Phí Phi cảm thấy rất khẩn trương, nơi này thủ vệ sâm nghiêm vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Bản thân dường như đang đi vào một nơi rất đáng sợ. Trong đám tu giả cùng cảnh giới, khả năng tiềm hành ẩn nấp của hắn ít kẻ có thể sánh ngang. Nhưng ngay cả như thế thì dọc đường vẫn có mấy chỗ bẫy rập làm hắn thiếu chút nữa thì dính chưởng.
Nếu không phải động cơ của nữ nhân kia quá quỷ dị thì hắn thực sự muốn lùi bước.
Trực giác nói cho hắn biết trong này quá nguy hiểm.
Vì hành động lần này, môn phái thậm chí đã sử dụng một khe hỗn độn bí ẩn. Khe hỗn độn này vốn định vào thời điểm mấu chốt dùng để tập kích bất ngờ.
Nào ngờ bọn họ vừa tiến vào thành Thái An đã bị tập kích. Một nữ nhân lai lịch không rõ ràng không hề báo trước ra tay với bọn họ. Nữ nhân này vô cùng lợi hại, mấy người trong phái phải cùng tiến lên mà vẫn không thể lưu nàng lại. Hơn nữa tựa hồ nàng rất chắc chắn rằng họ sẽ không làm lớn chuyện này.
Chẳng lẽ thân phận của họ đã bị lộ? Tâm mỗi người đều trầm xuống, lộ thân phận ở ma giới có nghĩa là gì, ai cũng biết rõ.
Vào lúc nữ nhân kia rời đi, Phí Phi đã lặng lẽ ẩn thân bám theo đằng sau đối phương.
Đối phương so với hắn tưởng tượng còn cẩn thận hơn, quanh quẩn lách chuyển mấy vòng, mấy lần suýt nữa thì Phí Phi cũng mất dấu. Cuối cùng nữ nhân tiến vào trang viện trước mắt này, Phí Phi vốn định âm thầm rời đi, không ngờ hắn phát hiện ra thủ vệ trang viện này có chút sơ hở, không kìm được nên đã lặng lẽ tiến vào.
Trong mắt hắn những thủ vệ này có đầy kẽ hở.
Nhưng vừa tiến vào, hắn liền phát hiện ra tình huống bên trong hoàn toàn khác xa so với hắn tưởng tượng.
Trang viên thủ hộ sâm nghiêm vượt xa tưởng tượng của hắn, kẽ hỡ kia giống như một cái bẫy. Hắn không ngừng đi sâu vào bên trong, cảm giác muốn thối lui càng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn bỗng nhìn thấy một nữ nhân cùng một tên gia hỏa cả người màu ám kim đi tới phía này.
Hắn vội vàng ẩn núp, không dám thở mạnh.
Nữ nhân này không phải là nữ nhân vừa đánh lén bọn họ, cả người nàng không có chút dao động nào, tên gia hỏa màu ám kim đi bên cạnh nàng dường như là một ma tượng.
Nhưng…
Tên gia hỏa này đúng là ma tượng sao?
Ma tượng không ngừng tâng bốc vuốt mông ngựa khiến Phí Phi trong góc khuất cũng cảm thấy xấu hổ. Nếu như bản thân có được trình độ như này thì địa vị trong môn phái tuyệt đối không chỉ dừng lại ở mức này.
Hắn vừa xấu hổ vừa kinh ngạc, ma tượng mà có linh tính như này rất hiếm thấy.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến hắn há hốc mồm, ngây ra như phỗng.
Mấy trăm ma kỵ bị tên ma tượng này nuốt chửng không còn con nào.
Miệng tên ma tượng ám kim kia không lớn, trong nháy mắt nó liền biến thành một bồn máu thật lớn, có thể thôn phệ tất cả. Ma tượng nuốt chửng những ma kỵ vậy chắc cũng cảm thấy hứng thú đối với tu giả. Tưởng tượng bản thân bị con quái vật này nuốt chửng vào bụng, Phí Phi không rét mà run.
Bỗng, ma tượng ám kim quay sang nhìn nơi hắn đang trốn.
Phí Phi đầu óc ong ong, bị phát hiện rồi!
Kinh nghiệm thực chiến của hắn vô cùng phong phú. Lúc này trái lại cần tỉnh táo, quyết đinh thật nhanh hắn liền thôi động pháp quyết, chỉ thấy cả người hắn bỗng trở nên mơ hồ, trong nháy mắt đã biến thành một đám khói mờ.
Phí Phi đã xuất ra tuyệt kỹ bảo mệnh, yên hành quyết!
Yên hành quyết, lục phẩm pháp quyết có thể khiến thân thể người ta hóa thành một đám khói mờ, tiêu tán vô hình. Một khi hóa thành khói thì không thể công kích địch nhân nhưng hầu hết các công kích cũng vô hiệu với hắn, đây là pháp quyết đào mệnh tốt nhất.
Phí Phi dựa vào chiêu này không biết đã tự cứu được bản thân bao nhiêu lần.
Cho nên khi hắn vừa phát hiện ra điều gì đó không ổn lập tức thôi động yên hành quyết, hắn cảm nhận được sự uy hiếp của ma tượng ám kim. Chỉ cần hắn hóa thành khói thì ngay lập tức có thể trở về bên cạnh sư huynh, hồi yên trụ của hắn ở trên người sư huynh.
Nhưng khi sắp thành công thì ma tượng kia đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
-----------------------------
Hai mắt Hắc Kim phù binh nhìn chằm chằm vào thân thể Phí Phi đang mờ dần đi, nhãn thần hờ hững, không còn chút cợt nhả nào nữa. Hắn đưa tay ra, bàn tay bỗng dưng sáng lên một phù tự cổ xưa.
Hai mắt Phí Phi mở to, trong mắt toát lên vẻ sợ hãi.
Bàn tay Hắc Kim phù binh ấn lên trên thân thể đang trở nên mơ hồ của Phí Phi, sau đó rất nhanh liền thu lại
Phù tự sáng ngời trên người Phí Phi dần trở nên mơ hồ, thân thể Phí Phi giống như người tuyết dưới ánh mắt trời nóng bỏng, với tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng bị hòa tan.
Khuôn mặt Phí Phi vặn vẹo, cố gắng gào thét nhưng vẫn không thể phát ra được chút âm thanh nào.
Hắc Kim phù binh hờ hững nhìn hắn.
Không đến một tức, Phí Phi liền biến mất hoàn toàn.
Đinh.
Một tiếng vang nhỏ, đó là một quả giới chỉ rơi xuống từ trong đám khói.
Hắc Kim phù binh nhặt giới chỉ lên, vẻ mặt hững hờ lãnh khốc biến mất, một lần nữa lại biến thành vẻ cợt nhả, hớn ha hớn hở hiến giới chỉ cho A Quỷ.
----------------------------
“Phí Phi chết rồi.” Trong mắt Lâm Khiêm hiện lên vẻ buồn bã, giọng hắn đầy lãnh đạm.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, trong mắt không khỏi hiện lên sự đau khổ và sợ hãi. Tuy mọi người đều biết lần hành động này rất gian nan và nguy hiểm nhưng không ai nghĩ tới, vừa mới tiến vào thành Thái An đã bị mất một người.
Xuất quân bất lợi!
“Nữ nhân vừa rồi dùng chính là thần lực.” Vẻ mặt Lâm Khiêm đầy trấn tĩnh nói: “Nàng hẳn là vì bia Thái An kia mà tới. Mọi người phải cẩn thận, trước khi thoát khỏi bảo các Thái An thì không nên bộc lộ thân phận.”
“Vâng!” Mọi người đều gật đầu tuân mệnh, sĩ khí có chút suy sụp.
Lâm Khiêm không nhìn tới họ, nói tiếp: “Lần này đích thực rất nguy hiểm, ngay cả ta cũng không nắm chắc phần thắng. Nhưng Côn Luân nguy nga của chúng ta, ngàn năm hưng thịnh không suy đều do vô số tiền bối vào sinh ra tử tạo nên. Bây giờ thiên hạ rung chuyển, vài chục năm này sẽ quyết định vận mệnh của ngàn năm nữa!”
Ánh mắt hắn quét qua mỗi người, đầy lạnh lùng nhưng cũng rất uy nghiêm.
“Sự việc liên quan tới số mệnh của Côn Luân, bọn ta há có thể lùi bước?”
Vẻ mặt mọi người dần bình tĩnh trở lại. Bọn họ đa số sinh ra ở Côn Luân, tình cảm đối với Côn Luân rất sâu đậm, người nhà cũng đang ở tại Côn Luân, vận mệnh bọn họ gắn chặt với Côn Luân.
Một người trầm giọng nói: “Đại sư huynh nói đúng, cho dù chết ở đây thì mộ phần kiếm ở trên Côn Luân cũng có suất cho chúng ta!”
“Côn Luân ta há lại sợ những yêu ma này?”
“Cùng lắm thì lại xảy ra cuộc chiến ngàn năm!”
Lâm Khiêm không nói gì, sĩ khí một lần nữa lại tăng lên, ánh mắt mọi người trở nên kiên định hơn. Lần này được chọn toàn là cao thủ nguyên anh kì, đều là hạng người kiếm tâm kiên định, ý chí chiến đấu sôi trào.
Đợi không khí trầm xuống, Lâm Khiêm mỉm cười nói: “Cứ cho là người nọ nhận ra thân phận của chúng ta thì cũng không phải xoắn. Thành Thái An quần ma tụ tập, thế cục phức tạp vượt xa tưởng tượng. Những ma tộc này mỗi tên đều có ý đồ xấu xa, không ngừng nghi ngờ lẫn nhau, lại có người đang âm thầm khuấy động với ý đồ đục nước béo cò. Chúng ta chỉ là một trong những biến số của thành Thái An mà thôi, có người sẽ nhận ra thân phận của chúng ta nhưng đồng dạng cũng có người muốn chúng ta làm rối tung hết lên.”
Mọi người nghe thấy thì không khỏi gật đầu tán thành.
“Cho nên, kế hoạch không đổi.”
---------------------------
Thiên Diệu vệ loạn hết cả lên, tất cả ma kỵ trong chuồng thú đều biến mất. Mà càng khiến người ta phát điên chính là chuồng thú xung quanh không có bất cứ dấu vết chiến đấu nào.
Sắc mặt Thọ Bình đen như đít nồi, bị người ta tìm tới cửa rồi trộm hết ma kỵ, chuyện như vậy lại phát sinh ở địa bàn của mình.
Tuy tiểu thư không nói gì nhưng Thọ Bình vẫn xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm lỗ nẻ nào mà chui xuống. Viện khác không xảy ra vấn đề gì, chỉ có viện mình bị người ta mò vào!
Mất mặt! Quá mất mặt!
Vốn trong tất cả các hạng mục tu luyện thì Thiên Diệu vệ đều xếp ở đáy, bây giờ phát sinh chuyện này khiến tâm cao khí ngạo như Thọ Bình sao có thể chịu đựng nổi?
Thương cho Thiên Diệu vệ, bởi một con hàng chỉ biết ăn mà bị Thọ Bình dày vò tới sống dở chết dở.
Mà đương sự thì đã sớm quên sạch mọi chuyện.
----------------------------
“Đây là kế hoạch của các ngươi?” Nam Môn Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
Nam tử này lắc đầu: “Không phải chúng ta làm.”
“Ta không tin.” Nam Môn Tuyết lạnh lùng nói: “Chúng ta hợp tác đến đây thôi, ta vô cùng hoài nghi thành ý của các ngươi.”
Sắc mặt nam tử này vẫn như thường, hắn lắc đầu nói: “Không phải chúng ta làm. Chúng ta phái người đánh lén Tiếu Ma Qua thì bị hắn giết. Thủ hạ của hắn biến mất không có liên quan tới chúng ta. Chúng ta cũng đang điều tra nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện được chút đầu mối nào.”
Nam Môn Tuyết quan sát kĩ đối phương, thấy vẻ mặt đối phương không chút biến đổi, trong lòng cũng tin rằng đối phương không nói dối.
“Bây giờ mũi nhọn đều hướng vào ta.” Nam Môn Tuyết lạnh lùng nói: “Đừng nói với ta là các ngươi không có kế hoạch gì khác.”
“Có.” Nam nử này trầm giọng nói: “Hiện giờ đã xác định, Tiếu Ma Qua chính là nhân vật then chốt. Nhưng không phải riêng chúng ta nhận ra, những người khác chỉ sợ cũng nhận ra.”
Nam Môn Tuyết yên lặng lắng nghe, không nói gì.
“Hiện giờ mọi ánh mắt đều đang hướng về Tiếu Ma Qua, chỉ cần chúng ta không có chủ ý với hắn thì người khác sẽ không để ý tới chúng ta.” Tên nam tử kia bình tĩnh nói: “Nước thành Thái An đã bắt đầu chảy xiết.”
Hắn bỗng cười nói: “Bọn họ đều chú ý vào Tiếu Ma Qua, chúng ta lại đi tìm chiếc chìa khóa còn lại của bảo các Thái An.”
“Các ngươi biết rõ chìa khóa còn lại đang ở trong tay ai?” Nam Môn Tuyết sợ hãi nói.
“Không biết.” Tên nam tử kia mỉm cười: “Nhưng có mấy mục tiêu.”
Nam Môn Tuyết nhìn đối phương rồi nói: “Có cần ta làm gì không?”
“Đương nhiên là có!” Tên nam tử kia tỏ vẻ thỏa mãn: “Trong kế hoạch của chúng ta ngươi là một mắt xích cực kì quan trọng.”
Tiếp theo hắn hạ giọng nói kế hoạch của hắn cho Nam Môn Tuyết.
Nam Môn Tuyết vừa nghe mắt liền sáng lên, thỉnh thoảng gật đầu, kế hoạch của đối phương vô cùng xuất sắc.
Nhưng…
Khi đối phương nói xong kế hoạch của mình, Nam Môn Tuyết nhìn đối phương rồi cười nói: “Thực là một kế hoạch xuất sắc! Nhưng, ta muốn hỏa tâm đảm.”
Đối phương nhíu mày: “Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành…”
Nam Môn Tuyết lắc đầu: “Ta muốn ngay bây giờ.”
Sắc mặt đối phương khẽ biến: “Điều không thể được!”
“Thật không?” Nam Môn Tuyết cười dài nói: “Kế hoạch của ngươi xảo diệu như vậy, sai lầm ở một điểm thì toàn bộ kế hoạch sẽ thành phế thải. Có nhiều bước liên quan tới ta, ta là một quân cờ quan trọng.”
“Đổi ý không có lợi cho ngươi đâu! Ngươi sẽ phải hối hận!” Sắc mặt của đối phương tái đi, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hỏa tâm đảm hoặc các ngươi thua, chọn một đi.” Nam Môn Tuyết vẫn cười như cũ: “Ồ, đúng rồi, tin rằng ngươi cũng có thể nhận ra. Bây giờ các ngươi muốn thoát ra ngoài cũng không phải là việc dễ dàng gi.”
Sắc mặt đối phương tái nhợt đi.
Nếu không phải động cơ của nữ nhân kia quá quỷ dị thì hắn thực sự muốn lùi bước.
Trực giác nói cho hắn biết trong này quá nguy hiểm.
Vì hành động lần này, môn phái thậm chí đã sử dụng một khe hỗn độn bí ẩn. Khe hỗn độn này vốn định vào thời điểm mấu chốt dùng để tập kích bất ngờ.
Nào ngờ bọn họ vừa tiến vào thành Thái An đã bị tập kích. Một nữ nhân lai lịch không rõ ràng không hề báo trước ra tay với bọn họ. Nữ nhân này vô cùng lợi hại, mấy người trong phái phải cùng tiến lên mà vẫn không thể lưu nàng lại. Hơn nữa tựa hồ nàng rất chắc chắn rằng họ sẽ không làm lớn chuyện này.
Chẳng lẽ thân phận của họ đã bị lộ? Tâm mỗi người đều trầm xuống, lộ thân phận ở ma giới có nghĩa là gì, ai cũng biết rõ.
Vào lúc nữ nhân kia rời đi, Phí Phi đã lặng lẽ ẩn thân bám theo đằng sau đối phương.
Đối phương so với hắn tưởng tượng còn cẩn thận hơn, quanh quẩn lách chuyển mấy vòng, mấy lần suýt nữa thì Phí Phi cũng mất dấu. Cuối cùng nữ nhân tiến vào trang viện trước mắt này, Phí Phi vốn định âm thầm rời đi, không ngờ hắn phát hiện ra thủ vệ trang viện này có chút sơ hở, không kìm được nên đã lặng lẽ tiến vào.
Trong mắt hắn những thủ vệ này có đầy kẽ hở.
Nhưng vừa tiến vào, hắn liền phát hiện ra tình huống bên trong hoàn toàn khác xa so với hắn tưởng tượng.
Trang viên thủ hộ sâm nghiêm vượt xa tưởng tượng của hắn, kẽ hỡ kia giống như một cái bẫy. Hắn không ngừng đi sâu vào bên trong, cảm giác muốn thối lui càng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn bỗng nhìn thấy một nữ nhân cùng một tên gia hỏa cả người màu ám kim đi tới phía này.
Hắn vội vàng ẩn núp, không dám thở mạnh.
Nữ nhân này không phải là nữ nhân vừa đánh lén bọn họ, cả người nàng không có chút dao động nào, tên gia hỏa màu ám kim đi bên cạnh nàng dường như là một ma tượng.
Nhưng…
Tên gia hỏa này đúng là ma tượng sao?
Ma tượng không ngừng tâng bốc vuốt mông ngựa khiến Phí Phi trong góc khuất cũng cảm thấy xấu hổ. Nếu như bản thân có được trình độ như này thì địa vị trong môn phái tuyệt đối không chỉ dừng lại ở mức này.
Hắn vừa xấu hổ vừa kinh ngạc, ma tượng mà có linh tính như này rất hiếm thấy.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến hắn há hốc mồm, ngây ra như phỗng.
Mấy trăm ma kỵ bị tên ma tượng này nuốt chửng không còn con nào.
Miệng tên ma tượng ám kim kia không lớn, trong nháy mắt nó liền biến thành một bồn máu thật lớn, có thể thôn phệ tất cả. Ma tượng nuốt chửng những ma kỵ vậy chắc cũng cảm thấy hứng thú đối với tu giả. Tưởng tượng bản thân bị con quái vật này nuốt chửng vào bụng, Phí Phi không rét mà run.
Bỗng, ma tượng ám kim quay sang nhìn nơi hắn đang trốn.
Phí Phi đầu óc ong ong, bị phát hiện rồi!
Kinh nghiệm thực chiến của hắn vô cùng phong phú. Lúc này trái lại cần tỉnh táo, quyết đinh thật nhanh hắn liền thôi động pháp quyết, chỉ thấy cả người hắn bỗng trở nên mơ hồ, trong nháy mắt đã biến thành một đám khói mờ.
Phí Phi đã xuất ra tuyệt kỹ bảo mệnh, yên hành quyết!
Yên hành quyết, lục phẩm pháp quyết có thể khiến thân thể người ta hóa thành một đám khói mờ, tiêu tán vô hình. Một khi hóa thành khói thì không thể công kích địch nhân nhưng hầu hết các công kích cũng vô hiệu với hắn, đây là pháp quyết đào mệnh tốt nhất.
Phí Phi dựa vào chiêu này không biết đã tự cứu được bản thân bao nhiêu lần.
Cho nên khi hắn vừa phát hiện ra điều gì đó không ổn lập tức thôi động yên hành quyết, hắn cảm nhận được sự uy hiếp của ma tượng ám kim. Chỉ cần hắn hóa thành khói thì ngay lập tức có thể trở về bên cạnh sư huynh, hồi yên trụ của hắn ở trên người sư huynh.
Nhưng khi sắp thành công thì ma tượng kia đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
-----------------------------
Hai mắt Hắc Kim phù binh nhìn chằm chằm vào thân thể Phí Phi đang mờ dần đi, nhãn thần hờ hững, không còn chút cợt nhả nào nữa. Hắn đưa tay ra, bàn tay bỗng dưng sáng lên một phù tự cổ xưa.
Hai mắt Phí Phi mở to, trong mắt toát lên vẻ sợ hãi.
Bàn tay Hắc Kim phù binh ấn lên trên thân thể đang trở nên mơ hồ của Phí Phi, sau đó rất nhanh liền thu lại
Phù tự sáng ngời trên người Phí Phi dần trở nên mơ hồ, thân thể Phí Phi giống như người tuyết dưới ánh mắt trời nóng bỏng, với tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng bị hòa tan.
Khuôn mặt Phí Phi vặn vẹo, cố gắng gào thét nhưng vẫn không thể phát ra được chút âm thanh nào.
Hắc Kim phù binh hờ hững nhìn hắn.
Không đến một tức, Phí Phi liền biến mất hoàn toàn.
Đinh.
Một tiếng vang nhỏ, đó là một quả giới chỉ rơi xuống từ trong đám khói.
Hắc Kim phù binh nhặt giới chỉ lên, vẻ mặt hững hờ lãnh khốc biến mất, một lần nữa lại biến thành vẻ cợt nhả, hớn ha hớn hở hiến giới chỉ cho A Quỷ.
----------------------------
“Phí Phi chết rồi.” Trong mắt Lâm Khiêm hiện lên vẻ buồn bã, giọng hắn đầy lãnh đạm.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, trong mắt không khỏi hiện lên sự đau khổ và sợ hãi. Tuy mọi người đều biết lần hành động này rất gian nan và nguy hiểm nhưng không ai nghĩ tới, vừa mới tiến vào thành Thái An đã bị mất một người.
Xuất quân bất lợi!
“Nữ nhân vừa rồi dùng chính là thần lực.” Vẻ mặt Lâm Khiêm đầy trấn tĩnh nói: “Nàng hẳn là vì bia Thái An kia mà tới. Mọi người phải cẩn thận, trước khi thoát khỏi bảo các Thái An thì không nên bộc lộ thân phận.”
“Vâng!” Mọi người đều gật đầu tuân mệnh, sĩ khí có chút suy sụp.
Lâm Khiêm không nhìn tới họ, nói tiếp: “Lần này đích thực rất nguy hiểm, ngay cả ta cũng không nắm chắc phần thắng. Nhưng Côn Luân nguy nga của chúng ta, ngàn năm hưng thịnh không suy đều do vô số tiền bối vào sinh ra tử tạo nên. Bây giờ thiên hạ rung chuyển, vài chục năm này sẽ quyết định vận mệnh của ngàn năm nữa!”
Ánh mắt hắn quét qua mỗi người, đầy lạnh lùng nhưng cũng rất uy nghiêm.
“Sự việc liên quan tới số mệnh của Côn Luân, bọn ta há có thể lùi bước?”
Vẻ mặt mọi người dần bình tĩnh trở lại. Bọn họ đa số sinh ra ở Côn Luân, tình cảm đối với Côn Luân rất sâu đậm, người nhà cũng đang ở tại Côn Luân, vận mệnh bọn họ gắn chặt với Côn Luân.
Một người trầm giọng nói: “Đại sư huynh nói đúng, cho dù chết ở đây thì mộ phần kiếm ở trên Côn Luân cũng có suất cho chúng ta!”
“Côn Luân ta há lại sợ những yêu ma này?”
“Cùng lắm thì lại xảy ra cuộc chiến ngàn năm!”
Lâm Khiêm không nói gì, sĩ khí một lần nữa lại tăng lên, ánh mắt mọi người trở nên kiên định hơn. Lần này được chọn toàn là cao thủ nguyên anh kì, đều là hạng người kiếm tâm kiên định, ý chí chiến đấu sôi trào.
Đợi không khí trầm xuống, Lâm Khiêm mỉm cười nói: “Cứ cho là người nọ nhận ra thân phận của chúng ta thì cũng không phải xoắn. Thành Thái An quần ma tụ tập, thế cục phức tạp vượt xa tưởng tượng. Những ma tộc này mỗi tên đều có ý đồ xấu xa, không ngừng nghi ngờ lẫn nhau, lại có người đang âm thầm khuấy động với ý đồ đục nước béo cò. Chúng ta chỉ là một trong những biến số của thành Thái An mà thôi, có người sẽ nhận ra thân phận của chúng ta nhưng đồng dạng cũng có người muốn chúng ta làm rối tung hết lên.”
Mọi người nghe thấy thì không khỏi gật đầu tán thành.
“Cho nên, kế hoạch không đổi.”
---------------------------
Thiên Diệu vệ loạn hết cả lên, tất cả ma kỵ trong chuồng thú đều biến mất. Mà càng khiến người ta phát điên chính là chuồng thú xung quanh không có bất cứ dấu vết chiến đấu nào.
Sắc mặt Thọ Bình đen như đít nồi, bị người ta tìm tới cửa rồi trộm hết ma kỵ, chuyện như vậy lại phát sinh ở địa bàn của mình.
Tuy tiểu thư không nói gì nhưng Thọ Bình vẫn xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm lỗ nẻ nào mà chui xuống. Viện khác không xảy ra vấn đề gì, chỉ có viện mình bị người ta mò vào!
Mất mặt! Quá mất mặt!
Vốn trong tất cả các hạng mục tu luyện thì Thiên Diệu vệ đều xếp ở đáy, bây giờ phát sinh chuyện này khiến tâm cao khí ngạo như Thọ Bình sao có thể chịu đựng nổi?
Thương cho Thiên Diệu vệ, bởi một con hàng chỉ biết ăn mà bị Thọ Bình dày vò tới sống dở chết dở.
Mà đương sự thì đã sớm quên sạch mọi chuyện.
----------------------------
“Đây là kế hoạch của các ngươi?” Nam Môn Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
Nam tử này lắc đầu: “Không phải chúng ta làm.”
“Ta không tin.” Nam Môn Tuyết lạnh lùng nói: “Chúng ta hợp tác đến đây thôi, ta vô cùng hoài nghi thành ý của các ngươi.”
Sắc mặt nam tử này vẫn như thường, hắn lắc đầu nói: “Không phải chúng ta làm. Chúng ta phái người đánh lén Tiếu Ma Qua thì bị hắn giết. Thủ hạ của hắn biến mất không có liên quan tới chúng ta. Chúng ta cũng đang điều tra nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện được chút đầu mối nào.”
Nam Môn Tuyết quan sát kĩ đối phương, thấy vẻ mặt đối phương không chút biến đổi, trong lòng cũng tin rằng đối phương không nói dối.
“Bây giờ mũi nhọn đều hướng vào ta.” Nam Môn Tuyết lạnh lùng nói: “Đừng nói với ta là các ngươi không có kế hoạch gì khác.”
“Có.” Nam nử này trầm giọng nói: “Hiện giờ đã xác định, Tiếu Ma Qua chính là nhân vật then chốt. Nhưng không phải riêng chúng ta nhận ra, những người khác chỉ sợ cũng nhận ra.”
Nam Môn Tuyết yên lặng lắng nghe, không nói gì.
“Hiện giờ mọi ánh mắt đều đang hướng về Tiếu Ma Qua, chỉ cần chúng ta không có chủ ý với hắn thì người khác sẽ không để ý tới chúng ta.” Tên nam tử kia bình tĩnh nói: “Nước thành Thái An đã bắt đầu chảy xiết.”
Hắn bỗng cười nói: “Bọn họ đều chú ý vào Tiếu Ma Qua, chúng ta lại đi tìm chiếc chìa khóa còn lại của bảo các Thái An.”
“Các ngươi biết rõ chìa khóa còn lại đang ở trong tay ai?” Nam Môn Tuyết sợ hãi nói.
“Không biết.” Tên nam tử kia mỉm cười: “Nhưng có mấy mục tiêu.”
Nam Môn Tuyết nhìn đối phương rồi nói: “Có cần ta làm gì không?”
“Đương nhiên là có!” Tên nam tử kia tỏ vẻ thỏa mãn: “Trong kế hoạch của chúng ta ngươi là một mắt xích cực kì quan trọng.”
Tiếp theo hắn hạ giọng nói kế hoạch của hắn cho Nam Môn Tuyết.
Nam Môn Tuyết vừa nghe mắt liền sáng lên, thỉnh thoảng gật đầu, kế hoạch của đối phương vô cùng xuất sắc.
Nhưng…
Khi đối phương nói xong kế hoạch của mình, Nam Môn Tuyết nhìn đối phương rồi cười nói: “Thực là một kế hoạch xuất sắc! Nhưng, ta muốn hỏa tâm đảm.”
Đối phương nhíu mày: “Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành…”
Nam Môn Tuyết lắc đầu: “Ta muốn ngay bây giờ.”
Sắc mặt đối phương khẽ biến: “Điều không thể được!”
“Thật không?” Nam Môn Tuyết cười dài nói: “Kế hoạch của ngươi xảo diệu như vậy, sai lầm ở một điểm thì toàn bộ kế hoạch sẽ thành phế thải. Có nhiều bước liên quan tới ta, ta là một quân cờ quan trọng.”
“Đổi ý không có lợi cho ngươi đâu! Ngươi sẽ phải hối hận!” Sắc mặt của đối phương tái đi, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hỏa tâm đảm hoặc các ngươi thua, chọn một đi.” Nam Môn Tuyết vẫn cười như cũ: “Ồ, đúng rồi, tin rằng ngươi cũng có thể nhận ra. Bây giờ các ngươi muốn thoát ra ngoài cũng không phải là việc dễ dàng gi.”
Sắc mặt đối phương tái nhợt đi.
/915
|