn môn, bị kẻ cắp trộm đi, chúng ta đang truy tìm khắp nơi!" Nghĩ đến nhiệm vụ lần này không thể hoàn thành được, tâm tình của hắn trở lên chán nản vô cùng, giơ tay phảy phảy: "Các ngươi có thể đi!"
Những thương đội khác như được đại xá, lập tức lên đường.
Mắt nhìn những thương đội đang vội vã rời đi, trong đầu vị đệ tử cầm đầu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Rất nhanh, hắn đã hiểu ra điểm chưa đúng, đối phương quá bình tĩnh, không chút sợ hãi thân phận của hắn.
"Đám người này rất khả nghi." Một vị đệ tử cao gầy bước lên, rồi thấp giọng nói: "Lão Cửu nói, lúc trước hắn cảm nhận thấy trên người bọn họ có dao động không giống bình thường"
"Dao động không giống bình thường?" Vị đệ tử cẩm đầu khẽ nhíu mày.
"Ừ tuy thời gian phát ra rất ngắn, nhưng lão Cửu khẳng đinh không phải là ảo giác của hắn"
"Dao động không giống bình thường cũng không thể hiện là bọn họ đang ẩn giấu" Vị đệ tử cầm đầu lắc đầu.
"Nhưng cũng có thể như vậy, ngươi biết đấy, linh giác của lão Cửu rất khác so với người thường"
"Vậy ngươi nói phải làm gi tiếp đây?" Vị đệ tử cẩm đầu cũng bị đánh động.
"Nhìn phuơng hướng di chuyển của bọn họ, chắc đi qua Liên Tôn Tự. Chúng ta tạm thời đóng cửa truyền tống đi Liên Tôn Tự". Vị đệ tử cao gầy lạnh lùng nói: "Nếu như vậy bọn họ chỉ còn một con đường có thể đi"
Sắc mặt vị đệ tử cầm đầu biến đổi: "Hắc Hải phi tuyến!"
※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※
Tả Mạc cảm thấy vô cùng buồn chán, những người bên cạnh hắn toàn là những kẻ điên cuồn tu luyện, ngoại trừ vài vị quản sự cùng tâm sự với hắn, những người khác nếu không phải là tu luyện thì cũng là tu luyện.
Vi Thắng nhắm mắt nhập định, Tông Như nhắm mắt nhập định, La Ly nhắm mắt nhập định, mà ngay cả những hảo thủ do hắn tuyển chọn tất cả đều nhắm mắt nhập định. A Quỷ không nhắm mắt, nhưng Tả Mạc biết rõ, nàng hoàn toàn không cần nhập định, trạng thái bình thường của nàng là lúc nào cũng tu luyện
Đối với những người này, sự nhàm chán trên đường đi cũng chẳng khác gì lúc bình thường là mấy.
Người duy nhất không tu luyện là Tăng Liên Nhi, nhưng nàng đáng giận là tự pha trà rồi bắt đầu vừa thưởng thức, vừa nhàn nhã xem xét phong cảnh, hồn nhiên không có ý muốn cho Tả Mạc một li trà giải khát.
Rốt cuộc trong đây ai mới là lão bản.
Tuy trong lòng Tả Mạc cảm thấy rất tức giận, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận, ở đây có một số người có khí chất rất đặc biệt mà người khác không thể bắt chước được. Ví dụ như vẻ nhã nhặn thản nhiên mà lịch sự của Tằng Liên Nhi chẳng hạn, Tả Mạc cũng thử bắt chước vài lần nhưng kết quả lại chẳng ra làm sao.
Thực lực của vài vị quản sự không so được với Tả Mạc, hành trình dài như vậy làm bọn họ cảm thấy mỏi mệt, cho nên cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đi tiếp chuyện với Tả Mạc.
Khi mức nhàm chán đạt đến mức đỉnh điểm, Tả Mạc liền đem đám tiểu nhỏ thả ra ngoài để chơi đùa. Đương nhiên Chim Ngốc chẳng thèm để ý tới hắn, thằng nhãi này ngày xưa đã kiêu ngạo, bây giờ thực lực được nâng lên lại càng kiêu ngạo hơn, lúc nào cũng tỏ ra nó là một con chim cao cao tại thượng, chẳng thèm liếc mắt nhìn ai, vẫn lộ ra một cái bộ dạng 'khí phách hiên ngang vô cùng.
Thập Phẩm là con hàng điên cuồng tu luyện, Dương Quang có vẻ mặt thẹn thùng. Tiểu Tháp, Tiểu Hỏa, Tiểu Hắc ba tên am hiểu vỗ mông ngựa nhất này đang vây xung quanh Tả Mạc bay tới bay lui, các loại thủ đoạn nịnh nọt đều giở ra bằng hết, lăn vào ngực Tả Mạc như an ủi hắn.
"Ui"
Tả Mạc cảm thấy hơi đau tay, hắn liền cúi đầu nhìn xuống, thấy trong tay Tiểu Hắc đang không ngừng có mấy cái chân ngắn ngủi lôi kéo hắn, đôi râu trên đầu nó ra sức lay động.
Khi nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Hắc, con mắt của Tả Mạc sáng lên, vẻ nhàm chán trên mắt bay sạch.
Năm xưa Tiểu Hắc chính là một hảo thủ tầm bảo, sau khi trải qua tay của Thuần sư đệ, kiểu gì nó chả tiến bộ thêm vài phần. Cứ nghĩ đến việc Thuần sư đệ xảo trá cướp đoạt trên tay hắn biết bao nhiêu tài liệu quý hiếm, biết bao nhiêu là tinh thạch, làm con tim nhỏ bé của Tả Mạc đau đớn từng cơn.
"Tiểu Hắc a, Tiểu Hắc láu lỉnh, ngươi đừng có chịu thua kém người ta nha. Nếu để cha của nguơi tìm đựoc đại bảo tàng nào đấy, kiểu gì ngươi cũng có thịt ăn! Cái gì? Không muốn ăn thịt? Không sao, không sao, cha ngươi an thịt! Còn ngươi húp nước súp!"
Chẳng lẽ dạo này lão Thiên thấy 'Ca' nghèo rớt mùng tơi, lên muốn trợ giúp ca?
Vẻ mặt Tả Mạc tràn ngập mong đợi, hắn thả Tiểu Hắc từ trong tay xuống.
Tiểu Hắc bò từ trên tay Tả Mạc xuống, rồi hướng về đội ngũ phía sau bay đi. Tinh thần Tả Mạc chấn động, vôi vàng bay theo nó.
Tiểu Hắc đỗ xuống con thuyền chở hàng cuối cùng, Tả Mạc cảm thấy sững sờ, trên mặt hắn lộ ra vẻ nghi ngờ. Chiếc thuyền chở hàng này dùng để chở những hàng hóa dùng cho việc che dấu thân phận, bên trong nó tòan là những hàng hóa của Mạc Vân hải đang được hoan nghênh. Nếu đưa những hàng hóa này đến địa bàn của Tâm Diệp Thiền Môn có thể thu được lợi nhuân cũng khá, chỉ là vận chuyển xa sôi và mệt mỏi. Nhưng những người buôn quá qua bán lại mặt hàng này không ít, cho nên không làm cho người ta nghi ngờ.
Con thuyền này họ mang theo từ Mạc Vân Hải đến đây, đáng ra phải không có vấn đề gì mới đúng!
Đồng tử của Tả Mạc đột nhiên co lại.
Chẳng lẽ có người trốn lên thuyền?
Hộ vệ trên thuyền khi thấy Tả Mạc bay tới, lập tực bừng tỉnh, khi thấy Tả Mạc giơ ra thủ thế, khuôn mặt của tất cả đều biến đổi. Dưới tình cảnh thủ vệ nghiêm ngặt như vậy, mà đối phương vẫn có thể 'thần không hay quỷ không biết ' trốn lên thuyền, thực lực của hắn chắc chắn không phải yếu.
Dõi theo từng cử động kì lạ của Tả Mạc, tất cả mọi người trong thương đội đều bừng tỉnh.
Tất cả đều là những người trải qua thân kinh bách chiến, cho lên phối hợp với nhau hết sức ăn ý, không phát ra chút thanh âm nào, tất cả hành động đều im ắng nhưng liền mach như nước chảy, lặng lẽ hình thành lên một tấm lưới bao vây kho hàng lại.
Tiểu Hắc bò tới bên ngoài khoang chứa hàng thì dừng lại, cái râu trên đầu liên tục vẫy vẫy, bông nhiên thân hình nó biến mất, mấy cái chân nhỏ như được bôi mỡ, nhanh chóng chạy về, trốn trên lưng của Chim Ngốc.
Khi đến được đây, Tả Mạc phát hiện ra một luồng khí tức chập chờn khi có khi không.
Trong lòng hắn cảm thấy hơi run sợ, làm thân thể khẽ chấn động, cỗ khí tức này yếu đến cực điểm, cho dù với khoảng cách gần như vậy mà không có Tiểu Hắc cảnh báo, thì chưa chắc hắn đã phát hiện ra.
Không ngờ thật sự có người trốn trên thuyền!
Một mặt Tả Mạc cảm thấy sống lưng lạnh toát, một mặt hắn lại cảm thấy vô cùng tức giận. Mới bước chân vào Cửu Đại Thiền Môn đã vấp phải sai sót lớn như vậy, hơn nữa lại còn trong hoàn cảnh xung quanh có đầy cao thủ khiến Tả Mạc cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Bằng hữu bên trong, không cần ẩn dấu nữa! Ra đi!" Giọng nói của Tả Mạc trở lên băng lãnh, trên tay vận thần thuật chờ phát động.
Những người vây bắt bên ngoài tỏa ra khí tức nghẹt thở.
Nhưng bên trong kho hàng vẫn không chút động tĩnh, cỗ khí tức khi có khi không kia cũng trở lên yếu ớt, yếu ớt đến mức gần như không có. Tinh thần Tả Mạc tập trung cao độ, dường như sợ đối phương đột nhiên biến mất vậy.
Nhưng hắn biêt, không phải là đối phương thực sự biến mất mà hắn đem khí tức của minh thu lại đến cực điểm, hòa hợp với môi trường xung quanh thành một thể, vì vậy mới đem đến cho Tả Mạc ảo giác như đối phương biến mất vậy.
Cao thủ!
Tả Mạc nhanh chóng đưa ra phán đoán, giọng nói càng trở lên băng lãnh: "Trong vòng ba hơi thở, nếu các hạ không ra, thì các hạ sẽ phải tan nát cùng với chiếc thuyền này"
"Ba. . ."
Tả Mạc vừa dứt lời, một thân ảnh mầu xám đột nhiên xuất hiện, rồi sau đó lao về phía hắn.
Tả Mạc cả kinh, nhưng phản ứng của hắn cũng không chậm, thần thuật đang chuẩn bị trong tay hướng về phía thân ảnh mầu xám đánh tới. Đòn đánh này Tả Mạc không hề lưu thủ, thân ảnh mầu xám trúng đòn liền nổ tung.
Cùng lúc đó Tả Mạc nghe thấy Vi Thắng sư huynh gầm lên: "Trở lại!"
Chỉ thấy một đạo kiếm quang mầu đỏ bay ra, xé rách hư không
Một bóng người nhạt nhòa như không khí lẩn trốn, thân hình của bóng người ấy gập lại vô cùng quỷ dị, rồi nháy mắt đã xuất hiện ở góc khác.
"Trở lại!" Khuôn mặt Tằng Liên Nhi trở lên âm trầm, buổi trà chiều của nàng bị gián đoạn làm tâm tình của nàng trở lên không tốt, bên cạnh nàng đột nhiên xuất hiên mấy chục ánh đao dẹp dài như ánh trăng, từ ánh đao tỏa ra hàn khí khắp nơi, dường như muốn đem đạo thân ảnh mầu xám kia xé ra làm muôn mảnh vậy.
Đạo nhân ảnh như hư vô này. khi trúng đòn thân hình lại gập lại một cách quỷ dị.
Hắn lại đổi phuơng hướng, quay sang phía A Quỷ.
Trên mặt những người còn lại lộ ra vẻ thương hại.
Thân hình A Quỷ lóe lên rồi biến mất trên không trung, hư ảnh nhìn thấy một góc lưới bị mở, trong lòng hắn cảm thấy mừng như điên, hắn lập tức dùng lực lượng toàn thân muốn từ nơi đó đột phá bỏ trốn.
Nhưng hắn chưa kịp hành động, trên cổ cảm thấy nhói đau, thân thể không thể không chế được, trước mặt cảm thấy trời đất quay cuồng.
Ầm!
A Quỷ cầm cổ hắn rồi nhấc hắn lên, sau đó vung tay như đập búa, đạp thân hình của hắn lên sàn tầu.
Một lực lượng đánh mạnh vào boong tầu có bố trí phù văn cứng rắn khiến boong tàu lâp tức tan vỡ. Những mảnh vỡ bay về bốn phía xung quanh.
Hư ảnh chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, hai mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.
Trước khi hôn mê , trong mắt hăn hiện ra những khuôn mặt mơ hồ, biểu tình trên mặt thật là kì quái...
Giống như là đồng tình, cũng giống với thương hại, lại giống như đang nói: quả nhiên là thế...
/915
|