mà đám Thúc Long đóng quân cũng không may mắn tránh được uy lực một kiếm của Lâm Khiêm, ầm ầm đổ vỡ. Nhưng đám người Thúc Long đã sớm có sự chuẩn bị nên tất cả mọi người đều không bị làm sao.
Khi Tả Mạc rướn cổ gào lên thì toàn bộ Vệ Doanh đang căng như dây đàn bỗng thả lỏng hơn, tất cả bay lên trời, nhấp nhô mấy cái liền xuất hiện bên cạnh Tả Mạc.
Trên không trung, bọn họ đã hoàn thành chiến trận, khi rơi xuống bên cạnh Tả Mạc thì vừa đúng vây Tả Mạc vào giữa. Một loạt biến hóa diễn ra vô cùng nhanh, người chú ý tới cảnh tượng này không khỏi cảm thấy kinh hãi.
“Đi tìm đám người A Văn!” Tả Mạc trầm giọng hỏi: “Những người khác đều ở đây sao?”
“Đều đang ở đây!” Thúc Long trầm ổn gật đầu, đằng sau hắn, vài bóng người nhanh như điện đang đi tìm kiếm đám người A Văn.
Tả Mạc nhìn thấy trong đám người có Tiểu Quả và Lý Anh Phượng. La Ly được Lý Anh Phượng cõng trên lưng, nhất thời hắn thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy Biệt Hàn và Nghiệt bộ thì sắc mặt cũng giãn ra hơn chút.
Nhưng rất nhanh một lần nữa trán hắn nhíu lại.
Những điểm đen trên trời càng ngày càng rõ, chiến bộ đang bay tới đây có số lượng kinh người, nhìn quy mộ chỉ sợ phải hơn vạn tên!
“Biệt Hàn, chuẩn bị chiến đấu!” Lúc này Tả Mạc không còn chút khách khí nào nữa, dứt khoát ra lệnh.
Khuôn mặt băng lãnh của Biệt Hàn không có chút xao động, hắn gật đầu, xoay người rời đi.
“Tằng tiểu thư! Thỉnh đem quyền chỉ huy Thiên Diệu vệ giao cho ta!” Vẻ mặt Tả Mạc đầy nghiêm túc nói.
Tằng Liên Nhi không nói nhiều, hô lên: “Thọ Bình!”
“Có thuộc hạ!” Thọ Bình vội vàng bước ra khỏi hàng, trận chiến vừa rồi của tiểu thư dọa hắn sợ đến chết khiếp. Sự cường đại của tiểu thư khiến hắn kinh sợ.
“Từ giờ trở đi, các ngươi nghe theo sự chỉ huy của Tiếu Ma Qua. Nếu có kẻ làm trái, chém!” Tằng Liên Nhi thoáng nhìn Thọ Bình, giọng đầy lạnh lẽo.
Trong lòng Thọ Bình thầm run lên, cung kính tuân lệnh: “Vâng!”
“Minh phỉ! Minh phỉ tới rồi!” Trên bầu trời, rất nhiều ma tộc lảo đà lảo đảo hạ xuống đất. Sắc mặt bọn họ trắng bệch, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
“Minh phỉ!”
Thành Thái An như nổ tung.
Ngay cả mấy người Chu Khả cũng biến sắc.
Tả Mạc nhìn thấy mặt Đào Hưng không còn chút huyết sắc, môi đang không ngừng run rẩy, hiển nhiên đang kinh sợ đến cực điểm, không khỏi trầm giọng hỏi: “Minh phỉ là ai?”
Cổ họng Đào Hưng khô khốc, vẻ mặt nhợt nhạt nói: “Chết chắc rồi! Minh phỉ… Minh phỉ là một đám đạo phỉ…”
“Đạo phỉ?” Tả Mạc ngẩn ra, một số Vệ Doanh đứng cạnh hắn không nghĩ tình cảnh lại bi đát đến thế, dọc đường bọn họ đã giết không ít đạo phỉ rồi.
“Đạo phỉ lợi hại nhất!” Người nói chính là Đường phỉ, thiếu nữ có mái tóc đuôi ngựa lúc nào cũng tràn ngập anh khí kia giờ phút này cũng lộ vẻ sợ hãi: “Bọn họ đi lại như gió, sát nhân hung dã, cực kì tàn nhẫn. Thủ lĩnh của họ là Minh Huy, người này kì tài ngút trời, tuổi còn trẻ nhưng chỉ cách soái giai một bước. Minh phỉ dưới trướng hắn cao thủ nhiều như mây, đều là do hắn thôn tính các đạo phỉ khác rồi lưu lại hảo thủ tinh nhuệ nhất. Dã tâm của người này cực lớn, giảo hoạt như sói, là kẻ mà không ai muốn chọc vào!”
Tả Mạc hơi hiểu ra, hắn trầm ngâm trong giây lát rồi nói với Đường Phỉ: “Từ giờ trở đi, chiến bộ của ngươi sẽ do ta chỉ huy!”
Đường Phỉ há hốc mồm, không nói được gì. Đào Hưng nghe vậy thì vẻ mặt giãn ra, liên tục gật đầu: “Được được được! Đường Phỉ, ngươi nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của đại nhân đó!”
Đường Phỉ cúi đầu tuân mệnh: “Vâng!”
Lúc này Tả Mạc chẳng thèm để ý tới việc Đường Phỉ có nguyện ý hay không, Minh phỉ đang ào ào lao tới, một trận ác chiến là không thể tránh khỏi.
Trước mắt, hắn cần nắm giữ càng nhiều lợi thế càng tốt.
-----------------------------
“Minh phỉ!” Sắc mặt thị nữ trung niên khẽ biến, nàng ngẩng đầu thoáng nhìn qua đám mây đen đang cuồn cuộn lao đến kia, cắn răng nói: “Ta mang ngươi đột phá vòng vây.”
“Ngươi đi đi, với thực lực của ngươi có thể đột phá được vòng vây. Mang theo ta trốn không thoát đâu.” Hà công chúa nhìn nàng một cái.
Thị nữ trung niên thản nhiên nói: “Chúng ta là chủ tớ đã nhiều năm như vậy, ta tuy có ý đồ nhưng rốt cuộc vẫn nhìn ngươi lớn lên. Bất luận như thế nào cũng sẽ không bỏ rơi ngươi.”
Nàng nhìn Hà công chúa thật sâu rồi nói: “Ngươi vì gia tộc An Duy mà làm quá nhiều việc rồi, ngươi không thiếu nợ họ nữa. Nếu có thể nhân cơ hội này mà trốn đi vị tất đã không phải là việc tốt.”
Trong mắt Hà công chúa thoáng hiện lên chút ấm áp, nàng vuốt mái tóc đang bay trong gió: “Tâm ngươi chết rồi sao?”
“Đây là số mệnh.” Thị nữ trung niên thản nhiên nói, vẻ mặt như trút được gánh nặng.
“Ngươi nhận mệnh rồi nhưng ta thì không muốn đầu hàng trước vận mệnh.” Má lúm đồng tiền của Hà công chúa nở như hoa, trong mắt lóe lên một tia quang mang khác thường.
Thị nữ trung niên tỏ vẻ kinh ngạc.
“Quên hết những gì không muốn quên mới là tàn khốc. So với hắn, ta còn may mắn hơn nhiều.” Hà công chúa ngẩng mặt nhìn, đôi mắt mỹ lệ ngân ngấn nước mắt, thì thạo tự nói: “Mấy năm nay, ta ngây ngây ngô ngô tiếp nhận an bài của gia tộc, cũng không phải vì An Duy gia mà bởi vì phụ thân. Mỗi lần nghĩ đến, gia tộc An Duy là tâm huyết của phụ thân, ta liền không thể đành lòng cự tuyệt. Bây giờ thì ta đã nghĩ thông suốt rồi, nếu đã không muốn quên vậy không cần phải quên nữa. Cứ hoài niệm, bị người khác coi như con rối quay quay, giờ đây nghĩ lại, ta thấy bản thân trước đây thực sự quá kém cỏi.”
Khuôn mặt quyến rũ gợi cảm kia ngẩng cao từng chút một sáng lên, nàng nhìn bầu trời, tựa như đang nói với chính mình: “Ta muốn dũng cảm đứng dậy. An Duy gia là tâm huyết của phụ thân. Cách an ủi tốt nhất đối với phụ thân đang ở trên trời chính là kế thừa nguyện vọng của người, đem An Duy gia phát dương quang đại. Ta muốn tỉnh lại, không thể trầm luân mãi, không làm con rối, ta muốn làm chủ nhân của An Duy gia!”
Ánh mắt thị nữ trung niên trở nên nhu hòa hơn, chính mắt nàng đã nhìn thấy Hà công chúa suy sụp như nào sau khi phụ thân nàng qua đời.
Nàng trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Ta mang ngươi đi ra ngoài!”
Giọng nàng đầy kiên quyết hiếm thấy.
Hà công chúa thôi không nhìn nữa, cười đầy xinh tươi nói: “Ta có biện pháp khác.”
“Ngươi có biện pháp gì?” Thị nữ trung niên ngẩn ra.
------------------------------
“Bọn họ đang vây chúng ta lại.” Sắc mặt Miêu Quân trở nên ngưng trọng.
Hắn là hoàng kim chiến tướng nên nhãn lực so với người khác thì mạnh hơn rất nhiều. Hắn rất nhanh chú ý tới phía sau bọn họ, hai cánh đều xuất hiện chiến bộ Minh phỉ, nhìn qua thì thấy đối phương đang định bắt rùa trong lọ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Minh phỉ trong truyền thuyết. Tâm trạng và sắc mặt của hắn lúc này đều ngưng trọng giống nhau, Minh phỉ quả nhiên không hổ là đạo phỉ lợi hại nhất, từ khi xung phong tới bao vây, toàn bộ biến hóa của trận hình đều tựa như nước chảy mây trôi, vô cùng mượt mà. Đội ngũ nhìn như tản mạn nhưng sát khí bách chiến tinh nhuệ kia khiến Miêu Quân kinh hồn táng đởm.
Tận mắt chứng kiến đạo phỉ kinh khủng này, Miêu Quân mới hiểu được vì sao các thế lực không ai nguyện ý trêu chọc Minh phỉ.
Trong lòng Tả Mạc thầm cười khổ, Miêu Quân có thể nhìn ra thì hắn cũng nhìn được. Nhưng lúc này cả người hắn rã rời, vẫn chưa kịp hồi phục. Hơn nữa đám người Thúc Long mặc dù thần sắc vẫn bình thương nhưng một kiếm quét ngang Thái An kia ai cũng chịu ảnh hưởng, sức chiến đấu cũng chịu ảnh hưởng.
Minh phỉ bao vây mà chưa đánh ngay, giữa mỗi đội lại duy trì một cự ly xảo diệu, che đi sơ hở.
Chỉ riêng chiêu này, Tả Mạc liền biết tên gia hỏa đối diện cũng là cao thủ!
Nhưng, Minh phỉ quả nhiên không ngăn được nhóm người Lâm Khiêm.
Đồ chuyên bắt nạt kẻ yếu!
Trong lòng Tả Mạc thầm mắng, vừa ném linh đan vào trong miệng vừa phân phó đám người Thúc Long cố gắng khôi phục để có thể đối mặt với khổ chiến.
Bỗng, Tả Mạc chú ý tới nhóm người Hà công chúa.
“Ta biết ngươi có biện pháp nên mới cố ý đầu nhập ngươi.” Hà công chúa cười duyên dáng nói.
Tả Mạc cười khổ: “Ta có biện pháp gì chứ?”
“Vậy làm sao bây giờ?” Hà công chúa cau mày, vẻ mặt khổ sở nhìn Tả Mạc.
“Ngươi có nhìn ta như vậy cũng không ra cách đâu.” Vẻ mặt Tả Mạc đầy bất đắc dĩ nhưng lời nói ra lại hoàn toàn tương phản: “Nhưng, không quản có biện pháp hay không, chung quy vẫn phải tiến lên.”
Giọng hắn mặc dù không chắc như đinh đóng cột, cũng không dõng dạc nhưng lại thể hiện rõ được ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Hà công chúa không biết vì sao lại cảm thấy an tâm hơn, cười nói: “Dù sao giao cho ngươi là được. Thật ra chết cũng không có gì đáng sợ. Đây chính là cùng sinh cùng tử mà!”
“Khụ khụ khụ!” Miêu Quân đứng bên nghe thấy câu này thì nhất thời ho khan một trận. Hà công chúa quả thật là vưu vật trời sinh, vừa rồi trong nháy mắt tỏa ra phong tình khiến hắn cảm giác ăn không tiêu.
Tả Mạc không bị ảnh hưởng của “huyễn thuật”, lúc này đầu óc hắn đang nghĩ cách để đột phá vòng vây.
Hà công chúa ‘đầu nhập’, hắn không cự tuyệt. Trong lòng hắn, Hà công chúa chính là bằng hữu, huống hồ bản thân còn đang thiếu người ta một ân huệ, hắn suy nghĩ chút rồi hỏi: “Ngươi có bao nhiêu hộ vệ?
“Hơn ba trăm người.”
“Giao hết cho ta chỉ huy.” Tả Mạc không nói nhiều.
“Được!” Hà công chúa cũng không nói hai lời, dứt khoát đáp ứng.
Sự quả quyết của Hà công chúa làm Tả Mạc rất tán thưởng.
Rất nhanh, hộ vệ của Hà công chúa liền được thu nạp giao cho Tả Mạc chỉ huy. Tả Mạc trực tiếp đem những hộ vệ này giao cho Miêu Quân thống lĩnh.
Hoàng kim chiến tướng không nên để phí.
Tình huống sau đó nằm ngoài dự đoán của Tả Mạc. Không biết có phải do chiến bộ của Biệt Hàn có lợi thế về nhân số hay không mà không ngừng có người đầu nhập.
Lam thị huynh đệ mang theo hộ vệ chạy tới Tả Mạc còn lý giải được, Tín công chúa và Uyển công chúa dắt tay nhau tới làm hắn không hiểu nổi.
Nhưng lúc này hắn cần càng nhiều lực lượng, ai đến hắn cũng không cự tuyệt. Đối với tất cả đều có một yêu cầu duy nhất, đem hộ vệ giao cho hắn. Mọi người cũng biết tình huống lúc này rất nguy cấp nên nhanh chóng giao hộ vệ ra.
Tả Mạc giao tất cả những hộ vệ này cho Miêu Quân thống lĩnh.
Lúc này Minh phỉ đã hoàn thành việc bao vây, vô cùng kín kẽ, ma tộc muốn thử đột phá vòng vây đều bị chém giết tại chỗ.
Đại quân vây thành, áp lực mãnh liệt trước nay chưa từng có khiến người ta hít thở không thông.
Trong lòng Tả Mạc cảm thấy lo lắng, nếu như Minh phỉ công thành thì bọn họ không còn đất để chống lại nữa. Trên tay hắn đáng tin cậy nhất chỉ có Nghiệt bộ của Biệt Hàn, Vệ Doanh nhân số quá ít, đám người A Văn lại bị thương nhẹ, thực lực bị hao tổn.
Thời gian! Bọn họ cần có thời gian!
Ngay lúc Tả Mạc đang cầu khẩn Minh phỉ đừng công thành ngay thì chiến trận của Minh phỉ bỗng tiến về phía trước.
Sát ý ngưng thực, phô thiên cái địa giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt nhào tới phía mọi người, sắc mặt mỗi người không khỏi biến đổi!
Bọn họ muốn công thành sao?
Nhưng đúng lúc này, dị biến phát sinh!
Khi Tả Mạc rướn cổ gào lên thì toàn bộ Vệ Doanh đang căng như dây đàn bỗng thả lỏng hơn, tất cả bay lên trời, nhấp nhô mấy cái liền xuất hiện bên cạnh Tả Mạc.
Trên không trung, bọn họ đã hoàn thành chiến trận, khi rơi xuống bên cạnh Tả Mạc thì vừa đúng vây Tả Mạc vào giữa. Một loạt biến hóa diễn ra vô cùng nhanh, người chú ý tới cảnh tượng này không khỏi cảm thấy kinh hãi.
“Đi tìm đám người A Văn!” Tả Mạc trầm giọng hỏi: “Những người khác đều ở đây sao?”
“Đều đang ở đây!” Thúc Long trầm ổn gật đầu, đằng sau hắn, vài bóng người nhanh như điện đang đi tìm kiếm đám người A Văn.
Tả Mạc nhìn thấy trong đám người có Tiểu Quả và Lý Anh Phượng. La Ly được Lý Anh Phượng cõng trên lưng, nhất thời hắn thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy Biệt Hàn và Nghiệt bộ thì sắc mặt cũng giãn ra hơn chút.
Nhưng rất nhanh một lần nữa trán hắn nhíu lại.
Những điểm đen trên trời càng ngày càng rõ, chiến bộ đang bay tới đây có số lượng kinh người, nhìn quy mộ chỉ sợ phải hơn vạn tên!
“Biệt Hàn, chuẩn bị chiến đấu!” Lúc này Tả Mạc không còn chút khách khí nào nữa, dứt khoát ra lệnh.
Khuôn mặt băng lãnh của Biệt Hàn không có chút xao động, hắn gật đầu, xoay người rời đi.
“Tằng tiểu thư! Thỉnh đem quyền chỉ huy Thiên Diệu vệ giao cho ta!” Vẻ mặt Tả Mạc đầy nghiêm túc nói.
Tằng Liên Nhi không nói nhiều, hô lên: “Thọ Bình!”
“Có thuộc hạ!” Thọ Bình vội vàng bước ra khỏi hàng, trận chiến vừa rồi của tiểu thư dọa hắn sợ đến chết khiếp. Sự cường đại của tiểu thư khiến hắn kinh sợ.
“Từ giờ trở đi, các ngươi nghe theo sự chỉ huy của Tiếu Ma Qua. Nếu có kẻ làm trái, chém!” Tằng Liên Nhi thoáng nhìn Thọ Bình, giọng đầy lạnh lẽo.
Trong lòng Thọ Bình thầm run lên, cung kính tuân lệnh: “Vâng!”
“Minh phỉ! Minh phỉ tới rồi!” Trên bầu trời, rất nhiều ma tộc lảo đà lảo đảo hạ xuống đất. Sắc mặt bọn họ trắng bệch, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
“Minh phỉ!”
Thành Thái An như nổ tung.
Ngay cả mấy người Chu Khả cũng biến sắc.
Tả Mạc nhìn thấy mặt Đào Hưng không còn chút huyết sắc, môi đang không ngừng run rẩy, hiển nhiên đang kinh sợ đến cực điểm, không khỏi trầm giọng hỏi: “Minh phỉ là ai?”
Cổ họng Đào Hưng khô khốc, vẻ mặt nhợt nhạt nói: “Chết chắc rồi! Minh phỉ… Minh phỉ là một đám đạo phỉ…”
“Đạo phỉ?” Tả Mạc ngẩn ra, một số Vệ Doanh đứng cạnh hắn không nghĩ tình cảnh lại bi đát đến thế, dọc đường bọn họ đã giết không ít đạo phỉ rồi.
“Đạo phỉ lợi hại nhất!” Người nói chính là Đường phỉ, thiếu nữ có mái tóc đuôi ngựa lúc nào cũng tràn ngập anh khí kia giờ phút này cũng lộ vẻ sợ hãi: “Bọn họ đi lại như gió, sát nhân hung dã, cực kì tàn nhẫn. Thủ lĩnh của họ là Minh Huy, người này kì tài ngút trời, tuổi còn trẻ nhưng chỉ cách soái giai một bước. Minh phỉ dưới trướng hắn cao thủ nhiều như mây, đều là do hắn thôn tính các đạo phỉ khác rồi lưu lại hảo thủ tinh nhuệ nhất. Dã tâm của người này cực lớn, giảo hoạt như sói, là kẻ mà không ai muốn chọc vào!”
Tả Mạc hơi hiểu ra, hắn trầm ngâm trong giây lát rồi nói với Đường Phỉ: “Từ giờ trở đi, chiến bộ của ngươi sẽ do ta chỉ huy!”
Đường Phỉ há hốc mồm, không nói được gì. Đào Hưng nghe vậy thì vẻ mặt giãn ra, liên tục gật đầu: “Được được được! Đường Phỉ, ngươi nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của đại nhân đó!”
Đường Phỉ cúi đầu tuân mệnh: “Vâng!”
Lúc này Tả Mạc chẳng thèm để ý tới việc Đường Phỉ có nguyện ý hay không, Minh phỉ đang ào ào lao tới, một trận ác chiến là không thể tránh khỏi.
Trước mắt, hắn cần nắm giữ càng nhiều lợi thế càng tốt.
-----------------------------
“Minh phỉ!” Sắc mặt thị nữ trung niên khẽ biến, nàng ngẩng đầu thoáng nhìn qua đám mây đen đang cuồn cuộn lao đến kia, cắn răng nói: “Ta mang ngươi đột phá vòng vây.”
“Ngươi đi đi, với thực lực của ngươi có thể đột phá được vòng vây. Mang theo ta trốn không thoát đâu.” Hà công chúa nhìn nàng một cái.
Thị nữ trung niên thản nhiên nói: “Chúng ta là chủ tớ đã nhiều năm như vậy, ta tuy có ý đồ nhưng rốt cuộc vẫn nhìn ngươi lớn lên. Bất luận như thế nào cũng sẽ không bỏ rơi ngươi.”
Nàng nhìn Hà công chúa thật sâu rồi nói: “Ngươi vì gia tộc An Duy mà làm quá nhiều việc rồi, ngươi không thiếu nợ họ nữa. Nếu có thể nhân cơ hội này mà trốn đi vị tất đã không phải là việc tốt.”
Trong mắt Hà công chúa thoáng hiện lên chút ấm áp, nàng vuốt mái tóc đang bay trong gió: “Tâm ngươi chết rồi sao?”
“Đây là số mệnh.” Thị nữ trung niên thản nhiên nói, vẻ mặt như trút được gánh nặng.
“Ngươi nhận mệnh rồi nhưng ta thì không muốn đầu hàng trước vận mệnh.” Má lúm đồng tiền của Hà công chúa nở như hoa, trong mắt lóe lên một tia quang mang khác thường.
Thị nữ trung niên tỏ vẻ kinh ngạc.
“Quên hết những gì không muốn quên mới là tàn khốc. So với hắn, ta còn may mắn hơn nhiều.” Hà công chúa ngẩng mặt nhìn, đôi mắt mỹ lệ ngân ngấn nước mắt, thì thạo tự nói: “Mấy năm nay, ta ngây ngây ngô ngô tiếp nhận an bài của gia tộc, cũng không phải vì An Duy gia mà bởi vì phụ thân. Mỗi lần nghĩ đến, gia tộc An Duy là tâm huyết của phụ thân, ta liền không thể đành lòng cự tuyệt. Bây giờ thì ta đã nghĩ thông suốt rồi, nếu đã không muốn quên vậy không cần phải quên nữa. Cứ hoài niệm, bị người khác coi như con rối quay quay, giờ đây nghĩ lại, ta thấy bản thân trước đây thực sự quá kém cỏi.”
Khuôn mặt quyến rũ gợi cảm kia ngẩng cao từng chút một sáng lên, nàng nhìn bầu trời, tựa như đang nói với chính mình: “Ta muốn dũng cảm đứng dậy. An Duy gia là tâm huyết của phụ thân. Cách an ủi tốt nhất đối với phụ thân đang ở trên trời chính là kế thừa nguyện vọng của người, đem An Duy gia phát dương quang đại. Ta muốn tỉnh lại, không thể trầm luân mãi, không làm con rối, ta muốn làm chủ nhân của An Duy gia!”
Ánh mắt thị nữ trung niên trở nên nhu hòa hơn, chính mắt nàng đã nhìn thấy Hà công chúa suy sụp như nào sau khi phụ thân nàng qua đời.
Nàng trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Ta mang ngươi đi ra ngoài!”
Giọng nàng đầy kiên quyết hiếm thấy.
Hà công chúa thôi không nhìn nữa, cười đầy xinh tươi nói: “Ta có biện pháp khác.”
“Ngươi có biện pháp gì?” Thị nữ trung niên ngẩn ra.
------------------------------
“Bọn họ đang vây chúng ta lại.” Sắc mặt Miêu Quân trở nên ngưng trọng.
Hắn là hoàng kim chiến tướng nên nhãn lực so với người khác thì mạnh hơn rất nhiều. Hắn rất nhanh chú ý tới phía sau bọn họ, hai cánh đều xuất hiện chiến bộ Minh phỉ, nhìn qua thì thấy đối phương đang định bắt rùa trong lọ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Minh phỉ trong truyền thuyết. Tâm trạng và sắc mặt của hắn lúc này đều ngưng trọng giống nhau, Minh phỉ quả nhiên không hổ là đạo phỉ lợi hại nhất, từ khi xung phong tới bao vây, toàn bộ biến hóa của trận hình đều tựa như nước chảy mây trôi, vô cùng mượt mà. Đội ngũ nhìn như tản mạn nhưng sát khí bách chiến tinh nhuệ kia khiến Miêu Quân kinh hồn táng đởm.
Tận mắt chứng kiến đạo phỉ kinh khủng này, Miêu Quân mới hiểu được vì sao các thế lực không ai nguyện ý trêu chọc Minh phỉ.
Trong lòng Tả Mạc thầm cười khổ, Miêu Quân có thể nhìn ra thì hắn cũng nhìn được. Nhưng lúc này cả người hắn rã rời, vẫn chưa kịp hồi phục. Hơn nữa đám người Thúc Long mặc dù thần sắc vẫn bình thương nhưng một kiếm quét ngang Thái An kia ai cũng chịu ảnh hưởng, sức chiến đấu cũng chịu ảnh hưởng.
Minh phỉ bao vây mà chưa đánh ngay, giữa mỗi đội lại duy trì một cự ly xảo diệu, che đi sơ hở.
Chỉ riêng chiêu này, Tả Mạc liền biết tên gia hỏa đối diện cũng là cao thủ!
Nhưng, Minh phỉ quả nhiên không ngăn được nhóm người Lâm Khiêm.
Đồ chuyên bắt nạt kẻ yếu!
Trong lòng Tả Mạc thầm mắng, vừa ném linh đan vào trong miệng vừa phân phó đám người Thúc Long cố gắng khôi phục để có thể đối mặt với khổ chiến.
Bỗng, Tả Mạc chú ý tới nhóm người Hà công chúa.
“Ta biết ngươi có biện pháp nên mới cố ý đầu nhập ngươi.” Hà công chúa cười duyên dáng nói.
Tả Mạc cười khổ: “Ta có biện pháp gì chứ?”
“Vậy làm sao bây giờ?” Hà công chúa cau mày, vẻ mặt khổ sở nhìn Tả Mạc.
“Ngươi có nhìn ta như vậy cũng không ra cách đâu.” Vẻ mặt Tả Mạc đầy bất đắc dĩ nhưng lời nói ra lại hoàn toàn tương phản: “Nhưng, không quản có biện pháp hay không, chung quy vẫn phải tiến lên.”
Giọng hắn mặc dù không chắc như đinh đóng cột, cũng không dõng dạc nhưng lại thể hiện rõ được ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Hà công chúa không biết vì sao lại cảm thấy an tâm hơn, cười nói: “Dù sao giao cho ngươi là được. Thật ra chết cũng không có gì đáng sợ. Đây chính là cùng sinh cùng tử mà!”
“Khụ khụ khụ!” Miêu Quân đứng bên nghe thấy câu này thì nhất thời ho khan một trận. Hà công chúa quả thật là vưu vật trời sinh, vừa rồi trong nháy mắt tỏa ra phong tình khiến hắn cảm giác ăn không tiêu.
Tả Mạc không bị ảnh hưởng của “huyễn thuật”, lúc này đầu óc hắn đang nghĩ cách để đột phá vòng vây.
Hà công chúa ‘đầu nhập’, hắn không cự tuyệt. Trong lòng hắn, Hà công chúa chính là bằng hữu, huống hồ bản thân còn đang thiếu người ta một ân huệ, hắn suy nghĩ chút rồi hỏi: “Ngươi có bao nhiêu hộ vệ?
“Hơn ba trăm người.”
“Giao hết cho ta chỉ huy.” Tả Mạc không nói nhiều.
“Được!” Hà công chúa cũng không nói hai lời, dứt khoát đáp ứng.
Sự quả quyết của Hà công chúa làm Tả Mạc rất tán thưởng.
Rất nhanh, hộ vệ của Hà công chúa liền được thu nạp giao cho Tả Mạc chỉ huy. Tả Mạc trực tiếp đem những hộ vệ này giao cho Miêu Quân thống lĩnh.
Hoàng kim chiến tướng không nên để phí.
Tình huống sau đó nằm ngoài dự đoán của Tả Mạc. Không biết có phải do chiến bộ của Biệt Hàn có lợi thế về nhân số hay không mà không ngừng có người đầu nhập.
Lam thị huynh đệ mang theo hộ vệ chạy tới Tả Mạc còn lý giải được, Tín công chúa và Uyển công chúa dắt tay nhau tới làm hắn không hiểu nổi.
Nhưng lúc này hắn cần càng nhiều lực lượng, ai đến hắn cũng không cự tuyệt. Đối với tất cả đều có một yêu cầu duy nhất, đem hộ vệ giao cho hắn. Mọi người cũng biết tình huống lúc này rất nguy cấp nên nhanh chóng giao hộ vệ ra.
Tả Mạc giao tất cả những hộ vệ này cho Miêu Quân thống lĩnh.
Lúc này Minh phỉ đã hoàn thành việc bao vây, vô cùng kín kẽ, ma tộc muốn thử đột phá vòng vây đều bị chém giết tại chỗ.
Đại quân vây thành, áp lực mãnh liệt trước nay chưa từng có khiến người ta hít thở không thông.
Trong lòng Tả Mạc cảm thấy lo lắng, nếu như Minh phỉ công thành thì bọn họ không còn đất để chống lại nữa. Trên tay hắn đáng tin cậy nhất chỉ có Nghiệt bộ của Biệt Hàn, Vệ Doanh nhân số quá ít, đám người A Văn lại bị thương nhẹ, thực lực bị hao tổn.
Thời gian! Bọn họ cần có thời gian!
Ngay lúc Tả Mạc đang cầu khẩn Minh phỉ đừng công thành ngay thì chiến trận của Minh phỉ bỗng tiến về phía trước.
Sát ý ngưng thực, phô thiên cái địa giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt nhào tới phía mọi người, sắc mặt mỗi người không khỏi biến đổi!
Bọn họ muốn công thành sao?
Nhưng đúng lúc này, dị biến phát sinh!
/915
|