“Chẳng lẽ thực sự có bảo các Thái An?” Thủ hạ có chút hiếu kì hỏi.
“Tất nhiên là có.” Bộ Tuyên không quay đầu đáp. Hắn nhìn những chùm sáng rực rỡ phía chân trời, có chút xuất thần không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Ha ha! Bộ huynh trí kế vô song, bày ra một cái bẫy to như vậy, tiểu đệ bình sinh chưa phục người nào nhưng đối với Bộ huynh vẫn phải nói lời bội phục!” Kẻ nói là một vị nam tử hào sảng, tuổi đời ước chừng trên dưới bốn mươi, đôi mắt hổ tinh quang hiện rõ.
“Minh huynh quá khen.” Bộ Tuyên hơi khom người, cười nói: “Nếu không có Minh huynh thì tại hạ cũng không dám đi nước cờ mạo hiểm này.”
“Theo tình thế mà tiến, Bộ huynh mới chính là kì tài!” Minh Huy vỗ tay khen: “Chấp chưởng một chiến bộ tinh nhuệ như thế nếu có thể đoạt được giới này, thực lực của bộ tộc Quỷ Dạ Xoa đâu chỉ tăng gấp mười lần! Bộ tộc Quỷ Dạ Xoa sẽ nhanh chóng trở nên hưng thịnh thôi.”
“Vị tất đã vậy.” Một vị nữ tử xinh đẹp đứng bên cạnh Minh Huy bỗng cười lạnh nói: “Thanh danh của Thái An rất lớn, thiên hạ kính phục, chúng ta hưng binh ở đây đã phạm vào điều kiêng kị. Bộ đại nhân dẫn theo bộ tộc Quỷ Dạ Xoa xâm lấn địa bàn này, lúc đó chỉ sợ tất có kẻ đến gây chiến!”
Minh Huy vội vàng áy náy nói: “Bộ huynh thứ lỗi, xá muội được tại hạ nuông chiều quá rồi, nàng hồ ngôn loạn ngữ chứ không để trong lòng đâu.”
Bộ Tuyên lắc đầu: “Minh huynh không cần phải thế, Vũ Vi tiểu thư nói rất có lý.” Hắn bỗng ngẩng đầu nhìn về thành Thái An ở phía xa xa, thản nhiên nói: “Nhưng trong loạn thế làm sao có phương pháp vẹn toàn? Không tiến thì lui, không chiến thì tử.”
Giọng điệu nhàn nhạt của Bộ Tuyên khi nói những lời động lòng như thế khiến Minh Vũ Vi sửng sốt.
“Nếu như không muốn tộc nhân phải phụ thuộc vào kẻ khác, nhất định cần phải có nơi để dung thân. Bộ tộc lục Quỷ Dạ Xoa ta du đãng đã quá lâu rồi, tộc nhân sinh tồn quá gian nan, hầu như chỉ có thể dựa vào cướp bóc để sinh sống. Tâm nguyện bình sinh của Tuyên là có thể vì bản tộc chiếm được một khối địa bàn để dung thân. Đừng nói giờ là loạn thế, ngay cả lúc thái bình, Tuyên cũng phải đứng ra tranh đấu một trận.”
Những lời này nói ra khiến Minh Vũ Vĩ giật mình, còn Minh Huy lại tỏ vẻ tán thưởng, cười lớn nói: “Bộ huynh nói rất phải, đại trượng phu sống trên đời phải như thế! Nhưng ta thấy việc cướp bóc cũng không phải không tốt. Cuộc sống như vậy rất thống khoái! Rất kích thích!”
Thủ hạ đứng sau Bộ Tuyên nhìn hắn với vẻ đầy sùng kính.
“Minh huynh tiêu sái, tiểu đệ chỉ có thể đỏ mắt ước ao, ràng buộc của gia tộc là không thể dứt được. Về chuyện vây công mà Vũ Vi tiểu thư nói, mặc dù có khả năng nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không cần phải lo lắng đến.” Bộ Tuyên đã đoán trước: “Các thế lực lớn có quan hệ sâu với thành Thái An lúc này đều đang bận rộn giao chiến với tu giả, trong ngắn hạn không thể chiếu cố được. Chỉ cần Minh huynh càn quyét sạch sẽ không lưu lại dấu vết, người khác muốn kiếm cớ cũng không được. Hơn nữa, chỉ cần cho ta một khoảng thời gian hòa hoãn, ta nhất định có thể xây dựng một chiến bộ cường đại hơn nữa!”
Câu nói sau cùng đầy khí phách, thể hiện được lòng tin cường đại.
“Tiểu muội lo lắng quá rồi! Vừa rồi vô lễ mong Bộ huynh thứ lỗi cho!” Minh Vũ Vi bỗng thi lễ, vẻ mặt nghiêm túc.
Bộ Tuyên vội vàng hoàn lễ: “Vũ Vi tiểu thư khách khí quá rồi.”
“Bộ huynh đệ tựa hồ có chút quen thuộc với bảo các Thái An, chẳng biết có thể giới thiệu qua một chút cho chúng ta không?” Minh Huy nói tiếp: “Ta chỉ biết trong đó có một tấm bia đá.”
Bộ Tuyên trầm ngâm nói: “Ta biết cũng không nhiều. Nói cho cùng cũng là do cơ duyên xảo hợp, trong một lần vô ý biết được một chút. Bên trong bảo các Thái An có ba kiện bảo bối, ta biết rõ một kiện bên trong đó, kiện còn lại thì không biết gì.”
“Không biết kiện bảo bảo bối kia là cái gì?” Minh Huy hiếu kì hỏi.
Bộ Tuyên chậm rãi phun ra ba chữ: “Nghịch long trảo!”
Sắc mặt huynh muội Minh Huy đại biến, Minh Huy thất thanh kêu lớn: “Thiên ma binh nghịch long trảo! Không thể nào!”
Trong mắt Bộ Tuyên cũng hiện lên vẻ ao ước nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại: “Đây chính là nghịch long trảo, một trong thập đại thiên ma binh. Lúc ta biết được tin này cũng vô cùng kinh ngạc. Minh huynh nhất định biết rõ lai lịch của nghịch long trảo, mặc dù không biết tại sao nó lại nằm trong tay đại sư Sư Tử Minh nhưng đã nhiều năm trôi qua, không ai biết được đại sự cũng sợ thanh thần binh bất tường (không lành) này.”
Minh Huy khiếp sợ dần bình tĩnh trở lại, nghe vậy thì mỉm cười: “Bất tường? Ma binh mà lành thì sao gọi là ma binh? Sát nhân gì gì đó, bất tường mới là vương đạo.”
Ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng: “Bây giờ ta đối với kiện bảo bối kia càng ngày càng thấy hiếu kì!”
“Bất luận là cái gì đều sẽ là của Minh huynh.” Vẻ mặt Bộ Tuyên như thường: “Nhưng Minh huynh cũng không nên để cho bọn họ chạy thoát.”
“Hắc, Bộ huynh yên tâm, Minh phỉ ta tuy rằng xú danh vang dội nhưng đã nói một là một, tuyệt đối không lỡ hẹn.” Minh Huy cười gằn nói: “Những công tử ca kia chính là dê béo thượng đẳng! Về phần ba vị công chúa kia sẽ cấp cho muội muội làm nha hoàn được rồi.”
“Minh huynh phải cẩn thận ba người ở bên cạnh công chúa, họ đều là cao thủ đó.” Bộ Tuyên nhắc nhở.
“Đa tạ Bộ huynh nhắc nhở!” Minh Huy thản nhiên đáp: “Đối mặt với đại quân, cao thủ cũng chỉ có một con đường. Hắc, lần này tới thật không tồi, nhất định phải kiếm được đầy bồn đầy bát mới được!”
Bỗng, ánh mắt Minh Vũ Vi chớp động, sắc mặt khẽ biến, chỉ vào thành Thái An ở xa xa, kinh hô: “Mau nhìn!”
Mọi người nhìn theo hướng ta nàng chỉ.
Sắc mặt tất cả đều đại biến!
----------------------------
Cột sáng nối rừng bia và chân trởi đột nhiên biến mất.
Rừng bia lúc này đã bị nhổ lên cách mặt đất ước chừng trăm trượng, từ xa nhìn lại giống như một căn thạch trụ màu đen. Nhưng nếu tới gần thì lại khiến người ta phải nín thở.
Vỏ ngoài của thạch trụ trơn trượt như bị tước, chất liệu tạo nên có màu đen, ôn nhuận như ngọc. Rừng bia chiếm một khoảng rất rộng, đâu chỉ hơn một trăm mẫu, toàn bộ thạch trụ hùng vĩ tráng kiện đều bị nhổ lên, ma văn trên đó rất tinh mỹ, nhìn vô cùng hoành tráng!
Biển đen ngoài thành Thái An, từ khi bảo các Thái An mở ra liền không ngừng kích động, giống như vạn quỷ giận dữ gào thét vậy.
Lúc này đột nhiên trở nên yên lặng.
Toàn bộ thành Thái An rơi vào trạng thái yên tĩnh kì lạ.
Rầm!
Một tấm bia đá từ trên trời rơi xuống, vỡ tan.
Này là…
Mọi người không khỏi kinh ngạc, trong lòng mỗi người đều có một loại dự cảm, sắp hết rồi!
Rầm! Rầm…
Từng khối bia đá không ngừng rơi xuống.
Ngay sau đó, tiếng răng rắc răng rắc không dứt bên tai, chỉ thấy thạch trụ màu đen vô cùng lớn xuất hiện vô số vết nứt, với tốc độ mắt thường cũng thấy được lan ra.
Trong chớp mắt, vết rạn trải rộng khắc thạch trụ.
Biến cố đột nhiên phát sinh khiến mọi người không nhịn được dừng tranh đấu, ngẩng đầu nhìn dị biến của thạch trụ.
Rầm rầm!
Tiếng động không lớn nhưng lại như một tín hiệu, vô số vết rạn trên thạch trụ đột nhiên mất đi khống chế, những khối nứt vỡ lớn nhỏ không đồng nhất giống như cơn lũ bất ngờ tràn xuống.
Người đứng gần không khỏi hoảng sợ, cuống quít bay lên không lui về phía sau.
Vừa bay ngược lại bọn họ vừa quay đầu nhìn, con ngươi không khỏi co rút, không tự chủ được mà nín thở, trong lòng thầm rên lên.
A, ông trời!
Chỉ thấy trên đống loạn thạch kia có một chiếc long trảo cao hơn trăm trượng đang treo ngược trên không trung.
Lại được nhìn thấy ánh mắt trời, dường như nghịch long trảo vô cùng hưng phấn, năm cái long trảo nhè nhẹ co lại.
Ầm!
Vô cùng vô tận hung lệ chi khí giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt ầm ầm quét về bốn phía!
“Cẩn thận!”
Ba người Chu Khả bỏ qua Lâm Khiêm, trong nháy mắt bọn họ xuất hiện trước mặt công chúa của mình.
Ầm!
Đột nhiên quanh thân ba người quang mang đại thịnh, cố gắng chống lại hung lệ chi khí đang vọt tới, sắc mặt mỗi người đang vô cùng trầm trọng. Những hộ vệ khác đứng bên ngoài giống như ngọn cỏ bị gió thổi bay, trong nháy mắt bị sóng khí cuồng bạo xô đi.
Lâm Khiêm vô cùng khiếp sợ, Thái A kiếm dựng thẳng trước người, hung lệ chi khí thổi qua, Thái A kiếm run lên dữ dội kêu ong ong!
Đám người Tất Điêu Vũ Xương Nguyên Hạo như lâm đại địch, cố gắng chống đỡ những luồng hung lệ chi khí này.
Những kẻ thực lực hơi yếu chống lại đều bị thương.
Sóng khi đi qua, một cảnh tượng tĩnh mịch khiến người ta sợ hãi thất sắc. Vật ấy cực hung lệ, nghe thôi đã rợn cả người. Chỉ riêng khí tức đã mạnh mẽ như vậy, nếu nó phát uy thì sẽ xảy ra cảnh tượng kinh khủng đến mức nào?
Lúc này còn có thể đứng thẳng không phải là cao thủ nổi danh thành Thái An mà là cao thủ của tứ đại môn phái, những cao thủ này ngẩng đầu nhìn long trảo thật lớn, tâm thần khiếp sợ xao động.
“Nghịch long trảo!”
Không biết ai hô lớn, mọi người không khỏi run lên. Ngay cả Lâm Khiêm cũng không tự chủ được tỏ vẻ khiếp sợ, thân là đại đệ tử của Côn Luân, hắn đương nhiên biết rõ cái tên này.
“Nghịch long trảo…” ánh mắt Chu Khả nhất thời mê đi nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, nhưng ánh mắt nóng bỏng lại không thể nào che giấu được.
Ánh mắt những người khác đều rừng rực như lửa.
Nghịch long trảo, một trong thập đại thiên ma binh!
Thảo nào lại ngang ngược như thế!
Thiên ma binh, đại ma binh mạnh nhất, mỗi một kiện thiên ma binh đều là một truyền kì. Thập đại thiên ma binh chỉ có ba kiện biết rõ nơi hạ lạc, có được nó đều là người mạnh nhất ma giới!
Nó là ma binh mà mỗi vị ma tộc đều thiết tha mơ ước!
Chờ chút!
Đó là…
Ánh mắt mọi người đột nhiên co rút lại, cùng nhau nhìn tới chỗ bóng râm do nghịch trảo long che khuất.
Đấy chính là Tiếu Ma Qua vừa chìm xuống mà!
Một tay hắn dán chặt vào nghịch long trảo, mắt nhắm lại, lẳng lặng phiêu phù trong không trung. So sánh với thể tích khổng lồ của nghịch long trảo thì Tiếu Ma Qua bé tựa con kiếm, thêm nữa vị trí hắn đứng đúng vào chỗ bóng râm của nghịch long trảo nên từ đầu không ai chú ý tới.
Nhưng khi mọi người chú ý tới sự tồn tại của hắn thì sắc mặt mọi người không khỏi đại biến.
Hắn đây là…
Sắc mặt Lâm Khiêm khẽ biến, luồng hung lệ chi khí mạnh mẽ vừa rồi hắn cũng cảm thấy áp lực nhưng Tiếu Ma Qua lại không có chút phản ứng nào.
Hắn đang thu phục nghịch long trảo!
Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Lâm Khiêm, rất nhanh trong đầu hắn hiện ra mấy chữ, phải ngăn hắn!
Hắn vẫn không thể nhớ ra rốt cuộc Tiếu Ma Qua là ai nhưng trực giác mách bảo hắn rằng đó là một nhân vật nguy hiểm!
Trong lòng Lâm Khiêm tràn ngập sát ý nhưng hắn vẫn chưa động thủ, mà đang không ngừng tìm kiếm tấm bia đá trong truyền thuyết kia. Hắn không biết vì sao sát cơ trong lòng đối với Tiếu Ma Qua lại mãnh liệt như thế, nhưng vào lúc này, tấm bia đá quan trọng hơn!
Có tấm bia đá, Côn Luân sẽ tìm được chìa khóa để tu luyện thần lực!
Ánh mắt hắn đột nhiên ngưng tụ lại!
Kia rồi!
Trong loạn thạch dưới nghịch long trảo, một tấm bia đá màu xám nhạt không chút thu hút lộ ra một mẩu nhỏ.
Không chút do dự, thân ảnh Lâm Khiêm như điện bay về phía tấm bia đá.
Đúng vào lúc này, hai mắt Tả Mạc đang nhắm chặt chợt mở ra. Đôi mắt đạm mạc băng lãnh phản chiếu tất cả, tựa như ma thần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng người phía dưới.
“Tất nhiên là có.” Bộ Tuyên không quay đầu đáp. Hắn nhìn những chùm sáng rực rỡ phía chân trời, có chút xuất thần không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Ha ha! Bộ huynh trí kế vô song, bày ra một cái bẫy to như vậy, tiểu đệ bình sinh chưa phục người nào nhưng đối với Bộ huynh vẫn phải nói lời bội phục!” Kẻ nói là một vị nam tử hào sảng, tuổi đời ước chừng trên dưới bốn mươi, đôi mắt hổ tinh quang hiện rõ.
“Minh huynh quá khen.” Bộ Tuyên hơi khom người, cười nói: “Nếu không có Minh huynh thì tại hạ cũng không dám đi nước cờ mạo hiểm này.”
“Theo tình thế mà tiến, Bộ huynh mới chính là kì tài!” Minh Huy vỗ tay khen: “Chấp chưởng một chiến bộ tinh nhuệ như thế nếu có thể đoạt được giới này, thực lực của bộ tộc Quỷ Dạ Xoa đâu chỉ tăng gấp mười lần! Bộ tộc Quỷ Dạ Xoa sẽ nhanh chóng trở nên hưng thịnh thôi.”
“Vị tất đã vậy.” Một vị nữ tử xinh đẹp đứng bên cạnh Minh Huy bỗng cười lạnh nói: “Thanh danh của Thái An rất lớn, thiên hạ kính phục, chúng ta hưng binh ở đây đã phạm vào điều kiêng kị. Bộ đại nhân dẫn theo bộ tộc Quỷ Dạ Xoa xâm lấn địa bàn này, lúc đó chỉ sợ tất có kẻ đến gây chiến!”
Minh Huy vội vàng áy náy nói: “Bộ huynh thứ lỗi, xá muội được tại hạ nuông chiều quá rồi, nàng hồ ngôn loạn ngữ chứ không để trong lòng đâu.”
Bộ Tuyên lắc đầu: “Minh huynh không cần phải thế, Vũ Vi tiểu thư nói rất có lý.” Hắn bỗng ngẩng đầu nhìn về thành Thái An ở phía xa xa, thản nhiên nói: “Nhưng trong loạn thế làm sao có phương pháp vẹn toàn? Không tiến thì lui, không chiến thì tử.”
Giọng điệu nhàn nhạt của Bộ Tuyên khi nói những lời động lòng như thế khiến Minh Vũ Vi sửng sốt.
“Nếu như không muốn tộc nhân phải phụ thuộc vào kẻ khác, nhất định cần phải có nơi để dung thân. Bộ tộc lục Quỷ Dạ Xoa ta du đãng đã quá lâu rồi, tộc nhân sinh tồn quá gian nan, hầu như chỉ có thể dựa vào cướp bóc để sinh sống. Tâm nguyện bình sinh của Tuyên là có thể vì bản tộc chiếm được một khối địa bàn để dung thân. Đừng nói giờ là loạn thế, ngay cả lúc thái bình, Tuyên cũng phải đứng ra tranh đấu một trận.”
Những lời này nói ra khiến Minh Vũ Vĩ giật mình, còn Minh Huy lại tỏ vẻ tán thưởng, cười lớn nói: “Bộ huynh nói rất phải, đại trượng phu sống trên đời phải như thế! Nhưng ta thấy việc cướp bóc cũng không phải không tốt. Cuộc sống như vậy rất thống khoái! Rất kích thích!”
Thủ hạ đứng sau Bộ Tuyên nhìn hắn với vẻ đầy sùng kính.
“Minh huynh tiêu sái, tiểu đệ chỉ có thể đỏ mắt ước ao, ràng buộc của gia tộc là không thể dứt được. Về chuyện vây công mà Vũ Vi tiểu thư nói, mặc dù có khả năng nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không cần phải lo lắng đến.” Bộ Tuyên đã đoán trước: “Các thế lực lớn có quan hệ sâu với thành Thái An lúc này đều đang bận rộn giao chiến với tu giả, trong ngắn hạn không thể chiếu cố được. Chỉ cần Minh huynh càn quyét sạch sẽ không lưu lại dấu vết, người khác muốn kiếm cớ cũng không được. Hơn nữa, chỉ cần cho ta một khoảng thời gian hòa hoãn, ta nhất định có thể xây dựng một chiến bộ cường đại hơn nữa!”
Câu nói sau cùng đầy khí phách, thể hiện được lòng tin cường đại.
“Tiểu muội lo lắng quá rồi! Vừa rồi vô lễ mong Bộ huynh thứ lỗi cho!” Minh Vũ Vi bỗng thi lễ, vẻ mặt nghiêm túc.
Bộ Tuyên vội vàng hoàn lễ: “Vũ Vi tiểu thư khách khí quá rồi.”
“Bộ huynh đệ tựa hồ có chút quen thuộc với bảo các Thái An, chẳng biết có thể giới thiệu qua một chút cho chúng ta không?” Minh Huy nói tiếp: “Ta chỉ biết trong đó có một tấm bia đá.”
Bộ Tuyên trầm ngâm nói: “Ta biết cũng không nhiều. Nói cho cùng cũng là do cơ duyên xảo hợp, trong một lần vô ý biết được một chút. Bên trong bảo các Thái An có ba kiện bảo bối, ta biết rõ một kiện bên trong đó, kiện còn lại thì không biết gì.”
“Không biết kiện bảo bảo bối kia là cái gì?” Minh Huy hiếu kì hỏi.
Bộ Tuyên chậm rãi phun ra ba chữ: “Nghịch long trảo!”
Sắc mặt huynh muội Minh Huy đại biến, Minh Huy thất thanh kêu lớn: “Thiên ma binh nghịch long trảo! Không thể nào!”
Trong mắt Bộ Tuyên cũng hiện lên vẻ ao ước nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại: “Đây chính là nghịch long trảo, một trong thập đại thiên ma binh. Lúc ta biết được tin này cũng vô cùng kinh ngạc. Minh huynh nhất định biết rõ lai lịch của nghịch long trảo, mặc dù không biết tại sao nó lại nằm trong tay đại sư Sư Tử Minh nhưng đã nhiều năm trôi qua, không ai biết được đại sự cũng sợ thanh thần binh bất tường (không lành) này.”
Minh Huy khiếp sợ dần bình tĩnh trở lại, nghe vậy thì mỉm cười: “Bất tường? Ma binh mà lành thì sao gọi là ma binh? Sát nhân gì gì đó, bất tường mới là vương đạo.”
Ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng: “Bây giờ ta đối với kiện bảo bối kia càng ngày càng thấy hiếu kì!”
“Bất luận là cái gì đều sẽ là của Minh huynh.” Vẻ mặt Bộ Tuyên như thường: “Nhưng Minh huynh cũng không nên để cho bọn họ chạy thoát.”
“Hắc, Bộ huynh yên tâm, Minh phỉ ta tuy rằng xú danh vang dội nhưng đã nói một là một, tuyệt đối không lỡ hẹn.” Minh Huy cười gằn nói: “Những công tử ca kia chính là dê béo thượng đẳng! Về phần ba vị công chúa kia sẽ cấp cho muội muội làm nha hoàn được rồi.”
“Minh huynh phải cẩn thận ba người ở bên cạnh công chúa, họ đều là cao thủ đó.” Bộ Tuyên nhắc nhở.
“Đa tạ Bộ huynh nhắc nhở!” Minh Huy thản nhiên đáp: “Đối mặt với đại quân, cao thủ cũng chỉ có một con đường. Hắc, lần này tới thật không tồi, nhất định phải kiếm được đầy bồn đầy bát mới được!”
Bỗng, ánh mắt Minh Vũ Vi chớp động, sắc mặt khẽ biến, chỉ vào thành Thái An ở xa xa, kinh hô: “Mau nhìn!”
Mọi người nhìn theo hướng ta nàng chỉ.
Sắc mặt tất cả đều đại biến!
----------------------------
Cột sáng nối rừng bia và chân trởi đột nhiên biến mất.
Rừng bia lúc này đã bị nhổ lên cách mặt đất ước chừng trăm trượng, từ xa nhìn lại giống như một căn thạch trụ màu đen. Nhưng nếu tới gần thì lại khiến người ta phải nín thở.
Vỏ ngoài của thạch trụ trơn trượt như bị tước, chất liệu tạo nên có màu đen, ôn nhuận như ngọc. Rừng bia chiếm một khoảng rất rộng, đâu chỉ hơn một trăm mẫu, toàn bộ thạch trụ hùng vĩ tráng kiện đều bị nhổ lên, ma văn trên đó rất tinh mỹ, nhìn vô cùng hoành tráng!
Biển đen ngoài thành Thái An, từ khi bảo các Thái An mở ra liền không ngừng kích động, giống như vạn quỷ giận dữ gào thét vậy.
Lúc này đột nhiên trở nên yên lặng.
Toàn bộ thành Thái An rơi vào trạng thái yên tĩnh kì lạ.
Rầm!
Một tấm bia đá từ trên trời rơi xuống, vỡ tan.
Này là…
Mọi người không khỏi kinh ngạc, trong lòng mỗi người đều có một loại dự cảm, sắp hết rồi!
Rầm! Rầm…
Từng khối bia đá không ngừng rơi xuống.
Ngay sau đó, tiếng răng rắc răng rắc không dứt bên tai, chỉ thấy thạch trụ màu đen vô cùng lớn xuất hiện vô số vết nứt, với tốc độ mắt thường cũng thấy được lan ra.
Trong chớp mắt, vết rạn trải rộng khắc thạch trụ.
Biến cố đột nhiên phát sinh khiến mọi người không nhịn được dừng tranh đấu, ngẩng đầu nhìn dị biến của thạch trụ.
Rầm rầm!
Tiếng động không lớn nhưng lại như một tín hiệu, vô số vết rạn trên thạch trụ đột nhiên mất đi khống chế, những khối nứt vỡ lớn nhỏ không đồng nhất giống như cơn lũ bất ngờ tràn xuống.
Người đứng gần không khỏi hoảng sợ, cuống quít bay lên không lui về phía sau.
Vừa bay ngược lại bọn họ vừa quay đầu nhìn, con ngươi không khỏi co rút, không tự chủ được mà nín thở, trong lòng thầm rên lên.
A, ông trời!
Chỉ thấy trên đống loạn thạch kia có một chiếc long trảo cao hơn trăm trượng đang treo ngược trên không trung.
Lại được nhìn thấy ánh mắt trời, dường như nghịch long trảo vô cùng hưng phấn, năm cái long trảo nhè nhẹ co lại.
Ầm!
Vô cùng vô tận hung lệ chi khí giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt ầm ầm quét về bốn phía!
“Cẩn thận!”
Ba người Chu Khả bỏ qua Lâm Khiêm, trong nháy mắt bọn họ xuất hiện trước mặt công chúa của mình.
Ầm!
Đột nhiên quanh thân ba người quang mang đại thịnh, cố gắng chống lại hung lệ chi khí đang vọt tới, sắc mặt mỗi người đang vô cùng trầm trọng. Những hộ vệ khác đứng bên ngoài giống như ngọn cỏ bị gió thổi bay, trong nháy mắt bị sóng khí cuồng bạo xô đi.
Lâm Khiêm vô cùng khiếp sợ, Thái A kiếm dựng thẳng trước người, hung lệ chi khí thổi qua, Thái A kiếm run lên dữ dội kêu ong ong!
Đám người Tất Điêu Vũ Xương Nguyên Hạo như lâm đại địch, cố gắng chống đỡ những luồng hung lệ chi khí này.
Những kẻ thực lực hơi yếu chống lại đều bị thương.
Sóng khi đi qua, một cảnh tượng tĩnh mịch khiến người ta sợ hãi thất sắc. Vật ấy cực hung lệ, nghe thôi đã rợn cả người. Chỉ riêng khí tức đã mạnh mẽ như vậy, nếu nó phát uy thì sẽ xảy ra cảnh tượng kinh khủng đến mức nào?
Lúc này còn có thể đứng thẳng không phải là cao thủ nổi danh thành Thái An mà là cao thủ của tứ đại môn phái, những cao thủ này ngẩng đầu nhìn long trảo thật lớn, tâm thần khiếp sợ xao động.
“Nghịch long trảo!”
Không biết ai hô lớn, mọi người không khỏi run lên. Ngay cả Lâm Khiêm cũng không tự chủ được tỏ vẻ khiếp sợ, thân là đại đệ tử của Côn Luân, hắn đương nhiên biết rõ cái tên này.
“Nghịch long trảo…” ánh mắt Chu Khả nhất thời mê đi nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, nhưng ánh mắt nóng bỏng lại không thể nào che giấu được.
Ánh mắt những người khác đều rừng rực như lửa.
Nghịch long trảo, một trong thập đại thiên ma binh!
Thảo nào lại ngang ngược như thế!
Thiên ma binh, đại ma binh mạnh nhất, mỗi một kiện thiên ma binh đều là một truyền kì. Thập đại thiên ma binh chỉ có ba kiện biết rõ nơi hạ lạc, có được nó đều là người mạnh nhất ma giới!
Nó là ma binh mà mỗi vị ma tộc đều thiết tha mơ ước!
Chờ chút!
Đó là…
Ánh mắt mọi người đột nhiên co rút lại, cùng nhau nhìn tới chỗ bóng râm do nghịch trảo long che khuất.
Đấy chính là Tiếu Ma Qua vừa chìm xuống mà!
Một tay hắn dán chặt vào nghịch long trảo, mắt nhắm lại, lẳng lặng phiêu phù trong không trung. So sánh với thể tích khổng lồ của nghịch long trảo thì Tiếu Ma Qua bé tựa con kiếm, thêm nữa vị trí hắn đứng đúng vào chỗ bóng râm của nghịch long trảo nên từ đầu không ai chú ý tới.
Nhưng khi mọi người chú ý tới sự tồn tại của hắn thì sắc mặt mọi người không khỏi đại biến.
Hắn đây là…
Sắc mặt Lâm Khiêm khẽ biến, luồng hung lệ chi khí mạnh mẽ vừa rồi hắn cũng cảm thấy áp lực nhưng Tiếu Ma Qua lại không có chút phản ứng nào.
Hắn đang thu phục nghịch long trảo!
Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Lâm Khiêm, rất nhanh trong đầu hắn hiện ra mấy chữ, phải ngăn hắn!
Hắn vẫn không thể nhớ ra rốt cuộc Tiếu Ma Qua là ai nhưng trực giác mách bảo hắn rằng đó là một nhân vật nguy hiểm!
Trong lòng Lâm Khiêm tràn ngập sát ý nhưng hắn vẫn chưa động thủ, mà đang không ngừng tìm kiếm tấm bia đá trong truyền thuyết kia. Hắn không biết vì sao sát cơ trong lòng đối với Tiếu Ma Qua lại mãnh liệt như thế, nhưng vào lúc này, tấm bia đá quan trọng hơn!
Có tấm bia đá, Côn Luân sẽ tìm được chìa khóa để tu luyện thần lực!
Ánh mắt hắn đột nhiên ngưng tụ lại!
Kia rồi!
Trong loạn thạch dưới nghịch long trảo, một tấm bia đá màu xám nhạt không chút thu hút lộ ra một mẩu nhỏ.
Không chút do dự, thân ảnh Lâm Khiêm như điện bay về phía tấm bia đá.
Đúng vào lúc này, hai mắt Tả Mạc đang nhắm chặt chợt mở ra. Đôi mắt đạm mạc băng lãnh phản chiếu tất cả, tựa như ma thần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng người phía dưới.
/915
|