Biển đen rộng mênh mông không bờ bến, một tòa thành hùng vĩ trôi nổi ở phía trên, cả tòa thành như dán vào cảnh biển, tạo nên một đường vẽ màu vàng thô ráp, uốn lượn không thấy đuôi.
“Đi xuống đi.” Đường Phỉ nhảy xuống trước tiên: “Nơi này không được phép phi hành.”
Nghe thấy thế mọi người nhanh chóng nhảy xuống, thu hồi lại ma kỵ.
Cảnh tượng trước mắt khiến nhiều người phải thốt lên đầy kinh ngạc, biển đen trước mặt rộng vô cùng khiến người ta cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
Tả Mạc tiến lên vài bước, bỗng có một giọng nói vang lên: “Biển đen này là do thiên nhiên tạo thành sao?”
“Ồ, không phải. Biến đen này gọi là biển Vô Cấu, năm đó Sư Tử Minh đại sư dự định xây dựng một tòa thành, thiên hạ anh hùng tập trung, có bảy vị ma soái tự mình đưa lễ vật tới, có tận bốn mươi sáu vị ma tướng tự tới tham gia xây dựng. Cuối cùng trong ba năm mới xây đứng thành Thái An bất hủ này.” Đào Hưng cảm khái nói: “Lúc đó thành Thái An chỉ là một hồ nước nhỏ, người tới đây triều bái không dứt, mỗi người đến triều bái đều mang đến một bình Vô Căn thủy rót vào trong hồ. Hồ nước càng lúc càng lớn, cuối cùng sau hai trăm năm trở thành biển rộng mênh mông. Một trăm năm trước hai vị ma soái đồng thời ra tay, lấy Hắc Minh trọng thủy từ Minh cảnh Cửu U tạo nên biến Vô Cấu này.” (Vô Căn thủy: nước tinh khiết nhất)
Tả Mạc nghe tới đây thì trợn mắt há mồm, vị Sư Tử Minh đại sư kia rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có năng lực kinh khủng như vậy. Mọi người phía sau hắn bao gồm cả đám Đường Phỉ đều tỏ vẻ khiếp sợ.
Nếu như nói trước kia Tả Mạc còn chưa hiểu rõ sức mạnh của ma tộc thì bây giờ đã rất rõ rồi. Mỗi vị ma soái đều là chư hầu một phương, hô phong hoán vũ, bất cứ ai trong bọn họ đều là cường giả có thể thay đổi kết cấu thế lực của ma giới. Ngay cả ma tướng, vị nào chẳng phải anh hào một phương?
Bốn mươi sáu ma tướng trải qua ba năm vì hắn xây thành, nếu không phải chính miệng Đào Hưng nói ra Tả Mạc nhất định sẽ không tin.
Đào Hưng mặt đầy thành kính nhìn thành Thái An, đầy kiêu ngạo nói: “Năm đó gia sư tổ cũng từng tham gia xây dựng thành Thái An.”
Rốt cuộc Tả Mạc không nén được nghi vấn trong lòng hỏi: “Vị Sư Tử Minh đại sư kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao lại có năng lực lớn như vậy?”
Đào Hưng đầy kính ngưỡng nói: “Ma tộc chúng ta theo đuổi sức mạnh tựa như một dạng bản năng vậy, cố gắng dùng tất cả thủ đoạn. Nhưng có một số tiên hiền, bọn họ không có thủ đoạn cường đại mà lại có trí tuệ không gì sánh bằng. Bọn họ hiểu rõ tất cả, chỉ thẳng tâm ma, lòng dạ vô tư, được vạn ma kính ngưỡng. Cuộc đời của Sư Tử Minh đại sư có thể nói là một truyền kì, từ khi còn bé ngài đã rất thông minh, học thức hơn người, bản thân ngài tuy không có vũ lực nhưng lý giải đối với bản chất của sức mạnh thì không ai bằng. Ngài ngao du khắp nơi, mỗi khi đến một vùng nào đó đều khai đàn dạy học, không chút keo kiệt truyền thụ những hiểu biết của bản thân cho mọi người. Ngài đã hóa giải vô số mâu thuẫn, ơn trạch tứ phương, được vô số người kính ngưỡng sùng bái.”
Tả Mạc không thể không phục, có thể chỉ điểm ma soái ma tướng, rốt cuộc đã đạt tới mức độ nào?
“Vừa đi vừa nói nhé.” Đào Hưng nhìn vẻ mặt của mọi người cười nói, đi trước dẫn đường đến biến Vô Cấu. Khi hắn bước trên mặt biển Vô Cấu bỗng có một con hắc ngư từ trong nước chui ra nâng chân Đào Hưng.
Tả Mạc thấy thế liền hứng thú noi theo Đào Hưng, quả nhiên, một con hắc ngư khác chui ra nâng hắn lên.
“Đây là ngư đồn đón khách, mọi người không cần khẩn trương.” Đào Hưng vội giải thích.
Mọi người nhanh chóng bước lên mặt biển, lập tức trong biển xuất hiện một đám ngư đồn chở bọn họ đi tới thành Thái An. Hắc đồn ngư thỉnh thoảng kêu lên những tiếng rất vui tai, vô cùng thú vị.
Đường Phỉ thành thật nói với Tả Mạc: “Tuyên chiến bộ có lợi hại mấy cũng không dám động thủ ở thành Thái An, cho tới tận bây giờ không chiến bộ nào dám động thủ ở thành Thái An. Nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận, thành Thái An tuy không cho phép chiến bộ giao tranh nhưng không ngăn cản người ta đơn độc ra tay. Bởi vì năm xưa Sư Tử Minh đi khắp nơi học hỏi nên chiến phong trong thành Thái An cực thịnh, ở đây mà cự tuyệt khiêu chiến thường sẽ bị người khác chế nhạo.”
“Vậy à.” Tả Mạc gật đầu, tuy chiến bộ không bằng ngươi nhưng nếu đơn đấu hắn không sợ ai cả.
Bây giờ hắn và Đào Hưng như châu chấu đi trên dây, cùng sống cùng chết. Bỗng Tả Mạc hỏi: “Không có ma soái giai chứ?”
“Không.” Vẻ mặt Đường Phỉ đầy cổ quái.
Lẽ nào hắn cho rằng những ma soái nhàn rỗi tới mức đi khắp nơi gây chuyện sao?
Tuy nghĩ thế nhưng nàng vô cùng thành thật nói: “Nhưng tướng giai thì không ít. Bởi vì trong thành có lưu lại toàn bộ nội dung năm xưa Sư Tử Minh đại sư dạy học, rất nhiều ma tướng gặp bình cảnh đều tìm đến đây để đột phá.”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Tả Mạc an tâm hơn chút.
Ngoài miệng Đường Phỉ không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy rất kì quặc, nàng không nghĩ Tả Mạc lại tự tin như vậy, nghiễm nhiên không coi tướng giai ra gì.
Nhưng nàng không có khuyên Tả Mạc cẩn thận, nàng ước gì có thể nhìn thấy Tả Mạc cắm mặt xuống đất. Thành Thái An ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây, việc độc chiếm ngôi vị số một đã vài chục năm chưa từng xuất hiện.
Tốc độ hắc đồn ngư khá nhanh, dù cho là vậy cũng phải bơi mất hai canh giờ mới đến được cửa thành Thái An.
Đi tới dưới chân thành Thái An, tường thành cao chót vót tới mây xanh khiến người ta không khỏi cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Tả Mạc ngẩng đầu nhưng rất khó để xác định rốt cuộc tường thành cao bao nhiêu.
Hắc đồn ngư nâng Tả Mạc bơi tới bên cạnh thang đá, bậc đá liên miên thẳng tới cửa thành.
Tả Mạc cõng A Quỷ nhảy lên thềm đá, hắc đồn ngư kêu lên một tiếng vui mừng rồi chìm vào trong biển Vô Cấu. Mọi người đi sát sau Tả Mạc, thỉnh thoảng lại có tiếng tán thưởng, đây cũng là lần đầu tiên Đường Phỉ tới đây.
Bước trên thềm đá, trước mặt là một khoảng không gian rộng lớn, mặt đất ngàn trượng được san phẳng tựa như một khối nham thạch được mài thành, trơn trượt như men, các ma văn hoa mỹ phức tạp uốn lượn tạo nên một chiếc thảm tuyệt đẹp. Hùng vĩ hoa lệ như thế khiến người xem bị sốc, ngay cả Tả Mạc cũng câm nín. Nhìn những ma văn mỹ lệ như này không ai muốn dẫm đạp lên cả.
Xa xỉ! Vô cùng xa xỉ!
Cảm khái bước qua cửa thành, tựa như đi vào một thế giới khác, những tiếng động náo nhiệt đập ngay vào tai.
Mọi người đều thả lỏng, cảnh tượng cửa thành bao la hùng vĩ hoa lệ khiến người ta hít thở không được, còn cảnh tượng quen thuộc trước mắt này đã kéo người ta trở về thế giới quen thuộc của mình, tâm tình có chút thả lỏng.
Đường phố vô cùng rộng rãi, rộng hơn trăm trượng, có thể chứa được các ma kỵ có thể hình lớn, tùy ý có thể thấy nhưng ma tộc cưỡi các loại ma kỵ có hình thú kỳ quái. Tướng mạo của ma tộc cũng thiên kì bách quái, có mọc sừng, có bốn chân, có hai cánh ở lưng, Tả Mạc vô cùng hiếu kì nhìn đến hoa cả mắt.
Nhưng rất nhanh, Tả Mạc thầm cảnh giác, chỉ trong giây lát hắn đã phát hiện ít nhất có sáu gã thống lĩnh giai ma tộc. Thành Thái An quả nhiên là nơi tập trung cao thủ!
Thống lĩnh giai là lực lượng nòng cốt của một chiến bộ, trình độ của họ trực tiếp quyết định độ mạnh yếu của chiến bộ đó. Tại những nơi hẻo lánh, thống lĩnh giai đã đủ để xưng bá một phương. Thống lĩnh giai tất nhiên không đủ để khiến Tả Mạc tán thưởng, nhưng tùy ý đi lại trên phố mà xuất hiện sáu gã thống lĩnh giai thì không biết rốt cuộc số lượng thống lĩnh giai ở đây đạt tới mức nào.
Mặc dù tới giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy gã tướng giai nào nhưng như thế đã đủ để hắn phải cảnh giác.
Đào Hưng dường như nhận ra Tả Mạc có chút giật mình, hạ giọng nói: “Ngàn vạn lần không nên gây loạn, thế lực trong thành Thái An vô cùng phức tạp, bất cứ ma nào đằng sau cũng là một thế lực cường đại. Nếu ở đây đắc tội với quá nhiều thế lực thì khả năng ngươi chết mà không hiểu vì sao là rất cao. Tuy thành Thái An cấm ám sát nhưng những chuyện trong bóng tối thì làm sao có thể cấm được? Ngàn vạn lần không nên gây loạn.”
Lúc còn trẻ Đào Hưng đã tới thành Thái An sống một thời gian nên đối với nơi này có chút quen thuộc. Lần này trên đường gặp phải tập kích của bộ tộc lục quỷ dạ xoa khiến hắn cảm thấy được sự nguy hiểm. Nhưng hiện giờ đã ở trong thành Thái An khiến hắn cảm thấy an toàn hơn nhiều, trong thành Thái An cao thủ như mây, thế lực muốn dựa sức hắn cũng có không ít.
Lo lắng duy nhất của hắn chính là Tả Mạc. Hắn đã sống một thời gian ở thành Thái An, gặp qua vô số cảnh thanh niên máu chảy đầu rơi ở đây. Những thanh niên này tuổi còn trẻ, đều là thiên tài nên rất kiêu ngạo, không biết nước trong thành Thái An này sâu dường nào.
Bây giờ hắn đang ngồi cùng thuyền với Tả Mạc, nếu dọc đường Tả Mạc gây ra phiền toái, hắn tuyệt đối không tránh khỏi liên lụy, hắn còn thiếu Tả Mạc rất nhiều ma thai.
Nghĩ đến những ma thai này, hắn hận không thể lập tức quay về Vô Tẫn thành để nhanh chóng trả cho xong khoản nợ này.
Đúng lúc này, trên đường xuất hiện những âm thanh nào động.
Một đội ngũ không lồ đang vênh váo bước đi ở giữa đường. Toàn bộ là lam long tê, thân thể khổng lồ cao tới ba trượng, cả người mặc giáp trụ dày đặc, bước đi của nó vô cùng nặng, mỗi bước mặt đất đều rung lên.
Toàn bộ đội ngũ bước đi khiến đất rung núi chuyển.
Ngồi trên lam long tê đi đầu là một nam tử đầu bóng loáng, vóc người hắn cực kì cường tráng, nước da màu lam đầy quỷ dị, hoa văn hỗn loạn. Vẻ mặt dữ tợn, cặp mắt nhỏ lấp lánh hung quang, ngồi trên lưng lam long tê, cả người lam long tê bước đi rất có quy luật.
Thấy Tả Mạc chú ý tới, Đào Hưng thoáng nhìn qua, rất nhanh đã nhận ra lai lịch của đối phương: “Đây là Lam gia ở Lạc giới, bọn họ là một trong số những nhánh của long ma, là chiến sĩ trời sinh. Lam Thiên Long và Lam Dung là hai người trẻ tuổi xuất sắc nhất, đây chính là Lam Thiên Long…”
Tả Mạc hơi nheo mắt, trên người Lam Thiên Long có khí tức hắn rất quen thuộc, tướng giai! Đây là vị ma tướng đầu tiên hắn thấy ở thành Thái An!
Quả nhiên là ngọa hổ tàng long, Tả Mạc thầm run lên, đối phương không chút che dấu khí tức bản thân, không coi ai ra gì, khí tức tàn bạo mạnh mẽ tản ra bốn phía.
Chỉ cần chút khí tức kia cũng đủ để Tả Mạc phán đoán ra thực lực của đối phương tuyệt đối không kém mình.
Tả Mạc thoáng nhìn qua Lam Thiên Long, bỗng nhìn tới phía sau, con ngươi hắn co rút lại, thân thể cứng đờ.
Đào Hưng nói gì tiếp theo hắn không nghe thấy.
Tả mạc đang nhìn chằm chằm vào lưng con lam long tê, cả người cứng đờ!
“Đi xuống đi.” Đường Phỉ nhảy xuống trước tiên: “Nơi này không được phép phi hành.”
Nghe thấy thế mọi người nhanh chóng nhảy xuống, thu hồi lại ma kỵ.
Cảnh tượng trước mắt khiến nhiều người phải thốt lên đầy kinh ngạc, biển đen trước mặt rộng vô cùng khiến người ta cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
Tả Mạc tiến lên vài bước, bỗng có một giọng nói vang lên: “Biển đen này là do thiên nhiên tạo thành sao?”
“Ồ, không phải. Biến đen này gọi là biển Vô Cấu, năm đó Sư Tử Minh đại sư dự định xây dựng một tòa thành, thiên hạ anh hùng tập trung, có bảy vị ma soái tự mình đưa lễ vật tới, có tận bốn mươi sáu vị ma tướng tự tới tham gia xây dựng. Cuối cùng trong ba năm mới xây đứng thành Thái An bất hủ này.” Đào Hưng cảm khái nói: “Lúc đó thành Thái An chỉ là một hồ nước nhỏ, người tới đây triều bái không dứt, mỗi người đến triều bái đều mang đến một bình Vô Căn thủy rót vào trong hồ. Hồ nước càng lúc càng lớn, cuối cùng sau hai trăm năm trở thành biển rộng mênh mông. Một trăm năm trước hai vị ma soái đồng thời ra tay, lấy Hắc Minh trọng thủy từ Minh cảnh Cửu U tạo nên biến Vô Cấu này.” (Vô Căn thủy: nước tinh khiết nhất)
Tả Mạc nghe tới đây thì trợn mắt há mồm, vị Sư Tử Minh đại sư kia rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có năng lực kinh khủng như vậy. Mọi người phía sau hắn bao gồm cả đám Đường Phỉ đều tỏ vẻ khiếp sợ.
Nếu như nói trước kia Tả Mạc còn chưa hiểu rõ sức mạnh của ma tộc thì bây giờ đã rất rõ rồi. Mỗi vị ma soái đều là chư hầu một phương, hô phong hoán vũ, bất cứ ai trong bọn họ đều là cường giả có thể thay đổi kết cấu thế lực của ma giới. Ngay cả ma tướng, vị nào chẳng phải anh hào một phương?
Bốn mươi sáu ma tướng trải qua ba năm vì hắn xây thành, nếu không phải chính miệng Đào Hưng nói ra Tả Mạc nhất định sẽ không tin.
Đào Hưng mặt đầy thành kính nhìn thành Thái An, đầy kiêu ngạo nói: “Năm đó gia sư tổ cũng từng tham gia xây dựng thành Thái An.”
Rốt cuộc Tả Mạc không nén được nghi vấn trong lòng hỏi: “Vị Sư Tử Minh đại sư kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao lại có năng lực lớn như vậy?”
Đào Hưng đầy kính ngưỡng nói: “Ma tộc chúng ta theo đuổi sức mạnh tựa như một dạng bản năng vậy, cố gắng dùng tất cả thủ đoạn. Nhưng có một số tiên hiền, bọn họ không có thủ đoạn cường đại mà lại có trí tuệ không gì sánh bằng. Bọn họ hiểu rõ tất cả, chỉ thẳng tâm ma, lòng dạ vô tư, được vạn ma kính ngưỡng. Cuộc đời của Sư Tử Minh đại sư có thể nói là một truyền kì, từ khi còn bé ngài đã rất thông minh, học thức hơn người, bản thân ngài tuy không có vũ lực nhưng lý giải đối với bản chất của sức mạnh thì không ai bằng. Ngài ngao du khắp nơi, mỗi khi đến một vùng nào đó đều khai đàn dạy học, không chút keo kiệt truyền thụ những hiểu biết của bản thân cho mọi người. Ngài đã hóa giải vô số mâu thuẫn, ơn trạch tứ phương, được vô số người kính ngưỡng sùng bái.”
Tả Mạc không thể không phục, có thể chỉ điểm ma soái ma tướng, rốt cuộc đã đạt tới mức độ nào?
“Vừa đi vừa nói nhé.” Đào Hưng nhìn vẻ mặt của mọi người cười nói, đi trước dẫn đường đến biến Vô Cấu. Khi hắn bước trên mặt biển Vô Cấu bỗng có một con hắc ngư từ trong nước chui ra nâng chân Đào Hưng.
Tả Mạc thấy thế liền hứng thú noi theo Đào Hưng, quả nhiên, một con hắc ngư khác chui ra nâng hắn lên.
“Đây là ngư đồn đón khách, mọi người không cần khẩn trương.” Đào Hưng vội giải thích.
Mọi người nhanh chóng bước lên mặt biển, lập tức trong biển xuất hiện một đám ngư đồn chở bọn họ đi tới thành Thái An. Hắc đồn ngư thỉnh thoảng kêu lên những tiếng rất vui tai, vô cùng thú vị.
Đường Phỉ thành thật nói với Tả Mạc: “Tuyên chiến bộ có lợi hại mấy cũng không dám động thủ ở thành Thái An, cho tới tận bây giờ không chiến bộ nào dám động thủ ở thành Thái An. Nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận, thành Thái An tuy không cho phép chiến bộ giao tranh nhưng không ngăn cản người ta đơn độc ra tay. Bởi vì năm xưa Sư Tử Minh đi khắp nơi học hỏi nên chiến phong trong thành Thái An cực thịnh, ở đây mà cự tuyệt khiêu chiến thường sẽ bị người khác chế nhạo.”
“Vậy à.” Tả Mạc gật đầu, tuy chiến bộ không bằng ngươi nhưng nếu đơn đấu hắn không sợ ai cả.
Bây giờ hắn và Đào Hưng như châu chấu đi trên dây, cùng sống cùng chết. Bỗng Tả Mạc hỏi: “Không có ma soái giai chứ?”
“Không.” Vẻ mặt Đường Phỉ đầy cổ quái.
Lẽ nào hắn cho rằng những ma soái nhàn rỗi tới mức đi khắp nơi gây chuyện sao?
Tuy nghĩ thế nhưng nàng vô cùng thành thật nói: “Nhưng tướng giai thì không ít. Bởi vì trong thành có lưu lại toàn bộ nội dung năm xưa Sư Tử Minh đại sư dạy học, rất nhiều ma tướng gặp bình cảnh đều tìm đến đây để đột phá.”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Tả Mạc an tâm hơn chút.
Ngoài miệng Đường Phỉ không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy rất kì quặc, nàng không nghĩ Tả Mạc lại tự tin như vậy, nghiễm nhiên không coi tướng giai ra gì.
Nhưng nàng không có khuyên Tả Mạc cẩn thận, nàng ước gì có thể nhìn thấy Tả Mạc cắm mặt xuống đất. Thành Thái An ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây, việc độc chiếm ngôi vị số một đã vài chục năm chưa từng xuất hiện.
Tốc độ hắc đồn ngư khá nhanh, dù cho là vậy cũng phải bơi mất hai canh giờ mới đến được cửa thành Thái An.
Đi tới dưới chân thành Thái An, tường thành cao chót vót tới mây xanh khiến người ta không khỏi cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Tả Mạc ngẩng đầu nhưng rất khó để xác định rốt cuộc tường thành cao bao nhiêu.
Hắc đồn ngư nâng Tả Mạc bơi tới bên cạnh thang đá, bậc đá liên miên thẳng tới cửa thành.
Tả Mạc cõng A Quỷ nhảy lên thềm đá, hắc đồn ngư kêu lên một tiếng vui mừng rồi chìm vào trong biển Vô Cấu. Mọi người đi sát sau Tả Mạc, thỉnh thoảng lại có tiếng tán thưởng, đây cũng là lần đầu tiên Đường Phỉ tới đây.
Bước trên thềm đá, trước mặt là một khoảng không gian rộng lớn, mặt đất ngàn trượng được san phẳng tựa như một khối nham thạch được mài thành, trơn trượt như men, các ma văn hoa mỹ phức tạp uốn lượn tạo nên một chiếc thảm tuyệt đẹp. Hùng vĩ hoa lệ như thế khiến người xem bị sốc, ngay cả Tả Mạc cũng câm nín. Nhìn những ma văn mỹ lệ như này không ai muốn dẫm đạp lên cả.
Xa xỉ! Vô cùng xa xỉ!
Cảm khái bước qua cửa thành, tựa như đi vào một thế giới khác, những tiếng động náo nhiệt đập ngay vào tai.
Mọi người đều thả lỏng, cảnh tượng cửa thành bao la hùng vĩ hoa lệ khiến người ta hít thở không được, còn cảnh tượng quen thuộc trước mắt này đã kéo người ta trở về thế giới quen thuộc của mình, tâm tình có chút thả lỏng.
Đường phố vô cùng rộng rãi, rộng hơn trăm trượng, có thể chứa được các ma kỵ có thể hình lớn, tùy ý có thể thấy nhưng ma tộc cưỡi các loại ma kỵ có hình thú kỳ quái. Tướng mạo của ma tộc cũng thiên kì bách quái, có mọc sừng, có bốn chân, có hai cánh ở lưng, Tả Mạc vô cùng hiếu kì nhìn đến hoa cả mắt.
Nhưng rất nhanh, Tả Mạc thầm cảnh giác, chỉ trong giây lát hắn đã phát hiện ít nhất có sáu gã thống lĩnh giai ma tộc. Thành Thái An quả nhiên là nơi tập trung cao thủ!
Thống lĩnh giai là lực lượng nòng cốt của một chiến bộ, trình độ của họ trực tiếp quyết định độ mạnh yếu của chiến bộ đó. Tại những nơi hẻo lánh, thống lĩnh giai đã đủ để xưng bá một phương. Thống lĩnh giai tất nhiên không đủ để khiến Tả Mạc tán thưởng, nhưng tùy ý đi lại trên phố mà xuất hiện sáu gã thống lĩnh giai thì không biết rốt cuộc số lượng thống lĩnh giai ở đây đạt tới mức nào.
Mặc dù tới giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy gã tướng giai nào nhưng như thế đã đủ để hắn phải cảnh giác.
Đào Hưng dường như nhận ra Tả Mạc có chút giật mình, hạ giọng nói: “Ngàn vạn lần không nên gây loạn, thế lực trong thành Thái An vô cùng phức tạp, bất cứ ma nào đằng sau cũng là một thế lực cường đại. Nếu ở đây đắc tội với quá nhiều thế lực thì khả năng ngươi chết mà không hiểu vì sao là rất cao. Tuy thành Thái An cấm ám sát nhưng những chuyện trong bóng tối thì làm sao có thể cấm được? Ngàn vạn lần không nên gây loạn.”
Lúc còn trẻ Đào Hưng đã tới thành Thái An sống một thời gian nên đối với nơi này có chút quen thuộc. Lần này trên đường gặp phải tập kích của bộ tộc lục quỷ dạ xoa khiến hắn cảm thấy được sự nguy hiểm. Nhưng hiện giờ đã ở trong thành Thái An khiến hắn cảm thấy an toàn hơn nhiều, trong thành Thái An cao thủ như mây, thế lực muốn dựa sức hắn cũng có không ít.
Lo lắng duy nhất của hắn chính là Tả Mạc. Hắn đã sống một thời gian ở thành Thái An, gặp qua vô số cảnh thanh niên máu chảy đầu rơi ở đây. Những thanh niên này tuổi còn trẻ, đều là thiên tài nên rất kiêu ngạo, không biết nước trong thành Thái An này sâu dường nào.
Bây giờ hắn đang ngồi cùng thuyền với Tả Mạc, nếu dọc đường Tả Mạc gây ra phiền toái, hắn tuyệt đối không tránh khỏi liên lụy, hắn còn thiếu Tả Mạc rất nhiều ma thai.
Nghĩ đến những ma thai này, hắn hận không thể lập tức quay về Vô Tẫn thành để nhanh chóng trả cho xong khoản nợ này.
Đúng lúc này, trên đường xuất hiện những âm thanh nào động.
Một đội ngũ không lồ đang vênh váo bước đi ở giữa đường. Toàn bộ là lam long tê, thân thể khổng lồ cao tới ba trượng, cả người mặc giáp trụ dày đặc, bước đi của nó vô cùng nặng, mỗi bước mặt đất đều rung lên.
Toàn bộ đội ngũ bước đi khiến đất rung núi chuyển.
Ngồi trên lam long tê đi đầu là một nam tử đầu bóng loáng, vóc người hắn cực kì cường tráng, nước da màu lam đầy quỷ dị, hoa văn hỗn loạn. Vẻ mặt dữ tợn, cặp mắt nhỏ lấp lánh hung quang, ngồi trên lưng lam long tê, cả người lam long tê bước đi rất có quy luật.
Thấy Tả Mạc chú ý tới, Đào Hưng thoáng nhìn qua, rất nhanh đã nhận ra lai lịch của đối phương: “Đây là Lam gia ở Lạc giới, bọn họ là một trong số những nhánh của long ma, là chiến sĩ trời sinh. Lam Thiên Long và Lam Dung là hai người trẻ tuổi xuất sắc nhất, đây chính là Lam Thiên Long…”
Tả Mạc hơi nheo mắt, trên người Lam Thiên Long có khí tức hắn rất quen thuộc, tướng giai! Đây là vị ma tướng đầu tiên hắn thấy ở thành Thái An!
Quả nhiên là ngọa hổ tàng long, Tả Mạc thầm run lên, đối phương không chút che dấu khí tức bản thân, không coi ai ra gì, khí tức tàn bạo mạnh mẽ tản ra bốn phía.
Chỉ cần chút khí tức kia cũng đủ để Tả Mạc phán đoán ra thực lực của đối phương tuyệt đối không kém mình.
Tả Mạc thoáng nhìn qua Lam Thiên Long, bỗng nhìn tới phía sau, con ngươi hắn co rút lại, thân thể cứng đờ.
Đào Hưng nói gì tiếp theo hắn không nghe thấy.
Tả mạc đang nhìn chằm chằm vào lưng con lam long tê, cả người cứng đờ!
/915
|