“Hắn đang làm gì vậy?” Lam Dung nhịn không được hỏi.
Lam Thiên Long cũng không biết, hắn nhô đầu ra nhìn Tả Mạc đang đờ đẫn đứng trong rừng bia, không chắc chắn hỏi: “Hôm nay hắn không uống rượu đấy chứ?”
“Hắn sẽ không uống, chuyện hôm nay trọng yếu như vậy…” Sắc mặt Lam Dung có chút khó coi. Bỗng nhiên hắn nhớ tới một loạt sự việc xảy ra lúc Tả Mạc uống rượu ở cung Thái An, nửa câu sau đang định nói liền nuốt ngược trở lại.
Lam thị hai huynh đệ mặt đối mặt nhìn nhau, vẻ mắt cả hai đều rất cổ quái.
Hà công chúa đứng sau bọn họ mặt bỗng hiện lên nét cười, quay sang thấp giọng phân phó: “Nói với bọn họ, chuẩn bị tiếp ứng.”
Một gã người hầu lặng lẽ rời đi.
“Tuổi Tiếu Ma Qua không lớn nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.” Du Song nhịn không được khen một câu.
Hà công chúa vuốt lại mấy sợi tóc rối trên trán, cười tự nhiên nói: “Thiếu kiên nhẫn thì chẳng thể câu được những tu giả kia. Bọn họ một mình thâm nhập tất đã chuẩn bị từ lâu. Chỉ sợ trong thành Thái An này đã bố trí rất nhiều nanh vuốt, hơi bất cẩn thì kế hoạch của chúng ta sẽ tan thành mây khói.”
Du Song cười nói: “Vẫn là Hà công chúa mưu cao kế sâu, nếu là chúng ta chỉ sợ cũng bị lừa rồi. Sư thành chủ chỉ sợ giờ đây đang rất oai phong!”
Trong kế hoạch của Hà công chúa, lúc này Sư Nguyệt Nghệ đang tập hợp toàn bộ các thế lực lớn nhỏ trong thành, thương lượng làm sao để đối phó với tu giả, gióng trống khua chiêng, cơ hồ tập trung toàn bộ các thế lực của thành Thái An. Nhưng những cao thủ chân chính đều đang ẩn nấp ở xung quanh rừng bia Thái An.
Toàn bộ kế hoạch Tả Mạc chính là mồi nhử.
Thế lực hơi có chút thực lực đều biết rõ, Tả Mạc là nhân vật then chốt để tiến vào bảo các Thái An, tuy vậy nhưng chẳng ai biết rõ nguyên nhân vì sao. Nhất cử nhất động của Tả Mạc đều được bao ánh mắt trong bóng đêm quan sát, tu giả cũng là một trong số đó.
Hắn lặng lẽ xuất hiện ở rừng bia, hơn nữa còn tỏ vẻ cố gắng nghiên cứu. Nếu không phải sớm biết đây là kế hoạch của Hà công chúa thì đám cao thủ kia chỉ sợ cũng nghĩ rằng Tả Mạc đang tìm kiếm cửa vào của bảo các Thái An. Mà hắn dừng lại đúng một buổi chiều, thời gian như vậy đã đủ để đám tu giả kia tập trung.
Trong tay Tả Mạc có một quả dẫn tinh ma cầu, dẫn tinh ma cầu này là do đích thân Sư Nguyệt Nghệ tạo ra, nó chỉ có một tác dụng chính là làm một ngôi sao rơi xuống, thanh thế cực kì lớn. Đến lúc đó bia ma văn Thái An sẽ đồng thời được khởi động, tạo ra một huyễn cảnh.
Bảo các Thái An mở ra!
Đây là mồi nhử dụ tu giả ra tay.
Hà công chúa ném cho tu giả một nan đề, cơ hội, dù cho tu giả biết rõ đây là một âm mưu thì bọn họ có dám đánh cuộc hay không?
Đây thực ra là một cuộc chiến tâm lý, Hà công chúa đánh cuộc dù cho tu giả đã sớm phái người ẩn núp nhưng hiểu biết của tu giả tuyệt đối không thể đạt tới mức như các đại tộc ma giới! Toàn bộ kế hoạch này chỉ có rất ít người biết, biết rõ đều là những cổ lão của các đại tộc, hiểu biết của tu giả về những người này là cực thấp.
Một mình thâm nhập, tình báo không đủ, đối diện với một âm mưu chân thật như vậy, lựa chọn của tu giả là không nhiều.
Hà công chúa muốn mượn lần hành động này để một lưới bắt hết toàn bộ tu giả. Nơi bọn họ mai phục cực kì thận trọng bí mất, ngay sát rừng bia là nơi gia tộc An Duy thường bố trí quan sát. Vì lần hành động này mà Hà công chúa đã cược cả vốn gốc.
Kế hoạch không có gì phức tạp nhưng các vị đại lão lại không khỏi tán thưởng, đổi lại là bọn họ thì khả năng bị lửa cũng cực lớn.
“Đây là do các vị tiền bối nâng đỡ.” Hà công chúa cười nói.
Xương Nguyên Hạo bỗng tiến lên vài bước, cùng lúc đó trên mặt Du Song cũng hiện lên vẻ kì quái: “A.”
Mắt mọi người đều tập trung vào Tả Mạc đang đứng ở rừng bia.
Sắc mặt Tất Điêu Vũ khẽ biến, hai mắt bỗng tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào Tả Mạc cách đó không xa.
Bóng người phía xa có chút mơ hồ bỗng phát ra một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm khó nói bằng lời.
Tên gia hỏa này… Chuyện gì đã xảy ra?
----------------------------
“Khi thần thức và linh lực chảy vào chỗ sâu nhất trong thân thể thì thế giới một lần nữa được hiện ra.”
Ngắn ngủi mấy câu nói ở góc tấm bia đá, không hề hấp dẫn người đọc. Tấm bia đá này giảng giải ba lực nên câu nói này không có gì là bất ngờ. Nhưng khiến Tả Mạc chú ý chính là hai chữ ‘thế giới’ kia. Kiểu chữ của hai chữ này hoàn toàn khác so với kiểu chữ trên bia ma văn, dường như có người dùng ngón tay để viết lên bia ma công vậy.
Toàn bộ bia ma công Tả Mạc đều đã xem lướt qua một lần, nội dung của mỗi tấm bia ma công đều dùng một loại chữ, cẩn thận điêu khắc mà thành. Hai chữ ‘thế giới’ kia nếu không để ý thì đều bỏ qua. Nếu có chú ý tới thì chắc cũng nghĩ rằng tấm bia đá này trong lúc điêu khắc bị lỗi, sau này mới sửa chữa lại.
Nhưng khi Tả Mạc phát hiện ra điều này thì giống như bị dính định thân thuật.
Bởi vì hắn hiểu hết những lời này.
“Khi thần thức và linh lực chảy vào chỗ sâu nhất trong thân thể…”
Để sửa chữa ma văn giúp cho Nghiệt bộ của Biệt Hàn, Tả Mạc đã dùng kỹ xảo này. Khi thần thức và linh lực chảy vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, thế giới đích xác sẽ trở nên hoàn toàn khác. Hắn sẽ tiến vào một trạng thái cực kì quái dị, bình tĩnh không xao động, không có một chút cảm xúc nào.
Nói thật Tả Mạc cũng không thích trạng thái này lắm. Bởi vì trạng thái này sẽ khiến hắn không có cảm giác của con người, tựa như ma tượng không có sinh mệnh không có cảm tình, tuy chuẩn xác nhưng không có chút linh tính nào.
Hai chữ ‘thế giới’ để chỉ ra điều này khiến hắn có chút manh mối.
Chẳng lẽ hai chữ này có điều gì đó khác lạ?
Tả Mạc suy nghĩ một lúc rồi quyết định thử. Hắn không ngừng thôi động ma thể, từng vầng mặt trời của thập ô thiên nghi tỏa sáng, thần thức và linh lực của hắn không ngừng chảy vào sâu trong cơ thể.
Ý thức hắn dần trở nên băng lãnh, tâm trạng cảm xúc giống như rơi vào hầm băng, không còn chút hơi ấm nào.
Nhãn thần hắn trở nên băng lãnh đạm mạc, trong phút chốc xao động của tình cảm liền biến mất, một tầng kim quang mờ ảo hiện lên, trong tầng kim quang này còn mang theo một chút mù mờ màu trắng.
Một thế giới mới hiện ra trước mặt hắn.
Vô số đường trong suốt đan xen ngang dọc giữa các tấm bia, toàn bộ rừng bia giống như một cái lồng sắt do vô số đường sáng tạo thành.
Cảnh tượng trước mắt khiến người ta giật mình nhưng không khiến Tả Mạc có bất cứ chút xao động nào. Hắn ngoái cổ nhìn, ánh mắt băng lãnh nhìn khắp mọi nơi.
Một số ít tấm bia đá hiện lên những vân tay mờ nhạt.
Tấm bia đá có vân tay vừa đúng là nơi tập trung nhiều đường trong suốt nhất của rừng bia.
Hắn không dừng lại, đi tới trước mặt một tấm bia đá, bàn tay ấn lên thủ ấn mờ ảo trên tấm bia đá.
Truyền tới bàn tay là những rung động cực nhỏ, giống như dưới nền đất sâu kia truyền tới, rất nhỏ. Nếu không phải Tả Mạc đang ở trạng thái này thì hắn tuyệt đối không thể phát hiện ra được.
Mỗi một nhịp rung động đều được Tả Mạc nắm bắt chuẩn xác, rung động có tiết tấu đặc biệt.
Lúc này ma công của Tả Mạc đã thôi động đến cực hạn, cơ hồ không chút nghĩ ngợi, cơ tay cũng rung động, với tiết tấu tương tự tấm bia đá.
Rung động của tấm bia vẫn không ngừng, trong mắt Tả Mạc, nó đột nhiên trở nên sáng ngời.
Vô số lưu quang như nước thoát ra, dọc theo những đường trong suốt kia, chảy vào trong những tấm bia đá khác.
Thần sắc Tả Mạc hờ hững, xuất hiện trước một tấm bia đá khác cũng có thủ ấn.
-----------------------------
“Tin tức không thể truyền ra.” Một vị sư đệ đứng cạnh Lâm Khiêm lắc đầu, hắn đã cố gắng liên lạc với những ‘con mắt’ nhưng không thể có được bất cứ thông tin gì.
‘Con mắt’ bị triệu tập tới cung Thái An để thương lượng làm sao đối phó với tu giả nhưng toàn bộ cung Thái An đều bị phong tỏa, bọn họ không thể đem tin tức truyền ra ngoài được.
“Mấy tên ma tộc này cũng không ngốc.” Một vị sư đệ khác cười lạnh nói: “Trước mặt chúng ta mà dám chơi trò ‘minh tu sạn đạo ám độ trần thương’ (*), thực quá coi thường chúng ta rồi.”
Trong mắt Lâm Khiêm hiện lên sự nghi hoặc, hắn ngờ rằng đây có khả năng là một âm mưu. Nghe nói tin tức của bọn họ đều là do Tiếu Ma Qua truyền bá ra ngoài. Bọn họ biết vị nữ nhân thần bí mà khi vừa vào thành họ đã giao thủ cùng chính là thiếp thân nữ hầu của Tiếu Ma Qua. Mà Phí Phi hẳn là đã tìm tới nơi ở của đối phương cuối cùng mất mạng.
Bất luận từ góc độ nào mà nói thì Tiếu Ma Qua đều có đủ lý do để đối phó với bọn họ, đây không phải không có khả năng là một âm mưu.
Nhưng khiến Lâm Khiêm cảm thấy có chút bất ngờ chính là khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Ma Qua.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiếu Ma Qua, tuy lúc trước đã nghe tên vô số lần. Trong báo cáo của các ‘con mắt’ thì Tiếu Ma Qua là nhân vật then chốt để mở ra bảo các Thái An. Hắn dẫn động Tinh Di Sa Dã, đánh tan khổng tước vương linh của Trầm Dục, tu luyện được thiên phản tinh mạch luân, chạm được vào cánh cửa của giới, là thiên tài gần đây nhất khiến cả thành Thái An chú ý.
Lâm Khiêm thân là thủ tịch đệ tử đời thứ ba của Côn Luân nên hiểu biết của hắn hơn xa những người khác. Hắn để ý thấy cái tên Tiếu Ma Qua này từng xuất hiện qua ở tình báo về yêu tộc. Đánh bại hoàng kim chiến tướng Ngọc Hành quân đoàn trưởng, hoàn thành cuộc chiến phá ngục, chiến tướng trẻ tuổi làm oanh động cả yêu tộc, Tiếu Ma Qua.
Hắn hoài nghi, hai người này có khả năng là một.
Nếu như vậy thì thật là đáng sợ!
Gia hỏa yêu nghiệt như thế dù cho là ở Côn Luân, thiên tài xuất hiện lớp lớp cũng cực kì hiếm thấy.
Cho nên khi nhìn thấy báo cáo của ‘con mắt’ xuất hiện cái tên Tiếu Ma Qua này, Lâm Khiêm quyết định bất luận thế nào cũng phải giết chết kẻ này. Chỉ cần nghĩ tới trong trận doanh yêu ma có một gia hỏa tiềm lực kinh người như này, sát cơ liền tràn ngập trong lòng hắn.
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy Tiếu Ma Qua thì lại giật mình.
Bởi vì hắn có một cảm giác quen thuộc không nói thành lời trên người Tiếu Ma Qua.
Hắn dám khẳng định, hắn tuyệt đối chưa từng gặp qua khuôn mặt kia nhưng cảm giác quen thuộc lại vô cùng rõ ràng.
Nhất định bản thân đã từng giao tiếp qua với Tiếu Ma Qua!
Tu luyện đến trình độ như hắn thì các loại ảo giác không thể xuất hiện nữa. Kiếm ý hắn tu luyện vô cùng huyền diệu, hắn biết rõ, kiếm tâm sẽ không lừa dối bản thân mình.
Nhưng khi hắn cẩn thận nghĩ lại thì không thể nhớ ra rốt cuộc mình đã gặp hắn ở đâu rồi.
Chỉ tiếc là không có thời gian, Lâm Khiêm thầm thở dài. Nếu có thể nhập định, kiếm tâm không minh nhất định có thể tìm ra được.
Rất nhanh hắn liền vất tất cả tạp niệm ra khỏi trong đầu, ánh mắt nhìn về phía Tả Mạc sắc như kiếm. Bỗng, sắc mặt hắn khẽ biến, khí tức của Tiếu Ma Qua trước mặt đột nhiên thay đổi.
Trong mắt Lâm Khiêm, Tiếu Ma Qua giống như một ma tượng, trống rỗng băng lãnh.
Này…
Trong lòng Lâm Khiêm cả kinh.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy tay Tiếu Ma Qua ấn xuống một khối bia đá.
Một lát sau, sắc mặt Lâm Khiêm kịch biến!
Ở sâu trong lòng đất có động tĩnh!
* Minh tu sạn đạo ám độ trần thương: Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình.
Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương) và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu cho Sơn Đông để cản đường Lưu Bang. Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải.
Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương. Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.
Năm 205 TCN, Hàn Tín lại điều quân đánh Tắc Vương Hân, Địch vương Ế. Bị đánh bất ngờ, Tư Mã Hân và Đổng Ế đầu hàng. Hàn Tín kéo về đông, Hà Nam vương Thân Dương cũng đầu hàng theo.
Sau khi giết Hàn vương Thành, Hạng Vũ cho người thân tín của mình là Trịnh Xương làm Hàn Vương. Hàn vương không chịu đầu hàng Hán. Hàn Tín mang đại quân đánh bại Xương.
Lam Thiên Long cũng không biết, hắn nhô đầu ra nhìn Tả Mạc đang đờ đẫn đứng trong rừng bia, không chắc chắn hỏi: “Hôm nay hắn không uống rượu đấy chứ?”
“Hắn sẽ không uống, chuyện hôm nay trọng yếu như vậy…” Sắc mặt Lam Dung có chút khó coi. Bỗng nhiên hắn nhớ tới một loạt sự việc xảy ra lúc Tả Mạc uống rượu ở cung Thái An, nửa câu sau đang định nói liền nuốt ngược trở lại.
Lam thị hai huynh đệ mặt đối mặt nhìn nhau, vẻ mắt cả hai đều rất cổ quái.
Hà công chúa đứng sau bọn họ mặt bỗng hiện lên nét cười, quay sang thấp giọng phân phó: “Nói với bọn họ, chuẩn bị tiếp ứng.”
Một gã người hầu lặng lẽ rời đi.
“Tuổi Tiếu Ma Qua không lớn nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.” Du Song nhịn không được khen một câu.
Hà công chúa vuốt lại mấy sợi tóc rối trên trán, cười tự nhiên nói: “Thiếu kiên nhẫn thì chẳng thể câu được những tu giả kia. Bọn họ một mình thâm nhập tất đã chuẩn bị từ lâu. Chỉ sợ trong thành Thái An này đã bố trí rất nhiều nanh vuốt, hơi bất cẩn thì kế hoạch của chúng ta sẽ tan thành mây khói.”
Du Song cười nói: “Vẫn là Hà công chúa mưu cao kế sâu, nếu là chúng ta chỉ sợ cũng bị lừa rồi. Sư thành chủ chỉ sợ giờ đây đang rất oai phong!”
Trong kế hoạch của Hà công chúa, lúc này Sư Nguyệt Nghệ đang tập hợp toàn bộ các thế lực lớn nhỏ trong thành, thương lượng làm sao để đối phó với tu giả, gióng trống khua chiêng, cơ hồ tập trung toàn bộ các thế lực của thành Thái An. Nhưng những cao thủ chân chính đều đang ẩn nấp ở xung quanh rừng bia Thái An.
Toàn bộ kế hoạch Tả Mạc chính là mồi nhử.
Thế lực hơi có chút thực lực đều biết rõ, Tả Mạc là nhân vật then chốt để tiến vào bảo các Thái An, tuy vậy nhưng chẳng ai biết rõ nguyên nhân vì sao. Nhất cử nhất động của Tả Mạc đều được bao ánh mắt trong bóng đêm quan sát, tu giả cũng là một trong số đó.
Hắn lặng lẽ xuất hiện ở rừng bia, hơn nữa còn tỏ vẻ cố gắng nghiên cứu. Nếu không phải sớm biết đây là kế hoạch của Hà công chúa thì đám cao thủ kia chỉ sợ cũng nghĩ rằng Tả Mạc đang tìm kiếm cửa vào của bảo các Thái An. Mà hắn dừng lại đúng một buổi chiều, thời gian như vậy đã đủ để đám tu giả kia tập trung.
Trong tay Tả Mạc có một quả dẫn tinh ma cầu, dẫn tinh ma cầu này là do đích thân Sư Nguyệt Nghệ tạo ra, nó chỉ có một tác dụng chính là làm một ngôi sao rơi xuống, thanh thế cực kì lớn. Đến lúc đó bia ma văn Thái An sẽ đồng thời được khởi động, tạo ra một huyễn cảnh.
Bảo các Thái An mở ra!
Đây là mồi nhử dụ tu giả ra tay.
Hà công chúa ném cho tu giả một nan đề, cơ hội, dù cho tu giả biết rõ đây là một âm mưu thì bọn họ có dám đánh cuộc hay không?
Đây thực ra là một cuộc chiến tâm lý, Hà công chúa đánh cuộc dù cho tu giả đã sớm phái người ẩn núp nhưng hiểu biết của tu giả tuyệt đối không thể đạt tới mức như các đại tộc ma giới! Toàn bộ kế hoạch này chỉ có rất ít người biết, biết rõ đều là những cổ lão của các đại tộc, hiểu biết của tu giả về những người này là cực thấp.
Một mình thâm nhập, tình báo không đủ, đối diện với một âm mưu chân thật như vậy, lựa chọn của tu giả là không nhiều.
Hà công chúa muốn mượn lần hành động này để một lưới bắt hết toàn bộ tu giả. Nơi bọn họ mai phục cực kì thận trọng bí mất, ngay sát rừng bia là nơi gia tộc An Duy thường bố trí quan sát. Vì lần hành động này mà Hà công chúa đã cược cả vốn gốc.
Kế hoạch không có gì phức tạp nhưng các vị đại lão lại không khỏi tán thưởng, đổi lại là bọn họ thì khả năng bị lửa cũng cực lớn.
“Đây là do các vị tiền bối nâng đỡ.” Hà công chúa cười nói.
Xương Nguyên Hạo bỗng tiến lên vài bước, cùng lúc đó trên mặt Du Song cũng hiện lên vẻ kì quái: “A.”
Mắt mọi người đều tập trung vào Tả Mạc đang đứng ở rừng bia.
Sắc mặt Tất Điêu Vũ khẽ biến, hai mắt bỗng tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào Tả Mạc cách đó không xa.
Bóng người phía xa có chút mơ hồ bỗng phát ra một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm khó nói bằng lời.
Tên gia hỏa này… Chuyện gì đã xảy ra?
----------------------------
“Khi thần thức và linh lực chảy vào chỗ sâu nhất trong thân thể thì thế giới một lần nữa được hiện ra.”
Ngắn ngủi mấy câu nói ở góc tấm bia đá, không hề hấp dẫn người đọc. Tấm bia đá này giảng giải ba lực nên câu nói này không có gì là bất ngờ. Nhưng khiến Tả Mạc chú ý chính là hai chữ ‘thế giới’ kia. Kiểu chữ của hai chữ này hoàn toàn khác so với kiểu chữ trên bia ma văn, dường như có người dùng ngón tay để viết lên bia ma công vậy.
Toàn bộ bia ma công Tả Mạc đều đã xem lướt qua một lần, nội dung của mỗi tấm bia ma công đều dùng một loại chữ, cẩn thận điêu khắc mà thành. Hai chữ ‘thế giới’ kia nếu không để ý thì đều bỏ qua. Nếu có chú ý tới thì chắc cũng nghĩ rằng tấm bia đá này trong lúc điêu khắc bị lỗi, sau này mới sửa chữa lại.
Nhưng khi Tả Mạc phát hiện ra điều này thì giống như bị dính định thân thuật.
Bởi vì hắn hiểu hết những lời này.
“Khi thần thức và linh lực chảy vào chỗ sâu nhất trong thân thể…”
Để sửa chữa ma văn giúp cho Nghiệt bộ của Biệt Hàn, Tả Mạc đã dùng kỹ xảo này. Khi thần thức và linh lực chảy vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, thế giới đích xác sẽ trở nên hoàn toàn khác. Hắn sẽ tiến vào một trạng thái cực kì quái dị, bình tĩnh không xao động, không có một chút cảm xúc nào.
Nói thật Tả Mạc cũng không thích trạng thái này lắm. Bởi vì trạng thái này sẽ khiến hắn không có cảm giác của con người, tựa như ma tượng không có sinh mệnh không có cảm tình, tuy chuẩn xác nhưng không có chút linh tính nào.
Hai chữ ‘thế giới’ để chỉ ra điều này khiến hắn có chút manh mối.
Chẳng lẽ hai chữ này có điều gì đó khác lạ?
Tả Mạc suy nghĩ một lúc rồi quyết định thử. Hắn không ngừng thôi động ma thể, từng vầng mặt trời của thập ô thiên nghi tỏa sáng, thần thức và linh lực của hắn không ngừng chảy vào sâu trong cơ thể.
Ý thức hắn dần trở nên băng lãnh, tâm trạng cảm xúc giống như rơi vào hầm băng, không còn chút hơi ấm nào.
Nhãn thần hắn trở nên băng lãnh đạm mạc, trong phút chốc xao động của tình cảm liền biến mất, một tầng kim quang mờ ảo hiện lên, trong tầng kim quang này còn mang theo một chút mù mờ màu trắng.
Một thế giới mới hiện ra trước mặt hắn.
Vô số đường trong suốt đan xen ngang dọc giữa các tấm bia, toàn bộ rừng bia giống như một cái lồng sắt do vô số đường sáng tạo thành.
Cảnh tượng trước mắt khiến người ta giật mình nhưng không khiến Tả Mạc có bất cứ chút xao động nào. Hắn ngoái cổ nhìn, ánh mắt băng lãnh nhìn khắp mọi nơi.
Một số ít tấm bia đá hiện lên những vân tay mờ nhạt.
Tấm bia đá có vân tay vừa đúng là nơi tập trung nhiều đường trong suốt nhất của rừng bia.
Hắn không dừng lại, đi tới trước mặt một tấm bia đá, bàn tay ấn lên thủ ấn mờ ảo trên tấm bia đá.
Truyền tới bàn tay là những rung động cực nhỏ, giống như dưới nền đất sâu kia truyền tới, rất nhỏ. Nếu không phải Tả Mạc đang ở trạng thái này thì hắn tuyệt đối không thể phát hiện ra được.
Mỗi một nhịp rung động đều được Tả Mạc nắm bắt chuẩn xác, rung động có tiết tấu đặc biệt.
Lúc này ma công của Tả Mạc đã thôi động đến cực hạn, cơ hồ không chút nghĩ ngợi, cơ tay cũng rung động, với tiết tấu tương tự tấm bia đá.
Rung động của tấm bia vẫn không ngừng, trong mắt Tả Mạc, nó đột nhiên trở nên sáng ngời.
Vô số lưu quang như nước thoát ra, dọc theo những đường trong suốt kia, chảy vào trong những tấm bia đá khác.
Thần sắc Tả Mạc hờ hững, xuất hiện trước một tấm bia đá khác cũng có thủ ấn.
-----------------------------
“Tin tức không thể truyền ra.” Một vị sư đệ đứng cạnh Lâm Khiêm lắc đầu, hắn đã cố gắng liên lạc với những ‘con mắt’ nhưng không thể có được bất cứ thông tin gì.
‘Con mắt’ bị triệu tập tới cung Thái An để thương lượng làm sao đối phó với tu giả nhưng toàn bộ cung Thái An đều bị phong tỏa, bọn họ không thể đem tin tức truyền ra ngoài được.
“Mấy tên ma tộc này cũng không ngốc.” Một vị sư đệ khác cười lạnh nói: “Trước mặt chúng ta mà dám chơi trò ‘minh tu sạn đạo ám độ trần thương’ (*), thực quá coi thường chúng ta rồi.”
Trong mắt Lâm Khiêm hiện lên sự nghi hoặc, hắn ngờ rằng đây có khả năng là một âm mưu. Nghe nói tin tức của bọn họ đều là do Tiếu Ma Qua truyền bá ra ngoài. Bọn họ biết vị nữ nhân thần bí mà khi vừa vào thành họ đã giao thủ cùng chính là thiếp thân nữ hầu của Tiếu Ma Qua. Mà Phí Phi hẳn là đã tìm tới nơi ở của đối phương cuối cùng mất mạng.
Bất luận từ góc độ nào mà nói thì Tiếu Ma Qua đều có đủ lý do để đối phó với bọn họ, đây không phải không có khả năng là một âm mưu.
Nhưng khiến Lâm Khiêm cảm thấy có chút bất ngờ chính là khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Ma Qua.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiếu Ma Qua, tuy lúc trước đã nghe tên vô số lần. Trong báo cáo của các ‘con mắt’ thì Tiếu Ma Qua là nhân vật then chốt để mở ra bảo các Thái An. Hắn dẫn động Tinh Di Sa Dã, đánh tan khổng tước vương linh của Trầm Dục, tu luyện được thiên phản tinh mạch luân, chạm được vào cánh cửa của giới, là thiên tài gần đây nhất khiến cả thành Thái An chú ý.
Lâm Khiêm thân là thủ tịch đệ tử đời thứ ba của Côn Luân nên hiểu biết của hắn hơn xa những người khác. Hắn để ý thấy cái tên Tiếu Ma Qua này từng xuất hiện qua ở tình báo về yêu tộc. Đánh bại hoàng kim chiến tướng Ngọc Hành quân đoàn trưởng, hoàn thành cuộc chiến phá ngục, chiến tướng trẻ tuổi làm oanh động cả yêu tộc, Tiếu Ma Qua.
Hắn hoài nghi, hai người này có khả năng là một.
Nếu như vậy thì thật là đáng sợ!
Gia hỏa yêu nghiệt như thế dù cho là ở Côn Luân, thiên tài xuất hiện lớp lớp cũng cực kì hiếm thấy.
Cho nên khi nhìn thấy báo cáo của ‘con mắt’ xuất hiện cái tên Tiếu Ma Qua này, Lâm Khiêm quyết định bất luận thế nào cũng phải giết chết kẻ này. Chỉ cần nghĩ tới trong trận doanh yêu ma có một gia hỏa tiềm lực kinh người như này, sát cơ liền tràn ngập trong lòng hắn.
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy Tiếu Ma Qua thì lại giật mình.
Bởi vì hắn có một cảm giác quen thuộc không nói thành lời trên người Tiếu Ma Qua.
Hắn dám khẳng định, hắn tuyệt đối chưa từng gặp qua khuôn mặt kia nhưng cảm giác quen thuộc lại vô cùng rõ ràng.
Nhất định bản thân đã từng giao tiếp qua với Tiếu Ma Qua!
Tu luyện đến trình độ như hắn thì các loại ảo giác không thể xuất hiện nữa. Kiếm ý hắn tu luyện vô cùng huyền diệu, hắn biết rõ, kiếm tâm sẽ không lừa dối bản thân mình.
Nhưng khi hắn cẩn thận nghĩ lại thì không thể nhớ ra rốt cuộc mình đã gặp hắn ở đâu rồi.
Chỉ tiếc là không có thời gian, Lâm Khiêm thầm thở dài. Nếu có thể nhập định, kiếm tâm không minh nhất định có thể tìm ra được.
Rất nhanh hắn liền vất tất cả tạp niệm ra khỏi trong đầu, ánh mắt nhìn về phía Tả Mạc sắc như kiếm. Bỗng, sắc mặt hắn khẽ biến, khí tức của Tiếu Ma Qua trước mặt đột nhiên thay đổi.
Trong mắt Lâm Khiêm, Tiếu Ma Qua giống như một ma tượng, trống rỗng băng lãnh.
Này…
Trong lòng Lâm Khiêm cả kinh.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy tay Tiếu Ma Qua ấn xuống một khối bia đá.
Một lát sau, sắc mặt Lâm Khiêm kịch biến!
Ở sâu trong lòng đất có động tĩnh!
* Minh tu sạn đạo ám độ trần thương: Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình.
Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương) và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu cho Sơn Đông để cản đường Lưu Bang. Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải.
Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương. Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.
Năm 205 TCN, Hàn Tín lại điều quân đánh Tắc Vương Hân, Địch vương Ế. Bị đánh bất ngờ, Tư Mã Hân và Đổng Ế đầu hàng. Hàn Tín kéo về đông, Hà Nam vương Thân Dương cũng đầu hàng theo.
Sau khi giết Hàn vương Thành, Hạng Vũ cho người thân tín của mình là Trịnh Xương làm Hàn Vương. Hàn vương không chịu đầu hàng Hán. Hàn Tín mang đại quân đánh bại Xương.
/915
|