Trong cung Thái An tràn ngập tiếng cười nói đàn ca, mỹ nữ như mây, khách quý đông đảo! Người hầu tới lui dâng thức ăn và mỹ tữu, thỉnh thoảng trong đám người lại có kẻ dừng lại chào nhau.
Tả Mạc nhìn cảnh tượng trước mắt mà không biết phải làm sao.
Đầu lắc lư, thần kinh hắn căng ra, nhạc khúc du dương, hương thơm của mỹ tửu thoang thoảng trong không khí.
Cảnh tượng ồn ào trước mặt hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Trong tưởng tượng của hắn, yến hội của Sư Nguyệt Nghệ phải rất trang trọng và thanh nhã, thậm chí có mấy phần nghiêm túc, nào biết đâu nó lại loạn cào cào như thế này?
Trong mắt Tả Mạc, đây thực sự là loạn cào cào! Tiểu Mạc ca trên chiến trường chém giết mặt không biết sắc vậy mà khi phải đối diện với cảnh tượng này thì không biết phải làm sao.
“Hắc, Tiếu Ma Qua huynh đệ!” Từ đằng sau vang lên một giọng nói quen thuộc.
Tả Mạc xoay người để nhìn nhất thời trên mặt lộ vẻ vui mừng: “Ha ha, La huynh đệ!” Người vừa nói chính là Lam Thiên Long, bên cạnh hắn chính là huynh đệ của hắn, Lam Dung.
“Huynh đệ vậy mà không tìm ta để uống rượu! Giờ không thể nào tha cho ngươi được! Không say không về!” Lam Thiên Long hào sảng cười nói.
Tả Mạc cảm thấy Lam Thiên Long là kẻ không tồi. Sự xuất hiện của Lam Thiên Long như cứu tinh của Tả Mạc, hắn cười ha ha nói: “Ta nhất định sẽ bám càng Lam huynh!”
“Không thành vấn đề! Trong thành Thái An ở đâu ta cũng quen mặt.” Lam Thiên Long sảng khoái đáp ứng, sau đó giới thiệu Lam Dưng đứng bên: “Đây là Lam Dung, tiểu đệ của ta.”
Tả Mạc bắt chuyện với Lam Dung. Tính khí của Lam Dung và Lam Thiên Long khác nhau hoàn toàn, gã vô cùng nhã nhặn thanh tú.
Lam Dung rất hiếu kì về Tả Mạc, luôn âm thầm quan sát hắn.
Có kẻ cầm đầu nhất thời khiến Tả Mạc vững tâm hơn, đi theo Lam Thiên Long, hắn chém gió thành bão. Lam Thiên Long vác theo một vò rượu cao đến đầu gối hắn, gặp ai cũng chạm vò rồi sau đó ngửa cổ uống, không thèm để ý đến rượu tràn ra ngoài làm ướt cả vạt áo, vô cùng hào sảng.
Tả Mạc trông thấy mà thèm, cũng đua đòi làm theo Lam Thiên long, vác theo vò rượu ai đến cũng không cự tuyệt, mặc cho rượu bắn khắp người, hắn chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ, thống khoái.
Cách uống của Lam Thiên Long rất khác so với bình thường, khó có thể gặp được bạn rượu thế này, hứng thú nổi lên lôi kéo Tả Mạc đi vòng vòng khắp nơi tìm người đối ẩm!
Lam Dung cười khổ đi sau hai người thỉnh thoảng xin lỗi những người xung quanh dùm họ.
“Ta nói cho ngươi biết… rượu của Sư lão đầu… đều là rượu ngon…” Đầu lưỡi Lam Thiên Long bắt đầu líu lại, mắt mờ đi, hắn một tay ôm vai Tả Mạc, một tay cầm vò rượu, nói nhảm: “Nhất định phải uống nhiều… uống nhiều… mới gọi là… rượu ngon…”
“Ngươi nói quá… quá có lý!” Tả Mạc mặt đỏ bừng, hắn dùng một đầu ngón tay đong đưa trước mặt, vẻ mặt ngây ngô hồn nhiên nói: “Có tiện nghi không chiếm… Vậy, chỉ có là thằng ngu…”
“Ha ha ha ha! Hay! Uống tiếp!” Lam Thiên Long nắm lấy vò rượu ngửa đầu uống ừng ực.
Tả Mạc cũng nắm lấy vò rượu, học theo Lam Thiên Long, điên cuồng uống từng ngụm lớn.
Rượu xuống đến cổ họng liền hóa thành nhiệt lưu cuồn cuộn trong lồng ngực hắn. Rượu này không biết sản xuất từ cái gì, lúc này trong người Tả Mạc như đang có một đám liệt hỏa cuồn cuộn không ngừng. Thái dương tinh loại trong người Tả Mạc dường như bị kích thích nên chuyển động tăng mạnh.
Tả Mạc cảm thấy như có một luồng liệt hỏa đang thiêu đốt trong lồng ngực, cổ họng như sắp cháy thành than, hắn càng uống càng không kìm được, liên túc đổ rượu vào mồm.
Trong nháy mắt khi rượu xuống tới cổ họng thì biến thành một luồng khí thanh lương nhưng ngay sau đó đám liệt hỏa trong người càng trở nên mãnh liệt hơn.
Lam Dung bất đắc dĩ lắc đầu nhìn hai người.
Mạnh bà quỷ tửu của Sư Nguyệt Nghệ thành chủ là một trong những liệt tửu nổi danh khắp ma giới. Nhìn xung quanh không ai không nhấm nháp nhâm nhi, chỉ có hai tên hỗn đản trước mắt mới uống như thuồng luồng thế này. Tính khí huynh trưởng thế nào Lam Dung biết rất rõ, điều hắn không ngờ đến chính là Tiếu Ma Qua nhìn qua thì không phải kẻ có cá tính mạnh mẽ, vậy mà khi uống rượu cũng hào sảng như vậy.
Quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo! Lam Dung lắc đầu cảm thán.
“Thiên Long huynh, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi sao?”
Một giọng nói đầy trong trẻo vang lên.
Trong nháy mắt mặt Lam Dung trở nên lạnh lẽo, không cần nhìn hắn cũng biết kẻ đó là ai, không khỏi cười nhạt nói: “So với Trầm huynh, gia trưởng sao có thể kiêu ngạo bằng. Nghe nói tối hôm qua trước mặt bao người, Trầm huynh bị một vị nhân huynh rất xấu rất ôn nhu đùa giỡn hả? Chỉ sợ Hà công chúa cũng nhìn thấy! Ta rất tò mò, Hà công chúa không biết nghĩ gì nữa?”
Lam Dung trả lời đầy mỉa mai nhất thời chọc đúng mụn của Trầm Dục. Đối với Trầm Dục thì sự việc phát sinh tối hôm qua là vô cùng nhục nhã. Hết lần này tới lần khác hắn để đối phương chạy mất, có thể nói là mất hết thể diện.
Lam Dung vừa nói đã không chút khách khí mà bóc mẽ hắn, sát cơ chợt lóe lên trong mắt Trầm Dục.
Trầm Dục cười nhạt: “Lam Dung tiểu đệ càng ngày mồm mép càng lưu loát, không biết công phu của Lam huynh có được bằng nửa mồm mép không?”
Đột nhiên Trầm Dục lớn tiếng: “Hôm nay náo nhiệt thế này sao có thể không có đấu võ trợ hứng chứ? Lam Dung tiểu đệ thấy sao? Chúng ta đùa giỡn một trận được không?”
Đại sảnh đang vô cùng náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn vể phía này. Rất nhiều người tỏ vẻ hứng thú, Trầm gia và Lam gia luôn không hợp nhau, có thể tìm được cơ hội sỉ nhục đối phương thì sao Trầm Dục có thể bỏ qua được chứ?
Sắc mặt Lam Dung khẽ biến, trước mặt bao người nếu tỏ ra yếu kém thì thanh danh của Lam gia sẽ bị tổn hại. Nhưng Lam Dung biết rõ thực lực của mình, thực lực hắn không tồi nhưng so với Trầm Dục thì quá yếu. Ngay cả Lam Thiên Long so với Trầm Dục vẫn còn kém một chút.
Nhưng vào lúc này ngàn vạn lần không thể lùi bước…
Hắn đang muốn đáp ứng thì bỗng bên cạnh vang lên một giọng nói mơ hồ không rõ ràng: “Ồ, ngươi chính là tên rất xấu rất ôn nhu đó hả?”
Đó là Tả Mạc, hắn liêu xiêu đứng dậy, đầu óc thì mơ hồ. Hắn cảm thấy Trầm Dục trước mặt có chút quen mắt nhưng không biết vì sao vừa nhìn thấy đã cảm thấy khó chịu. Hơn nữa khi hắn nghe thấy câu “rấu xấu rất ôn nhu” kia thì cảm thấy quen quen. Tả Mạc uống đã mơ mơ màng màng, mở mồm ra nói đã râu ông nọ cắm cằm bà kìa. Hắn hồn nhiên không nghĩ tới chuyện nay có quan hệ gì tới mình.
Đại sảnh đang yên lặng vì Trầm Dục khiêu chiến Lam Dung đột nhiên bùng nổ.
Ngồi ở đây không phú cũng quý, tin tức rất nhanh nhạy. Đêm qua câu nói “rất xấu rất ôn nhu” kia đã sớm truyền khắp thành Thái An, cho nên khi nghe Tả Mạc hỏi Trầm Dục như vậy thì không ai nhịn được đều bật cười.
Nhất thời mặt Trầm Dục biến thành màu gan heo, nếu như Lam Dung chỉ chọc đúng mụn của hắn thì Tả Mạc vừa tát đúng bên mặt có mụn đó.
Những vị công tử kia càng huýt sáo trợ giúp, tất cả chỉ để có thể nhìn thấy Trầm Dục phải ăn quả đắng. Trong đám người thỉnh thoảng vang lên tiếng hét chói tai: “Oa, tốt và xấu đều ôn nhu! Tốt và xấu! Ôn nhu!”
Trầm Dục chưa từng bị sỉ nhục như thế, sắc mặt từ màu gan heo biến thành tái mét. Lệ khí giữa trán hiện lên, trong mắt tràn ngập sát cơ, giọng hắn lạnh đến cực điểm.
“Các hạ là ai?”
Trong mơ màng, Tả Mạc nghe thấy đối phương không nhận ra mình, trên mặt lộ vẻ bất mãn, gào lên: “Ngươi không biết ta hả? Ngươi chưa lăn lộn ở thành Thái An hả?” Một tay hắn ôm chầm lấy Lam Dung, miệng lẩm bẩm nói: “Không phải kêu lần uống rượu này toàn cấp cao sao? Vậy mà lòi đâu ra một thằng trẻ ranh thế này?”
Một lần nữa tiếng cười lại vang lên, điệu bộ ngây thơ vô số tội của Tả Mạc nhìn vô cùng khả ái. Rất nhiều mỹ phụ không khỏi che miệng cười trộm, có vài người lớn mật thỉnh thoảng còn lén nhìn Tả Mạc. Người của thành Thái An nhận ra Tả Mạc chủ yếu là do sự kiện Tinh Di Sa Dã hôm trước thực sự quá chấn động.
Nhìn mặt Trầm Dục như vẹo đi, Lam Dung chưa từng thấy người nào khả ái đến thế. Trong lòng hắn vui sướng khó nói nên lời, chỉ muốn gào lên.
Huynh đệ, ngươi uống thêm đi…
Hắn chỉ hận không thể đút thêm cho Tả Mạc một vò nữa.
Trầm Dục đã bình tĩnh trở lại, hắn biết rõ bản thân đã quá mất mặt rồi. Nhưng…
Chỉ cần khiến mấy tên ngu xuẩn này thấy được sức mạnh của mình thì bọn chúng sẽ ngậm miệng ngay! Có thứ gì khiến người ta sùng bái hơn sức mạnh chứ?
Trước mặt sức mạnh tất cả cười nhạo chỉ là phù phiếm, chỉ cần thổi một cái sẽ tiêu tan giống như bọt nước.
Một lần nữa trên mặt hắn lại nở nụ cười: “Tại hạ cô lậu quả văn, thực sự không biết, vẫn mong thỉnh giáo.”
Lam Dung thôi không cười nữa, hắn hiểu rất rõ Trầm Dục. Mỗi lần Trầm Dục thể hiện như này là chứng tỏ hắn đã động sát cơ, hắn sẽ không từ thủ đoạn để giết chết đối phương!
Tiếu Ma Qua…
Hắn quay sang nhìn Tiếu Ma Qua có chút lo lắng.
Mặt Tả Mạc nhăn lại, lẩm bẩm: “Thỉnh giáo?” Dứt lời tay phải vươn ra, lòng bàn tay mở ra.
Lam Dung không hiểu thủ thế như này là có ý gì?
Trầm Dục cũng không hiểu, hắn không cử động hỏi : “Đây là sao?”
“Ngươi không chỉ xấu mà còn ngốc.” Men say dâng lên, Tả Mạc không kiên nhẫn nói: “Có biết quy củ giang hồ không? Ngươi muốn thỉnh giáo chẳng lẽ không muốn trả thù lao sao?”
Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người bao gồm cả Lam Dung đều há hốc mồm, bọn họ bị ngón nghề mới lạ này của Tả Mạc làm cho kinh ngạc không nói nên lời.
“Năm mươi ma bối, cảm ơn.”
Trầm Dục nghẹn họng nhìn trân trối, cả người như hóa đá. Sắc mặt hắn sau khi bình thường trở lại thì một lần nữa lại biến thành màu gan heo, móc cả ngày cũng chẳng ra được xu nào, Trầm Dục xuất thân cao quý đi dự tiệc rượu chẳng nhẽ phải mang theo ma bối?
Loại người khiến tiểu Mạc ca không thích nhất chính là đám gia hỏa không có tiền. Điều này có nghĩa hắn không thể kiếm chác được gì trên người đối phương.
Có thứ gì khiến người ta căm hận hơn thế?
“Ngay cả năm mươi ma bối cũng không có…” Tả Mạc lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt say lờ đờ nhìn về phía Trầm Dục đầy khinh bỉ.
Trong đại sảnh, sắc mặt nhiều người trở nên quái dị. Giọng Tả Mạc không lớn nhưng người ngồi đây đều là kẻ có nhĩ lực kinh người, nghe thấy rất rõ ràng.
“Ta trả thay hắn.” Một giọng nói gợi cảm giác lười biến vang lên, lời còn chưa dứt thì ma bối liên tiếp rơi vào tay Tả Mạc. Trầm Dục cảm động nhìn Hà công chúa.
Nhất thời mặt mày Tả Mạc trở nên rạng rỡ, hơi ánh chừng sau đó một tay kín đáo đưa cho Lam Dung: “Nhớ mua giúp ta chút rượu.”
Dứt lời không thèm để ý tới vẻ bối rối của Lam Dung, quay sang nghiêm túc nói với Trầm Dục: “Ta nói một lần vậy, ngươi đừng quên đó, ta gọi là Tiếu Ma Qua!”
Trong mắt Hà công chúa lóe lên một tia dị sắc, Trầm Dục nở nụ cười.
Tả Mạc nhìn thấy Trầm Dục cười cũng cười theo.
Tả Mạc nhìn cảnh tượng trước mắt mà không biết phải làm sao.
Đầu lắc lư, thần kinh hắn căng ra, nhạc khúc du dương, hương thơm của mỹ tửu thoang thoảng trong không khí.
Cảnh tượng ồn ào trước mặt hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Trong tưởng tượng của hắn, yến hội của Sư Nguyệt Nghệ phải rất trang trọng và thanh nhã, thậm chí có mấy phần nghiêm túc, nào biết đâu nó lại loạn cào cào như thế này?
Trong mắt Tả Mạc, đây thực sự là loạn cào cào! Tiểu Mạc ca trên chiến trường chém giết mặt không biết sắc vậy mà khi phải đối diện với cảnh tượng này thì không biết phải làm sao.
“Hắc, Tiếu Ma Qua huynh đệ!” Từ đằng sau vang lên một giọng nói quen thuộc.
Tả Mạc xoay người để nhìn nhất thời trên mặt lộ vẻ vui mừng: “Ha ha, La huynh đệ!” Người vừa nói chính là Lam Thiên Long, bên cạnh hắn chính là huynh đệ của hắn, Lam Dung.
“Huynh đệ vậy mà không tìm ta để uống rượu! Giờ không thể nào tha cho ngươi được! Không say không về!” Lam Thiên Long hào sảng cười nói.
Tả Mạc cảm thấy Lam Thiên Long là kẻ không tồi. Sự xuất hiện của Lam Thiên Long như cứu tinh của Tả Mạc, hắn cười ha ha nói: “Ta nhất định sẽ bám càng Lam huynh!”
“Không thành vấn đề! Trong thành Thái An ở đâu ta cũng quen mặt.” Lam Thiên Long sảng khoái đáp ứng, sau đó giới thiệu Lam Dưng đứng bên: “Đây là Lam Dung, tiểu đệ của ta.”
Tả Mạc bắt chuyện với Lam Dung. Tính khí của Lam Dung và Lam Thiên Long khác nhau hoàn toàn, gã vô cùng nhã nhặn thanh tú.
Lam Dung rất hiếu kì về Tả Mạc, luôn âm thầm quan sát hắn.
Có kẻ cầm đầu nhất thời khiến Tả Mạc vững tâm hơn, đi theo Lam Thiên Long, hắn chém gió thành bão. Lam Thiên Long vác theo một vò rượu cao đến đầu gối hắn, gặp ai cũng chạm vò rồi sau đó ngửa cổ uống, không thèm để ý đến rượu tràn ra ngoài làm ướt cả vạt áo, vô cùng hào sảng.
Tả Mạc trông thấy mà thèm, cũng đua đòi làm theo Lam Thiên long, vác theo vò rượu ai đến cũng không cự tuyệt, mặc cho rượu bắn khắp người, hắn chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ, thống khoái.
Cách uống của Lam Thiên Long rất khác so với bình thường, khó có thể gặp được bạn rượu thế này, hứng thú nổi lên lôi kéo Tả Mạc đi vòng vòng khắp nơi tìm người đối ẩm!
Lam Dung cười khổ đi sau hai người thỉnh thoảng xin lỗi những người xung quanh dùm họ.
“Ta nói cho ngươi biết… rượu của Sư lão đầu… đều là rượu ngon…” Đầu lưỡi Lam Thiên Long bắt đầu líu lại, mắt mờ đi, hắn một tay ôm vai Tả Mạc, một tay cầm vò rượu, nói nhảm: “Nhất định phải uống nhiều… uống nhiều… mới gọi là… rượu ngon…”
“Ngươi nói quá… quá có lý!” Tả Mạc mặt đỏ bừng, hắn dùng một đầu ngón tay đong đưa trước mặt, vẻ mặt ngây ngô hồn nhiên nói: “Có tiện nghi không chiếm… Vậy, chỉ có là thằng ngu…”
“Ha ha ha ha! Hay! Uống tiếp!” Lam Thiên Long nắm lấy vò rượu ngửa đầu uống ừng ực.
Tả Mạc cũng nắm lấy vò rượu, học theo Lam Thiên Long, điên cuồng uống từng ngụm lớn.
Rượu xuống đến cổ họng liền hóa thành nhiệt lưu cuồn cuộn trong lồng ngực hắn. Rượu này không biết sản xuất từ cái gì, lúc này trong người Tả Mạc như đang có một đám liệt hỏa cuồn cuộn không ngừng. Thái dương tinh loại trong người Tả Mạc dường như bị kích thích nên chuyển động tăng mạnh.
Tả Mạc cảm thấy như có một luồng liệt hỏa đang thiêu đốt trong lồng ngực, cổ họng như sắp cháy thành than, hắn càng uống càng không kìm được, liên túc đổ rượu vào mồm.
Trong nháy mắt khi rượu xuống tới cổ họng thì biến thành một luồng khí thanh lương nhưng ngay sau đó đám liệt hỏa trong người càng trở nên mãnh liệt hơn.
Lam Dung bất đắc dĩ lắc đầu nhìn hai người.
Mạnh bà quỷ tửu của Sư Nguyệt Nghệ thành chủ là một trong những liệt tửu nổi danh khắp ma giới. Nhìn xung quanh không ai không nhấm nháp nhâm nhi, chỉ có hai tên hỗn đản trước mắt mới uống như thuồng luồng thế này. Tính khí huynh trưởng thế nào Lam Dung biết rất rõ, điều hắn không ngờ đến chính là Tiếu Ma Qua nhìn qua thì không phải kẻ có cá tính mạnh mẽ, vậy mà khi uống rượu cũng hào sảng như vậy.
Quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo! Lam Dung lắc đầu cảm thán.
“Thiên Long huynh, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi sao?”
Một giọng nói đầy trong trẻo vang lên.
Trong nháy mắt mặt Lam Dung trở nên lạnh lẽo, không cần nhìn hắn cũng biết kẻ đó là ai, không khỏi cười nhạt nói: “So với Trầm huynh, gia trưởng sao có thể kiêu ngạo bằng. Nghe nói tối hôm qua trước mặt bao người, Trầm huynh bị một vị nhân huynh rất xấu rất ôn nhu đùa giỡn hả? Chỉ sợ Hà công chúa cũng nhìn thấy! Ta rất tò mò, Hà công chúa không biết nghĩ gì nữa?”
Lam Dung trả lời đầy mỉa mai nhất thời chọc đúng mụn của Trầm Dục. Đối với Trầm Dục thì sự việc phát sinh tối hôm qua là vô cùng nhục nhã. Hết lần này tới lần khác hắn để đối phương chạy mất, có thể nói là mất hết thể diện.
Lam Dung vừa nói đã không chút khách khí mà bóc mẽ hắn, sát cơ chợt lóe lên trong mắt Trầm Dục.
Trầm Dục cười nhạt: “Lam Dung tiểu đệ càng ngày mồm mép càng lưu loát, không biết công phu của Lam huynh có được bằng nửa mồm mép không?”
Đột nhiên Trầm Dục lớn tiếng: “Hôm nay náo nhiệt thế này sao có thể không có đấu võ trợ hứng chứ? Lam Dung tiểu đệ thấy sao? Chúng ta đùa giỡn một trận được không?”
Đại sảnh đang vô cùng náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn vể phía này. Rất nhiều người tỏ vẻ hứng thú, Trầm gia và Lam gia luôn không hợp nhau, có thể tìm được cơ hội sỉ nhục đối phương thì sao Trầm Dục có thể bỏ qua được chứ?
Sắc mặt Lam Dung khẽ biến, trước mặt bao người nếu tỏ ra yếu kém thì thanh danh của Lam gia sẽ bị tổn hại. Nhưng Lam Dung biết rõ thực lực của mình, thực lực hắn không tồi nhưng so với Trầm Dục thì quá yếu. Ngay cả Lam Thiên Long so với Trầm Dục vẫn còn kém một chút.
Nhưng vào lúc này ngàn vạn lần không thể lùi bước…
Hắn đang muốn đáp ứng thì bỗng bên cạnh vang lên một giọng nói mơ hồ không rõ ràng: “Ồ, ngươi chính là tên rất xấu rất ôn nhu đó hả?”
Đó là Tả Mạc, hắn liêu xiêu đứng dậy, đầu óc thì mơ hồ. Hắn cảm thấy Trầm Dục trước mặt có chút quen mắt nhưng không biết vì sao vừa nhìn thấy đã cảm thấy khó chịu. Hơn nữa khi hắn nghe thấy câu “rấu xấu rất ôn nhu” kia thì cảm thấy quen quen. Tả Mạc uống đã mơ mơ màng màng, mở mồm ra nói đã râu ông nọ cắm cằm bà kìa. Hắn hồn nhiên không nghĩ tới chuyện nay có quan hệ gì tới mình.
Đại sảnh đang yên lặng vì Trầm Dục khiêu chiến Lam Dung đột nhiên bùng nổ.
Ngồi ở đây không phú cũng quý, tin tức rất nhanh nhạy. Đêm qua câu nói “rất xấu rất ôn nhu” kia đã sớm truyền khắp thành Thái An, cho nên khi nghe Tả Mạc hỏi Trầm Dục như vậy thì không ai nhịn được đều bật cười.
Nhất thời mặt Trầm Dục biến thành màu gan heo, nếu như Lam Dung chỉ chọc đúng mụn của hắn thì Tả Mạc vừa tát đúng bên mặt có mụn đó.
Những vị công tử kia càng huýt sáo trợ giúp, tất cả chỉ để có thể nhìn thấy Trầm Dục phải ăn quả đắng. Trong đám người thỉnh thoảng vang lên tiếng hét chói tai: “Oa, tốt và xấu đều ôn nhu! Tốt và xấu! Ôn nhu!”
Trầm Dục chưa từng bị sỉ nhục như thế, sắc mặt từ màu gan heo biến thành tái mét. Lệ khí giữa trán hiện lên, trong mắt tràn ngập sát cơ, giọng hắn lạnh đến cực điểm.
“Các hạ là ai?”
Trong mơ màng, Tả Mạc nghe thấy đối phương không nhận ra mình, trên mặt lộ vẻ bất mãn, gào lên: “Ngươi không biết ta hả? Ngươi chưa lăn lộn ở thành Thái An hả?” Một tay hắn ôm chầm lấy Lam Dung, miệng lẩm bẩm nói: “Không phải kêu lần uống rượu này toàn cấp cao sao? Vậy mà lòi đâu ra một thằng trẻ ranh thế này?”
Một lần nữa tiếng cười lại vang lên, điệu bộ ngây thơ vô số tội của Tả Mạc nhìn vô cùng khả ái. Rất nhiều mỹ phụ không khỏi che miệng cười trộm, có vài người lớn mật thỉnh thoảng còn lén nhìn Tả Mạc. Người của thành Thái An nhận ra Tả Mạc chủ yếu là do sự kiện Tinh Di Sa Dã hôm trước thực sự quá chấn động.
Nhìn mặt Trầm Dục như vẹo đi, Lam Dung chưa từng thấy người nào khả ái đến thế. Trong lòng hắn vui sướng khó nói nên lời, chỉ muốn gào lên.
Huynh đệ, ngươi uống thêm đi…
Hắn chỉ hận không thể đút thêm cho Tả Mạc một vò nữa.
Trầm Dục đã bình tĩnh trở lại, hắn biết rõ bản thân đã quá mất mặt rồi. Nhưng…
Chỉ cần khiến mấy tên ngu xuẩn này thấy được sức mạnh của mình thì bọn chúng sẽ ngậm miệng ngay! Có thứ gì khiến người ta sùng bái hơn sức mạnh chứ?
Trước mặt sức mạnh tất cả cười nhạo chỉ là phù phiếm, chỉ cần thổi một cái sẽ tiêu tan giống như bọt nước.
Một lần nữa trên mặt hắn lại nở nụ cười: “Tại hạ cô lậu quả văn, thực sự không biết, vẫn mong thỉnh giáo.”
Lam Dung thôi không cười nữa, hắn hiểu rất rõ Trầm Dục. Mỗi lần Trầm Dục thể hiện như này là chứng tỏ hắn đã động sát cơ, hắn sẽ không từ thủ đoạn để giết chết đối phương!
Tiếu Ma Qua…
Hắn quay sang nhìn Tiếu Ma Qua có chút lo lắng.
Mặt Tả Mạc nhăn lại, lẩm bẩm: “Thỉnh giáo?” Dứt lời tay phải vươn ra, lòng bàn tay mở ra.
Lam Dung không hiểu thủ thế như này là có ý gì?
Trầm Dục cũng không hiểu, hắn không cử động hỏi : “Đây là sao?”
“Ngươi không chỉ xấu mà còn ngốc.” Men say dâng lên, Tả Mạc không kiên nhẫn nói: “Có biết quy củ giang hồ không? Ngươi muốn thỉnh giáo chẳng lẽ không muốn trả thù lao sao?”
Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người bao gồm cả Lam Dung đều há hốc mồm, bọn họ bị ngón nghề mới lạ này của Tả Mạc làm cho kinh ngạc không nói nên lời.
“Năm mươi ma bối, cảm ơn.”
Trầm Dục nghẹn họng nhìn trân trối, cả người như hóa đá. Sắc mặt hắn sau khi bình thường trở lại thì một lần nữa lại biến thành màu gan heo, móc cả ngày cũng chẳng ra được xu nào, Trầm Dục xuất thân cao quý đi dự tiệc rượu chẳng nhẽ phải mang theo ma bối?
Loại người khiến tiểu Mạc ca không thích nhất chính là đám gia hỏa không có tiền. Điều này có nghĩa hắn không thể kiếm chác được gì trên người đối phương.
Có thứ gì khiến người ta căm hận hơn thế?
“Ngay cả năm mươi ma bối cũng không có…” Tả Mạc lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt say lờ đờ nhìn về phía Trầm Dục đầy khinh bỉ.
Trong đại sảnh, sắc mặt nhiều người trở nên quái dị. Giọng Tả Mạc không lớn nhưng người ngồi đây đều là kẻ có nhĩ lực kinh người, nghe thấy rất rõ ràng.
“Ta trả thay hắn.” Một giọng nói gợi cảm giác lười biến vang lên, lời còn chưa dứt thì ma bối liên tiếp rơi vào tay Tả Mạc. Trầm Dục cảm động nhìn Hà công chúa.
Nhất thời mặt mày Tả Mạc trở nên rạng rỡ, hơi ánh chừng sau đó một tay kín đáo đưa cho Lam Dung: “Nhớ mua giúp ta chút rượu.”
Dứt lời không thèm để ý tới vẻ bối rối của Lam Dung, quay sang nghiêm túc nói với Trầm Dục: “Ta nói một lần vậy, ngươi đừng quên đó, ta gọi là Tiếu Ma Qua!”
Trong mắt Hà công chúa lóe lên một tia dị sắc, Trầm Dục nở nụ cười.
Tả Mạc nhìn thấy Trầm Dục cười cũng cười theo.
/915
|