Vi Thắng đi ở trên phố, ánh mắt mọi người trên đường nhìn hắn đầy kinh nể. Bây giờ ở ma giới Vi Thắng rất nổi tiếng, cho tới tận lúc này hắn vẫn chưa thua trận nào.
Cao thủ ngã dưới kiếm của hắn đã hơn hai mươi người.
Trong đó có rất nhiều người nổi tiếng, là hạng người nắm quyền một phương. Liên tục chiến thắng, uy danh của Vi Thắng cao chưa từng có.
Ngay từ lúc hắn chủ động khiêu chiến cho tới bây giờ bị người khác khiêu chiến tính ra cũng chỉ có mấy tháng.
Đối với Vi Thắng, ma tộc thực sự không có quá nhiều ác cảm. Hắn trầm mặc ít nói, kiên định như thép, không tỏ vẻ bao giờ, tác phong kham khổ đơn giản, không có chút kiêu xa làm cảnh, truy cầu sức mạnh vượt xa sự cố chấp của người thường, đối với kiếm thì rất thành kính. Hơn nữa hành động vô cùng quang minh lỗi lạc, mặc dù liên tục đả bại hai mươi vị cao thủ nhưng hiếm có ai chết dưới kiếm của hắn.
Đối với ma tộc kiêu ngạo mà nói, Vi Thắng hội đủ các ưu điểm để nhận được sự tôn trọng của toàn bộ ma tộc.
Nhân vật như thế thì ma tộc cũng khó mà cảm thấy chán ghét. Rất nhiều ma tộc thầm cảm khái, nhân vật như vậy nếu là ma tộc thì tốt biết bao.
Sao hắn có thể mạnh vậy chứ!
Trong hai mươi vị cao thủ tướng giai thua trận có rất nhiều người suy đoán, dưới soái giai hắn đã không còn đối thủ.
Chẳng lẽ thực sự phải để soái giai ra tay?
Nhưng nhiều người lại không đồng tình với ý kiến này, vị soái giai nào mà không nắm thực quyền? Giờ đây bọn họ đang bận rộn mở rộng, bận rộn chiến tranh, ai có thời gian để ý tới tỷ thí của một gã kiếm tu chứ?
Có lẽ thực lực của Vi Thắng đã rất gần với soái giai nhưng cho dù khoảng cách có ngắn đến mấy thì chênh lệch trong đó cũng không thể nào vượt qua được.
Còn sự chú ý của các đại nhân vật thì đều đang tập trung để quan sát trận chiến giữa Giang Triết và Tiếu Ma Qua. Cao thủ như Vi Thắng đương nhiên khiến người tán thưởng nhưng ngày nào mà hắn còn chưa bước vào phản hư kỳ thì sẽ không thể ảnh hưởng gì tới thế cục bây giờ. Thế nhưng thắng bại của Tiếu Ma Qua lại ảnh hưởng trực tiếp tới thế cục.
Nếu như Tiếu Ma Qua thắng, thanh uy tăng vọt, sẽ trở thành đệ nhất chiến tướng mới của ma giới. Còn Huyền Không tự sẽ lao dốc không gì có thể ngăn cản nổi.
Nếu Huyền Không tự thắng, ma tộc sẽ lún sâu vào thất bại trong cuộc chiến này, thanh uy của Giang Triết sẽ càng vang dội, Huyền Khôn tự sẽ càng mạnh hơn. Mà Tiếu Ma Qua thì sẽ không có chỗ dung thân.
Sự quan trọng của trận chiến này vượt xa những trận tỷ thí của Vi Thắng.
Vi Thắng không hề bị ảnh hưởng bởi điều này, những nhân tố đó chưa bao giờ hắn để ý tới. Hắn vẫn giống như ngày thường, ngồi trên đài đợi chờ đối thủ đến.
Hắn khoanh chân ngồi, hắc kiếm phiêu phù bên cạnh hắn.
Bây giờ đối thủ là ai hắn không biết nữa. Hắn chưa bao giờ tìm kiếm bất cứ tư liệu nào của đối thủ, những thứ này đối với hắn không hề có chút ý nghĩa nào. Hắn vì muốn ma luyện kiếm ý của bản thân mà không phải cầu thắng bại, đối với hắn thắng lợi đơn thuần chỉ là những con số không.
Tâm như hư không, một thanh tiểu kiếm màu đen phiêu phù trong hư không. Nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đây chính là bản thu nhỏ của hắc kiếm. Nhưng khác xa với hắc kiếm thô bạo thèm máu, thanh hắc kiếm này lại có chút uy nghi.
Hư không kiếm vô tận!
Mênh mông, thâm thúy, không có bờ bến!
Vô không kiếm ý!
Vô không kiếm ý của hắn đã vượt qua bất cứ vị tiền bối nào của Vô Không phái trước đây, đạt tới mức trước nay chưa từng có. Lục phẩm kiếm quyết ở trong tay hắn đang phát sính biến hóa.
Bỗng, tiểu hắc kiếm khẽ run lên.
Một lớp vô không kiếm ý nhạt tới mức khó có thể phát hiện ra bỗng xuất hiện rung động tỏa ra bốn phía.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều hiện rõ trong đầu Vi Thắng.
Giữa một rừng người, một bóng dáng hiện ra vô cùng rõ ràng.
Người này đang giám sát mình!
Tiểu hắc kiếm và Vi Thắng tâm linh tương thông tựa hồ cảm ứng được cái gì đó mà xuất hiện xao động.
Kiếm ý!
Người này là kiếm tu, hơn nữa là kiếm tu Côn Luân!
Trong mắt hắn thoáng hiện ra địch ý, tiểu hắc kiếm có thể nhận ra chính là do trên người tên kia có kiếm ý rất nhạt của Côn Luân. Mặc dù mắt thường không thể nhận ra nhưng ở trong hư không kiếm thì chút mờ nhạt kia là vô cùng bắt mắt.
Hắn sớm đã biết Côn Luân sẽ không bỏ qua cho mình.
Nhưng Côn Luân chắc cũng không đoán ra được hắn cũng không từ bỏ ý đồ của mình.
Vi Thắng bỗng mở mắt, đôi mắt đầy kiên nghị thoáng sáng lên.
Nếu đã tới đây rồi thì đừng mong chạy được!
Vi Thắng đứng dậy, hắc kiếm giống như bị thứ gì đó hấp dẫn bay nhanh vào trong tay hắn.
Ma tộc phía dưới ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy Vi Thắng trước khi tỷ thí có hành động khác lạ như vậy. Trong quá khứ, trước khi đối thủ đến Vi Thắng đều giống như một khối nham thạch, nhắm mắt ngồi một chỗ, không động đậy chút nào.
Hắn muốn làm gì đây?
Ma tộc đứng xem tỏ vẻ nghi hoặc.
Nhưng đúng vào lúc này, tiếng quát của Vi Thắng vang vọng toàn trường.
“Kiếm tu Côn Luân khi nào lại biến thành dạng dấu đầu hở đuôi thế?”
Hắc kiếm trong tay Vi Thắng lập tức chỉ vào kiếm tu Côn Luân đang ẩn mình trong đám người.
Kiếm tu Côn Luân!
Ma tộc phía dưới xôn xao cả lên.
Côn Luân, hai chữ này mấy ngàn năm qua đã gây cho ma tộc vô số thương đau.
Theo hướng mũi kiếm Vi Thắng chỉ, đoàn người như thủy triều dạt sang hai bên lộ ra kiếm tu Côn Luân đang ẩn trong đám đông.
Vóc người bình thương, dung mạo xấu xí, nhìn qua thì không khác mấy so với ma tộc bình thường, nếu ẩn trong đám đông sẽ rất dễ mất dấu.
Kiếm tu Côn Luân không hề đưa ra động tác nào, kiếm ý của hắn đã bị Vi Thắng phong tỏa.
“Ta rất hiếu kì làm sao ngươi có thể phát hiện ra ta?”
Giọng hắn khàn khàn khô khốc, vô cùng khó nghe, cả người hắn không phát ra chút khí thế nào, tựa như một người bình thường vậy. Nhưng những lời hắn nói lại không chút dấu diếm thẳng thắn thừa nhận thân phận của bản thân.
“Kiếm của ta nhận ra ngươi.”
Vi Thắng thản nhiên nói.
Vừa dứt lời, không gian xung quanh hắn và kiếm tu Côn Luân đã hóa thành một hư vô, vô biên vô hạn hư không.
“Nghe đồn Vô Không Kiếm môn có một bộ lục phẩm pháp quyết tên là vô không kiếm quyết, không nghĩ tới ngươi có thể làm mới nó khiến nó xuất hiện biến hóa, chưởng môn và các sư thúc của ngươi ở dưới suối vàng có biết chắc cũng sẽ vì thế mà cảm thấy vui mừng.” Kiếm tu Côn Luân cười dài, tự nói với bản thân.
Thân hổ Vi Thắng chấn động.
Sâu trong đôi mắt kiên định như thép của hắn hiện lên sự bi thống, ngón tay do nắm hắc kiếm quá chặt mà trở nên trắng bệch, run lên nhè nhẹ.
Vô tận hư không thoáng run rẩy, mơ hồ có dấu hiệu bất ổn.
Kiếm tu Côn Luân nỏ một nụ cười nhạt, chầm chậm bước tới giống như đang đi trong sân vắng vậy, vô cùng thong dong.
“Chỉ tiếc, ngươi không có cơ hội gặp lại bọn họ lần nữa đâu, ngay cả sư huynh đệ cũng đều rơi vào tay ma tộc, trở thành tù nhân của ma tộc. Vô Không Kiếm môn truyền thừa mấy trăm năm đến đây thì chấm dứt, ngay cả ta cũng có chút tiếc nuối.”
Vi Thắng không nói gì, chỉ thấy huyết sắc trên mặt hắn theo lời nói của đối phương từng chút một mất đi.
Kiếm tu Côn Luân cười mà như không cười nhìn Vi Thắng, trong tình báo thì tính cách của Vi Thắng kiên nghị như thép, cực kì ngoan cố nhưng lại vô cùng trọng tình nghĩa, đây cũng là nhược điểm của hắn!
Kiếm ý mãi mãi, muôn đời trường tồn, tình nghĩa chỉ là thế tục đời thường, nếu kiếm ý bị nó nhiễm vào thì vĩnh viễn không thể đạt tới mức đăng phong tạo cực.
Đáng tiếc cho một hảo nam nhi!
Nụ cười vẫn nở trên môi kiếm tu Côn Luân như trước nhưng trong mắt hắn lại là một mảnh băng hàn, không có chút tình cảm nào.
Một thanh tiểu kiếm trong suốt mỏng như cánh ve không biết từ khi nào đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Hắn vừa muốn động thủ thì bỗng thấy kinh sợ, trong đôi mắt băng lãnh xuất hiện sự xao động.
Vi Thắng trước mặt đột nhiên phát sinh biến hóa kinh người.
Khí tức thê lương cổ xưa mang theo cả sự thâm trầm từ trong hư không vô tận bay tới, hóa thành từng sợi nhè nhẹ chìm vào hắc kiếm trong tay hắn.
Hắc kiếm đột nhiên kêu lên một tiếng!
Giống như hoang thú viễn cổ đang gào thét, khí tức thô bạo hung tàn ngập trời, mùi máu tươi dày đặc từ trên thân kiếm chảy ra dung nhập vào hư không hắc ám xung quanh.
Cơ hồ trong nháy mắt, hư không hắc ám đã dần chuyển thành màu đỏ.
Thân thể Vi Thắng run lên mãnh liệt, sắc mặt tái nhợt giống như máu huyết cả người đều đã bị lấy mất. Nhưng hắc kiếm trong tay hắn thì vẫn nắm thật chặt, không chút xao động.
Kiếm tu Côn Luân bỗng ngẩng đầu, hắn như nhìn thấy gì đó ở phía sau Vi Thắng, một thanh huyết kiếm to như một ngọn núi đang phiêu phù bất động.
Từng giọt máu nhỏ xuống mang theo khí tức thô bạo tanh máu khiếm kiếm tâm của hắn theo bản năng mà rung lên.
Cái này là…
Hai mắt Vi Thắng ửng đỏ đã biến thành đỏ tươi, rồi tiếp tục biến thành đỏ sẫm cho tới khi biến thành màu đen.
Màu đen tựa như hư không vô tận trước mắt.
Sát ý ngập trời cùng mùi máu tươi bất ngờ biến mất, huyết kiếm đằng sau Vi Thắng giống như huyễn ảnh cũng biến mất.
Chỉ có hư không xung quanh vẫn còn màu máu làm người ta biết rõ cảnh tượng vừa rồi không phải là ảo giác.
Kiếm tu Côn Luân há hốc mồm, không thể tin được nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Vi Thắng, bộ dạng như vừa gặp quỷ vậy.
“Huyết kiếm Thí Thần… Sao có khả năng…”
Hắn lẩm bẩm một mình, vẻ mặt trắng bệch.
Thần tình Vi Thắng khôi phục lại như cũ, giờ đây hắc kiếm trong tay hắn đã biến thành màu đỏ, còn hư không xung quanh cũng nhiễm mấy phần hồng sắc. Trên huyết kiếm, một đứa trẻ con nhỏ cỡ bàn tay đang khoanh chân ngồi, khuôn mặt nó giống hệt khuôn mặt của Vi Thắng.
Nguyên anh!
Vào lúc này hắn đã thành công đột phá nguyên anh!
Cảnh giới kiếm ý của Vi Thắng luôn vượt xa cảnh giới tu vi của hắn. Ngay cả những ma tộc bị hắn đánh bại cũng không thể nào ngờ tới, đối thủ đã đánh bại bọn họ chỉ là một kiếm tu kim đan kỳ.
Cho tới tận bây giờ, đột nhiên nghe tin dữ về chưởng môn và các vị sư thúc, sự bi phẫn trong lòng cộng hưởng với hắc kiếm trong tay, sát khí dâng trào trong hắc kiếm, trong nháy mắt liền phá tan trở ngại trong cơ thể hắn.
Mặc dù lúc trước trong lòng hắn cũng đã có suy đoán nhưng rốt cuộc không thể nào xác định được tin tức của mấy người chưởng môn nên trong lòng vẫn còn mang theo chút hi vọng. Cho đến khi đối phương nói hết ra thì tâm bi như chết, Vi Thắng lại mất đi điểm trở ngại cuối cùng. Trở ngại cuối cùng giữa hắn và hắc kiếm đã bị phá tan.
Tích lũy từ lâu trong những tham ngộ vào lúc sinh tử đã khiến hắn đột phá, hắn đã đến ngày hái quả.
Kiếm tu Côn Luân muốn mượn điều này để khiến tâm thần Vi Thắng lộ sơ hở nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới đó lại trở thành cơ hội để Vi Thắng đột phá.
“Huyết kiếm Thí Thần, hóa ra tên của nó là như vậy.”
Vi Thắng khẽ vuốt hắc kiếm trong tay lẩm bẩm tự nói một mình. Hắc kiếm như cũng cảm thấy được sự bi thương trong lòng Vi Thắng, sát ý càng tỏa ra mãnh liệt, ong ong run rẩy dữ dội, từng dòng máu nhỏ từ trên thân kiếm chảy xuống, trong nháy mắt, thân kiếm đã loang lổ vết máu.
Máu huyết trên thân kiếm có khí tức rất kì lạ.
Nếu như Tả Mạc có mặt ở đây nhất định sẽ phát hiện ra loại khí tức này chính là khí tức của thần lực! Khí tức thần lực vô cùng tinh khiết!
Từng dòng máu nhỏ đều là do vạn năm trước đã uống no máu cường giả đồ đằng của các tộc!
Kiếm tu Côn Luân rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại nhưng rất nhanh sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, hắn đang bị Vi Thắng áp chế toàn diện!
Hư không xung quanh ửng đỏ giống như một cái kìm sắt thật lớn đang áp chế hắn.
Không có khả năng!
Dù cho là huyết kiếm Thí Thần cũng tuyệt không có khả năng mạnh mẽ như thế!
Lẽ nào…
Một ý niệm đáng sợ bỗng xuất hiện trong đầu hắn.
Đúng vào lúc này, Vi Thắng ngẩng đầu nhìn lên.
Trong nháy mắt, kiếm tu Côn Luân chỉ cảm thấy hư không màu đỏ xung quanh và Vi Thắng đã hòa thành một thể.
Quả nhiên… Hắn đã đột phá!
“Sư phụ sư thúc trên cao, dưới Vô Không Kiếm Huyết Giới, đệ tử Vi Thắng thề sẽ huyết tế Côn Luân!”
Đây là câu nói sau cùng mà kiếm tu Côn Luân có thể nghe thấy.
Cao thủ ngã dưới kiếm của hắn đã hơn hai mươi người.
Trong đó có rất nhiều người nổi tiếng, là hạng người nắm quyền một phương. Liên tục chiến thắng, uy danh của Vi Thắng cao chưa từng có.
Ngay từ lúc hắn chủ động khiêu chiến cho tới bây giờ bị người khác khiêu chiến tính ra cũng chỉ có mấy tháng.
Đối với Vi Thắng, ma tộc thực sự không có quá nhiều ác cảm. Hắn trầm mặc ít nói, kiên định như thép, không tỏ vẻ bao giờ, tác phong kham khổ đơn giản, không có chút kiêu xa làm cảnh, truy cầu sức mạnh vượt xa sự cố chấp của người thường, đối với kiếm thì rất thành kính. Hơn nữa hành động vô cùng quang minh lỗi lạc, mặc dù liên tục đả bại hai mươi vị cao thủ nhưng hiếm có ai chết dưới kiếm của hắn.
Đối với ma tộc kiêu ngạo mà nói, Vi Thắng hội đủ các ưu điểm để nhận được sự tôn trọng của toàn bộ ma tộc.
Nhân vật như thế thì ma tộc cũng khó mà cảm thấy chán ghét. Rất nhiều ma tộc thầm cảm khái, nhân vật như vậy nếu là ma tộc thì tốt biết bao.
Sao hắn có thể mạnh vậy chứ!
Trong hai mươi vị cao thủ tướng giai thua trận có rất nhiều người suy đoán, dưới soái giai hắn đã không còn đối thủ.
Chẳng lẽ thực sự phải để soái giai ra tay?
Nhưng nhiều người lại không đồng tình với ý kiến này, vị soái giai nào mà không nắm thực quyền? Giờ đây bọn họ đang bận rộn mở rộng, bận rộn chiến tranh, ai có thời gian để ý tới tỷ thí của một gã kiếm tu chứ?
Có lẽ thực lực của Vi Thắng đã rất gần với soái giai nhưng cho dù khoảng cách có ngắn đến mấy thì chênh lệch trong đó cũng không thể nào vượt qua được.
Còn sự chú ý của các đại nhân vật thì đều đang tập trung để quan sát trận chiến giữa Giang Triết và Tiếu Ma Qua. Cao thủ như Vi Thắng đương nhiên khiến người tán thưởng nhưng ngày nào mà hắn còn chưa bước vào phản hư kỳ thì sẽ không thể ảnh hưởng gì tới thế cục bây giờ. Thế nhưng thắng bại của Tiếu Ma Qua lại ảnh hưởng trực tiếp tới thế cục.
Nếu như Tiếu Ma Qua thắng, thanh uy tăng vọt, sẽ trở thành đệ nhất chiến tướng mới của ma giới. Còn Huyền Không tự sẽ lao dốc không gì có thể ngăn cản nổi.
Nếu Huyền Không tự thắng, ma tộc sẽ lún sâu vào thất bại trong cuộc chiến này, thanh uy của Giang Triết sẽ càng vang dội, Huyền Khôn tự sẽ càng mạnh hơn. Mà Tiếu Ma Qua thì sẽ không có chỗ dung thân.
Sự quan trọng của trận chiến này vượt xa những trận tỷ thí của Vi Thắng.
Vi Thắng không hề bị ảnh hưởng bởi điều này, những nhân tố đó chưa bao giờ hắn để ý tới. Hắn vẫn giống như ngày thường, ngồi trên đài đợi chờ đối thủ đến.
Hắn khoanh chân ngồi, hắc kiếm phiêu phù bên cạnh hắn.
Bây giờ đối thủ là ai hắn không biết nữa. Hắn chưa bao giờ tìm kiếm bất cứ tư liệu nào của đối thủ, những thứ này đối với hắn không hề có chút ý nghĩa nào. Hắn vì muốn ma luyện kiếm ý của bản thân mà không phải cầu thắng bại, đối với hắn thắng lợi đơn thuần chỉ là những con số không.
Tâm như hư không, một thanh tiểu kiếm màu đen phiêu phù trong hư không. Nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đây chính là bản thu nhỏ của hắc kiếm. Nhưng khác xa với hắc kiếm thô bạo thèm máu, thanh hắc kiếm này lại có chút uy nghi.
Hư không kiếm vô tận!
Mênh mông, thâm thúy, không có bờ bến!
Vô không kiếm ý!
Vô không kiếm ý của hắn đã vượt qua bất cứ vị tiền bối nào của Vô Không phái trước đây, đạt tới mức trước nay chưa từng có. Lục phẩm kiếm quyết ở trong tay hắn đang phát sính biến hóa.
Bỗng, tiểu hắc kiếm khẽ run lên.
Một lớp vô không kiếm ý nhạt tới mức khó có thể phát hiện ra bỗng xuất hiện rung động tỏa ra bốn phía.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều hiện rõ trong đầu Vi Thắng.
Giữa một rừng người, một bóng dáng hiện ra vô cùng rõ ràng.
Người này đang giám sát mình!
Tiểu hắc kiếm và Vi Thắng tâm linh tương thông tựa hồ cảm ứng được cái gì đó mà xuất hiện xao động.
Kiếm ý!
Người này là kiếm tu, hơn nữa là kiếm tu Côn Luân!
Trong mắt hắn thoáng hiện ra địch ý, tiểu hắc kiếm có thể nhận ra chính là do trên người tên kia có kiếm ý rất nhạt của Côn Luân. Mặc dù mắt thường không thể nhận ra nhưng ở trong hư không kiếm thì chút mờ nhạt kia là vô cùng bắt mắt.
Hắn sớm đã biết Côn Luân sẽ không bỏ qua cho mình.
Nhưng Côn Luân chắc cũng không đoán ra được hắn cũng không từ bỏ ý đồ của mình.
Vi Thắng bỗng mở mắt, đôi mắt đầy kiên nghị thoáng sáng lên.
Nếu đã tới đây rồi thì đừng mong chạy được!
Vi Thắng đứng dậy, hắc kiếm giống như bị thứ gì đó hấp dẫn bay nhanh vào trong tay hắn.
Ma tộc phía dưới ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy Vi Thắng trước khi tỷ thí có hành động khác lạ như vậy. Trong quá khứ, trước khi đối thủ đến Vi Thắng đều giống như một khối nham thạch, nhắm mắt ngồi một chỗ, không động đậy chút nào.
Hắn muốn làm gì đây?
Ma tộc đứng xem tỏ vẻ nghi hoặc.
Nhưng đúng vào lúc này, tiếng quát của Vi Thắng vang vọng toàn trường.
“Kiếm tu Côn Luân khi nào lại biến thành dạng dấu đầu hở đuôi thế?”
Hắc kiếm trong tay Vi Thắng lập tức chỉ vào kiếm tu Côn Luân đang ẩn mình trong đám người.
Kiếm tu Côn Luân!
Ma tộc phía dưới xôn xao cả lên.
Côn Luân, hai chữ này mấy ngàn năm qua đã gây cho ma tộc vô số thương đau.
Theo hướng mũi kiếm Vi Thắng chỉ, đoàn người như thủy triều dạt sang hai bên lộ ra kiếm tu Côn Luân đang ẩn trong đám đông.
Vóc người bình thương, dung mạo xấu xí, nhìn qua thì không khác mấy so với ma tộc bình thường, nếu ẩn trong đám đông sẽ rất dễ mất dấu.
Kiếm tu Côn Luân không hề đưa ra động tác nào, kiếm ý của hắn đã bị Vi Thắng phong tỏa.
“Ta rất hiếu kì làm sao ngươi có thể phát hiện ra ta?”
Giọng hắn khàn khàn khô khốc, vô cùng khó nghe, cả người hắn không phát ra chút khí thế nào, tựa như một người bình thường vậy. Nhưng những lời hắn nói lại không chút dấu diếm thẳng thắn thừa nhận thân phận của bản thân.
“Kiếm của ta nhận ra ngươi.”
Vi Thắng thản nhiên nói.
Vừa dứt lời, không gian xung quanh hắn và kiếm tu Côn Luân đã hóa thành một hư vô, vô biên vô hạn hư không.
“Nghe đồn Vô Không Kiếm môn có một bộ lục phẩm pháp quyết tên là vô không kiếm quyết, không nghĩ tới ngươi có thể làm mới nó khiến nó xuất hiện biến hóa, chưởng môn và các sư thúc của ngươi ở dưới suối vàng có biết chắc cũng sẽ vì thế mà cảm thấy vui mừng.” Kiếm tu Côn Luân cười dài, tự nói với bản thân.
Thân hổ Vi Thắng chấn động.
Sâu trong đôi mắt kiên định như thép của hắn hiện lên sự bi thống, ngón tay do nắm hắc kiếm quá chặt mà trở nên trắng bệch, run lên nhè nhẹ.
Vô tận hư không thoáng run rẩy, mơ hồ có dấu hiệu bất ổn.
Kiếm tu Côn Luân nỏ một nụ cười nhạt, chầm chậm bước tới giống như đang đi trong sân vắng vậy, vô cùng thong dong.
“Chỉ tiếc, ngươi không có cơ hội gặp lại bọn họ lần nữa đâu, ngay cả sư huynh đệ cũng đều rơi vào tay ma tộc, trở thành tù nhân của ma tộc. Vô Không Kiếm môn truyền thừa mấy trăm năm đến đây thì chấm dứt, ngay cả ta cũng có chút tiếc nuối.”
Vi Thắng không nói gì, chỉ thấy huyết sắc trên mặt hắn theo lời nói của đối phương từng chút một mất đi.
Kiếm tu Côn Luân cười mà như không cười nhìn Vi Thắng, trong tình báo thì tính cách của Vi Thắng kiên nghị như thép, cực kì ngoan cố nhưng lại vô cùng trọng tình nghĩa, đây cũng là nhược điểm của hắn!
Kiếm ý mãi mãi, muôn đời trường tồn, tình nghĩa chỉ là thế tục đời thường, nếu kiếm ý bị nó nhiễm vào thì vĩnh viễn không thể đạt tới mức đăng phong tạo cực.
Đáng tiếc cho một hảo nam nhi!
Nụ cười vẫn nở trên môi kiếm tu Côn Luân như trước nhưng trong mắt hắn lại là một mảnh băng hàn, không có chút tình cảm nào.
Một thanh tiểu kiếm trong suốt mỏng như cánh ve không biết từ khi nào đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Hắn vừa muốn động thủ thì bỗng thấy kinh sợ, trong đôi mắt băng lãnh xuất hiện sự xao động.
Vi Thắng trước mặt đột nhiên phát sinh biến hóa kinh người.
Khí tức thê lương cổ xưa mang theo cả sự thâm trầm từ trong hư không vô tận bay tới, hóa thành từng sợi nhè nhẹ chìm vào hắc kiếm trong tay hắn.
Hắc kiếm đột nhiên kêu lên một tiếng!
Giống như hoang thú viễn cổ đang gào thét, khí tức thô bạo hung tàn ngập trời, mùi máu tươi dày đặc từ trên thân kiếm chảy ra dung nhập vào hư không hắc ám xung quanh.
Cơ hồ trong nháy mắt, hư không hắc ám đã dần chuyển thành màu đỏ.
Thân thể Vi Thắng run lên mãnh liệt, sắc mặt tái nhợt giống như máu huyết cả người đều đã bị lấy mất. Nhưng hắc kiếm trong tay hắn thì vẫn nắm thật chặt, không chút xao động.
Kiếm tu Côn Luân bỗng ngẩng đầu, hắn như nhìn thấy gì đó ở phía sau Vi Thắng, một thanh huyết kiếm to như một ngọn núi đang phiêu phù bất động.
Từng giọt máu nhỏ xuống mang theo khí tức thô bạo tanh máu khiếm kiếm tâm của hắn theo bản năng mà rung lên.
Cái này là…
Hai mắt Vi Thắng ửng đỏ đã biến thành đỏ tươi, rồi tiếp tục biến thành đỏ sẫm cho tới khi biến thành màu đen.
Màu đen tựa như hư không vô tận trước mắt.
Sát ý ngập trời cùng mùi máu tươi bất ngờ biến mất, huyết kiếm đằng sau Vi Thắng giống như huyễn ảnh cũng biến mất.
Chỉ có hư không xung quanh vẫn còn màu máu làm người ta biết rõ cảnh tượng vừa rồi không phải là ảo giác.
Kiếm tu Côn Luân há hốc mồm, không thể tin được nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Vi Thắng, bộ dạng như vừa gặp quỷ vậy.
“Huyết kiếm Thí Thần… Sao có khả năng…”
Hắn lẩm bẩm một mình, vẻ mặt trắng bệch.
Thần tình Vi Thắng khôi phục lại như cũ, giờ đây hắc kiếm trong tay hắn đã biến thành màu đỏ, còn hư không xung quanh cũng nhiễm mấy phần hồng sắc. Trên huyết kiếm, một đứa trẻ con nhỏ cỡ bàn tay đang khoanh chân ngồi, khuôn mặt nó giống hệt khuôn mặt của Vi Thắng.
Nguyên anh!
Vào lúc này hắn đã thành công đột phá nguyên anh!
Cảnh giới kiếm ý của Vi Thắng luôn vượt xa cảnh giới tu vi của hắn. Ngay cả những ma tộc bị hắn đánh bại cũng không thể nào ngờ tới, đối thủ đã đánh bại bọn họ chỉ là một kiếm tu kim đan kỳ.
Cho tới tận bây giờ, đột nhiên nghe tin dữ về chưởng môn và các vị sư thúc, sự bi phẫn trong lòng cộng hưởng với hắc kiếm trong tay, sát khí dâng trào trong hắc kiếm, trong nháy mắt liền phá tan trở ngại trong cơ thể hắn.
Mặc dù lúc trước trong lòng hắn cũng đã có suy đoán nhưng rốt cuộc không thể nào xác định được tin tức của mấy người chưởng môn nên trong lòng vẫn còn mang theo chút hi vọng. Cho đến khi đối phương nói hết ra thì tâm bi như chết, Vi Thắng lại mất đi điểm trở ngại cuối cùng. Trở ngại cuối cùng giữa hắn và hắc kiếm đã bị phá tan.
Tích lũy từ lâu trong những tham ngộ vào lúc sinh tử đã khiến hắn đột phá, hắn đã đến ngày hái quả.
Kiếm tu Côn Luân muốn mượn điều này để khiến tâm thần Vi Thắng lộ sơ hở nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới đó lại trở thành cơ hội để Vi Thắng đột phá.
“Huyết kiếm Thí Thần, hóa ra tên của nó là như vậy.”
Vi Thắng khẽ vuốt hắc kiếm trong tay lẩm bẩm tự nói một mình. Hắc kiếm như cũng cảm thấy được sự bi thương trong lòng Vi Thắng, sát ý càng tỏa ra mãnh liệt, ong ong run rẩy dữ dội, từng dòng máu nhỏ từ trên thân kiếm chảy xuống, trong nháy mắt, thân kiếm đã loang lổ vết máu.
Máu huyết trên thân kiếm có khí tức rất kì lạ.
Nếu như Tả Mạc có mặt ở đây nhất định sẽ phát hiện ra loại khí tức này chính là khí tức của thần lực! Khí tức thần lực vô cùng tinh khiết!
Từng dòng máu nhỏ đều là do vạn năm trước đã uống no máu cường giả đồ đằng của các tộc!
Kiếm tu Côn Luân rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại nhưng rất nhanh sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, hắn đang bị Vi Thắng áp chế toàn diện!
Hư không xung quanh ửng đỏ giống như một cái kìm sắt thật lớn đang áp chế hắn.
Không có khả năng!
Dù cho là huyết kiếm Thí Thần cũng tuyệt không có khả năng mạnh mẽ như thế!
Lẽ nào…
Một ý niệm đáng sợ bỗng xuất hiện trong đầu hắn.
Đúng vào lúc này, Vi Thắng ngẩng đầu nhìn lên.
Trong nháy mắt, kiếm tu Côn Luân chỉ cảm thấy hư không màu đỏ xung quanh và Vi Thắng đã hòa thành một thể.
Quả nhiên… Hắn đã đột phá!
“Sư phụ sư thúc trên cao, dưới Vô Không Kiếm Huyết Giới, đệ tử Vi Thắng thề sẽ huyết tế Côn Luân!”
Đây là câu nói sau cùng mà kiếm tu Côn Luân có thể nghe thấy.
/915
|