Thời gian như ngừng trôi, trong mắt Tả Mạc luồng thanh khí do u hủ chuyển sinh liên biến ảo thành đang chuyển hóa vô cùng thong thả, trái tim hắn đập mạnh như trống trận vậy, vang vọng trong đầu hắn.
Tả Mạc chưa từng khẩn trương như thế, hắn nhìn chằm chằm vào A Quỷ.
Bỗng nhiên, tử quang trên người A Quỷ đại thịnh, thần lực vô cùng quỷ dị đột nhiên nổ tung.
Cả người Tả Mạc nhoáng lên, vô thức nắm chặt lấy tay A Quỷ, thần lực trên người hóa giải thần lực của A Quỷ. Động tác này hoàn toàn là bản năng không có chút suy nghĩ nào.
Tử quang sáng lên nuốt chứng Tả Mạc, cảnh tượng trước mắt Tả Mạc đột nhiên thay đổi.
Trong vô tận hư không.
Một thiếu nữ lẳng lặng an tọa trong không trung, bảy sợi xích to bằng cánh tay một đầu quấn quanh người nàng, một đầu kéo dài mãi vào trong hư không.
Thiếu nữ toàn thân mặc đồ trắng, không nhiễm chút bụi, trên mặt nàng không có chút thống khổ nào, yên lặng ngồi ở đó.
Tâm thần Tả Mạc chấn động mạnh, đó là A Quỷ!
Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ kia nhưng hắn vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là A Quỷ.
Mái tóc màu đen buông thõng như thác nước khoác trên hai vai, tóc mai trên trán tung bay lộ ra vài phần anh khí. Khuôn mặt mỹ lệ, lông mi vừa dài vừa dày, sắc mặt có chút hơi tái, không có bi thương, không có thống khổ. Nàng yên lặng ngồi đó, môi khẽ nhếch lên khiến người ta cảm giác được sự chăm chú và kiên cường của nàng.
Tả Mạc như bị sét đánh!
Mảnh vụn kí ức trong đầu, bóng lưng mà hắn từng thấy trong nháy mắt trở nên vô cùng rõ ràng.
Thiếu nữ với hơi thở gấp gáp, bước chân mỏi mệt in sâu vào trong tâm Tả Mạc.
A Quỷ!
Đây là A Quỷ!
“A Quỷ! A Quỷ!” Tả Mạc dùng hết khí lực cố gắng gọi nàng.
Thiếu nữ phía dưới sợi xích màu tím không có bất cứ phản ứng nào.
“Không có tác dụng.” Vệ buồn bã nói.
“Vệ! Đây là cái gì? Đây là cái gì?” Tả Mạc tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng xin Vệ giúp đỡ.
Vệ lộ vẻ bi thương hiếm thấy: “Đây là bất tử thần phạt.”
“Bất tử thần phạt?” Cả người Tả Mạc chấn động, không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng cảm thấy đau đớn.
“Thần phạt tàn khốc nhất.” Vệ nói đầy đau thương: “Tâm thần hồn phách người thụ hình sẽ bị biến thành nguồn gốc của thần lực, tạo ra bất tử thần lực. Bất tử thần lực sẽ không ngừng ăn mòn thân thể người thụ hình làm cho sinh cơ dần mất đi, thân thể tàn bại kia thụ thương càng nặng thì thần lực càng được tẩm bổ càng mạnh hơn. Nhưng tàn khốc nhất chính là bất tử thần lực đem tâm thần hồn phách người thụ hình tách ra khỏi cơ thể, cầm cố ở trong hư không vô thức. Ở nơi này, toàn bộ lục thức đều bị phong bế, không có ánh sáng, không có âm thanh, không có mùi vị, không có bất cứ thứ gì. Bất tử thân ở trong hư không vô thức bị dày vò, đây là hình phạt nghiêm khắc nhất.”
Đầu Tả Mạc ong lên một cái, bỗng nghĩ tới thần lực âm lãnh quỷ dị trong cơ thể A Quỷ, cả người hắn không kìm được mà run lên, tay chân lạnh lẽo đau nhức tựa như tim bị dao cứa vậy.
Bất tử thần phạt…
Giọng hắn đầy run rẩy, cùng với đó là sự phẫn nộ và cừu hận không chút che giấu: “Đứa nào… Con mẹ nó là đứa nào! Ai dám phạt A Quỷ!”
Câu cuối cùng, giọng hắn rít lên đầy thê lương, lửa giận trong lồng ngực trong nháy mắt liền bạo phát, máu huyết toàn thân đột nhiên bừng cháy, phẫn nộ như xé rách từng tấc da thịt của hắn.
“Chính là do nàng ấy.” Vệ nhẹ nhàng thở dài.
Tả Mạc như bị một bồn nước đá dội từ đầu đến chân, đơ tại chỗ.
“Trên người nàng không có hận diễm (lửa hận). Nếu không tự nguyện, trên người nàng hẳn sẽ sinh ra hận diễm, loại hận diễm này sẽ không gây ra thương tổn đối với hồn phách của nàng nhưng nó sẽ khiến nàng cảm thấy vô cùng thống khổ.” Vệ nhìn thiếu nữ đang yên lặng ngồi giữa những sợi xích màu tím, khẽ than: “Bảy sợi xích kia chính là bất tử thần lực.”
Là do nàng… Là do nàng…
Tả Mạc như không nghe thấy gì, lúc này trong đầu hắn chỉ còn ba chữ kia thôi.
Rừng cây loang lổ bóng cây, một đôi chân trần chạy nhanh trong bùn lầy, thiếu nữ non nớt đang cố gắng thở dốc đầy kiên cường, nàng lo lắng la lên…
Trong giây lát mắt Tả Mạc mờ đi vì lệ.
------------------------------
Biệt Hàn lặng yên không một tiếng động lui về trong sơn động.
Mặc dù Lãnh Sơn giới phòng thủ nghiêm mật nhưng do đây là hậu phương nên Biệt Hàn vẫn có thể tìm thấy được cơ hội để lợi dụng.
Không ai nghĩ ra Biệt Hàn lại có thể lẻn vào Lãnh Sơn giới được phòng thủ vô cùng nghiêm mật như thế, bởi vậy nên Lãnh Sơn giới không giống như tiền tuyến sử dụng tín phù đặc biệt mà sử dụng tín phù bình thường dùng để truyền tin của Huyền Không tự.
Biệt Hàn không tốn chút sức nào liền ngụy trang thành một gã đệ tử của Huyền Không tự lẻn vào. Đã quen thuộc với cách bố trí của Huyền Không tự nên Biệt Hàn rất nhanh đã tìm được những tình báo hắn cần.
Nhưng do trưởng lão đoàn đến đã làm xáo trộn toàn bộ bố trí của hắn.
Trưởng lão đoàn hoàn toàn là từ nguyên anh kỳ trở lên, hơn nữa cơ hồ đều là nguyên anh kỳ đỉnh cao, bọn họ có lẽ không hiểu chiến trận phối hợp nhưng với chiến lực cường hãn của bản thân cũng đủ để đem Nghiệt bộ lật qua lật lại vài lần. (Thế sao vụ Thái An thì xoắn hết cả lên thế nhỉ? Hay là do nhân số?)
Nhưng cũng may, hắn đã nghe được trưởng lão đoàn có chuyện khác quan trọng hơn phải làm nên chỉ đi ngang qua đây thôi.
Nhưng nghĩ tới vấn đề an toàn nên Biệt Hàn đã cẩn thận từng chút một lùi về rất sâu trong sơn động. Do lo sợ bị phát hiện, hắn thậm chí không dám đi ra ngoài để tìm hiểu tin tức.
Hắn rất kém trong khoản dịch dung, ở trước mặt những trưởng lão kia thì không thể che giấu được.
Chiến ý cuồng nhiệt âm ỉ cháy, Biệt Hàn và Nghiệt bộ tựa như rắn ngủ đông đang chờ đợi mùa xuân tới.
------------------------------
Lãnh Sơn giới!
Lúc các trưởng lão đang dừng chân tại Lãnh Sơn giới thì nhận được tin trưởng lão Tịch Chính bỏ mình. Tịch Chính chết đi khiến sĩ khí của bọn họ giảm mạnh.
Giờ phải đi như thế nào đã trở thành câu hỏi lớn nhất của Huyền Không tự.
Khuôn mặt của các trưởng lão đầy vẻ u sầu, tình cảnh hiện giờ của Huyền Không tự là vô cùng bất ổn.
Trong tứ đại phái, gay go nhất không phải nghi ngờ chính là Tây Huyền, Cốc Lương Đao phản bội gây ra ảnh hưởng cực lớn đối với Tây Huyền, vượt xa dự đoán của cao tầng Tây Huyền. Thế cục rất nhanh nằm ngoài tầm khống chế của bọn họ, đối với người bên ngoài sẽ có rất nhiều kiểu suy đoán về hành động của Cốc Lương Đao. Ở trong nội bộ Tây Huyền thì đám đệ tử đều biết rõ sự việc điễn ra như thế nào, điều này khiến rất nhiều đệ tử cảm thấy nản lòng, ngay cả loại đệ tử lập nhiều chiến công hiển hách như Cốc Lương Đao mà môn phái còn đối đãi như thế thì làm sao có thể khiến lòng người không lạnh được chứ?
Dùng câu “chúng bạn xa lánh” để hình dung về Tây Huyền giờ đây là vô cùng thích hợp.
Nhưng nếu nói phái thứ hai không ổn thì chính là Huyền Không tự. Biệt Hàn mặc dù không có uy danh vang dội như Cốc Lương Đao ở Tây Huyền nhưng việc hắn bỏ trốn vẫn khiến lòng người thấp thỏm không yên. Do còn có Giang Triết xuất sắc nên lòng người cũng chỉ hơi xao động. Nhưng khi tin tức Tịch Chính chết lan tràn thì Huyền Không tự chính thức bị tổn thương nặng. Bất luận thế nào thì giá trị một gã phản hư kỳ cũng không thể dùng tinh thạch để cân đong đo đếm được.
Bây giờ Huyền Không đang đứng ở cheo leo vách núi, nếu trận này Giang Triết thắng thì bọn họ có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này, nhưng nếu Giang Triết thua…
Kết quả như vậy toàn bộ trưởng lão không ai dám tưởng tượng ra.
Tình thế trở nên vô cùng nghiêm trọng dẫn đến các trưởng lão Huyền Không tự chia thành hai phái. Một bộ phận trưởng lão cho rằng vào thời điểm mấu chốt như này thì nên giúp Giang Triết dành được thắng lợi trong trận chiến kia, đây mới là căn cơ của Huyền Không tự. Một bộ phận trưởng lão khác thì kiên trì theo đuổi việc đi giết Tiếu Ma Qua.
Lý do các trưởng lão muốn đi giết Tiếu Ma Qua cũng rất có lý. Bọn họ cho rằng giết chết Tiếu Ma Qua không những có thể báo thù cho trưởng lão Tịch Chính mà còn có thể vãn hồi được uy vọng của Huyền Không tự. Nếu đoạt được truyền thừa thần lực thì càng có thể khiến Huyền Không tự có cơ hội một lần nữa phát triển lại.
Quan trọng nhất chính là lần này bọn họ đã hành động trước ba nhà khác, khả năng thành công là vô cùng lớn. Dù cho có tổn thất chút xíu thì cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Cơ hội tốt như thế nếu để trôi qua thì sẽ không bao giờ xuất hiện lại nữa.
Về trận chiến của Giang Triết thì bọn họ rất có lòng tin. Ở vào thế chủ động lại có ưu thế về binh lực, Giang Triết sẽ thua ư? Đúng là lo bò trắng răng!
Song phương tranh luận vô cùng gay gắt, trưởng lão đoàn lần này là do quá nửa số trưởng lão của Huyền Không tự hợp thành, có chiến lực mạnh nhất Huyền Không tự, lựa chọn của bọn họ trực tiếp quyết định hướng đi của Huyền Không tự.
Tất cả mọi người đều biết, bất luận đi theo con đường nào bọn họ đều phải nhanh chóng đưa ra quyết định.
Kết quả cuối cùng, song phương đạt được thỏa hiệp của mình. Mười vị trưởng lão trong trưởng lão đoàn lưu lại trợ giúp Giang Triết, đảm bảo thắng lợi của trận chiến này. Còn các trưởng lão khác tiếp tục truy sát Tiếu Ma Qua.
------------------------------
Những điểm sáng bỗng xuất hiện ở trong hư không, chúng như hoa tuyết bị hấp dẫn, nhanh chóng bay về phía A Quỷ đang bị xiềng xích cầm cố, chúng nó vừa bay tới trước mặt A Quỷ thì liền chìm vào trong cơ thể nàng.
“U hủ chuyển sinh liên!”
Đang sầu khổ thì Tả Mạc bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng đó, nhất thời hắn bị hấp dẫn, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần hi vọng.
Bồ yêu ba hoa chích chòe về u hủ chuyển sinh liên khiến Tả Mạc hi vọng rất nhiều vào nó.
Vừa nghĩ tới A Quỷ đang thụ tội, trong lòng Tả Mạc cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ hận không thể đem những xiềng xích kia phá tan đi!
A Quỷ đang yên lặng hình như nhận ra gì đó, nàng ngẩng đầu, mở mắt.
Không thể nào hình dung được cảm giác khi Tả Mạc nhìn thấy cặp mắt trong suốt tựa như thủy tinh kia, nó giống như là bảo vật trân quý nhất bị một lớp vải che đi.
Từ trong xiềng xích màu tím, A Quỷ bỗng nhiên đứng dậy.
Nàng nhìn vào những điểm sáng như những đốm lửa ở trong hư không, giơ tay lên, mở bàn tay ra, nhìn điểm sáng dung nhập vào lòng bàn tay mình, một luồng sinh cơ tinh thuần nhè nhẹ chảy khắp người nàng.
Gương mặt tái nhợt đã có thêm chút huyết sắc, luồng sinh cơ tinh thuần kia đang tẩm bổ hồn phách nàng.
Nàng biết rõ thân thể của mình đã tìm được thiếu gia. Trước khi chấp nhận bất tử thần phạt, nàng đã lưu lại một chút ý niệm cực nhỏ. Luồng ý niệm này rất nhỏ nhưng đã trở thành bản năng khắc sâu vào trong thân thể nàng.
Tìm kiếm thiếu gia.
Mặc dù hư không vô thức có thể ngăn cách tất cả nhưng mấy năm gần đây, trong lòng nàng bỗng sinh ra cảm giác khó hiểu. Vào lúc đó nàng chợt hiểu ra, thân thể của mình đã tìm được thiếu gia rồi!
Từ khi đó, nàng an tâm hơn, phong tuyệt tất cả hư không vô thức tựa hồ không quá khó như vậy. Mấy năm nay, việc duy nhất nàng làm đó là dùng hồn phách của nàng không ngừng tẩm bổ cho bất tử thần lực.
Đây là biện pháp duy nhất nàng có thể trợ giúp thiếu gia.
Hồn phách bị tiêu haeo nhanh chóng khôi phục lại.
“Thiếu gia…”
Nàng bỗng đứng lên, đôi mắt trong suốt không ngừng tìm kiếm trong bóng tối.
Mặc dù nàng không nhìn thấy gì cả.
Tả Mạc chưa từng khẩn trương như thế, hắn nhìn chằm chằm vào A Quỷ.
Bỗng nhiên, tử quang trên người A Quỷ đại thịnh, thần lực vô cùng quỷ dị đột nhiên nổ tung.
Cả người Tả Mạc nhoáng lên, vô thức nắm chặt lấy tay A Quỷ, thần lực trên người hóa giải thần lực của A Quỷ. Động tác này hoàn toàn là bản năng không có chút suy nghĩ nào.
Tử quang sáng lên nuốt chứng Tả Mạc, cảnh tượng trước mắt Tả Mạc đột nhiên thay đổi.
Trong vô tận hư không.
Một thiếu nữ lẳng lặng an tọa trong không trung, bảy sợi xích to bằng cánh tay một đầu quấn quanh người nàng, một đầu kéo dài mãi vào trong hư không.
Thiếu nữ toàn thân mặc đồ trắng, không nhiễm chút bụi, trên mặt nàng không có chút thống khổ nào, yên lặng ngồi ở đó.
Tâm thần Tả Mạc chấn động mạnh, đó là A Quỷ!
Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ kia nhưng hắn vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là A Quỷ.
Mái tóc màu đen buông thõng như thác nước khoác trên hai vai, tóc mai trên trán tung bay lộ ra vài phần anh khí. Khuôn mặt mỹ lệ, lông mi vừa dài vừa dày, sắc mặt có chút hơi tái, không có bi thương, không có thống khổ. Nàng yên lặng ngồi đó, môi khẽ nhếch lên khiến người ta cảm giác được sự chăm chú và kiên cường của nàng.
Tả Mạc như bị sét đánh!
Mảnh vụn kí ức trong đầu, bóng lưng mà hắn từng thấy trong nháy mắt trở nên vô cùng rõ ràng.
Thiếu nữ với hơi thở gấp gáp, bước chân mỏi mệt in sâu vào trong tâm Tả Mạc.
A Quỷ!
Đây là A Quỷ!
“A Quỷ! A Quỷ!” Tả Mạc dùng hết khí lực cố gắng gọi nàng.
Thiếu nữ phía dưới sợi xích màu tím không có bất cứ phản ứng nào.
“Không có tác dụng.” Vệ buồn bã nói.
“Vệ! Đây là cái gì? Đây là cái gì?” Tả Mạc tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng xin Vệ giúp đỡ.
Vệ lộ vẻ bi thương hiếm thấy: “Đây là bất tử thần phạt.”
“Bất tử thần phạt?” Cả người Tả Mạc chấn động, không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng cảm thấy đau đớn.
“Thần phạt tàn khốc nhất.” Vệ nói đầy đau thương: “Tâm thần hồn phách người thụ hình sẽ bị biến thành nguồn gốc của thần lực, tạo ra bất tử thần lực. Bất tử thần lực sẽ không ngừng ăn mòn thân thể người thụ hình làm cho sinh cơ dần mất đi, thân thể tàn bại kia thụ thương càng nặng thì thần lực càng được tẩm bổ càng mạnh hơn. Nhưng tàn khốc nhất chính là bất tử thần lực đem tâm thần hồn phách người thụ hình tách ra khỏi cơ thể, cầm cố ở trong hư không vô thức. Ở nơi này, toàn bộ lục thức đều bị phong bế, không có ánh sáng, không có âm thanh, không có mùi vị, không có bất cứ thứ gì. Bất tử thân ở trong hư không vô thức bị dày vò, đây là hình phạt nghiêm khắc nhất.”
Đầu Tả Mạc ong lên một cái, bỗng nghĩ tới thần lực âm lãnh quỷ dị trong cơ thể A Quỷ, cả người hắn không kìm được mà run lên, tay chân lạnh lẽo đau nhức tựa như tim bị dao cứa vậy.
Bất tử thần phạt…
Giọng hắn đầy run rẩy, cùng với đó là sự phẫn nộ và cừu hận không chút che giấu: “Đứa nào… Con mẹ nó là đứa nào! Ai dám phạt A Quỷ!”
Câu cuối cùng, giọng hắn rít lên đầy thê lương, lửa giận trong lồng ngực trong nháy mắt liền bạo phát, máu huyết toàn thân đột nhiên bừng cháy, phẫn nộ như xé rách từng tấc da thịt của hắn.
“Chính là do nàng ấy.” Vệ nhẹ nhàng thở dài.
Tả Mạc như bị một bồn nước đá dội từ đầu đến chân, đơ tại chỗ.
“Trên người nàng không có hận diễm (lửa hận). Nếu không tự nguyện, trên người nàng hẳn sẽ sinh ra hận diễm, loại hận diễm này sẽ không gây ra thương tổn đối với hồn phách của nàng nhưng nó sẽ khiến nàng cảm thấy vô cùng thống khổ.” Vệ nhìn thiếu nữ đang yên lặng ngồi giữa những sợi xích màu tím, khẽ than: “Bảy sợi xích kia chính là bất tử thần lực.”
Là do nàng… Là do nàng…
Tả Mạc như không nghe thấy gì, lúc này trong đầu hắn chỉ còn ba chữ kia thôi.
Rừng cây loang lổ bóng cây, một đôi chân trần chạy nhanh trong bùn lầy, thiếu nữ non nớt đang cố gắng thở dốc đầy kiên cường, nàng lo lắng la lên…
Trong giây lát mắt Tả Mạc mờ đi vì lệ.
------------------------------
Biệt Hàn lặng yên không một tiếng động lui về trong sơn động.
Mặc dù Lãnh Sơn giới phòng thủ nghiêm mật nhưng do đây là hậu phương nên Biệt Hàn vẫn có thể tìm thấy được cơ hội để lợi dụng.
Không ai nghĩ ra Biệt Hàn lại có thể lẻn vào Lãnh Sơn giới được phòng thủ vô cùng nghiêm mật như thế, bởi vậy nên Lãnh Sơn giới không giống như tiền tuyến sử dụng tín phù đặc biệt mà sử dụng tín phù bình thường dùng để truyền tin của Huyền Không tự.
Biệt Hàn không tốn chút sức nào liền ngụy trang thành một gã đệ tử của Huyền Không tự lẻn vào. Đã quen thuộc với cách bố trí của Huyền Không tự nên Biệt Hàn rất nhanh đã tìm được những tình báo hắn cần.
Nhưng do trưởng lão đoàn đến đã làm xáo trộn toàn bộ bố trí của hắn.
Trưởng lão đoàn hoàn toàn là từ nguyên anh kỳ trở lên, hơn nữa cơ hồ đều là nguyên anh kỳ đỉnh cao, bọn họ có lẽ không hiểu chiến trận phối hợp nhưng với chiến lực cường hãn của bản thân cũng đủ để đem Nghiệt bộ lật qua lật lại vài lần. (Thế sao vụ Thái An thì xoắn hết cả lên thế nhỉ? Hay là do nhân số?)
Nhưng cũng may, hắn đã nghe được trưởng lão đoàn có chuyện khác quan trọng hơn phải làm nên chỉ đi ngang qua đây thôi.
Nhưng nghĩ tới vấn đề an toàn nên Biệt Hàn đã cẩn thận từng chút một lùi về rất sâu trong sơn động. Do lo sợ bị phát hiện, hắn thậm chí không dám đi ra ngoài để tìm hiểu tin tức.
Hắn rất kém trong khoản dịch dung, ở trước mặt những trưởng lão kia thì không thể che giấu được.
Chiến ý cuồng nhiệt âm ỉ cháy, Biệt Hàn và Nghiệt bộ tựa như rắn ngủ đông đang chờ đợi mùa xuân tới.
------------------------------
Lãnh Sơn giới!
Lúc các trưởng lão đang dừng chân tại Lãnh Sơn giới thì nhận được tin trưởng lão Tịch Chính bỏ mình. Tịch Chính chết đi khiến sĩ khí của bọn họ giảm mạnh.
Giờ phải đi như thế nào đã trở thành câu hỏi lớn nhất của Huyền Không tự.
Khuôn mặt của các trưởng lão đầy vẻ u sầu, tình cảnh hiện giờ của Huyền Không tự là vô cùng bất ổn.
Trong tứ đại phái, gay go nhất không phải nghi ngờ chính là Tây Huyền, Cốc Lương Đao phản bội gây ra ảnh hưởng cực lớn đối với Tây Huyền, vượt xa dự đoán của cao tầng Tây Huyền. Thế cục rất nhanh nằm ngoài tầm khống chế của bọn họ, đối với người bên ngoài sẽ có rất nhiều kiểu suy đoán về hành động của Cốc Lương Đao. Ở trong nội bộ Tây Huyền thì đám đệ tử đều biết rõ sự việc điễn ra như thế nào, điều này khiến rất nhiều đệ tử cảm thấy nản lòng, ngay cả loại đệ tử lập nhiều chiến công hiển hách như Cốc Lương Đao mà môn phái còn đối đãi như thế thì làm sao có thể khiến lòng người không lạnh được chứ?
Dùng câu “chúng bạn xa lánh” để hình dung về Tây Huyền giờ đây là vô cùng thích hợp.
Nhưng nếu nói phái thứ hai không ổn thì chính là Huyền Không tự. Biệt Hàn mặc dù không có uy danh vang dội như Cốc Lương Đao ở Tây Huyền nhưng việc hắn bỏ trốn vẫn khiến lòng người thấp thỏm không yên. Do còn có Giang Triết xuất sắc nên lòng người cũng chỉ hơi xao động. Nhưng khi tin tức Tịch Chính chết lan tràn thì Huyền Không tự chính thức bị tổn thương nặng. Bất luận thế nào thì giá trị một gã phản hư kỳ cũng không thể dùng tinh thạch để cân đong đo đếm được.
Bây giờ Huyền Không đang đứng ở cheo leo vách núi, nếu trận này Giang Triết thắng thì bọn họ có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này, nhưng nếu Giang Triết thua…
Kết quả như vậy toàn bộ trưởng lão không ai dám tưởng tượng ra.
Tình thế trở nên vô cùng nghiêm trọng dẫn đến các trưởng lão Huyền Không tự chia thành hai phái. Một bộ phận trưởng lão cho rằng vào thời điểm mấu chốt như này thì nên giúp Giang Triết dành được thắng lợi trong trận chiến kia, đây mới là căn cơ của Huyền Không tự. Một bộ phận trưởng lão khác thì kiên trì theo đuổi việc đi giết Tiếu Ma Qua.
Lý do các trưởng lão muốn đi giết Tiếu Ma Qua cũng rất có lý. Bọn họ cho rằng giết chết Tiếu Ma Qua không những có thể báo thù cho trưởng lão Tịch Chính mà còn có thể vãn hồi được uy vọng của Huyền Không tự. Nếu đoạt được truyền thừa thần lực thì càng có thể khiến Huyền Không tự có cơ hội một lần nữa phát triển lại.
Quan trọng nhất chính là lần này bọn họ đã hành động trước ba nhà khác, khả năng thành công là vô cùng lớn. Dù cho có tổn thất chút xíu thì cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Cơ hội tốt như thế nếu để trôi qua thì sẽ không bao giờ xuất hiện lại nữa.
Về trận chiến của Giang Triết thì bọn họ rất có lòng tin. Ở vào thế chủ động lại có ưu thế về binh lực, Giang Triết sẽ thua ư? Đúng là lo bò trắng răng!
Song phương tranh luận vô cùng gay gắt, trưởng lão đoàn lần này là do quá nửa số trưởng lão của Huyền Không tự hợp thành, có chiến lực mạnh nhất Huyền Không tự, lựa chọn của bọn họ trực tiếp quyết định hướng đi của Huyền Không tự.
Tất cả mọi người đều biết, bất luận đi theo con đường nào bọn họ đều phải nhanh chóng đưa ra quyết định.
Kết quả cuối cùng, song phương đạt được thỏa hiệp của mình. Mười vị trưởng lão trong trưởng lão đoàn lưu lại trợ giúp Giang Triết, đảm bảo thắng lợi của trận chiến này. Còn các trưởng lão khác tiếp tục truy sát Tiếu Ma Qua.
------------------------------
Những điểm sáng bỗng xuất hiện ở trong hư không, chúng như hoa tuyết bị hấp dẫn, nhanh chóng bay về phía A Quỷ đang bị xiềng xích cầm cố, chúng nó vừa bay tới trước mặt A Quỷ thì liền chìm vào trong cơ thể nàng.
“U hủ chuyển sinh liên!”
Đang sầu khổ thì Tả Mạc bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng đó, nhất thời hắn bị hấp dẫn, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần hi vọng.
Bồ yêu ba hoa chích chòe về u hủ chuyển sinh liên khiến Tả Mạc hi vọng rất nhiều vào nó.
Vừa nghĩ tới A Quỷ đang thụ tội, trong lòng Tả Mạc cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ hận không thể đem những xiềng xích kia phá tan đi!
A Quỷ đang yên lặng hình như nhận ra gì đó, nàng ngẩng đầu, mở mắt.
Không thể nào hình dung được cảm giác khi Tả Mạc nhìn thấy cặp mắt trong suốt tựa như thủy tinh kia, nó giống như là bảo vật trân quý nhất bị một lớp vải che đi.
Từ trong xiềng xích màu tím, A Quỷ bỗng nhiên đứng dậy.
Nàng nhìn vào những điểm sáng như những đốm lửa ở trong hư không, giơ tay lên, mở bàn tay ra, nhìn điểm sáng dung nhập vào lòng bàn tay mình, một luồng sinh cơ tinh thuần nhè nhẹ chảy khắp người nàng.
Gương mặt tái nhợt đã có thêm chút huyết sắc, luồng sinh cơ tinh thuần kia đang tẩm bổ hồn phách nàng.
Nàng biết rõ thân thể của mình đã tìm được thiếu gia. Trước khi chấp nhận bất tử thần phạt, nàng đã lưu lại một chút ý niệm cực nhỏ. Luồng ý niệm này rất nhỏ nhưng đã trở thành bản năng khắc sâu vào trong thân thể nàng.
Tìm kiếm thiếu gia.
Mặc dù hư không vô thức có thể ngăn cách tất cả nhưng mấy năm gần đây, trong lòng nàng bỗng sinh ra cảm giác khó hiểu. Vào lúc đó nàng chợt hiểu ra, thân thể của mình đã tìm được thiếu gia rồi!
Từ khi đó, nàng an tâm hơn, phong tuyệt tất cả hư không vô thức tựa hồ không quá khó như vậy. Mấy năm nay, việc duy nhất nàng làm đó là dùng hồn phách của nàng không ngừng tẩm bổ cho bất tử thần lực.
Đây là biện pháp duy nhất nàng có thể trợ giúp thiếu gia.
Hồn phách bị tiêu haeo nhanh chóng khôi phục lại.
“Thiếu gia…”
Nàng bỗng đứng lên, đôi mắt trong suốt không ngừng tìm kiếm trong bóng tối.
Mặc dù nàng không nhìn thấy gì cả.
/915
|